II Sa-mu-ên 24
Vietnamese Bible: Easy-to-Read Version
Đa-vít kiểm điểm quân đội
24 CHÚA lại nổi giận cùng dân Ít-ra-en. Ngài giục Đa-vít nghịch dân Ít-ra-en. Ngài bảo, “Hãy đi kiểm tra dân Ít-ra-en và Giu-đa.”
2 Nên Đa-vít bảo Giô-áp, tư lệnh quân đội, “Hãy đi khắp các chi tộc Ít-ra-en, từ Đan cho đến Bê-e-sê-ba [a], kiểm tra dân chúng để ta biết số dân là bao nhiêu.”
3 Giô-áp thưa với vua, “Nguyện CHÚA là Thượng Đế của bệ hạ ban cho dân của bệ hạ đông gấp trăm lần, và nguyện bệ hạ được sống để nhìn thấy điều đó. Nhưng tại sao bệ hạ lại muốn làm việc nầy?”
4 Tuy nhiên vua ra lệnh cho Giô-áp và các cấp chỉ huy quân đội nên họ ra đi kiểm tra dân Ít-ra-en.
5 Sau khi băng qua sông Giô-đanh, họ đóng trại gần A-rô-e về phía nam của thành nằm trong hố. Họ đi qua Gát rồi đến Gia-xe. 6 Sau đó họ đi đến Ghi-lê-át và đất Ta-tim Hốt-si và đến Đan-Gia-an và vùng quanh Xi-đôn. 7 Họ đi đến thành có vách kiên cố là Tia và tất cả các thành của người Hê-vít và người Ca-na-an. Sau cùng họ vào vùng nam Giu-đa, đến Bê-e-sê-ba. 8 Sau chín tháng hai mươi ngày, họ đã đi qua khắp xứ rồi trở về Giê-ru-sa-lem.
9 Giô-áp trao cho vua danh sách dân chúng. Có tám trăm ngàn người nam trong Ít-ra-en có thể cầm gươm và năm trăm ngàn người nam trong Giu-đa.
Chúa trừng phạt Đa-vít
10 Đa-vít cảm thấy hổ thẹn sau khi kiểm tra dân số. Ông thưa cùng CHÚA, “Con đã phạm tội rất lớn về điều con làm. Lạy CHÚA xin tha thứ cho con, kẻ tôi tớ Ngài vì con đã hành động điên rồ.”
11 Sáng sớm khi Đa-vít thức dậy thì CHÚA phán như sau với Gát, nhà tiên tri và tiên kiến của Đa-vít. 12 CHÚA bảo Gát, “Hãy đi nói với Đa-vít, ‘CHÚA phán như sau: Ta cho ngươi ba lựa chọn. Hãy chọn một để ta phạt ngươi.’”
13 Vậy Gát đi bảo Đa-vít, “Bệ hạ có muốn ba năm [b] đói kém xảy đến cho bệ hạ và xứ của bệ hạ không? Hay bệ hạ phải trốn chạy trước kẻ thù trong ba tháng? Hoặc ba ngày dịch hạch trong xứ? Hãy suy nghĩ cho kỹ đi rồi cho tôi biết vua chọn điều nào để tôi thưa lại cùng CHÚA là Đấng đã sai tôi.”
14 Đa-vít thưa cùng Gát, “Ta bị khốn đốn lớn. Thôi chẳng thà để CHÚA phạt chúng ta vì Ngài đầy lòng từ bi. Đừng để loài người phạt ta!”
15 Vì thế CHÚA sai một nạn dịch kinh khiếp đến trên Ít-ra-en. Nó bắt đầu từ sáng và kéo dài tới thời gian đã định. Từ Đan cho đến Bê-e-sê-ba có bảy mươi ngàn người chết. 16 Khi thiên sứ giơ tay ra trên Giê-ru-sa-lem để hủy diệt thành thì CHÚA ân hận về những sự thiệt hại Ngài gây ra. Ngài phán cùng thiên sứ đang tiêu diệt dân chúng rằng, “Thôi đủ rồi! Hãy bỏ tay ngươi xuống!” Thiên sứ của CHÚA đang đứng bên sân đập lúa của A-rau-na [c] người Giê-bu-sít. [d]
Đa-vít mua sân đập lúa của A-rau-na
17 Khi Đa-vít nhìn thấy thiên sứ đã giết hại dân chúng thì ông thưa với CHÚA, “Con mới là người phạm tội và có lỗi chớ còn những người nầy chỉ là chiên đi theo con thôi. Họ đâu có lỗi gì? Xin CHÚA trừng phạt con và gia đình con.”
18 Ngày đó Gát đến cùng Đa-vít và nói, “Hãy đi xây một bàn thờ cho CHÚA trên sân đập lúa của A-rau-na người Giê-bu-sít.” 19 Vậy Đa-vít làm điều Gát dặn theo mệnh lệnh của CHÚA.
20 A-rau-na ngước lên thấy vua và các tôi tớ đi đến. Ông liền bước ra sấp mặt xuống đất chào vua. 21 Ông hỏi, “Tại sao vua chúa tôi đến cùng tôi?”
Đa-vít đáp, “Để mua sân đập lúa của ngươi đặng ta xây một bàn thờ cho CHÚA. Rồi nạn dịch sẽ chấm dứt.”
22 A-rau-na thưa cùng Đa-vít, “Vua chúa tôi ơi, bệ hạ cứ việc lấy gì cũng được để làm của lễ hi sinh. Đây có mấy con bò để làm của lễ thiêu, mấy tấm ván của sàn đạp lúa và ách để làm củi. 23 Tâu bệ hạ, tôi xin dâng cho ngài tất cả mọi thứ.” A-rau-na thưa tiếp với vua, “Nguyện CHÚA là Thượng Đế hài lòng về bệ hạ.”
24 Nhưng vua bảo A-rau-na, “Không, ta sẽ trả tiền miếng đất đó. Ta không muốn dâng của lễ cho CHÚA mà không tốn kém gì.”
Vậy Đa-vít mua sân đập lúa và các con bò với giá một cân một phần tư bạc. 25 Ông xây bàn thờ cho CHÚA ở đó và dâng của lễ toàn thiêu cùng của lễ thân hữu. Rồi CHÚA nghe lời cầu nguyện cho xứ, cơn dịch hạch trong Ít-ra-en liền chấm dứt.
Footnotes
- II Sa-mu-ên 24:2 Đan cho đến Bê-e-sê-ba Tức toàn xứ Ít-ra-en từ Bắc đến Nam. Đan là một thị trấn cực Bắc của Ít-ra-en, còn Bê-e-sê-ba là thị trấn cực Nam của Giu-đa. Xem câu 15.
- II Sa-mu-ên 24:13 ba năm I Sử 21:12 và bản cổ Hi-lạp ghi “ba năm.”
- II Sa-mu-ên 24:16 A-rau-na Ông ta cũng có tên “Ọt-nan.” Xem thêm các câu 18, 22, 24.
- II Sa-mu-ên 24:16 Giê-bu-sít Dân cư sống ở Giê-ru-sa-lem trước khi dân Ít-ra-en chiếm thành nầy. “Giê-bu” là tên cũ của Giê-ru-sa-lem.
2 Samuel 24
New King James Version
David’s Census of Israel and Judah(A)
24 Again (B)the anger of the Lord was aroused against Israel, and He moved David against them to say, (C)“Go, [a]number Israel and Judah.”
2 So the king said to Joab the commander of the army who was with him, “Now go throughout all the tribes of Israel, (D)from Dan to Beersheba, and count the people, that (E)I may know the number of the people.”
3 And Joab said to the king, “Now may the Lord your God (F)add to the people a hundred times more than there are, and may the eyes of my lord the king see it. But why does my lord the king desire this thing?” 4 Nevertheless the king’s word [b]prevailed against Joab and against the captains of the army. Therefore Joab and the captains of the army went out from the presence of the king to count the people of Israel.
5 And they crossed over the Jordan and camped in (G)Aroer, on the right side of the town which is in the midst of the ravine of Gad, and toward (H)Jazer. 6 Then they came to Gilead and to the land of Tahtim Hodshi; they came to (I)Dan Jaan and around to (J)Sidon; 7 and they came to the stronghold of (K)Tyre and to all the cities of the (L)Hivites and the Canaanites. Then they went out to South Judah as far as Beersheba. 8 So when they had gone through all the land, they came to Jerusalem at the end of nine months and twenty days. 9 Then Joab gave the sum of the number of the people to the king. (M)And there were in Israel eight hundred thousand valiant men who drew the sword, and the men of Judah were five hundred thousand men.
The Judgment on David’s Sin(N)
10 And (O)David’s heart condemned him after he had numbered the people. So (P)David said to the Lord, (Q)“I have sinned greatly in what I have done; but now, I pray, O Lord, take away the iniquity of Your servant, for I have (R)done very foolishly.”
11 Now when David arose in the morning, the word of the Lord came to the prophet (S)Gad, David’s (T)seer, saying, 12 “Go and tell David, ‘Thus says the Lord: “I offer you three things; choose one of them for yourself, that I may do it to you.” ’ ” 13 So Gad came to David and told him; and he said to him, “Shall (U)seven[c] years of famine come to you in your land? Or shall you flee three months before your enemies, while they pursue you? Or shall there be three days’ plague in your land? Now consider and see what answer I should take back to Him who sent me.”
14 And David said to Gad, “I am in great distress. Please let us fall into the hand of the Lord, (V)for His mercies are great; but (W)do not let me fall into the hand of man.”
15 So (X)the Lord sent a plague upon Israel from the morning till the appointed time. From Dan to Beersheba seventy thousand men of the people died. 16 (Y)And when the [d]angel stretched out His hand over Jerusalem to destroy it, (Z)the Lord relented from the destruction, and said to the angel who was destroying the people, “It is enough; now restrain your hand.” And the angel of the Lord was by the threshing floor of [e]Araunah the Jebusite.
17 Then David spoke to the Lord when he saw the angel who was striking the people, and said, “Surely (AA)I have sinned, and I have done wickedly; but these sheep, what have they done? Let Your hand, I pray, be against me and against my father’s house.”
The Altar on the Threshing Floor(AB)
18 And Gad came that day to David and said to him, (AC)“Go up, erect an altar to the Lord on the threshing floor of Araunah the Jebusite.” 19 So David, according to the word of Gad, went up as the Lord commanded. 20 Now Araunah looked, and saw the king and his servants coming toward him. So Araunah went out and bowed before the king with his face to the ground.
21 Then Araunah said, “Why has my lord the king come to his servant?”
(AD)And David said, “To buy the threshing floor from you, to build an altar to the Lord, that (AE)the plague may be withdrawn from the people.”
22 Now Araunah said to David, “Let my lord the king take and offer up whatever seems good to him. (AF)Look, here are oxen for burnt sacrifice, and threshing implements and the yokes of the oxen for wood. 23 All these, O king, Araunah has given to the king.”
And Araunah said to the king, “May the Lord your God (AG)accept you.”
24 Then the king said to Araunah, “No, but I will surely buy it from you for a price; nor will I offer burnt offerings to the Lord my God with that which costs me nothing.” So (AH)David bought the threshing floor and the oxen for fifty shekels of silver. 25 And David built there an altar to the Lord, and offered burnt offerings and peace offerings. (AI)So the Lord heeded the prayers for the land, and (AJ)the plague was withdrawn from Israel.
Footnotes
- 2 Samuel 24:1 take a census of
- 2 Samuel 24:4 overruled
- 2 Samuel 24:13 So with MT, Syr., Tg., Vg.; LXX three (cf. 1 Chr. 21:12)
- 2 Samuel 24:16 Or Angel
- 2 Samuel 24:16 Ornan, 1 Chr. 21:15
© 2010 Bible League International
Scripture taken from the New King James Version®. Copyright © 1982 by Thomas Nelson. Used by permission. All rights reserved.
