Add parallel Print Page Options

La parábola de los labradores malvados(A)

12 Jesús comenzó a hablarles por medio de parábolas. Les dijo: «Un hombre plantó un viñedo y le puso un cerco; preparó un lugar donde hacer el vino y levantó una torre para vigilarlo todo. Luego alquiló el terreno a unos labradores y se fue de viaje. A su debido tiempo, mandó un criado a pedir a los labradores la parte de la cosecha que le correspondía. Pero ellos le echaron mano, lo golpearon y lo enviaron con las manos vacías. Entonces el dueño mandó otro criado, pero a éste lo hirieron en la cabeza y lo insultaron. Mandó a otro, y a éste lo mataron. Después mandó a otros muchos; y a unos los golpearon y a otros los mataron.

»Todavía le quedaba uno: su propio hijo, a quien quería mucho. Por último lo mandó a él, pensando: “Sin duda, respetarán a mi hijo.” Pero los labradores se dijeron unos a otros: “Éste es el que ha de recibir la herencia; matémoslo, y será nuestra la propiedad.” Así que lo agarraron, lo mataron y arrojaron el cuerpo fuera del viñedo.

»¿Y qué creen ustedes que hará el dueño del viñedo? Pues irá y matará a esos labradores, y dará el viñedo a otros.

10 »¿No han leído ustedes la Escritura? Dice:

“La piedra que los constructores despreciaron
se ha convertido en la piedra principal.
11 Esto lo hizo el Señor,
y estamos maravillados.”»

12 Quisieron entonces arrestar a Jesús, porque sabían que había usado esta parábola contra ellos. Pero como tenían miedo de la gente, lo dejaron y se fueron.

La pregunta sobre los impuestos(B)

13 Mandaron a Jesús algunos de los fariseos y del partido de Herodes, para hacerle decir algo de que pudieran acusarlo. 14 Éstos fueron y le dijeron:

—Maestro, sabemos que tú dices la verdad, sin dejarte llevar por lo que diga la gente, porque no hablas para darles gusto. Tú enseñas de veras el camino de Dios. ¿Está bien que paguemos impuestos al emperador romano, o no? ¿Debemos o no debemos pagarlos?

15 Pero Jesús, que conocía su hipocresía, les dijo:

—¿Por qué me tienden trampas? Tráiganme una moneda de denario, para que la vea.

16 Se la llevaron, y Jesús les dijo:

—¿De quién es ésta cara y el nombre que aquí está escrito?

Le contestaron:

—Del emperador.

17 Entonces Jesús les dijo:

—Pues den al emperador lo que es del emperador, y a Dios lo que es de Dios.

Y su respuesta los dejó admirados.

La pregunta sobre la resurrección(C)

18 Entonces fueron a ver a Jesús algunos saduceos. Éstos dicen que los muertos no resucitan; por eso le presentaron este caso:

19 —Maestro, Moisés nos dejó escrito que si un hombre casado muere sin haber tenido hijos con su mujer, el hermano del difunto deberá tomar por esposa a la viuda, para darle hijos al hermano que murió. 20 Pues bien, había una vez siete hermanos, el primero de los cuales se casó, pero murió sin dejar hijos. 21 Entonces el segundo se casó con la viuda, pero él también murió sin dejar hijos. Lo mismo pasó con el tercero, 22 y con los siete; pero ninguno dejó hijos. Finalmente murió también la mujer. 23 Pues bien, en la resurrección, cuando vuelvan a vivir, ¿de cuál de ellos será esposa esta mujer, si los siete estuvieron casados con ella?

24 Jesús les contestó:

—Ustedes están equivocados, porque no conocen las Escrituras ni el poder de Dios. 25 Cuando los muertos resuciten, los hombres y las mujeres no se casarán, pues serán como los ángeles que están en el cielo. 26 Y en cuanto a que los muertos resucitan, ¿no han leído ustedes en el libro de Moisés el pasaje de la zarza que ardía? Dios le dijo a Moisés: “Yo soy el Dios de Abraham, de Isaac y de Jacob.” 27 ¡Y él no es Dios de muertos, sino de vivos! Ustedes están muy equivocados.

El mandamiento más importante(D)

28 Al ver que Jesús les había contestado bien, uno de los maestros de la ley, que los había oído discutir, se acercó a él y le preguntó:

—¿Cuál es el primero de todos los mandamientos?

29 Jesús le contestó:

—El primer mandamiento de todos es: “Oye, Israel: el Señor nuestro Dios es el único Señor. 30 Ama al Señor tu Dios con todo tu corazón, con toda tu alma, con toda tu mente y con todas tus fuerzas.” 31 Pero hay un segundo: “Ama a tu prójimo como a ti mismo.” Ningún mandamiento es más importante que éstos.

32 El maestro de la ley le dijo:

—Muy bien, Maestro. Es verdad lo que dices: hay un solo Dios, y no hay otro fuera de él. 33 Y amar a Dios con todo el corazón, con todo el entendimiento y con todas las fuerzas, y amar al prójimo como a uno mismo, vale más que todos los holocaustos y todos los sacrificios que se queman en el altar.

34 Al ver Jesús que el maestro de la ley había contestado con buen sentido, le dijo:

—No estás lejos del reino de Dios.

Y ya nadie se atrevía a hacerle más preguntas.

¿De quién desciende el Mesías?(E)

35 Jesús estaba enseñando en el templo, y preguntó:

—¿Por qué dicen los maestros de la ley que el Mesías desciende de David? 36 Pues David mismo, inspirado por el Espíritu Santo, dijo:

“El Señor dijo a mi Señor:
Siéntate a mi derecha,
hasta que yo ponga a tus enemigos
debajo de tus pies.”

37 ¿Pero cómo puede el Mesías descender de David, si David mismo lo llama Señor?

La gente, que era mucha, escuchaba con gusto a Jesús.

Jesús denuncia a los maestros de la ley(F)

38 Jesús decía en su enseñanza: «Cuídense de los maestros de la ley, pues les gusta andar con ropas largas y que los saluden con todo respeto en las plazas. 39 Buscan los asientos de honor en las sinagogas y los mejores lugares en las comidas; 40 y despojan de sus bienes a las viudas, y para disimularlo hacen largas oraciones. Ellos recibirán mayor castigo.»

La ofrenda de la viuda pobre(G)

41 Jesús estaba una vez sentado frente a los cofres de las ofrendas, mirando cómo la gente echaba dinero en ellos. Muchos ricos echaban mucho dinero. 42 En esto llegó una viuda pobre, y echó en uno de los cofres dos moneditas de cobre, de muy poco valor. 43 Entonces Jesús llamó a sus discípulos, y les dijo:

—Les aseguro que esta viuda pobre ha dado más que todos los otros que echan dinero en los cofres; 44 pues todos dan de lo que les sobra, pero ella, en su pobreza, ha dado todo lo que tenía para vivir.

Ngụ Ngôn về Các Tá Ðiền Gian Ác

(Mat 21:33-46; Lu 20:9-19)

12 Ngài bắt đầu dùng ngụ ngôn nói với họ, “Một người kia trồng một vườn nho, dựng hàng rào chung quanh, đào một hầm ép rượu, và xây một tháp canh. Ðoạn người ấy cho các tá điền thuê vườn nho đó, rồi đi phương xa. Ðến mùa thu hoạch, người ấy sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu nhận hoa lợi của vườn nho mình. Nhưng các tá điền túm lấy người đầy tớ ấy, đánh người ấy, rồi đuổi người ấy về tay không. Chủ điền lại sai một đầy tớ khác. Chúng đập đầu người ấy và làm nhục người ấy. Sau đó ông lại sai một đầy tớ khác nữa, nhưng chúng giết người ấy; và đối với các đầy tớ khác được sai đến, chúng đều đối xử như vậy, kẻ thì chúng đánh, người thì chúng giết. Ông còn một người nữa, đó là con trai yêu dấu của ông. Cuối cùng ông sai con trai ông đến gặp họ; ông tự nhủ, ‘Họ sẽ nể con ta.’ Nhưng các tá điền đó nói với nhau, ‘Con thừa kế đây rồi. Hãy đến, chúng ta hãy giết nó đi, như vậy sản nghiệp của nó sẽ thuộc về chúng ta.’ Thế là chúng bắt lấy con trai của chủ, giết đi, rồi ném xác ra ngoài vườn nho. Khi ấy chủ của vườn nho sẽ làm gì? Ông sẽ đến tiêu diệt bọn tá điền đó và trao vườn nho cho người khác. 10 Các ngươi chưa đọc lời Kinh Thánh này sao,

‘Tảng đá bị thợ xây nhà loại ra đã trở thành tảng đá góc nhà.
11 Ðây quả là công việc của Chúa;
Thật quá diệu kỳ đối với mắt chúng ta’Thi 118:22-23 ?”

12 Khi những người lãnh đạo dân Do-thái nghe ngụ ngôn ấy, họ biết rằng Ngài muốn ám chỉ họ. Vì thế họ tìm cách bắt Ngài, nhưng vì sợ dân, họ đành phải bỏ Ngài mà đi.

Chúa Giải Ðáp về Việc Ðóng Thuế

(Mat 22:15-22; Lu 20:20-26)

13 Sau đó họ sai một số người Pha-ri-si và một số người của Hê-rốt đến gài bẫy để Ðức Chúa Jesus lỡ lời. 14 Họ đến với Ngài và nói, “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân thật và không thiên vị ai, vì Thầy không cả nể ai, nhưng cứ theo chân lý dạy dỗ đường lối của Ðức Chúa Trời. Có nên nộp thuế cho Sê-sa không? Chúng tôi nên nộp hay không nên nộp?”

15 Nhưng khi thấy vẻ đạo đức giả của họ, Ngài nói với họ, “Tại sao các ngươi muốn thử Ta? Hãy đem cho Ta xem một đồng tiền.”[a]

16 Họ đem cho Ngài một đồng tiền. Ngài hỏi họ, “Hình ảnh và danh hiệu này của ai?”

Họ trả lời Ngài, “Của Sê-sa.”

17 Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa, và hãy trả cho Ðức Chúa Trời những gì của Ðức Chúa Trời.” Họ đều sững sờ về câu trả lời của Ngài.

Sự Sống Lại của Người Chết

(Mat 22:23-33; Lu 20:27-40)

18 Những người Sa-đu-sê, những người nói rằng không có sự sống lại, đến gặp Ngài và hỏi, 19 “Thưa Thầy, Môi-se đã viết cho chúng ta rằng nếu anh hoặc em trai của ai qua đời, để lại vợ góa mà không con nối dõi, thì em trai hoặc anh của người ấy phải lấy người vợ góa để sinh con cho người quá cố, hầu lưu truyền dòng giống của anh hoặc em mình. 20 Có bảy anh em trai kia. Người anh cả cưới vợ, rồi chết, không con nối dõi. 21 Người thứ hai lấy góa phụ ấy, rồi cũng chết, không con nối dõi; người thứ ba cũng vậy. 22 Cả bảy anh em đều không để lại một con nối dõi. Cuối cùng người đàn bà ấy cũng chết. 23 Vậy khi sống lại, người đàn bà ấy sẽ là vợ của ai, vì bảy người đều đã lấy bà?”

24 Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Há chẳng phải các ngươi sai lầm vì các ngươi không hiểu Kinh Thánh và quyền năng của Ðức Chúa Trời sao? 25 Vì khi từ cõi chết sống lại người ta sẽ không cưới không gả, nhưng sẽ như các thiên sứ trên trời. 26 Còn về sự sống lại của người chết, các ngươi chưa đọc trong sách của Môi-se, thể nào Ðức Chúa Trời đã phán với ông ấy qua bụi gai cháy rằng, ‘Ta là Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Ðức Chúa Trời của I-sác, và Ðức Chúa Trời của Gia-cốp’Xuất 3:6 sao? 27 Ngài không phải là Ðức Chúa Trời của những kẻ chết nhưng của những người sống. Các ngươi đã sai lầm rất trầm trọng.”

Ðiều Răn Lớn Nhất

(Mat 22:34-40; Lu 10:25-28)

28 Một trong các thầy dạy giáo luật đến gần để nghe họ tranh luận. Khi thấy Ngài đối đáp quá hay, ông hỏi Ngài, “Thưa Thầy, điều răn nào là lớn hơn hết?”

29 Ðức Chúa Jesus đáp, “Ðiều răn lớn nhất là, ‘Hãy nghe đây, hỡi I-sơ-ra-ên: Chúa, Ðức Chúa Trời chúng ta, là Chúa có một không hai. 30 Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết trí, và hết sức yêu kính Chúa, Ðức Chúa Trời của ngươi.’ 31 Còn đây là điều răn thứ hai, ‘Ngươi phải yêu người lân cận như mình.’ Chẳng có điều răn nào lớn hơn hai điều răn đó.”

32 Thầy dạy giáo luật đó nói với Ngài, “Thưa Thầy, Thầy nói rất đúng. ‘Ðức Chúa Trời là Ðấng độc nhất vô nhị; ngoài Ngài, không có Ðấng nào khác,’ 33 và ‘yêu kính Chúa hết lòng, hết trí, và hết sức,’ cùng ‘thương người lân cận như mình’ thật quan trọng hơn mọi của lễ thiêu và các của lễ khác.”

34 Khi Ðức Chúa Jesus thấy người ấy trả lời cách khôn ngoan, Ngài bảo, “Ngươi không xa vương quốc Ðức Chúa Trời đâu.” Sau đó không ai dám chất vấn Ngài điều gì nữa.

Liên Hệ Giữa Chúa và Vua Ða-vít

(Mat 22:41-46; Lu 20:41-44)

35 Khi Ðức Chúa Jesus đang giảng dạy trong đền thờ, Ngài hỏi, “Làm thể nào các thầy dạy giáo luật bảo rằng Ðấng Christ là Con của Ða-vít? 36 Chính Ða-vít đã được Ðức Thánh Linh cảm thúc và nói,

‘Chúa phán với Chúa của tôi,
“Con hãy ngồi bên phải Ta cho đến khi Ta đặt những kẻ thù của Con làm bệ chân Con.”Thi 110:1

37 Vậy nếu chính Ða-vít đã gọi Ngài là ‘Chúa,’ thì thể nào Ngài là Con của Ða-vít được?”

Ðoàn dân đông lấy làm thích thú lắng nghe Ngài.

Chúa Quở Trách Các Thầy Dạy Giáo Luật

(Mat 23:1-36; Lu 20:45-47)

38 Trong lúc giảng dạy, Ngài nói, “Các ngươi hãy coi chừng những thầy dạy giáo luật, những người thích đi dạo trong chiếc áo dài lụng thụng, muốn được chào hỏi kính cẩn giữa chợ, 39 luôn giành những chỗ ngồi tôn trọng nhất trong các hội đường, và thích ngồi ở bàn danh dự trong các đám tiệc. 40 Họ nuốt nhà các bà góa, nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ đạo mạo bằng những bài cầu nguyện dài lê thê. Những người ấy sẽ nhận bản án nặng nề hơn.”

Bà Góa Dâng Hiến

(Lu 21:1-4)

41 Ngài ngồi đối diện với thùng tiền dâng và xem người ta đến bỏ tiền vào đó ra sao. Nhiều người giàu bỏ vào thùng đó những số tiền lớn, 42 nhưng một bà góa nghèo đến bỏ vào đó chỉ hai đồng xu,[b] trị giá một cắc bạc.[c]

43 Ngài gọi các môn đồ Ngài lại và nói với họ, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, bà góa nghèo này đã bỏ vào thùng tiền dâng nhiều hơn ai hết, 44 vì mọi người khác đã dâng bằng tiền dư của mình, nhưng bà này, tuy nghèo, đã lấy tất cả tiền bà có bỏ vào đó; đó là tất cả số tiền bà có để sống.”

Footnotes

  1. Mác 12:15 nt: một đồng đơ-na-ri
  2. Mác 12:42 nt: hai lepta
  3. Mác 12:42 nt: một kodrantes