Add parallel Print Page Options

Xa-chê gặp Chúa Giê-xu

19 Chúa Giê-xu đi ngang qua thành Giê-ri-cô. Ở đó có một người tên Xa-chê là nhân viên thuế vụ cao cấp rất giàu. Ông muốn thấy Chúa Giê-xu nhưng không được vì ông quá lùn giữa đám đông dân chúng. Ông liền chạy trước đón chỗ Chúa Giê-xu sẽ đi ngang qua, rồi trèo lên một cây sung để thấy Ngài. Lúc Chúa Giê-xu đến nơi, Ngài ngước nhìn và gọi, “Xa-chê ơi, xuống mau. Hôm nay ta phải ghé lại nhà anh.”

Xa-chê vội vàng trèo xuống và hớn hở tiếp Ngài. Dân chúng thấy thế bắt đầu xì xào, “Ông Giê-xu ghé nhà một người có tội!”

Nhưng Xa-chê đứng đó nói, “Thưa Chúa, tôi sẽ lấy phân nửa tài sản tôi phân phát cho người nghèo. Còn nếu tôi đã lường gạt ai, tôi sẽ đền lại gấp bốn lần.”

Chúa Giê-xu bảo ông, “Hôm nay ơn cứu rỗi đã đến nhà nầy vì anh cũng là con cháu Áp-ra-ham. 10 Con Người đến để tìm và cứu những kẻ bị lầm lạc.”

Câu chuyện ba người đầy tớ(A)

11 Trong lúc dân chúng đang theo dõi chuyện ấy thì Chúa Giê-xu thuật cho họ một câu chuyện khác trong khi Ngài đi gần đến thành Giê-ru-sa-lem, còn dân chúng thì tưởng là Nước Trời sẽ hiện ra ngay. 12 Ngài kể, “Có một nhân vật quan trọng sắp đi đến một xứ xa để được tấn phong làm vua rồi trở về nhà. 13 Ông gọi mười người đầy tớ lại, giao cho mỗi người một túi tiền [a]. Ông dặn, ‘Lấy tiền nầy mà kinh doanh cho đến khi ta trở về.’ 14 Tuy nhiên dân chúng trong nước ghét ông cho nên họ cử một toán đại diện đi theo nói, ‘Chúng tôi không muốn ông nầy làm vua cai trị chúng tôi.’

15 Nhưng ông vẫn được phong làm vua. Khi trở về, ông bảo, ‘Gọi mấy đứa đầy tớ đã nhận tiền của ta xem thử chúng nó làm ăn ra sao.’ 16 Người đầy tớ thứ nhất vào trình, ‘Thưa ngài, con đã dùng quan tiền ngài đưa và làm lợi được mười đồng nữa.’ 17 Vua khen, ‘Giỏi! Anh là người đầy tớ tốt. Vì ta có thể tin cậy anh trong việc nhỏ, ta sẽ cho anh cai trị mười thành.’ 18 Người đầy tớ thứ nhì vào trình, ‘Thưa ngài, một quan tiền ngài đưa con làm lợi được năm đồng nữa.’ 19 Vua bảo, ‘Anh được cai trị năm thành.’ 20 Đến lượt một người đầy tớ nữa vào trình vua, ‘Thưa ngài, đây là quan tiền ngài đưa, con đã gói vải kỹ và cất giấu cẩn thận. 21 Con sợ ngài vì ngài rất khó tính. Ngài hay rút tiền mình không bỏ vào, và gặt nơi mình không gieo.’ 22 Vua liền bảo nó, ‘Lời của anh sẽ buộc tội anh, nầy tên đầy tớ gian ác. Anh biết ta khó tính, rút tiền mình không bỏ vào, gặt nơi mình không trồng. 23 Tại sao anh không gởi tiền ta vào ngân hàng để đến khi ta về thì ta cũng được một ít tiền lời?’ 24 Vua bảo mấy người hầu cận, ‘Lấy quan tiền của thằng nầy cho đứa có mười đồng.’ 25 Họ thưa, ‘Nhưng thưa ngài, anh ấy đã có mười đồng rồi.’ 26 Vua bảo, ‘Ai có thì cho thêm, ai không có thì bị lấy luôn hết. 27 Còn bây giờ những ai là kẻ thù của ta không muốn ta làm vua cai trị? Chúng nó đâu? Đem ra đây xử tử hết trước mặt ta.’”

Chúa Giê-xu vào thành Giê-ru-sa-lem như một hoàng đế(B)

28 Sau khi kể chuyện ấy xong, thì Ngài đi về hướng Giê-ru-sa-lem. 29 Lúc gần đến Bết-phát và Bê-tha-ni, hai thị trấn cạnh sườn núi Ô-liu thì Ngài sai hai môn đệ đi 30 và dặn, “Các con hãy đi đến thị trấn ngay trước mặt. Khi vào phố các con sẽ thấy một con lừa con đang cột, chưa có ai cỡi. Tháo nó ra mang về đây cho ta. 31 Nếu có ai hỏi tại sao tháo nó ra, thì bảo là Chúa cần nó.”

32 Hai môn đệ đi vào thành, quả gặp con lừa con y như Chúa Giê-xu đã bảo. 33 Trong khi họ đang tháo lừa ra, thì mấy người chủ lừa đến hỏi, “Tại sao mấy anh tháo con lừa con của chúng tôi làm gì?”

34 Các môn đệ đáp, “Chúa cần dùng nó.” 35 Rồi họ mang lừa con về cho Chúa Giê-xu, lấy áo mình trải lên lưng lừa và nâng Ngài lên cỡi. 36 Trong khi Chúa Giê-xu cỡi lừa về phía Giê-ru-sa-lem thì nhiều người khác trải áo mình trên đường trước mặt Ngài.

37 Khi Ngài đến gần Giê-ru-sa-lem, trên đường xuống núi Ô-liu, đoàn môn đệ đông đảo reo vui ca ngợi Thượng Đế về những phép lạ họ đã chứng kiến. 38 Dân chúng la lên,

“‘Nguyện Trời ban phước cho vua đến trong danh Chúa!’ (C)

Hoà bình trên thiên quốc,
Vinh danh Thánh Chúa trên trời cao!”

39 Một số người Pha-ri-xi trong đoàn dân nói với Chúa Giê-xu, “Thưa thầy, xin cấm các môn đệ nầy đừng ca ngợi như thế.”

40 Nhưng Chúa Giê-xu đáp, “Ta cho các ông biết, nếu họ không ca ngợi thì đá sẽ hát lên.”

Chúa Giê-xu khóc về thành Giê-ru-sa-lem

41 Lúc gần đến Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-xu trông thấy thành, thì bật khóc về thành. 42 Ngài nói, “Ước gì ngày nay ngươi biết điều gì mang đến hòa bình cho ngươi. Nhưng bây giờ điều ấy đã bị che khuất khỏi ngươi. 43 Sẽ đến lúc các kẻ thù ngươi xây tường, vây hãm ngươi khắp bốn bên. 44 Chúng sẽ tiêu diệt ngươi luôn cả dân cư ngươi, và rồi sẽ không có một hòn đá nào nằm chồng lên một hòn đá khác. Tất cả những biến cố đó sẽ đến, chỉ vì ngươi không biết lúc Thượng Đế đến cứu ngươi.”

Chúa Giê-xu vào đền thờ(D)

45 Chúa Giê-xu đi vào đền thờ và đuổi tất cả những người buôn bán ở đó. 46 Ngài dạy, “Thánh Kinh đã ghi, ‘Đền thờ ta sẽ là nhà cầu nguyện.’ [b] Nhưng các ngươi đã biến nó thành ‘sào huyệt lũ cướp’!” [c]

47 Chúa Giê-xu dạy dỗ trong đền thờ mỗi ngày. Các giới trưởng tế, các chuyên gia luật pháp và một số lãnh tụ trong dân chúng muốn giết Ngài, 48 nhưng họ không biết làm cách nào vì tất cả dân chúng đều chăm chỉ nghe Ngài.

Footnotes

  1. Lu-ca 19:13 túi tiền Một bị tiền là đồng “mi-na” của Hi-lạp. Một đồng mi-na tương đương với ba tháng lương làm việc của một công nhân. Ngoài ra xem thêm 16, 18, 20, 24, 25.
  2. Lu-ca 19:46 Đền thờ ta … nhà cầu nguyện Ê-sai 56:7.
  3. Lu-ca 19:46 sào huyệt lũ cướp Giê 7:11.

Chúa Vào Nhà Xa-chê

19 Ngài vào Thành Giê-ri-cô và đi xuyên qua thành. Này, trong thành có một người tên là Xa-chê. Ông làm trưởng ty thuế vụ và giàu có. Ông muốn xem Ðức Chúa Jesus là ai, nhưng vì đám đông ông không thể thấy Ngài, bởi ông lùn. Vì thế ông chạy về phía trước và leo lên một cây sung để có thể thấy Ngài, vì Ngài sẽ đi ngang qua đó.

Khi Ðức Chúa Jesus đến chỗ đó, Ngài ngước nhìn lên và nói với ông, “Hỡi Xa-chê, hãy xuống mau, vì hôm nay Ta phải ở lại nhà ngươi.”

Xa-chê vội vàng leo xuống và vui mừng tiếp Ngài vào nhà ông. Thấy vậy mọi người xầm xì với nhau, “Ngài vào làm khách trong nhà một kẻ tội lỗi.”

Bấy giờ Xa-chê đứng dậy và thưa với Chúa, “Lạy Chúa, này, con lấy phân nửa tài sản của con đem cho người nghèo, và nếu con gian dối đoạt lấy của ai bất cứ vật gì, con sẽ đền lại gấp tư.”

Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Hôm nay ơn cứu rỗi đã đến nhà này, bởi người này cũng là con cháu của Áp-ra-ham. 10 Vì Con Người đã đến để tìm và cứu kẻ lạc mất.”

Mười Nén Bạc

(Mat 25:14-30)

11 Ðang khi người ta lắng nghe những điều ấy, Ðức Chúa Jesus kể thêm một ngụ ngôn nữa vì Ngài đã đến gần Giê-ru-sa-lem, và người ta nghĩ rằng vương quốc Ðức Chúa Trời sắp thể hiện. 12 Ngài nói, “Một nhà quý tộc kia phải đi phương xa để nhận vương quyền rồi sẽ trở về. 13 Ông gọi mười đầy tớ của ông đến, giao cho họ mười nén bạc, và nói, ‘Hãy đem bạc này đi kinh doanh cho đến khi ta trở về.’ 14 Nhưng dân trong xứ ghét ông; họ gởi một phái đoàn theo sau ông, tâu rằng, ‘Chúng tôi không muốn người này cai trị chúng tôi.’

15 Sau khi đã nhận vương quyền trở về, ông truyền cho những đầy tớ ông đã giao bạc đến để xem họ kinh doanh sinh lợi thể nào.

16 Người thứ nhất bước đến và nói, ‘Thưa chủ, nén bạc của chủ đã sinh lợi được mười nén.’ 17 Ông nói, ‘Tốt lắm, thật là đầy tớ giỏi. Bởi vì ngươi đã trung tín trong việc rất nhỏ, hãy cai trị mười thành.’

18 Người thứ hai đến nói, ‘Thưa chủ, nén bạc của chủ đã sinh lợi được năm nén.’ 19 Ông nói với người ấy, ‘Ngươi hãy cai trị năm thành.’

20 Kế đó một đầy tớ khác nữa đến, nói rằng, ‘Thưa chủ, đây là nén bạc của chủ mà tôi đã lấy khăn gói lại và cất kỹ. 21 Vì tôi sợ chủ, bởi vì chủ là người nghiêm ngặt; chủ thu trong chỗ không chi và gặt trong chỗ không gieo.’

22 Ông nói với người ấy, ‘Hỡi tên đầy tớ gian ngoa xảo quyệt kia, cứ theo lời miệng ngươi nói mà ta xét đoán ngươi. Ngươi biết ta là người nghiêm ngặt, ta thu trong chỗ không chi và gặt trong chỗ không gieo phải không? 23 Vậy tại sao ngươi không gởi bạc của ta vào ngân hàng để khi về ta sẽ thu cả vốn lẫn lời?’

24 Ông truyền cho những người đứng gần đó, ‘Hãy lấy nén bạc của nó mà trao cho người có mười nén.’

25 Họ nói với ông, ‘Thưa chủ, người ấy đã có mười nén rồi.’

26 ‘Ta nói với các ngươi: ai có sẽ được cho thêm, còn ai không có thì ngay cả những gì người đó có cũng sẽ bị lấy đi. 27 Còn những kẻ thù của ta, những kẻ không muốn ta trị vì chúng, hãy đem chúng đến đây và giết chúng trước mặt ta.’”

ÐỨC CHÚA JESUS THI HÀNH CHỨC VỤ TẠI GIÊ-RU-SA-LEM

(19:28 - 21:38)

Chúa Vào Thành Giê-ru-sa-lem Cách Khải Hoàn

(Mat 21:1-11; Mác 11:1-10; Gg 12:12-19)

28 Sau khi Ngài đã nói những điều ấy, Ngài đi trước dẫn đầu họ lên Thành Giê-ru-sa-lem. 29 Khi Ngài đến gần Bết-pha-giê và Bê-tha-ni, tại một núi tên là Ô-liu, Ngài sai hai môn đồ Ngài ra đi 30 và dặn rằng, “Hãy vào làng trước mặt các ngươi. Vừa khi vào làng, các ngươi sẽ thấy một con lừa tơ chưa được ai cỡi cột ở đó; hãy mở dây và dắt nó về đây. 31 Nếu ai hỏi các ngươi, ‘Tại sao các anh mở nó ra?’ các ngươi hãy đáp, ‘Chúa cần dùng nó.’”

32 Hai môn đồ ấy ra đi và gặp y như điều Ngài đã bảo họ. 33 Vừa khi họ mở dây cột con lừa, mấy người chủ con lừa hỏi họ, “Tại sao các anh mở dây cột con lừa này ra?”

34 Họ đáp, “Chúa cần dùng nó.”

35 Ðoạn họ dắt con lừa ấy đến Ðức Chúa Jesus. Họ lấy áo choàng của họ trải trên lưng lừa, rồi đỡ Ðức Chúa Jesus cỡi lên.

36 Ngài đi đến đâu, người ta trải áo choàng của mình ra trên đường đến đó. 37 Khi Ngài đến gần và sắp sửa đi xuống Núi Ô-liu, cả đoàn đông môn đồ Ngài bắt đầu lớn tiếng ca ngợi Ðức Chúa Trời cách vui mừng về những việc quyền năng họ đã chứng kiến. 38 Họ tung hô rằng,

“Chúc tụng Vua, Ðấng nhân danh Chúa ngự đến!
Bình an trên trời và vinh hiển trong nơi chí cao!”Thi 118:26

39 Vài người Pha-ri-si trong đám đông nói với Ngài, “Thưa Thầy, xin hãy quở trách các môn đồ Thầy.”

40 Ngài trả lời họ và nói, “Ta nói với các ngươi, nếu những người ấy nín lặng, đá sẽ tung hô.”

Chúa Khóc về Thành Giê-ru-sa-lem

41 Khi Ngài đến gần thành và thấy thành, Ngài khóc về thành 42 rằng, “Ước gì ngày nay chính ngươi biết những gì đem bình an đến cho ngươi; nhưng bây giờ những điều ấy đã bị che khuất khỏi mắt ngươi. 43 Vì những ngày đến quân thù của ngươi sẽ đắp lũy chung quanh ngươi, bao vây ngươi, và công phá ngươi tứ phía. 44 Chúng sẽ san bằng ngươi thành bình địa và giết con cái của ngươi sống trong ngươi. Chúng sẽ không chừa một tảng đá nào trên tảng đá nào, vì ngươi không nhận biết thời điểm ngươi được thăm viếng.”

Chúa Dẹp Sạch Ðền Thờ

(Mat 21:12-17; Mác 11:15-19; Gg 2:13-22)

45 Ngài đi vào đền thờ và bắt đầu đuổi những kẻ buôn bán ở đó ra. 46 Ngài nói với họ, “Có lời chép rằng,

‘Nhà Ta sẽ là nhà cầu nguyện,’ Ê-sai 56:7

Nhưng các ngươi đã biến nó thành

‘Sào huyệt của bọn cướp.’” Giê 7:11

47 Hằng ngày Ngài dạy dỗ trong đền thờ; nhưng các trưởng tế, các thầy dạy giáo luật, và những người lãnh đạo trong dân tìm cách giết Ngài. 48 Tuy nhiên họ chẳng tìm được cách nào để thực hiện ý đồ đó, bởi vì tất cả dân chúng đều say mê nghe Ngài giảng dạy.

Xa-chê Gặp Chúa

19 Vào đến Giê-ri-cô, Đức Giê-su đi ngang qua thành phố. Tại đó, có một người tên Xa-chê, làm trưởng đoàn thu thuế rất giàu có. Ông muốn nhìn xem Đức Giê-su là ai nhưng không được, vì dân chúng đông đảo mà ông lại thấp bé. Ông chạy trước leo lên một cây sung,[a] để có thể nhìn thấy Ngài vì Ngài sắp đi qua đó.

Khi đến chỗ ấy, Đức Giê-su nhìn lên bảo: “Xa-chê, hãy xuống mau vì hôm nay Ta phải ghé lại nhà con!” Xa-chê vội vàng tụt xuống, mừng rỡ tiếp đón Ngài.

Mọi người thấy vậy đều lầm bầm: “Ông ấy vào nhà kẻ tội lỗi mà trọ!”

Nhưng Xa-chê đứng dậy thưa với Chúa: “Lạy Chúa, đây này, con xin phân phát một nửa tài sản của con cho người nghèo khổ, và nếu con có bóc lột ai bất cứ điều gì, con xin bồi thường gấp tư!”

Đức Giê-su bảo Xa-chê: “Hôm nay, sự cứu rỗi đã vào nhà này, vì người cũng là con cháu Áp-ra-ham. 10 Vì Con Người đã đến, tìm và cứu kẻ bị hư mất.”

Ví Dụ Về Mười Mi-na Bạc(A)

11 Vì lúc ấy, Đức Giê-su tới gần Giê-ru-sa-lem và dân chúng tưởng Nước Đức Chúa Trời sắp xuất hiện đến nơi, nên khi họ đang nghe Ngài dạy, Ngài kể thêm một ngụ ngôn sau đây: 12 “Một thái tử đi phương xa để được phong vương[b] rồi mới về nước. 13 Ông gọi mười đầy tớ đến, giao cho họ mười mi-na bạc[c] và bảo: ‘Hãy kinh doanh cho đến khi ta về!’

14 Nhưng dân ghét thái tử, nên cử một phái đoàn theo sau đưa thỉnh nguyện: ‘Chúng tôi không muốn thái tử này cai trị chúng tôi.’

15 Sau khi thụ phong, tân vương quay về, cho gọi những đầy tớ đã được giao bạc đến, để xem mỗi người làm lợi được bao nhiêu.

16 Đầy tớ thứ nhất đến thưa: ‘Thưa, mi-na bạc của ngài sinh lợi được mười mi-na.’

17 Vua khen: ‘Được lắm, đầy tớ giỏi của ta. Vì ngươi trung tín trong việc nhỏ nên ngươi sẽ được quản trị mười thành.’

18 Đầy tớ thứ hai đến trình: ‘Thưa, mi-na bạc của ngài sinh lợi được năm mi-na.’

19 Vua đáp: ‘Ngươi sẽ được quản trị năm thành!’

20 Một đầy tớ khác đến thưa: ‘Thưa, đây là mi-na bạc của ngài, con đã gói cất trong khăn, 21 vì con sợ ngài; bởi ngài là người nghiêm ngặt, lấy những gì không đặt, lại gặt những gì không gieo!’

22 Vua phán: ‘Ta căn cứ vào lời ngươi mà xét xử ngươi, tên đầy tớ gian ác kia! Ngươi đã biết ta nghiêm ngặt, lấy những gì ta không đặt, lại gặt những gì ta không gieo, phải không? 23 Thế sao ngươi không gửi bạc ta vào ngân hàng,[d] để khi ta về, ta có thể thu lại cả vốn lẫn lời?’

24 Rồi vua ra lệnh cho các người hầu cận: ‘Hãy lấy mi-na bạc của nó mà cho người có mười mi-na.’

25 Họ tâu: ‘Thưa, người ấy đã có mười mi-na rồi!’

26 Vua phán: ‘Ta bảo cho các ngươi biết, ai đã có sẽ được cho thêm; nhưng ai không có sẽ bị lấy mất luôn điều gì họ có. 27 Còn những tên chống nghịch, không muốn ta cai trị, hãy giải chúng đến đây mà xử tử trước mặt ta.’ ”

Chúa Vào Giê-ru-sa-lem Cách Khải Hoàn

28 Dạy xong những điều ấy, Đức Giê-su dẫn đầu đoàn dân đi lên Giê-ru-sa-lem. 29 Khi đến gần làng Bết-pha-giê và Bê-tha-ni, bên núi Ô-liu, Ngài sai hai môn đệ đi, và dặn rằng: 30 “Các con hãy vào làng trước mặt, sẽ thấy một con lừa con đang cột ở đó, chưa từng có ai cưỡi. Hãy mở dây dắt nó về đây. 31 Nếu ai hỏi: ‘Tại sao các anh mở lừa ra?’ các con cứ đáp: ‘Vì Chúa cần nó.’ ”

32 Các môn đệ ấy[e] ra đi, gặp đúng như điều Ngài đã báo trước. 33 Khi họ đang tháo lừa con, các người chủ nó hỏi: “Tại sao các anh tháo lừa con ra?”

34 Họ đáp: “Vì Chúa cần nó!”

35 Họ dắt lừa con về cho Đức Giê-su, phủ áo mình trên lưng lừa, rồi đỡ Ngài lên cưỡi. 36 Ngài cưỡi lừa đi, nhiều người trải áo mình ra trên đường.

37 Lúc đến gần sườn núi Ô-liu, cả đoàn môn đệ đông đảo đều mừng rỡ lớn tiếng ca ngợi Đức Chúa Trời về những việc quyền năng họ đã được chứng kiến. Họ tung hô:

38 “Phước cho Đức Vua, Đấng nhân danh Chúa mà đến,
    Bình an trên trời, vinh quang trên các nơi chí cao!”[f]

39 Vài người Pha-ri-si trong đám đông nói: “Thưa Thầy, xin quở trách các môn đệ Thầy!”

40 Chúa đáp: “Ta bảo cho các người biết: Nếu họ nín lặng, đá sẽ tung hô!”

41 Khi đến gần, nhìn thấy thành phố, Ngài khóc cho nó, 42 rằng: “Ước chi hôm nay chính ngươi biết được điều gì đem lại cho mình sự bình an! Nhưng bây giờ, những điều ấy bị che khuất, mắt ngươi không nhìn thấy được. 43 Vì sẽ có ngày, địch quân kéo đến, đắp lũy, bao vây ngươi và đồng loạt tấn công[g] tất cả các mặt; 44 chúng sẽ phá đổ ngươi và con cái trong thành ngươi ra bình địa, chúng sẽ không để tảng đá nào chồng lên tảng đá nào, vì ngươi đã không nhận biết thời điểm ngươi được thăm viếng.”[h]

Dẹp Sạch Đền Thờ(B)

45 Đức Giê-su vào đền thờ, xua đuổi những kẻ buôn bán ở đó, 46 và quở trách họ: “Kinh Thánh chép: ‘Nhà Ta là nhà cầu nguyện, nhưng các ngươi đã biến thành sào huyệt trộm cướp!’ ”

47 Hằng ngày, Ngài dạy dỗ trong đền thờ; nhưng các thượng tế, các giáo sư Kinh Luật, và các nhà lãnh đạo dân chúng tìm cách giết Ngài, 48 song chưa tìm dược phương kế vì tất cả dân chúng đều say mê nghe Ngài giảng dạy.

Footnotes

  1. 19:4 Các cổ bản Hy-lạp viết từ này nhiều cách khác nhau
  2. 19:12 Nt: nhận một vương quốc cho mình
  3. 19:13 Một đơn vị tiền bạc Hy-lạp tương đương với ba tháng lương
  4. 19:23 Nt: bàn đổi bạc là nơi người xưa gửi tiền để sinh lợi
  5. 19:32 Nt: những kẻ được sai đi
  6. 19:38 Thi 118:26
  7. 19:43 Nt: dồn ép
  8. 19:44 Ctd: được Đức Chúa Trời thăm viếng