Book of Common Prayer
Thánh Thi Đa-vít
26 Lạy CHÚA, xin xét cho tôi
Vì tôi sống liêm khiết,[a]
Tôi đã tin cậy nơi CHÚA,
Không hề lay chuyển.
2 Lạy CHÚA, xin xem xét và thử thách tôi,
Xin rèn luyện lòng dạ, tâm trí tôi.
3 Vì tình yêu thương Ngài ở trước mặt tôi,
Tôi bước đi trong chân lý của Ngài.
4 Tôi không ngồi chung với người gian trá,
Cũng không giao thiệp với kẻ đạo đức giả.
5 Tôi ghét bọn người gian ác,
Và không ngồi chung với những kẻ dữ.
6 Lạy CHÚA, tôi rửa tay tôi trong sự vô tội,
Và đi quanh bàn thờ Ngài.
7 Tôi cất tiếng cảm tạ,
Và loan truyền mọi công việc diệu kỳ của Ngài.
8 Lạy CHÚA, tôi yêu mến đền Ngài ở và nơi vinh quang Ngài ngự.
9 Xin chớ cất linh hồn tôi đi cùng với những người tội lỗi,
Cũng đừng cất mạng sống tôi chung với những kẻ khát máu.
10 Là những kẻ có tay gian ác,
Tay phải chúng đầy của hối lộ.
11 Còn tôi, tôi sống liêm khiết.
Xin cứu chuộc và thương xót tôi.
12 Chân tôi đứng vững trên đất bằng,
Tôi sẽ ca tụng CHÚA trong các hội chúng.
Thánh Thi Đa-vít
28 Lạy CHÚA, tôi kêu cầu Ngài,
Hỡi vầng đá của tôi, xin chớ bịt tai cùng tôi.
Nếu Ngài im lặng với tôi,
Thì tôi sẽ giống như người đi xuống huyệt mả.
2 Xin hãy nghe lời cầu nguyện của tôi,
Khi tôi cầu khẩn cùng Ngài,
Khi tôi giơ tay lên
Hướng về đền chí thánh của Ngài.
3 Xin chớ cất tôi đi với kẻ ác,
Hoặc với những người làm điều dữ;
Là những kẻ miệng nói hòa bình cùng người lân cận
Nhưng lòng thì gian trá.
4 Xin báo trả chúng tùy theo công việc
Và hành vi gian ác của chúng.
Xin báo trả chúng tùy theo công việc tay chúng đã làm.
Hãy bắt chúng trả hình phạt xứng đáng.
5 Vì chúng không quan tâm đến công việc của CHÚA,
Cùng các công trình của tay Ngài,
Ngài sẽ đập tan chúng nó
Và không xây dựng chúng nó lên.
6 Chúc tụng CHÚA, vì Ngài đã nghe lời cầu nguyện của tôi.
7 CHÚA là sức mạnh và thuẫn đỡ cho tôi,
Lòng tôi tin cậy nơi Ngài và được giúp đỡ.
Lòng tôi cũng hân hoan
Và ca hát cảm tạ Ngài.
8 CHÚA là sức mạnh cho dân Ngài.
Ngài là thành lũy cứu rỗi cho Đấng được xức dầu của Ngài.
9 Xin cứu dân Ngài và ban phước cho cơ nghiệp Ngài.
Cũng hãy chăn dắt và nâng đỡ họ muôn đời.
Cho Tôi Tớ CHÚA
36 Sự vi phạm của kẻ ác nói nơi sâu kín lòng tôi rằng:
Không có sự kính sợ Đức Chúa Trời trước mắt nó.
2 Trong ánh mắt nó có sự khoe khoang rằng
Tội lỗi mình không bị lộ và chẳng bị ai ghét bỏ.
3 Những lời nói từ miệng nó đều gian ác và lừa gạt.
Nó không còn hành động khôn ngoan và lương thiện.
4 Khi còn ở trên giường nó mưu toan điều gian ác,
Đi theo con đường không lương thiện,
Không từ bỏ điều dữ.
5 Lạy CHÚA, tình yêu thương của Ngài cao tận trời xanh,
Sự thành tín của Ngài đến tận các tầng mây.
6 Sự công chính của Ngài như ngọn núi hùng vĩ,[a]
Sự công bình của Ngài như vực thẳm thâm sâu.
Lạy CHÚA, Ngài bảo tồn[b] cả loài người lẫn thú vật.
7 Lạy Đức Chúa Trời, tình yêu thương của Ngài quý báu biết bao!
Nhân loại trú ẩn dưới bóng cánh Ngài.
8 Trong sự sung mãn của nhà Chúa họ dự yến tiệc,
Ngài cho họ uống nước từ dòng sông vui thỏa.
9 Vì nguồn sự sống ở nơi Ngài,
Nhờ ánh sáng Ngài chúng tôi thấy ánh sáng.
10 Xin tiếp tục ban tình yêu thương Ngài cho những người biết Chúa,
Và sự công chính Ngài cho những người có lòng ngay thẳng.
11 Xin chớ để chân kẻ kiêu ngạo đạp trên tôi,
Và tay những kẻ ác xua đuổi tôi.
12 Kìa,[c] những kẻ gian ác sa ngã,
Chúng bị xô ngã và không thể nào đứng dậy nổi.
Thánh Thi Đa-vít Cho Nhạc Trưởng, Theo Điệu Giê-đu-thun
39 Tôi nói: tôi sẽ gìn giữ đường lối tôi
Để miệng lưỡi tôi không phạm tội.
Bao lâu kẻ ác còn ở trước mặt,
Tôi sẽ dùng khớp gìn giữ miệng mình.
2 Tôi câm miệng, nín lặng,
Lời lành cũng không nói ra.
Nhưng nỗi đau đớn của tôi dâng lên.[a]
3 Lòng dạ tôi nóng nảy trong tôi,
Đương khi tôi suy gẫm, lửa bùng cháy lên,
Lưỡi tôi phải thốt lên rằng.
4 Lạy CHÚA, xin cho tôi biết sự cuối cùng của tôi,
Và số các ngày của tôi là thể nào.
Xin cho tôi biết đời tôi mỏng manh là dường bao!
5 Kìa, các ngày Ngài ban cho tôi chỉ vài gang tấc,
Và đời tôi như không trước mặt Ngài,
Phải, dù tất cả những người vững mạnh cũng chỉ là hư không.
6 Thật vậy, mỗi người bước đi như chiếc bóng,
Phải, người ta bôn ba chẳng qua như hơi thở.
Người chất chứa của cải nhưng không biết ai sẽ thừa hưởng.
7 Giờ đây, lạy Chúa, tôi trông đợi ai?
Niềm hy vọng của tôi ở nơi Chúa.
8 Xin giải cứu tôi khỏi mọi vi phạm.
Xin chớ làm cho tôi thành vật đáng khinh bỉ cho kẻ khờ dại.
9 Tôi nín lặng, tôi không mở miệng,
Vì Ngài đã làm điều này.
10 Xin cất tôi khỏi roi vọt của Ngài,
Tôi bị kiệt quệ vì tay Ngài đánh phạt.
11 Ngài khiển trách, trừng phạt loài người vì tội ác họ.
Ngài làm điều họ mơ ước hao mòn như bị mục nát.
Phải, cả loài người chỉ như hơi thở.
12 Lạy CHÚA, xin nghe lời cầu nguyện tôi,
Xin lắng tai nghe tiếng kêu cứu của tôi.
Xin chớ bịt tai trước giọt nước mắt than khóc của tôi.
Vì với Ngài, tôi là khách lạ,
Là kiều dân như tất cả tổ phụ tôi.
13 Xin Ngài tha thứ cho tôi thì tôi sẽ vui vẻ,
Trước khi tôi ra đi và không còn nữa.
Giô-na-than Khuyên Can Vua Sau-lơ
19 Vua Sau-lơ giục Giô-na-than, con vua, và toàn thể triều thần giết Đa-vít. Nhưng Giô-na-than, con vua Sau-lơ, rất mến phục Đa-vít. 2 Giô-na-than báo cho Đa-vít: “Vua Sau-lơ, cha tôi, đang tìm cách giết anh. Vậy sáng mai anh hãy giữ chừng, ở nơi khuất kín và ẩn mình đi. 3 Phần tôi, tôi sẽ đi ra đứng cạnh cha tôi trong cánh đồng nơi anh đang ẩn, và tôi sẽ nói với cha tôi về anh. Thấy thế nào, tôi sẽ báo cho anh.”
4 Vậy Giô-na-than nói tốt về Đa-vít với vua Sau-lơ, cha mình, rồi anh khuyên cha: “Con xin vua cha đừng phạm tội hại tôi tớ cha là anh Đa-vít, vì anh không có phạm tội làm hại cha. Trái lại, trong mọi việc anh làm đều có lợi cho cha rất nhiều. 5 Anh đã liều mạng giết tên Phi-li-tin, và CHÚA đã cho toàn dân Y-sơ-ra-ên chiến thắng vẻ vang. Cha đã nhìn thấy và vui mừng. Vậy sao cha nỡ phạm tội đổ máu vô tội mà giết anh Đa-vít vô cớ?” 6 Vua Sau-lơ nghe lời Giô-na-than. Vua thề: “Có CHÚA Hằng Sống chứng cho ta, nó sẽ không bị giết.”
7 Bấy giờ Giô-na-than gọi Đa-vít, thuật lại cho chàng nghe mọi việc, rồi dẫn chàng đến trình diện vua Sau-lơ. Đa-vít tiếp tục phục vụ vua như trước.
Đa-vít Được Mi-canh Cứu Thoát
8 Chiến tranh lại nổi lên. Đa-vít ra trận chiến đấu với quân Phi-li-tin. Chàng đánh chúng thua nặng, chúng phải bỏ chạy.
9 Sau đó, CHÚA để cho ác thần nhập vào vua Sau-lơ. Vua đang ngồi trong nhà, tay cầm cây giáo, và Đa-vít đang gẩy đàn. 10 Vua Sau-lơ định dùng cây giáo ghim Đa-vít vào tường, nhưng Đa-vít né người tránh khỏi, nên vua Sau-lơ cắm cây giáo vào tường. Đa-vít bỏ chạy và trốn thoát ngay đêm ấy.
11 Nhưng vua Sau-lơ sai người đến nhà Đa-vít để canh giữ chàng và giết chàng sáng hôm sau. Mi-canh, vợ Đa-vít, khuyên chồng: “Nếu anh không trốn thoát đêm nay, ngày mai anh sẽ bị giết.” 12 Mi-canh thòng Đa-vít xuống qua cửa sổ. Chàng chạy trốn và thoát được. 13 Mi-canh lấy pho tượng thần đặt lên giường, để một chiếc gối lông dê nơi đầu, rồi phủ áo lên.
14 Khi vua Sau-lơ sai người đến bắt Đa-vít, cô nói với họ: “Nhà tôi đang bệnh.” 15 Nhưng vua Sau-lơ lại sai người đến thăm Đa-vít và dặn họ: “Cứ khiêng Đa-vít trên giường lên đây cho ta, để ta giết nó.” 16 Những người này vào, thấy tượng thần trên giường với chiếc gối lông dê nơi đầu! 17 Vua Sau-lơ trách Mi-canh: “Sao con gạt ta như vậy, để cho kẻ thù ta trốn thoát?” Mi-canh thưa với vua Sau-lơ: “Chính anh ấy bảo con: ‘Để cho anh đi, nếu không, anh sẽ giết em!’ ”
Vua Sau-lơ Đến Thành Ra-ma Tìm Đa-vít
18 Trong khi đó, Đa-vít trốn thoát và đến thành Ra-ma tìm ông Sa-mu-ên. Chàng thuật lại hết cho ông nghe cách vua Sau-lơ đối xử với chàng như thế nào. Rồi chàng đi với ông Sa-mu-ên đến ở tại Na-giốt.[a]
Hội Thánh Lại Bị Bức Hại
12 Vào lúc ấy, vua Hê-rốt bắt bớ một số người trong Hội Thánh. 2 Vua sai xử trảm Gia-cơ, anh của Giăng. 3 Thấy việc đó được dân Do Thái hoan nghênh, vua lại cho tìm bắt Phê-rơ vào mùa lễ Bánh Không Men. 4 Bắt được Phê-rơ, vua đem tống giam vào ngục, giao cho bốn tiểu đội canh gác,[a] định sau lễ Vượt qua sẽ đưa ra xét xử trước dân chúng.
5 Vì thế, Phê-rơ bị giam trong ngục, nhưng Hội Thánh cứ khẩn thiết cầu nguyện Đức Chúa Trời cho ông.
Phê-rơ Được Giải Cứu
6 Trước ngày vua Hê-rốt đưa Phê-rơ ra tòa, giữa đêm, Phê-rơ đang mang hai xiềng, ngủ giữa hai binh sĩ, còn trước cổng có các lính canh gác. 7 Bỗng, một thiên sứ của Chúa hiện ra, ánh sáng chiếu vào ngục tối. Thiên sứ đập vào sườn Phê-rơ, đánh thức ông và bảo: “Đứng dậy nhanh lên!” Lập tức hai xiềng rớt ra khỏi tay Phê-rơ.
8 Thiên sứ lại bảo: “Cài nịt, mang dép vào!” Phê-rơ làm theo. Thiên sứ tiếp: “Hãy choàng áo ngoài vào rồi theo tôi!” 9 Phê-rơ theo thiên sứ ra khỏi ngục, nhưng ông không biết việc do thiên sứ làm là chuyện thật, lại tưởng mình đang thấy khải tượng. 10 Qua khỏi trạm canh thứ nhất và thứ nhì, thiên sứ và Phê-rơ vừa đến trước cổng sắt dẫn vào thành, thì cổng tự mở ra cho họ đi qua. Đi vào một đường phố, thiên sứ lập tức rời Phê-rơ.
11 Phê-rơ hồi tỉnh lại, tự bảo: “Bây giờ tôi mới biết chắc chắn. Chúa đã sai thiên sứ Ngài đến giải cứu tôi thoát khỏi Hê-rốt và mọi điều dân Do Thái mong muốn.” 12 Ý thức rõ ràng như thế, ông đến nhà bà Ma-ri, mẹ của Giăng cũng gọi là Mác, nơi đây nhiều tín hữu đang nhóm họp cầu nguyện. 13 Nghe tiếng ông gõ cửa, một chị giúp việc tên Rô-đa tiến lại gần cửa nghe ngóng. 14 Nhận ra tiếng nói của Phê-rơ, chị mừng quá quên cả mở cửa, chạy vào báo tin Phê-rơ đang đứng trước cửa.
15 Các tín hữu quở: “Mày điên à?” Nhưng chị quả quyết là đúng. Họ lại bảo: “Đấy là thiên sứ của Phê-rơ.” 16 Nhưng Phê-rơ cứ tiếp tục gõ cửa. Mở cửa ra thấy ông, họ kinh ngạc vô cùng. 17 Ông lấy tay làm hiệu bảo họ im lặng, và thuật lại cho họ nghe Chúa cứu mình ra khỏi ngục cách nào, rồi bảo: “Xin báo tin cho Gia-cơ và các anh em biết việc này!” Nói xong ông lánh qua một nơi khác.
Chúa Chữa Lành Người Bại(A)
2 Mấy ngày sau, Đức Giê-su trở lại thành Ca-pha-na-um. Nghe tin Ngài ở nhà, 2 dân chúng kéo về đông đảo đến nỗi ngoài cửa cũng không còn chỗ và Ngài dạy đạo cho họ. 3 Có bốn người khiêng một người bại liệt đến cho Ngài. 4 Vì quá đông họ không thể đến gần, nên dỡ mái nhà ngay trên chỗ Ngài, và khi đã dỡ được một lỗ trống họ dòng cái cáng đưa người bại liệt xuống. 5 Thấy đức tin của họ, Đức Giê-su bảo người bại: “Này con, tội lỗi con đã được tha.”
6 Mấy giáo sư Kinh Luật ngồi đó lý luận trong lòng: 7 “Tại sao ông này nói vậy? Phạm thượng quá! Ngoài Đức Chúa Trời không ai có quyền tha tội!”
8 Lập tức, tâm trí[a] Đức Giê-su nhận biết ngay họ đang lý luận thầm như vậy nên phán: “Tại sao các ông lý luận trong lòng như thế? 9 Bảo rằng: ‘Tội con đã được tha,’ hay là: ‘Hãy đứng dậy mang cáng con về đi,’ điều nào dễ hơn? 10 Nhưng để các ông biết trên thế gian Con Người có quyền tha tội, Ngài bảo kẻ bại liệt: 11 ‘Này con, hãy đứng dậy mang cáng con về nhà.’ ” 12 Người bại liệt liền đứng dậy mang cáng đi ra trước mắt mọi người đến nỗi ai nấy đều ngạc nhiên và tôn vinh Đức Chúa Trời: “Chúng ta chưa bao giờ thấy việc như thế này.”
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)