M’Cheyne Bible Reading Plan
Hình Tượng của Mi-ca
17 Bấy giờ trong miền cao nguyên Ép-ra-im có một người tên là Mi-ca. 2 Người ấy nói với mẹ ông, “Một ngàn một trăm miếng[a] bạc của mẹ đã bị mất, và mẹ đã rủa kẻ nào lấy bạc đó như thế nào con đều nghe cả. Số bạc ấy hiện đang ở trong tay con. Chính con đã lấy chúng.” Người mẹ đáp, “Nguyện Chúa ban phước cho con, con trai của mẹ.”
3 Khi Mi-ca trả một ngàn một trăm miếng bạc lại cho mẹ của ông, bà nói, “Mẹ quyết định biệt riêng số bạc nầy ra thánh cho Chúa, dưới tên con, để khắc một hình tượng và đúc một pho tượng. Coi như mẹ trao nó lại cho con.”
4 Vậy Mi-ca trả bạc lại cho mẹ ông. Bà lấy hai trăm miếng bạc trao cho người thợ bạc; người ấy đem chế thành một hình tượng và đúc ra một pho tượng, rồi người ta đem để chúng trong nhà Mi-ca. 5 Mi-ca nầy là người đã cất một miếu thờ, làm một ê-phót, và một số tượng thần, rồi lập một trong các con trai của ông lên làm tư tế. 6 Vả, lúc ấy trong I-sơ-ra-ên không có vua; ai nấy đều làm theo ý mình cho là phải.
7 Có một thanh niên thuộc dòng Lê-vi quê ở Bết-lê-hem trong miền Giu-đa. Thanh niên ấy sinh trưởng và lớn lên ở Giu-đa. 8 Nhưng chàng rời bỏ Bết-lê-hem trong miền Giu-đa để đi tìm một nơi lập nghiệp. Trên đường đi chàng ghé vào nhà Mi-ca trong miền cao nguyên Ép-ra-im. 9 Mi-ca hỏi chàng, “Anh từ đâu đến đây?”
Người ấy đáp, “Tôi là người Lê-vi quê ở Bết-lê-hem trong miền Giu-đa, và tôi đang đi kiếm một nơi để lập nghiệp.”
10 Mi-ca nói, “Nếu vậy mời anh ở lại đây với tôi, làm cha tôi trong lĩnh vực linh vụ và làm tư tế của tôi. Tôi sẽ trả cho anh mười miếng bạc một năm. Ngoài ra tôi sẽ cung cấp cho anh đầy đủ y phục và thực phẩm.” 11 Vậy người Lê-vi bằng lòng ở lại với Mi-ca, và Mi-ca xem chàng như một con trai của ông. 12 Ðoạn Mi-ca lập chàng thanh niên Lê-vi ấy làm tư tế cho ông, và người ấy sống trong nhà của Mi-ca. 13 Bấy giờ Mi-ca nói, “Bây giờ tôi biết Chúa sẽ ban phước cho tôi, vì người Lê-vi nầy đã thành tư tế của tôi.”
Phao-lô tại Ty-rơ
21 Sau khi từ giã họ chúng tôi xuống tàu và giăng buồm đi thẳng đến Ðảo Cốt; hôm sau chúng tôi đến Ðảo Rô-đơ, rồi từ đó đến Pa-ta-ra. 2 Tại đó, khi tìm được một chiếc tàu đi Phô-ni-xi-a, chúng tôi xuống tàu và ra khơi. 3 Khi thấy Ðảo Chíp-rơ, chúng tôi đi bọc về phía nam,[a] nhắm hướng Sy-ri-a tiến tới, và cập bến tại Ty-rơ, vì tàu phải dỡ hàng tại đó. 4 Chúng tôi đi tìm các môn đồ và ở lại đó bảy ngày. Do được Ðức Thánh Linh cảm thúc, họ cứ bảo Phao-lô đừng lên Giê-ru-sa-lem. 5 Tuy nhiên khi thời gian ở lại đó đã mãn, chúng tôi từ giã họ và tiếp tục cuộc hành trình. Tất cả anh em với vợ con họ tiễn chúng tôi ra tận bên ngoài thành. Chúng tôi cùng quỳ xuống trên bãi biển cầu nguyện, 6 rồi chào giã biệt nhau. Sau đó chúng tôi lên tàu, còn họ trở về nhà.
Phao-lô tại Pơ-tô-lê-mai và Sê-sa-rê
7 Chuyến hải hành từ Ty-rơ chấm dứt khi chúng tôi đến Pơ-tô-lê-mai. Chúng tôi chào thăm các anh chị em và ở với họ một ngày. 8 Hôm sau chúng tôi từ giã họ và đến Sê-sa-rê. Chúng tôi vào nhà của Phi-líp là nhà truyền giảng Tin Mừng, một trong bảy vị chấp sự đầu tiên, và ở lại đó với ông. 9 Ông có bốn cô gái đồng trinh, cô nào cũng có ơn nói tiên tri. 10 Khi chúng tôi ở đó được mấy ngày, một vị tiên tri tên là A-ga-bút từ Giu-đê đến đó. 11 Ông đến thăm chúng tôi. Ông lấy dây thắt lưng của Phao-lô, dùng nó cột chân và tay của ông lại, rồi nói, “Ðức Thánh Linh phán thế này, ‘Người Do-thái tại Giê-ru-sa-lem sẽ cột người có dây lưng này như thế này, và họ sẽ bắt nộp người ấy cho dân ngoại.’”
12 Khi chúng tôi nghe những lời ấy, chúng tôi và những anh chị em ở đó nài khuyên Phao-lô đừng đi lên Giê-ru-sa-lem. 13 Nhưng Phao-lô đáp, “Anh chị em làm gì vậy? Anh chị em khóc chỉ làm đau lòng tôi thôi, vì tôi đã sẵn sàng không những để chịu trói, mà còn chịu chết vì danh của Ðức Chúa Jesus tại Giê-ru-sa-lem nữa.” 14 Khi chúng tôi thấy không thể thuyết phục được ông, chúng tôi đành im lặng và chỉ nói, “Xin ý Chúa được nên.”
Phao-lô tại Giê-ru-sa-lem
15 Sau những ngày ấy, khi đã chuẩn bị xong, chúng tôi đi lên Giê-ru-sa-lem. 16 Một số môn đồ ở Sê-sa-rê cùng đi với chúng tôi; họ đưa chúng tôi đến nhà của Mơ-na-sôn người Chíp-rơ, một môn đồ kỳ cựu, để chúng tôi tạm trú tại đó.
17 Khi chúng tôi đến Giê-ru-sa-lem, chúng tôi được anh chị em vui mừng tiếp đón. 18 Ngày hôm sau, Phao-lô và chúng tôi đến thăm Gia-cơ[b] và tất cả các vị trưởng lão có mặt hôm đó. 19 Sau khi chào hỏi họ, Phao-lô tuần tự thuật lại cho họ nghe những gì Ðức Chúa Trời đã thực hiện giữa các dân ngoại qua chức vụ ông. 20 Nghe thế ai nấy đều tôn vinh Ðức Chúa Trời, rồi họ nói với ông, “Thưa anh, như anh đã thấy đó, có mấy chục ngàn người Do-thái đã tin Chúa, nhưng lòng họ vẫn còn nhiệt thành đối với Luật Pháp của Môi-se. 21 Người ta đã báo cho họ rằng, anh đã dạy người Do-thái sống giữa các dân ngoại hãy bỏ Luật Pháp của Môi-se, đừng làm phép cắt bì cho con trai, và đừng vâng giữ các tục lệ Môi-se đã truyền. 22 Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Chắc chắn họ đã nghe tin anh về đến rồi. 23 Thôi, hãy làm theo điều chúng tôi chỉ cho anh. Chúng tôi có bốn anh em đây đang mắc lời thệ nguyện. 24 Anh hãy đem họ đi và cùng chịu lễ tẩy uế với họ, rồi trả tiền cho họ cạo tóc. Bấy giờ mọi người sẽ biết rằng những lời người ta đồn đại về anh là không đúng sự thật, vì chính anh cũng làm theo và tuân giữ Luật Pháp. 25 Còn về phần các dân ngoại trở lại tin Chúa, chúng tôi đã gởi một bức thư nói rõ quyết định của chúng tôi rồi, đó là họ phải kiêng cữ thức ăn cúng cho thần tượng, không ăn huyết, không ăn thịt các thú vật chết ngạt, và không gian dâm.”
26 Vậy Phao-lô đem bốn người ấy đi; ngày hôm sau, ông và họ cùng chịu lễ tẩy uế; sau đó ông cùng họ vào đền thờ để công bố ngày sẽ chấm dứt thời kỳ tẩy uế, tức là ngày mỗi người thọ lễ sẽ dâng của tế lễ.
Phao-lô Bị Bắt
27 Nhưng khi thời hạn bảy ngày ấy sắp xong, những người Do-thái ở A-si-a thấy Phao-lô đang ở trong đền thờ, họ khích động cả đám đông và tra tay bắt ông. 28 Những người ấy la lên rằng, “Ðồng bào I-sơ-ra-ên ơi, xin giúp chúng tôi. Tên này đây, hắn đã đi khắp nơi, dạy dỗ mọi người chống lại dân tộc chúng ta, chống lại Luật Pháp chúng ta, và chống luôn cả nơi thánh này nữa. Ðã vậy, hắn còn đem những người Hy-lạp vào đền thờ và làm nơi thánh này ra ô uế.”
29 Số là trước đó họ đã thấy Trô-phi-mu, một người Ê-phê-sô, ở trong thành với Phao-lô, nên họ tưởng ông đã dẫn Trô-phi-mu vào đền thờ. 30 Thế là cả thành náo động, và dân chúng ùn ùn chạy đến; họ bắt Phao-lô và kéo ông ra khỏi đền thờ, lập tức các cổng đền thờ đóng lại.
31 Trong khi họ đang tìm cách để giết ông, có người báo cáo cho quan tư lịnh đội quân La-mã đang trú đóng trong thành rằng cả Giê-ru-sa-lem đang náo loạn. 32 Ông lập tức điều động các đại đội trưởng và các binh sĩ kéo xuống nơi náo loạn. Khi thấy ông và các lính La-mã họ ngưng tay không đánh Phao-lô nữa. 33 Quan tư lịnh cho bắt Phao-lô và ra lịnh dùng hai dây xích xiềng ông lại, rồi ông hỏi Phao-lô là ai và đã làm điều gì. 34 Nhưng trong đám đông, người hét lên thể này, kẻ la lên thể khác, và vì quá ồn ào, khiến ông không thể hiểu rõ thật hư thế nào, nên ông ra lịnh bắt Phao-lô đem về đồn. 35 Khi Phao-lô bước lên bậc thềm, quân lính phải khiêng ông đi, vì đám đông quá hung bạo. 36 Ðám đông ấy cứ đi theo phía sau và gào thét, “Hãy giết nó đi!”
Phao-lô Yêu Cầu Ðược Tự Biện Hộ
37 Khi Phao-lô sắp sửa được đưa vào trong đồn, ông nói với quan tư lịnh, “Ông cho phép tôi nói vài lời với ông được không?”
Quan tư lịnh đáp, “Ông biết nói tiếng Hy-lạp sao? 38 Vậy ông không phải là tên Ai-cập đã lãnh đạo cuộc nổi dậy mới đây và đã kéo bốn ngàn tay sát thủ vào đồng hoang sao?”
39 Phao-lô đáp, “Tôi là người Do-thái, công dân của Tạt-sơ, một thành không kém quan trọng trong vùng Si-li-si-a. Xin ông cho phép tôi nói ít lời với đám đông.”
40 Khi được phép, Phao-lô đứng trên bậc thềm, đưa tay làm dấu cho dân chúng yên lặng. Khi mọi người đã yên lặng, Phao-lô nói với họ trong tiếng Hê-rơ-rơ rằng:
Chúa Hứa Tái Lập I-sơ-ra-ên và Giu-đa
30 Có lời của Chúa đến với Giê-rê-mi: 2 Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán thế này, “Hãy viết vào một cuộn sách mọi lời Ta đã phán với ngươi, 3 vì chắc chắn trong những ngày đến,” Chúa phán, “Ta sẽ tái lập vận mạng của dân Ta, tức của dân I-sơ-ra-ên và Giu-đa,” Chúa phán. “Ta sẽ đem chúng trở về xứ Ta đã ban cho tổ tiên chúng, và chúng sẽ chiếm lấy làm sở hữu.”
4 Ðây là những lời Chúa phán liên quan đến I-sơ-ra-ên và Giu-đa:
5 “Chúa phán thế này,
Chúng tôi đã nghe tiếng kêu khóc kinh hoàng,
Biểu lộ sự kinh khiếp chứ không phải bình an.
6 Bây giờ hãy hỏi xem,
Chẳng lẽ đàn ông lại có thể mang thai và sinh con?
Thế sao người đàn ông lực lưỡng nào cũng lấy tay ôm bụng như người đàn bà sắp lâm bồn vậy?
Tại sao mặt mày người nào cũng tái xanh sợ sệt vậy?
7 Hỡi ôi! Ngày ấy thật lớn lao khủng khiếp!
Không ngày nào giống như ngày ấy,
Vì đó là ngày khốn quẫn cho Gia-cốp;
Tuy nhiên nó sẽ được giải thoát khỏi ngày ấy.
8 Trong ngày ấy,” Chúa các đạo quân phán,
“Ta sẽ bẻ gãy cái ách của nó khỏi cổ ngươi;
Ta sẽ phá tan gông cùm trói buộc ngươi,
Và ngươi sẽ không phải làm tôi cho người ngoại quốc nữa.
9 Nhưng chúng sẽ phục vụ Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng, và phục vụ Ða-vít vua của chúng, người Ta sẽ dấy lên cho chúng.
10 Còn phần ngươi, ngươi chớ sợ, hỡi Gia-cốp đầy tớ Ta,” Chúa phán.
“Hỡi I-sơ-ra-ên, chớ kinh hãi,
Vì Ta sẽ cứu ngươi ra khỏi các xứ xa xăm,
Và giải thoát con cháu ngươi ra khỏi các xứ chúng bị lưu đày.
Gia-cốp sẽ trở về, sống an lành và thoải mái,
Không ai sẽ làm nó sợ hãi nữa,
11 Vì Ta ở với ngươi để cứu ngươi,” Chúa phán.
“Ta sẽ làm cho các nước, những nơi Ta tung rải các ngươi đến, phải bị giải thể hoàn toàn;
Còn ngươi, Ta sẽ không để cho ngươi bị triệt tiêu.
Ta sẽ sửa trị ngươi đúng mức,
Và Ta chắc chắn sẽ không để cho ngươi thoát khỏi bị sửa phạt,”
12 Vì Chúa phán thế này,
“Vết thương của ngươi đã vô phương cứu chữa,
Chỗ độc trên thân thể ngươi đã quá trầm trọng rồi.
13 Chẳng ai cầu thay cho ngươi,
Chẳng ai kiếm thuốc băng bó vết thương của ngươi;
Ngươi sẽ không thể lành lại như trước.
14 Tất cả những kẻ đã từng yêu mến ngươi đã quên ngươi;
Chúng chẳng quan tâm đến ngươi nữa;
Vì Ta đã đánh ngươi trọng thương như đánh một kẻ thù;
Ta đã phạt ngươi một hình phạt thật quá ư tàn khốc,
Bởi tội của ngươi quá nhiều,
Vì lỗi của ngươi vô kể.
15 Ngươi kêu la vì vết thương của ngươi đau nhức làm gì?
Nỗi đau của ngươi sẽ không thể nào chữa lành được.
Bởi tội của ngươi quá nhiều,
Vì lỗi của ngươi vô kể,
Nên Ta đã làm những điều ấy cho ngươi.
16 Vậy tất cả những kẻ đã ăn nuốt ngươi sẽ bị ăn nuốt,
Tất cả những kẻ đã thù ghét ngươi, không chừa một kẻ nào, sẽ bị đem đi lưu đày;
Những kẻ đã xông vào cướp đoạt của cải ngươi sẽ bị kẻ khác xông vào cướp đoạt của cải;
Tất cả những kẻ đã rình rập cướp giựt ngươi sẽ trở thành miếng mồi cho người khác cướp giựt.
17 Vì Ta sẽ phục hồi sức khỏe của ngươi,
Ta sẽ chữa lành các vết thương của ngươi,” Chúa phán,
“Vì chúng đã gọi ngươi là đồ bỏ:
‘Si-ôn đấy à; chẳng ai cần đến nó!’”
18 Chúa phán thế này,
“Ta sẽ tái lập số phận các lều trại của Gia-cốp,
Ta sẽ dủ lòng thương xót các nơi chúng ở;
Kinh đô sẽ được dựng lại trên đống đổ nát của nó,
Thành trì sẽ được xây lại tại chỗ của nó trước kia.
19 Từ những nơi ấy sẽ vang ra tiếng cảm tạ,
Vang âm thanh của những kẻ vui mừng.
Ta sẽ làm cho chúng gia tăng dân số;
Chúng sẽ không là dân thiểu số nữa;
Ta sẽ làm cho chúng được tôn trọng;
Chúng sẽ không còn bị khinh khi.
20 Con cháu của chúng sẽ được như thuở xưa,
Cộng đồng của chúng sẽ được vững lập trước mặt Ta;
Ta sẽ phạt mọi kẻ áp bức chúng.
21 Người lãnh đạo của chúng sẽ là một người của chúng,
Kẻ cầm quyền của chúng sẽ từ giữa chúng mà ra.
Ta sẽ cho nó đến gần, và nó sẽ được đến gần Ta,
Vì ai dám cả gan tự động đến gần Ta?” Chúa phán.
22 “Các ngươi sẽ là dân Ta,
Và Ta sẽ là Ðức Chúa Trời các ngươi.”
23 Này, cơn bão tố của Chúa!
Cơn thịnh nộ của Chúa đã bùng lên,
Cơn giông tố đang quay cuồng,
Nó sẽ giáng xuống đầu của phường gian ác.
24 Cơn giận bừng bừng của Chúa sẽ không nguôi đi,
Cho đến khi Ngài thực hiện và hoàn tất mọi điều lòng Ngài đã định.
Ðiều ấy sau này các người sẽ hiểu.
Những Người Bị Lưu Ðày Ðược Hồi Hương
31 Vào lúc đó, Chúa phán,
“Ta sẽ là Ðức Chúa Trời của tất cả các gia tộc I-sơ-ra-ên, và chúng sẽ là dân Ta.”
2 Chúa phán thế này,
“Những kẻ thoát khỏi lưỡi gươm đã tìm được ân huệ trong đồng hoang;
Ta đã đến để ban cho I-sơ-ra-ên được nghỉ ngơi.”
3 Chúa của thời xa xưa đã hiện ra với tôi phán bảo,
“Ta đã yêu thương ngươi bằng một tình yêu đời đời;
Vì thế Ta sẽ tiếp tục bày tỏ lòng thành tín của Ta đối với ngươi.
4 Ta sẽ xây dựng ngươi lại, và ngươi sẽ được xây dựng lại,
Hỡi Trinh Nữ I-sơ-ra-ên!
Ngươi sẽ trang điểm cho mình bằng những trống cơm,
Và đi ra nhảy múa vũ điệu của những kẻ vui mừng.
5 Ngươi sẽ trồng các vườn nho trở lại trên các dãy núi ở Sa-ma-ri,
Những kẻ trồng trọt sẽ trồng trọt trở lại, và chúng sẽ vui mừng hưởng hoa lợi mình.
6 Vì sẽ có ngày những kẻ canh gác sẽ hô hào trong miền đồi núi Ép-ra-im rằng,
‘Hãy đến. Chúng ta hãy đi lên Si-ôn, đến với Chúa,
Ðức Chúa Trời chúng ta.’”
7 Vì Chúa phán thế này,
“Hãy lớn tiếng vui ca cho Gia-cốp,
Khá trỗi tiếng ca vang cho thủ lãnh các quốc gia.
Hãy tuyên bố, hãy chúc tụng, và hãy nói,
‘Lạy Chúa, xin giải cứu dân Ngài, những người còn sót lại của I-sơ-ra-ên.’
8 Này, Ta sẽ đem chúng từ đất bắc trở về,
Ta sẽ gom nhóm chúng từ những miền xa xăm tận cùng trái đất.
Trong số chúng sẽ có những kẻ mù và kẻ què,
Có những kẻ tay bế con thơ và những kẻ chuyển bụng lâm bồn,
Chúng sẽ họp nhau thành một đoàn người đông đúc,
Và chúng sẽ trở về đây.
9 Chúng sẽ đến với nước mắt vui mừng,
Ta sẽ dẫn chúng về giữa những lời cầu nguyện,
Ta sẽ dắt chúng đi dọc theo những dòng nước,
Trong một con đường bằng phẳng để chúng không vấp ngã;
Vì đối với I-sơ-ra-ên, Ta là cha,
Và Ép-ra-im là con trưởng của Ta.
10 Hỡi các quốc gia, hãy nghe lời của Chúa,
Hãy công bố về nó cho những ai ở các hải đảo xa xăm,
Rằng ‘Ðấng tung rải I-sơ-ra-ên ra sẽ gom nhóm nó về,
Ngài sẽ chăn giữ nó như người chăn bầy chăn giữ đàn chiên.’
11 Vì Chúa đã cứu chuộc Gia-cốp,
Ngài đã chuộc mua nó khỏi tay những kẻ quá mạnh đối với nó.
12 Chúng sẽ đến và reo mừng trên đỉnh Si-ôn,
Mặt mày ai nấy đều rạng rỡ vì lòng tốt của Chúa;
Nào lúa gạo, rượu, và dầu,
Nào các con nhỏ của đàn chiên và đàn bò;
Linh hồn chúng vui thỏa như vườn được tưới nước,
Và chúng sẽ không bao giờ sầu não nữa.
13 Các thiếu nữ sẽ vui ca nhảy múa,
Các thanh niên và các bô lão sẽ hớn hở vui mừng.
Ta sẽ biến nỗi sầu thảm của chúng thành niềm vui,
Ta sẽ an ủi chúng và làm cho chúng vui vẻ thay cho âu sầu.
14 Ta sẽ cho linh hồn các tư tế của chúng no nê với thức ăn béo bổ,
Con dân Ta sẽ no thỏa với phước hạnh dồi dào của Ta,” Chúa phán.
15 Chúa phán thế này,
“Người ta nghe có tiếng ai oán ở Ra-ma,
Tiếng than khóc và rên rỉ rất thê lương,
Tiếng Ra-chên than khóc các con nàng,
Nàng từ chối không để ai an ủi nàng về các con nàng,
Vì chúng không còn nữa.”
16 Chúa phán thế này,
“Ðừng khóc nữa,
Hãy lau khô giọt lệ trên mi,
Vì những gì ngươi làm sẽ được ban thưởng,” Chúa phán,
“Chúng sẽ từ xứ của kẻ thù trở về.
17 Tương lai ngươi sẽ tràn trề hy vọng,” Chúa phán,
“Con cái ngươi sẽ trở về lại đất nước của chúng.”
18 “Thật vậy, Ta nghe có tiếng rên rỉ của Ép-ra-im:
‘Ngài đã sửa phạt con, và con đã nhận sự sửa phạt;
Con vốn như con bò tơ chưa hề bị mang ách.
Xin đem con trở về, xin cho con được trở về,
Vì Ngài là Chúa, Ðức Chúa Trời của con.
19 Sau khi con bỏ đi, con đã ăn năn,
Sau khi con tỉnh ngộ, con đã tự đập lấy đùi mình;
Con cảm thấy xấu hổ và lấy làm hổ thẹn,
Vì phải mang lấy sự xấu hổ về những việc mình làm lúc tuổi thanh xuân.’
20 Ép-ra-im há chẳng phải là con trai yêu quý của Ta sao?
Nó chẳng phải là đứa con Ta yêu thích sao?
Dù Ta thường phàn nàn về nó, Ta vẫn luôn nhớ thương nó khôn nguôi.
Thật vậy lòng Ta bồi hồi xúc động vì nó;
Dĩ nhiên Ta sẽ bày tỏ lòng thương xót đối với nó,” Chúa phán.
21 “Ngươi hãy chuẩn bị các bảng chỉ đường cho sẵn sàng,
Hãy làm cho mình các cột để dựng các bảng chỉ đường;
Hãy nghiên cứu kỹ đại lộ, tức con đường ngươi đã đi qua.
Hỡi Trinh Nữ I-sơ-ra-ên, hãy trở về,
Hãy trở về những nơi này, các thành của ngươi.
22 Ngươi còn chần chừ bao lâu nữa, hỡi đứa con gái ngổ nghịch không vâng lời kia?
Vì Chúa đã làm một việc mới trên đất:
Một người đàn bà vây lấy một người đàn ông.”
23 Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán thế này, “Những người sống trong xứ Giu-đa và trong các thành của nó sẽ sử dụng lại những lời chúc này khi Ta tái lập vận mạng của nó:
‘Cầu xin Chúa ban phước cho ngươi,
Hỡi nơi ở của sự công chính,
Hỡi núi thánh!’
24 Giu-đa và các thành của nó sẽ sống với nhau trong xứ đó; các nông dân và những người du mục chăn các đàn súc vật của họ cũng làm vậy.
25 Ta sẽ làm cho những kẻ mệt mỏi được phục hồi sức lực,
Những kẻ ngã lòng được bồi bổ tâm linh.”
26 Ðến đây tôi chợt thức giấc; tôi nhìn quanh và cảm thấy giấc ngủ của tôi thật êm đềm.
27 “Này, những ngày đến,” Chúa phán, “Ta sẽ gieo trong nhà Giu-đa và nhà I-sơ-ra-ên những hạt giống của loài người và những hạt giống của thú vật. 28 Giống như khi Ta trông coi việc nhổ chúng lên, đập tan chúng, lật đổ chúng, tiêu diệt chúng, và giáng họa cho chúng thể nào, Ta cũng sẽ trông coi việc xây dựng chúng và trồng chúng xuống trở lại thể ấy,” Chúa phán.
Trách Nhiệm Cá Nhân
29 “Trong những ngày ấy chúng sẽ không còn nói, ‘Cha mẹ ăn nho chua, mà con cái bị ghê răng.’
30 Nhưng mỗi người sẽ chết vì tội của mình. Kẻ nào ăn nho chua, kẻ ấy sẽ bị ghê răng.”
Giao Ước Mới
31 “Này, những ngày đến,” Chúa phán, “Ta sẽ lập với nhà I-sơ-ra-ên và nhà Giu-đa một giao ước mới. 32 Nó sẽ không như giao ước Ta đã lập với tổ tiên chúng trong ngày Ta nắm tay chúng đem chúng ra khỏi đất Ai-cập – đó là một giao ước mà chúng đã bội ước mặc dù đối với chúng, Ta là người chồng. 33 Nhưng đây là giao ước Ta sẽ lập với nhà I-sơ-ra-ên sau những ngày ấy,” Chúa phán, “Ta sẽ đặt luật pháp Ta trong tâm trí chúng. Ta sẽ ghi chép nó vào lòng chúng. Ta sẽ là Ðức Chúa Trời của chúng, và chúng sẽ là dân Ta. 34 Chúng sẽ không còn phải dạy bảo nhau hay nói với nhau, ‘Hãy biết Chúa,’ vì tất cả chúng đều biết Ta, từ kẻ nhỏ nhất cho đến người lớn nhất,” Chúa phán, “Vì Ta sẽ tha thứ tội của chúng và sẽ không nhớ đến tội của chúng nữa.”
35 Chúa phán thế này,
“Ðấng ban ánh sáng cho mặt trời ban ngày,
Và ấn định trật tự của mặt trăng và các vì sao để tỏa sáng ban đêm,
Ðấng khuấy động biển khơi cho ba đào gầm thét – Chúa các đạo quân là danh Ngài.
36 Khi nào các định luật ấn định cho các tinh tú bị chấm dứt trước mặt Ta,” Chúa phán,
“Bấy giờ dòng dõi của I-sơ-ra-ên mới vĩnh viễn không còn là một quốc gia trước mặt Ta.”
37 Chúa phán thế này,
“Nếu các từng trời trên không gian cao kia có thể được đo hết,
Và nếu tất cả các nền của trái đất bên dưới có thể được dò thấu,
Ta sẽ bằng lòng loại bỏ tất cả dòng dõi I-sơ-ra-ên, vì mọi điều chúng đã làm,” Chúa phán.
Giê-ru-sa-lem Ðược Nới Rộng
38 “Này, những ngày đến,” Chúa phán, “kinh thành sẽ được xây dựng lại cho Chúa, từ Tháp Ha-na-nên cho đến Cổng Góc. 39 Dây đo sẽ kéo ra xa hơn, chạy thẳng đến Ðồi Ga-rếp, rồi quay về hướng Gô-a. 40 Toàn thể thung lũng dành để chôn các tử thi và đổ tro hỏa táng, tất cả các cánh đồng chạy dài đến Khe Kít-rôn, đến góc của Cổng Ngựa về hướng đông, sẽ được biệt riêng ra thánh cho Chúa. Thành ấy sẽ không bao giờ bị nhổ lên hay bị lật đổ nữa.”
Chúa Sống Lại
(Mat 28:1-8; Lu 24:1-12; Gg 20:1-10)
16 Ngày Sa-bát vừa xong, Ma-ry Mạc-đa-len, Ma-ry mẹ của Gia-cơ, và Sa-lô-mê đã mua dầu thơm để họ có thể đến xức xác Ngài. 2 Ngày thứ nhất trong tuần, lúc sáng tinh sương, khi mặt trời vừa ló dạng, các bà đã cùng nhau đến mộ. 3 Họ nói với nhau, “Ai sẽ lăn tảng đá chận cửa mộ giúp chúng ta?” 4 Nhưng khi nhìn lên, họ thấy tảng đá chận cửa mộ, một tảng đá rất lớn, đã được lăn qua một bên rồi. 5 Vừa khi bước vào trong mộ, họ thấy một thanh niên mặc y phục trắng toát ngồi bên phải, họ hoảng sợ. 6 Nhưng người ấy bảo họ, “Ðừng sợ. Có lẽ các ngươi đang tìm Ðức Chúa Jesus người Na-xa-rét, Ðấng đã chịu đóng đinh. Ngài đã sống lại rồi. Ngài không còn ở đây. Hãy xem, đó là chỗ họ đã đặt thi hài Ngài. 7 Bây giờ hãy đi, báo cho các môn đồ Ngài và Phi-rơ biết rằng Ngài đã đi trước các ngươi đến Ga-li-lê; ở đó các ngươi sẽ thấy Ngài, như Ngài đã nói với các ngươi.”
8 Vậy họ đi ra, chạy trốn khỏi mộ, vừa run vừa kinh ngạc. Họ không dám nói với ai vì họ quá đỗi sợ hãi.[a]
PHỤ TRƯƠNG CỦA SÁCH MÁC
Chúa Hiện Ra cho Ma-ry Mạc-đa-len
(Mat 28:9-10; Gg 20:11-18)
9 Sau khi Ngài đã sống lại vào sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, trước hết Ngài hiện ra cho Ma-ry Mạc-đa-len, người đã được Ngài đuổi bảy quỷ dữ ra. 10 Bà đi và báo tin cho những người đã từng ở với Ngài, trong khi họ đang buồn thảm và khóc than. 11 Nhưng khi nghe bà nói rằng Ngài đã sống lại và bà đã gặp Ngài, họ đều không tin.
Chúa Hiện Ra cho Hai Môn Ðồ
(Lu 24:13-35)
12 Sau đó Ðức Chúa Jesus lấy hình dáng khác hiện ra cho hai người của họ khi hai người ấy đang đi về miền quê. 13 Hai người ấy trở lại và nói cho các môn đồ khác, nhưng họ cũng không tin hai môn đồ đó.
Chúa Hiện Ra cho Mười Một Môn Ðồ
(Mat 28:16-20; Lu 24:36-49; Gg 20:19-23; Công 1:6-8)
14 Sau đó Ngài hiện ra cho nhóm mười một môn đồ khi họ đang ngồi ăn. Ngài quở trách họ về sự vô tín và sự cứng lòng của họ, bởi vì họ không tin lời những người đã thấy Ngài sau khi Ngài sống lại.
15 Ngài bảo họ, “Hãy đi khắp thế giới, giảng Tin Mừng cho mọi người. 16 Ai tin và chịu báp-têm sẽ được cứu, nhưng ai không tin sẽ bị kết tội. 17 Các dấu lạ này sẽ cặp theo những người tin: họ sẽ nhân danh Ta đuổi quỷ, họ sẽ nói các thứ tiếng mới, 18 họ bắt rắn bằng tay, nếu họ uống nhằm thức uống có chất độc, họ sẽ không bị hại gì, và khi họ đặt tay trên người bịnh, người bịnh sẽ được lành.”
Chúa Thăng Thiên
(Lu 24:50-53; Công 1:9-11)
19 Sau khi nói chuyện với các môn đồ, Ðức Chúa Jesus được cất lên trời và ngồi bên phải Ðức Chúa Trời. 20 Các môn đồ đi ra và rao giảng khắp nơi. Chúa cùng làm việc với họ và xác chứng sứ điệp của họ bằng những dấu lạ cặp theo.
Copyright © 2011 by Bau Dang