Add parallel Print Page Options

Hy Vọng của Người Trung Thành Theo CHÚA

Thơ của Ða-vít

Ðức Chúa Trời ôi, xin che chở con,
Vì con nương náu nơi Ngài.
Con xin thưa với Chúa rằng, “Ngài là Chúa của con;
Ngoài Ngài ra con chẳng có phước hạnh nào.”

Về các vị thánh đồ trên đất, họ là những bậc cao trọng;
Nghĩ đến họ, lòng con dâng lên niềm sảng khoái sâu xa.
Còn những kẻ vội chạy theo các thần khác, chắc chắn nỗi buồn thảm của chúng sẽ gia tăng;
Con sẽ không dâng lễ quán bằng máu cho các thần ấy;
Thậm chí ngay cả danh chúng, con sẽ không nhắc đến trên môi con.

Chúa là phần cơ nghiệp của con và phần trong chén con;
Ngài sẽ bảo vệ phần của con.
Lằn ranh phân chia đã đặt đúng vào những nơi con thích;
Phải, con có được một cơ nghiệp thật tốt đẹp.

Tôi sẽ chúc tụng Chúa, Ðấng chỉ bảo tôi;
Ðêm đêm lòng tôi nhắc nhở tôi.
Tôi hằng để Chúa trước mặt tôi;
Vì Ngài ở bên phải tôi, nên tôi chẳng bị rúng động.
Do đó lòng tôi vui vẻ, tinh thần tôi phấn khởi,
Và thân xác tôi sẽ nghỉ ngơi trong an lạc.

10 Vì Ngài sẽ chẳng bỏ linh hồn con luôn trong âm phủ,
Hoặc để cho Người Thánh của Ngài thấy sự rữa nát.
11 Ngài sẽ chỉ cho con con đường sự sống;
Trước thánh nhan Ngài thật tràn đầy vui vẻ;
Ở bên phải Ngài ôi hạnh phúc vô cùng.

Xin Chúa Bảo Vệ Khỏi Kẻ Áp Bức

Bài cầu nguyện của Ða-vít

Xin nghe lẽ công chính, Chúa ôi, xin nghe tiếng con kêu cầu;
Xin nghe lời cầu nguyện của con, những lời chẳng ra từ môi giả dối.
Nguyện Ngài minh oan cho con;
Nguyện mắt Ngài thấy những điều chính trực.

Ngài đã thử lòng con;
Ban đêm Ngài đã đến thăm con;
Ngài đã thử thách con,
Và Ngài đã thấy con không làm điều gì đáng tội,
Vì con đã quyết định rằng miệng con sẽ không phạm tội.

Còn về những việc của loài người,
Nhờ lời từ môi Ngài, con đã giữ được mình khỏi đường lối của kẻ bạo tàn.
Con đã giữ những bước chân con theo sát đường lối Ngài,
Và chân con đã không trượt ngã.

Ðức Chúa Trời ôi, con kêu cầu Ngài, vì Ngài sẽ đáp lời con;
Xin nghiêng tai lắng nghe lời cầu nguyện của con;
Xin bày tỏ lòng thương xót diệu kỳ của Ngài;
Ðấng Giải Cứu ôi, xin dùng tay phải Ngài giúp những người tin cậy Ngài khỏi những kẻ chống nghịch họ.

Xin gìn giữ con như con ngươi của mắt Ngài;
Xin giấu con dưới bóng của cánh Ngài,
Ðể con thoát khỏi những kẻ ác muốn hại con,
Tức khỏi những kẻ tử thù đang vây quanh con.

10 Chúng khép chặt lòng thương xót chúng lại như đã bị mỡ bao trùm;
Miệng chúng nói toàn những lời kiêu ngạo.
11 Bây giờ mỗi bước con đều bị chúng vây quanh theo dõi,
Mắt chúng dõi theo con để tìm cơ hội vật con ngã xuống.
12 Chúng như sư tử đói chực cắn xé con mồi,
Như sư tử tơ đang rình mồi trong bụi rậm.

13 Chúa ôi, xin trỗi dậy, đối đầu với chúng, và đánh hạ chúng;
Xin dùng gươm Ngài giải cứu linh hồn con khỏi kẻ ác.
14 Chúa ôi, xin dùng tay Ngài cứu con khỏi những phàm nhân, những kẻ chỉ có phần phước ở đời này.
Xin cho chúng đầy bụng bằng những gì Ngài đã để dành cho chúng;
Nguyện con cái chúng sẽ nhận đầy đủ những điều ấy,
Và còn dư lại để dành cho cháu chắt chúng nữa.

15 Còn con, nhờ sự công chính, con sẽ được nhìn thấy mặt Ngài;
Khi thức dậy con sẽ vui thỏa chiêm ngưỡng thánh nhan Ngài.

Phao-lô tại Ma-xê-đô-ni-a

20 Sau khi cuộc rối loạn đã yên, Phao-lô mời các môn đồ đến; sau khi nói những lời khuyên nhủ, ông từ giã họ, lên đường qua Ma-xê-đô-ni-a. Ông đi qua các miền đó, dùng nhiều lời khuyên nhủ các tín hữu, rồi đến Hy-lạp, và ở tại đó ba tháng. Vì người Do-thái đã lập mưu toan ám sát ông, nên khi sắp xuống tàu để về Sy-ri-a, ông đã quyết định đổi qua ngả Ma-xê-đô-ni-a để trở về.

Tháp tùng với ông có Sô-pa-tê con Pi-ru người Bê-rê, A-ri-tạc và Sê-cun-đu là hai người Thê-sa-lô-ni-ca, Gai-út người Ðẹc-bê, Ti-mô-thê, Ty-chi-cơ và Trô-phi-mu là hai người A-si-a. Những người ấy đã đi trước và đợi chúng tôi ở Trô-ách. Còn chúng tôi, sau những ngày của Lễ Bánh Không Men chúng tôi xuống tàu tại Phi-líp, và năm ngày sau chúng tôi đến Trô-ách và gặp lại họ; chúng tôi ở lại đó bảy ngày.

Phao-lô Giảng tại Trô-ách

Ngày thứ nhất trong tuần chúng tôi họp nhau lại để dự Lễ Bẻ Bánh. Phao-lô giảng dạy cho các tín hữu. Vì hôm sau ông phải ra đi, nên ông giảng lâu đến nửa đêm. Có nhiều đèn trong phòng trên lầu, nơi chúng tôi nhóm lại. Có một cậu thiếu niên kia tên là Êu-ty-cơ ngồi trên thành cửa sổ để nghe giảng. Trong khi Phao-lô giảng lâu, cậu ngủ gục; vì ngủ say quá, cậu té từ tầng lầu thứ ba xuống đất; khi người ta đỡ cậu dậy thì cậu đã chết rồi. 10 Phao-lô đi xuống, cúi xuống đỡ lấy cậu, ôm cậu vào lòng, và nói, “Ðừng bối rối, vì cháu còn sống.” 11 Ðoạn ông đi lên, dự Lễ Bẻ Bánh, và ăn với anh chị em. Sau đó ông tiếp tục nói chuyện với họ đến sáng, rồi ông ra đi. 12 Họ đưa cậu thiếu niên được sống lại ấy đi về, và họ được an ủi không ít.

Phao-lô Ghé Qua Mi-lê-tu

13 Chúng tôi xuống tàu và cho giăng buồm đến A-sốt, nơi chúng tôi dự tính sẽ đón Phao-lô, vì ông đã sắp xếp như vậy; ông muốn đi đường bộ một mình một chặng. 14 Khi chúng tôi gặp ông ở A-sốt, chúng tôi đón ông lên tàu và cùng đến Thành Mi-ty-len. 15 Chúng tôi rời đó, ngày hôm sau tàu chạy ngang qua Ðảo Chi-ô, ngày kế tiếp chúng tôi đến Ðảo Sa-mô, và ngày sau đó chúng tôi đến Mi-lê-tu. 16 Số là Phao-lô đã quyết định rằng chúng tôi chỉ đi ngang qua Ê-phê-sô, để ông khỏi mất thì giờ nhiều ở A-si-a, vì ông rất nóng lòng muốn trở về Giê-ru-sa-lem để, nếu có thể được, kịp dự Lễ Ngũ Tuần.

Read full chapter