Lu-ca 18
Bản Dịch 2011
Góa Phụ và Quan Án Bất Công
18 Bấy giờ Ngài kể cho họ một ngụ ngôn để dạy họ phải cầu nguyện luôn và đừng nản chí. 2 Ngài nói, “Trong thành kia có một quan tòa không kính sợ Ðức Chúa Trời và cũng không vị nể người nào. 3 Trong thành đó cũng có một góa phụ. Bà đó cứ đến kêu nài với quan tòa, ‘Xin ngài thực thi công lý cho tôi đối với kẻ nghịch tôi.’ 4 Quan tòa ấy từ chối đã lâu, nhưng cuối cùng ông tự nhủ, ‘Dù ta không kính sợ Ðức Chúa Trời và không vị nể người nào, 5 nhưng vì bà góa này cứ đến quấy rầy ta, ta phải thực thi công lý cho bà ấy, kẻo bà ấy cứ đến mãi, làm mệt mỏi ta.’”
6 Ðoạn Chúa nói tiếp, “Hãy nghe những lời quan tòa bất công ấy nói. 7 Vậy lẽ nào Ðức Chúa Trời không thực thi công lý cho những người được chọn, những người ngày đêm kêu cầu Ngài, mà chậm trễ cứu giúp họ sao? 8 Ta nói với các ngươi: Ngài sẽ vội vàng thực thi công lý cho họ. Tuy nhiên khi Con Người đến, liệu Con Người sẽ thấy đức tin còn trên mặt đất chăng?”
Người Pha-ri-si và Người Thu Thuế
9 Ngài cũng kể ngụ ngôn này để dạy những người cậy mình, cho mình là công chính, mà khinh chê người khác.
10 “Hai người đi lên đền thờ để cầu nguyện; một người là người Pha-ri-si, còn người kia là người thu thuế. 11 Người Pha-ri-si đứng riêng ra và cầu nguyện thế này, ‘Lạy Ðức Chúa Trời, con tạ ơn Ngài, vì con không như những người khác, tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như người thu thuế này. 12 Con kiêng ăn mỗi tuần hai lần, và con dâng một phần mười mọi lợi tức của con.’
13 Còn người thu thuế đứng đằng xa, không dám ngước mắt lên trời, vừa đấm ngực vừa thưa rằng, ‘Lạy Ðức Chúa Trời, xin thương xót con, một kẻ tội lỗi.’
14 Ta nói với các ngươi, người thu thuế này, khi đi xuống để về nhà mình, đã được xưng công chính chứ không phải người kia, vì ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”
Chúa và Trẻ Thơ
(Mat 19:13-15; Mác 10:13-16)
15 Bấy giờ người ta đem các trẻ thơ đến Ngài để Ngài đặt tay trên chúng, nhưng khi các môn đồ thấy vậy, họ quở trách những người ấy. 16 Nhưng Ðức Chúa Jesus gọi họ lại và nói, “Hãy để các trẻ thơ đến với Ta, đừng ngăn cấm chúng, vì vương quốc Ðức Chúa Trời thuộc về những người như các trẻ thơ này. 17 Quả thật, Ta nói với các ngươi, người nào không tiếp nhận vương quốc Ðức Chúa Trời như một trẻ thơ thì không cách nào vào đó được.”
Một Vị Quan Giàu Có
(Mat 19:16-30; Mác 10:17-31)
18 Một vị quan kia hỏi Ngài rằng, “Thưa Thầy thiện hảo, tôi phải làm gì để hưởng sự sống đời đời?”
19 Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Tại sao ngươi gọi Ta là thiện hảo? Chẳng có ai thiện hảo ngoại trừ một mình Ðức Chúa Trời. 20 Ngươi biết các điều răn này:
‘Ngươi chớ phạm tội ngoại tình.
Ngươi chớ sát nhân.
Ngươi chớ trộm cắp.
Ngươi chớ làm chứng dối.
Ngươi hãy hiếu kính cha mẹ ngươi.’”
21 Người ấy đáp, “Tôi đã giữ tất cả những điều đó từ khi còn trẻ.”
22 Khi Ðức Chúa Jesus nghe thế, Ngài nói với ông, “Ngươi còn thiếu một điều: hãy bán tất cả những gì ngươi có, đem tiền phân phát cho người nghèo, để ngươi có kho báu trên trời, rồi hãy đến, theo Ta.” 23 Khi ông nghe thế, ông trở nên rất buồn, vì ông rất giàu.
24 Khi Ðức Chúa Jesus thấy ông rất buồn, Ngài nói, “Người giàu vào vương quốc Ðức Chúa Trời thật khó thay! 25 Vì con lạc đà chui qua lỗ cây kim may còn dễ hơn người giàu vào vương quốc Ðức Chúa Trời.”
26 Những người ở đó nghe thế bèn nói, “Nếu vậy thì ai có thể được cứu?”
27 Ngài đáp, “Những gì không thể làm được đối với loài người đều có thể làm được đối với Ðức Chúa Trời.”
28 Phi-rơ nói, “Thầy xem, chúng con đã bỏ tất cả để theo Thầy.”
29 Ngài đáp, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, không ai rời nhà, xa vợ, lìa anh em hoặc cha mẹ hoặc con cái vì vương quốc Ðức Chúa Trời 30 mà sẽ không nhận lại bội phần hơn trong đời này và sự sống đời đời trong đời sau.”
Chúa Báo Trước về Sự Chết và Sự Sống Lại của Ngài
(lần thứ ba)
(Mat 20:17-19; Mác 10:32-34)
31 Sau đó Ngài đem mười hai sứ đồ riêng ra và nói với họ, “Này, chúng ta đi lên Giê-ru-sa-lem, và tất cả những gì các tiên tri đã viết về Con Người sẽ được ứng nghiệm. 32 Vì Con Người sẽ bị nộp cho dân ngoại, và sẽ bị nhạo báng, làm nhục, và phỉ nhổ. 33 Sau khi đánh đòn Người, chúng sẽ giết Người, nhưng ngày thứ ba Người sẽ sống lại.” 34 Tuy nhiên họ chẳng hiểu những điều ấy; ý nghĩa những lời ấy đã bị che khuất đối với họ, và họ không nhận biết được những điều Ngài nói.
Chúa Chữa Lành Người Mù
(Mat 20:29-34; Mác 10:46-52)
35 Khi Ngài đến gần Thành Giê-ri-cô, ở đó có một người mù ngồi bên lề đường ăn xin. 36 Nghe tiếng đám đông đi qua, ông hỏi có chuyện gì xảy ra. 37 Họ nói với ông rằng Ðức Chúa Jesus người Na-xa-rét sắp đi ngang qua đây.
38 Ông kêu to rằng, “Lạy Ðức Chúa Jesus, Con Vua Ða-vít, xin thương xót con!” 39 Những người đi trước đám đông rầy la ông, bảo ông im, nhưng ông càng gào to hơn, “Lạy Con Vua Ða-vít, xin thương xót con!”
40 Ðức Chúa Jesus đứng lại và truyền đem ông đến với Ngài; khi ông đến gần, Ngài hỏi ông, 41 “Ngươi muốn Ta làm gì cho ngươi?”
Ông đáp, “Lạy Chúa, xin cho con được thấy trở lại.”
42 Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Hãy thấy trở lại; đức tin của ngươi đã làm cho ngươi được chữa lành.” 43 Ngay lập tức ông thấy được. Ông đi theo Ngài và tôn vinh Ðức Chúa Trời, và mọi người trong đoàn dân thấy vậy đều ca ngợi Ðức Chúa Trời.
Lu-ca 18
New Vietnamese Bible
Ngụ Ngôn Về Thẩm Phán Và Quả Phụ
18 Đức Giê-su kể cho các môn đệ một ngụ ngôn[a] để dạy họ phải cầu nguyện luôn và đừng mỏi mệt. 2 Ngài nói: “Trong thành phố kia, có một thẩm phán không kính sợ Đức Chúa Trời, cũng chẳng kiêng nể loài người. 3 Ở đó cũng có một bà góa cứ đến nài nỉ với ông: ‘Xin ngài xét xử công minh cho tôi đối lại kẻ chống nghịch tôi!’
4 Thẩm phán từ khước đã lâu. Sau đó, ông tự nhủ: ‘Dù ta không sợ Đức Chúa Trời cũng chẳng nể loài người, 5 nhưng vì mụ góa này quấy rầy ta, nên ta sẽ xét xử công minh cho mụ, kẻo mụ cứ trở lại mãi, thì rốt cuộc ta cũng bị bực mình!’ ”[b]
6 Chúa bảo: “Các con hãy nghe lời thẩm phán bất lương ấy nói! 7 Lẽ nào Đức Chúa Trời lại không xét xử công minh cho những kẻ được Ngài chọn, là những kẻ ngày đêm kêu xin Ngài mà Ngài còn trì hoãn hay sao?[c] 8 Ta bảo các con: Ngài sẽ nhanh chóng xét xử công minh cho họ. Tuy nhiên, khi Con Người trở lại, Ngài sẽ còn tìm thấy đức tin như thế trên mặt đất không?”
Ví Dụ Về Người Pha-ri-si Và Kẻ Thu Thuế
9 Đức Giê-su kể ngụ ngôn này về những kẻ tự cho mình là công chính rồi cậy mình mà khinh dể người khác:[d] 10 “Có hai người lên đền thờ cầu nguyện, một người Pha-ri-si và một người thu thuế. 11 Người Pha-ri-si đứng cầu nguyện như vầy: ‘Lạy Đức Chúa Trời, tôi tạ ơn Ngài vì tôi đây không phải như bọn người phàm, tham ô, bất lương, gian dâm, hoặc như tên thu thuế này. 12 Tôi kiêng ăn mỗi tuần lễ hai lần.[e] Tôi dâng phần mười tất cả các lợi tức.’
13 Nhưng người thu thuế đứng đàng xa, không dám ngước mắt lên trời, đấm ngực mà thưa: ‘Lạy Đức Chúa Trời, xin thương xót con là kẻ tội lỗi!’
14 Ta bảo các con, người này về nhà được kể là công chính chứ không phải người kia. Vì ai tự tôn cao sẽ bị hạ xuống, còn ai tự hạ mình xuống sẽ được tôn cao.”
Trẻ Em Đến Với Chúa(A)
15 Người ta đem trẻ em đến với Đức Giê-su để Ngài đặt tay ban phước.[f] Các môn đệ thấy thế, quở trách họ. 16 Nhưng Đức Giê-su gọi chúng đến bảo: “Hãy để trẻ thơ đến cùng Ta, đừng ngăn cấm chúng nó; vì Nước Đức Chúa Trời thuộc về những người giống như chúng vậy. 17 Thật Ta bảo cho các con biết: Ai không tiếp nhận Nước Đức Chúa Trời như trẻ thơ thì không cách nào vào đó được.”
Một Quan Chức Giàu Có(B)
18 Một viên quan hỏi Ngài: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống vĩnh phúc?”
19 Đức Giê-su đáp: “Tại sao ông gọi Ta là nhân lành? Không có ai nhân lành ngoại trừ Đức Chúa Trời. 20 Ông đã biết các điều răn: Đừng ngoại tình, đừng giết người, đừng trộm cắp, đừng làm chứng dối, hãy hiếu kính cha mẹ.”
21 Ông ấy thưa: “Tôi đã giữ tất cả những điều đó từ khi còn trẻ.”
22 Nghe vậy, Đức Giê-su dạy: “Ông còn thiếu một điều: Hãy bán tất cả tài sản, đem phân phát cho người nghèo khổ, ông sẽ có kho tàng trên trời, rồi hãy đến mà theo Ta.”
23 Nghe lời ấy, ông ta trở nên buồn rầu, vì ông giàu có lắm. 24 Đức Giê-su nhìn ông bảo: “Người giàu có[g] khó vào Nước Đức Chúa Trời biết bao! 25 Thật thế, lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Đức Chúa Trời.”
26 Những người nghe câu ấy hỏi Chúa: “Thế thì ai mới được cứu rỗi?” 27 Ngài đáp: “Việc loài người không làm được, Đức Chúa Trời làm được cả!”
28 Phê-rơ thưa: “Chúng con đã bỏ tất cả những gì mình có để theo Thầy!”
29 Ngài đáp: “Thật, Ta bảo các con, không ai bỏ nhà cửa hoặc vợ chồng,[h] hoặc anh em, hoặc cha mẹ, hoặc con cái vì Nước Đức Chúa Trời, 30 mà lại không lãnh được gấp nhiều lần hơn trong đời này và được sự sống vĩnh phúc trong đời sau!”
Chúa Báo Trước Sự Hy Sinh Của Ngài Lần Thứ Ba(C)
31 Đức Giê-su đem mười hai sứ đồ riêng ra mà bảo: “Này, chúng ta lên Giê-ru-sa-lem; tất cả những điều các tiên tri đã viết về Con Người sẽ được ứng nghiệm. 32 Vì Ngài sẽ bị nộp cho người ngoại quốc, bị chế nhạo, mắng nhiếc, phỉ nhổ 33 và sau khi đánh đòn, họ sẽ giết Ngài đi, nhưng đến ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại.”
34 Nhưng các sứ đồ không hiểu nổi những lời này. Ý nghĩa lời ấy bị giấu kín,[i] nên họ không biết Ngài nói gì cả.
Người Hành Khất Mù Được Chữa Lành Ở Giê-ri-cô(D)
35 Khi gần đến thành Giê-ri-cô, Đức Giê-su gặp một người mù ngồi ăn xin bên vệ đường. 36 Nghe tiếng đoàn dân đông kéo qua, anh hỏi có việc gì vậy? 37 Họ bảo: “Đức Giê-su, người Na-xa-rét đang đi qua đây!”
38 Anh mù kêu lớn: “Lạy Đức Giê-su, Con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
39 Những người đi trước quở trách người mù và bảo anh nín đi. Nhưng anh càng kêu to: “Lạy Con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
40 Đức Giê-su dừng lại, truyền đem anh mù đến. Khi anh lại gần, Ngài hỏi: 41 “Con muốn Ta làm gì cho con?” Người mù đáp: “Lạy Chúa, xin cho con được sáng mắt!” 42 Đức Giê-su bảo anh: “Hãy sáng mắt lại! Đức tin con đã chữa lành con!” 43 Lập tức, người mù được sáng mắt, liền đi theo Ngài, tôn vinh Đức Chúa Trời. Tất cả dân chúng chứng kiến việc ấy cũng đều ca ngợi Đức Chúa Trời.
Luke 18
King James Version
18 And he spake a parable unto them to this end, that men ought always to pray, and not to faint;
2 Saying, There was in a city a judge, which feared not God, neither regarded man:
3 And there was a widow in that city; and she came unto him, saying, Avenge me of mine adversary.
4 And he would not for a while: but afterward he said within himself, Though I fear not God, nor regard man;
5 Yet because this widow troubleth me, I will avenge her, lest by her continual coming she weary me.
6 And the Lord said, Hear what the unjust judge saith.
7 And shall not God avenge his own elect, which cry day and night unto him, though he bear long with them?
8 I tell you that he will avenge them speedily. Nevertheless when the Son of man cometh, shall he find faith on the earth?
9 And he spake this parable unto certain which trusted in themselves that they were righteous, and despised others:
10 Two men went up into the temple to pray; the one a Pharisee, and the other a publican.
11 The Pharisee stood and prayed thus with himself, God, I thank thee, that I am not as other men are, extortioners, unjust, adulterers, or even as this publican.
12 I fast twice in the week, I give tithes of all that I possess.
13 And the publican, standing afar off, would not lift up so much as his eyes unto heaven, but smote upon his breast, saying, God be merciful to me a sinner.
14 I tell you, this man went down to his house justified rather than the other: for every one that exalteth himself shall be abased; and he that humbleth himself shall be exalted.
15 And they brought unto him also infants, that he would touch them: but when his disciples saw it, they rebuked them.
16 But Jesus called them unto him, and said, Suffer little children to come unto me, and forbid them not: for of such is the kingdom of God.
17 Verily I say unto you, Whosoever shall not receive the kingdom of God as a little child shall in no wise enter therein.
18 And a certain ruler asked him, saying, Good Master, what shall I do to inherit eternal life?
19 And Jesus said unto him, Why callest thou me good? none is good, save one, that is, God.
20 Thou knowest the commandments, Do not commit adultery, Do not kill, Do not steal, Do not bear false witness, Honour thy father and thy mother.
21 And he said, All these have I kept from my youth up.
22 Now when Jesus heard these things, he said unto him, Yet lackest thou one thing: sell all that thou hast, and distribute unto the poor, and thou shalt have treasure in heaven: and come, follow me.
23 And when he heard this, he was very sorrowful: for he was very rich.
24 And when Jesus saw that he was very sorrowful, he said, How hardly shall they that have riches enter into the kingdom of God!
25 For it is easier for a camel to go through a needle's eye, than for a rich man to enter into the kingdom of God.
26 And they that heard it said, Who then can be saved?
27 And he said, The things which are impossible with men are possible with God.
28 Then Peter said, Lo, we have left all, and followed thee.
29 And he said unto them, Verily I say unto you, There is no man that hath left house, or parents, or brethren, or wife, or children, for the kingdom of God's sake,
30 Who shall not receive manifold more in this present time, and in the world to come life everlasting.
31 Then he took unto him the twelve, and said unto them, Behold, we go up to Jerusalem, and all things that are written by the prophets concerning the Son of man shall be accomplished.
32 For he shall be delivered unto the Gentiles, and shall be mocked, and spitefully entreated, and spitted on:
33 And they shall scourge him, and put him to death: and the third day he shall rise again.
34 And they understood none of these things: and this saying was hid from them, neither knew they the things which were spoken.
35 And it came to pass, that as he was come nigh unto Jericho, a certain blind man sat by the way side begging:
36 And hearing the multitude pass by, he asked what it meant.
37 And they told him, that Jesus of Nazareth passeth by.
38 And he cried, saying, Jesus, thou son of David, have mercy on me.
39 And they which went before rebuked him, that he should hold his peace: but he cried so much the more, Thou son of David, have mercy on me.
40 And Jesus stood, and commanded him to be brought unto him: and when he was come near, he asked him,
41 Saying, What wilt thou that I shall do unto thee? And he said, Lord, that I may receive my sight.
42 And Jesus said unto him, Receive thy sight: thy faith hath saved thee.
43 And immediately he received his sight, and followed him, glorifying God: and all the people, when they saw it, gave praise unto God.
Copyright © 2011 by Bau Dang
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)