Add parallel Print Page Options

“Gióp ơi, anh muốn kêu thì kêu,
    nhưng không ai trả lời đâu.
    Anh không thể quay đến các đấng thánh.
Cơn giận dữ giết kẻ dại,
    và lòng ganh tị diệt người ngu xuẩn.
Tôi đã từng thấy kẻ dại tưởng mình an toàn,
    nhưng bỗng nhiên chúng lìa đời [a].
Con cái chúng không sống yên lành
    bị toà án trừng phạt không phương bênh vực.
Người đói khổ ăn lấy hoa lợi chúng,
    thậm chí lấy hết những gì mọc trong gai gốc,
    và người khát nước chiếm đoạt của cải nó.
Thời kỳ khó khăn không thể mọc lên từ đất,
    và chuyện lôi thôi không thể do đất sinh ra.
Con người sinh ra để gặp khốn khó,
    như tia lửa bắn lên không.
Nếu tôi là anh, tôi sẽ đến gặp Thượng Đế
    và trình nỗi khó khăn tôi trước mặt Ngài.
Thượng Đế làm nhiều điều kỳ diệu không thể hiểu nổi;
    Ngài làm vô số phép lạ không thể đếm được.
10 Ngài ban mưa xuống đất,
    và tưới nước cho ruộng.
11 Ngài nâng đỡ người thấp hèn,
    khiến kẻ buồn bã trở nên vui mừng.
12 Ngài phá hỏng mưu đồ của kẻ lường gạt,
    để chúng không thực hiện được.
13 Ngài bắt kẻ khôn trong mưu chước nó,
    phá sập kế hoạch của kẻ phỉnh gạt người khác.
14 Giữa ban ngày bóng tối chụp lấy chúng;
    ngay giữa trưa mà chúng sờ soạng như trong bóng tối.
15 Thượng Đế giải cứu người nghèo khổ khỏi mưu dối gạt của chúng,
    và khỏi bị thiệt hại bởi kẻ cường bạo.
16 Cho nên người nghèo khổ có niềm hi vọng,
    còn kẻ bất công bị câm miệng.

17 Phúc cho ai được Thượng Đế
    sửa dạy,
    cho nên đừng giận Đấng Toàn Năng khi Ngài răn bảo.
18 Thượng Đế làm cho bị thương rồi băng bó lại;
    Ngài gây thương tích nhưng cũng chính Ngài chữa lành.
19 Trong sáu tai nạn Ngài giải cứu hết;
    dù bảy cảnh khốn đốn cũng không làm hại anh. [b]
20 Thượng Đế sẽ chuộc anh lại
    từ cõi chết trong thời kỳ đói kém,
    còn trong chiến trận Ngài sẽ gìn giữ anh khỏi lưỡi gươm.
21 Anh sẽ được bảo vệ khỏi lưỡi
    sắc bén và anh cũng chẳng nao núng khi xảy ra tai biến.
22 Còn khi hoạn nạn và đói kém đến thì anh sẽ cười khẩy chúng,
    anh cũng chẳng sợ dã thú,
23 vì anh đã kết ước với đá trong đồng,
    và các loài dã thú sẽ sống hoà bình cùng anh.
24 Anh biết rằng lều anh vững chắc,
    vì anh sẽ kiểm điểm tài sản mình
và thấy không thiếu mất gì hết.
25 Anh biết mình sẽ có đông con,
    và dòng dõi anh sẽ nhiều như cỏ trên đất.
26 Đến khi xuống mồ thì anh vẫn còn sung sức,
    như các bó lúa gặt đúng thì.

27 Chúng tôi đã xem xét những điều đó,
và thấy quả đúng như thế,
    cho nên hãy nghe và hiểu ý nghĩa chúng.”

Gióp trả lời Ê-li-pha

Sau đó Gióp trả lời:

“Ước gì nỗi đau khổ của tôi được cân,
    và cảnh bất hạnh của tôi để trên bàn cân.
Nỗi sầu não của tôi nặng hơn cát biển.
    Vì thế mà tôi ăn nói sơ xuất.
Các mũi tên của Đấng Toàn Năng bắn vào tôi;
    tinh thần tôi nhiễm nọc độc của tên.
Sự kinh hoàng của CHÚA bao quanh tôi.
Con lừa hoang không kêu khi nó đủ cỏ để ăn,
    còn con bò mộng làm thinh khi có lương thực.
Thức ăn lạt lẽo phải có muối
    mới dùng được,
    còn tròng trắng trứng gà chẳng có mùi vị gì.
Tôi không thèm đụng tới các thức ăn đó,
    vì chúng khiến tôi đau yếu.

Ước gì tôi nhận được điều tôi khẩn cầu
    và Thượng Đế ban cho tôi điều tôi mong mỏi.
Ước gì Thượng Đế chà đạp tôi,
    Ngài hãy giết tôi đi.
10 Thì tôi sẽ được an ủi bởi điều nầy thôi:
    Dù đang bị đau khổ,
    tôi luôn luôn vâng lời Đấng Thánh.

11 Tôi không có sức chờ đợi.
    Chẳng có gì mà hi vọng,
vậy kiên nhẫn mà làm chi?
12 Sức tôi đâu phải sức đá,
    thịt tôi cũng chẳng phải đồng.
13 Tôi không có khả năng tự giúp,
    vì sự thành công đã bị cướp khỏi tôi rồi.

14 Người ta hay nói,
    ‘Bạn mình phải tỏ ra tốt với mình khi mình lâm cảnh khốn khó,
dù rằng mình không còn kính sợ Đấng Toàn Năng nữa.’ [c]
15 Nhưng tôi không thể trông cậy vào anh em tôi.
    Họ như suối lúc chảy lúc ngưng,
    như dòng suối có khi chảy ào như nước lũ.
16 Các dòng suối đó hóa đục vì băng giá tan
    và dâng lên khi tuyết chảy ra.
17 Nhưng mùa khô thì chúng ngưng chảy;
    khi trời nóng lên thì chúng biến mất.
18 Khách lữ hành rời khỏi lối đi,
    lạc vào sa mạc rồi bỏ xác nơi đó.
19 Nhiều đoàn lữ khách từ Tha-ma đi tìm nước,
    và các con buôn Sê-ba nuôi hi vọng.
20 Họ bực dọc vì quá yên trí;
    khi đến nơi họ đâm ra thất vọng.
21 Các bạn cũng vô dụng như thế.
    Các bạn thấy điều ghê gớm thì đâm ra sợ hãi.
22 Tôi chưa bao giờ nói, ‘Cho tôi xin một món quà.
    Hãy dùng của cải các bạn trả nợ giùm tôi.
23 Xin hãy cứu tôi khỏi quyền lực
    kẻ thù.
    Xin hãy chuộc tôi ra khỏi nanh vuốt bọn hung bạo.’

24 Hãy dạy tôi thì tôi sẽ im lặng.
    Hãy cho tôi thấy tôi quấy chỗ nào.
25 Lời thẳng thắn thường đau buốt,
    nhưng luận điệu các bạn chẳng chứng minh được gì.
26 Các bạn muốn chỉnh điều tôi nói chăng?
    Chẳng lẽ các bạn xem lời nói của người gặp khốn khó
    như gió thoảng qua hay sao?
27 Các bạn dám đánh cá với kẻ
    mồ côi, và đánh đổi cả bạn hữu mình.
28 Nhưng bây giờ hãy nhìn tôi đây.
    Tôi không nói dối với các bạn.
29 Hãy đổi ý; đừng bất công nữa;
    hãy suy nghĩ lại đi,
vì có kẻ thắc mắc niềm vô tội của tôi.
30 Tôi không nói dối;
    Tôi biết phân biệt phải trái.”

“Con người sống trên đất phải gánh công việc nhọc nhằn,
    ngày của họ như ngày của kẻ cần lao.
Họ như kẻ nô lệ ao ước bóng hoàng hôn,
    như lao công trông chờ lương bổng.
Nhưng những tháng ngày của tôi trống rỗng vô vị,
    và những đêm tối của tôi đầy khốn khổ.
Khi nằm xuống, tôi tự hỏi,
    ‘Chừng nào tôi sẽ thức dậy?’
Đêm dài, tôi nằm thao thức đến sáng.
Thân thể tôi đầy dòi bọ và ghẻ chốc,
    da tôi bị nứt nẻ đầy vết lở.

Những ngày tháng của tôi trôi qua mau hơn khung dệt cửi,
    đến cuối cùng không có hi vọng gì.
Lạy Thượng Đế, xin nhớ rằng đời sống tôi chẳng khác nào hơi thở.
    Mắt tôi sẽ không bao giờ còn thấy thời kỳ vui vẻ nữa.
Những ai đã từng thấy tôi sẽ chẳng bao giờ thấy tôi nữa;
    Ngài sẽ tìm tôi nhưng tôi không còn nữa.
Như mây tan biến không còn thấy,
    con người xuống mồ mả không bao giờ trở lại.
10 Họ không bao giờ trở về nhà mình nữa,
    và chỗ ở của họ cũng không nhận ra họ nữa.

11 Vì thế tôi sẽ không im lặng;
    Tôi sẽ nói lên trong cái khổ đau của tinh thần tôi.
    Tôi sẽ kêu rêu vì thiếu hạnh phúc.
12 Tôi chẳng phải thần hà bá cũng chẳng phải là quái vật của biển [d].
    Sao CHÚA canh giữ tôi bốn bên?
13 Đôi khi tôi tưởng giường tôi sẽ an ủi tôi
    hay cái chõng của tôi sẽ khiến tôi thôi than thở.
14 Thì Ngài lấy mộng mị làm tôi
    kinh hãi, và khiến tôi hoảng sợ vì dị tượng.
15 Chẳng thà tôi bị ngột thở;
    còn hơn sống như thế nầy.
16 Tôi ghét sự sống tôi; tôi chẳng muốn sống đời đời.
    Xin để tôi yên, vì đời tôi chẳng có ý nghĩa gì.
17 Tại sao Ngài làm cho con người quan trọng
    và chú ý đến họ làm gì?
18 Mỗi sáng Ngài dò xét họ,
    và lúc nào cũng thử nghiệm họ.
19 Xin CHÚA làm ơn nhìn chỗ khác,
    hay để tôi có thể nuốt nước miếng được không?
20 Nếu tôi có phạm tội, thì tôi đã làm gì Ngài,
    hỡi Đấng trông chừng loài người?
Sao Ngài dùng tôi làm đối tượng của Ngài?
    Phải chăng tôi đã trở thành gánh nặng cho Ngài?
21 Sao Ngài không tha thứ những sai lầm tôi và xoá bỏ tội lỗi tôi?
    Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ nằm xuống chung với bụi đất.
    Lúc đó Ngài sẽ tìm tôi, nhưng tôi không còn nữa.”

Footnotes

  1. Gióp 5:3 bỗng nhiên chúng lìa đời Hay “bỗng nhiên nhà cửa chúng bị nguyền rủa.”
  2. Gióp 5:19 Trong sáu tai nạn … làm hại anh Nghĩa là “Anh sẽ tránh khỏi hết mọi tai nạn, không có gì làm hại anh được.”
  3. Gióp 6:14 Bạn mình … Toàn Năng nữa Hay “Người nào không trung thành với bạn cũng không kính sợ Thượng Đế Toàn Năng.”
  4. Gióp 7:12 Tôi chẳng phải … của biển Nguyên văn, “Tôi có phải Giam và Tân-ninh đâu mà Ngài đặt người canh chừng tôi?” Theo cổ tích Ca-na-an thì Giam là thần của biển cả, còn Tân-ninh là quái vật của biển.

Ê-li-pha Cho Rằng Ðức Chúa Trời Sửa Phạt Gióp

Bây giờ anh cứ cầu khẩn đi, để xem ai sẽ trả lời anh?
Trong các thần thánh, để xem vị nào sẽ phù hộ anh?
Chắc chắn cơn tức giận của kẻ dại sẽ giết chết nó,
Lòng ganh tỵ của kẻ khờ sẽ hại chết nó.
Tôi đã thấy kẻ điên dại bắt đầu được thành công,[a]
Nhưng ngay lập tức tôi đã nguyền rủa nơi ở của nó.
Các con cái nó không được an toàn,
Chúng bị nghiền nát tại cổng thành và không ai giải cứu.
Kẻ đói quá ăn mất vụ mùa nó sắp thu hoạch,
Nó giựt lấy ăn ngấu nghiến dù bị gai góc cản ngăn;
Kẻ khát quá thèm muốn tiêu xài tài sản của nó.
Vì nỗi đau đớn không phải phát sinh từ đất,
Những rắc rối muộn phiền cũng không phải từ dưới đất chui lên.
Này con người sinh ra để chuốc lấy rắc rối phiền muộn,
Giống như những tàn lửa từ đống lửa bất chợt bắn ra.
Về phần tôi, tôi sẽ tìm kiếm Ðức Chúa Trời,
Tôi sẽ phó thác duyên cớ của tôi cho Ðức Chúa Trời.
Ngài làm những việc lớn lao khôn dò khôn thấu,
Ngài thực hiện những việc lạ lùng vô lượng vô vàn.
10 Ngài ban mưa xuống đất;
Ngài cho nước tưới khắp ruộng đồng;
11 Ngài nâng những kẻ hèn hạ lên chỗ cao sang;
Ngài nhấc những kẻ sầu thảm vào nơi an toàn thoải mái.
12 Ngài làm bại kế hoạch của phường xảo quyệt,
Ðể những việc tay chúng làm không được thành công.
13 Ngài đối phó với bọn ma lanh theo cách tinh ranh của chúng,
Và chước của phường quỷ quyệt phải bị hủy bỏ thình lình.
14 Giữa ban ngày chúng loay hoay như tìm đường trong đêm tối,
Giữa chính ngọ chúng mò mẫm như lần bước giữa đêm đen.
15 Nhưng Ngài cứu kẻ khốn cùng khỏi lưỡi gươm kề bên miệng,
Thoát khỏi tay những kẻ có thế lực quyền hành.
16 Nhờ thế người nghèo khó có niềm hy vọng;
Phường gian ác phải ngậm miệng im hơi.
17 Phước thay cho người được Ðức Chúa Trời khiển trách,
Vậy anh đừng coi thường sự sửa phạt của Ðấng Toàn Năng.
18 Vì Ngài làm cho bị thương, rồi chính Ngài băng bó lại;
Ngài đánh cho bầm đau, rồi Ngài ra tay chữa trị cho lành.
19 Ngài sẽ giải thoát anh khỏi sáu điều phiền muộn,
Ðến lần thứ bảy, tai họa sẽ không thể chạm đến anh.
20 Trong nạn đói, Ngài cứu anh thoát chết,
Trong chiến tranh, Ngài giữ anh thoát khỏi gươm đao.
21 Anh sẽ được che giấu khỏi những lời đả kích hiểm ác,
Anh sẽ không sợ gì khi cơn hủy diệt đến gần.
22 Anh sẽ mỉm cười trước cơn hủy diệt và trước nạn đói,
Anh sẽ không sợ gì các thú dữ trên đất.
23 Vì anh sẽ hòa mình ngay với cả sỏi đá ngoài đồng,
Nên các thú dữ sẽ sống chung hòa bình với anh.
24 Anh sẽ biết rằng trại của anh đều an toàn vô hại;
Anh sẽ kiểm lại ràn chiên và thấy chẳng bị mất con nào.
25 Anh sẽ biết rằng con cháu anh sẽ sinh ra đông đúc,
Và dòng dõi anh sẽ nhiều như cỏ mọc ngoài đồng.
26 Anh sẽ hưởng trọn tuổi cao cho đến khi vào phần mộ,
Như bó lúa đã chín vàng sẵn sàng được đem đập trong sân.
27 Ðó là những gì chúng tôi đã khám phá được, và đó là sự thật.
Mong anh hãy lắng nghe và rút tỉa điều ích lợi cho mình.

Gióp Tin Rằng Sự Than Phiền của Ông Là Hợp Lý

Bấy giờ Gióp trả lời và nói:

Ôi ước chi nỗi buồn của tôi có thể đem cân,
Ước gì nỗi khổ của tôi có thể cân trên bàn cân,
Chắc chắn nó sẽ nặng hơn cát nơi bờ biển;
Vì thế lời tôi có phần thiếu đắn đo suy nghĩ;
Vì các mũi tên của Ðấng Toàn Năng đã ghim thấu vào tôi,
Chất độc của nó đã thấm vào tâm linh tôi;
Nỗi hãi hùng của Ðức Chúa Trời đã dàn trận chống lại tôi;
Có lừa nào kêu la khi ăn không hết cỏ non?
Có bò nào rống khi cỏ khô rơm rạ chất đầy trong máng?
Thức ăn lạt lẽo, ai lại không muốn nêm vào ít muối?
Tròng trắng trứng gà nào có mùi vị gì chăng?
Thấy mấy thứ đó, lòng tôi tự nhiên ngán ngẩm;
Tôi chẳng thấy ngon lành gì khi ăn những thứ ấy đâu.
Ôi, ước chi tôi được dâng lên lời thỉnh nguyện của mình,
Và ước gì Ðức Chúa Trời sẽ ban cho tôi điều tôi mong ước.
Ước chi Ðức Chúa Trời lấy làm vui mà nghiền nát tôi ra;
Ước gì tay Ngài buông tôi ra và giết chết tôi đi.
10 Ðược như thế, tôi sẽ lấy làm an ủi,
Dù đau đớn không nguôi, tôi sẽ chấp nhận cách vui lòng;
Vì dù sao tôi đã không chối bỏ những lời của Ðấng Thánh.
11 Làm sao tôi đủ sức để đợi chờ ơn giải cứu?
Tôi không biết cuối cùng mình sẽ ra sao để có thể kiên nhẫn đợi chờ?
12 Sức lực của tôi nào phải là sức lực của đá?
Da thịt tôi nào phải cứng chắc như đồng?
13 Tôi không còn sức để giúp chính mình đứng vững nữa;
Tôi không nghĩ mình sẽ thành công dù cố gắng thế nào.
14 An ủi bạn trong lúc bạn đau buồn là phải lẽ;
Ai không làm như thế là quên kính sợ Ðấng Toàn Năng.
15 Bà con tôi đã trở mặt với tôi tựa như nước ở dòng suối chảy,
Như nước đã chảy qua rồi, và chẳng ai muốn lưu luyến gì.
16 Ở những nơi đầy tuyết giá, mặt suối bị đóng băng dày đặc;
Nhưng nước vẫn âm thầm chảy bên dưới trong tối tăm.
17 Rồi đến mùa khô hạn, dòng suối ngưng tuôn chảy;
Hơi nóng làm bốc hơi các vũng nước còn đọng lại trên dòng.
18 Các đoàn lữ hành đến bên dòng suối, rồi thất vọng bỏ đi;
Họ tiếp tục cuộc hành trình vào đồng hoang và chết mất.
19 Các đoàn lữ hành từ Tê-ma trông mong rất nhiều ở nó;
Các lữ khách từ Sê-ba cũng kỳ vọng nơi nó rất nhiều.
20 Nhưng họ phải bẽ bàng vì đã quá tin tưởng trông mong;
Họ đến nơi và đã hoàn toàn thất vọng.
21 Vì bây giờ đối với tôi, các anh cũng không ích lợi gì như vậy;
Các anh thấy tôi bị hoạn nạn và các anh đã kinh hoàng.
22 Có bao giờ tôi hỏi, “Xin các anh giúp tôi ít tiền bạc,”
Hay “Xin lấy của cải các anh mà giúp đỡ tôi” chăng?
23 Hoặc “Xin giải cứu tôi khỏi tay kẻ thù của tôi,”
Hay “Xin chuộc giùm tôi khỏi tay kẻ áp bức tôi” chăng?
24 Xin nói ra cho tôi biết, tôi sẽ im không hỏi nữa;
Xin giúp tôi hiểu xem, tôi sai ở chỗ nào?
25 Ðành rằng lời ngay thật có biết bao sức mạnh;
Nhưng lời chỉ trích của các anh chứng tỏ được gì chăng?
26 Các anh nghĩ rằng các anh sẽ bắt bẻ lời nói của tôi,
Và xem lời của người tuyệt vọng như gió thoảng hay sao?
27 Phải, các anh bắt thăm nhau chia chác những trẻ thơ côi cút,
Và ngay cả bạn bè, các anh bán đứng chẳng chạnh lòng.
28 Vậy bây giờ xin các anh hãy nhìn thẳng vào mặt tôi đi;
Các anh thừa biết rằng tôi không bao giờ nói dối với các anh.
29 Tôi xin các anh hãy đổi ý, đừng để việc bất công nầy xảy ra nữa;
Phải, xin hãy đổi ý, vì lẽ công bình của tôi tùy thuộc vào đó.
30 Lưỡi tôi có nói điều gì sai trái chăng?
Miệng tôi không thể nếm biết điều nào là đúng hay sai sao?

Gióp Tin Rằng Nỗi Khổ của Ông Kéo Dài Vô Tận

Chẳng phải người ta sống trên đất là phải tranh đấu hay sao?
Và đời người vất vả khác gì cuộc sống kẻ làm thuê sao?
Giống như người nô lệ mong cho ngày chóng tàn,
Giống như người làm thuê mong sớm nhận được tiền công,
Cũng thế, tôi đã bị định cho những tháng ngày vô nghĩa,
Những đêm của tôi là những đêm đau khổ triền miên.
Mỗi khi nằm xuống ngủ, tôi tự hỏi, “Không biết mình sẽ thức dậy và đêm sẽ qua chăng?”
Rồi tôi trằn trọc và trăn trở mãi cho đến sáng.
Thịt tôi bị bao bọc bằng giòi và vảy ghẻ cùng mình,
Da tôi bị mưng mủ và lở loét khắp nơi.
Những ngày của đời tôi qua nhanh hơn con thoi của thợ dệt,
Và chúng chấm dứt trong vô vọng não nùng.
Ôi, xin nhớ lại, đời con chỉ dài bằng một hơi thở;
Mắt con sẽ không bao giờ thấy phước hạnh nữa sao?
Mắt của Ðấng đã từng thấy con sẽ không còn thấy con đâu nữa,
Ðang khi mắt Ngài nhìn con, con tan biến, chẳng còn gì.
Như mây tan và biến mất thể nào,
Kẻ xuống âm phủ sẽ không trở lên cũng thể ấy.
10 Nó sẽ không trở về nhà nó nữa;
Nơi nó ở sẽ không nhận biết nó nữa.
11 Vì thế con sẽ không kiềm hãm môi miệng con nữa,
Con sẽ nói ra trong lúc tâm linh con thống khổ âu sầu.
Con sẽ phàn nàn trong khi tâm hồn con buồn rầu cay đắng.
12 Con đâu phải là biển cả hay cá sấu dưới biển,
Mà Ngài phải lập kẻ canh chừng con từng phút từng giây?
13 Khi con nói, “Giường của mình sẽ làm cho mình được an ủi,
Nệm của mình sẽ làm cho mình vơi nhẹ bớt buồn đau,”
14 Thì Ngài lại làm cho con sợ hãi vì những cơn ác mộng,
Ngài làm cho con kinh hoàng vì những khải tượng hãi hùng.
15 Vì vậy con thà bị treo cổ và chết phứt cho rồi,
Hơn là cứ sống trong xương thịt mà đau đớn thế nầy.
16 Con chán ghét đời sống của con rồi;
Con không muốn sống cao niên trường thọ nữa.
Xin buông con ra, để mặc cho con sống hay chết,
Vì đời con chỉ dài bằng một hơi thở.
17 Loài người là gì mà Ngài coi trọng như vậy?
Tại sao Ngài phải bận tâm lưu ý đến con người?
18 Tại sao mỗi sáng Ngài phải thăm viếng nó?
Tại sao Ngài phải thử nghiệm nó từng phút từng giây?
19 Ngài sẽ không ngoảnh mặt khỏi con cho đến bao lâu nữa?
Sao không để con yên thân cho đến khi con nuốt xong nước bọt của mình?
20 Nếu con phạm tội thì mặc kệ con, chứ can hệ gì đến Ngài?
Ôi Ðấng Dò Xét Loài Người, tại sao Ngài lại chọn con làm mục tiêu?
Tại sao con lại trở thành một gánh nặng của Ngài?
21 Tại sao Ngài không tha thứ những vi phạm của con và vứt bỏ tội lỗi của con cho rồi?
Vì chẳng mấy chốc nữa con sẽ bị vùi tan trong đất bụi;
Bấy giờ dù Ngài có vất vả tìm kiếm con, con sẽ không còn.

Footnotes

  1. Gióp 5:3 nt: bén rễ