Book of Common Prayer
Thơ Dạy Dỗ Của Hê-man, Người Ếch-ra-hit
88 Kính lạy CHÚA, Đức Chúa Trời, Đấng Cứu Rỗi tôi;
Suốt ngày đêm, tôi cầu khẩn trước mặt Ngài.
2 Nguyện lời cầu nguyện tôi đến trước mặt Chúa;
Xin Ngài nghiêng tai nghe lời cầu khẩn của tôi.
3 Vì linh hồn tôi đầy những hoạn nạn;
Mạng sống tôi bị đưa xuống gần Âm Phủ.[a]
4 Tôi bị xem như những người sắp đi xuống huyệt mả;
Tôi như người không còn sức lực;[b]
5 Như người bị bỏ riêng giữa những người chết,
Như người bị giết nằm trong mộ phần,
Kẻ mà Chúa không còn nhớ đến nữa;
Là người bị dứt bỏ khỏi bàn tay chăm sóc của Ngài.
6 Ngài đã đặt tôi tận đáy vực sâu,
Nơi tối tăm và sâu thẳm.
7 Cơn thịnh nộ Ngài đè nặng trên tôi;
Những cơn sóng của Ngài tràn ngập tôi. Sê-la
8 Ngài làm những kẻ quen biết tôi xa lánh tôi;
Ngài làm tôi thành vật ghê tởm cho họ.
Tôi bị vây kín, không lối thoát ra.
9 Mắt tôi mòn mỏi vì sầu khổ;
Lạy CHÚA, suốt ngày tôi cầu khẩn Ngài,
Tôi giơ tay cầu xin Ngài.
10 Ngài há có làm phép lạ cho người chết ư?
Há bóng ma nào đứng dậy ca ngợi Ngài sao? Sê-la
11 Tình yêu thương của Ngài nào có được công bố nơi mồ mả,
Sự thành tín Ngài nào ở chỗ hủy diệt chăng?
12 Các phép lạ của Ngài có được biết đến ở nơi âm giới tối tăm[c] sao?
Và những việc công chính của Ngài có được biết đến ở vùng đất bị quên lãng chăng?
13 Còn tôi, lạy CHÚA, tôi kêu cầu Ngài;
Mỗi buổi sáng lời cầu nguyện tôi đến trước mặt Ngài.
14 Lạy CHÚA, sao Ngài từ bỏ tôi?
Sao Ngài lánh mặt Ngài cùng tôi?
15 Từ thời niên thiếu tôi đã bị đau khổ và hòng chết;
Tôi bị kinh hoàng và tuyệt vọng.[d]
16 Cơn thịnh nộ Ngài tràn ngập tôi,
Cơn kinh hoàng của Ngài hủy diệt tôi.
17 Suốt ngày những điều ấy vây quanh tôi như nước lũ,
Chúng bao phủ tôi mọi bề.
18 Chúa khiến bè bạn và người thân yêu xa lánh tôi;
Bóng tối tăm trở thành bạn hữu thân cận.
Đức Chúa Trời Là Đấng Bảo Vệ Chúng Ta
91 Người nào ở trong nơi trú ẩn của Đấng Chí Cao
Sẽ được che chở[a] dưới bóng của Đấng Toàn Năng.
2 Tôi nói về CHÚA rằng: Ngài là Đức Chúa Trời tôi, là nơi trú ẩn và thành lũy của tôi,
Tôi tin cậy nơi Ngài.
3 Vì Ngài sẽ giải cứu ngươi thoát khỏi bẫy chim,
Thoát khỏi dịch lệ hủy diệt.
4 Ngài sẽ lấy lông Ngài mà che chở ngươi
Và dưới cánh Ngài ngươi sẽ tìm được nơi trú ẩn.
Lòng thành tín Ngài là cái khiên, cái mộc bảo vệ ngươi.
5 Ngươi sẽ không sợ sự kinh hoàng vào ban đêm
Hay tên bắn lúc ban ngày;
6 Hoặc dịch lệ lan đến trong tối tăm
Hay sự hủy diệt tàn phá lúc giữa trưa.
7 Hàng ngàn người sẽ gục ngã bên cạnh ngươi,
Hàng vạn người ngã bên phải ngươi,
Nhưng tai họa sẽ không đến gần ngươi.
8 Ngươi chỉ lấy mắt nhìn xem
Và sẽ thấy kẻ ác bị báo trả.
9 Lạy CHÚA, vì Ngài là nơi trú ẩn của tôi,
Lạy Đấng Chí Cao, Ngài đã lập nơi cư trú của Ngài;
10 Nên sẽ chẳng có tai họa gì xảy đến ngươi
Và tai họa[b] sẽ không đến gần nhà[c] ngươi.
11 Vì Ngài sẽ truyền lệnh cho thiên sứ coi sóc ngươi,
Bảo vệ ngươi trong mọi đường lối ngươi.
12 Thiên sứ sẽ nâng đỡ ngươi trên tay
Để chân ngươi không vấp phải hòn đá.
13 Ngươi sẽ bước đi trên sư tử và rắn hổ mang;
Còn sư tử tơ và rắn độc ngươi sẽ giày đạp dưới chân.
14 Vì người yêu mến Ta nên ta giải cứu người;
Vì người biết danh Ta nên ta bảo vệ người.
15 Người sẽ cầu khẩn Ta, Ta sẽ trả lời người;
Gặp lúc gian truân Ta sẽ ở cùng người,
Giải cứu người và làm vinh hiển người.[d]
16 Ta sẽ cho người thỏa dạ sống lâu
Và chỉ cho người thấy sự cứu rỗi Ta.
Thánh Thi. Bài Hát Cho Ngày Sa-bát
92 Cảm tạ CHÚA là một điều tốt lành;
Lạy Đấng Chí Cao, ca tụng Danh Ngài là điều tốt đẹp;
2 Buổi sáng rao truyền tình yêu thương của Chúa,
Buổi tối ca ngợi đức thành tín của Ngài;
3 Bằng nhạc khí mười dây cùng đàn lia,
Hợp với giai điệu và đàn hạc.
4 Vì, lạy CHÚA, việc quyền năng của Ngài làm tôi vui mừng;
Các việc của tay Ngài làm tôi hớn hở hoan ca.
5 Lạy CHÚA, công việc của Ngài vĩ đại biết bao!
Tư tưởng Ngài sâu sắc biết dường nào!
6 Kẻ u mê không biết được
Và người ngu dại cũng không hiểu nổi.
7 Dù cho kẻ ác mọc lên như cỏ;
Mọi kẻ bất lương phát đạt;
Ấy là để chúng bị hủy diệt đời đời.
8 Nhưng lạy CHÚA, chính Ngài là Đấng Tối Cao[e] đời đời.
9 Lạy CHÚA, vì kìa, những kẻ thù Ngài;
Vì kìa, những kẻ thù Ngài sẽ bị hủy diệt;
Mọi kẻ làm ác sẽ chạy tán loạn.
10 Ngài đã làm cho sừng tôi giương cao[f] như sừng con bò rừng;
Tôi được xức bằng dầu mới.
11 Mắt tôi thấy kẻ thù tôi bị thất bại,
Tai tôi đã nghe tiếng than khóc của kẻ ác chống nghịch tôi.[g]
12 Người công chính sẽ lớn mạnh như cây chà là,
Sẽ mọc lên như cây tùng ở Li-ban;
13 Họ được trồng trong nhà CHÚA,
Lớn mạnh trong sân của Đức Chúa Trời chúng ta.
14 Dù đến tuổi già vẫn sinh bông trái,
Được mạnh khỏe và xanh tươi,
15 Để cho thấy CHÚA là ngay thẳng,
Ngài là tảng đá của tôi và trong Ngài không có sự bất công.
A-bi-mê-léc Mưu Đồ Soán Vị
9 Bấy giờ A-bi-mê-léc, con của Giê-ru-ba-anh đến Si-chem gặp các cậu và những bà con bên ngoại của hắn và nói với họ rằng: 2 “Hãy đi hỏi tất cả những thủ lãnh ở Si-chem xem: ‘Điều nào là tốt hơn cho các ông, tất cả bảy mươi con trai của Giê-ru-ba-anh cai trị các ông, hay chỉ cần một người cai trị các ông thôi?’ Hãy nhớ rằng tôi là máu mủ ruột thịt của các ông đó.” 3 Vậy những bà con bên ngoại của hắn lặp lại những lời này để ủng hộ hắn trước mặt những thủ lãnh của Si-chem. Lòng họ bèn nghiêng theo A-bi-mê-léc, vì họ nói: “Ông ấy là anh em của chúng ta mà.” 4 Họ bèn cho A-bi-mê-léc bảy mươi miếng bạc lấy từ quỹ trong đền thờ của Ba-anh Bê-rít. A-bi-mê-léc dùng số bạc đó mướn những kẻ du đãng hoang đàng đi theo hắn. 5 Hắn trở về nhà cha hắn ở Óp-ra, và trên một tảng đá giết chết bảy mươi anh em của hắn, là các con trai của Giê-ru-ba-anh; ngoại trừ Giô-tham, là con trai út của Giê-ru-ba-anh, còn sống sót, vì người ấy ẩn trốn. 6 Bấy giờ tất cả các thủ lãnh của Si-chem và Bết Mi-lô họp nhau lại tại trụ đá cạnh cây sồi ở Si-chem và lập A-bi-mê-léc làm vua.
Ngụ Ngôn Về Các Cây Cối
7 Khi Giô-tham nghe được tin ấy, ông bèn đi lên đỉnh đèo trên núi Ghê-ri-xim, cất tiếng lớn và nói rằng:
“Hỡi những thủ lãnh của Si-chem, xin hãy nghe tôi,
Hầu cho Đức Chúa Trời có thể nghe các ông:
8 Các cây cối đến với nhau để xức dầu
Cho một kẻ làm vua trên chúng.
Chúng đến nói với cây ô-liu rằng:
‘Hãy trị vì chúng tôi.’
9 Cây ô-liu đáp:
‘Lẽ nào ta ngừng sản xuất dầu của ta,
Là dầu các thần linh và các vua chúa tôn quý,
Mà đi dao động trên các cây cối sao?’
10 Các cây bèn đến cây vả và nói:
‘Xin hãy đến và trị vì chúng tôi.’
11 Nhưng cây vả đáp:
‘Lẽ nào ta ngừng sản xuất sự ngọt ngào của ta,
Và những trái ngọt ngon của ta,
Mà đi dao động trên các cây cối sao?’
12 Các cây bèn đến cây nho và nói:
‘Xin hãy đến và trị vì chúng tôi.’
13 Nhưng cây nho đáp:
‘Lẽ nào ta ngừng sản xuất rượu nho của ta,
Là rượu làm cho các thần linh và các phàm nhân phấn khởi,
Mà đi dao động trên các cây cối sao?’
14 Các cây bèn đến cây gai và nói:
‘Xin hãy đến và trị vì chúng tôi.’
15 Cây gai bèn nói với chúng:
‘Nếu các ngươi thật lòng muốn xức dầu cho ta làm vua trên các ngươi,
Thì hãy đến núp dưới bóng của ta;
Nếu không, lửa từ gai ta sẽ phát ra
Thiêu rụi những cây tùng hương của Li-ban.’
16 Vậy bây giờ, nếu các ông bởi lòng thành và danh dự mà tôn A-bi-mê-léc lên làm vua, nếu các ông đối xử tốt với Giê-ru-ba-anh và gia đình người, và báo đáp cho người xứng đáng với những việc người đã làm,
19 vậy ngày nay, nếu các ông bởi lòng thành và danh dự mà đối với Giê-ru-ba-anh và gia đình người, thì xin các ông cứ vui vẻ với A-bi-mê-léc, và hãy để hắn vui vẻ với các ông; 20 nhưng nếu không phải, thì nguyện lửa từ A-bi-mê-léc thoát ra thiêu hủy các thủ lãnh của Si-chem và Bết Mi-lô; và nguyện lửa từ các thủ lãnh của Si-chem và Bết Mi-lô thiêu hủy A-bi-mê-léc.” 21 Nói xong, Giô-tham chạy trốn đến xứ Bê-e. Ông trốn đến đó vì sợ anh của ông là A-bi-mê-léc.
13 Khi thấy Phê-rơ và Giăng can đảm như thế, và nhận xét rằng hai ông là người tầm thường, kém học thức, họ đều kinh ngạc nhưng phải nhìn nhận rằng hai ông đã từng ở với Đức Giê-su.
14 Tuy nhiên vì thấy người què được chữa lành đang đứng với hai ông nên họ chẳng chối cãi gì được. 15 Họ liền ra lệnh cho hai ông ra khỏi phòng họp hội đồng, rồi bàn luận với nhau rằng: 16 “Chúng ta sẽ làm gì với mấy người này đây? Vì họ đã làm một dấu lạ hiển nhiên, tất cả dân chúng Giê-ru-sa-lem đều biết rõ, nên chúng ta không thể nào chối cãi. 17 Nhưng muốn cho việc này đừng lan rộng thêm giữa dân chúng, chúng ta hãy đe dọa, đừng cho họ nhắc đến Danh này nữa!”
18 Vậy họ gọi hai ông vào và cấm tuyệt đối không được nói hay dạy về Danh Đức Giê-su nữa. 19 Nhưng Phê-rơ và Giăng đáp: “Điều nào phải lẽ hơn? Trước mặt Đức Chúa Trời, nên vâng lời quý vị hay là vâng lời Đức Chúa Trời? Xin quý vị vui lòng thẩm định. 20 Nhưng chúng tôi không thể nào không nói lên những điều chúng tôi đã nghe và thấy.”
21 Họ đe dọa thêm nữa rồi phóng thích hai người. Họ không tìm được cách nào trừng phạt hai người vì toàn thể dân chúng đều tôn vinh Đức Chúa Trời về việc vừa xảy ra. 22 Người đàn ông được phép lạ chữa lành đã hơn bốn mươi tuổi.
23 Sau khi được phóng thích, hai người quay về với anh em mình và thuật lại những lời các thượng tế và trưởng lão đe dọa. 24 Nghe xong, họ đồng lòng lớn tiếng cầu nguyện với Đức Chúa Trời rằng:
“Lạy Chúa, Ngài đã sáng tạo trời, đất, biển và vạn vật. 25 Chúa đã nhờ Đức Thánh Linh phán dạy qua môi miệng Đa-vít, đầy tớ Ngài, cũng là tổ phụ chúng tôi:
‘Tại sao các nước nổi giận
Và các dân âm mưu vô ích?
26 Các vua trên thế gian
Và các lãnh tụ họp nhau
Chống nghịch Chúa
Và Chúa Cứu Thế của Ngài.’[a]
27 Thật thế, Hê-rốt và Bôn-xơ Phi-lát thông đồng với các dân ngoại quốc và người Y-sơ-ra-ên ngay trong thành phố này mà chống nghịch Đức Giê-su, Đầy Tớ Thánh của Chúa đã được Chúa xức dầu 28 để thực hiện những điều mà bàn tay Chúa và ý chỉ Chúa đã ấn định từ trước. 29 Và bây giờ, lạy Chúa, xin Chúa đoái xem các sự đe dọa của họ và ban cho các đầy tớ Ngài lòng đầy dũng cảm để rao giảng lời Chúa. 30 Xin Chúa ra tay chữa bệnh và làm các dấu lạ, phép mầu nhân danh Đầy Tớ Thánh Ngài là Đức Giê-su.”
31 Họ đang cầu nguyện thì phòng họp rúng động. Tất cả đều được đầy dẫy Thánh Linh, rao giảng lời Đức Chúa Trời cách dũng cảm.
Tiệc Cưới Tại Ca-na
2 Ba ngày sau, có một tiệc cưới ở Ca-na, miền Ga-li-lê. Mẹ Đức Giê-su có mặt tại đó. 2 Đức Giê-su và các môn-đệ cũng được mời dự tiệc. 3 Khi thiếu rượu, mẹ Đức Giê-su bảo Ngài: “Người ta hết rượu rồi!”
4 Đức Giê-su nói: “Hỡi mẹ, việc của tôi có can hệ gì đến việc của mẹ? Giờ của tôi chưa đến!”
5 Mẹ Ngài nói với những người hầu tiệc: “Người bảo sao hãy làm vậy!”
6 Tại đó có sáu cái vại bằng đá, mỗi cái chứa khoảng hai đến ba lường nước,[a] dùng cho tục lệ tẩy sạch của người Do Thái.
7 Đức Giê-su bảo: “Hãy đổ nước đầy các vại này đi!” Họ đổ đầy tới miệng vại.
8 Rồi Ngài tiếp: “Bây giờ hãy múc đem cho người quản tiệc.” Vậy họ mang đến cho ông ấy. 9 Khi người quản tiệc nếm nước đã biến thành rượu, (chẳng biết rượu từ đâu đến, nhưng những người hầu tiệc đã múc nước thì biết rõ) ông gọi chú rể 10 bảo: “Người ta ai cũng đãi rượu ngon trước, còn rượu dở dành cho lúc khách đã say, còn anh lại giữ rượu ngon cho đến bây giờ!”
11 Thế là tại Ca-na, miền Ga-li-lê, Đức Giê-su thực hiện dấu lạ đầu tiên và bày tỏ vinh quang Ngài, nên các môn đệ tin Ngài.
12 Sau đó, Chúa cùng với mẹ, các em và môn đệ xuống thành Ca-pha-na-um, nhưng chỉ ghé lại ít ngày thôi.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)