Book of Common Prayer
Kinh Luật Của Đức Chúa Trời
119 Phước cho những người trọn vẹn trong đường lối mình;
Sống theo Kinh Luật của CHÚA.
2 Phước cho những người gìn giữ lời chứng của Chúa;
Hết lòng tìm kiếm Ngài.
3 Họ không làm điều gì sai trái,
Nhưng sống theo đường lối của Chúa.
4 Chúa đã truyền các mạng lệnh của Ngài
Để chúng tôi tuân theo.
5 Ước gì đường lối tôi được vững vàng
Để tôi tuân theo các quy luật của Chúa;
6 Bấy giờ tôi sẽ không bị hổ thẹn
Vì tôi chú tâm vào mọi điều răn của Chúa.
7 Tôi sẽ lấy lòng ngay thẳng ca ngợi Chúa
Khi tôi học hỏi các phán quyết công chính của Ngài.
8 Tôi sẽ tuân theo các quy luật của Chúa;
Xin chớ hoàn toàn từ bỏ tôi.
9 Người trẻ tuổi phải làm thế nào để giữ đời sống mình trong sạch?
Phải tuân giữ lời Chúa.
10 Tôi hết lòng tìm kiếm Chúa,
Xin chớ để tôi lạc xa các điều răn Ngài.
11 Tôi đã giấu lời Chúa trong lòng tôi
Để tôi không phạm tội cùng Ngài.
12 Lạy CHÚA, tôi ca tụng Ngài,
Xin dạy tôi các quy luật Ngài.
13 Môi tôi sẽ công bố mọi phán quyết từ miệng Ngài phán ra.
14 Tôi vui mừng theo lời chứng của Chúa như[a]
Vui vì giàu có.
15 Tôi sẽ suy gẫm về các mạng lệnh của Chúa
Và chú tâm vào đường lối Ngài.
16 Tôi vui thích trong quy luật của Chúa
Và không quên lời Ngài.
17 Xin rộng lượng cùng tôi, là tôi tớ Chúa, để tôi được sống
Và tuân giữ lời Ngài.
18 Xin Chúa mở mắt tôi để tôi nhìn thấy
Những điều diệu kỳ trong Kinh Luật của Ngài.
19 Tôi là lữ khách trên đất,
Xin chớ giấu tôi các điều răn Chúa.
20 Tâm hồn tôi luôn mòn mỏi khao khát các phán quyết của Chúa.
21 Ngài quở trách những kẻ kiêu ngạo, là kẻ đáng bị rủa sả,
Kẻ đi lạc xa các điều răn Chúa.
22 Xin cất khỏi tôi sự sỉ nhục và khinh bỉ
Vì tôi gìn giữ lời chứng của Chúa.
23 Các vua chúa ngồi cùng nhau bàn định nghịch tôi,
Nhưng tôi tớ Chúa sẽ suy gẫm các quy luật Ngài.
24 Các lời chứng của Chúa là niềm vui cho tôi,
Là những vị cố vấn của tôi.
Thơ Đa-vít Cho Nhạc Trưởng, Có Đàn Huyền Phụ Họa.[a]
12 Lạy CHÚA, xin giải cứu chúng tôi.
Vì người kính sợ Chúa không còn nữa,
Và kẻ trung tín biến mất giữa vòng loài người.
2 Người ta nói dối lẫn nhau.
Chúng là người hai lòng, nói bằng môi dua nịnh.
3 Nguyện CHÚA cắt hết môi dua nịnh,
Lưỡi khoe khoang.
4 Tức là kẻ nói rằng: chúng ta sẽ thắng nhờ miệng lưỡi.
Môi miệng là của chúng ta, ai sẽ là Chúa chúng ta?
5 Vì kẻ khốn cùng bị bóc lột,
Người thiếu thốn rên siết.
Chính Ta sẽ đứng dậy, CHÚA phán:
Ta sẽ đặt người nơi an toàn, là nơi người mong muốn.
6 Lời CHÚA là lời trong sạch.
Như bạc luyện trong lò nung bằng đất,
Tinh luyện đến bảy lần.
7 Lạy CHÚA, chính Ngài canh giữ người khốn cùng.
Ngài bảo vệ người khỏi thế hệ này cho đến đời đời.[b]
8 Kẻ ác dạo quanh bốn phía
Khi điều ác được tôn cao giữa vòng loài người.
Thơ Đa-vít Cho Nhạc Trưởng
13 Lạy CHÚA, Ngài hằng quên tôi cho đến bao giờ?
Ngài lánh mặt tôi cho đến chừng nào?
2 Linh hồn tôi vẫn đau đớn cho đến bao giờ?
Lòng tôi vẫn buồn rầu mỗi ngày?
Kẻ thù vẫn được tôn cao hơn tôi cho đến chừng nào?
3 Lạy CHÚA, Đức Chúa Trời của tôi.
Xin hãy xem xét, xin đáp lời tôi.
Xin ban ánh sáng cho mắt tôi,
Kẻo tôi phải ngủ đi trong sự chết.
4 Kẻo kẻ thù tôi sẽ nói: ta đã thắng nó!
Và kẻ địch sẽ vui mừng vì tôi nghiêng ngả.
5 Nhưng tôi tin cậy nơi tình thương của Ngài.
Lòng tôi vui mừng trong sự giải cứu của Ngài.
6 Tôi sẽ ca ngợi CHÚA,
Vì Ngài đã ban phước dồi dào cho tôi.
Thơ Đa-vít Cho Nhạc Trưởng
14 Kẻ ngu dại nói trong lòng rằng:
Không có Đức Chúa Trời.
Chúng nó đều thối nát, làm những điều ghê tởm.
Không có ai làm điều thiện.
2 CHÚA từ trên trời
Nhìn xuống loài người.
Để xem thử có ai khôn ngoan,
Có ai tìm kiếm Đức Chúa Trời chăng?
3 Tất cả đều lầm lạc;
Chúng nó cùng nhau đều bại hoại.
Không có ai làm điều thiện,
Dù một người cũng không.
4 Phải chăng tất cả kẻ làm ác đều thiếu hiểu biết?
Chúng ăn nuốt dân ta như ăn bánh,
Cũng chẳng cầu khẩn CHÚA.
5 Kìa, chúng sẽ bị kinh hoàng.
Vì Đức Chúa Trời ở cùng hội người công chính.
6 Các người làm hỏng kế hoạch của kẻ khốn cùng.
Nhưng CHÚA là nơi họ trú ẩn.
7 Ôi, ước gì sự giải cứu Y-sơ-ra-ên từ Si-ôn đã đến.
Khi CHÚA đem phu tù của dân Ngài trở về.
Thì Gia-cốp sẽ hân hoan, Y-sơ-ra-ên sẽ mừng rỡ.
14 Đến bữa ăn, Bô-ô nói cùng nàng: “Con hãy lại đây, mời con ăn bánh và chấm bánh vào nước giấm chua này.” Vậy nàng ngồi bên cạnh các thợ gặt, và Bô-ô cũng đem bắp rang mời nàng ăn. Nàng ăn no nê và để dành phần còn dư lại. 15 Xong, nàng đứng dậy mót lúa tiếp.
Bô-ô dặn các đầy tớ: “Hãy để cho nàng mót lúa, dẫu nàng có mót giữa những bó lúa, cũng đừng trách nàng. 16 Các ngươi cũng hãy rút những gié lúa trong bó ra, bỏ rơi, để cho nàng mót, và đừng quở trách nàng điều gì.”
17 Vậy nàng mót đến chiều tối. Rồi nàng đập lúa mình đã mót và gom được chừng một ê-pha[a] lúa mạch. 18 Nàng mang số lúa mình đã mót được vào trong thành. Mẹ chồng nàng thấy số lúa nàng đã mót được. Bấy giờ nàng lấy thức ăn dư nàng đã đem về ra, mời mẹ chồng ăn.
19 Mẹ chồng nàng hỏi: “Hôm nay con mót lúa ở đâu? Con đã làm việc ở ruộng của ai? Phước cho người đã lưu ý đến con.”
Vậy nàng nói cho mẹ chồng nghe mình đã làm việc ở ruộng của ai. Nàng đáp: “Tên của người chủ ruộng mà con đã làm việc hôm nay là Bô-ô.”
20 Na-ô-mi bèn nói cùng dâu mình: “Nguyện CHÚA là Đấng không ngừng ban phước cho người sống và người chết, ban phước cho người ấy.” Na-ô-mi lại nói tiếp: “Người ấy là bà con của chúng ta, cũng là người có quyền chuộc lại sản nghiệp cho chúng ta.”
21 Ru-tơ, người Mô-áp, nói cùng bà: “Người ấy cũng bảo con: ‘Hãy theo thợ gặt của ta, cho đến khi xong mùa gặt.’ ”
22 Na-ô-mi nói cùng nàng: “Hỡi con gái của mẹ, mẹ thấy tốt hơn là con cứ theo các cô thợ gặt của người ấy, vì con có thể gặp rắc rối nếu con đi mót lúa ở ruộng khác.”
23 Vậy nàng cứ đi theo sát các cô thợ gặt của Bô-ô, mà mót lúa cho đến cuối mùa gặt lúa mạch và lúa mì. Và như thế nàng sống với mẹ chồng mình.
Phẩm Hạnh Của Giám Mục
3 Đây là lời đáng tin cậy: Nếu ai mong muốn làm giám mục, người đó ước ao một việc tốt đẹp. 2 Vậy, giám mục phải là người không có gì đáng trách, là chồng chỉ một vợ,[a] tiết độ, tự chủ, nhã nhặn, hiếu khách, có tài dạy dỗ, 3 không nghiện rượu hoặc hung bạo, nhưng là người hiền hòa, không hay gây gổ, không tham tiền, 4 khéo quản trị gia đình mình, dạy dỗ con cái biết vâng phục với tất cả lòng tôn kính. 5 Vì người nào không biết quản trị nhà riêng mình, làm sao chăm sóc Hội Thánh của Đức Chúa Trời được? 6 Người mới theo đạo không được làm giám mục, vì có thể kiêu ngạo mà bị kết án như ma quỷ. 7 Giám mục phải được người ngoại đạo làm chứng tốt, để khỏi bị sỉ nhục và sa vào cạm bẫy của ma quỷ.
Phẩm Hạnh Của Chấp Sự
8 Cũng như vậy, chấp sự phải là người trang nghiêm, không nói hai lời, không nghiện rượu, không tham lợi phi nghĩa, 9 giữ vững sự huyền nhiệm của đức tin với lương tâm trong sạch. 10 Họ phải được thử thách trước, nếu không có gì đáng trách, mới được làm chấp sự.
11 Vợ chấp sự[b] cũng vậy, phải đứng đắn, không nói xấu, nhưng tiết độ và trung tín trong mọi việc.
12 Các chấp sự phải là người chỉ có một chồng một vợ, khéo quản trị con cái và gia đình mình. 13 Những chấp sự phục vụ tốt được kính trọng, và nhờ lòng tin vào Chúa Cứu Thế Giê-su nên càng thêm vững vàng khi đến gần Đức Chúa Trời và mạnh mẽ rao truyền Phúc Âm.
Huyền Nhiệm Của Đạo
14 Ta hy vọng sớm đến thăm con, tuy nhiên, ta viết những điều này cho con 15 phòng khi ta chậm đến, thì con biết cách cư xử trong nhà Đức Chúa Trời, là Hội Thánh của Đức Chúa Trời hằng sống, là cột trụ và nền tảng của chân lý. 16 Không ai có thể phủ nhận sự mầu nhiệm của Đạo Chúa thật là vĩ đại:
Đấng Tạo Hóa đã hiện ra trong thân xác người phàm,
Được Thánh Linh tuyên xưng công chính,
Được thiên sứ hằng chiêm ngưỡng
Được truyền giảng giữa muôn dân,
Được cả thế giới tin nhận,
Được cất lên trời trong vinh quang.
Hạt Cải Và Men(A)
18 Vì thế, Đức Giê-su dạy: “Nước Đức Chúa Trời ví như điều gì, Ta có thể lấy chi mà ví sánh? 19 Nước Đức Chúa Trời ví như hạt cải người kia đem gieo trong vườn mình. Nó mọc lên thành cây; chim trời làm tổ trên cành nó.”
20 Ngài lại bảo: “Ta sẽ ví Nước Đức Chúa Trời với điều gì? 21 Nước Đức Chúa Trời ví như men mà một người đàn bà đem trộn[a] vào ba đấu bột cho đến khi cả đống bột đều dậy lên.”
Cửa Hẹp(B)
22 Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua các thành, các làng mạc dạy dỗ. 23 Một người hỏi: “Lạy Chúa, có phải chỉ có ít người được cứu không?”
Ngài nói cùng họ: 24 “Hãy nỗ lực vào cửa hẹp, vì Ta bảo các ngươi, nhiều người sẽ tìm cách vào nhưng không vào được. 25 Đến khi chủ nhà đứng dậy đóng cửa, các ngươi mới đứng bên ngoài gõ cửa và nói: ‘Thưa chủ, xin mở cửa cho chúng tôi!’ Nhưng chủ sẽ đáp: ‘Ta không biết các ngươi từ đâu đến!’
26 Lúc ấy các người ấy thưa: ‘Chúng tôi đã ăn uống trước mặt chủ, và chủ đã dạy dỗ trên các đường phố của chúng tôi!’
27 Nhưng chủ sẽ bảo các ngươi: ‘Ta không biết các ngươi từ đâu đến! Hãy lui ra khỏi ta, tất cả quân gian ác kia!’
28 Các ngươi sẽ than khóc và rên siết khi thấy Áp-ra-ham, Y-sác, Gia-cốp, và tất cả các tiên tri của Chúa trong Nước Đức Chúa Trời, còn các ngươi phải bị quăng ra ngoài. 29 Những người từ đông, tây, nam, bắc sẽ đến ngồi dự yến tiệc trong Nước Đức Chúa Trời; 30 Thật thế,[b] người cuối sẽ trở nên đầu và người đứng đầu sẽ trở nên cuối.”
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)