Add parallel Print Page Options

Án Phạt Ai-cập

46 Lời của Chúa đến với Tiên Tri Giê-rê-mi về các quốc gia:

Về Ai-cập:

Về đạo quân của Pha-ra-ôn Nê-cô vua Ai-cập, là đạo quân đã bị Nê-bu-cát-nê-xa vua Ba-by-lôn đánh bại ở bờ sông Ơ-phơ-rát tại trận Cạt-kê-mít, vào năm thứ tư của triều đại Giê-hô-gia-kim con của Giô-si-a vua Giu-đa:

“Hãy chuẩn bị mộc và khiên mà xông ra chiến trận!
Hãy thắng ngựa và lên yên!
Hãy đứng vào đội ngũ với mũ sắt trên đầu.
Hãy giũa mài giáo mác và mặc áo giáp vào!
Tại sao Ta thấy chúng hoảng sợ?
Chúng đang triệt thoái;
Các chiến sĩ của chúng bị đánh bại tả tơi,
Chúng vội vàng chạy trốn.
Chúng chẳng quay nhìn lại – Kinh hoàng tứ phía!” Chúa phán.
“Kẻ nhanh chân cũng không sao chạy thoát,
Chiến sĩ can trường cũng chẳng thể thoát thân;
Ở phương bắc, bên bờ sông Ơ-phơ-rát,
Chúng lảo đảo và ngã nhào.
Người này là ai mà nổi lên như nước sông trong mùa nước lũ,
Chảy tràn lan như nước lụt tuôn tràn?
Ai-cập đã nổi lên như nước sông trong mùa nước lũ,
Chảy tràn lan lai láng khắp nơi;
Nó nói, ‘Ta sẽ dâng nước lên và bao trùm khắp đất,
Ta sẽ tiêu diệt các thành và dân chúng ở trong.’
Hỡi các chiến mã, hãy xông vào trận mạc,
Hỡi các xe chiến mã, hãy nộ khí lao vào;
Hãy để các dũng sĩ tiến lên:
Nào quân Cút và quân Pút cầm khiên mang thuẫn,
Nào quân Lút giương cung nhắm bắn.
10 Ngày hôm ấy là ngày của Chúa, Chúa các đạo quân,
Một ngày báo trả,
Một ngày trị tội những kẻ thù của Ngài.
Gươm giáo sẽ tàn sát và no nê,
Chúng sẽ say sưa uống máu.
Vì Chúa, Chúa các đạo quân, có một cuộc hiến tế trong đất bắc bên bờ sông Ơ-phơ-rát.

11 Hỡi trinh nữ, người con gái của Ai-cập, hãy đi lên Ghi-lê-át và lấy dầu mà thoa bóp;
Ngươi có dùng bao nhiêu thuốc cũng chỉ vô ích mà thôi;
Ngươi sẽ không được chữa lành.
12 Các nước đã nghe biết nỗi xấu hổ của ngươi;
Tiếng kêu la của ngươi đã thấu cùng khắp đất;
Vì dũng sĩ đã ngã nhào trên dũng sĩ;
Cả hai cùng gục ngã với nhau.”

Ba-by-lôn Sẽ Tấn Công Ai-cập

13 Lời của Chúa phán với Tiên Tri Giê-rê-mi về việc Nê-bu-cát-nê-xa vua Ba-by-lôn sẽ tấn công Ai-cập:

14 “Hãy rao báo trong Ai-cập,
Hãy công bố tại Mích-đôn,
Hãy rao truyền ở Mêm-phít[a] và Ta-pan-he;
Hãy bảo, ‘Hãy đứng vào vị trí chiến đấu, và hãy chuẩn bị sẵn sàng,
Vì gươm giáo sẽ ăn nuốt những kẻ chung quanh ngươi.’
15 Sao các dũng sĩ lại bỏ chạy?
Sao con bò mộng mà không đứng nổi?
Bởi vì Chúa đã xô nó xuống.
16 Phải, quân đội đông đúc của ngươi sẽ ngã nhào và chồng chất lên nhau;
Ai nấy bảo nhau, ‘Hãy đứng dậy, chúng ta hãy trở về với gia đình và bà con bạn hữu mình,
Hãy trở về nơi sinh quán của mình,
Ðể thoát khỏi sự tàn sát của gươm đao.’
17 Hãy ban cho Pha-ra-ôn vua Ai-cập một danh hiệu:
‘Kẻ khoác lác đã mất cơ hội.’”

18 Ðức Vua, danh Ngài là Chúa các đạo quân, phán,
“Ta lấy chính mạng sống Ta mà xác quyết rằng,
Như Núi Ta-bô nhô lên giữa các núi thể nào,
Như Núi Cạt-mên nổi bật nơi bờ biển thể nào,
Quân giặc cũng sẽ đến thể ấy.
19 Hỡi Ái Nữ của Ai-cập, hãy chuẩn bị khăn gói để đi lưu đày!
Vì Mêm-phít sẽ trở thành một nơi hoang phế,
Một chốn điêu tàn, không người ở.
20 Ai-cập là một con bò cái tơ đẹp đẽ,
Bị ruồi mòng từ phương bắc đến tấn công.
21 Ngay cả quân đánh thuê ở giữa nàng vốn được nuôi béo như một đàn bò mập,
Thế mà chúng đã xây lưng và cùng nhau bỏ chạy;
Chúng chẳng đứng lại để cự địch;
Bởi vì ngày tai họa của chúng đã đến,
Thời điểm đoán phạt của chúng đã tới rồi.

22 Nàng lên tiếng khè khè như con rắn rồi lủi đi;
Vì quân thù của nàng đã hùng dũng tiến đến;
Chúng mang rìu đến tấn công nàng;
Chúng đốn ngã nàng như các thợ đốn cây ra tay.”
23 Chúa phán,
“Chúng sẽ đốn phá các rừng cây của nàng,
Mặc dù các rừng ấy rậm rạp khó vào được;
Nhưng vì quân giặc tiến đến đông hơn cào cào;
Thật khó có thể đếm hết chúng được.
24 Nàng Ái Nữ Ai-cập sẽ bị làm nhục;
Nàng sẽ bị trao vào tay một dân ở phương bắc.”

25 Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán, “Này, Ta sẽ trừng phạt Thần A-môn của Thê-be,[b] Pha-ra-ôn, Ai-cập, các thần của nàng, các vua của nàng, tức phạt Pha-ra-ôn và mọi người tin cậy nó. 26 Ta sẽ phó chúng vào tay những kẻ tìm cách lấy mạng chúng, tức vào tay Nê-bu-cát-nê-xa vua Ba-by-lôn và các tôi tớ nó. Tuy nhiên sau đó Ai-cập sẽ có người ở, giống như thời xa xưa,” Chúa phán.

Ðức Chúa Trời Sẽ Cứu I-sơ-ra-ên

27 “Về phần ngươi, đừng sợ, hỡi tôi tớ Ta Gia-cốp,
Ngươi chớ hoảng kinh, hỡi I-sơ-ra-ên,
Vì này, Ta sẽ cứu ngươi từ các miền xa xôi hẻo lánh,
Và cứu con cháu ngươi từ những xứ chúng đến sống lưu đày.
Gia-cốp sẽ trở về, sống an lành và thoải mái,
Không ai sẽ làm nó lo sợ nữa.
28 Về phần ngươi, đừng sợ, hỡi tôi tớ Ta, Gia-cốp,” Chúa phán,
“Vì Ta ở với ngươi.
Ta sẽ tiêu diệt mọi nước Ta đã xua ngươi đến,
Nhưng phần ngươi Ta sẽ chẳng tiêu diệt ngươi.
Ta sẽ sửa phạt ngươi đúng mức,
Nhưng đừng mong Ta sẽ không sửa phạt ngươi.”

Án Phạt Dân Phi-li-tin

47 Lời của Chúa đến với Tiên Tri Giê-rê-mi liên quan đến dân Phi-li-tin, trước khi Pha-ra-ôn tấn công Ga-xa:

Chúa phán thế này,

“Này, các dòng nước từ phương bắc dâng lên,
Và sẽ biến thành một dòng nước lũ ngập tràn;
Nó sẽ chảy tràn vào, làm ngập khắp xứ và mọi vật trong đó,
Tràn ngập cả thành phố và dân cư sống trong đó.
Dân chúng kêu la,
Toàn thể dân cư trong xứ sẽ than khóc thảm thiết.
Khi nghe tiếng vó ngựa dồn dập tiến gần, tiếng vang động của các xe chiến mã, tức tiếng rúng động do các bánh xe đó gây ra,
Cha mẹ không kịp quay lại bồng con chạy trốn,
Tay chân họ bủn rủn rụng rời;
Vì ngày hủy diệt toàn dân Phi-li-tin đã đến,
Ngày cắt đứt mọi đồng minh còn sót lại của Ty-rơ và Si-đôn;
Chúa đang tiêu diệt dân Phi-li-tin,
Những kẻ còn sót lại của Ðảo Cáp-tô.
Ga-xa phải cạo đầu than khóc;
Ách-kê-lôn bị tiêu diệt cho đến lặng câm;
Hỡi kẻ còn sót lại trong thung lũng của chúng,
Ngươi sẽ tự rạch mình than khóc đến bao lâu?
Này, hỡi thanh gươm của Chúa!
Bao lâu nữa ngươi mới chịu ngừng chém giết?
Hãy vào trở lại trong bao, nghỉ ngơi, và nằm yên!
Làm sao nó có thể nằm yên khi Chúa đã ra lịnh cho nó tấn công Ách-kê-lôn và dân cư ở dọc miền duyên hải,
Những nơi Ngài đã định cho nó phải hoành hành?”

Án Phạt Dân Mô-áp

48 Về Mô-áp, Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên phán thế này:

“Hỡi ôi Nê-bô, vì nó bị tàn phá mất rồi!
Ki-ri-a-tha-im phải chuốc lấy hổ thẹn, vì nó bị chiếm đóng;
Thành kiên cố phải mang lấy hổ nhục và bị phá hủy.
Niềm kiêu hãnh của Mô-áp không còn nữa.
Ở Hếch-bôn, người ta bàn mưu chống lại nó,
‘Hãy đến, chúng ta hãy tiêu diệt nó, để nó không còn là một quốc gia nữa.’
Còn ngươi, hỡi Mát-mên, ngươi sẽ bị tiêu diệt;
Gươm giáo sẽ đuổi theo ngươi.
Ở Hô-rô-na-im, người ta nghe tiếng khóc la,
‘Tàn phá và đại diệt vong!’
‘Mô-áp bị tiêu diệt mất rồi!’
Các trẻ con trong nước của nàng kêu la như vậy.
Trên đường lên Ðèo Lu-hít, họ vừa đi vừa khóc thút thít;
Trên đường xuống Dốc Hô-rô-na-im, họ nghe quân thù réo nhau bảo tìm giết đến cùng.
Hãy chạy trốn!
Hãy cứu lấy mạng mình!
Hãy làm như con lừa rừng trốn tránh trong đồng hoang!

Số là ngươi đã cậy vào thành quả của ngươi và của cải ngươi,
Cho nên ngươi đáng bị quân thù chiếm đoạt;
Thần Kê-mốt sẽ bị bắt đem đi lưu đày,
Luôn với các tư tế của nó và những kẻ lãnh đạo của nó.
Kẻ hủy diệt sẽ đến từng thành nó,
Và không thành nào thoát khỏi.
Thung lũng sẽ bị tàn phá,
Ðồng bằng sẽ bị hủy hoại,
Y như Chúa đã phán.
Hãy chắp cánh cho Mô-áp, để nó cao bay xa chạy;[c]
Các thành của nó sẽ trở nên hoang vắng điêu tàn,
Không người nào còn ở trong các nơi đó nữa.
10 Ðáng nguyền rủa thay cho kẻ làm công việc Chúa cách qua loa chiếu lệ.
Ðáng nguyền rủa thay cho kẻ giữ gươm của nó lại mà không để cho nhuốm máu!
11 Từ thuở niên thiếu Mô-áp luôn được sống an lành;
Ðược ổn định như rượu mà cặn đã lắng xuống,
Không bị rót từ vò này sang vò khác;
Nó chưa hề bị lưu đày,
Cho nên vị của nó còn nguyên,
Mùi của nó vẫn không thay đổi.
12 Vì vậy,” Chúa phán, “chắc chắn sẽ có ngày Ta sai những kẻ gạn lọc đến để gạn lọc nó;
Chúng sẽ đổ hết các vò của nó ra, rồi chúng sẽ đập vỡ các vò ấy ra từng mảnh.
13 Bấy giờ Mô-áp sẽ mang lấy nỗi hổ nhục về việc thờ lạy Thần Kê-mốt,
Như nhà I-sơ-ra-ên đã mang lấy nỗi hổ nhục về việc thờ lạy tượng con bò vàng ở Bê-tên,[d] vật chúng để lòng tin cậy.
14 Làm thể nào các ngươi có thể nói, ‘Chúng tôi là những anh hùng và những chiến sĩ dũng mãnh ở mặt trận,
15 Trong khi Mô-áp bị tàn phá, và quân thù của nó tiến lên các thành của nó,
Các chiến sĩ trẻ gan dạ nhất của nó đi xuống nghinh địch đều bị tàn sát?’
Ðức Vua, danh Ngài là Chúa các đạo quân, phán hỏi.
16 Tai họa của Mô-áp đã gần kề,
Ngày tàn của nó đang đến cách mau chóng.
17 Hãy than khóc cho nó, hỡi các nước lân cận của nó,
Và hỡi mọi kẻ biết danh tiếng nó;
Hãy khóc rằng, ‘Tiếc thay cho vương trượng uy quyền đã bị gãy!
Tiếc thay cho cây gậy tốt đẹp đã không còn!’
18 Hỡi nàng thiếu nữ ở Ði-bôn,
Hãy rời bỏ chỗ sang trọng của nàng,
Xuống ngồi trên mặt đất khô khan nứt nẻ;
Vì kẻ tàn phá Mô-áp đang xông lên đánh ngươi;
Nó đang tiêu diệt các thành trì kiên cố của ngươi.
19 Hỡi dân cư ở A-rô-ê,
Hãy đứng bên lề đường và quan sát;
Hãy hỏi người nam đang chạy trốn và người nữ đang lẩn tránh,
‘Chuyện gì đã xảy ra thế?’
20 Mô-áp đang bị sỉ nhục,
Vì đất nước nó đang bị giải thể.
Hãy than khóc và kêu gào!
Hãy báo tin cho dân ở Ạc-nôn biết,
Rằng Mô-áp đã bị làm cho hoang phế điêu tàn.”

21 “Sự đoán phạt đã giáng xuống miền đồng bằng: giáng xuống Hô-lôn, Gia-xa, và Mê-pha-át, 22 giáng xuống Ði-bôn, Nê-bô, và Bết Ðíp-la-tha-im, 23 giáng xuống Ki-ri-a-tha-im, Bết Ga-mun, và Bết Mê-ôn, 24 giáng xuống Ki-ri-ốt, Bô-ra, và tất cả các thành trong đất Mô-áp, cả xa lẫn gần. 25 Sừng của Mô-áp đã bị chặt đứt, cánh tay của nó đã bị gãy,” Chúa phán.

26 “Hãy bắt nó phải uống cho say, vì nó đã tự tôn nó lên bằng cách chống báng Chúa. Hãy để cho Mô-áp dầm mình trong đống ói mửa của nó, để nó cũng trở thành đầu đề cho thiên hạ chế giễu cười chê. 27 Há chẳng phải ngươi vẫn thường chê cười chế giễu I-sơ-ra-ên đấy sao? Há chẳng phải ngươi coi dân ấy là phường trộm cắp hay sao? Mỗi khi ngươi nói đến dân ấy ngươi thường lắc đầu khinh miệt.”

28 “Hỡi dân cư ở Mô-áp,
Hãy rời khỏi các thành phố, và hãy vào các hang đá mà sống!
Hãy như con bồ câu làm tổ trong hốc đá bên bờ vực thẳm.
29 Chúng ta đã từng nghe nói về thói kiêu ngạo của Mô-áp;
Nó thật là phách lối kiêu căng;
Nó hợm mình, tự cao, và tự đại,
Lòng nó luôn ngạo mạn kiêu kỳ.”
30 Chúa phán, “Ta biết rõ tính nóng nảy xấc xược của nó;
Những gì nó khoác lác ba hoa đều láo khoét cả;
Những việc nó khoe khoang đều chẳng có thực chất.
31 Vì thế Ta khóc than cho Mô-áp,
Ta vì toàn thể Mô-áp mà bật khóc,
Vì dân ở Ki-rơ Hê-rê mà sầu thảm buồn đau.
32 Hỡi cây nho ở Síp-ma,
Ta khóc cho ngươi hơn khóc cho Gia-xe;
Các cành của ngươi đã vươn qua bên kia biển,[e]
Vươn đến tận miền ven biển ở Gia-xe;
Nhưng quân tàn phá đã đến phá hủy những trái mùa hè và luôn cả mùa nho của ngươi.
33 Niềm hân hoan và vui vẻ đã bị cất đi khỏi các cánh đồng trong đất Mô-áp phì nhiêu màu mỡ;
Ta đã làm cho những bồn ép nho ngưng chảy ra nước nho;
Không kẻ đạp nho nào sẽ cất tiếng reo mừng vui vẻ;
Vì tiếng gào la không phải tiếng reo mừng.”

34 “Tiếng gào thét từ Hếch-bôn nghe thấu đến Ê-lê-a-lê, và vang vọng đến Gia-ha; từ Xô-a dội đến Hô-rô-na-im và Éc-lát Sê-li-si-gia. Vì ngay cả vùng quanh các mạch nước ở Nim-rim đều trở thành khô cằn hoang vắng.” 35 Chúa phán, “Ta sẽ làm cho ở Mô-áp không còn ai lên các nơi cao để dâng các lễ vật và dâng hương cho các thần của chúng. 36 Vì thế lòng Ta như cây sáo trỗi tiếng buồn não ruột cho Mô-áp. Lòng Ta như cây sáo trỗi điệu buồn não ruột cho dân ở Ki-rơ Hê-rê. Tiếc thay cho những của cải chúng khổ công dành dụm mà chẳng được hưởng dùng.

37 Ðầu nào cũng cạo trọc, râu ai cũng bị cạo trụi. Tất cả các đôi tay đều bị rạch nhiều lằn, và các lưng đều quấn vải thô tang chế. 38 Trên sân thượng của mọi nhà ở Mô-áp và tại các quảng trường người ta không nghe gì khác hơn là những tiếng khóc than ai oán, vì Ta đã đập vỡ Mô-áp như cái bình sành không ai muốn dùng nữa,” Chúa phán. 39 “Nó đã vỡ nát rồi! Chúng đang than khóc! Mô-áp đã quay lưng bỏ đi trong tủi nhục! Mô-áp đã trở thành một cớ cười chê và một điều kinh hãi cho các lân bang.”

40 Chúa phán thế này,

“Hãy xem, quân thù sẽ như chim đại bàng lao xuống
Và dang cánh vụt tới bắt lấy con mồi Mô-áp,
41 Các thành phố của nó sẽ bị chiếm lấy,
Các thành trì kiên cố của nó sẽ bị bao vây.
Trong ngày đó lòng các chiến sĩ của Mô-áp sẽ đau đớn quặn thắt như sản phụ lúc lâm bồn.
42 Mô-áp sẽ bị tiêu diệt để không còn là một dân nữa,
Bởi vì nó đã tự tôn nó lên bằng cách chống báng Chúa.
43 Hỡi dân cư của Mô-áp,
Hãi hùng, hố thẳm, và bẫy sập đang ở trước mặt các ngươi,” Chúa phán.
44 “Kẻ nào thoát khỏi hãi hùng sẽ rơi vào hố thẳm,
Kẻ nào leo ra được khỏi hố thẳm sẽ bị sa vào bẫy sập,
Vì Ta sẽ mang những điều ấy giáng trên Mô-áp trong năm nó bị đoán phạt,” Chúa phán.
45 “Dưới bóng mát của tường thành Hếch-bôn, những kẻ đào thoát dừng chân thở hổn hển,
Vì một ngọn lửa đã từ Hếch-bôn cháy lan ra,
Một ngọn lửa đã bốc cháy từ giữa hoàng tộc của Si-hôn;
Nó đã thiêu hủy trán của Mô-áp,
Và cháy rụi sọ của đám quân hỗn loạn.
46 Hỡi Mô-áp, khốn cho ngươi!
Dân ở Kê-mốt bị diệt vong,
Các con trai các ngươi bị bắt làm tù binh,
Các con gái các ngươi bị bắt đi lưu đày.
47 Dù vậy trong những ngày cuối cùng,
Ta sẽ tái lập vận mạng của Mô-áp,”[f] Chúa phán.
Lời tuyên án dành cho Mô-áp dừng lại ở đây.

Footnotes

  1. Giê-rê-mi 46:14 nt: Nốp
  2. Giê-rê-mi 46:25 ctd: dân ở Nô (thủ đô của Thượng Ai-cập, thời cổ)
  3. Giê-rê-mi 48:9 Có bản ghi: Hãy để dành muối hầu thoa bóp cho Mô-áp, vì nó chắc chắn sẽ ngã nhào.
  4. Giê-rê-mi 48:13 nt: nỗi hôå nhục của Bê-tên
  5. Giê-rê-mi 48:32 Chỉ về Biển Chết
  6. Giê-rê-mi 48:47 ctd: Ta sẽ đem những kẻ bị lưu đày của Mô-áp trở về