II Sa-mu-ên 14
Bản Dịch 2011
Áp-sa-lôm Trở Về Giê-ru-sa-lem
14 Bấy giờ Giô-áp con trai bà Xê-ru-gia nhận biết rằng vua đang quan tâm đến Áp-sa-lôm. 2 Giô-áp sai người đến Tê-cô-a, mời một người đàn bà khéo nói đến, và dặn bà, “Xin bà làm ơn giả làm một người đang thọ tang. Bà hãy mặc bộ đồ tang vào, và đừng xức dầu gì cả, nhưng hãy làm như người đã để tang than khóc cho người thân của mình lâu ngày. 3 Sau đó bà hãy xin vào chầu vua, và hãy nói với vua như thế nầy..” Vậy Giô-áp đặt lời vào miệng bà.
4 Khi người đàn bà ở Tê-cô-a đó được vào gặp vua, bà sấp mặt xuống đất, phủ phục trước mặt vua, và nói, “Tâu vua, xin ngài giúp đỡ tôi.”
5 Vua hỏi bà, “Ngươi có chuyện gì?”
Bà đáp, “Tâu vua, than ôi, tôi là một người góa bụa. Chồng tôi đã chết. 6 Nữ tỳ của ngài có hai đứa con trai. Chúng nó đánh lộn với nhau ngoài đồng, lúc đó không có ai ở đó để can ngăn chúng, đứa nầy đánh đứa kia và đã lỡ tay giết chết anh nó. 7 Bây giờ cả họ hàng nổi lên chống lại nữ tỳ của ngài. Họ đòi, ‘Hãy nộp kẻ giết anh hắn cho chúng tôi, để chúng tôi giết nó, bắt nó phải đền mạng anh nó, dù chúng tôi phải diệt luôn cả người thừa kế của gia đình bà.’ Vậy họ muốn diệt luôn miếng than hồng còn lại, không cho chồng tôi được lưu danh hay có người nối dõi trên đất.”
8 Vua nói với người đàn bà, “Thôi bà hãy về nhà đi. Ta sẽ ban lịnh về việc nầy của bà.”
9 Người đàn bà ở Tê-cô-a lại nói với nhà vua, “Ôi vua, chúa thượng của tôi, xin tội nầy đổ lại trên tôi và trên nhà cha tôi, còn đức vua và ngai vàng của ngài hoàn toàn vô can.”
10 Vua nói, “Nếu kẻ nào nói gì với ngươi, hãy đem kẻ ấy đến gặp ta; nó sẽ không dám đụng đến ngươi đâu.”
11 Bà bèn nói, “Xin đức vua lấy danh Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài, mà thề và không cho phép kẻ đòi nợ máu gây thêm chết chóc, kẻo họ sẽ giết con trai tôi.”
Vua nói, “Có Chúa hằng sống chứng giám, không một sợi tóc nào của con trai ngươi sẽ rơi xuống đất.”
12 Bấy giờ người đàn bà lại nói, “Xin cho nữ tỳ của ngài nói thêm vài lời nầy nữa với đức vua, chúa thượng của nữ tỳ của ngài.”
Vua bảo, “Hãy nói đi.”
13 Người đàn bà nói, “Tại sao ngài lại dự tính làm một việc có hại cho dân của Ðức Chúa Trời như vậy? Ðức vua phán quyết về việc của tôi như thế thì đức vua cũng đã tự kết án mình rồi, khi đức vua không cho phép đứa con bị trục xuất của ngài trở về nhà. 14 Rồi đây chắc chắn mỗi chúng ta sẽ qua đời, giống như nước đổ xuống đất, không thể nào hốt lại được. Ðức Chúa Trời không cất mạng sống của ai, nhưng Ngài có kế hoạch để những kẻ bị Ngài trục xuất không bị xa cách Ngài mãi mãi. 15 Bây giờ tôi đã đến đây thưa với đức vua, chúa thượng của tôi, việc nầy của tôi, vì người ta đã làm cho tôi lo sợ. Số là nữ tỳ của ngài tự nhủ, ‘Mình phải đến tâu với đức vua, biết đâu đức vua sẽ đáp ứng nguyện vọng của mình, 16 biết đâu đức vua sẽ nghe và sẽ cứu nữ tỳ của người khỏi tay những kẻ muốn hại mình và con trai mình trong việc hưởng cơ nghiệp của Ðức Chúa Trời.’ 17 Nữ tỳ của ngài lại thầm nghĩ, ‘Lời phán quyết của đức vua chắc chắn sẽ làm cho mình yên lòng, vì đức vua, chúa thượng của mình, chẳng khác gì thiên sứ của Ðức Chúa Trời, phân biệt thiện ác rõ ràng, đâu ra đó.’ Cầu xin Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài, ở với ngài.”
18 Bấy giờ vua trả lời và nói với bà ấy, “Ðừng giấu ta điều gì ta sắp hỏi ngươi.”
Bà ấy đáp, “Xin đức vua, chúa thượng của tôi, cứ hỏi.”
19 Vua hỏi, “Có phải bàn tay của Giô-áp đã sắp đặt với ngươi mọi việc nầy không?”
Người đàn bà trả lời và nói, “Tâu đức vua, chúa thượng của tôi, tôi xin chỉ mạng sống của ngài mà xác nhận, không ai có thể làm chệch qua bên phải hoặc bên trái một chút nào về điều mà đức vua, chúa thượng của tôi, vừa mới nói. Thật vậy Giô-áp đầy tớ ngài đã truyền cho tôi và đặt những lời nầy trong miệng nữ tỳ của ngài. 20 Chính vì muốn thấy tình huống được thay đổi mà Giô-áp đầy tớ ngài đã làm điều ấy; nhưng chúa thượng của tôi thật khôn ngoan, khôn ngoan như thiên sứ của Ðức Chúa Trời, biết hết mọi sự trên đất.”
21 Bấy giờ vua bảo Giô-áp, “Thôi được rồi. Ta chấp thuận việc nầy. Vậy ngươi hãy đi, đem thằng Áp-sa-lôm về.”
22 Giô-áp liền sấp mặt xuống đất, lạy vua, và cảm tạ vua. Giô-áp nói, “Tâu vua, hôm nay tôi nhận biết tôi đã được ơn trước mặt vua, chúa thượng của tôi, vì vua đã chấp thuận điều tôi tớ của ngài thỉnh cầu.”
23 Sau đó Giô-áp đứng dậy, đi đến Ghê-sua, và đem Áp-sa-lôm trở về Giê-ru-sa-lem.
24 Vua phán, “Hãy cho nó về nhà nó, nhưng đừng để nó thấy mặt ta.” Vậy Áp-sa-lôm trở về và ở trong nhà của chàng, nhưng chàng không được diện kiến nhà vua.
Ða-vít Tha Thứ Áp-sa-lôm
25 Thuở ấy trong cả nước I-sơ-ra-ên không ai được khen là tuấn tú bằng Áp-sa-lôm. Từ bàn chân cho đến đỉnh đầu của ông không có một khuyết điểm nào. 26 Khi ông hớt tóc –cứ cuối năm ông hớt tóc một lần, vì tóc ông mọc dài và trở nên nặng nề– ông thường lấy tóc đã hớt đem cân và người ta cân được hơn hai ký,[a] theo cân của hoàng gia. 27 Áp-sa-lôm có ba con trai và một con gái; con gái ông tên là Ta-ma. Nàng là một thiếu nữ xinh đẹp.
28 Áp-sa-lôm sống tại Giê-ru-sa-lem được hai năm nhưng không được diện kiến nhà vua. 29 Vì vậy Áp-sa-lôm sai người đến nói với Giô-áp, nhờ ông ấy tiến dẫn, hầu ông được diện kiến nhà vua, nhưng Giô-áp không đến. Áp-sa-lôm lại sai người đến lần thứ hai, nhưng ông ấy cũng không đến. 30 Vậy ông nói với các đầy tớ ông, “Kìa, đám ruộng của Giô-áp ở gần đám ruộng của ta. Ruộng của ông ấy đang trổ lúa mạch. Các ngươi hãy ra và nổi lửa đốt đám ruộng của ông ấy cho ta.” Các đầy tớ của Áp-sa-lôm bèn ra và nổi lửa đốt đám ruộng của Giô-áp.
31 Bấy giờ Giô-áp liền đứng dậy, đi đến nhà Áp-sa-lôm, và hỏi, “Tại sao các đầy tớ của ông đốt lúa trong ruộng tôi?”
32 Áp-sa-lôm đáp, “Nầy, tôi đã sai các đầy tớ tôi đến mời ông, ‘Xin ông đến đây để tôi có thể nhờ ông thưa với vua rằng, “Tại sao cha cho con từ Ghê-sua về đây làm chi? Thà cứ để con ở đó còn hơn.”’ Vậy bây giờ xin ông làm ơn giúp đỡ tôi được gặp mặt vua, nếu tôi có lỗi gì, xin vua cứ giết tôi đi.”
33 Vậy Giô-áp đến gặp vua và tâu với vua điều ấy. Vua cho triệu Áp-sa-lôm vào. Ông vào triều kiến nhà vua. Ông sấp mình xuống đất phủ phục trước mặt vua. Vua ôm lấy ông và hôn.
Footnotes
- II Sa-mu-ên 14:26 nt: 200 shekels
2 Samuel 14
English Standard Version
Absalom Returns to Jerusalem
14 Now Joab the son of Zeruiah knew (A)that the king's heart went out to Absalom. 2 And Joab sent to (B)Tekoa and brought from there a wise woman and said to her, “Pretend to be a mourner and put on mourning garments. (C)Do not anoint yourself with oil, but behave like a woman who has been mourning many days for the dead. 3 Go to the king and speak thus to him.” So Joab (D)put the words in her mouth.
4 When the woman of Tekoa came to the king, (E)she fell on her face to the ground and paid homage and said, (F)“Save me, O king.” 5 And the king said to her, “What is your trouble?” She answered, (G)“Alas, I am a widow; my husband is dead. 6 And your servant had two sons, and they quarreled with one another in the field. There was no one to separate them, and one struck the other and killed him. 7 And now the whole clan has risen against your servant, and they say, ‘Give up the man who struck his brother, that we may put him to death for the life of his brother whom he killed.’ And so they would (H)destroy the heir also. Thus they would quench my coal that is left and leave to my husband neither name nor (I)remnant on the face of the earth.”
8 Then the king said to the woman, “Go to your house, and I will give orders concerning you.” 9 And the woman of Tekoa said to the king, (J)“On me be the guilt, my lord the king, and on my father's house; let the king and his throne be guiltless.” 10 The king said, “If anyone says anything to you, bring him to me, and he shall never touch you again.” 11 Then she said, “Please let the king invoke the Lord your God, that (K)the avenger of blood kill no more, and my son be not destroyed.” He said, (L)“As the Lord lives, (M)not one hair of your son shall fall to the ground.”
12 Then the woman said, “Please let your servant speak a word to my lord the king.” He said, “Speak.” 13 And the woman said, “Why then have you planned such a thing against (N)the people of God? For in giving this decision the king convicts himself, inasmuch as the king does not bring (O)his banished one home again. 14 We must all die; we are (P)like water spilled on the ground, which cannot be gathered up again. But God will not take away life, and he devises means (Q)so that the banished one will not remain an outcast. 15 Now I have come to say this to my lord the king because the people have made me afraid, and your servant thought, ‘I will speak to the king; it may be that the king will perform the request of his servant. 16 For the king will hear and deliver his servant from the hand of the man who would destroy me and my son together from (R)the heritage of God.’ 17 And your servant thought, ‘The word of my lord the king will set me at rest,’ for my lord the king is (S)like the angel of God to discern good and evil. The Lord your God be with you!”
18 Then the king answered the woman, “Do not hide from me anything I ask you.” And the woman said, “Let my lord the king speak.” 19 The king said, “Is the hand of Joab with you in all this?” The woman answered and said, (T)“As surely as you live, my lord the king, one cannot turn to the right hand or to the left from anything that my lord the king has said. It was your servant Joab who commanded me; (U)it was he who put all these words in the mouth of your servant. 20 In order to change the course of things your servant Joab did this. But my lord has wisdom like the wisdom of (V)the angel of God to know all things that are on the earth.”
21 Then the king said to Joab, “Behold now, I grant this; go, bring back the young man Absalom.” 22 And Joab fell on his face to the ground and paid homage (W)and blessed the king. And Joab said, “Today your servant knows that I have found favor in your sight, my lord the king, in that the king has granted the request of his servant.” 23 So Joab arose and went to (X)Geshur and brought Absalom to Jerusalem. 24 And the king said, “Let him dwell apart in his own house; he is not to come into my presence.” So Absalom lived apart in his own house and did not come into the king's presence.
25 Now in all Israel there was no one so much to be praised for his handsome appearance as Absalom. (Y)From the sole of his foot to the crown of his head there was no blemish in him. 26 And when he cut the hair of his head (for at the end of every year he used to cut it; when it was heavy on him, he (Z)cut it), he weighed the hair of his head, two hundred shekels[a] by the king's weight. 27 There were born (AA)to Absalom three sons, and one daughter whose name was Tamar. She was a beautiful woman.
28 So Absalom lived two full years in Jerusalem, without coming into the king's presence. 29 Then Absalom sent for Joab, to send him to the king, but Joab would not come to him. And he sent a second time, but Joab would not come. 30 Then he said to his servants, “See, Joab's field is next to mine, and he has barley there; go and set it on fire.” So Absalom's servants set the field on fire.[b] 31 Then Joab arose and went to Absalom at his house and said to him, “Why have your servants set my field on fire?” 32 Absalom answered Joab, “Behold, I sent word to you, ‘Come here, that I may send you to the king, to ask, “Why have I come from (AB)Geshur? It would be better for me to be there still.” Now therefore let me go into the presence of the king, (AC)and if there is guilt in me, let him put me to death.’” 33 Then Joab went to the king and told him, and he summoned Absalom. So he came to the king and bowed himself on his face to the ground before the king, and the king kissed Absalom.
Footnotes
- 2 Samuel 14:26 A shekel was about 2/5 ounce or 11 grams
- 2 Samuel 14:30 Septuagint, Dead Sea Scroll add So Joab's servants came to him with their clothes torn, and they said to him, “The servants of Absalom have set your field on fire.”
Copyright © 2011 by Bau Dang
The ESV® Bible (The Holy Bible, English Standard Version®), © 2001 by Crossway, a publishing ministry of Good News Publishers. ESV Text Edition: 2025.
