Book of Common Prayer
Dân I-sơ-ra-ên Phản Bội Nhưng Chúa Xót Thương Giải Cứu
1 Hãy ca ngợi Chúa!
Hãy cảm tạ Chúa, vì Ngài thật tốt,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
2 Ai có thể thuật lại những việc quyền năng của Chúa,
Hoặc có thể rao ra tất cả lời ca ngợi về Ngài?
3 Phước hạnh thay cho những người duy trì công lý,
Tức những người làm điều công chính ở mọi lúc mọi nơi!
4 Chúa ôi, xin nhớ đến con khi Ngài ban ơn cho dân Ngài;
Xin đoái đến con khi Ngài ban ơn cứu rỗi của Ngài,
5 Ðể con được thấy sự thịnh vượng của người Ngài chọn,
Ðược hân hoan trong niềm vui của người dân trong nước Ngài,
Và được vinh hiển với những người hưởng cơ nghiệp Ngài.
6 Giống như tổ tiên chúng con, chúng con đã phạm tội;
Chúng con đã làm những điều xấu xa tội lỗi;
Chúng con đã hành động cách gian tà.
7 Khi ở Ai-cập tổ tiên chúng con đã không nghĩ đến những việc diệu kỳ của Ngài;
Họ đã chẳng nhớ đến lòng thương xót lớn lao của Ngài;
Họ đã chọc giận Ngài bên bờ biển, tức bên bờ Hồng Hải.
8 Dầu vậy vì cớ danh Ngài, Ngài đã cứu họ,
Ðể quyền năng Ngài được biết đến khắp nơi.
9 Ngài quở trách Hồng Hải, và nó liền khô cạn;
Ngài dẫn họ qua biển sâu như qua một sa mạc khô khan.
10 Ngài giải cứu họ khỏi tay những kẻ ghét họ,
Và cứu chuộc họ khỏi tay những kẻ thù của họ.
11 Nước biển đã bao phủ những kẻ thù của họ,
Không chừa lại ai, dù chỉ một người.
12 Bấy giờ họ mới chịu tin lời Ngài;
Họ mới cất tiếng chúc tụng Ngài.
13 Nhưng chẳng bao lâu họ lại quên các công việc Ngài;
Họ chẳng màng đến việc chờ đợi để cầu hỏi ý Ngài.
14 Họ chiều theo dục vọng mình quá đỗi trong đồng hoang;
Và dám thách đố cả đến Ðức Chúa Trời trong sa mạc.
15 Ngài cho họ những gì họ đòi hỏi,
Nhưng cũng sai đến một ôn dịch chết người.
16 Trong doanh trại họ ganh tị với Môi-se,
Và với A-rôn người thánh của Chúa.
17 Ðất mở miệng ra và nuốt chửng Ða-than,
Và ngoạm lấy đồng bọn của A-bi-ram.
18 Một ngọn lửa đã bùng lên giữa đám người phản loạn;
Ngọn lửa hừng đã thiêu rụi những kẻ gian tà.
19 Họ đã đúc một tượng bò con ở Hô-rếp,
Rồi quỳ mọp xuống thờ lạy tượng vàng họ đúc.
20 Họ đã đánh đổi vinh hiển mình cho hình tượng một con bò,
Một con vật ăn cỏ.
21 Họ quên rằng Ðức Chúa Trời là Ðấng Giải Cứu họ,
Ðấng làm những việc lớn lao ở Ai-cập,
22 Những việc lạ lùng trong xứ của Cham,
Những việc kinh hoàng bên bờ Hồng Hải.
23 Vì thế Ngài phán rằng Ngài sẽ tiêu diệt họ;
May nhờ có Môi-se, người Ngài đã chọn, đứng mũi chịu sào,
Ðể van nài Ngài nguôi ngoai cơn giận mà không diệt họ đi.
24 Kế đến họ khinh chê đất hứa;
Họ không tin vào lời hứa của Ngài.
25 Trong lều họ, họ lầm bầm oán trách;
Chẳng muốn nghe tiếng Chúa phán truyền.
26 Vì thế Ngài đã đưa tay lên và thề rằng,
Ngài sẽ cho họ bỏ thây trong sa mạc,
27 Rải con cháu họ ra trong các quốc gia,
Và làm cho họ tản lạc khắp nơi trong các nước.
28 Ðã thế họ còn thờ lạy Ba-anh Pê-ô;
Và ăn đồ cúng cho người chết.
29 Họ đã dùng các hành động mình để chọc giận Ngài;
Nên ôn dịch đã bộc phát ở giữa họ.
30 May nhờ có Phi-nê-a đứng dậy và cầu thay,
Nên bệnh dịch mới ngừng ngay tại chỗ.
31 Ðiều ấy được xem là công đức của ông ta,
Và được ghi nhớ từ đời này sang đời khác.
32 Họ đã chọc giận Ngài trong vụ nước ở Mê-ri-ba,
Cũng tại vì họ mà Môi-se đã mang lụy vào thân.
33 Bởi họ đã làm cho tâm thần ông bực dọc,
Nên môi ông đã nói những lời thiếu đắn đo suy nghĩ.
34 Họ cũng chẳng tiêu diệt các dân trong xứ,
Ðể làm đúng theo mạng lịnh Chúa đã truyền,
35 Nhưng họ đã sống chung lộn với các dân tộc ấy,
Và học theo các thói tục của chúng.
36 Ðã thế họ còn thờ lạy các thần tượng của chúng;
Các thần tượng ấy đã trở thành cái bẫy cho họ.
37 Thậm chí họ còn sát tế các con trai và các con gái mình,
Ðể cúng tế cho các tà linh ma quỷ.
38 Họ đã làm đổ máu vô tội ra,
Tức máu của các con trai và các con gái họ,
Những trẻ thơ đã bị làm vật tế thần cho các thần tượng xứ Ca-na-an;
Và đất đã bị ô nhiễm vì máu các trẻ thơ ấy.
39 Như vậy họ đã làm cho mình ra ô uế vì các hành động của họ;
Họ tự biến mình thành những đĩ điếm thuộc linh qua các hành vi của họ.
40 Vì thế cơn giận của Chúa đã nổi lên nghịch lại dân Ngài;
Và Ngài ghê tởm cơ nghiệp Ngài.
41 Ngài phó họ vào tay các dân ngoại,
Để cho những kẻ ghét họ cai trị họ.
42 Những kẻ thù của họ hà hiếp họ;
Họ bị khuất phục dưới tay chúng.
43 Dù nhiều lần Ngài đã giải cứu họ,
Nhưng họ vẫn cứ bàn với nhau để tính kế phản bội Ngài,
Và cứ thế họ càng ngày càng lún sâu trong tội lỗi.
44 Dầu vậy Ngài đã đoái xem cảnh khốn cùng của họ,
Khi Ngài nghe tiếng họ kêu cầu.
45 Vì cớ họ, Ngài nhớ lại giao ước Ngài;
Và đoái thương họ vì lòng thương xót lớn lao của Ngài.
46 Ngài làm cho họ được người ta thấy tội nghiệp;
Ngài khiến cho những kẻ đem họ đi lưu đày thương hại họ.
47 Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng con, xin giải cứu chúng con,
Xin đem chúng con từ giữa các dân ngoại trở về,
Ðể chúng con cảm tạ danh thánh Ngài,
Và tôn vinh ca ngợi Ngài.
48 Chúc tụng Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên,
Từ đời đời cho đến đời đời.
Xin mọi người hãy nói, “A-men!”
Hãy ca ngợi Chúa!
Ða-vít tại Ma-ha-na-im
24 Sau đó Ða-vít đến Ma-ha-na-im. Áp-sa-lôm cùng với toàn thể đạo quân I-sơ-ra-ên theo ông cũng vượt qua Sông Giô-đanh để đuổi theo. 25 Áp-sa-lôm lập A-ma-sa chỉ huy quân đội thay cho Giô-áp. A-ma-sa nầy là con của một người tên Gít-ra, dòng dõi của Ích-ma-ên.[a] Ông ấy đã cưới bà A-bi-ga-in con gái của Na-hách, em gái của bà Xê-ru-gia mẹ của Giô-áp. 26 Quân I-sơ-ra-ên và Áp-sa-lôm hạ trại trong xứ Ghi-lê-át.
27 Khi Ða-vít vừa đến Ma-ha-na-im, Sô-bi con trai Na-hách từ thành Ráp-ba của dân Am-môn, cùng Ma-kia con trai Am-mi-ên từ Thành Lô Ðê-ba, và Bát-xi-lai người Ghi-lê-át ở Thành Rô-ghê-lim 28 đem các giường chiếu, các chậu rửa, các chén dĩa, lúa mì, lúa mạch, bột, gạo rang, đậu trắng, đậu đỏ, các loại hạt rang, 29 mật ong, sữa chua, chiên cừu, và bánh sữa đông đặc làm bằng sữa bò đến để Ða-vít và những người đi theo ông dùng, vì họ nói, “Ðoàn người chắc hẳn đã đói, mệt, và khát lắm khi đi qua đồng hoang.”
Áp-sa-lôm Bị Bại và Chết
18 Ða-vít kiểm điểm quân binh đi theo ông và lập những người chỉ huy các đơn vị ngàn quân và những người chỉ huy các đơn vị trăm quân, 2 rồi Ða-vít sai họ ra trận. Ông giao cho Giô-áp chỉ huy một phần ba đạo quân, A-bi-sai con trai bà Xê-ru-gia em Giô-áp chỉ huy một phần ba, và Ít-tai người Ghít-ti chỉ huy một phần ba. Vua cũng nói với quân sĩ, “Chính ta cũng sẽ ra trận với các ngươi.”
3 Nhưng quân sĩ nói, “Ngài không nên ra trận với chúng tôi, vì nếu chúng tôi phải bỏ chạy, chúng cũng chẳng quan tâm gì đến chúng tôi. Cho dù chúng tôi có chết một phân nửa, chúng cũng chẳng coi chúng tôi ra gì; nhưng ngài có giá trị bằng mười ngàn người chúng tôi. Vì thế ngài sẽ làm cho chúng tôi yên tâm hơn nếu ngài cứ ở trong thành và chỉ huy việc tiếp viện.”
4 Vua nói với họ, “Ðiều gì các ngươi cho là tốt nhất cho các ngươi, ta sẽ làm theo.” Vậy vua đứng bên cổng thành. Toàn quân xuất trận theo từng đơn vị hằng trăm người và hằng ngàn người. 5 Bấy giờ vua truyền cho Giô-áp, A-bi-sai, và Ít-tai rằng, “Xin nể mặt ta mà nhẹ tay với chàng trai trẻ Áp-sa-lôm.” Toàn thể quân dân đều nghe những lời vua dặn dò các tướng lãnh về việc Áp-sa-lôm.
6 Vậy đạo quân đi ra chiến trường để giao chiến với quân I-sơ-ra-ên. Trận chiến đã diễn ra trong rừng Ép-ra-im. 7 Quân I-sơ-ra-ên đã bị các tôi tớ của Ða-vít đánh đại bại. Một cuộc tàn sát kinh hoàng đã xảy ra ngày hôm đó; có đến hai mươi ngàn người bị giết. 8 Trận chiến lan rộng ra khắp vùng ấy. Ngày hôm đó số người thiệt mạng vì những hiểm trở trong rừng nhiều hơn số người bị giết bằng gươm.
Phao-lô Ở Trước Hội Ðồng Lãnh Ðạo Do-thái
30 Hôm sau quan tư lịnh muốn biết rõ tại sao người Do-thái tố cáo ông, nên đem ông ra khỏi nhà giam và truyền lệnh triệu tập các trưởng tế và toàn thể Hội Ðồng Lãnh Ðạo Do-thái lại, rồi đưa Phao-lô xuống và để ông đứng trước mặt họ.
Lời Biện Hộ của Phao-lô Trước Hội Ðồng Lãnh Ðạo Do-thái
23 Phao-lô nhìn chăm vào quý vị trong Hội Ðồng, rồi nói, “Thưa các anh em, tôi đã sống trước mặt Ðức Chúa Trời với một lương tâm trong sạch cho tới ngày nay.”
2 Bấy giờ Thượng Tế A-na-nia ra lịnh cho những người đứng gần Phao-lô vả vào miệng ông.
3 Bấy giờ Phao-lô nói với ông ấy, “Nguyền xin Ðức Chúa Trời đánh ông, hỡi bức tường tô trắng kia. Ông ngồi đó xét xử tôi theo Luật Pháp mà chính ông lại vi phạm Luật Pháp; chưa chi ông đã ra lịnh cho người đánh tôi sao?”
4 Những người đứng gần ông nói, “Ông nguyền rủa thượng tế của Ðức Chúa Trời sao?”
5 Ông đáp, “Thưa anh em, tôi không biết ông đó là thượng tế, vì có lời chép rằng,
‘Ngươi chớ nguyền rủa những người lãnh đạo của dân ngươi.’
6 Khi Phao-lô nhận thấy trong Hội Ðồng một số là người Sa-đu-sê và một số khác là người Pha-ri-si, ông nói lớn, “Thưa anh em, tôi là một người Pha-ri-si, con của một người Pha-ri-si. Tôi bị xét xử hôm nay cũng vì hy vọng về sự sống lại của người chết.”
7 Khi nghe ông nói thế, những người Pha-ri-si cãi nhau với những người Sa-đu-sê, và Hội Ðồng chia làm hai phe. 8 Số là người Sa-đu-sê chủ trương rằng chẳng có sự sống lại, chẳng có thiên sứ, và chẳng có thần linh gì cả; còn người Pha-ri-si thì tin tất cả những điều ấy đều có. 9 Thế là một cuộc cãi vã to tiếng nổi lên; rồi một vài thầy dạy giáo luật thuộc phái Pha-ri-si đứng dậy phản đối mạnh mẽ rằng, “Chúng tôi thấy người này chẳng có lỗi gì cả. Biết đâu một thần linh hay một thiên sứ đã nói chuyện với ông ấy?”
10 Khi thấy cuộc cãi vã càng trở nên gay gắt hơn, quan tư lịnh sợ họ sẽ xé xác Phao-lô, nên ông truyền lịnh cho quân lính xuống bắt Phao-lô và đem về đồn.
11 Ðêm sau Chúa đứng bên cạnh ông và nói, “Ngươi hãy can đảm lên. Như ngươi đã làm chứng về Ta tại Giê-ru-sa-lem thể nào, ngươi cũng sẽ làm chứng về Ta tại Rô-ma thể ấy.”
Chúa Quở Cây Vả
(Mat 21:18-19)
12 Hôm sau khi họ rời Bê-tha-ni, Ngài đói bụng. 13 Thấy một cây vả đằng xa, cành lá sum sê, Ngài lại gần xem nó có trái không. Khi đến nơi, Ngài thấy cây vả ấy chẳng có gì ngoài lá, vì lúc ấy không phải mùa vả. 14 Ngài quở cây vả và nói, “Từ nay trở đi, không ai sẽ ăn trái của ngươi nữa.” Các môn đồ của Ngài nghe lời quở trách đó.
Chúa Dẹp Sạch Ðền Thờ
(Mat 21:12-17; Lu 19:45-48; Gg 2:13-22)
15 Sau đó họ đến Giê-ru-sa-lem. Ngài đi vào đền thờ và bắt đầu đuổi những người mua bán trong sân đền thờ ra. Ngài lật bàn của những người đổi tiền và xô ghế của những người bán bồ câu. 16 Ngài không cho ai mang vật gì để buôn bán vào trong sân đền thờ. 17 Ðoạn Ngài dạy và nói với họ, “Chẳng có lời chép rằng,
‘Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện cho mọi dân hay sao?’
Nhưng các ngươi đã biến nó thành,
‘Sào huyệt của bọn cướp.’”
18 Khi các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật nghe thế, họ tìm cách giết Ngài, vì họ sợ Ngài, bởi cả đám đông đều lấy làm lạ về sự dạy dỗ của Ngài. 19 Khi trời sụp tối, họ ra ngoài thành.
Cây Vả Bị Khô và Ðức Tin Khi Cầu Nguyện
(Mat 21:20-22)
20 Sáng hôm sau, khi họ đi ngang qua cây vả, họ thấy nó đã khô đến tận gốc. 21 Phi-rơ nhớ lại và nói với Ngài, “Thưa Thầy, xin Thầy xem, cây vả bị Thầy quở đã héo khô.”
22 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Hãy có đức tin nơi Ðức Chúa Trời. 23 Quả thật, Ta nói với các ngươi, ai nói với núi này rằng, ‘Hãy tự nhấc lên và quăng mình xuống biển,’ mà trong lòng không nghi ngờ chi hết, nhưng tin quyết những gì mình nói sẽ xảy ra, nó sẽ xảy ra cho người ấy. 24 Vì thế Ta nói với các ngươi, mọi điều các ngươi xin trong khi cầu nguyện, hãy tin rằng các ngươi đã nhận được, thì các ngươi sẽ nhận được. 25 Khi các ngươi đứng cầu nguyện, nếu ai đã làm mích lòng các ngươi điều chi, hãy tha thứ người ấy, để Cha các ngươi trên trời có thể tha thứ các ngươi về những vi phạm của các ngươi. [26 Nhưng nếu các ngươi không tha thứ người ta, thì Cha các ngươi trên trời cũng sẽ không tha thứ các ngươi về những vi phạm của các ngươi.” ][a]
Copyright © 2011 by Bau Dang