Book of Common Prayer
Thánh Thi Đa-vít Dùng Cho Tế Lễ Kỷ Niệm
38 Lạy CHÚA, trong cơn giận, xin Ngài đừng quở trách tôi,
Trong cơn thịnh nộ, xin Ngài chớ trừng phạt tôi.
2 Vì các mũi tên Ngài găm vào mình tôi,
Và cánh tay Ngài đè nặng trên tôi.
3 Vì cơn phẫn nộ của Ngài, thân thể tôi không được lành mạnh.
Vì tội lỗi tôi, xương cốt tôi không được bình an.
4 Vì tội ác tôi vượt quá đầu tôi,
Như một gánh nặng, nặng quá cho tôi.
5 Vì sự ngu dại của tôi,
Các vết thương tôi hôi thối và mưng mủ.
6 Tôi quỵ xuống, gục đầu rất thấp,
Suốt ngày tôi đi lang thang buồn thảm.
7 Vì tâm can tôi nóng như thiêu đốt.[a]
Thân thể tôi không được lành mạnh.
8 Tôi mòn mỏi và hoàn toàn bị kiệt lực.[b]
Tôi than thở vì lòng bối rối.
9 Lạy Chúa, Ngài biết tất cả lòng mong ước của tôi,
Tiếng rên xiết của tôi cũng không giấu được Ngài.
10 Lòng tôi hồi hộp,[c] sức lực tôi suy yếu.
Ngay cả ánh sáng mắt tôi cũng không còn.
11 Những người yêu thương tôi và bè bạn đều tránh xa khi tôi bị hoạn nạn,
Và những người bà con thì xa lánh.
12 Những kẻ tìm giết mạng sống tôi gài bẫy sập tôi,
Những kẻ muốn hại tôi nói điều phá hoại,
Và suốt ngày suy tính chuyện lừa gạt.
13 Còn tôi như kẻ điếc không nghe,
Như người câm không mở miệng.
14 Phải, tôi như người không nghe,
Miệng không có lời đối đáp.
15 Vì, lạy CHÚA, tôi trông cậy nơi Ngài,
Lạy Chúa, là Đức Chúa Trời tôi, chính Ngài sẽ đáp lời.
16 Tôi nói: xin đừng để chúng vui mừng vì tôi,
Đừng để chúng tự tôn nghịch cùng tôi khi chân tôi vấp ngã.
17 Vì tôi sắp ngã,
Nỗi đau đớn hằng ở trước mặt tôi.
18 Tôi xưng nhận tội ác của tôi,
Tôi buồn rầu vì tội lỗi tôi.
19 Nhưng những kẻ thù nghịch tôi vẫn sống và mạnh mẽ,
Còn những kẻ ghét tôi vô cớ thật nhiều.
20 Những kẻ lấy ác trả thiện,
Chúng vu cáo tôi vì tôi theo điều thiện.
21 Lạy CHÚA, xin đừng từ bỏ tôi.
Lạy Đức Chúa Trời tôi, xin chớ xa cách tôi.
22 Lạy Chúa, là Đấng cứu rỗi tôi,
Xin hãy mau mau giúp đỡ tôi.
25 Linh hồn tôi phủ phục dưới bụi đất;
Xin phục hồi sức sống cho tôi theo như lời Chúa.
26 Tôi tỏ bày đường lối tôi cùng Chúa và Ngài đáp lời tôi.
Xin dạy tôi các quy luật của Chúa.
27 Xin cho tôi hiểu ý nghĩa[a] các mạng lệnh của Chúa,
Và tôi sẽ suy gẫm những việc diệu kỳ của Ngài.
28 Tôi đổ nước mắt than khóc vì sầu thảm.
Xin thêm sức cho tôi theo như lời Chúa.
29 Xin đẩy xa khỏi tôi đường lối sai lầm,
Xin ban ơn dạy dỗ tôi Kinh Luật của Chúa.
30 Tôi đã chọn con đường trung tín,[b]
Tôi đã đặt trước mặt tôi các phán quyết của Ngài.
31 Lạy CHÚA, tôi nắm chắc lấy lời chứng của Ngài,
Xin đừng để tôi bị hổ thẹn.
32 Tôi chạy theo đường lối mạng lệnh của Chúa
Vì Ngài giúp tôi hiểu biết thêm.[c]
33 Lạy CHÚA, xin dạy tôi đường lối quy định của Ngài;
Tôi sẽ gìn giữ chúng cho đến cùng.[d]
34 Xin ban cho tôi sự hiểu biết thì tôi sẽ gìn giữ Kinh Luật của Chúa
Và hết lòng tuân giữ chúng.
35 Xin hướng dẫn tôi trong đường lối theo điều răn Chúa
Vì tôi vui mừng trong đường ấy.
36 Xin hướng lòng tôi về lời chứng của Chúa
Chứ không phải về lợi lộc riêng.
37 Xin xoay mắt tôi để khỏi nhìn những điều hư không;[e]
Xin ban cho tôi sức sống trong đường lối Chúa.[f]
38 Xin hoàn thành lời hứa Ngài cho tôi tớ Chúa,
Là lời hứa dành cho những người kính sợ Ngài.
39 Xin cất khỏi tôi sự sỉ nhục mà tôi sợ hãi
Vì các phán quyết của Ngài là tốt lành.
40 Kìa, tôi mong ước các mạng lệnh của Chúa,
Xin ban cho tôi sức sống trong sự công chính Ngài.
41 Lạy CHÚA, nguyện tình yêu thương Ngài đến cùng tôi;
Sự cứu rỗi Chúa như lời Ngài đã hứa.
42 Tôi sẽ có câu trả lời cho những kẻ sỉ nhục tôi
Vì tôi tin cậy nơi lời Chúa.
43 Xin chớ lấy hết lời chân thật khỏi miệng tôi
Vì tôi đặt hy vọng nơi các phán quyết của Chúa.
44 Tôi luôn luôn gìn giữ Kinh Luật của Chúa
Đến đời đời vô cùng.
45 Tôi sẽ bước đi tự do
Vì tôi tìm kiếm các mạng lệnh của Chúa.
46 Tôi sẽ nói về lời chứng của Chúa trước mặt các vua
Mà không hổ thẹn.
47 Tôi vui thích trong điều răn của Chúa
Là điều tôi yêu mến.
48 Tôi đưa tay hướng về điều răn của Chúa là điều tôi yêu mến,
Và tôi suy gẫm các quy luật của Ngài.
Gióp Trách Các Bạn Thiếu Thông Cảm
12 Gióp đáp:
Đời Người Ngắn Ngủi
14 Con người vốn yếu đuối mong manh[a]
Sống một số ngày ngắn ngủi,
Nhưng lại đầy phiền muộn.
2 Người nở ra như đóa hoa, rồi lại tàn,
Người vụt qua như chiếc bóng, không dừng lại.
3 Lẽ nào Chúa quan tâm đến một người như vậy,
Và đem con ra xét xử?
4 Ai có thể khiến người ô uế trở thành trong sạch?
Không một ai!
5 Vì Chúa đã định ngày cho người,
Chúa biết số tháng trong đời người,
Chúa đặt cho người một giới hạn không thể vượt qua,
6 Xin Chúa ngoảnh mặt cho người an phận
Vui hưởng ngày mình như kẻ làm thuê.
So Sánh Người Với Cây
7 Khi cây bị đốn, ta vẫn còn hy vọng
Cây sẽ mọc lại, đâm chồi nẩy lộc.
8 Dù rễ bắt đầu già cỗi dưới đất,
Và gốc khởi sự chết trong bụi,
9 Vừa bắt được hơi nước, cây liền nứt lộc,
Đâm nhành như một cây tơ.
10 Nhưng con người, khi chết rồi, mất tất cả năng lực;
Người tắt hơi, rồi về đâu?
11 Như nước hồ bốc hơi biến mất,
Như sông cạn dần rồi khô hẳn,
12 Con người nằm xuống, không hề chỗi dậy;
Khi bầu trời còn đó, người không hề thức dậy,
Không ai có thể đánh thức người khỏi giấc ngủ say.
Ước Mơ Khó Thực Hiện
13 Ôi, ước gì Chúa giấu con nơi âm phủ,
Che kín con cho đến khi cơn giận Chúa nguôi,
Định kỳ hạn cho con tại đó,
Và nhớ đến con khi mãn kỳ!
14 Người chết rồi có thể nào sống lại?
Trọn những ngày nghĩa vụ nhọc nhằn,
Con sẽ trông chờ phiên gác thế con.
15 Bấy giờ Chúa gọi, con xin thưa,
Chúa sẽ nhớ thương công trình của tay Ngài.
16 Bấy giờ Chúa sẽ đếm từng bước con đi,
Nhưng Ngài sẽ không canh chừng tội lỗi con.
17 Vi phạm con sẽ được niêm phong trong túi,
Gian ác con, Chúa sẽ che đậy.
Thực Tế Phũ Phàng
18 Tuy nhiên, như núi lở tan ra từng mảnh vụn,
Như tảng đá tách rời khỏi sườn núi,
19 Như nước chảy đá mòn,
Như mưa lũ cuốn trôi bụi đất,
Chúa phá tan hy vọng con người.
20 Chúa đánh bại người một lần đủ cả, và người ra đi,
Chúa biến đổi sắc diện người, và xua người đi.
21 Con cái người có vẻ vang, người cũng chẳng biết,
Hoặc chúng có thấp hèn, người cũng chẳng hay.
22 Người chỉ cảm biết được nỗi đau của chính thân mình,
Chỉ sầu khổ vì chính mình mà thôi.
18 Đến sáng, có vụ rối loạn không nhỏ trong hàng ngũ binh sĩ vì điều đã xảy ra cho Phê-rơ.
Vua Hê-rốt Chết
19 Vua Hê-rốt ra lệnh truy nã gắt gao nhưng tìm không được Phê-rơ. Vua cho thẩm vấn lại các lính gác và ra lệnh xử tử hết. Sau đó, vua rời Giu-đê xuống ở tại Sê-sa-rê một thời gian. 20 Trước kia, vua căm giận dân Ty-rơ và dân Si-đôn, nhưng họ đồng lòng đến chầu vua. Sau khi thuyết phục được Ba-la-tư, một cận thần của vua, họ xin cầu hòa vì dân nước họ phải nhờ nước vua cung cấp lương thực. 21 Đến ngày đã ấn định, Hê-rốt mặc triều phục, ngồi trên tòa ban huấn thị cho dân. 22 Dân chúng tung hô vua: “Đây là tiếng nói thần linh chứ không phải tiếng người!” 23 Lập tức một thiên sứ của Chúa đánh Hê-rốt vì vua không quy vinh quang về Đức Chúa Trời và vua bị trùng cắn mà chết.
24 Nhưng Đạo Chúa tiếp tục tăng trưởng và phát triển. 25 Sau khi chu toàn nhiệm vụ, Ba-na-ba và Sau-lơ rời Giê-ru-sa-lem quay về An-ti-ốt đem theo Giăng, cũng gọi là Mác.
47 Người nào thuộc về Đức Chúa Trời thì nghe theo lời của Đức Chúa Trời. Sở dĩ các ngươi không nghe chỉ vì các ngươi không thuộc về Đức Chúa Trời.”
48 Mấy người Do Thái gạn hỏi: “Chúng tôi bảo ông chính là hạng người Sa-ma-ri và đang bị quỷ ám, không đúng sao?”
49 Đức Giê-su trả lời: “Ta đây chẳng có một quỷ nào ám cả mà chỉ đang suy tôn Cha Ta, còn các ngươi cứ nhục mạ Ta. 50 Chính Ta không tìm vinh quang cho riêng mình, đã có Đấng lo tìm và định liệu cho Ta. 51 Thật vậy, Ta bảo các ngươi: Người nào vâng giữ đạo Ta sẽ không bao giờ chết!”
52 Người Do Thái liền tiếp: “Bây giờ chúng tôi biết rõ ông bị quỷ ám thật rồi! Áp-ra-ham đã chết, các tiên tri của Chúa cũng không còn, vậy mà ông lại nói người nào vâng giữ đạo Ta sẽ không bao giờ chết. 53 Chẳng lẽ ông hơn cả tổ Áp-ra-ham của chúng ta và các tiên tri đã qua đời rồi sao? Ông tự cho mình là ai?”
54 Đức Giê-su đáp: “Nếu Ta tự tôn vinh ta thì chẳng vinh quang gì! Chính Cha Ta tôn vinh Ta. Ngài là Đấng các ngươi vẫn xưng tụng là Đức Chúa Trời của mình, 55 nhưng các ngươi có biết Ngài đâu, còn chính Ta mới thật biết Ngài! Nếu Ta bảo Ta không biết Ngài, thì Ta cũng dối trá như các ngươi. Nhưng Ta biết Ngài và vâng giữ đạo Ngài. 56 Áp-ra-ham, tổ phụ các ngươi từng hớn hở trông mong được thấy ngày của Ta, người đã thấy và mừng rỡ!”
57 Mấy người Do Thái nói với Ngài: “Ông chưa đầy năm mươi tuổi mà đã thấy Áp-ra-ham rồi sao?”
58 Đức Giê-su đáp: “Thật vậy, Ta bảo các ngươi: Trước khi có Áp-ra-ham Ta hằng hữu!”
59 Họ liền lượm đá để ném Ngài. Nhưng Đức Giê-su lánh mặt, rời khỏi đền thờ.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)