Numbers 16
GOD’S WORD Translation
Korah’s Rebellion
16 Korah (son of Izhar), Dathan and Abiram (sons of Eliab), and On (son of Peleth) dared to challenge Moses.[a] (Korah was a descendant of Kohath and Levi. Dathan, Abiram, and On were descendants of Reuben.) 2 These four men were joined by 250 Israelite men, well-known leaders of the community, chosen by the assembly. 3 They came together to confront Moses and Aaron and said to them, “You’ve gone far enough! Everyone in the whole community is holy, and the Lord is among them. Why do you set yourselves above the Lord’s assembly?”
4 As soon as Moses heard this, he bowed with his face touching the ground. 5 Then he said to Korah and all his followers, “In the morning the Lord will show who belongs to him, who is holy, and who it is that he will allow to come near him. Only the person the Lord chooses will be allowed to come near him. 6 Korah, you and all your followers must do this tomorrow: Take incense burners, 7 and put burning coals and incense in them in the Lord’s presence. Then the Lord will choose the man who is holy. You’ve gone far enough!”
8 Moses also said to Korah, “Listen, you Levites! 9 Isn’t it enough for you that the God of Israel has separated you from the rest of the community of Israel? The Lord has brought you near himself to do the work for his tent and stand in front of the community to serve them. 10 He has brought you and all the other Levites near himself, but now you demand to be priests. 11 So you and all your followers have joined forces against the Lord! Who is Aaron that you should complain about him?”
12 Then Moses sent for Dathan and Abiram, sons of Eliab. But they said, “We won’t come! 13 Isn’t it enough that you brought us out of a land flowing with milk and honey only to kill us in the desert? Do you also have to order us around? 14 Certainly you haven’t brought us into a land flowing with milk and honey or given us any fields and vineyards to own. Do you think you can still pull the wool over our eyes? We won’t come.”
15 Moses became angry and said to the Lord, “Don’t accept their offering. I haven’t taken anything from them, not even a donkey. And I haven’t mistreated any of them.”
16 Moses said to Korah, “Tomorrow you and all your followers must come into the Lord’s presence. Aaron will also be there with you. 17 Each man will take his incense burner and put incense in it. They will offer all 250 incense burners to the Lord. Then you and Aaron offer your incense burners.”
18 So each man took his incense burner, put burning coals and incense in it, and stood with Moses and Aaron at the entrance to the tent of meeting. 19 When Korah had gathered all his followers—those who opposed Moses and Aaron—at the entrance to the tent of meeting, the glory of the Lord appeared to the whole group.
20 The Lord said to Moses and Aaron, 21 “Move away from these men, and I’ll destroy them in an instant.” 22 Immediately, they bowed with their faces touching the ground and said, “O God, you are the God who gives the breath of life to everyone! If one man sins, will you be angry with the whole community?”
23 Then the Lord said to Moses, 24 “Tell the community: Move away from the tents of Korah, Dathan, and Abiram.”
25 Moses got up and went to Dathan and Abiram, and the leaders of Israel followed him. 26 He said to the community, “Move away from the tents of these wicked men. Don’t touch anything that belongs to them, or you’ll be swept away because of all their sins.” 27 So they moved away from the tents of Korah, Dathan, and Abiram. Dathan and Abiram had come out and were standing at the entrances to their tents with their wives and children.
28 Moses said, “This is how you will know that the Lord sent me to do all these things and that it wasn’t my idea: 29 If these men die like all other people—if they die a natural death—then the Lord hasn’t sent me. 30 But if the Lord does something totally new—if the ground opens up, swallows them and everything that belongs to them, and they go down alive to their graves—then you’ll know that these men have treated the Lord with contempt.”
31 As soon as he had finished saying all this, the ground under them split, 32 and the earth opened up to swallow them, their families, the followers of Korah, and all their property. 33 They went down alive to their graves with everything that belonged to them. The ground covered them, and so they disappeared from the assembly. 34 All the Israelites around them ran away when they heard their screams. They thought the ground would swallow them, too.
35 Fire came from the Lord and consumed the 250 men who were offering incense.[b]
36 Then the Lord said to Moses, 37 “Tell Eleazar, son of the priest Aaron, to take the incense burners out of the fire and scatter the coals and incense somewhere else, because the incense burners have become holy. 38 The incense burners of these men who sinned and lost their lives are holy, because they were offered to the Lord. Hammer them into thin metal sheets to cover the altar. This will be a sign to the Israelites.”
39 So the priest Eleazar took the bronze incense burners which had been brought by those who had been burned to death. The incense burners were then hammered into thin metal sheets to cover the altar, 40 following the command that the Lord had given through Moses. The bronze-covered altar will remind Israel that no one but a descendant of Aaron can come near to burn incense to the Lord. Everyone else will die like Korah and his followers.
41 The next day the whole community of Israel complained to Moses and Aaron. They said, “You have killed the Lord’s people.” 42 The community came together to confront Moses and Aaron. When they turned toward the tent of meeting, they saw the smoke covering it, and the glory of the Lord appeared.
43 Then Moses and Aaron went to the front of the tent of meeting. 44 The Lord said to Moses, 45 “Get away from these people, and let me destroy them in an instant!” Immediately, they bowed with their faces touching the ground.
46 Moses said to Aaron, “Take your incense burner, put burning coals from the altar and incense in it, and go quickly into the community to make peace with the Lord for the people. The Lord is showing his anger; a plague has started.”
47 Aaron took his incense burner, as Moses told him, and ran into the middle of the assembly, because the plague had already begun among the people. He put incense on the incense burner to make peace with the Lord for the people. 48 He stood between those who had died and those who were still alive, and the plague stopped. 49 Still, 14,700 died from the plague in addition to those who had died because of Korah. 50 By the time Aaron came back to Moses at the entrance to the tent of meeting, the plague had stopped.
Footnotes
- 16:1 The beginning of verse 2 (in Hebrew) has been placed in verse 1 to express the complex Hebrew sentence structure more clearly in English.
- 16:35 Numbers 16:36–50 in English Bibles is Numbers 17:1–15 in the Hebrew Bible.
Dân Số 16
New Vietnamese Bible
Cô-rê, Đa-than Và A-bi-ram
16 Cô-rê, con trai Đít-sê-hu, cháu của Kê-hát, chắt của Lê-vi và mấy người Ru-bên là Đa-than và A-bi-ram, con trai Ê-li-áp, với Ôn, con trai Phê-lết xấc xược 2 nổi lên chống nghịch Môi-se. Cùng theo họ có 250 người Y-sơ-ra-ên đều là cấp lãnh đạo bộ tộc danh tiếng, đã từng được bổ nhiệm vào nghị viên hội đồng. 3 Họ kết đảng chống nghịch Môi-se và A-rôn, và tố cáo: “Các ông thật là quá quắt, toàn thể hội chúng đều là thánh, và CHÚA đang ở với mỗi người trong hội chúng. Vậy, tại sao hai ông đặt mình lên cao hơn hội chúng của CHÚA?”
4 Nghe lời ấy, Môi-se quỳ mọp xuống đất. 5 Ông nói với Cô-rê và tất cả phe đảng của người này: “Sáng mai, CHÚA sẽ tỏ cho biết ai thuộc về Ngài và ai là thánh, Ngài sẽ cho người ấy đến gần Ngài. Người nào Ngài chọn sẽ được Ngài đem đến gần bên Ngài. 6 Ngươi, Cô-rê, và tất cả những người theo ngươi đều phải làm điều này: Hãy cầm lấy lư hương, 7 và ngày mai, trước mặt CHÚA, hãy để lửa và trầm hương vào. Người nào CHÚA chọn chính là người thánh. Những người Lê-vi theo ngươi thật là quá quắt!”
8 Môi-se cũng bảo Cô-rê: “Này các người Lê-vi của ngươi, bây giờ hãy nghe đây! 9 Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đã biệt riêng các ngươi khỏi hội chúng Y-sơ-ra-ên và đem các ngươi đến gần Ngài để làm công việc tại Đền Tạm của CHÚA, và để các ngươi đứng trước mặt hội chúng và phục vụ họ, việc ấy chưa đủ sao? 10 Ngài đã đem ngươi và tất cả anh em người Lê-vi đến gần Ngài, thế mà bây giờ các ngươi lại muốn chiếm đoạt chức tế lễ nữa. 11 Ngươi và tất cả những người theo ngươi đã cấu kết với nhau để chống nghịch CHÚA. A-rôn là ai mà các ngươi lằm bằm chống nghịch người?”
12 Sau đó, Môi-se mời Đa-than và A-bi-ram đến, hai người là con trai của Ê-li-áp. Nhưng họ đáp: “Chúng tôi không đến đâu! 13 Ông đã đem chúng tôi ra khỏi một xứ đượm sữa và mật để giết chúng ta trong sa mạc, như thế chưa đủ sao? mà bây giờ ông còn muốn tể trị trên chúng ta sao? 14 Hơn nữa, ông đâu có đem chúng tôi vào một xứ đượm sữa và mật, đâu có cho chúng tôi thừa hưởng ruộng đất và vườn nho? Liệu ông muốn móc mắt những người đó sao? Không, chúng tôi không đến đâu!”
15 Môi-se giận lắm nên thưa với CHÚA: “Xin Chúa đừng nhậm tế lễ của họ! Tôi chẳng từng lấy của họ một con lừa, cũng chẳng bao giờ làm thương tổn một ai trong vòng họ.”
16 Môi-se bảo Cô-rê: “Ngày mai, ngươi và tất cả những người theo ngươi cùng với A-rôn phải trình diện trước mặt CHÚA. 17 Mỗi người phải lấy lư hương mình và đặt trầm hương vào rồi dâng lên trước mặt CHÚA, tất cả là hai trăm năm mươi lư hương. Ngươi và A-rôn cũng phải cầm lư hương mình.” 18 Vậy, mỗi người đều cầm lư hương, đặt lửa và trầm hương vào, rồi đứng với Môi-se và A-rôn tại cửa Trại Hội Kiến. 19 Khi Cô-rê tập hợp tất cả những người theo mình chống nghịch Môi-se và A-rôn tại cửa Trại Hội Kiến, vinh quang của CHÚA hiện ra với toàn thể hội chúng. 20 CHÚA phán dạy Môi-se và A-rôn: 21 “Hai con hãy tách rời khỏi hội chúng này để Ta tiêu diệt chúng ngay lập tức.”
22 Nhưng Môi-se và A-rôn quỳ mọp xuống và kêu xin: “Ôi, lạy Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Trời của tâm linh mọi người, Chúa nổi giận với cả hội chúng vì một người phạm tội hay sao?”
23 CHÚA phán dạy Môi-se: 24 “Con hãy bảo hội chúng: Hãy tách rời trại của Cô-rê, Đa-than và A-bi-ram!”
25 Môi-se vùng dậy chạy về phía Đa-than và A-bi-ram, theo sau có các trưởng lão của Y-sơ-ra-ên. 26 Ông cảnh cáo hội chúng: “Hãy dang xa các trại của những người gian ác này, đừng đụng đến bất luận vật gì thuộc về họ, kẻo các ngươi cũng bị quét sạch vì tất cả tội lỗi của họ chăng?” 27 Vậy, dân chúng dang xa ra khỏi trại của Cô-rê, Đa-than và A-bi-ram. Trước đó, Cô-rê, Đa-than và A-bi-ram đứng tại cửa trại mình cùng với vợ con, kể cả các con nhỏ.
28 Môi-se nói: “Nhờ việc này, các ngươi sẽ biết CHÚA đã sai ta thực hiện các công tác đó chứ không phải do ý riêng ta. 29 Nếu những kẻ đó chết cách thường tình và chỉ gặp những điều xảy ra cho con người, thì CHÚA không có sai ta. 30 Nhưng nếu CHÚA làm một việc hoàn toàn mới lạ, nếu đất hả miệng nuốt họ đi với tất cả những gì thuộc về họ, và họ còn sống mà xuống đáy mộ, thì các ngươi sẽ biết những kẻ này đã khinh dể CHÚA.”
31 Ông vừa nói xong những lời đó, đất dưới chân họ liền nứt ra, 32 và đất hả miệng nuốt trửng họ với gia đình họ cùng với tất cả những người theo Cô-rê và trọn tài sản họ. 33 Họ còn sống mà xuống Âm Phủ với tất cả những gì thuộc về họ. Đất khép miệng lại trên họ và họ chết mất, vì bị tuyệt diệt giữa hội chúng mình. 34 Nghe tiếng họ kêu thét lên, tất cả dân Y-sơ-ra-ên xung quanh họ đều chạy trốn và la hoảng: “Đất cũng sắp nuốt trửng chúng ta!”
35 Một ngọn lửa từ CHÚA lòe ra đốt chết 250 người đang dâng hương.
36 CHÚA phán dạy Môi-se: 37 “Con hãy bảo Ê-lê-a-sa con trai A-rôn, thầy tế lễ, thu lượm các lư hương ra khỏi chỗ lửa cháy, và vãi than của các lư hương nơi xa vì các lư hương đó đã nên thánh, 38 tức là các lư hương của những người đã phạm tội mà bị thiệt mạng. Hãy dùng búa dát mỏng các lư hương ấy, làm thành những tấm đồng để bọc bàn thờ, vì các lư hương ấy đã được dâng lên trước mặt CHÚA và đã được thánh hóa. Hãy để các tấm ấy làm một dấu hiệu cho Y-sơ-ra-ên!”
39 Vậy, thầy tế lễ Ê-lê-a-sa thu lượm các lư hương bằng đồng của những kẻ bị chết cháy rồi dùng búa dát mỏng để bọc bàn thờ. 40 Đó là một kỷ niệm cho dân Y-sơ-ra-ên để nhắc nhở những người ngoài dòng dõi A-rôn đừng đến gần để xông hương trước mặt CHÚA, kẻo bị chung số phận với Cô-rê và những kẻ theo ông.
41 Hôm sau, toàn thể hội chúng đều lầm bầm chống nghịch Môi-se và A-rôn: “Hai ông đã giết hại dân CHÚA!”
42 Khi hội chúng đang họp nhau chống nghịch Môi-se và A-rôn, họ ngoảnh lại nhìn Trại Hội Kiến, thình lình mây che phủ trại và vinh quang của CHÚA xuất hiện. 43 Môi-se và A-rôn liền đi đến trước Trại Hội Kiến. 44 CHÚA bảo Môi-se: 45 “Hãy ra khỏi giữa hội chúng này thì Ta sẽ tiêu diệt chúng nó ngay lập tức!” Môi-se và A-rôn liền sấp mặt xuống đất.
46 Môi-se bảo A-rôn: “Xin anh cầm lư hương mình, đặt trầm hương vào với lửa lấy từ bàn thờ rồi đi gấp đến giữa hội chúng để làm tế lễ chuộc tội cho họ. Vì CHÚA đã nổi thạnh nộ và trận dịch đã bắt đầu!” 47 Vậy, A-rôn làm theo điều Môi-se căn dặn và chạy vào giữa hội chúng. Trận dịch đã bắt đầu hành hại dân chúng, nhưng A-rôn dâng hương và chuộc tội cho họ. 48 Ông cứ đứng giữa người sống và người chết, trận dịch ngừng lại. 49 Nhưng 14,700 người đã chết vì trận dịch đó, ngoài những kẻ đã chết vì Cô-rê. 50 Lúc ấy, A-rôn quay lại với Môi-se tại cửa Trại Hội Kiến vì trận dịch đã chấm dứt.
Copyright © 1995, 2003, 2013, 2014, 2019, 2020 by God’s Word to the Nations Mission Society. All rights reserved.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)