Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Book of Common Prayer

Daily Old and New Testament readings based on the Book of Common Prayer.
Duration: 861 days
New Vietnamese Bible (NVB)
Version
Thánh Thi 95

Hãy Thờ Phượng Và Quy Phục Đấng Tạo Hóa

95 Hãy đến ca hát tán dương CHÚA;
    Hãy hân hoan reo hò cho Chúa[a] là vầng đá cứu rỗi chúng ta.
Hãy đến trước mặt Ngài với lời cảm tạ;
    Hãy hân hoan reo hò bằng lời ca tụng Ngài.
CHÚA là Đức Chúa Trời vĩ đại;
    Ngài là vua vĩ đại hơn tất cả các thần.
Ngài nắm trong tay các vực sâu[b] của quả đất;
    Những đỉnh cao của núi non cũng thuộc về Ngài.
Biển cả thuộc về Ngài vì Ngài làm ra chúng;
    Lục địa cũng do tay Ngài tạo nên.
Hãy đến, cúi đầu và thờ phượng Ngài;
    Hãy quỳ gối trước mặt CHÚA, Đấng Tạo Hóa chúng ta.
Vì Ngài là Đức Chúa Trời chúng ta;
    Chúng ta là con dân mà ngài chăn giữ,
    Là đàn chiên mà tay Ngài bảo vệ.[c]
Ngày nay, ước gì các ngươi nghe tiếng Ngài!
    Các ngươi chớ cứng lòng như tại Mê-ri-ba,
    Như ngày ấy tại Ma-sa trong sa mạc;[d]
Khi tổ tiên các ngươi thử Ta; chúng thách thức Ta
    Dù đã thấy công việc Ta làm.
10 Trong bốn mươi năm Ta chán ghét thế hệ ấy;[e]
    Ta bảo: Chúng nó là một dân có lòng lầm lạc;
    Chúng nó không biết đường lối Ta.
11 Vì thế, trong cơn giận Ta thề rằng:
    Chúng nó sẽ chẳng bao giờ vào nơi an lạc của Ta.

Thánh Thi 88

Thơ Dạy Dỗ Của Hê-man, Người Ếch-ra-hit

88 Kính lạy CHÚA, Đức Chúa Trời, Đấng Cứu Rỗi tôi;
    Suốt ngày đêm, tôi cầu khẩn trước mặt Ngài.
Nguyện lời cầu nguyện tôi đến trước mặt Chúa;
    Xin Ngài nghiêng tai nghe lời cầu khẩn của tôi.
Vì linh hồn tôi đầy những hoạn nạn;
    Mạng sống tôi bị đưa xuống gần Âm Phủ.[a]
Tôi bị xem như những người sắp đi xuống huyệt mả;
    Tôi như người không còn sức lực;[b]
Như người bị bỏ riêng giữa những người chết,
    Như người bị giết nằm trong mộ phần,
Kẻ mà Chúa không còn nhớ đến nữa;
    Là người bị dứt bỏ khỏi bàn tay chăm sóc của Ngài.
Ngài đã đặt tôi tận đáy vực sâu,
    Nơi tối tăm và sâu thẳm.
Cơn thịnh nộ Ngài đè nặng trên tôi;
    Những cơn sóng của Ngài tràn ngập tôi. Sê-la
Ngài làm những kẻ quen biết tôi xa lánh tôi;
    Ngài làm tôi thành vật ghê tởm cho họ.
Tôi bị vây kín, không lối thoát ra.
    Mắt tôi mòn mỏi vì sầu khổ;
Lạy CHÚA, suốt ngày tôi cầu khẩn Ngài,
    Tôi giơ tay cầu xin Ngài.
10 Ngài há có làm phép lạ cho người chết ư?
    Há bóng ma nào đứng dậy ca ngợi Ngài sao? Sê-la
11 Tình yêu thương của Ngài nào có được công bố nơi mồ mả,
    Sự thành tín Ngài nào ở chỗ hủy diệt chăng?
12 Các phép lạ của Ngài có được biết đến ở nơi âm giới tối tăm[c] sao?
    Và những việc công chính của Ngài có được biết đến ở vùng đất bị quên lãng chăng?
13 Còn tôi, lạy CHÚA, tôi kêu cầu Ngài;
    Mỗi buổi sáng lời cầu nguyện tôi đến trước mặt Ngài.
14 Lạy CHÚA, sao Ngài từ bỏ tôi?
    Sao Ngài lánh mặt Ngài cùng tôi?
15 Từ thời niên thiếu tôi đã bị đau khổ và hòng chết;
    Tôi bị kinh hoàng và tuyệt vọng.[d]
16 Cơn thịnh nộ Ngài tràn ngập tôi,
    Cơn kinh hoàng của Ngài hủy diệt tôi.
17 Suốt ngày những điều ấy vây quanh tôi như nước lũ,
    Chúng bao phủ tôi mọi bề.
18 Chúa khiến bè bạn và người thân yêu xa lánh tôi;
    Bóng tối tăm trở thành bạn hữu thân cận.

Thánh Thi 91-92

Đức Chúa Trời Là Đấng Bảo Vệ Chúng Ta

91 Người nào ở trong nơi trú ẩn của Đấng Chí Cao
    Sẽ được che chở[a] dưới bóng của Đấng Toàn Năng.
Tôi nói về CHÚA rằng: Ngài là Đức Chúa Trời tôi, là nơi trú ẩn và thành lũy của tôi,
    Tôi tin cậy nơi Ngài.
Vì Ngài sẽ giải cứu ngươi thoát khỏi bẫy chim,
    Thoát khỏi dịch lệ hủy diệt.
Ngài sẽ lấy lông Ngài mà che chở ngươi
    Và dưới cánh Ngài ngươi sẽ tìm được nơi trú ẩn.
    Lòng thành tín Ngài là cái khiên, cái mộc bảo vệ ngươi.
Ngươi sẽ không sợ sự kinh hoàng vào ban đêm
    Hay tên bắn lúc ban ngày;
Hoặc dịch lệ lan đến trong tối tăm
    Hay sự hủy diệt tàn phá lúc giữa trưa.
Hàng ngàn người sẽ gục ngã bên cạnh ngươi,
    Hàng vạn người ngã bên phải ngươi,
    Nhưng tai họa sẽ không đến gần ngươi.
Ngươi chỉ lấy mắt nhìn xem
    Và sẽ thấy kẻ ác bị báo trả.
Lạy CHÚA, vì Ngài là nơi trú ẩn của tôi,
    Lạy Đấng Chí Cao, Ngài đã lập nơi cư trú của Ngài;
10 Nên sẽ chẳng có tai họa gì xảy đến ngươi
    Và tai họa[b] sẽ không đến gần nhà[c] ngươi.
11 Vì Ngài sẽ truyền lệnh cho thiên sứ coi sóc ngươi,
    Bảo vệ ngươi trong mọi đường lối ngươi.
12 Thiên sứ sẽ nâng đỡ ngươi trên tay
    Để chân ngươi không vấp phải hòn đá.
13 Ngươi sẽ bước đi trên sư tử và rắn hổ mang;
    Còn sư tử tơ và rắn độc ngươi sẽ giày đạp dưới chân.
14 Vì người yêu mến Ta nên ta giải cứu người;
    Vì người biết danh Ta nên ta bảo vệ người.
15 Người sẽ cầu khẩn Ta, Ta sẽ trả lời người;
    Gặp lúc gian truân Ta sẽ ở cùng người,
    Giải cứu người và làm vinh hiển người.[d]
16 Ta sẽ cho người thỏa dạ sống lâu
    Và chỉ cho người thấy sự cứu rỗi Ta.

Thánh Thi. Bài Hát Cho Ngày Sa-bát

92 Cảm tạ CHÚA là một điều tốt lành;
    Lạy Đấng Chí Cao, ca tụng Danh Ngài là điều tốt đẹp;
Buổi sáng rao truyền tình yêu thương của Chúa,
    Buổi tối ca ngợi đức thành tín của Ngài;
Bằng nhạc khí mười dây cùng đàn lia,
    Hợp với giai điệu và đàn hạc.
Vì, lạy CHÚA, việc quyền năng của Ngài làm tôi vui mừng;
    Các việc của tay Ngài làm tôi hớn hở hoan ca.
Lạy CHÚA, công việc của Ngài vĩ đại biết bao!
    Tư tưởng Ngài sâu sắc biết dường nào!
Kẻ u mê không biết được
    Và người ngu dại cũng không hiểu nổi.
Dù cho kẻ ác mọc lên như cỏ;
    Mọi kẻ bất lương phát đạt;
Ấy là để chúng bị hủy diệt đời đời.
Nhưng lạy CHÚA, chính Ngài là Đấng Tối Cao[e] đời đời.
Lạy CHÚA, vì kìa, những kẻ thù Ngài;
    Vì kìa, những kẻ thù Ngài sẽ bị hủy diệt;
    Mọi kẻ làm ác sẽ chạy tán loạn.
10 Ngài đã làm cho sừng tôi giương cao[f] như sừng con bò rừng;
    Tôi được xức bằng dầu mới.
11 Mắt tôi thấy kẻ thù tôi bị thất bại,
    Tai tôi đã nghe tiếng than khóc của kẻ ác chống nghịch tôi.[g]
12 Người công chính sẽ lớn mạnh như cây chà là,
    Sẽ mọc lên như cây tùng ở Li-ban;
13 Họ được trồng trong nhà CHÚA,
    Lớn mạnh trong sân của Đức Chúa Trời chúng ta.
14 Dù đến tuổi già vẫn sinh bông trái,
    Được mạnh khỏe và xanh tươi,
15 Để cho thấy CHÚA là ngay thẳng,
    Ngài là tảng đá của tôi và trong Ngài không có sự bất công.

Sáng Thế 47:1-26

47 Giô-sép đi tâu với Pha-ra-ôn: “Thân phụ tôi và các anh em tôi từ xứ Ca-na-an đã xuống đây với bầy bò và bầy chiên của họ cùng với tất cả tài sản và hiện đang ở vùng Gô-sen.” Giô-sép cũng chọn năm anh em và trình diện họ cho Pha-ra-ôn.

Pha-ra-ôn hỏi các anh em: “Các ngươi làm nghề gì?”

Họ đáp: “Các tôi tớ vua làm nghề chăn nuôi gia súc như tổ phụ chúng tôi đã làm.” Họ tâu với vua: “Chúng tôi đến đây để sinh sống một thời gian vì nạn đói ở xứ Ca-na-an thật quá lớn và bầy gia súc của các tôi tớ vua không còn nữa. Bây giờ xin vua cho các tôi tớ vua định cư tại Gô-sen.”

Pha-ra-ôn bảo Giô-sép: “Thân phụ ngươi và anh em ngươi đã đến với ngươi. Đất nước Ai-cập ở trước mặt các ngươi, hãy cho thân phụ ngươi và anh em ngươi định cư tại phần đất đai tốt nhất trong xứ. Hãy để họ ở tại Gô-sen, và ngươi biết ai trong vòng họ có khả năng, hãy đặt người ấy coi sóc bầy gia súc của ta.”

Giô-sép đưa Gia-cốp cha mình vào bệ kiến Pha-ra-ôn. Sau khi được Gia-cốp chúc phước, Pha-ra-ôn hỏi người: “Cụ được bao nhiêu tuổi?”

Gia-cốp thưa với Pha-ra-ôn: “Những năm tôi sống phiêu lưu kéo dài đến một trăm ba mươi năm. Các năm của đời tôi thật ngắn ngủi và nhọc nhằn không được bằng các năm phiêu lưu của thân phụ tôi.” 10 Gia-cốp chúc phước cho Pha-ra-ôn một lần nữa rồi từ biệt nhà vua.

11 Giô-sép giúp cha và các anh em mình định cư tại Ai-cập và cấp cho họ sản nghiệp tại phần đất tốt nhất trong xứ, trong địa hạt Ram-se, theo lệnh của Pha-ra-ôn. 12 Giô-sép cũng cung cấp thực phẩm cho cha và các anh em mình, cùng tất cả những người ở trong nhà cha mình, kể cả số trẻ em.

Giô-sép Và Nạn Đói

13 Tuy nhiên khắp cả vùng đó không có lương thực vì nạn đói quá lớn. Cả Ai-cập lẫn Ca-na-an đều điêu tàn vì nạn đói thảm khốc. 14 Giô-sép thu hết tiền bạc trong xứ Ai-cập và trong xứ Ca-na-an tức là số tiền dân chúng mua lúa rồi chứa tiền bạc vào kho của Pha-ra-ôn. 15 Khi tiền bạc trong xứ Ai-cập và xứ Ca-na-an đã hết, toàn thể dân Ai-cập kéo đến với Giô-sép mà yêu cầu: “Xin cấp lương thực cho chúng tôi; không lẽ vì hết tiền mà chúng tôi phải chết đói trước mặt ngài sao?”

16 Giô-sép đáp: “Nếu hết tiền bạc thì giao gia súc các ngươi cho ta, ta sẽ cấp phát lương thực đổi lại.” 17 Dân dẫn các bầy gia súc lại cho Giô-sép. Giô-sép cấp phát lương thực đổi lấy ngựa, bầy chiên, bầy bò và lừa. Năm đó Giô-sép thu các bầy gia súc của họ mà đánh đổi bằng lương thực.

18 Hết năm ấy, qua năm sau dân chúng lại kéo đến cùng Giô-sép trình bày: “Chúng tôi không giấu chi ngài: tiền bạc hết sạch, bầy gia súc đã giao cho ngài. Bây giờ chỉ còn bản thân chúng tôi và đất ruộng. 19 Không lẽ chúng tôi phải gầy mòn và đất ruộng phải điêu tàn trước mặt ngài hay sao? Xin hãy lấy lương thực đánh đổi chúng tôi và đất ruộng. Vậy chúng tôi và đất ruộng sẽ làm nô lệ cho Pha-ra-ôn. Xin hãy cấp hạt giống cho chúng tôi gieo để chúng tôi được sống, khỏi bị chết và đất đai không bị bỏ hoang.”

20 Giô-sép mua tất cả ruộng đất trong xứ Ai-cập cho Pha-ra-ôn. Vì đói kém ngặt nghèo, nên tất cả dân Ai-cập đều đem bán ruộng của mình; vì thế nên tất cả ruộng đất đều thuộc về Pha-ra-ôn. 21 Người Ai-cập trở thành nô lệ khắp đất nước. 22 Tuy nhiên, Giô-sép không mua đất đai của các thầy tế lễ vì họ được lãnh một phần lương thực như Pha-ra-ôn đã ấn định và đủ ăn nhờ phần lương thực do Pha-ra-ôn cấp phát, vì thế họ không bán đất đai của mình.

23 Giô-sép nói với dân Ai-cập: “Hôm nay ta đã mua các ngươi cùng với đất ruộng các ngươi cho Pha-ra-ôn; đây là hạt giống để các ngươi trồng tỉa. 24 Đến mùa gặt hái, các ngươi hãy đem một phần năm hoa lợi cho Pha-ra-ôn. Các ngươi được giữ bốn phần năm kia làm hạt giống cho đồng ruộng, làm lương thực cho các ngươi, con cái các ngươi và cả nhà các ngươi.”

25 Họ đáp: “Ngài đã cứu mạng chúng tôi! Nguyện chúng tôi được ơn trước mặt ngài thì chúng tôi sẽ làm đầy tớ cho Pha-ra-ôn.”

26 Vậy Giô-sép đặt luật này về đất ruộng trong nước Ai-cập hãy còn hiệu lực đến ngày nay: một phần năm hoa lợi thuộc về Pha-ra-ôn, chỉ có đất ruộng của các thầy tế lễ không thuộc về Pha-ra-ôn mà thôi.

1 Cô-rinh-tô 9:16-27

16 Nếu tôi truyền giảng Phúc Âm, tôi không có gì để khoe khoang vì tôi buộc phải giảng. Nhưng khốn nạn cho tôi nếu tôi không truyền giảng Phúc Âm. 17 Vì nếu tôi tình nguyện làm việc này, tôi sẽ được thưởng. Nếu tôi không muốn làm, trách nhiệm vẫn giao cho tôi. 18 Thế thì phần thưởng của tôi là gì? Ấy là khi truyền giảng Phúc Âm, tôi giảng không công, chẳng đòi hỏi quyền lợi gì của người giảng Phúc Âm.

19 Vì dù tôi được tự do đối với mọi người, chính tôi tự làm nô lệ cho tất cả để có thể chinh phục nhiều người hơn. 20 Đối với người Do Thái, tôi trở nên giống như người Do Thái để chinh phục người Do Thái. Đối với người sống theo Kinh Luật, tôi sống như người theo Kinh Luật để chinh phục những người theo Kinh Luật, dầu tôi không bị Kinh Luật ràng buộc. 21 Đối với những người không có Kinh Luật, tôi sống như người không Kinh Luật, không phải tôi không có Kinh Luật của Đức Chúa Trời, vì tôi có Kinh Luật của Chúa Cứu Thế, để chinh phục người không Kinh Luật. 22 Đối với người yếu kém tôi trở nên như người yếu kém để chinh phục họ. Tôi trở nên mọi cách cho mọi người để bằng mọi cách cứu rỗi một vài người. 23 Tôi làm mọi sự vì cớ Phúc Âm để trở nên kẻ dự phần với Phúc Âm.

24 Anh chị em không biết rằng trên sân vận động, tất cả đều tranh đua, nhưng chỉ có một người thắng giải sao? Vậy, hãy chạy sao cho thắng cuộc. 25 Mỗi lực sĩ đều theo kỷ luật khắt khe về đủ mọi thứ, họ chịu như vậy để đoạt mão hoa chiến thắng sẽ tàn héo, nhưng chúng ta chịu như thế để nhận được mão hoa chiến thắng không phai tàn. 26 Về phần tôi, tôi chạy đua không phải là chạy vu vơ, tôi đánh, không phải là đánh gió. 27 Nhưng tôi phải áp dụng kỷ luật và khắc phục thân thể tôi, e rằng sau khi giảng dạy người khác, chính tôi lại bị loại chăng.

Mác 6:47-56

47 Tối đến, thuyền ra giữa biển, còn một mình Ngài trên bờ. 48 Ngài thấy các môn đệ chèo chống vất vả vì gió ngược. Khoảng bốn giờ sáng đêm ấy Ngài đi bộ trên mặt biển đến cùng họ và định vượt qua họ. 49 Các môn đệ thấy Ngài đi trên mặt biển thì tưởng là ma nên kêu la thất thanh, 50 vì ai nấy đều trông thấy và hoảng sợ.

Nhưng Ngài liền bảo họ: “Hãy yên tâm, Ta đây, đừng sợ!” 51 Ngài vừa bước lên thuyền với họ thì gió lặng yên. Mọi người đều kinh ngạc, 52 vì họ vẫn không hiểu phép lạ hóa bánh và lòng họ còn cứng cỏi.

Chúa Chữa Bệnh Tại Ghê-nê-sa-rết(A)

53 Qua bờ bên kia, Đức Giê-su và các môn đệ cặp bến Ghê-nê-sa-rết. 54 Vừa ra khỏi thuyền, dân chúng đã nhận biết Ngài. 55 Họ chạy ngược xuôi khắp vùng, hễ nghe Ngài ở đâu thì khiêng những người bệnh nằm trên cáng đến đó. 56 Bất cứ nơi nào Ngài đến, dù làng mạc, thành phố hay thôn quê, người ta đều đem người bệnh lại các khu họp chợ và nài xin Ngài cho họ chỉ sờ vào gấu áo Ngài. Bao nhiêu người sờ đến Ngài, đều được lành cả.

New Vietnamese Bible (NVB)

New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)