Add parallel Print Page Options

Chúa Giê-xu dạy về sự ly dị(A)

10 Chúa Giê-xu rời nơi ấy đi đến miền Giu-đia và vùng phía Đông sông Giô-đanh. Một lần nữa dân chúng lại tụ tập quanh Ngài, rồi Ngài dạy dỗ họ như vẫn thường làm.

Có vài người Pha-ri-xi đến gặp Chúa Giê-xu và hỏi để thử Ngài, “Người đàn ông có quyền ly dị vợ hay không?”

Chúa Giê-xu đáp, “Mô-se truyền điều gì cho các ông?”

Họ đáp, “Mô-se cho phép người đàn ông viết giấy ly dị và đuổi vợ đi.” [a]

Chúa Giê-xu bảo, “Mô-se viết luật ấy cho các ông, vì các ông ương ngạnh. Nhưng ban đầu khi Thượng Đế sáng tạo thế giới, ‘Ngài dựng nên người nam và người nữ.’ [b] ‘Vì thế, người nam sẽ rời cha mẹ mà kết hợp với vợ mình, hai người sẽ trở thành một thân mà thôi.’ [c] Cho nên họ không còn là hai người nữa mà là một. Thượng Đế đã kết hợp hai người thì không ai được phân rẽ họ.”

10 Sau đó khi vào nhà, các môn đệ hỏi Ngài thêm về vấn đề ấy. 11 Ngài đáp, “Người nào ly dị vợ mà lấy người đàn bà khác là phạm tội ngoại tình với vợ mình. 12 Còn người đàn bà nào ly dị chồng mà lấy người đàn ông khác cũng phạm tội ngoại tình.”

Chúa Giê-xu tiếp nhận các trẻ thơ(B)

13 Có một số người mang các trẻ thơ đến cùng Chúa Giê-xu để Ngài đặt tay lên chúng nó, nhưng các môn đệ ngăn cấm. 14 Chúa Giê-xu thấy vậy không bằng lòng, mới bảo họ rằng, “Hãy để các trẻ thơ đến cùng ta, đừng ngăn cấm, vì Nước Trời thuộc về những ai có tấm lòng như chúng nó. 15 Ta bảo thật, các con phải tiếp nhận Nước Trời giống như trẻ thơ, nếu không các con sẽ không thể vào đó được đâu.” 16 Rồi Ngài bồng ẵm chúng nó, đặt tay lên và chúc phước cho.

Câu hỏi của một thanh niên giàu có(C)

17 Khi Chúa Giê-xu sắp rời nơi ấy thì có một người chạy lại quì gối trước mặt Ngài và nói rằng, “Thưa thầy nhân đức, tôi phải làm gì để được sống đời đời?”

18 Chúa Giê-xu đáp, “Sao anh gọi ta là nhân đức? Chỉ có một mình Thượng Đế là nhân đức thôi. 19 Anh biết các mệnh lệnh ‘Không được giết người. Không được ngoại tình. Không được trộm cắp. Không được làm chứng dối. Không được lường gạt. Phải tôn kính cha mẹ.’ [d]

20 Anh đáp, “Thưa thầy, tôi đã vâng giữ những điều ấy từ khi còn nhỏ.”

21 Chúa Giê-xu âu yếm nhìn anh và bảo, “Anh còn thiếu một điều. Hãy bán hết của cải anh có, lấy tiền ấy phân phát cho người nghèo, thì anh sẽ có của báu trên thiên đàng. Rồi đến theo ta.”

22 Khi nghe Chúa Giê-xu nói thế anh ta tỏ vẻ buồn nản thất vọng. Anh ủ rũ bỏ đi vì anh rất giàu.

23 Chúa Giê-xu nhìn quanh và bảo các môn đệ rằng, “Thật khó cho người giàu vào Nước Trời!”

24 Các môn đệ vô cùng ngạc nhiên về lời ấy. Ngài tiếp, “Các con ơi, vào Nước Trời không dễ đâu! 25 Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Trời.”

26 Các môn đệ lại còn ngạc nhiên hơn nữa và hỏi nhau, “Thế thì ai được cứu?”

27 Chúa Giê-xu nhìn họ bảo rằng, “Điều gì con người không làm được thì Thượng Đế làm được. Thượng Đế làm điều gì cũng được cả.”

28 Phia-rơ thưa với Ngài, “Thầy xem, chúng con đã bỏ tất cả để theo thầy.”

29 Chúa Giê-xu bảo, “Ta bảo thật, không ai rời bỏ nhà cửa, anh chị em, cha mẹ, con cái, đất ruộng vì ta và vì Tin Mừng 30 mà không nhận được gấp trăm lần trong đời nầy—nhà cửa, anh chị em, cha mẹ, con cái, đất ruộng cùng với những sự ngược đãi, và được sống đời đời trong tương lai. 31 Người nào hiện ở hàng đầu sẽ bị xuống chót, còn người hiện ở hàng chót sẽ lên đầu.”

Chúa Giê-xu nói về cái chết của Ngài(D)

32 Trong khi họ đang lên Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-xu đi trước. Các môn đệ thì sửng sốt còn những người đồng hành khác thì hoảng sợ. Một lần nữa Chúa Giê-xu đem riêng mười hai môn đệ ra, và bắt đầu cho họ biết những việc gì sẽ xảy đến cho Ngài. 33 Ngài bảo, “Nầy, chúng ta đang đi lên Giê-ru-sa-lem. Con Người sẽ bị trao vào tay các giới trưởng tế và các giáo sư luật. Họ sẽ tuyên án xử tử Ngài rồi giao Ngài cho dân ngoại quốc. 34 Chúng sẽ chế nhạo, phỉ nhổ, đánh đòn rồi giết Ngài. Nhưng đến ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại.”

Hai môn đệ xin Ngài một đặc ân(E)

35 Lúc ấy Gia-cơ và Giăng, hai con trai của Xê-bê-đê đến xin Chúa Giê-xu, “Thưa thầy, chúng con muốn xin thầy làm cho một điều.”

36 Chúa Giê-xu hỏi, “Các con muốn ta làm điều gì cho các con?”

37 Họ thưa, “Xin cho chúng con một đứa ngồi bên phải, một đứa ngồi bên trái thầy, trong vinh quang của thầy.”

38 Chúa Giê-xu bảo, “Các con không hiểu điều mình xin. Các con có uống được ly đau khổ ta sắp uống không? Và các con có chịu được phép báp-têm [e] ta sắp chịu không?” [f]

39 Họ thưa, “Dạ được.”

Chúa Giê-xu bảo, “Các con sẽ uống ly ta sắp uống và chịu lễ báp-têm ta sắp chịu. 40 Nhưng ta không có quyền chọn người ngồi bên phải hoặc bên trái ta; hai chỗ ấy dành cho người nào đã được Thượng Đế chuẩn bị trước.”

41 Khi mười môn đệ kia nghe chuyện ấy thì bất bình với Gia-cơ và Giăng. 42 Ngài gọi họ lại và dạy rằng, “Những người cầm quyền của dân ngoại quốc thích cai trị dân, còn các đại quan thì thích tỏ quyền hành trên dân chúng. 43 Nhưng đối với các con, thì không nên như thế. Ai muốn làm lớn trong vòng các con, thì phải làm tôi tớ. 44 Ai muốn làm đầu trong các con phải như nô lệ vậy. 45 Cũng như Con Người đến không phải để được người khác phục vụ mình, mà để phục vụ người khác và hi sinh mạng sống mình để cứu vớt nhiều người.”

Chúa Giê-xu chữa lành người mù(F)

46 Sau đó họ đến thành Giê-ri-cô. Khi Chúa Giê-xu cùng các môn đệ sắp rời nơi ấy cùng với đoàn dân thì có một người ăn xin mù tên Ba-ti-mê, con của Ti-mê, đang ngồi bên đường. 47 Khi nghe Chúa Giê-xu người Na-xa-rét đi ngang qua anh liền kêu lớn “Giê-xu, con của Đa-vít ơi, xin thương xót tôi!”

48 Nhiều người trong đoàn dân quở anh mù để anh im đi nhưng anh lại la lớn hơn nữa, “Con Đa-vít ơi, xin thương tôi!”

49 Chúa Giê-xu dừng lại bảo, “Gọi anh ta đến đây.”

Họ liền gọi anh mù và bảo, “Hãy mừng đi! Đứng dậy. Thầy Giê-xu gọi anh kia kìa.” 50 Người mù liền nhảy lên, quăng áo choàng lại và đến cùng Chúa Giê-xu.

51 Chúa Giê-xu hỏi, “Anh muốn ta làm gì cho anh đây?”

Người mù thưa, “Thưa thầy, tôi muốn sáng mắt.”

52 Chúa Giê-xu bảo, “Hãy đi, đức tin anh đã chữa lành anh.” Lập tức người mù được sáng mắt và đi theo Chúa Giê-xu trên đường.

Chúa Giê-xu vào thành Giê-ru-sa-lem như một Hoàng Đế(G)

11 Khi Chúa Giê-xu và các môn đệ gần tới thành Giê-ru-sa-lem thì đến các thị trấn Bết-phát và Bê-tha-ni, gần núi Ô-liu. Từ đó, Ngài bảo hai môn đệ đi và dặn, “Đi đến thị trấn trước mặt các con. Vừa khi vào thành, các con sẽ thấy một con lừa con đang cột, chưa có ai cỡi. Tháo nó ra dắt về đây cho ta. Nếu có ai hỏi tại sao làm như thế, thì bảo họ là Chúa cần nó và Ngài sẽ trả lại ngay.”

Họ đi và thấy một con lừa con đang cột bên đường, gần cửa một căn nhà, liền tháo ra. Có mấy người đứng đó hỏi, “Mấy ông mở lừa con ra làm gì thế?” Các môn đệ trả lời theo như Chúa Giê-xu dặn, thì họ liền để cho đi. Họ mang lừa con về cho Chúa Giê-xu, lấy áo trải trên lưng lừa, rồi Chúa Giê-xu cỡi lên. Nhiều người trải áo mình trên mặt đường. Kẻ khác chặt nhánh cây trong đồng và trải trên đường. Dân chúng kẻ trước người sau hô lên,

“Tung hô [g], Phúc cho Đấng
    nhân danh Chúa mà đến! (H)

10 Phúc cho nước sắp đến của tổ tiên chúng ta là Đa-vít!
    Tung hô Thượng Đế trên trời cao!”

11 Chúa Giê-xu đến thành Giê-ru-sa-lem và đi vào đền thờ. Sau khi xem qua mọi việc, Ngài trở về làng Bê-tha-ni với mười hai môn đệ vì lúc ấy đã sập tối.

Chúa Giê-xu quở cây vả(I)

12 Hôm sau, khi Chúa Giê-xu rời làng Bê-tha-ni thì Ngài đói. 13 Thấy một cây vả có lá ở đàng xa, Ngài đến gần xem thử có trái không, nhưng chẳng thấy, chỉ có lá thôi, vì lúc ấy chưa phải mùa vả. 14 Chúa Giê-xu liền bảo cây vả, “Sẽ không có ai ăn trái của mầy nữa.” Các môn đệ đều nghe lời ấy.

Chúa Giê-xu vào đền thờ(J)

15 Lúc trở lại thành Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-xu đi vào đền thờ và đuổi những người buôn bán ở đó. Ngài lật đổ bàn của những kẻ đổi tiền và hất ghế của những người bán bồ câu. 16 Ngài không cho phép ai mang hàng bán qua sân đền thờ. 17 Rồi Ngài dạy dân chúng, “Có phải Thánh Kinh viết rằng ‘Đền thờ ta sẽ được gọi là nhà nguyện cho muôn dân [h] không?’ Nhưng các ngươi biến nơi nầy thành ‘sào huyệt lũ cướp.’” [i]

18 Các giới trưởng tế và các giáo sư luật nghe thế liền tìm cách giết Chúa Giê-xu. Nhưng họ sợ Ngài vì dân chúng rất ham thích lời dạy dỗ của Ngài. 19 Chiều hôm ấy Chúa Giê-xu cùng các môn đệ rời thành.

Quyền năng của đức tin(K)

20 Sáng hôm sau khi Chúa Giê-xu và các môn đệ đi ngang qua thì thấy cây vả đã chết khô tận rễ. 21 Phia-rơ nhớ lại chuyện liền thưa với Ngài, “Thầy xem kìa. Cây vả thầy rủa, bây giờ chết khô rồi!”

22 Chúa Giê-xu bảo họ, “Các con hãy có lòng tin nơi Thượng Đế. 23 Ta bảo thật, ai bảo hòn núi nầy, ‘Hãy bứng lên và nhào xuống biển đi!’ Nếu người ấy không có gì ngờ vực trong lòng, nhưng tin chắc điều mình nói sẽ thành sự thật, thì việc ấy sẽ xảy ra. 24 Nên ta bảo các con, hãy tin rằng mình đã nhận được điều mình khẩn xin trong khi cầu nguyện, thì sẽ nhận được điều ấy. 25 Khi đang đứng cầu nguyện, nếu các con có điều gì nghịch với người nào thì hãy tha thứ họ, để Cha các con trên trời cũng tha tội cho các con.” 26 [j]

Các nhà cầm quyền nghi ngờ quyền năng của Chúa Giê-xu(L)

27 Chúa Giê-xu cùng các môn đệ trở lại thành Giê-ru-sa-lem. Trong khi Ngài đang đi dạo trong đền thờ, thì các giới trưởng tế, các giáo sư luật và các bô lão đến gặp Ngài. 28 Họ hỏi, “Thầy lấy quyền ở đâu mà làm những điều nầy? Ai cho thầy quyền ấy?”

29 Chúa Giê-xu đáp, “Tôi cũng hỏi các ông một câu. Nếu các ông trả lời được, tôi sẽ nói cho các ông biết quyền của tôi đến từ đâu. 30 Các ông hãy cho tôi biết: Lễ báp-têm của Giăng đến từ trời hay từ người?”

31 Họ bàn nhau về câu hỏi của Ngài như thế nầy, “Nếu chúng ta trả lời, ‘Lễ báp-têm của Giăng đến từ trời,’ thì ông ta sẽ hỏi ‘Thế tại sao các ông không tin ông ấy?’ 32 Nhưng nếu chúng ta nói, ‘Lễ ấy đến từ người,’ thì dân chúng sẽ phản đối chúng ta.” Các nhà cầm quyền nầy sợ dân chúng, vì ai cũng tin rằng Giăng là một nhà tiên tri.

33 Nên họ trả lời với Chúa Giê-xu “Chúng tôi không biết.”

Chúa Giê-xu bảo họ, “Tôi cũng không nói cho các ông biết tôi lấy quyền năng nào mà làm những việc nầy.”

Footnotes

  1. Mác 10:4 “Mô-se … đuổi vợ đi.” Xem Phục 24:1.
  2. Mác 10:6 Ngài dựng … người nữ Sáng 1:27; 5:2.
  3. Mác 10:8 hai người … mà thôi Sáng 2:24.
  4. Mác 10:19 Không được … tôn kính cha mẹ Xuất 20:12-16; Phục 5:16-20.
  5. Mác 10:38 chịu được phép báp-têm Lễ báp-têm, thường có nghĩa là nhúng mình trong nước, mang một ý nghĩa đặc biệt trong câu nầy—nghĩa là bị chôn vùi trong những nỗi khổ. Xem thêm câu 39.
  6. Mác 10:38 Các con có uống … không Chúa Giê-xu muốn nói họ có chịu được những khổ hình mà Ngài sắp trải qua không. Xem thêm câu 39.
  7. Mác 11:9 Tung hô Gốc chữ “Hô-sa-na,” một từ ngữ Hê-bơ-rơ hay dùng trong khi cầu nguyện nhưng trong trường hợp nầy, có lẽ mang ý nghĩa vui mừng, để ca ngợi Thượng Đế hoặc Đấng Cứu Thế. Xem thêm câu 10.
  8. Mác 11:17 Đền thờ … muôn dân Ê-sai 56:7.
  9. Mác 11:17 sào huyệt lũ cướp Giê 7:11.
  10. Mác 11:26 Vài bản cũ Hi-lạp thêm câu 26: “Nhưng nếu các con không tha thứ cho kẻ khác thì Cha các con trên trời cũng sẽ không tha thứ cho các con.”

CHỨC VỤ CỦA ÐỨC CHÚA JESUS TẠI GIU-ÐÊ VÀ GIÊ-RU-SA-LEM

(10:1 – 13:37)

Chúa Dạy về Ly Dị

(Mat 19:1-12; Lu 16:18)

10 Ngài đứng dậy, rời nơi đó, và đến miền Giu-đê và bên kia Sông Giô-đanh. Ðám đông lại tụ họp quanh Ngài, và như thường lệ Ngài lại dạy dỗ họ. Bấy giờ có mấy người Pha-ri-si đến gần Ngài và hỏi để thử Ngài, “Chồng có được phép ly dị vợ không?”

Ngài trả lời họ, “Môi-se đã truyền cho các ngươi điều gì?”

Họ đáp, “Môi-se cho phép người chồng viết một giấy ly hôn rồi ly dị vợ.”

Nhưng Ðức Chúa Jesus phán với họ, “Vì lòng các ngươi cứng cỏi nên Môi-se mới viết cho các ngươi điều răn ấy, chứ ngay từ đầu cuộc sáng tạo, Ðức Chúa Trời đã dựng nên họ, một nam và một nữ. Vì thế người nam phải lìa cha mẹ và kết hiệp với vợ mình, và cả hai sẽ trở nên một thịt. Vì thế họ không còn là hai nữa nhưng là một thịt. Vậy những ai mà Ðức Chúa Trời đã kết hiệp, loài người không được chia rẽ.”

10 Khi đã vào trong nhà, các môn đồ lại hỏi Ngài về việc ấy. 11 Ngài phán với họ, “Ai ly dị vợ rồi cưới vợ khác thì phạm tội ngoại tình đối với người vợ trước. 12 Còn nếu người vợ ly dị chồng rồi lấy chồng khác, nàng phạm tội ngoại tình.”

Chúa Ban Phước cho Trẻ Em

(Mat 19:13-15; Lu 18:15-17)

13 Người ta đem các trẻ em đến với Ngài để Ngài đặt tay trên chúng, nhưng các môn đồ Ngài quở trách họ. 14 Thấy vậy Ðức Chúa Jesus tỏ vẻ giận và bảo họ, “Hãy để trẻ thơ đến với Ta. Ðừng ngăn trở chúng, vì vương quốc Ðức Chúa Trời thuộc về những kẻ giống như các trẻ thơ ấy. 15 Quả thật, Ta nói với các ngươi, người nào không tiếp nhận vương quốc Ðức Chúa Trời như một trẻ thơ thì sẽ không thể nào vào đó được.” 16 Nói xong, Ngài bồng ẵm chúng, đặt tay trên chúng, và ban phước cho chúng.

Một Người Giàu Muốn Hưởng Sự Sống Ðời Ðời

(Mat 19:16-30; Lu 18:18-30)

17 Lúc Ngài vừa lên đường, một người chạy đến, quỳ trước mặt Ngài, và nói, “Thưa Thầy thiện hảo, tôi phải làm gì để được hưởng sự sống đời đời?”

18 Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Tại sao ngươi gọi Ta là thiện hảo? Chẳng có ai thiện hảo ngoại trừ một mình Ðức Chúa Trời. 19 Ngươi đã biết các điều răn,

‘Ngươi chớ sát nhân;
Ngươi chớ phạm tội ngoại tình;
Ngươi chớ trộm cắp;
Ngươi chớ làm chứng dối;
Ngươi chớ lường gạt;
Ngươi hãy hiếu kính cha mẹ.’”

20 Ông đáp, “Thưa Thầy, tôi đã giữ mọi điều đó từ khi còn thơ ấu.”

21 Ðức Chúa Jesus nhìn ông, yêu thương ông, và nói với ông, “Ngươi còn thiếu một điều. Hãy đi, bán tất cả những gì ngươi có, lấy tiền giúp người nghèo, để ngươi sẽ có kho báu trên trời, rồi hãy đến, theo Ta.” 22 Nghe xong những lời ấy, ông sa sầm nét mặt, rồi buồn bã bỏ đi, vì ông có rất nhiều của cải.

23 Ðức Chúa Jesus nhìn quanh, rồi nói với các môn đồ, “Người giàu vào vương quốc Ðức Chúa Trời thật khó thay!” 24 Các môn đồ rất ngạc nhiên về những lời ấy. Nhưng Ðức Chúa Jesus nói tiếp với họ, “Hỡi các con, vào vương quốc Ðức Chúa Trời khó lắm! 25 Con lạc đà chui qua lỗ cây kim may còn dễ hơn người giàu vào vương quốc Ðức Chúa Trời.”

26 Nghe thế các môn đồ lại càng lấy làm lạ hơn nữa và nói với nhau, “Nếu vậy thì ai có thể được cứu?”

27 Ðức Chúa Jesus nhìn họ và nói, “Ðối với loài người, việc ấy không thể thực hiện, nhưng đối với Ðức Chúa Trời thì không phải vậy; đối với Ðức Chúa Trời, mọi sự đều có thể xảy ra.”

28 Phi-rơ liền thưa với Ngài, “Thầy xem, chúng con đã bỏ tất cả để theo Thầy.”

29 Ðức Chúa Jesus phán, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, không ai lìa bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha, mẹ, con cái, hay ruộng vườn vì cớ Ta và vì cớ Tin Mừng 30 mà sẽ không nhận gấp trăm lần hơn trong đời này về nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con cái, ruộng vườn, cùng với sự bách hại, và sự sống đời đời trong đời sau. 31 Nhưng nhiều người đầu sẽ thành cuối, và nhiều người cuối sẽ thành đầu.”

Chúa Nói Trước về Sự Chết và Sự Sống Lại của Ngài

(lần thứ ba)

(Mat 20:17-19; Lu 18:31-34)

32 Lúc ấy họ đang trên đường đi lên Giê-ru-sa-lem, và Ðức Chúa Jesus đi trước dẫn đầu họ. Họ lấy làm kinh ngạc, còn những người đi theo đều sợ hãi. Ngài đem riêng mười hai môn đồ ra và nói cho họ biết những gì sẽ xảy đến cho Ngài. 33 “Này, chúng ta đi lên Giê-ru-sa-lem, và Con Người sẽ bị phản nộp vào tay các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật. Họ sẽ kết án tử hình Người và trao Người vào tay dân ngoại. 34 Chúng sẽ nhạo báng Người, phun nhổ trên Người, đánh đòn Người, và giết Người, nhưng ba ngày sau Người sẽ sống lại.”

Lời Cầu Xin của Gia-cơ và Giăng

(Mat 20:20-28)

35 Gia-cơ và Giăng, hai con trai của Xê-bê-đê, đến và nói với Ngài, “Thưa Thầy, chúng con mong rằng những gì chúng con sắp xin sẽ được Thầy làm cho.”

36 Ngài hỏi họ, “Các ngươi muốn Ta làm chi cho các ngươi?”

37 Họ thưa với Ngài, “Xin cho chúng con được ngồi, một người bên phải Thầy và một người bên trái Thầy khi Thầy được vinh hiển.”

38 Nhưng Ðức Chúa Jesus phán với họ, “Các ngươi không biết điều các ngươi xin. Các ngươi có thể uống chén Ta sắp uống hay chịu phép báp-têm Ta sắp chịu chăng?”

39 Họ trả lời Ngài, “Thưa được.”

Ðức Chúa Jesus phán với họ, “Chén Ta uống các ngươi sẽ uống, và phép báp-têm Ta chịu các ngươi sẽ chịu, 40 nhưng ngồi bên phải Ta hay bên trái Ta không do Ta cho, nhưng chúng được dành cho những người đã được chuẩn bị.”

41 Khi mười môn đồ kia nghe thế, họ giận Gia-cơ và Giăng. 42 Nhưng Ðức Chúa Jesus gọi họ đến và nói với họ, “Các ngươi biết rằng những người được xem là thủ lãnh của các dân ngoại đều làm chúa trên họ; những người có chức quyền của họ đều lấy quyền hành áp chế họ. 43 Nhưng giữa các ngươi thì chẳng như vậy. Ai trong các ngươi muốn làm lớn phải làm đầy tớ các ngươi, 44 và ai trong các ngươi muốn làm đầu phải làm nô lệ mọi người. 45 Vì ngay cả Con Người đã đến không phải để được phục vụ nhưng để phục vụ, và phó mạng sống mình làm giá chuộc nhiều người.”

Chúa Chữa Lành Người Mù

(Mat 20:29-34; Lu 18:35-43)

46 Bấy giờ họ đến Thành Giê-ri-cô. Lúc Ngài, các môn đồ Ngài, và một đám đông rất lớn rời Giê-ri-cô thì có một người mù tên là Ba-ti-mê con Ti-mê đang ngồi ăn xin bên vệ đường. 47 Khi ông nghe rằng Ðức Chúa Jesus người Na-xa-rét sắp đi ngang qua đó, ông bắt đầu kêu to, “Lạy Ðức Chúa Jesus, Con Vua Ða-vít, xin thương xót con.” 48 Nhiều người quở ông và bảo ông im lặng, nhưng ông càng kêu to hơn, “Lạy Con Vua Ða-vít, xin thương xót con.”

49 Ðức Chúa Jesus dừng lại và bảo, “Hãy gọi người ấy đến đây.”

Họ gọi người mù và nói, “Hãy vui lên và đứng dậy. Ngài gọi ông đó.”

50 Ông vất chiếc áo choàng của mình qua một bên, đứng phắt dậy, và đến với Ðức Chúa Jesus.

51 Ðức Chúa Jesus hỏi ông và nói, “Ngươi muốn Ta làm gì cho ngươi?”

Người mù thưa với Ngài, “Thưa Thầy, con muốn trông thấy được.”

52 Ðức Chúa Jesus phán, “Hãy đi. Ðức tin của ngươi đã làm cho ngươi được chữa lành.” Ngay lập tức ông trông thấy được và đi theo Ngài trên đường.

Chúa Vào Giê-ru-sa-lem Cách Khải Hoàn

(Mat 21:1-11; Lu 19:28-40; Gg 12:12-19)

11 Khi họ đến gần Giê-ru-sa-lem, khoảng Bết-pha-giê và Bê-tha-ni trên Núi Ô-liu, Ngài sai hai môn đồ ra đi và dặn rằng, “Hãy vào trong làng trước mặt các ngươi. Vừa khi vào làng các ngươi sẽ thấy một con lừa đang bị cột và chưa hề được ai cỡi, hãy mở dây và dắt nó về đây. Nếu ai hỏi các ngươi, ‘Tại sao các anh làm thế?’ các ngươi hãy trả lời, ‘Chúa cần dùng nó và Ngài sẽ gởi trả nó lại ngay.’” Họ ra đi và gặp một con lừa tơ bị cột bên cửa, ở ngoài đường. Ðang khi họ mở dây, mấy người đứng đó hỏi, “Các anh tính làm gì mà mở dây cột lừa thế?” Họ trả lời mấy người ấy y như Ðức Chúa Jesus đã dặn, và những người ấy để họ dắt lừa đi. Họ dắt lừa đến Ðức Chúa Jesus và lấy áo choàng của họ trải lên lưng lừa, rồi Ngài cỡi lên. Nhiều người lấy áo choàng của họ trải ra trên đường; những người khác trải trên đường các nhánh lá họ đã chặt ngoài đồng, rồi kẻ đi trước, người theo sau, hô to,

“Hô-sa-na![a]
Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa ngự đến!
10 Chúc tụng vương quốc sắp đến của Ða-vít tổ phụ chúng ta!
Hô-sa-na trong cõi trời chí cao!”

11 Ngài vào Giê-ru-sa-lem và đi vào đền thờ. Ngài đảo mắt nhìn quanh mọi vật, rồi Ngài cùng mười hai môn đồ trở ra Bê-tha-ni, vì trời đã nhá nhem tối.

Chúa Quở Cây Vả

(Mat 21:18-19)

12 Hôm sau khi họ rời Bê-tha-ni, Ngài đói bụng. 13 Thấy một cây vả đằng xa, cành lá sum sê, Ngài lại gần xem nó có trái không. Khi đến nơi, Ngài thấy cây vả ấy chẳng có gì ngoài lá, vì lúc ấy không phải mùa vả. 14 Ngài quở cây vả và nói, “Từ nay trở đi, không ai sẽ ăn trái của ngươi nữa.” Các môn đồ của Ngài nghe lời quở trách đó.

Chúa Dẹp Sạch Ðền Thờ

(Mat 21:12-17; Lu 19:45-48; Gg 2:13-22)

15 Sau đó họ đến Giê-ru-sa-lem. Ngài đi vào đền thờ và bắt đầu đuổi những người mua bán trong sân đền thờ ra. Ngài lật bàn của những người đổi tiền và xô ghế của những người bán bồ câu. 16 Ngài không cho ai mang vật gì để buôn bán vào trong sân đền thờ. 17 Ðoạn Ngài dạy và nói với họ, “Chẳng có lời chép rằng,

‘Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện cho mọi dân hay sao?’Ê-sai 56:7

Nhưng các ngươi đã biến nó thành,

‘Sào huyệt của bọn cướp.’”Giê 7:11

18 Khi các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật nghe thế, họ tìm cách giết Ngài, vì họ sợ Ngài, bởi cả đám đông đều lấy làm lạ về sự dạy dỗ của Ngài. 19 Khi trời sụp tối, họ ra ngoài thành.

Cây Vả Bị Khô và Ðức Tin Khi Cầu Nguyện

(Mat 21:20-22)

20 Sáng hôm sau, khi họ đi ngang qua cây vả, họ thấy nó đã khô đến tận gốc. 21 Phi-rơ nhớ lại và nói với Ngài, “Thưa Thầy, xin Thầy xem, cây vả bị Thầy quở đã héo khô.”

22 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Hãy có đức tin nơi Ðức Chúa Trời. 23 Quả thật, Ta nói với các ngươi, ai nói với núi này rằng, ‘Hãy tự nhấc lên và quăng mình xuống biển,’ mà trong lòng không nghi ngờ chi hết, nhưng tin quyết những gì mình nói sẽ xảy ra, nó sẽ xảy ra cho người ấy. 24 Vì thế Ta nói với các ngươi, mọi điều các ngươi xin trong khi cầu nguyện, hãy tin rằng các ngươi đã nhận được, thì các ngươi sẽ nhận được. 25 Khi các ngươi đứng cầu nguyện, nếu ai đã làm mích lòng các ngươi điều chi, hãy tha thứ người ấy, để Cha các ngươi trên trời có thể tha thứ các ngươi về những vi phạm của các ngươi. [26 Nhưng nếu các ngươi không tha thứ người ta, thì Cha các ngươi trên trời cũng sẽ không tha thứ các ngươi về những vi phạm của các ngươi.” ][b]

Chất Vấn Thẩm Quyền của Chúa

(Mat 21:23-27; Lu 20:1-8)

27 Họ trở lại Giê-ru-sa-lem. Khi Ngài đang đi trong sân đền thờ, các trưởng tế, các thầy dạy giáo luật, và các trưởng lão đến gặp Ngài, 28 họ hỏi Ngài, “Ông lấy thẩm quyền nào làm những điều này? Ai cho ông quyền làm những điều này?”

29 Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Ta hỏi các ngươi một câu, các ngươi hãy trả lời Ta, rồi Ta sẽ nói cho các ngươi biết bởi thẩm quyền nào Ta làm những điều này: 30 Phép báp-têm của Giăng đến từ trời hay từ người? Hãy trả lời Ta đi.”

31 Họ bàn luận với nhau, “Nếu chúng ta nói ‘Từ trời,’ thì ông ấy sẽ hỏi vặn lại, ‘Vậy tại sao các ngươi không tin Giăng?’ 32 Còn nếu chúng ta nói ‘Từ người,’ thì..?” Họ sợ đám đông, bởi mọi người đều nhìn nhận Giăng là một vị tiên tri thật. 33 Vì vậy họ trả lời Ðức Chúa Jesus, “Chúng tôi không biết.”

Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Ta cũng không nói cho các ngươi biết bởi thẩm quyền nào Ta làm những điều này.”

Footnotes

  1. Mác 11:9 ctd: Hoan hô!
  2. Mác 11:26 Bản Byzantine có câu 26 này