Gióp 17-20
Bản Dịch 2011
Gióp Cầu Xin Ðược Giảm Bớt Ðau Khổ
17 Hơi thở của con chỉ còn thoi thóp;
Những ngày của đời con đã sắp hết rồi;
Phần mộ đang chờ đợi con.
2 Chẳng phải một bọn nhạo báng đang vây quanh con sao?
Mắt con cứ nhìn thấy thái độ khiêu khích của chúng.
3 Xin Ngài đặt xuống một của cầm để bảo lãnh con cho Ngài;
Vì ngoài Ngài ra, ai dám đưa tay bảo lãnh con?
4 Vì Ngài đã khiến tâm trí chúng không còn thông sáng;
Cho nên xin Ngài đừng cho chúng được thắng hơn.
5 Kẻ nào phản nộp bạn bè để lấy thưởng,
Nguyện thị lực của con cái nó bị yếu đi.
6 Ngài đã làm cho con thành đề tài để người ta đàm tiếu;
Con bị biến thành kẻ để người ta phỉ nhổ cười chê.
7 Mắt con đã làng đi vì sầu khổ;
Toàn thân con như cái bóng biết đi.
8 Những người ngay thẳng đều ngạc nhiên về việc đó;
Người vô tội sẽ phẫn nộ đối với bọn vô tín vô luân.
9 Tuy nhiên người công chính sẽ giữ vững đường lối mình;
Người có tay trong sạch sẽ càng ngày càng mạnh mẽ.
10 Còn các anh, tất cả các anh, bây giờ mời các anh trở lại;
Nhưng tôi không thấy trong các anh có ai được khôn ngoan.
11 Những ngày của đời tôi đã qua, các dự tính của tôi đã đổ vỡ;
Những ước muốn của lòng tôi đã tan thành mây khói.
12 Người ta muốn biến đêm thành ngày;
Giữa cảnh tối tăm, họ nói, ‘Ánh sáng sắp ló dạng rồi!’
13 Nếu tôi đợi để về âm phủ là nơi tôi coi như nhà sẽ ở,
Nếu tôi đặt giường của tôi trong bóng tối âm u,
14 Nếu tôi nói với huyệt mả, ‘Ngươi là cha ta,’
Và nói với giòi bọ, ‘Các ngươi là mẹ và chị em ta,’
15 Vậy thì hy vọng của tôi ở đâu?
Có ai nhìn thấy tia hy vọng gì cho tôi chăng?
16 Hy vọng đó sẽ đi xuống cổng âm phủ với tôi chăng?
Chúng tôi sẽ cùng nhau đi vào bụi đất để an nghỉ chăng?
Binh-đát Cho Rằng Ðức Chúa Trời Chỉ Phạt Kẻ Gian Ác
18 Bấy giờ Binh-đát người Su-a đáp lời và nói:
2 Ðến bao giờ anh mới ngưng tìm lời và thôi nói đây?
Anh hãy suy xét lại đi, rồi chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.
3 Tại sao chúng tôi bị xem như đàn bò ngốc nghếch?
Sao anh xem chúng tôi như đần độn trước mắt anh?
4 Dù anh có xé nát chính mình trong khi giận dữ,
Chẳng lẽ vì anh mà đất phải bị bỏ hoang sao?
Hay vầng đá phải bị dời đi khỏi chỗ của nó sao?
5 Ánh sáng của kẻ gian ác sẽ bị dập tắt;
Ngọn lửa của nó sẽ không còn chiếu sáng nữa.
6 Ánh sáng trong nhà nó sẽ lịm dần cho đến khi đen mịt;
Ngọn đèn treo trên đầu nó sẽ bị dập tắt tối thui.
7 Những bước chân mạnh bạo của nó sẽ nhỏ yếu dần;
Các mưu mô của nó sẽ quật nó ngã nhào,
8 Vì chân nó sẽ dẫn đưa nó vào bẫy lưới;
Nó sẽ sa chân vào hố bẫy đã đào.
9 Bẫy lưới sẽ tóm chặt cổ chân nó;
Bẫy sập xuống và bắt gọn nó.
10 Dây thòng lọng giấu dưới mặt đất sẽ trói chặt nó;
Bẫy đã gài sẵn trên đường nó sẽ đi qua.
11 Các nỗi kinh hoàng khiến nó sợ hãi sẽ bủa vây nó tứ phía,
Chúng sẽ đuổi theo nó bén gót.
12 Sức lực nó sẽ yếu dần vì đói khát;
Tai họa sẽ luôn chực sẵn bên cạnh nó.
13 Da thịt nó sẽ bị chứng bịnh nan y ăn dần từng mảng;
Con trưởng của tử thần sẽ ăn dần tứ chi nó.
14 Nó sẽ bị lôi ra khỏi chiếc lều nơi nó nương náu,
Ðể đem đến nộp cho vua của những kinh hoàng.
15 Những thứ không phải của nó sẽ đến ở trong lều của nó;
Lửa diêm sinh sẽ rải ra khắp chỗ nó đã cư trú một thời.
16 Các rễ nó bên dưới sẽ héo khô cằn cỗi;
Các nhánh nó bên trên sẽ bị chặt trụi trơ thân.
17 Kỷ niệm về nó sẽ bị mất đi trên đất;
Tên nó sẽ không được ai nhắc đến ở dọc đường.
18 Nó sẽ bị xô đuổi phải lìa ánh sáng mà lủi vào bóng tối;
Nó sẽ bị người ta trục xuất khỏi thế gian.
19 Nó sẽ không có con hay cháu ở giữa vòng dân của nó;
Nó sẽ không còn ai bà con trong dòng họ sót lại ở quê hương.
20 Những kẻ ở phương tây bàng hoàng về số phận của nó,
Những người ở phương đông nghe về nó đều phải kinh hồn.
21 Quả thật đó là nơi ở của phường gian ác;
Ðó là nơi ở của những kẻ không nhận biết Ðức Chúa Trời.
Gióp Vẫn Tin Cậy Chúa Dù Bị Ngài và Loài Người Lìa Bỏ
19 Bấy giờ Gióp trả lời và nói:
2 Các anh cứ hành hạ tôi cho đến bao giờ mới dứt,
Và dùng lời nói để đay nghiến tôi cho đến khi nào mới thôi?
3 Các anh đã quở trách tôi cả chục lần rồi;
Các anh không thấy thẹn khi công kích tôi như thế hay sao?
4 Nếu quả như tôi có lỗi lầm đi nữa,
Chính mình tôi sẽ mang lấy hậu quả mà thôi.
5 Nếu thật sự các anh muốn dạy đời tôi,
Và muốn đem hoàn cảnh bẽ bàng của tôi ra nói,
6 Thì xin các anh hãy biết rằng chính Ðức Chúa Trời đã làm cho tôi ra nông nỗi nầy,
Và Ngài đã dùng lưới của Ngài bủa vây tôi tứ phía.
7 Nếu tôi kêu lên, “Ôi tàn bạo quá!” thì sẽ chẳng ai đáp lời;
Dù tôi kêu xin cứu giúp thì công lý cũng không có cho tôi.
8 Ngài đã phong tỏa đường tôi, nên tôi không còn ngả nào đi nữa;
Ngài đã đặt bóng tối trên mọi lối tôi đi.
9 Ngài đã tước đoạt danh dự của tôi;
Ngài đã gỡ mão vinh hiển trên đầu tôi.
10 Ngài đập tôi tứ phía cho đến khi tôi ngất xỉu;
Ngài nhổ hy vọng của tôi lên như người ta nhổ cây non.
11 Ngài nổi cơn thịnh nộ của Ngài đối với tôi;
Ngài đối xử với tôi như kẻ thù của Ngài.
12 Các đạo quân của Ngài đã ào ạt xông tới;
Họ đắp các công sự để bao vây tôi;
Họ hạ trại dàn quân quanh lều tôi để áp đảo.
13 Ngài đã làm cho bà con dòng họ của tôi xa lánh tôi;
Những người quen biết tôi đều trở thành những người xa lạ.
14 Bà con thân thích của tôi đều lìa xa tôi;
Bạn bè thân thiết của tôi đều quên tôi.
15 Những người đã từng sống trong nhà tôi, và ngay cả các nô tỳ của tôi, đều coi tôi như người xa lạ.
Trước mắt chúng tôi bị xem như một người ngoại quốc.
16 Tôi gọi đầy tớ của tôi, nó không thèm trả lời một tiếng;
Tôi năn nỉ nó thế nào, nó vẫn cứ làm ngơ.
17 Hơi thở của tôi hôi hám đối với vợ tôi;
Con cái của mẹ tôi bực bội khi tôi ngỏ lời xin giúp đỡ.
18 Thậm chí trẻ con cũng khinh bỉ tôi;
Khi tôi đứng dậy nói, chúng nhao nhao phản đối.
19 Tất cả bạn bè thân thiết của tôi đều ghê tởm tôi;
Những người tôi yêu mến đã quay lưng chống lại tôi.
20 Thân tôi gầy đét, chỉ còn da bọc xương;
Tôi chỉ còn sống thoi thóp với da và răng.
21 Xin thương hại tôi! Xin thương hại tôi! Hỡi các bạn của tôi,
Vì tay Ðức Chúa Trời đã đụng đến tôi.
22 Tại sao các bạn còn bách hại tôi như Ðức Chúa Trời đã làm?
Các bạn đã cấu xé thân tôi như vậy vẫn chưa đủ sao?
23 Ôi, ước gì những lời của tôi sẽ được ghi chép lại;
Ôi, ước chi có người sẽ ghi chúng vào một cuộn sách nào đó.
24 Ước gì có ai chép chúng bằng bút sắt rồi dùng chì trám lại;
Hoặc có ai khắc chúng vào bảng đá để lưu lại muôn đời.
25 Còn tôi, tôi biết Ðấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống;
Cuối cùng Ngài vẫn đứng, cầm quyền trị vì trên đất.
26 Ðến khi da tôi, tức thân xác nầy, bị tiêu hủy;
Thế nhưng trong thân xác nầy tôi sẽ thấy Ðức Chúa Trời,
27 Ðấng mà chính tôi sẽ trông thấy, và mắt tôi sẽ ngắm nhìn Ngài, chứ không ai khác;
Lòng tôi mòn mỏi mong chờ ngày đó biết bao.
28 Nếu các anh nói, “Làm sao chúng ta có thể thuyết phục ông ấy,
Trong khi nguyên nhân của vấn đề đều ở nơi ông ấy cả?”
29 Thì xin các anh hãy sợ lưỡi gươm,
Vì cơn giận của các anh đáng bị hình phạt bằng gươm,
Ðể các anh biết rằng có sự đoán phạt.
Xô-pha Cho Rằng Kẻ Gian Ác Bị Phạt Là Ðích Ðáng
20 Bấy giờ Xô-pha người Na-a-mát đáp lời và nói:
2 Các suy nghĩ trong tôi giục tôi lên tiếng trả lời;
Bởi vì tôi bị thôi thúc trong lòng quá đỗi.
3 Tôi đã nghe những lời quở trách có vẻ nhục mạ của anh,
Do đó tinh thần hiểu biết trong tôi giục tôi phải trả lời anh.
4 Chẳng lẽ anh không biết rằng từ thời xa xưa,
Từ khi con người có mặt trên trái đất,
5 Niềm vui của kẻ gian ác rất ngắn ngủi,
Nỗi vui mừng của phường vô đạo chỉ dài trong chốc lát thôi sao?
6 Dù sự kiêu ngạo của nó có vươn đến trời xanh,
Dù cho nó có ngẩng đầu cao đến các tầng mây đi nữa,
7 Thì nó sẽ bị tàn lụi mãi mãi như phân của nó,
Những ai đã từng thấy nó sẽ hỏi, “Ông ấy đâu rồi?”
8 Nó sẽ biến đi như một giấc mơ, chẳng còn tìm thấy nữa;
Nó sẽ biến mất như một khải tượng trong giấc ngủ ban đêm.
9 Mắt đã từng thấy nó sẽ không còn thấy nó ở đâu nữa,
Nơi nó ở sẽ chẳng còn thấy nó nơi đâu.
10 Con cái nó sẽ cầu xin ơn huệ của những người nghèo khó;
Tay nó sẽ trả lại những của cải nó làm giàu bằng cách bất lương.
11 Xương cốt nó tuy còn trẻ trung sung sức,
Nhưng phải nằm xuống chung với nó và tan thành tro bụi.
12 Dù nó cho gian ác là ngọt ngon trong miệng nó,
Dù lưỡi nó che đậy khéo léo như thế nào,
13 Dù nó muốn giữ và không chịu bỏ đi những gian ác đó,
Nhưng nó cứ ngậm khư khư trong miệng,
14 Thì những gì nó đã ăn, thế nào cũng biến thành chất độc,
Những thứ ấy sẽ trở nên như mật rắn độc trong bụng nó.
15 Nó đã ăn nuốt của cải thiên hạ, nó sẽ nôn mửa chúng ra hết;
Ðức Chúa Trời sẽ tống chúng ra khỏi bụng nó.
16 Nó sẽ phải mút nọc độc của rắn độc;
Lưỡi của rắn độc sẽ giết chết nó.
17 Nó sẽ không nhìn thấy được những dòng sông,
Những dòng sông tuôn lai láng mật và sữa bơ.
18 Nó làm lụng vất vả, chất chứa hoa lợi, nhưng không được ăn;
Lợi tức nó buôn bán thu được, nó sẽ không được hưởng.
19 Vì nó đã bóc lột người nghèo và bỏ mặc cho họ đói khổ;
Nó đã cướp đoạt nhà cửa mà nó không tốn tiền xây cất.
20 Quả thật lòng tham của nó giục nó cứ lấy vào không nghỉ,
Nên nó sẽ không giữ được bất cứ thứ gì nó đã ước mơ.
21 Chẳng có gì nó chừa lại mà nó không ngốn hết;
Cho nên sự giàu sang phú quý của nó sẽ chẳng lâu bền.
22 Ðang khi nó sung túc, bỗng dưng nó trở thành kẻ khốn quẫn;
Mọi cánh tay của sự đau khổ sẽ đồng loạt tấn công nó.
23 Cầu xin Ðức Chúa Trời đổ đầy bụng nó cơn giận của Ngài;
Cầu xin Ngài đổ cơn thịnh nộ của Ngài xuống trên nó như mưa mà không cần tránh lúc nó đang ăn.
24 Dù nó chạy thoát khỏi những gươm đao bằng sắt,
Nó sẽ bị mũi tên của cung đồng bắn trúng vào người.
25 Nó nhổ cây tên ra khỏi thân thể nó;
Mũi tên lóng lánh được rút ra khỏi gan mật nó;
Nỗi sợ hãi sắp chết bắt lấy nó.
26 Sự tối tăm mù mịt đang chờ đợi để làm các kho báu của nó;
Một ngọn lửa không người nhen sẽ thiêu rụi nó;
Ngọn lửa ấy sẽ đốt ra tro mọi vật còn lại trong lều nó.
27 Trời cao sẽ phơi bày các tội lỗi của nó ra;
Ðất thấp sẽ đưa ra những bằng chứng để buộc tội nó.
28 Của cải trong nhà nó sẽ bị tước đoạt đem đi hết thảy;
Chúng sẽ bị cuốn trôi trong ngày thịnh nộ của Ngài.
29 Ðó là phần của Ðức Chúa Trời dành cho kẻ gian ác;
Ðó là cơ nghiệp mà Ðức Chúa Trời đã định sẵn cho nó rồi.
Gióp 17-20
New Vietnamese Bible
Gióp Cầu Khẩn Đức Chúa Trời
17 Sức sống con bị chà nát,
Ngày đời con lụn tắt,
Nghĩa địa đang chờ con.
2 Bọn nhạo báng vây quanh con,
Mắt con luôn nhìn thấy họ chống đối con.
3 Xin Chúa nhận lời con bảo đảm,
Vì còn ai dám bảo lãnh cho con?
4 Chúa giấu sự hiểu biết khỏi tâm trí họ,
Cho nên Chúa không để họ thắng con.
5 Người nào tố cáo bạn bè vì lợi lộc,
Con cái người sẽ mòn mắt đợi trông.
Gióp Nói Với Các Bạn
6 Chúa khiến tôi trở nên lời đàm tiếu giữa các dân,
Chúng khạc nhổ ngay vào mặt tôi.
7 Mắt tôi mờ vì đau buồn,
Tay chân tôi thảy đều lỏng khỏng như chiếc bóng.
8 Người ngay thẳng nhìn tôi kinh ngạc,
Người vô tội phẫn khích vì kẻ vô đạo.
9 Người công chính giữ vững đường lối mình,
Người có tay trong sạch càng thêm mạnh mẽ.
10 Xin tất cả các anh lại đây biện luận cùng tôi một lần nữa,
Nhưng rồi tôi cũng sẽ không tìm được một người khôn ngoan giữa các anh!
Hy Vọng Tiêu Tan
11 Ngày đời tôi qua đi,
Kế hoạch tôi gãy đổ,
Mơ ước lòng tôi tan vỡ.
12 Các bạn tôi nói đêm sẽ biến thành ngày,
Ánh sáng đến gần sau cơn tối tăm.
13 Nếu tôi trông đợi Âm Phủ làm nhà,
Nếu tôi sắp xếp chỗ nằm trong bóng tối,
14 Nếu tôi gọi huyệt mả: “Ngươi là cha tôi,”
Và dòi bọ: “mẹ tôi,” “chị tôi,”
15 Vậy thì hy vọng tôi ở đâu?
Có ai nhìn thấy chút hy vọng gì cho tôi không?
16 Hy vọng có theo tôi,[a]
Chúng tôi có cùng nhau nghỉ yên nơi bụi đất không?
Binh-đát Trách Gióp Chê Các Bạn Ngu Dại
18 Binh-đát người Su-a đáp lời Gióp:
2 Bao giờ anh mới ngừng nói?
Anh hãy suy xét lại, rồi chúng ta sẽ bàn tiếp.
3 Sao anh coi chúng tôi như thú vật?
Sao anh kể chúng tôi là ngu dại?
4 Anh tự xé xác mình trong cơn giận!
Lẽ nào vì anh đất trở nên hoang vu, không người ở,
Và núi đá phải dời khỏi chỗ nó?
Gương Kẻ Ác Bị Hình Phạt
5 Phải, ngọn đèn kẻ gian ác sẽ bị dập tắt,
Và tia lửa nó không còn chiếu sáng.
6 Ánh sáng trong lều trại nó trở nên tối tăm,
Ngọn đèn trên đầu nó sẽ bị dập tắt.
7 Bước chân vững vàng trở thành khập khiễng,
Nó sẽ ngã nhào trong mưu chước mình.
8 Vì chân nó đẩy nó vào mạng lưới,
Nó bước đi trên hố bị cành lá che khuất;
9 Bẫy sập xuống gót chân nó,
Nó sa vào tròng;
10 Thòng lọng giấu dưới đất chờ nó,
Lưới bủa trên đường nó đi.
11 Nỗi kinh hoàng tứ phía khiến nó hãi hùng,
Đuổi sát theo gót chân nó.
12 Sức lực nó suy tàn vì cơn đói,
Tai họa chầu chực sẵn cạnh bên.[b]
13 Da nó tiêu hao vì bệnh hoạn,
Con trưởng nam của tử thần ăn nuốt tay chân nó.
14 Nó bị bứng ra khỏi lều trại, là nơi nó được an toàn,
Và điệu đến trước vua kinh hoàng.
15 Người không thuộc về nó sẽ ở trong lều trại nó,
Diêm sinh rải khắp nơi nó từng cư trú.
16 Phía dưới, rễ nó khô cằn,
Bên trên, nhành nó héo tàn.
17 Kỷ niệm nó bị xóa mất khỏi xóm làng,
Không ai nhắc đến tên nó ngoài đồng hoang.
18 Nó bị đuổi khỏi vùng ánh sáng vào cõi tối tăm,
Bị trục xuất khỏi vòng người sống.
19 Trong gia tộc, nó sẽ không con cháu,
Không còn ai sống sót nơi nó từng cư ngụ.
20 Trước số phận nó, người phương tây sững sờ,
Người phương đông kinh hãi.
21 Thật vậy, đó là nơi kẻ gian ác ở,
Là chỗ của người không nhận biết Đức Chúa Trời.
Gióp Nói Với Các Bạn
19 Gióp đáp lời:
2 Các anh còn muốn dùng lời lẽ dày vò tôi
Và nghiền nát tôi cho đến khi nào?
3 Các anh tìm cách nhục mạ tôi cả chục lần rồi,
Các anh bạc đãi tôi chẳng chút ngượng ngùng.
4 Dù tôi có thật sự phạm lỗi lầm đi nữa,
Lỗi lầm tôi chỉ hại riêng tôi.
5 Nhưng nếu các anh tưởng mình hay hơn tôi,
Đem cảnh khổ nhục tôi ra nhiếc mắng,
6 Xin hiểu rằng chính Đức Chúa Trời đã gây thiệt hại cho tôi,
Và bủa lưới Ngài vây quanh tôi.
Gióp Than Trách
7 Nếu tôi có kêu lên, “Tôi bị ngược đãi!” cũng không ai đáp,
Tôi kêu oan, nhưng không ai xét xử công minh.
8 Ngài dựng rào chặn đường, không cho tôi đi tới,
Khiến tối tăm bao phủ lối tôi đi.
9 Ngài lột trần danh dự tôi như chiếc áo,
Cất bỏ tiếng tăm tôi như mũ miện khỏi đầu.
10 Tôi sụp đổ như căn nhà bị Ngài đập phá tứ phía,
Hy vọng tôi như cây bị nhổ cả gốc rễ.
11 Cơn thịnh nộ Ngài bừng cháy,
Ngài xem tôi như kẻ thù.
12 Các đội quân Ngài ùn ùn kéo tới,
Đắp lũy hãm đánh tôi,
Đóng trại quanh lều tôi.
13 Ngài khiến cho họ hàng tôi xa cách tôi,
Những người quen biết tôi trở nên xa lạ.
14 Các thân bằng quyến thuộc đều lìa bỏ tôi,
Khách ngụ trong nhà tôi cũng quên tôi.
15 Các nữ tỳ xem tôi như người lạ,
Tôi trở thành ngoại kiều trước mắt chúng.
16 Tôi gọi đầy tớ tôi, nhưng nó không đáp lại,
Ngay cả khi tôi mở miệng khẩn nài.
17 Vợ tôi ghê tởm sự sống tôi,
Anh em tôi gớm ghiếc tôi.
18 Ngay cả bọn trẻ con cũng khinh bỏ tôi,
Quay lưng đi[c] khi tôi đứng dậy.
19 Tất cả những người bạn thân nhất đều ghê tởm tôi,
Những người tôi yêu mến đều trở mặt chống lại tôi.
20 Xương tôi bám chặt vào da thịt,
Tôi thoát được với da bọc răng!
Gióp Nài Xin Các Bạn
21 Các anh là bạn tôi, xin thương xót tôi, xin thương xót tôi!
Vì tay Đức Chúa Trời đã đánh tôi!
22 Sao các anh tiếp tục bắt bớ tôi như Đức Chúa Trời bắt bớ tôi?
Các anh buộc tội tôi chưa đủ sao?
Gióp Ước Ao Được Xét Lẽ Công Bình Ngay Khi Còn Sống
23 Ôi, ước gì các lời tôi được ghi chép,
Ước gì chúng được khắc trên bia,
24 Với bút sắt, rồi mạ chì,
Khắc trên đá đời đời còn đó!
25 Nhưng tôi biết chắc Đấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống,
Ngài sẽ chỗi dậy sau cùng để bào chữa cho tôi trên đất.
26 Ngay cả sau khi da tôi đã tróc rơi từng mảnh,
Tôi vẫn ước ao được chiêm ngưỡng Đức Chúa Trời trong thân xác này.
27 Chính tôi sẽ ngắm xem Ngài,
Mắt tôi sẽ nhìn thấy Ngài, và Ngài không còn xa lạ nữa.
Tôi trông chờ đến héo cả ruột gan.
Gióp Cảnh Cáo Các Bạn
28 Khi các anh bàn tính, “Chúng ta phải bắt bớ nó cách nào đây?”
Và nói, “Nguyên nhân thảm họa này là chỉ tại nó thôi!”
29 Xin coi chừng lưỡi gươm,
Vì cơn giận các anh đáng bị lưỡi gươm đoán phạt,
Để các anh biết rằng ngày phán xét gần kề.
Sô-pha Nóng Lòng Đáp Lời Gióp
20 Sô-pha, người Na-a-ma, đáp:
2 Thật vậy, tư tưởng bối rối trong tôi buộc tôi phải đáp lời,
Vì lòng tôi bồi hồi không yên.
3 Tôi phải nghe lời khuyên dạy nhục mạ tôi,
Và trí hiểu biết thôi thúc tôi đáp lại.
Kẻ Ác Bị Tận Diệt
4 Anh có biết, từ thuở xa xưa,
Khi loài người vừa được tạo dựng trên đất,
5 Kẻ ác chỉ reo đắc thắng trong chốc lát,
Và kẻ vô đạo vui mừng trong khoảnh khắc?
6 Dù kẻ ác kiêu căng đến tận trời,
Đầu nó giáp các tầng mây,
7 Nó cũng sẽ tan biến mất như phân làm chất đốt,
Ai từng thấy nó sẽ hỏi: “Nó đâu rồi?”
8 Nó sẽ bay mất như giấc mơ, không ai tìm được,
Bị xua đi như ác mộng ban đêm.
9 Mắt từng thấy nó sẽ không thấy nó nữa,
Nơi nó ở cũng sẽ không thấy nó.
10 Con cái nó phải xin xỏ người nghèo,
Khi tay nó hoàn lại sức sống.
11 Xương cốt nó tuy tràn đầy sinh lực tuổi trẻ,
Vẫn phải nằm với nó trong bụi đất.
Tài Sản Do Làm Ác Không Tồn Tại
12 Dù tội ác nếm vào miệng thật ngọt ngào,
Nó phải cuốn lưỡi lận tội ác bên dưới,
13 Không chịu nhả ra,
Ngậm trong miệng để giữ hương vị,
14 Một khi vào bụng, tội ác biến mùi,
Trở thành nọc rắn hổ.
15 Của cải nuốt vào, nó phải mửa ra,
Đức Chúa Trời tống của cải ra khỏi bụng nó.
16 Nó mút nọc rắn hổ,
Lưỡi rắn độc sẽ giết chết nó.
17 Nó không được hưởng các suối dầu ô-liu,
Các dòng sông chảy tràn mật ong và sữa chua.
18 Nó nuốt không vô các lợi lộc kiếm được, nó phải mửa ra,
Nó không hưởng được sự giàu có do làm ăn buôn bán.
19 Vì nó bóc lột và bỏ bê người nghèo,
Tước đoạt nhà cửa nó không xây.
20 Vì bụng nó không biết no,
Không điều gì nó ưa thích thoát khỏi nó,
21 Không ai sống sót sau khi nó ăn,
Cho nên sự thịnh vượng nó không bền.
22 Đang dư dật tột đỉnh, nó bỗng sinh túng quẫn,
Sự khốn cùng dồn toàn lực áp đảo nó.
23 Xin Chúa khiến nó đầy bụng,
Trút cơn thịnh nộ Ngài xuống như mưa,
Làm thức ăn cho nó.
Sự Cuối Cùng Của Kẻ Ác
24 Dù nó trốn thoát vũ khí sắt,
Mũi tên đồng sẽ đâm thủng nó.
25 Khi nó rút mũi tên ra khỏi lưng,
Mũi tên sáng quắc ra khỏi mật gan,
Nỗi kinh hoàng chụp lấy nó.
26 Tối tăm dày đặc rình chờ các báu vật giấu kín của nó,
Lửa không bởi người thổi thiêu nuốt nó,
Nuốt luôn mọi người còn lại trong lều trại nó.
27 Các tầng trời tố cáo tội ác nó,
Đất nổi dậy buộc tội nó.
28 Bão lụt cuốn trôi nhà nó,
Thác nước chảy cuộn trong ngày Chúa nổi giận.
29 Đó là phần Đức Chúa Trời dành cho kẻ ác,
Cơ nghiệp Ngài định cho nó.
Copyright © 2011 by Bau Dang
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)