Book of Common Prayer
Ðức Chúa Trời Hạ Kẻ Kiêu Ngạo Xuống Nhưng Nhấc Người Ngay Lành Lên
Thơ của A-sáp
Cho Trưởng Ban Nhạc
Theo điệu “Xin Ðừng Hủy Phá”
1 Ðức Chúa Trời ôi, chúng con cảm tạ Ngài;
Chúng con cảm tạ Ngài vì danh Ngài ở gần,
Vì các việc diệu kỳ của Ngài luôn được truyền tụng cao rao.
2 Khi đến thời điểm Ta đã định,
Chính Ta sẽ xét xử công minh.
3 Khi đất và mọi kẻ sống trong nó bị lung lay,[a]
Chính Ta nắm giữ các trụ nó để nó được vững vàng. (Sê-la)
4 Ta phán với những kẻ kiêu căng, “Chớ kiêu căng nữa!”
Với những kẻ gian ác, “Chớ ngước sừng các ngươi lên;
5 Chớ ngước sừng ngưỡng cổ dương oai;
Chớ nói ra những lời kiêu căng xấc xược.”
6 Vì chẳng phải từ phương đông hoặc từ phương tây,
Hay từ miền sa mạc mà người ta được tôn trọng,
7 Nhưng ấy là từ Ðức Chúa Trời, Ðấng Ðoán Xét;
Ngài hạ kẻ này xuống và nhấc người kia lên.
8 Trong tay Chúa có ly rượu sủi bọt;
Ấy là một ly rượu pha, đỏ hồng, và cay đắng;
Ngài rót nó ra và mọi kẻ ác trên đất bị bắt phải uống;
Chúng phải uống cho đến giọt rượu cuối cùng.
9 Riêng phần tôi, tôi sẽ ca tụng Ngài mãi mãi;
Tôi sẽ ca ngợi Ðức Chúa Trời của Gia-cốp.
10 Vì Ngài[b] sẽ chặt trụi các sừng của quân gian ác,
Còn sừng của người ngay lành sẽ được nhấc cao lên.
Quyền Năng Ðắc Thắng của Ðức Chúa Trời của Gia-cốp
Thơ của A-sáp
Cho Trưởng Ban Nhạc
Dùng với nhạc khí bằng dây
1 Ở Giu-đa ai cũng biết Ðức Chúa Trời;
Danh Ngài rất cao quý trong I-sơ-ra-ên.
2 Ðền tạm của Ngài ở Sa-lem,
Nơi Ngài ngự ở Si-ôn.
3 Nơi đó Ngài bẻ gãy các cung tên,
Các khiên, gươm đao, và khí giới chiến tranh. (Sê-la)
4 Ngài thật vinh hiển;
Thật tuyệt hảo hơn những núi chiến lợi phẩm.
5 Những kẻ dũng mãnh đã bị tước đoạt hết sạch của cải;
Chúng đã chìm vào giấc ngủ mê man;
Chẳng còn một chiến sĩ nào nhấc tay mình lên nổi.
6 Ðức Chúa Trời của Gia-cốp ôi, khi Ngài quở trách,
Cả ngựa lẫn người cỡi ngựa đều phải ngủ say như chết.
7 Nhưng Ngài, chỉ một mình Ngài là Ðấng đáng được kính sợ.
Khi Ngài nổi giận, ai có thể đứng nổi trước mặt Ngài?
8 Từ thiên cung Ngài ban truyền phán quyết;
Khắp đất đều run rẩy và im lặng lắng nghe,
9 Khi Ðức Chúa Trời trỗi dậy để đoán phạt,
Hầu cứu mọi người khốn khổ khắp thế gian. (Sê-la)
10 Cơn giận của loài người chỉ làm cho Ngài được ca ngợi;
Còn phần giận dư Ngài sẽ buộc lại tựa thắt chặt đai lưng.
11 Hãy hứa nguyện và khá làm trọn lời hứa nguyện của bạn với Chúa, Ðức Chúa Trời của bạn.
Hãy để mọi kẻ quanh Ngài mang lễ vật dâng lên Ngài, Ðấng đáng kính sợ.
12 Ngài sẽ dẹp hết thái độ kiêu căng của những người quyền thế.
Tất cả các vua chúa thế gian đều sợ hãi Ngài.
Chúa Là Ðấng Chăn Giữ
Thơ của Ða-vít
1 Chúa là Ðấng chăn giữ tôi,
Tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì.
2 Ngài cho tôi nằm nghỉ trong đồng cỏ xanh tươi;
Ngài dẫn tôi đến mé nước bình tịnh.
3 Ngài phục hồi sức lực cho linh hồn tôi;
Ngài dẫn tôi vào các lối công chính, vì cớ danh Ngài.
4 Thật vậy, dù khi con đi qua thung lũng rợp bóng tử thần,
Con sẽ chẳng sợ tai họa nào,
Vì Ngài ở với con;
Cây trượng và cây gậy của Ngài an ủi con.
5 Ngài dọn bàn cho con trước mặt những kẻ thù của con;
Ngài xức dầu cho đầu con;
Chén con đầy tràn.
6 Quả thật, trọn đời tôi, phước hạnh và ơn thương xót sẽ theo tôi;
Tôi sẽ ở trong nhà của Chúa cho đến đời đời.
Lòng Tin Vững Vàng Nơi CHÚA
Thơ của Ða-vít
1 Chúa là ánh sáng của tôi và Ðấng Giải Cứu của tôi;
Tôi sẽ sợ ai?
Chúa là đồn lũy bảo vệ mạng sống tôi;
Tôi sẽ hãi hùng ai?
2 Khi những kẻ gian ác tấn công tôi, định ăn tươi nuốt sống tôi,
Những kẻ thù và kẻ nghịch của tôi đều té nhào và ngã quỵ.
3 Dầu cả một đạo quân vây quanh tôi,
Lòng tôi sẽ chẳng sợ;
Dầu cả một cuộc chiến tranh nổi lên chống lại tôi,
Tôi vẫn cứ vững lòng.
4 Tôi chỉ xin Chúa một điều, và tôi sẽ tìm kiếm điều ấy;
Ðó là tôi được ở trong nhà Chúa trọn đời mình,
Ðể có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Chúa,
Và để cầu vấn trong đền thánh của Ngài,
5 Vì trong ngày hoạn nạn, Ngài sẽ giấu tôi trong nơi Ngài ngự;
Ngài sẽ giấu tôi trong nơi bí mật của đền tạm Ngài;
Ngài sẽ đặt tôi trên một vầng đá vững chắc.
6 Bấy giờ đầu tôi sẽ được ngước lên giữa đám quân thù vây quanh;
Trong đền tạm Ngài, tôi sẽ dâng các của lễ cùng với tiếng reo mừng cảm tạ;
Tôi sẽ ca hát, thật vậy, tôi sẽ ca hát tôn ngợi Chúa.
7 Xin nghe con, Chúa ôi, khi con cất tiếng kêu cầu,
Xin tỏ lòng khoan dung đối với con và nhậm lời con.
8 Khi Ngài phán, “Hãy tìm kiếm mặt Ta,”
Lòng con đáp lại, “Chúa ôi, con sẽ tìm kiếm mặt Ngài.”
9 Xin đừng lánh mặt Ngài khỏi con;
Xin đừng xua đuổi con khi Ngài nổi giận,
Vì chỉ Ngài là nguồn giúp đỡ của con;
Xin đừng hất hủi con hoặc từ bỏ con,
Lạy Ðức Chúa Trời, Ðấng Giải Cứu của con.
10 Dù cha mẹ con từ bỏ con,
Nguyện xin Chúa tiếp nhận con.
11 Chúa ôi, xin dạy con đường lối Ngài,
Xin dẫn con đi trong đường ngay nẻo chánh, vì cớ những kẻ thù của con.
12 Xin đừng để con rơi vào ý đồ của những kẻ thù ghét con;
Vì chúng đã tạo ra những lời chứng dối để hại con,
Và chúng thở ra toàn những làn hơi hung bạo.
13 Ôi, nếu tôi không tin rằng tôi sẽ thấy lòng tốt của Chúa trong cõi người sống,
Hẳn tôi đã ngã lòng rồi.
14 Hãy trông cậy Chúa.
Hãy mạnh mẽ lên.
Hãy vững lòng bền chí.
Phải, hãy trông cậy Chúa.
5 Bấy giờ tại Kinh Ðô Su-sa có một người Do-thái tên là Mạc-đô-chê, con cháu của Giai-rơ, con cháu của Si-mê-i, con cháu của Kích, dòng dõi của Bên-gia-min. 6 Người Bên-gia-min ấy bị bắt phải rời khỏi Giê-ru-sa-lem đi lưu đày cùng một lượt với Giê-cô-ni-a vua Giu-đa, tức vị vua đã bị Nê-bu-cát-nê-xa vua Ba-by-lôn bắt đi lưu đày. 7 Mạc-đô-chê đã nuôi Ha-đác-sa, cũng gọi là Ê-xơ-tê, con gái của chú ông, bởi vì nàng đã mồ côi cha mẹ từ thuở nhỏ. Nàng là một thiếu nữ duyên dáng và xinh đẹp. Khi cha mẹ nàng qua đời, ông đã nhận nàng làm con gái của ông. 8 Vì thế khi lệnh vua được ban ra và sắc chỉ của vua được công bố, nhiều thiếu nữ trẻ đẹp đã bị tập họp về Kinh Ðô Su-sa, đặt dưới quyền quản lý của Hê-gai. Ê-xơ-tê cũng bị đem vào hoàng cung và ở dưới quyền quản lý của Hê-gai, người trông coi các phụ nữ trong cung.
15 Khi đến phiên Ê-xơ-tê con gái của A-bi-ha-in, chú của Mạc-đô-chê, người nhận Ê-xơ-tê làm con gái của mình, đi vào hầu vua, nàng không yêu cầu món gì đặc biệt, ngoại trừ những gì Hê-gai quan thái giám của vua, người trông coi các phụ nữ trong cung, đề nghị. Lúc ấy tất cả những ai trông thấy nàng đều trầm trồ khen ngợi nàng. 16 Vậy Ê-xơ-tê được đem vào hầu Vua A-ha-suê-ru trong hoàng cung vào tháng mười, tức tháng Tê-bết, nhằm năm thứ bảy của triều đại vua. 17 Vua yêu thương Ê-xơ-tê hơn tất cả các phụ nữ khác. Trong tất cả các trinh nữ, nàng được vua yêu mến và sủng ái nhất. Vì thế vua đội mão triều trên đầu nàng và lập nàng làm hoàng hậu thay cho Vả-thi. 18 Vua mở tiệc linh đình khoản đãi tất cả triều thần và khanh tướng; đó là tiệc mừng tân Hoàng Hậu Ê-xơ-tê. Vua cũng cho các tỉnh được nghỉ lễ một ngày và ban tặng các phẩm vật xứng đáng với sự giàu sang phú quý của bậc đế vương.
Mạc-đô-chê Cứu Mạng Vua
19 Số là khi các trinh nữ được tập họp đợt hai, lúc ấy Mạc-đô-chê đang ngồi ở cổng hoàng cung. 20 Ê-xơ-tê vẫn chưa tiết lộ tông tộc hay dòng giống của bà, y như Mạc-đô-chê đã căn dặn bà, vì Ê-xơ-tê vẫn vâng lời Mạc-đô-chê như lúc bà còn được nuôi dạy. 21 Lúc ấy Mạc-đô-chê đang ngồi ở cổng hoàng cung, Bích-than và Tê-rếch, hai quan thái giám của vua, đã giận vua và lập mưu ám sát Vua A-ha-suê-ru. 22 Nhưng Mạc-đô-chê biết được điều đó. Ông báo tin đó cho Hoàng Hậu Ê-xơ-tê. Ê-xơ-tê liền tâu với vua và nói rằng bà biết được tin đó nhờ Mạc-đô-chê. 23 Sau khi vua cho điều tra và thấy âm mưu đó là thật, vua truyền treo cổ hai quan thái giám ấy trên cây mộc hình. Sự việc đó được ghi vào sách sử ký trước mặt vua.
Phao-lô tại A-thên
16 Trong khi Phao-lô ở A-thên chờ Si-la và Ti-mô-thê đến, lòng ông nảy sinh bực bội, vì ông thấy thành phố đầy dẫy các tượng thần. 17 Vì thế ông đến hội đường để biện luận với những người Do-thái và những người dân ngoại tin theo Do-thái Giáo; ngày nào ông cũng ra khu hành chính thương mại để biện luận với bất cứ người nào ông gặp. 18 Cũng có mấy triết gia thuộc trường phái Khoái Lạc[a] và trường phái Khắc Kỷ[b] tranh luận với ông. Có người nói, “Người lắm lời này muốn nói gì?” Những người khác bảo, “Dường như ông ấy muốn rao giảng về các thần ngoại quốc nào đó.” Số là Phao-lô đã giảng cho họ Tin Mừng của Ðức Chúa Jesus và sự sống lại.
19 Họ đưa ông đến A-rê-ô-pa-gu[c] và yêu cầu, “Chúng tôi có thể biết giáo lý mới mà ông giảng là gì không? 20 Vì những điều ông đem đến nghe lạ tai với chúng tôi lắm. Chúng tôi muốn biết những điều đó có nghĩa gì.” 21 Số là người A-thên và các kiều dân ở đó không thích gì hơn là dành thì giờ để bàn tán hay nghe ngóng những gì mới lạ.
22 Bấy giờ Phao-lô đứng giữa A-rê-ô-pa-gu và nói,
“Kính thưa quý vị là những người ở A-thên: Tôi nhận thấy quý vị có lòng tín ngưỡng hơn ai cả. 23 Vì tôi đã đi khắp thành phố của quý vị, xem xét kỹ những tượng thần quý vị đang thờ, và tôi thấy một bàn thờ, trên đó có khắc những chữ, ‘Thờ Thần Không Biết.’ Vậy vị thần mà quý vị thờ nhưng không biết đó chính là vị thần tôi rao giảng cho quý vị đây.
24 Ðức Chúa Trời là Ðấng dựng nên vũ trụ và mọi vật trong đó. Vì Ngài là Ðấng chủ tể của trời và đất, Ngài không ngự trong các đền thờ do tay loài người làm nên. 25 Ngài cũng không cần bàn tay loài người phục vụ như thể Ngài cần điều gì, vì chính Ngài ban sự sống và hơi thở cho mọi loài mọi vật.
26 Từ một người Ngài đã tạo nên mọi dân tộc đang sống trên khắp mặt đất. Ngài đã ấn định các mùa và ranh giới cho nơi họ ở, 27 để họ tìm kiếm Ðức Chúa Trời, và may ra họ có thể dò dẫm mà tìm được Ngài, mặc dù Ngài không ở xa mỗi người chúng ta; 28 vì ‘Trong Ngài chúng ta sống, động, và hiện hữu,’[d] như một vài thi sĩ của quý vị đã nói, ‘Chúng ta cũng là dòng giống của Ngài.’[e]
29 Vậy, vì là dòng giống của Ðức Chúa Trời, xin chúng ta đừng nghĩ rằng Ðức Chúa Trời giống như một tác phẩm bằng vàng, bạc, hoặc đá, do óc nghệ thuật và trí tưởng tượng của con người tạo nên. 30 Ðức Chúa Trời đã bỏ qua thời kỳ mông muội đó, nhưng bây giờ Ngài truyền rằng mọi người ở mọi nơi phải ăn năn, 31 vì Ngài đã định một ngày để phán xét cả thế gian theo lẽ công chính qua một Ðấng Ngài đã lập, và để xác nhận cho thẩm quyền của Ðấng ấy trước mọi người, Ngài đã làm cho Ðấng ấy sống lại từ cõi chết.”
32 Nhưng khi họ nghe nói đến sự sống lại của người chết, một vài người bắt đầu chế nhạo; rồi những người khác nói, “Chúng tôi sẽ nghe ông nói việc ấy vào một dịp khác.”
33 Nghe vậy Phao-lô bước ra khỏi những người ấy. 34 Nhưng có mấy người đi theo ông và tin. Trong số đó có Ði-ô-ni-si-u là thành viên của Hội Ðồng A-rê-ô-pa-gu, một bà tên là Ða-ma-ri, và một số người khác cùng tin với họ.
44 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus nói lớn tiếng, “Ai tin Ta chẳng phải chỉ tin Ta nhưng tin Ðấng đã sai Ta. 45 Ai thấy Ta là thấy Ðấng đã sai Ta. 46 Ta là ánh sáng đã đến thế gian, để ai tin Ta sẽ không còn ở trong tối tăm. 47 Nếu ai nghe lời Ta và không vâng giữ, Ta sẽ không đoán xét người ấy; vì Ta đến không để đoán xét thế gian nhưng để cứu thế gian. 48 Ai khước từ Ta và không nhận lời Ta, đã có một thẩm phán đoán xét rồi. Trong ngày cuối cùng, những lời Ta đã phán sẽ là thẩm phán đoán xét người ấy. 49 Vì Ta không nói theo ý riêng mình, nhưng Cha, Ðấng đã sai Ta, truyền cho Ta phải nói điều gì và giảng điều gì. 50 Ta biết mệnh lệnh của Ngài là sự sống đời đời; vì thế những gì Ta nói là nói như Cha đã bảo Ta.”
Copyright © 2011 by Bau Dang