Historical
1 Khải tượng ban cho Áp-đia.
Đức Chúa Trời Trừng Phạt Dân Ê-đôm
CHÚA, Đấng Chủ Tể, phán về Ê-đôm như sau:
Chúng tôi có nghe sứ điệp từ chính CHÚA,
Vì Ngài đã sai sứ giả đến với các dân:
“Hãy chuẩn bị ra trận đánh nó.”
2 “Này, Ta sẽ khiến ngươi nên nhỏ yếu hơn các dân.
Ngươi sẽ bị khinh khi thậm tệ.
3 Lòng kiêu ngạo của ngươi đã lừa gạt ngươi,
Hỡi ngươi là kẻ ở trong các kẽ đá,
Kẻ ngự trên nơi cao,
Ngươi tự nhủ:
‘Ai có thể kéo ta xuống đất được?’
4 Dù ngươi có xây tổ trên cao như chim đại bàng,
Dù ngươi có đặt tổ mình giữa các vì sao,
Từ nơi đó Ta cũng sẽ kéo ngươi xuống!”
CHÚA phán vậy.
5 Dù bọn trộm có lẻn vào,
Dù bọn cướp có xông vào lúc giữa đêm,
Ôi, ngươi bị tàn phá là dường nào!
Chúng há chẳng cướp vừa đủ mang theo thôi sao?
Dù thợ hái nho có vào vườn ngươi,
Chúng há chẳng bỏ sót vài chùm sao?
6 Ôi, con cháu Ê-sau bị lục soát là dường nào!
Của báu cất giấu bị moi móc ra hết!
7 Mọi đồng minh của ngươi đều xua đuổi ngươi tận biên giới.
Những người ký hiệp ước hòa bình với ngươi đều lừa gạt ngươi và thắng thế.
Những người bạn ăn chung bàn với ngươi gài bẫy dưới chân ngươi,
Nhưng ngươi chẳng hề biết!
8 CHÚA phán: “Trong ngày ấy,
Ta sẽ diệt trừ người khôn ngoan khỏi Ê-đôm,
Và sự hiểu biết khỏi núi Ê-sau,
9 Hỡi Thê-man, các dũng sĩ ngươi đều khiếp sợ
Đến nỗi mọi người trên núi Ê-sau
Đều chết trong sự tàn sát.
Lý Do Vì Sao Ê-đôm Bị Trừng Phạt
10 Vì ngươi đã đối xử cách bạo ngược với em ngươi là Gia-cốp,
Sự xấu hổ sẽ vùi lấp ngươi,
Và ngươi sẽ chết mất đời đời.
11 Trong ngày ngươi đứng bàng quan,
Ngày mà người xa lạ cướp của cải nó mang đi,
Ngày mà dân ngoại bang bước vào cổng thành nó,
Bắt thăm chia nhau người và tài vật trong thành Giê-ru-sa-lem,
Chính ngươi cũng chẳng khác chi bọn ấy!
12 Đáng lẽ ngươi không nên nhìn anh em ngươi cách vui thích hiểm độc
Trong ngày chúng gặp nạn.
Đáng lẽ ngươi không nên vui mừng hả hê về con cháu Giu-đa
Trong ngày chúng bị tàn phá.
Đáng lẽ ngươi không nên nói khoác lác
Trong ngày tai họa.
13 Đáng lẽ ngươi không nên bước vào cổng thành dân Ta
Trong ngày thảm họa.
Thật vậy, đáng lẽ ngươi không nên vui mừng sâu hiểm về hoạn nạn của nó
Trong ngày thảm họa.
Cũng không nên cướp phá của cải nó
Trong ngày thảm họa.
14 Đáng lẽ ngươi chớ đứng nơi ngã ba đường
Để hạ gục những người chạy trốn,
Cũng chớ nộp những người sống sót
Trong ngày tai họa.
Đức Chúa Trời Trừng Phạt Mọi Dân Tộc
15 Ngày của CHÚA đến trên mọi dân tộc,
Đã gần kề.
Điều gì ngươi làm, sẽ được làm lại cho ngươi,
Ngươi đối xử thế nào, cũng sẽ đổ lại trên đầu ngươi.
16 Như ngươi đã uống thể nào trên núi thánh Ta,
Thì mọi dân tộc cũng sẽ uống thể ấy, cách liên tục.
Chúng sẽ uống và nuốt chửng,
Và tiêu tan như chúng chưa hề tồn tại.
Chiến Thắng Của Dân Do Thái
17 Nhưng trên núi Si-ôn sẽ có sự giải cứu.
Núi ấy sẽ là Nơi Thánh,
Và con cháu Gia-cốp sẽ giành lại
Phần đất họ thừa hưởng.[a]
18 Con cháu Gia-cốp sẽ là lửa,
Con cháu Giô-sép là ngọn lửa hừng,
Con cháu Ê-sau là rơm bị chúng đốt cháy và thiêu nuốt,
Con cháu Ê-sau sẽ không còn một người sống sót.
Vì CHÚA đã phán.
19 Dân Nê-ghép sẽ chiếm cứ núi Ê-sau,
Dân Sơ-phê-la sẽ chiếm đất của người Phi-li-tin,
Chúng sẽ chiếm lãnh thổ Ép-ra-im với kinh đô Sa-ma-ri,
Và con cháu Bên-gia-min sẽ chiếm xứ Ga-la-át.
20 Đội quân Y-sơ-ra-ên lưu đày trở về sẽ chiếm đất của người Ca-na-an
Đến tận thành Sa-rê-phát,
Và những phu tù từ Giê-ru-sa-lem mà đang ở Sê-pha-rát,
Sẽ chiếm các thành vùng Nê-ghép.
21 Các đấng giải cứu sẽ đến núi Si-ôn
Để cai trị các núi của Ê-sau,
Vương quốc sẽ thuộc về CHÚA!”
Giô-na Bất Tuân Lệnh CHÚA
1 CHÚA phán với Giô-na, con A-mít-tai: 2 “Con hãy trỗi dậy, đi đến thành phố Ni-ni-ve rộng lớn kia, và rao truyền sự đoán phạt dành cho nó, vì tội ác dân trong thành đã lên thấu đến Ta.” 3 Tuy nhiên, Giô-na trỗi dậy và chạy trốn sang Tạc-sít để tránh mặt CHÚA. Ông xuống cảng Gia-phô, gặp một chiếc tàu đi Tạc-sít. Ông mua vé, xuống tàu đi Tạc-sít cùng với thủy thủ đoàn, để tránh mặt CHÚA.
4 Nhưng CHÚA khiến gió thổi mạnh trên biển, gây ra bão táp dữ dội đến nỗi chiếc tàu tưởng chừng như sắp vỡ tan. 5 Các thủy thủ khiếp sợ, ai nấy đều khấn vái thần của mình. Rồi họ quăng hàng hóa trong tàu xuống biển để giảm bớt nguy hiểm cho họ. Trong lúc ấy, Giô-na đã xuống dưới khoang tàu, nằm ngủ say. 6 Thuyền trưởng đến gần gọi Giô-na: “Sao anh lại có thể ngủ say thế kia? Anh hãy thức dậy ngay, khấn vái thần của anh đi. Biết đâu thần của anh sẽ thương xót chúng ta, và cứu chúng ta khỏi chết.”
7 Các thủy thủ bảo nhau: “Chúng ta hãy bắt thăm xem do ai mà tai họa này xảy đến cho chúng ta.” Họ bắt thăm, và trúng Giô-na. 8 Họ nói với ông: “Xin anh cho chúng tôi biết: Do ai mà tai họa này xảy đến cho chúng tôi? Anh làm nghề gì? Anh từ đâu đến? Anh người nước nào? Anh thuộc dân tộc nào?” 9 Ông đáp: “Tôi là người Hê-bơ-rơ. Tôi tôn thờ CHÚA, là Đức Chúa trên trời, là Đấng dựng nên biển và đất khô.” 10 Các thủy thủ hết sức khiếp sợ, hỏi ông: “Anh đã làm gì vậy?” Vì họ biết được là ông đang chạy trốn để tránh mặt CHÚA, vì ông có nói cho họ biết. 11 Rồi họ hỏi ông: “Chúng tôi phải đối xử với anh như thế nào để biển lặng cho chúng tôi đây?” Vì biển động mỗi lúc một mạnh hơn. 12 Giô-na đáp: “Các anh cứ bắt tôi quăng xuống biển, rồi biển sẽ lặng cho các anh, vì tôi biết chính vì tôi mà các anh mắc phải trận bão dữ dội này.” 13 Tuy nhiên các thủy thủ ra sức cố gắng chèo vào bờ, nhưng không vào được, vì biển động mỗi lúc một mạnh hơn. 14 Họ cầu khẩn CHÚA: “Lạy CHÚA, chúng con nài xin Ngài chớ để chúng con chết vì mạng sống của người này. Xin Ngài chớ buộc tội chúng con vì đã giết một người vô tội. Vì lạy CHÚA, chính Ngài đã thực hiện theo ý Ngài muốn.” 15 Rồi họ bắt Giô-na quăng xuống biển. Biển liền nguôi cơn giận. 16 Các thủy thủ kính sợ CHÚA vô cùng. Họ dâng sinh tế cho CHÚA và hứa nguyện với Ngài. 17 Nhưng CHÚA sắm sẵn một con cá lớn nuốt chửng Giô-na. Giô-na ở trong bụng cá ba ngày ba đêm.
Giô-na Cầu Nguyện Và Được Giải Cứu
2 Từ trong bụng cá, Giô-na cầu khẩn CHÚA, Đức Chúa Trời của ông. 2 Ông nói:
“Trong cơn hoạn nạn tôi cầu khẩn CHÚA,
Và Ngài đáp lời tôi.
Từ lòng Âm Phủ con kêu cứu,
Thì Chúa nghe tiếng con.
3 Chúa ném con xuống vực sâu,
Xuống tận lòng biển.
Dòng nước biển bao bọc con,
Hết thảy những luồng sóng to và sóng cồn của Ngài
Cuộn lên ngang qua đầu con.
4 Con tự nhủ: ‘Con đã bị quăng xa
Khỏi Chúa,
Dù vậy, con lại sẽ được ngắm
Đền thánh Ngài.’[a]
5 Nước phủ lấp con, khiến con gần chết,
Vực thẳm bao bọc con,
Rong biển vướng víu đầu con.
6 Con đã xuống tận nền các núi,
Đến nơi có then cài của đất nhốt kín con vĩnh viễn.
Thế mà, ôi lạy CHÚA, Đức Chúa Trời của con,
Ngài đã đem mạng sống con lên khỏi hố thẳm!
7 Khi con sắp ngất đi,
Con nhớ đến CHÚA,
Và lời cầu nguyện con lên thấu đến Ngài,
Tận trong đền thánh Ngài.
8 Những người thờ lạy các thần tượng giả dối
Từ bỏ Đấng Yêu Thương thành tín.
9 Về phần con, con sẽ hát ca ngợi Chúa,
Con sẽ dâng tế lễ cho Ngài.
Con sẽ thực hiện điều con hứa nguyện.
Chỉ CHÚA mới có quyền giải cứu!”
10 CHÚA ra lệnh cho cá, và cá nhả Giô-na ra trên đất khô.
Giô-na Vâng Lời CHÚA
3 CHÚA phán với Giô-na lần thứ nhì: 2 “Hãy trỗi dậy và đi đến thành phố Ni-ni-ve rộng lớn kia, và rao truyền cho dân trong thành sứ điệp mà Ta đã phán dạy con.” 3 Giô-na vâng lời CHÚA, trỗi dậy và đi đến Ni-ni-ve. Ni-ni-ve là một thành phố cực kỳ lớn, phải mất ba ngày mới đi xuyên qua hết thành phố. 4 Giô-na khởi sự vào thành, ngay trong ngày đầu ông đã rao giảng: “Còn bốn mươi ngày nữa, thành Ni-ni-ve sẽ sụp đổ.”
5 Dân thành Ni-ni-ve tin Đức Chúa Trời. Họ công bố kiêng ăn, và mọi người từ lớn đến nhỏ đều quấn vải bao tải. 6 Khi tin đồn đến tai vua Ni-ni-ve, vua đứng dậy khỏi ngai, cởi áo bào ra, quấn vải bao tải và ngồi trên đống tro. 7 Vua truyền lệnh công bố khắp thành Ni-ni-ve: “Theo chiếu chỉ của vua và các quan, bất kể người hay thú, chiên hay bò, đều không được nếm gì cả, cũng không được uống nước, chúng không được ăn hoặc uống. 8 Người và thú đều phải quấn vải bao tải. Mọi người phải tha thiết cầu khẩn Đức Chúa Trời, xoay bỏ lối sống ác và tính tàn bạo. 9 Biết đâu Đức Chúa Trời sẽ quay lại thương xót chúng ta, cơn nóng giận Ngài sẽ nguôi đi, và chúng ta khỏi chết?”
10 Đức Chúa Trời nhìn thấy điều họ làm, Ngài thấy họ xây bỏ lối sống ác. Vì thế Đức Chúa Trời đổi ý, không giáng tai họa theo như Ngài đã phán.
Giô-na Giận Nhưng CHÚA Thương Xót
4 Nhưng Giô-na bực mình lắm và nổi giận. 2 Ông cầu nguyện với CHÚA: “Ôi, lạy CHÚA, có phải đây là điều con đã nói khi con ở tại quê hương con không? Chính vì thế mà con đã vội vã trốn sang Tạc-sít vì con biết Chúa là Đức Chúa Trời nhân từ, hay thương xót, chậm giận, và giàu tình yêu thương, lại sẵn sàng đổi ý không giáng tai họa. 3 Lạy CHÚA, con cầu xin Ngài cất mạng sống con ngay bây giờ, vì con thà chết còn hơn sống.” 4 CHÚA đáp: “Con giận có đúng không?”
5 Giô-na đi ra khỏi thành, ngồi ở phía đông thành. Tại đó, ông dựng cho mình một cái chòi, và ngồi trong chòi, dưới bóng mát, chờ xem điều gì sẽ xảy đến cho thành. 6 CHÚA, Đức Chúa Trời sắm sẵn một cây thầu dầu.[b] Cây mọc lên cao, rợp bóng mát che đầu Giô-na, cứu ông khỏi sự khổ cực. Giô-na rất thỏa lòng về cây thầu dầu này. 7 Nhưng ngày hôm sau, vừa lúc rạng đông, Đức Chúa Trời sắm sẵn một con sâu, sâu cắn cây thầu dầu, cây liền khô héo. 8 Khi mặt trời lên cao, Đức Chúa Trời sắm sẵn một ngọn gió nóng cháy từ phương đông thổi đến. Mặt trời rọi thẳng xuống đầu Giô-na, ông gần như ngất đi và cầu xin được chết: “Con thà chết còn hơn sống.” 9 Đức Chúa Trời hỏi Giô-na: “Con giận vì cây thầu dầu khô héo có đúng không?” Giô-na đáp: “Con giận đúng lắm, con giận đến nỗi muốn chết.”
10 CHÚA phán: “Con tiếc cây thầu dầu mà con chẳng cực nhọc vì nó, cũng chẳng làm cho nó lớn lên. Nó mọc lên trong một đêm, đêm hôm sau lại chết đi. 11 Còn Ta, lẽ nào Ta lại không thương tiếc thành Ni-ni-ve rộng lớn kia, với hơn một trăm hai mươi ngàn người chưa biết phân biệt tay phải và tay trái, cùng với bao nhiêu súc vật sao?”
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)