M’Cheyne Bible Reading Plan
Ða-vít và Gô-li-át
17 Bấy giờ dân Phi-li-tin tập họp quân đội của chúng để ra trận. Chúng họp nhau gần Sô-cô, trong địa phận của Giu-đa. Chúng đóng trại tại Ê-phê Ðam-mim, khoảng giữa Sô-cô và A-xê-ca. 2 Sau-lơ và dân I-sơ-ra-ên cũng tập họp lại. Họ đóng trại trong thung lũng Ê-la và dàn trận để đối đầu với quân Phi-li-tin. 3 Quân Phi-li-tin đứng bên sườn núi nầy, còn quân I-sơ-ra-ên đứng bên sườn núi kia; có thung lũng ở giữa ngăn cách họ.
4 Từ trong trại quân Phi-li-tin một dũng sĩ vô địch đi ra. Hắn tên là Gô-li-át, quê ở Gát, người cao hơn ba mét.[a] 5 Ðầu hắn đội mũ đồng, mình mặc áo giáp làm bằng những vảy đồng; áo giáp đồng ấy nặng trên năm mươi ký.[b] 6 Chân hắn mang những tấm giáp bằng đồng, lưng mang một cây lao cũng bằng đồng. 7 Cây giáo của hắn có cán to như cây trục khung cửi thợ dệt; mũi giáo bằng sắt nặng khoảng sáu ký.[c] Người mang khiên cho hắn đi trước hắn. 8 Hắn đến đứng trước trại quân I-sơ-ra-ên, thét vào mặt họ, và nói, “Sao các ngươi ra đây để dàn trận? Ta há không phải là một người Phi-li-tin, còn các ngươi là tôi tớ của Sau-lơ sao? Hãy chọn một người trong vòng các ngươi và cho người ấy xuống đây đấu với ta. 9 Nếu nó có thể đánh bại ta và giết được ta, chúng ta sẽ làm tôi các ngươi. Còn nếu ta thắng nó và giết nó, các ngươi sẽ làm tôi chúng ta và phục vụ chúng ta.”
10 Tên Phi-li-tin ấy nói tiếp, “Ngày nay ta thách cả đạo quân của I-sơ-ra-ên. Các ngươi hãy tìm một người để xuống đây đấu tay đôi với ta.” 11 Khi Sau-lơ và cả đạo quân I-sơ-ra-ên nghe những lời thách thức đó của tên Phi-li-tin, họ lấy làm khiếp đảm và cực kỳ sợ hãi.
12 Bấy giờ Ða-vít là con của Giê-se, một người Ép-ra-tha ở Bết-lê-hem trong đất Giu-đa. Giê-se có tám con trai. Trong thời của Sau-lơ trị vì, cụ đã già và rất cao tuổi. 13 Ba con trai lớn của Giê-se đã theo Sau-lơ ra chiến trường. Ba người con ra chiến trường tên là Ê-li-áp con đầu lòng, A-bi-na-đáp con kế, và Sam-ma con thứ ba. 14 Ða-vít là con út. Ba người con lớn đều đã theo Sau-lơ. 15 Ða-vít thường đi đi về về giữa Bết-lê-hem và nơi Sau-lơ ở để chăn bầy chiên cho cha chàng.
16 Trong suốt bốn mươi ngày, sáng nào và chiều nào tên Phi-li-tin ấy cũng ra và đứng đó.
17 Giê-se nói với Ða-vít con trai cụ, “Bây giờ con hãy lấy hai mươi[d] ký cơm sấy, mười ổ bánh, chạy đến trại quân để tiếp tế cho các anh con. 18 Con cũng hãy đem theo mười bánh làm bằng sữa bò nầy để biếu cho vị chỉ huy một ngàn quân, và xem tình hình các anh con ra sao, rồi về báo lại cho cha hay.”[e]
19 Lúc ấy Sau-lơ và tất cả dân quân I-sơ-ra-ên đang ở trong Thung Lũng Ê-la để đương đầu với quân Phi-li-tin.
20 Sáng hôm sau Ða-vít thức dậy sớm, giao bầy chiên cho một người khác giữ, lấy những thứ cần thiết, và lên đường như cha chàng đã dặn bảo. Chàng đến trại quân vừa đúng lúc quân đội hai bên đang tiến ra dàn trận và hò hét chuẩn bị tinh thần để chiến đấu. 21 Quân I-sơ-ra-ên và quân Phi-li-tin đã dàn trận, và hai đội quân đang gườm nhau.
22 Ða-vít để bao đồ cho người giữ đồ tiếp tế và chạy vào trận tuyến để chào các anh chàng. 23 Ðang khi chàng nói chuyện với họ, nầy, tên dũng sĩ vô địch người Phi-li-tin, quê ở Gát, tên Gô-li-át, từ trong hàng quân Phi-li-tin bước ra và nói những lời như trước. Ða-vít nghe rõ hết những lời ấy. 24 Còn toàn quân I-sơ-ra-ên, hễ nơi nào tên ấy xông tới, quân sĩ ở nơi đó bỏ chạy, vì họ rất sợ hắn.
25 Quân I-sơ-ra-ên nói với nhau, “Anh em thấy tên ấy đang tiến lên không? Dĩ nhiên hắn tiến lên để thách thức quân I-sơ-ra-ên. Ai giết được tên ấy, vua sẽ thưởng cho nhiều của cải, sẽ gả con gái cho, và sẽ cho nhà cha người ấy được miễn thuế trong I-sơ-ra-ên.”
26 Ða-vít hỏi người đang đứng bên cạnh chàng, “Người nào giết được tên Phi-li-tin đó và cất bỏ được sỉ nhục nầy khỏi I-sơ-ra-ên sẽ được thưởng gì? Vì tên Phi-li-tin không được cắt bì kia là ai mà dám thách thức đạo quân của Ðức Chúa Trời hằng sống như thế?” 27 Người ta cũng trả lời chàng như trước và nói, “Người nào giết được tên đó sẽ được thưởng như vậy.”
28 Khi Ê-li-áp anh cả của chàng nghe chàng nói chuyện đó với mấy người ấy, Ê-li-áp nổi giận Ða-vít và nói, “Tại sao em xuống đây? Em bỏ mấy con chiên trong đồng hoang cho ai coi? Anh biết tánh tự phụ và ngang bướng của em mà. Em xuống đây chỉ để xem người ta đánh nhau thôi.”
29 Ða-vít đáp, “Em có làm gì đâu? Em chỉ hỏi một chút thôi mà cũng không được sao?”
30 Ðoạn chàng rời khỏi anh chàng và lặp lại câu hỏi như trước. Người ta cũng trả lời chàng tương tự. 31 Có người nghe những lời Ða-vít nói và đến báo cho Sau-lơ hay. Ông truyền đem chàng đến. 32 Ða-vít tâu với Vua Sau-lơ, “Xin đừng ai ngã lòng vì tên ấy. Xin ngài cho tôi tớ ngài được ra chiến đấu với tên Phi-li-tin ấy.”
33 Sau-lơ nói với Ða-vít, “Ngươi không thể đánh nổi tên ấy đâu, vì ngươi chỉ là một đứa trẻ, còn hắn đã kinh nghiệm chiến trường từ khi còn trẻ.”
34 Nhưng Ða-vít đáp với Sau-lơ, “Tôi tớ ngài giữ bầy chiên của cha mình. Mỗi khi có sư tử hay gấu đến bắt một con chiên trong bầy 35 thì tôi tớ ngài đuổi theo nó, đánh nó, và giải thoát con chiên khỏi mồm nó. Khi nó quay lại tấn công tôi tớ ngài, thì tôi tớ ngài nắm lấy râu nó, đánh nó, và giết nó. 36 Tôi tớ ngài đã từng giết cả sư tử và gấu, thì tên Phi-li-tin không được cắt bì kia cũng sẽ đồng số phận như chúng mà thôi, vì hắn dám thách thức đạo quân của Ðức Chúa Trời hằng sống.” 37 Ða-vít nói tiếp, “Chúa là Ðấng đã cứu tôi tớ ngài khỏi móng vuốt của sư tử và khỏi móng vuốt của gấu, thì Chúa[f] cũng sẽ cứu tôi tớ ngài khỏi tay của tên Phi-li-tin kia vậy.”
Sau-lơ nói với Ða-vít, “Hãy đi, cầu xin Chúa ở với ngươi.”
38 Sau-lơ lấy binh giáp của ông mặc cho Ða-vít. Ông lấy mũ đồng của ông đội trên đầu chàng, và cũng lấy áo giáp của ông mặc cho chàng. 39 Ða-vít đeo thanh gươm vua trao cho chàng vào bộ binh giáp, rồi thử đi tới đi lui, vì chàng chưa mặc binh giáp bao giờ. Sau đó Ða-vít thưa với Vua Sau-lơ, “Tôi tớ ngài không thể đi đứng với bộ binh giáp nầy được, vì tôi tớ ngài không quen.” Rồi Ða-vít cởi chúng ra.
40 Ðoạn Ða-vít lấy cây gậy cầm trong tay và chọn năm viên đá trơn tru dưới suối, rồi bỏ chúng vào túi chăn chiên, tức cái bọc chàng đeo bên mình; còn tay kia chàng cầm chiếc trành ném đá. Chàng tiến đến gần tên Phi-li-tin. 41 Tên Phi-li-tin cũng tiến đến gần Ða-vít; người vác binh khí của hắn đi trước hắn. 42 Khi tên Phi-li-tin thấy Ða-vít, hắn khinh thường chàng, vì chàng chỉ là một người trẻ, da dẻ hồng hào, và mặt mày tuấn tú.
43 Tên Phi-li-tin nói với Ða-vít, “Bộ ta là chó sao mà ngươi cầm các cây gậy đến với ta?” Rồi tên Phi-li-tin nhân danh các thần của hắn mà nguyền rủa Ða-vít. 44 Ðoạn tên Phi-li-tin nói với Ða-vít, “Hãy lại đây để ta biến thân xác của ngươi thành thức ăn cho chim trời và thú đồng.”
45 Nhưng Ða-vít nói với tên Phi-li-tin, “Ngươi đến với ta bằng gươm, giáo, và lao, nhưng ta đến với ngươi bằng danh của Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của quân đội I-sơ-ra-ên mà ngươi đã thách thức. 46 Hôm nay Chúa sẽ phó ngươi vào tay ta. Ta sẽ đánh hạ ngươi và cắt đầu ngươi. Hôm nay ta sẽ phó xác quân Phi-li-tin làm thức ăn cho chim trời và muông thú trên đất, để cả thế giới sẽ biết rằng có Ðức Chúa Trời trong I-sơ-ra-ên. 47 Bấy giờ mọi người đang tụ họp ở đây sẽ biết rằng Chúa không cứu bằng gươm hoặc giáo, vì trận chiến nầy là của Chúa, và Ngài sẽ phó các ngươi vào tay chúng ta.”
48 Tên Phi-li-tin nổi nóng, xông tới, và xáp lại để giao chiến với Ða-vít, và Ða-vít cũng lẹ làng chạy về hướng địch quân để đối diện với tên Phi-li-tin. 49 Ða-vít thọc tay vào bọc và lấy ra một viên đá. Chàng dùng chiếc trành ném đá và ném nó trúng ngay vào trán tên Phi-li-tin. Viên đá thấu sâu vào trán hắn, khiến hắn ngã sấp mặt xuống đất. 50 Vậy Ða-vít đã thắng tên Phi-li-tin với một chiếc trành ném đá và với một viên đá. Chàng đánh bại hắn và giết hắn, dù trong tay Ða-vít không có một thanh gươm. 51 Ða-vít chạy lại, đứng trên xác của tên Phi-li-tin, rút thanh gươm của hắn ra khỏi vỏ, rồi dùng nó kết liễu đời hắn và cắt đầu hắn. Khi quân Phi-li-tin thấy dũng sĩ vô địch của chúng đã chết, chúng bỏ chạy.
52 Bấy giờ quân I-sơ-ra-ên và Giu-đa nổi lên reo hò và đuổi theo quân Phi-li-tin cho đến lối vào thung lũng và đến tận cổng Thành Éc-rôn. Quân Phi-li-tin bị thương vong và ngã chết dọc đường từ Sa-a-ra-im cho đến Gát và Éc-rôn. 53 Sau khi quân I-sơ-ra-ên đã rượt đuổi quân Phi-li-tin, họ quay trở lại cướp phá các trại của chúng. 54 Ða-vít lấy đầu của tên Phi-li-tin và đem về Giê-ru-sa-lem; còn các khí giới của hắn, chàng để trong lều của mình.
55 Vả, khi Sau-lơ nhìn thấy Ða-vít đi ra chiến đấu với tên Phi-li-tin, ông hỏi Áp-ne, tướng chỉ huy quân đội của ông, “Áp-ne, cậu thiếu niên đó là con của ai thế?”
Áp-ne đáp, “Tâu đức vua, tôi xin lấy mạng sống của ngài mà thề, tôi không biết.”
56 Vua bảo, “Hãy hỏi xem, cậu thiếu niên ấy là con của ai?”
57 Khi Ða-vít đã giết chết tên Phi-li-tin và trở lại, Áp-ne ra đón chàng và dẫn chàng đến gặp Sau-lơ, trong tay chàng vẫn còn xách cái đầu của tên Phi-li-tin. 58 Vua Sau-lơ hỏi chàng, “Hỡi người trai trẻ, ngươi là con của ai?”
Ða-vít đáp, “Thưa, tôi là con của Giê-se đầy tớ ngài, dân ở Bết-lê-hem.”
Nâng Ðỡ Người Kém Ðức Tin
15 Chúng ta là những người mạnh phải gánh vác những gì những người yếu làm không nổi, chứ không chỉ lo làm vui lòng mình. 2 Mỗi người trong chúng ta hãy làm vui lòng người lân cận, để gây dựng người ấy, 3 vì ngay cả Ðấng Christ cũng không làm vui lòng chính Ngài, như có chép rằng,
“Những lời sỉ nhục của những kẻ sỉ nhục Ngài đã đổ trên con.”
4 Vì những gì đã được viết từ xưa là được viết để dạy chúng ta, hầu qua sự kiên nhẫn và qua sự khích lệ của Kinh Thánh chúng ta có hy vọng.
5 Cầu xin Ðức Chúa Trời của sự kiên nhẫn và sự khích lệ ban cho anh chị em được đồng tâm nhất trí với nhau theo như Ðức Chúa Jesus Christ đã dạy, 6 để anh chị em có thể đồng thanh tôn vinh Ðức Chúa Trời là Cha của Ðức Chúa Jesus Christ, Chúa chúng ta.
Các Dân Ngoại Vui Mừng Vì Nhận Ðược Ơn Cứu Rỗi
7 Vậy hãy tiếp nhận lẫn nhau, như Ðấng Christ đã tiếp nhận anh chị em, để đem vinh hiển về Ðức Chúa Trời. 8 Tôi muốn thưa rằng, vì chân lý của Ðức Chúa Trời mà Ðấng Christ đã trở thành một đầy tớ của những người được cắt bì, để xác định những lời hứa đã ban cho tổ tiên họ, 9 và để các dân ngoại có thể tôn vinh Ðức Chúa Trời vì lòng thương xót của Ngài, như có chép rằng,
“Vì thế con sẽ ca ngợi Ngài giữa các dân;
Con sẽ hát ca chúc tụng danh Ngài.”
10 Chỗ khác cũng nói,
“Hỡi các dân ngoại, hãy vui mừng với dân Ngài.”
11 Lại chép,
“Hỡi tất cả các dân ngoại, hãy ca ngợi Chúa;
Hỡi muôn dân, khá tôn ngợi Ngài!”
12 Tiên Tri Ê-sai lại nói,
“Từ Giê-se sẽ ra một Rễ,
Rễ ấy sẽ mọc lên để trị vì các dân ngoại;
Các dân ngoại sẽ trông cậy nơi Ngài.”
13 Nguyện xin Ðức Chúa Trời của hy vọng ban cho anh chị em tràn ngập niềm vui và bình an trong đức tin, để anh chị em có thể tràn trề hy vọng bởi quyền năng Ðức Thánh Linh.
NHỮNG LỜI DẶN DÒ VÀ THĂM HỎI
(15:14 - 16:27)
Lý Do Khiến Phao-lô Nói Mạnh
14 Thưa anh chị em, chính tôi, tôi tin chắc rằng anh chị em là những người đầy lòng tốt, giàu tri thức, và có khả năng khuyên bảo lẫn nhau. 15 Nhưng trong thư có mấy chỗ tôi nói hơi mạnh, cốt để nhắc nhở anh chị em về ơn Ðức Chúa Trời đã ban cho tôi, 16 để tôi làm đầy tớ của Ðức Chúa Jesus Christ cho các dân ngoại, thi hành chức vụ tư tế cho Tin Mừng của Ðức Chúa Trời, hầu giúp các dân ngoại trở thành một của lễ đẹp lòng Ðức Chúa Trời và được thánh hóa bởi Ðức Thánh Linh.
17 Trong Ðức Chúa Jesus Christ, tôi có lý do để hãnh diện về sự phục vụ Ðức Chúa Trời của tôi, 18 vì tôi không dám nói gì khác hơn là những gì Ðấng Christ đã thực hiện qua tôi, dùng lời nói và việc làm của tôi để đem các dân ngoại đến sự vâng phục Ðức Chúa Trời, 19 bằng quyền năng qua các dấu kỳ và các phép lạ, bằng quyền năng của Ðức Thánh Linh, để từ Giê-ru-sa-lem cho đến các vùng phụ cận của miền I-ly-ri-cum tôi có thể rao giảng đầy đủ Tin Mừng của Ðấng Christ. 20 Ước vọng của tôi là rao giảng Tin Mừng ở nơi nào danh Ðấng Christ chưa được rao giảng, để khỏi phải xây dựng trên nền của người khác, 21 như có chép rằng,
“Những kẻ chưa được rao báo về Ngài sẽ thấy Ngài;
Những kẻ chưa được nghe nói về Ngài sẽ hiểu biết Ngài.”
Phao-lô Dự Tính Ðến Rô-ma
22 Ðó là lý do tôi thường bị ngăn trở khi định đến thăm anh chị em. 23 Nhưng bây giờ trong vùng này không còn chỗ nào cho tôi nữa, nên tôi mong sẽ đến thăm anh chị em như tôi hằng ao ước nhiều năm nay.
24 Tôi hy vọng trong chuyến đi Tây-ban-nha sắp tới, dọc đường tôi sẽ ghé thăm anh chị em, để sau khi được thỏa lòng ở với anh chị em ít lâu, anh chị em sẽ tiễn tôi qua đó. 25 Nhưng bây giờ tôi phải trở về Giê-ru-sa-lem để phục vụ các thánh đồ trước, 26 vì anh chị em ở Ma-xê-đô-ni-a và A-chai đã vui lòng quyên góp một số tiền để giúp những người nghèo trong vòng các thánh đồ ở Giê-ru-sa-lem. 27 Họ lấy làm vui mà làm như thế; đúng ra là họ mang nợ những người ấy. Vì nếu các dân ngoại đã được chia sẻ những phước hạnh thuộc linh của họ, thì các dân ngoại cũng nên lấy những của cải vật chất mình có mà chia sẻ với họ.
28 Vậy sau khi tôi làm xong việc này và trao[a] xong món quà[b] tôi đã lạc quyên được cho họ, tôi sẽ ghé thăm anh chị em, rồi sau đó sẽ đi Tây-ban-nha. 29 Tôi biết rằng khi tôi đến với anh chị em, tôi sẽ đến với phước hạnh tràn trề của Ðấng Christ.
30 Thưa anh chị em, vì Chúa của chúng ta là Ðức Chúa Jesus Christ và vì tình yêu của Ðức Thánh Linh, tôi nài xin anh chị em hãy cùng phấn đấu với tôi trong khi dâng lời cầu nguyện lên Ðức Chúa Trời cho tôi, 31 để tôi thoát khỏi tay những kẻ vô tín ở Giu-đê, và sự phục vụ của tôi tại Giê-ru-sa-lem được các thánh đồ chấp nhận. 32 Ðược như thế và nếu Ðức Chúa Trời muốn, tôi có thể đến thăm anh chị em với trọn niềm vui và có thể nghỉ ngơi với anh chị em.
33 Nguyện xin Ðức Chúa Trời bình an ở với tất cả anh chị em. A-men.
Những Gì Chúa Cảnh Cáo Ðều Ðược Ứng Nghiệm
(Theo mẫu tự Hê-bơ-rơ)
2 Sao Chúa nỡ bao phủ Ái Nữ của Si-ôn bằng cơn giận?
Từ trời cao Ngài ném xuống đất vẻ đẹp của I-sơ-ra-ên,
Và không nhớ đến bệ chân Ngài trong ngày Ngài nổi giận.
2 Chúa tiêu diệt không chút xót thương mọi nơi cư ngụ của Gia-cốp;
Trong cơn giận Ngài phá tan các thành lũy Ái Nữ của Giu-đa;
Ngài khiến chúng đổ xuống đất;
Ðể làm nhục vương quốc và những người lãnh đạo của nó.
3 Trong cơn cực kỳ phẫn nộ Ngài chặt đứt tất cả các sừng của I-sơ-ra-ên;
Ngài rút lại cánh tay phải Ngài trước mặt quân thù của họ;
Ngài đốt rụi trong xứ của Gia-cốp,
Như ngọn lửa hừng thiêu rụi mọi thứ xung quanh.
4 Ngài đã giương cung nhắm bắn như một xạ thủ của quân thù,
Tay phải Ngài sẵn sàng buông tên;
Như kẻ thù, Ngài giết sạch kẻ nào mắt Ngài muốn giết,
5 Chúa đã trở thành như kẻ thù;
Ngài nuốt chửng I-sơ-ra-ên;
Ngài nuốt trộng tất cả cung điện nó,
Ngài biến các thành trì nó ra hoang phế,
Ngài làm gia tăng nỗi sầu thảm và bi ai cho Ái Nữ của Giu-đa.
6 Ngài phá tan Lều Tạm của Ngài như người ta phá bỏ một mảnh vườn;
Ngài phá hủy nơi nhóm lại của Ngài.
Chúa làm cho những ngày đại lễ và những ngày Sa-bát ở Si-ôn không được nhớ đến nữa;
Trong cơn cực kỳ phẫn nộ Ngài ghê tởm cả vua lẫn tư tế ở đó.
7 Chúa loại bỏ bàn thờ của Ngài;
Ngài ghê tởm nơi thánh của Ngài;
Ngài trao vào tay quân thù các bức tường cung điện của nàng;
Chúng làm ồn trong nhà Chúa như tiếng ồn trong ngày đại lễ.
8 Chúa quyết định phá đổ tường thành Ái Nữ của Si-ôn;
Ngài giăng dây ra đo và không rút tay Ngài lại khi hủy diệt;
Ngài khiến các chiến lũy và tường thành đều buồn thảm;
Chúng cùng nhau suy tàn.
9 Các cổng thành của nàng lún sâu dưới đất;
Ngài phá tan và bẻ gãy các thanh ngang;
Vua và các quan nàng bị lưu đày nơi xứ lạ,
Luật Pháp không còn nữa,
Các tiên tri nàng chẳng thấy khải tượng nào từ Chúa cả.
10 Các trưởng lão Ái Nữ của Si-ôn ngồi im lìm dưới đất,
Họ hốt bụi rải trên đầu,
Họ mặc vải thô;
Các trinh nữ của Giê-ru-sa-lem cúi gục đầu xuống đất.
11 Mắt tôi hốc hác vì khóc khô dòng lệ;
Lòng dạ tôi tan nát từng cơn,
Mật tôi đổ ra trên đất vì sự hủy diệt Ái Nữ của dân tôi,
Bởi vì các trẻ thơ và các ấu nhi ngất xỉu trên các đường phố.
12 Chúng khóc xin với mẹ chúng,
“Cơm bánh và thức uống đâu?”
Chúng ngất xỉu như người bị tử thương trên các đường phố,
Rồi chúng từ từ tắt thở trong vòng tay bên lòng mẹ.
13 Hỡi Ái Nữ của Giê-ru-sa-lem, ta có thể nói gì cho ngươi nữa?
Ta có thể lấy gì so sánh với ngươi?
Hỡi nàng trinh nữ, Ái Nữ của Si-ôn, ta có thể so sánh ngươi với ai,
Ðể ta có thể an ủi ngươi?
Vì nỗi đau thương của ngươi lớn như biển cả,
Ai có thể chữa cho ngươi được lành?
14 Các tiên tri của ngươi đã thấy toàn những điều giả dối và tầm phào;
Chúng không vạch rõ các tội của ngươi ra,
Hầu mong đảo ngược vận mạng của ngươi,[a]
Nhưng chúng chỉ thấy và bảo ngươi toàn những sứ điệp giả dối và ảo giác hư không.
15 Tất cả những kẻ đi ngang qua thấy ngươi đều đập tay tiếc rẻ,
Chúng xầm xì chế nhạo và lắc đầu khinh bỉ Ái Nữ của Giê-ru-sa-lem,
“Phải chăng đây vốn là thành mang danh tuyệt mỹ,
Và niềm vui của cả thế gian?”
16 Tất cả kẻ thù của ngươi mở miệng chê bai ngươi;
Chúng xầm xì chế nhạo, nghiến răng, và đắc ý nói vang,
“Phen này chúng ta nuốt trộng nó được rồi!
Chúng ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi;
Cuối cùng chúng ta đã thấy được tận mắt!”
17 Chúa thực hiện những gì Ngài đã quyết định;
Ngài làm ứng nghiệm lời Ngài đã cảnh cáo từ lâu.
Ngài lật đổ chẳng mảy may thương xót;
Ngài làm cho kẻ thù của ngươi vui mừng vì ngươi,
Và làm cho sừng của kẻ thù ngươi thêm cứng mạnh.
18 Hỡi tường thành Ái Nữ của Si-ôn, hãy dốc đổ lòng ngươi kêu cầu với Chúa;
Hãy đổ lệ ngươi như suối suốt ngày đêm.
Chớ để cho ngươi được nghỉ ngơi thơi thả.
Ðừng để cho mắt ngươi ngưng đổ lệ phút nào.
19 Hãy thức dậy giữa đêm khuya để kêu cầu thống thiết,
Mỗi đầu canh hãy cất tiếng van nài;
Hãy dốc đổ lòng ngươi trước mặt Chúa như nước tuôn lai láng,
Hãy đưa đôi tay ngươi lên hướng về Ngài cầu nguyện cho sinh mạng đàn con dại của ngươi,
Vì chúng đói khát đến ngất xỉu nơi mỗi đầu đường góc phố.
20 Lạy Chúa, xin Ngài đoái xem và nhìn thấy!
Ðể phạt ai mà Ngài làm những điều này?
Chẳng lẽ những người mẹ phải ăn thịt con mình để sống,
Những đứa con mà họ mang nặng đẻ đau?
Chẳng lẽ tư tế và tiên tri phải bị giết trong nơi thánh của Chúa sao?
21 Xác trai trẻ và người già nằm la liệt trên đất khắp các đường phố;
Các thiếu nữ và các thanh niên bị ngã chết vì gươm.
Ngài giết họ trong ngày Ngài nổi giận,
Ngài tàn sát họ không một chút xót thương.
22 Ngài mời quân thù của con từ khắp nơi kéo đến,
Như thể chúng được mời đến dự một ngày đại lễ tưng bừng,
Ðể trong ngày thịnh nộ của Chúa không người nào trốn thoát hoặc sống sót,
Quân thù giết cả những con thơ mà con bồng ẵm và dưỡng nuôi.
Ca Ngợi Ðấng Tạo Hóa và Ðấng Bảo Tồn
1 Hỡi những người ngay lành, hãy vui vẻ ca ngợi Chúa;
Sự ca ngợi Ngài thật thích hợp với người ngay thật.
2 Hãy dùng hạc cầm dâng lời cảm tạ Chúa;
Hãy dùng thập huyền cầm ca hát tôn vinh Ngài.
3 Hãy hát cho Ngài một bài ca mới;
Khá đàn thật hay, hòa nhịp với tiếng reo mừng,
4 Vì lời Chúa rất chân thật;
Mọi việc Ngài làm đều thành tín.
5 Ngài yêu mến công chính và công lý;
Cả thế gian đầy dẫy tình thương của Chúa.
6 Nhờ lời Chúa, các tầng trời được dựng nên;
Bởi hơi thở của miệng Ngài, các thiên thể[a] liền hiện hữu.
7 Ngài gom nước biển lại thành một khối;
Ngài chứa nước trong các vực sâu.
8 Hỡi cả thế gian, hãy kính sợ Chúa;
Hỡi các dân tộc trên thế gian, hãy khiếp sợ Ngài,
9 Vì khi Ngài phán, muôn vật[b] liền hiện hữu;
Ngài ra lịnh, tất cả[c] được đứng vững vàng.
10 Chúa làm bại mưu các nước;
Ngài khiến kế hoạch của các dân ra hư không.
11 Còn ý định của Chúa cứ được vững lập đến đời đời;
Các ý chỉ của lòng Ngài còn từ đời nọ đến đời kia.
12 Phước cho nước nào có Chúa là Thần[d] của mình,
Phước cho dân nào được Ngài chọn làm cơ nghiệp Ngài.
13 Chúa từ trời nhìn xuống;
Ngài thấy rõ mọi con cái loài người.
14 Từ nơi Ngài ngự Ngài quan sát mọi người trên đất.
15 Ngài dựng nên lòng dạ mọi người,
Nên Ngài hiểu rõ mọi việc họ làm.
16 Chẳng có vua nào được cứu nhờ quân đội mạnh;
Chẳng có chiến sĩ nào được cứu nhờ sức mạnh mình.
17 Nhờ vào ngựa để chiến thắng là hy vọng hão huyền;
Dù ngựa có sức lực nó cũng chẳng cứu được ai.
18 Kìa, mắt Chúa nhìn xem những người kính sợ Ngài,
Những người đặt hy vọng vào lòng thương xót của Ngài,
19 Ðể giải cứu linh hồn họ khỏi chết,
Và bảo tồn mạng sống họ khi nạn đói xảy ra.
20 Linh hồn chúng ta trông cậy Chúa;
Ngài là nguồn cứu giúp và thuẫn khiên của chúng ta.
21 Lòng chúng ta vui mừng trong Ngài,
Bởi vì chúng ta tin cậy vào danh thánh Ngài.
22 Chúa ôi, nguyện tình thương của Ngài ngự trên chúng con,
Y như những gì chúng con hy vọng nơi Ngài.
Copyright © 2011 by Bau Dang