Add parallel Print Page Options

Ðời Người Ngắn Ngủi và Người Chết Sẽ Không Trở Lại

14 Con người do phụ nữ sinh ra,
Sống ngắn ngủi ít ngày, đầy những âu lo phiền muộn.
Mỗi người xuất hiện như một đóa hoa, vừa chớm nở đã vội phai tàn;
Ðời người trôi qua nhanh như chiếc bóng, chẳng được bao lâu.
Thế mà Ngài lại để mắt theo dõi một người như vậy,
Và mang con ra để trả lời với Ngài về đời sống của con sao?
Ai có thể đem thứ gì trong sạch ra từ những gì không sạch?
Không ai cả.
Số ngày của đời sống mỗi người đã được Ngài ấn định cả rồi;
Số tháng của mỗi người đều ở trong tay Ngài;
Ngài đã định số tuổi cho mỗi người rồi, không ai có thể vượt qua được.
Cầu xin Ngài đừng nhìn vào con người nữa, để nó được nghỉ ngơi thanh thản,
Cho đến khi nó sống trọn đời mình, như người làm thuê làm xong công việc của mình trong ngày.
Kìa, làm cây cối mà còn có hy vọng hơn;
Vì dẫu nó bị chặt đi, nó vẫn có thể trổ nhánh xanh tươi trở lại, và các cành mới không ngừng mọc ra sau đó;
Tuy dưới lòng đất, rễ đã già cằn cỗi;
Trên mặt đất, thân cây tưởng như đã chết rồi;
Tuy nhiên vừa có nước là nó đâm chồi nảy lộc;
Các nhánh mới mọc ra giống như một cây non.
10 Nhưng khi con người chết là rã tan thành cát bụi;
Khi đã trút hơi thở cuối cùng, con người có còn ở đâu chăng?
11 Giống như nước ở hồ lớn bị bốc hơi vơi bớt,
Giống như nước ở dòng sông bị cạn và khô đi,
12 Cũng vậy một khi đã nằm xuống, con người sẽ không còn trỗi dậy;
Dù đến khi các tầng trời không còn nữa, họ vẫn không thức dậy hoặc được kêu thức dậy.
13 Ôi ước gì Ngài giấu kín con trong âm phủ;
Ước gì Ngài che kín con cho đến khi cơn giận của Ngài qua đi.
Ước gì Ngài định thời hạn cho con và nhớ lại con.
14 Nếu một người chết đi, người ấy sẽ sống lại được chăng?
Suốt những ngày con chịu gian lao vất vả, con vẫn chờ đợi cho đến khi con được giải thoát.
15 Ngài sẽ gọi và con sẽ trả lời Ngài;
Ngài sẽ mong muốn tác phẩm do tay Ngài tạo nên.
16 Vì bây giờ mỗi bước của con đều được Ngài đếm cả,
Lẽ nào Ngài lại không bỏ qua tội lỗi của con sao?
17 Tội lỗi của con Ngài niêm phong trong bọc;
Vi phạm của con Ngài che đậy bít bùng.
18 Nhưng như núi lở và vỡ tan thành bụi thế nào,
Như vầng đá to bị dời khỏi chỗ nó thế nào,
19 Như nước chảy mãi khiến đá phải mòn thế nào,
Như dòng nước chảy xiết cuốn đi biết bao đất cát thế nào,
Ngài làm tiêu tan hy vọng của loài người cũng thể ấy.
20 Ngài thắng hơn phàm nhân mãi mãi, và nó ra đi vĩnh viễn;
Ngài biến đổi diện mạo của nó, rồi bắt nó phải ra đi.
21 Sau đó nếu con cái nó được vẻ vang, nó hoàn toàn chẳng biết;
Nếu chúng bị khinh khi, nó cũng chẳng ý thức được gì.
22 Nó chỉ cảm nhận được nỗi đau đớn trên thân xác nó;
Linh hồn nó thở than cho riêng nỗi khổ của nó mà thôi.

Ê-li-pha Cho Rằng Gióp Ðã Tự Kết Án Bằng Lời Nói của Mình

15 Bấy giờ Ê-li-pha người Tê-man đáp lời và nói:

Người khôn ngoan há trả lời bằng những lý lẽ vu vơ,
Bụng đầy ắp toàn gió đông nóng bỏng?
Chẳng lẽ người ấy lập luận bằng những lời vô bổ,
Hay bằng những diễn văn vô giá trị hay sao?
Nhưng anh đã làm cho người ta giảm đi lòng kính sợ Chúa;
Và cản trở người ta suy gẫm về Ðức Chúa Trời.
Vì tội lỗi anh xúi miệng anh đã nói,
Anh đã chọn cách nói năng của kẻ xảo quyệt điêu ngoa.
Chính miệng anh đã kết tội anh, chứ không phải tôi đâu nhé;
Phải, chính môi anh đã làm chứng chống lại anh.
Có phải anh là người đầu tiên sinh ra trên mặt đất?
Chẳng lẽ anh đã hiện hữu trước các núi đồi?
Không lẽ anh là người đã nghe khi Ðức Chúa Trời bàn luận?
Chẳng lẽ một mình anh mới có sự khôn ngoan?
Có điều gì anh biết mà chúng tôi không biết?
Có điều chi anh hiểu mà chúng tôi chẳng am tường?
10 Trong chúng tôi có người tóc đã bạc và cao niên trường thọ;
Có những người còn lớn tuổi hơn tuổi của cha anh.
11 Phải chăng anh cho sự an ủi của Ðức Chúa Trời dành cho anh quá ít?
Hay những lời nói dịu dàng chúng tôi đã nói với anh vẫn chưa đủ hay sao?
12 Sao anh để cho cái tôi của anh lôi anh theo ý riêng của nó,
Và để cho mắt anh cũng chớp mắt biểu lộ sự đồng tình,
13 Ðến nỗi tâm linh anh đã quay qua chống lại Ðức Chúa Trời,
Và làm cho miệng anh thốt ra những lời khó nghe như vậy?
14 Phàm nhân là gì mà tự cho mình trong sạch?
Kẻ do phụ nữ sinh ra là chi mà có thể ngay lành?
15 Này, các thánh của Ngài mà Ngài còn chưa tin cậy,
Ngay cả các tầng trời mà vẫn chưa tinh sạch trước mặt Ngài,

16 Huống chi là loài người đáng tởm và hư đốn,
Những kẻ cứ phạm tội thường xuyên như người ta uống nước.
17 Hãy nghe tôi nói, và tôi sẽ chỉ cho anh biết;
Tôi sẽ nói cho anh hay những gì tôi đã thấy tận mắt mình.
18 Những gì các nhà hiền triết đã nghe tổ tiên của họ kể lại;
Các vị ấy đã nói ra, không giấu giếm điều gì.
19 Họ là những người đầu tiên được ban cho đất đai làm xứ sở,
Lúc ấy chưa có người ngoại bang nào đi ngang qua giữa họ.
20 Kẻ gian ác phải đối phó với nỗi đau đớn suốt đời;
Số tuổi của đời nó cốt chỉ để bị người ta đàn áp.
21 Tai nó nghe văng vẳng những tiếng thét hãi hùng;
Trong khi nó bình an, quân cướp chợt xông vào cướp đoạt.
22 Nó không tin rằng nó sẽ thoát khỏi cảnh tối tăm;
Nó luôn lo sợ có ai đó đang cầm gươm chờ giết nó.
23 Nó đi khắp nơi tìm bánh, hỏi rằng, “Bánh đâu rồi?”
Nó biết những ngày đen tối của nó đã đến.
24 Tuyệt vọng và buồn thảm làm cho nó sợ hãi;
Chúng áp đảo nó, như một ông vua sắp ra lịnh tấn công.
25 Bởi vì nó dám cả gan đưa tay lên chống lại Ðức Chúa Trời;
Nó làm cho tay nó ra mạnh để chống lại Ðấng Toàn Năng.
26 Nó mang lấy thuẫn dày che thân,
Và bướng bỉnh xông vào tấn công Ngài.
27 Vì mỡ trên mặt nó khiến nó trông béo phì tròn trĩnh;
Hông nó phình ra do mỡ béo bao quanh.
28 Bây giờ nó phải sống trong các thành bị chiến tranh tàn phá,
Trong các nhà đã bị bỏ hoang, sắp trở thành các đống đổ nát.
29 Nó sẽ không giàu có nữa, và của cải nó sẽ không còn;
Tài sản nó sẽ không bành trướng khắp nơi trên đất.
30 Nó sẽ không thoát được cảnh tối tăm;
Một ngọn lửa sẽ làm khô héo các chồi non của nó;
Hơi thở của miệng Ngài sẽ đem đi những gì nó có.
31 Phải chi nó đừng tin cậy vào của cải phù vân mà tự dối mình;
Sự rỗng không sẽ là hậu quả của nó.
32 Chưa đến lúc mà cuộc đời của nó đã bị đổi thay gãy đổ;
Các cành của nó không còn tốt đẹp xanh tươi.
33 Nó sẽ như cây nho bị tuốt đi những trái xanh chưa chín;
Như cây ô-liu bị làm rụng hết hoa.
34 Thật vậy bọn vô tín vô luân sẽ không có người nối dõi;
Lửa sẽ thiêu rụi nhà cửa của phường ăn hối lộ.
35 Chúng đã mang thai gian ác, nên sinh ra đau khổ;
Lòng dạ chúng lúc nào cũng chực để dối gian.

Gióp Quả Quyết Rằng Ông Không Làm Gì Ðáng Bị Phạt

16 Bấy giờ Gióp trả lời và nói:

Tôi đã nghe quá nhiều những lời như thế;
Các anh là những người an ủi chỉ giỏi làm khổ thêm mà thôi.
Các lời hư không như gió ấy không chịu dứt hay sao?
Tôi đã nói gì động đến anh, mà anh phải dài dòng như thế?
Nếu các anh ở vào hoàn cảnh của tôi, tôi cũng có thể nói như các anh;
Tôi có thể chọn những lời để đáp lại các anh, và cũng có thể lắc đầu ngao ngán về các anh như vậy.
Nếu là tôi, tôi sẽ dùng miệng tôi làm các anh được mạnh mẽ;
Những lời của môi tôi sẽ làm các anh giảm bớt nỗi đau lòng.
Nếu tôi nói ra, nỗi khổ của tôi vẫn không nguôi ngoai;
Nếu tôi làm thinh, tôi cũng không được vơi nhẹ chút nào.
Nhưng bây giờ Ngài đã làm cho tôi thêm mệt mỏi.

Ngài đã làm cho gia đình con[a] tan nát, chẳng còn gì.
Ngài đã làm cho da con ra nhăn nheo xấu xí, để làm một chứng tích chống lại con;
Thân thể xanh xao gầy gò của con đứng lên chống con; nó làm chứng chống lại con ngay mặt.

Trong cơn thịnh nộ của Ngài, Ðấng ghét tôi, đã xé nát tôi;
Ngài nghiến răng giận dữ đối với tôi.
Còn kẻ thù của tôi nhìn tôi với cặp mắt dữ dằn đáng sợ.
10 Chúng há mồm nhe răng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi;
Chúng tát vào má tôi với thái độ khinh thường;
Chúng họp nhau thành một bọn để chống lại tôi.
11 Ðức Chúa Trời đã phó tôi cho những kẻ vô tín vô luân;
Ngài đã trao tôi vào tay bọn gian ác khôn lường.
12 Tôi đang sống an lành, bỗng dưng Ngài đánh tôi tơi tả;
Ngài tóm cổ tôi và nghiền nát tôi;
Thật vậy, Ngài đã dựng tôi lên làm bia để bắn.
13 Quân xạ tiễn của Ngài vây quanh tôi;
Các mũi tên của Ngài bắn vào tim cật tôi không thương xót;
Ngài bắn thủng túi mật tôi, khiến mật đổ ra trên đất.
14 Ngài đập tôi tơi tả hết đợt nọ đến đợt kia;
Ngài đánh tôi tới tấp như một dũng sĩ xông vào đánh kẻ thù.
15 Tôi phải vá vải thô vào da thịt mình để che thương tích;
Tôi phải lủi đầu tôi vào tro bụi để nhắm mắt chịu đòn.
16 Mặt tôi sưng đỏ vì khóc than đau khổ;
Mắt quầng thâm như sắp chết đến nơi.
17 Mặc dù tay tôi chẳng làm điều hung bạo;
Lời cầu nguyện của tôi vốn trong trắng tinh tuyền.
18 Hỡi bụi đất, chớ vùi chôn máu ta đổ xuống!
Hãy để cho tiếng kêu khóc của ta không dừng lại nơi nào.
19 Này, giờ đây trên trời tôi có người làm chứng;
Ðấng binh vực tôi đang ngự ở trên cao.
20 Các bạn tôi khinh khi nhạo báng tôi;
Còn tôi cứ hướng về Ðức Chúa Trời mà tuôn tràn giọt lệ.
21 Ước chi có ai phân xử giữa con người và Ðức Chúa Trời,
Như người ta phân xử giữa người nầy và người khác.
22 Vì chỉ còn vài năm ngắn ngủi nữa thôi,
Tôi sẽ đi vào con đường không thể trở lại được.

Footnotes

  1. Gióp 16:7 Vế thứ nhì của câu nầy, Gióp đổi qua thưa với Chúa, cho đến hết câu 8.

22 Nhưng Sau-lơ càng ngày càng mạnh dạn; ông làm cho những người Do-thái ở Ða-mách phải ngỡ ngàng khi chứng minh cho họ thấy rằng Ðức Chúa Jesus chính là Ðấng Christ.

23 Sau một thời gian dài, người Do-thái lập mưu để giết ông, 24 nhưng Sau-lơ đã biết được âm mưu đó. Họ canh các cổng thành cả ngày lẫn đêm để chờ dịp giết ông. 25 Nhưng một đêm kia, các môn đồ ông đã để ông trong một cái thúng và dòng ông xuống ra ngoài tường thành.

Sau-lơ tại Giê-ru-sa-lem

26 Khi ông về đến Giê-ru-sa-lem, ông cố gắng liên kết với các môn đồ, nhưng ai nấy đều e ngại, vì họ không tin rằng ông là môn đồ thật. 27 Nhưng Ba-na-ba đứng ra bảo lãnh ông, đưa ông đến gặp các vị sứ đồ, và nói cho họ biết thể nào ông đã thấy Chúa trên đường, Ngài đã bảo ông những gì, và thể nào ông đã nhân danh Ðức Chúa Jesus giảng dạy cách dạn dĩ ở Ða-mách.

28 Từ đó Sau-lơ ở với họ và được tự do tới lui hoạt động với họ tại Giê-ru-sa-lem. Ông nhân danh Chúa và nói cách mạnh dạn. 29 Ông đàm đạo và tranh luận với những người Do-thái chịu ảnh hưởng của văn hóa Hy-lạp, nhưng những người ấy tìm cách giết ông. 30 Khi anh em nghe điều đó, họ đưa ông xuống Sê-sa-rê, và gởi ông về Tạt-sơ.

Hội Thánh Hưởng Bình An và Phát Triển

31 Vậy hội thánh ở khắp miền Giu-đê, Ga-li-lê, và Sa-ma-ri được hưởng bình an và được gây dựng vững mạnh. Hội thánh sống trong sự kính sợ Chúa và trong sự khích lệ của Ðức Thánh Linh, nên số tín hữu mỗi ngày một đông.

Ê-nê Ðược Chữa Lành

32 Thuở ấy Phi-rơ đi khắp nơi; ông cũng xuống thăm các thánh đồ tại Ly-đa. 33 Tại đó ông gặp một người tên là Ê-nê; ông ấy đã nằm liệt giường tám năm, vì ông ấy bị bại. 34 Phi-rơ nói với ông, “Ông Ê-nê ơi, Ðức Chúa Jesus Christ chữa lành ông. Hãy đứng dậy và dọn dẹp giường của ông đi.” Ngay lập tức ông ấy đứng dậy.

35 Tất cả những ai sống ở Ly-đa và Sa-rôn thấy ông đều trở về với Chúa.

Ta-bi-tha Ðược Sống Lại

36 Bấy giờ tại Giốp-pa có một nữ môn đồ tên là Ta-bi-tha (tên trong tiếng Hy-lạp là Ðô-ca[a]). Bà đã làm nhiều việc từ thiện và hay bố thí giúp người. 37 Lúc ấy bà bị bịnh và qua đời. Người ta tắm rửa thi hài bà, rồi đem đặt trong một phòng trên lầu. 38 Vì Ly-đa ở gần Giốp-pa, nên khi các môn đồ nghe tin có Phi-rơ đang ở đó, họ liền sai hai người đến gặp ông và nói, “Xin mời ông gấp rút đến với chúng tôi.”

39 Phi-rơ đứng dậy và đi theo hai người ấy. Khi đến nơi họ đưa ông lên phòng trên lầu. Các bà góa đứng bên ông khóc và chỉ cho ông xem những quần áo bà Ta-bi-tha đã may khi bà còn sống với họ.

40 Phi-rơ xin mọi người ra khỏi phòng, rồi ông quỳ xuống và cầu nguyện; đoạn ông quay qua thi hài bà và nói, “Ta-bi-tha, hãy dậy.” Bà mở mắt, và khi thấy Phi-rơ, bà ngồi dậy. 41 Phi-rơ đưa tay ra đỡ bà đứng dậy, rồi ông gọi các thánh đồ và các bà góa vào và chỉ cho họ thấy bà đang sống. 42 Việc ấy được loan truyền khắp Thành Giốp-pa, và nhiều người đã tin thờ Chúa.

43 Phi-rơ ở lại Thành Giốp-pa nhiều ngày, trong nhà một người thợ thuộc da tên là Si-môn.

Read full chapter

Footnotes

  1. Công Vụ Các Sứ đồ 9:36 Ta-bi-tha là tiếng A-ram, Ðô-ca là tiếng Hy-lạp. Cả hai chữ đều có nghĩa là một con hoàng dương hay con linh dương.