Add parallel Print Page Options

“Gióp ơi, anh muốn kêu thì kêu,
    nhưng không ai trả lời đâu.
    Anh không thể quay đến các đấng thánh.
Cơn giận dữ giết kẻ dại,
    và lòng ganh tị diệt người ngu xuẩn.
Tôi đã từng thấy kẻ dại tưởng mình an toàn,
    nhưng bỗng nhiên chúng lìa đời [a].
Con cái chúng không sống yên lành
    bị toà án trừng phạt không phương bênh vực.
Người đói khổ ăn lấy hoa lợi chúng,
    thậm chí lấy hết những gì mọc trong gai gốc,
    và người khát nước chiếm đoạt của cải nó.
Thời kỳ khó khăn không thể mọc lên từ đất,
    và chuyện lôi thôi không thể do đất sinh ra.
Con người sinh ra để gặp khốn khó,
    như tia lửa bắn lên không.
Nếu tôi là anh, tôi sẽ đến gặp Thượng Đế
    và trình nỗi khó khăn tôi trước mặt Ngài.
Thượng Đế làm nhiều điều kỳ diệu không thể hiểu nổi;
    Ngài làm vô số phép lạ không thể đếm được.
10 Ngài ban mưa xuống đất,
    và tưới nước cho ruộng.
11 Ngài nâng đỡ người thấp hèn,
    khiến kẻ buồn bã trở nên vui mừng.
12 Ngài phá hỏng mưu đồ của kẻ lường gạt,
    để chúng không thực hiện được.
13 Ngài bắt kẻ khôn trong mưu chước nó,
    phá sập kế hoạch của kẻ phỉnh gạt người khác.
14 Giữa ban ngày bóng tối chụp lấy chúng;
    ngay giữa trưa mà chúng sờ soạng như trong bóng tối.
15 Thượng Đế giải cứu người nghèo khổ khỏi mưu dối gạt của chúng,
    và khỏi bị thiệt hại bởi kẻ cường bạo.
16 Cho nên người nghèo khổ có niềm hi vọng,
    còn kẻ bất công bị câm miệng.

17 Phúc cho ai được Thượng Đế
    sửa dạy,
    cho nên đừng giận Đấng Toàn Năng khi Ngài răn bảo.
18 Thượng Đế làm cho bị thương rồi băng bó lại;
    Ngài gây thương tích nhưng cũng chính Ngài chữa lành.
19 Trong sáu tai nạn Ngài giải cứu hết;
    dù bảy cảnh khốn đốn cũng không làm hại anh. [b]
20 Thượng Đế sẽ chuộc anh lại
    từ cõi chết trong thời kỳ đói kém,
    còn trong chiến trận Ngài sẽ gìn giữ anh khỏi lưỡi gươm.
21 Anh sẽ được bảo vệ khỏi lưỡi
    sắc bén và anh cũng chẳng nao núng khi xảy ra tai biến.
22 Còn khi hoạn nạn và đói kém đến thì anh sẽ cười khẩy chúng,
    anh cũng chẳng sợ dã thú,
23 vì anh đã kết ước với đá trong đồng,
    và các loài dã thú sẽ sống hoà bình cùng anh.
24 Anh biết rằng lều anh vững chắc,
    vì anh sẽ kiểm điểm tài sản mình
và thấy không thiếu mất gì hết.
25 Anh biết mình sẽ có đông con,
    và dòng dõi anh sẽ nhiều như cỏ trên đất.
26 Đến khi xuống mồ thì anh vẫn còn sung sức,
    như các bó lúa gặt đúng thì.

27 Chúng tôi đã xem xét những điều đó,
và thấy quả đúng như thế,
    cho nên hãy nghe và hiểu ý nghĩa chúng.”

Gióp trả lời Ê-li-pha

Sau đó Gióp trả lời:

“Ước gì nỗi đau khổ của tôi được cân,
    và cảnh bất hạnh của tôi để trên bàn cân.
Nỗi sầu não của tôi nặng hơn cát biển.
    Vì thế mà tôi ăn nói sơ xuất.
Các mũi tên của Đấng Toàn Năng bắn vào tôi;
    tinh thần tôi nhiễm nọc độc của tên.
Sự kinh hoàng của CHÚA bao quanh tôi.
Con lừa hoang không kêu khi nó đủ cỏ để ăn,
    còn con bò mộng làm thinh khi có lương thực.
Thức ăn lạt lẽo phải có muối
    mới dùng được,
    còn tròng trắng trứng gà chẳng có mùi vị gì.
Tôi không thèm đụng tới các thức ăn đó,
    vì chúng khiến tôi đau yếu.

Ước gì tôi nhận được điều tôi khẩn cầu
    và Thượng Đế ban cho tôi điều tôi mong mỏi.
Ước gì Thượng Đế chà đạp tôi,
    Ngài hãy giết tôi đi.
10 Thì tôi sẽ được an ủi bởi điều nầy thôi:
    Dù đang bị đau khổ,
    tôi luôn luôn vâng lời Đấng Thánh.

11 Tôi không có sức chờ đợi.
    Chẳng có gì mà hi vọng,
vậy kiên nhẫn mà làm chi?
12 Sức tôi đâu phải sức đá,
    thịt tôi cũng chẳng phải đồng.
13 Tôi không có khả năng tự giúp,
    vì sự thành công đã bị cướp khỏi tôi rồi.

14 Người ta hay nói,
    ‘Bạn mình phải tỏ ra tốt với mình khi mình lâm cảnh khốn khó,
dù rằng mình không còn kính sợ Đấng Toàn Năng nữa.’ [c]
15 Nhưng tôi không thể trông cậy vào anh em tôi.
    Họ như suối lúc chảy lúc ngưng,
    như dòng suối có khi chảy ào như nước lũ.
16 Các dòng suối đó hóa đục vì băng giá tan
    và dâng lên khi tuyết chảy ra.
17 Nhưng mùa khô thì chúng ngưng chảy;
    khi trời nóng lên thì chúng biến mất.
18 Khách lữ hành rời khỏi lối đi,
    lạc vào sa mạc rồi bỏ xác nơi đó.
19 Nhiều đoàn lữ khách từ Tha-ma đi tìm nước,
    và các con buôn Sê-ba nuôi hi vọng.
20 Họ bực dọc vì quá yên trí;
    khi đến nơi họ đâm ra thất vọng.
21 Các bạn cũng vô dụng như thế.
    Các bạn thấy điều ghê gớm thì đâm ra sợ hãi.
22 Tôi chưa bao giờ nói, ‘Cho tôi xin một món quà.
    Hãy dùng của cải các bạn trả nợ giùm tôi.
23 Xin hãy cứu tôi khỏi quyền lực
    kẻ thù.
    Xin hãy chuộc tôi ra khỏi nanh vuốt bọn hung bạo.’

24 Hãy dạy tôi thì tôi sẽ im lặng.
    Hãy cho tôi thấy tôi quấy chỗ nào.
25 Lời thẳng thắn thường đau buốt,
    nhưng luận điệu các bạn chẳng chứng minh được gì.
26 Các bạn muốn chỉnh điều tôi nói chăng?
    Chẳng lẽ các bạn xem lời nói của người gặp khốn khó
    như gió thoảng qua hay sao?
27 Các bạn dám đánh cá với kẻ
    mồ côi, và đánh đổi cả bạn hữu mình.
28 Nhưng bây giờ hãy nhìn tôi đây.
    Tôi không nói dối với các bạn.
29 Hãy đổi ý; đừng bất công nữa;
    hãy suy nghĩ lại đi,
vì có kẻ thắc mắc niềm vô tội của tôi.
30 Tôi không nói dối;
    Tôi biết phân biệt phải trái.”

“Con người sống trên đất phải gánh công việc nhọc nhằn,
    ngày của họ như ngày của kẻ cần lao.
Họ như kẻ nô lệ ao ước bóng hoàng hôn,
    như lao công trông chờ lương bổng.
Nhưng những tháng ngày của tôi trống rỗng vô vị,
    và những đêm tối của tôi đầy khốn khổ.
Khi nằm xuống, tôi tự hỏi,
    ‘Chừng nào tôi sẽ thức dậy?’
Đêm dài, tôi nằm thao thức đến sáng.
Thân thể tôi đầy dòi bọ và ghẻ chốc,
    da tôi bị nứt nẻ đầy vết lở.

Những ngày tháng của tôi trôi qua mau hơn khung dệt cửi,
    đến cuối cùng không có hi vọng gì.
Lạy Thượng Đế, xin nhớ rằng đời sống tôi chẳng khác nào hơi thở.
    Mắt tôi sẽ không bao giờ còn thấy thời kỳ vui vẻ nữa.
Những ai đã từng thấy tôi sẽ chẳng bao giờ thấy tôi nữa;
    Ngài sẽ tìm tôi nhưng tôi không còn nữa.
Như mây tan biến không còn thấy,
    con người xuống mồ mả không bao giờ trở lại.
10 Họ không bao giờ trở về nhà mình nữa,
    và chỗ ở của họ cũng không nhận ra họ nữa.

11 Vì thế tôi sẽ không im lặng;
    Tôi sẽ nói lên trong cái khổ đau của tinh thần tôi.
    Tôi sẽ kêu rêu vì thiếu hạnh phúc.
12 Tôi chẳng phải thần hà bá cũng chẳng phải là quái vật của biển [d].
    Sao CHÚA canh giữ tôi bốn bên?
13 Đôi khi tôi tưởng giường tôi sẽ an ủi tôi
    hay cái chõng của tôi sẽ khiến tôi thôi than thở.
14 Thì Ngài lấy mộng mị làm tôi
    kinh hãi, và khiến tôi hoảng sợ vì dị tượng.
15 Chẳng thà tôi bị ngột thở;
    còn hơn sống như thế nầy.
16 Tôi ghét sự sống tôi; tôi chẳng muốn sống đời đời.
    Xin để tôi yên, vì đời tôi chẳng có ý nghĩa gì.
17 Tại sao Ngài làm cho con người quan trọng
    và chú ý đến họ làm gì?
18 Mỗi sáng Ngài dò xét họ,
    và lúc nào cũng thử nghiệm họ.
19 Xin CHÚA làm ơn nhìn chỗ khác,
    hay để tôi có thể nuốt nước miếng được không?
20 Nếu tôi có phạm tội, thì tôi đã làm gì Ngài,
    hỡi Đấng trông chừng loài người?
Sao Ngài dùng tôi làm đối tượng của Ngài?
    Phải chăng tôi đã trở thành gánh nặng cho Ngài?
21 Sao Ngài không tha thứ những sai lầm tôi và xoá bỏ tội lỗi tôi?
    Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ nằm xuống chung với bụi đất.
    Lúc đó Ngài sẽ tìm tôi, nhưng tôi không còn nữa.”

Footnotes

  1. Gióp 5:3 bỗng nhiên chúng lìa đời Hay “bỗng nhiên nhà cửa chúng bị nguyền rủa.”
  2. Gióp 5:19 Trong sáu tai nạn … làm hại anh Nghĩa là “Anh sẽ tránh khỏi hết mọi tai nạn, không có gì làm hại anh được.”
  3. Gióp 6:14 Bạn mình … Toàn Năng nữa Hay “Người nào không trung thành với bạn cũng không kính sợ Thượng Đế Toàn Năng.”
  4. Gióp 7:12 Tôi chẳng phải … của biển Nguyên văn, “Tôi có phải Giam và Tân-ninh đâu mà Ngài đặt người canh chừng tôi?” Theo cổ tích Ca-na-an thì Giam là thần của biển cả, còn Tân-ninh là quái vật của biển.