Add parallel Print Page Options

Ê-li giết các nhà tiên tri của Ba-anh

18 Trong năm thứ ba của nạn hạn hán, CHÚA phán cùng Ê-li rằng: “Hãy đi gặp vua A-háp vì ta sắp cho mưa xuống.” Vậy Ê-li đi gặp A-háp.

Đến lúc đó không có thực phẩm trong Xa-ma-ri. Vua A-háp sai gọi Áp-đia, quản lý cung vua. Áp-đia là người theo CHÚA thật lòng. Khi Giê-xa-bên giết các nhà tiên tri của CHÚA thì Áp-đia giấu một trăm tiên tri trong hai hang đá, mỗi hang năm mươi người. Ông mang thức ăn và nước uống cho họ. A-háp bảo Áp-đia, “Hãy đi xem xét mọi suối và thung lũng trong xứ. Biết đâu chúng ta tìm được cỏ để nuôi sống ngựa và la để chúng ta khỏi phải giết chúng nó.” Cho nên mỗi người chọn một vùng trong xứ để đi lùng; A-háp đi một phía, còn Áp-đia đi phía khác. Trong khi Áp-đia đang đi đường thì Ê-li gặp ông. Áp-đia nhận ra Ê-li nên cúi rạp xuống đất và thưa, “Thầy có phải là Ê-li không?”

Ê-li trả lời, “Phải. Hãy đi bảo chủ ngươi rằng ta đang ở đây.”

Áp-đia thưa, “Tôi có làm gì quấy mà ông trao mạng tôi cho vua A-háp? Vua sẽ giết tôi.

10 Tôi thề trong danh CHÚA là Thượng Đế hằng sống của ông rằng vua đã sai người đi lùng kiếm ông khắp mọi dân, mọi nước. Nếu quan cai trị vùng nào nói ông không có ở đó thì A-háp buộc quan ấy phải thề rằng đúng ông không có trong xứ ấy. 11 Bây giờ ông muốn tôi đi nói với chủ tôi rằng, ‘Ê-li đang ở đây.’ 12 Rồi lỡ Thần Linh của CHÚA mang ông đi nơi khác sau khi tôi rời ông thì sao? Nếu tôi đi bảo A-háp rằng ông ở đây mà vua đến không gặp ông thì mạng tôi sẽ không còn! Tôi đã theo CHÚA từ khi còn nhỏ. 13 Không có ai thuật cho ông nghe điều tôi đã làm sao? Khi Giê-xa-bên giết các tiên tri của CHÚA thì tôi mang họ đi giấu trong hai cái hang, mỗi hang năm mươi người. Tôi mang thức ăn và nước nuôi họ. 14 Bây giờ ông muốn tôi đi bảo chủ tôi rằng ông ở đây. Chắc chắn vua sẽ giết tôi!”

15 Ê-li đáp, “Ta chỉ CHÚA vạn quân, Đấng ta phục vụ rằng hôm nay ta sẽ ra mắt A-háp.”

16 Vậy Áp-đia đi gặp A-háp và cho biết chỗ Ê-li đang ở. A-háp liền đi gặp Ê-li.

17 Khi vua thấy Ê-li liền hỏi, “Có phải anh là tay quấy rối trong Ít-ra-en không?”

18 Ê-li đáp, “Tôi không gây rối trong Ít-ra-en. Chính bệ hạ và nhà cha bệ hạ mới gây rối vì không vâng theo mệnh lệnh CHÚA. Vua đã đi theo Ba-anh. 19 Bây giờ xin bảo tất cả dân Ít-ra-en gặp tôi trên núi Cạt-mên. Bệ hạ cũng hãy mang đến bốn trăm năm mươi tiên tri của Ba-anh và bốn trăm tiên tri của A-sê-ra là những người ăn chung bàn với Giê-xa-bên.” [a]

20 Vậy A-háp triệu tập tất cả dân Ít-ra-en và các tiên tri đó đến núi Cạt-mên. 21 Ê-li đến gần dân chúng và bảo, “Các ngươi đi hàng hai cho đến bao giờ? Nếu CHÚA là Thượng Đế thật, hãy theo Ngài. Nhưng nếu Ba-anh là Thượng Đế thật thì hãy theo hắn đi!”

Nhưng dân chúng làm thinh. 22 Ê-li nói, “Ta là nhà tiên tri duy nhất của CHÚA ở đây, còn số tiên tri của Ba-anh là bốn trăm năm mươi người. 23 Hãy mang hai con bò đực. Các tiên tri Ba-anh hãy chọn một con, giết nó và sả thịt ra. Họ phải chất thịt lên củi nhưng không được châm lửa. Ta sẽ làm con bò kia, chất thịt trên củi và cũng không châm lửa. 24 Tiên tri Ba-anh của các ngươi sẽ khẩn cầu cùng thần mình, còn ta sẽ khẩn cầu cùng CHÚA. Thần nào trả lời bằng cách làm cho củi cháy lên là Thượng Đế thật.”

Tất cả dân chúng đồng ý.

25 Ê-li liền bảo các nhà tiên tri Ba-anh, “Mấy anh đông cho nên làm trước đi. Hãy chọn một con bò rồi làm thịt. Hãy cầu nguyện thần của mấy anh, nhưng không được châm lửa.”

26 Vậy chúng bắt con bò và làm thịt. Chúng cầu nguyện với Ba-anh từ sáng đến trưa, kêu la lên, “Ba-anh ơi, xin đáp lời chúng tôi!” Nhưng chẳng thấy động tĩnh gì cũng không thấy ai trả lời. Chúng nhảy múa quanh bàn thờ chúng đã dựng lên.

27 Đến trưa Ê-li chế giễu chúng rằng, “Hãy cầu nguyện lớn lên nữa đi. Nếu Ba-anh là thần chắc ông ta đang suy nghĩ, bận việc, hay đang đi ngao du! Có thể ông ta đang ngủ cũng chưa biết chừng cho nên mấy anh phải đánh thức ông ta dậy mới được!” 28 Các nhà tiên tri cầu nguyện lớn tiếng hơn nữa, chúng lấy gươm và giáo cắt thịt mình đến nỗi máu chảy ra, vì đó là lối chúng thờ phụng. 29 Đến quá xế trưa mà chúng vẫn làm như thế cho tới giờ dâng của lễ buổi chiều. Nhưng không nghe động tĩnh gì. Ba-anh không trả lời, chẳng ai ngó ngàng tới.

30 Sau đó Ê-li gọi toàn dân, “Bây giờ các ngươi hãy lại đây.” Vậy họ tụ tập quanh ông rồi Ê-li xây sửa lại bàn thờ của CHÚA đã bị phá sập. 31 Ông lấy mười hai tảng đá đại diện cho mười hai chi tộc, tức số con trai Gia-cốp. (CHÚA đã đổi tên Gia-cốp ra Ít-ra-en.) 32 Ê-li dùng các tảng đá đó xây lại bàn thờ để tôn kính CHÚA. Rồi ông đào một cái rãnh xung quanh bàn thờ lớn đủ chứa được khoảng mười bốn lít hột giống [b]. 33 Ê-li chất củi lên bàn thờ, sả con bò ra từng miếng rồi đặt các miếng đó lên củi. 34 Rồi ông bảo, “Lấy bốn vò đựng đầy nước đổ lên thịt và củi.” Ông bảo tiếp, “Làm một lần nữa,” thì họ làm lần nữa. Ông bảo, “Làm lần thứ ba,” thì họ làm lần thứ ba. 35 Nước tràn xuống từ bàn thờ và chảy đầy rãnh.

36 Đến giờ dâng của lễ buổi chiều, tiên tri Ê-li đến gần bàn thờ. Ông cầu nguyện, “Lạy Chúa, Ngài là Thượng Đế của Áp-ra-ham, Y-sác, và Ít-ra-en. Xin chứng tỏ cho mọi người thấy Ngài là Thượng Đế của Ít-ra-en và tôi là tôi tớ Ngài. Xin hãy cho dân nầy thấy rằng chính Ngài đã truyền lệnh cho tôi làm những điều nầy. 37 Lạy CHÚA, xin đáp lời cầu nguyện của tôi để dân nầy biết rằng Ngài là CHÚA và là Thượng Đế để khiến họ đổi lòng.”

38 Lửa từ CHÚA loè xuống thiêu đốt sinh tế, củi, đá, và đất xung quanh bàn thờ đồng thời làm cạn khô hết nước trong rãnh. 39 Khi toàn thể dân chúng thấy vậy, họ đều sấp mặt xuống đất kêu lên, “CHÚA là Thượng Đế! CHÚA là Thượng Đế!”

40 Ê-li liền ra lệnh, “Hãy bắt hết các nhà tiên tri của Ba-anh! Đừng để ai trốn thoát!” Dân chúng bắt tất cả các nhà tiên tri. Rồi Ê-li dắt họ xuống thung lũng Ki-sôn và giết họ tại đó.

Mưa xuống trở lại

41 Sau đó Ê-li bảo A-háp, “Bây giờ vua hãy đi, ăn và uống vì mưa lớn sắp đổ xuống.” 42 Vậy vua A-háp đi ăn uống. Trong lúc ấy Ê-li lên đỉnh núi Cạt-mên cúi xuống đất gục đầu giữa hai đầu gối. 43 Ê-li bảo đầy tớ, “Hãy đi nhìn về phía biển.”

Đứa đầy tớ đi nhìn rồi trình, “Tôi chẳng thấy gì cả.” Ê-li bảo nó đi nhìn lại lần nữa. Nó làm như thế bảy lần. 44 Đến lần thứ bảy, đầy tớ trình, “Tôi thấy có một đám mây nhỏ cỡ bằng nắm tay nhô lên từ dưới biển.”

Ê-li bảo đầy tớ, “Hãy đi bảo A-háp chuẩn bị quân xa sẵn sàng để đi về nhà ngay bây giờ. Nếu không mưa sẽ giữ ông lại.”

45 Ít lâu sau trời phủ mây đen kịt. Gió bắt đầu thổi và trong chốc lát mưa lớn đổ xuống. A-háp liền leo lên quân xa đi về Ghít-rê-ên. 46 CHÚA ban sức mạnh cho Ê-li. Ông buộc áo quần ngang hông và chạy bộ trước A-háp cho đến Ghít-rê-ên.

Footnotes

  1. I Các Vua 18:19 những người ăn chung bàn với Giê-xa-bên Hay “những người được Giê-xa-bên trợ cấp.”
  2. I Các Vua 18:32 mười bốn lít hột giống Hay “mười bốn lít nước.”

Sứ Điệp Của Tiên Tri Ê-li Cho Vua A-háp

18 Sau nhiều ngày, vào năm hạn hán thứ ba, có lời của CHÚA đến với Ê-li rằng: “Hãy đi gặp A-háp. Ta sẽ cho mưa xuống đất trở lại.” Vậy Ê-li đi đến gặp A-háp.

Lúc ấy, nạn đói đang hoành hành tại Sa-ma-ri. A-háp gọi Áp-đia, quan tổng quản hoàng cung đến. Áp-đia rất kính sợ CHÚA. Khi Giê-sa-bên giết hại các tiên tri của CHÚA, thì Áp-đia có đem một trăm tiên tri đi giấu, năm mươi người trong một hang, rồi cung cấp bánh và nước để nuôi họ. A-háp nói với Áp-đia: “Ngươi hãy đi khắp xứ, hãy đến các suối và các khe, may ra chúng ta sẽ tìm được cỏ để giữ cho ngựa và lừa sống, và chúng ta khỏi phải giết các súc vật của chúng ta hết chăng.” Vậy họ chia nhau đi khắp xứ. A-háp đi một hướng, còn Áp-đia đi một hướng khác.

Đang khi Áp-đia đi đường thì Ê-li gặp ông. Áp-đia nhận ra ông, liền sấp mặt xuống đất, và hỏi: “Thưa có phải chúa tôi là Ê-li đây chăng?”

Ông trả lời: “Chính tôi đây. Hãy đi, nói với chủ của ông rằng Ê-li đang ở đây.”

Áp-đia đáp: “Tôi có tội tình gì mà ngài muốn trao tôi vào tay A-háp để giết tôi đi? 10 Như CHÚA là Đức Chúa Trời hằng sống của ngài chứng giám, chẳng có nước nào hoặc vương quốc nào mà chủ tôi không sai người đến kiếm ngài. Khi người ta bảo rằng ngài không có ở đó, thì ông ấy đòi nước đó hoặc vương quốc đó phải thề là họ không có gặp ngài. 11 Nhưng bây giờ ngài bảo tôi: ‘Hãy đi, nói với chủ của ông rằng Ê-li đang ở đây.’ 12 Nhưng vừa khi tôi rời khỏi ngài thì Thần của CHÚA đem ngài đi đến nơi nào tôi không biết. Rồi khi tôi đến nói cho A-háp, ông ấy đến mà không thấy ngài, ông ấy chắc sẽ giết tôi đi, mặc dù tôi đây, là tôi tớ ngài, đã kính sợ CHÚA từ thuở nhỏ. 13 Người ta há không nói cho chúa tôi biết rằng tôi đã làm gì khi Giê-sa-bên giết hại các tiên tri của CHÚA sao, thể nào tôi đã đem giấu một trăm tiên tri của CHÚA, năm mươi người trong một hang, rồi cung cấp bánh và nước để nuôi họ sao? 14 Bây giờ ngài bảo tôi: ‘Hãy đi, nói với chủ của ông rằng Ê-li đang ở đây’, ông ấy chắc sẽ giết tôi.”

15 Nhưng Ê-li đáp: “Có CHÚA Vạn Quân, là Đấng tôi phục vụ, chứng giám, chắc chắn hôm nay tôi muốn gặp chủ của ông.”

16 Vậy Áp-đia đi gặp vua A-háp và báo cho vua biết. A-háp liền đi gặp Ê-li.

Tiên Tri Ê-li Và Vua A-háp

17 Khi A-háp thấy Ê-li, A-háp nói với ông: “Ngươi, kẻ gây rối cho Y-sơ-ra-ên, có phải ngươi đó chăng?”

18 Ê-li đáp: “Không phải tôi gây rối cho Y-sơ-ra-ên, nhưng chính là vua và nhà cha vua. Vì vua và phụ vương của vua đã bỏ các điều răn của CHÚA, và vua lại đi theo các thần Ba-anh. 19 Bây giờ xin vua hãy triệu tập toàn dân Y-sơ-ra-ên lại gặp tôi ở núi Cạt-mên, cùng với bốn trăm năm mươi tiên tri của Ba-anh và bốn trăm tiên tri của A-sê-ra, là những kẻ được Giê-sa-bên cấp dưỡng.”

Ê-li Thắng Các Tiên Tri Ba-anh

20 Vậy A-háp sai người đi khắp Y-sơ-ra-ên và triệu tập các tiên tri tại núi Cạt-mên. 21 Ê-li đến gần dân chúng và nói: “Các ngươi cứ lưỡng lự đi hàng hai cho đến chừng nào? Nếu CHÚA là Đức Chúa Trời thì hãy theo Ngài, còn nếu Ba-anh là Đức Chúa Trời thì hãy theo hắn.”

Nhưng dân chúng lặng thinh.

22 Bấy giờ Ê-li nói với dân chúng: “Tôi, chỉ một mình tôi, là tiên tri của CHÚA còn sót lại; nhưng ở đây có bốn trăm năm mươi tiên tri của Ba-anh. 23 Bây giờ hãy cho chúng tôi hai con bò đực. Hãy để họ chọn một con cho họ trước đi. Hãy sả con bò ra từng mảnh, rồi chất trên củi, nhưng không được châm lửa. Tôi sẽ sả con bò kia, chất nó trên củi, nhưng cũng không châm lửa. 24 Rồi các ông hãy kêu cầu danh thần của các ông, còn tôi, tôi sẽ kêu cầu danh CHÚA. Vị thần nào đáp lời bằng lửa thì vị đó chính là Đức Chúa Trời.”

Toàn thể dân chúng hiện diện nói: “Đề nghị rất hữu lý!”

25 Bấy giờ Ê-li nói với các tiên tri của Ba-anh: “Các ông hãy chọn lấy cho mình một con bò và sả thịt nó trước đi, vì các ông đông người; rồi hãy kêu cầu danh thần của các ông, nhưng không được châm lửa đấy nhé.” 26 Vậy họ bắt một con bò đực đem đến đó, sả thịt nó ra, rồi kêu cầu danh thần Ba-anh từ sáng đến trưa. Họ cầu rằng, “Lạy thần Ba-anh, xin hãy đáp lời chúng tôi.” Nhưng chẳng có tiếng nào, cũng chẳng có ai trả lời. Họ nhảy khập khiễng xung quanh bàn thờ họ đã dựng.

27 Đến trưa Ê-li chế nhạo họ rằng: “Hãy kêu cầu lớn hơn chút nữa. Vì Ba-anh chính là thần đó mà. Có thể thần đang suy tư, hay bận đi đâu đó, hoặc đang trên đường, hay là thần đang ngủ, phải đánh thức thần dậy.” 28 Nghe thế họ lại càng kêu cầu lớn hơn nữa, và theo như thói tục của họ, họ lấy gươm và giáo rạch mình đến chảy máu. 29 Đến quá trưa, họ vẫn tiếp tục nói tiên tri theo kiểu như thế cho đến giờ dâng tế lễ buổi chiều, nhưng chẳng có tiếng nào đáp lại, cũng chẳng ai trả lời, và chẳng ai quan tâm đến.

30 Bấy giờ Ê-li nói với toàn dân: “Hãy đến gần tôi.” Toàn dân kéo lại gần ông. Trước hết, ông sửa lại bàn thờ của CHÚA đã bị sụp đổ. 31 Ê-li lấy mười hai phiến đá, theo số bộ tộc của các con trai Gia-cốp, là người mà lời của CHÚA đã phán, “Y-sơ-ra-ên sẽ là tên ngươi.” 32 Ê-li dùng các phiến đá đó xây lại một bàn thờ cho danh CHÚA. Rồi ông đào một đường mương chung quanh bàn thờ, rộng cỡ chứa được hai thúng hạt giống. 33 Kế đến ông sắp củi trên bàn thờ. Đoạn ông sả con bò ra từng mảnh, rồi chất nó trên củi. Xong ông bảo: “Hãy múc đầy bốn bình nước, rồi đem đổ trên tế lễ thiêu và củi.”

34 Ông bảo họ: “Hãy làm lần thứ nhì.” Họ làm lần thứ nhì. Ông lại bảo họ: “Hãy làm lần thứ ba.” Họ làm lần thứ ba, 35 đến nỗi nước chảy ướt đẫm xung quanh bàn thờ và đầy tràn cái mương.

36 Đến giờ dâng tế lễ buổi chiều, tiên tri Ê-li đến gần và cầu nguyện rằng: “Lạy CHÚA là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác, và Y-sơ-ra-ên. Ngày hôm nay xin Ngài hãy cho thiên hạ biết rằng Ngài là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, rằng con đây là đầy tớ Ngài, và con đã làm mọi sự này là do Ngài phán bảo. 37 Lạy CHÚA, xin nhậm lời con, để dân này biết rằng chính Ngài, CHÚA ôi, là Đức Chúa Trời, và sẽ khiến lòng dân này quay trở lại.”

38 Bấy giờ lửa của CHÚA giáng xuống, thiêu rụi tế lễ thiêu, củi, đá, bụi đất, và làm khô hết nước trong mương.

39 Khi toàn dân thấy vậy, họ liền sấp mặt xuống đất và nói: “CHÚA quả thật là Đức Chúa Trời! CHÚA quả thật là Đức Chúa Trời!”

40 Ê-li nói với họ: “Hãy bắt các tiên tri của Ba-anh. Đừng để thoát một ai.” Họ liền bắt những người ấy. Ê-li đem họ xuống khe Kít-sôn và giết hết họ tại đó.

Cơn Hạn Hán Chấm Dứt

41 Ê-li nói với A-háp: “Xin mời vua đi lên, ăn và uống. Vì tôi nghe có tiếng mưa rào.” 42 Vậy A-háp đi lên, ăn và uống. Ê-li đi lên đỉnh núi Cạt-mên. Tại đó, ông sấp mặt xuống đất, giữa hai đầu gối.

43 Ông nói với người đầy tớ ông: “Hãy đi, nhìn về hướng biển.”

Người ấy đi, nhìn, rồi trở lại nói: “Con chẳng thấy gì cả.”

Ông bảo: “Hãy đi trở lại, và làm bảy lần như thế.”

44 Lần thứ bảy người ấy nói: “Kìa, con thấy có một đám mây, cỡ bằng bàn tay, đang nổi lên ngoài biển.”

Ông bảo: “Hãy đến nói với A-háp: ‘Xin vua hãy thắng xe và đi xuống mau, kẻo mưa sẽ giữ vua lại.’ ”

45 Chẳng mấy chốc, mây đen kéo đến phủ khắp bầu trời và gió cuồn cuộn thổi. Một trận mưa lớn đổ xuống. A-háp vội vàng lên xe, chạy đến Gít-rê-ên. 46 Tay của CHÚA đặt trên Ê-li. Ông thắt lưng và chạy trước xe A-háp, cho đến lúc vào thành Gít-rê-ên.

Elijah Meets the King’s Servant

18 Some time later, in the third year of the famine,[a] the Lord’s message came to Elijah, “Go, make an appearance before Ahab, so I may send rain on the surface of the ground.” So Elijah went to make an appearance before Ahab.

Now the famine was severe in Samaria. So Ahab summoned Obadiah, who supervised the palace. (Now Obadiah was a very loyal follower of the Lord.[b] When Jezebel was killing[c] the Lord’s prophets, Obadiah took 100 prophets and hid them in two caves in two groups of fifty. He also brought them food and water.) Ahab told Obadiah, “Go through the land to all the springs and valleys. Maybe we can find some grazing areas[d] so we can keep the horses and mules alive and not have to kill[e] some of the animals.” They divided up the land between them to search it; Ahab went one way by himself and Obadiah went the other way by himself.

As Obadiah was traveling along, Elijah met him.[f] When he recognized him, he fell facedown to the ground and said, “Is it really you, my master, Elijah?” He replied, “Yes,[g] go and say to your master, ‘Elijah is back.’”[h] Obadiah[i] said, “What sin have I committed that you are ready to hand your servant over to Ahab for execution?[j] 10 As certainly as the Lord your God lives, my master has sent to every nation and kingdom in an effort to find you. When they say, ‘He’s not here,’ he makes them[k] swear an oath that they could not find you. 11 Now you say, ‘Go and say to your master, “Elijah is back.”’[l] 12 But when I leave you, the Lord’s Spirit will carry you away so I can’t find you.[m] If I go tell Ahab I’ve seen you, he won’t be able to find you and he will kill me.[n] That would not be fair,[o] because your servant has been a loyal follower of[p] the Lord from my youth. 13 Certainly my master is aware of what I did[q] when Jezebel was killing the Lord’s prophets. I hid 100 of the Lord’s prophets in two caves in two groups of fifty and I brought them food and water. 14 Now you say, ‘Go and say to your master, “Elijah is back,”’[r] but he will kill me.” 15 But Elijah said, “As certainly as the Lord of Heaven’s Armies[s] lives (whom I serve),[t] I will make an appearance before him today.”

Elijah Confronts Baal’s Prophets

16 When Obadiah went and informed Ahab, the king went to meet Elijah.[u] 17 When Ahab saw Elijah, he[v] said to him, “Is it really you, the one who brings disaster on[w] Israel?” 18 Elijah[x] replied, “I have not brought disaster on[y] Israel. But you and your father’s dynasty have, by abandoning the Lord’s commandments and following the Baals. 19 Now send out messengers[z] and assemble all Israel before me at Mount Carmel, as well as the 450 prophets of Baal and 400 prophets of Asherah whom Jezebel supports.”[aa]

20 Ahab sent messengers to all the Israelites and had the prophets assemble at Mount Carmel. 21 Elijah approached all the people and said, “How long are you going to be paralyzed by indecision?[ab] If the Lord is the true God,[ac] then follow him, but if Baal is, follow him!” But the people did not say a word. 22 Elijah said to them:[ad] “I am the only prophet of the Lord who is left, but there are 450 prophets of Baal. 23 Let them bring us two bulls. Let them choose one of the bulls for themselves, cut it up into pieces, and place it on the wood. But they must not set it on fire. I will do the same to the other bull and place it on the wood. But I will not set it on fire. 24 Then you[ae] will invoke the name of your god, and I will invoke the name of the Lord. The god who responds with fire will demonstrate that he is the true God.”[af] All the people responded, “This will be a fair test.”[ag]

25 Elijah told the prophets of Baal, “Choose one of the bulls for yourselves and go first, for you are the majority. Invoke the name of your god, but do not light a fire.”[ah] 26 So they took a bull, as he had suggested,[ai] and prepared it. They invoked the name of Baal from morning until noon, saying, “Baal, answer us.” But there was no sound and no answer. They jumped[aj] around on the altar they had made.[ak] 27 At noon Elijah mocked them, “Yell louder! After all, he is a god; he may be deep in thought, or perhaps he stepped out for a moment or has taken a trip. Perhaps he is sleeping and needs to be awakened.”[al] 28 So they yelled louder and, in accordance with their prescribed ritual,[am] mutilated themselves with swords and spears until their bodies were covered with blood.[an] 29 Throughout the afternoon they were in an ecstatic frenzy,[ao] but there was no sound, no answer, and no response.[ap]

30 Elijah then told all the people, “Approach me.” So all the people approached him. He repaired the altar of the Lord that had been torn down.[aq] 31 Then Elijah took twelve stones, corresponding to the number of tribes that descended from Jacob, to whom the Lord’s message had come, “Israel will be your name.”[ar] 32 With the stones he constructed an altar for the Lord.[as] Around the altar he made a trench large enough to contain two seahs[at] of seed. 33 He arranged the wood, cut up the bull, and placed it on the wood. Then he said, “Fill four water jars and pour the water on the offering and the wood.” 34 When they had done so,[au] he said, “Do it again.” So they did it again. Then he said, “Do it a third time.” So they did it a third time. 35 The water flowed down all sides of the altar and filled the trench. 36 When it was time for the evening offering,[av] Elijah the prophet approached the altar[aw] and prayed: “O Lord God of Abraham, Isaac, and Israel, prove[ax] today that you are God in Israel and that I am your servant and have done all these things at your command. 37 Answer me, O Lord, answer me, so these people will know that you, O Lord, are the true God[ay] and that you are winning back their allegiance.”[az] 38 Then fire from the Lord fell from the sky.[ba] It consumed the offering, the wood, the stones, and the dirt, and licked up the water in the trench. 39 When all the people saw this, they threw themselves down with their faces to the ground and said, “The Lord is the true God![bb] The Lord is the true God!” 40 Elijah told them, “Seize the prophets of Baal! Don’t let even one of them escape!” So they seized them, and Elijah led them down to the Kishon Valley and executed[bc] them there.

41 Then Elijah told Ahab, “Go on up and eat and drink, for the sound of a heavy rainstorm can be heard.”[bd] 42 So Ahab went on up to eat and drink, while Elijah climbed to the top of Carmel. He bent down toward the ground and put his face between his knees. 43 He told his servant, “Go on up and look in the direction of the sea.” So he went on up, looked, and reported, “There is nothing.”[be] Seven times Elijah sent him to look.[bf] 44 The seventh time the servant[bg] said, “Look, a small cloud, the size of the palm of a man’s hand, is rising up from the sea.” Elijah[bh] then said, “Go and tell Ahab, ‘Hitch up the chariots and go down, so that the rain won’t overtake you.’”[bi] 45 Meanwhile the sky was covered with dark clouds, the wind blew, and there was a heavy rainstorm. Ahab rode toward[bj] Jezreel. 46 Now the Lord energized Elijah with power;[bk] he tucked his robe into his belt[bl] and ran ahead of Ahab all the way to Jezreel.

Footnotes

  1. 1 Kings 18:1 tn The words “of the famine” do not appear in the original text but are supplied for clarification.
  2. 1 Kings 18:3 tn Heb “now Obadiah greatly feared the Lord.” “Fear” refers here to obedience and allegiance, the products of healthy respect for the Lord’s authority.
  3. 1 Kings 18:4 tn Heb “cutting off.”
  4. 1 Kings 18:5 tn Heb “grass.”
  5. 1 Kings 18:5 tn Heb “to cut off.”
  6. 1 Kings 18:7 tn Heb “look, Elijah [came] to meet him.”
  7. 1 Kings 18:8 tn Heb “[It is] I.”
  8. 1 Kings 18:8 tn Heb “Look, Elijah”; or “Elijah is here.”
  9. 1 Kings 18:9 tn Heb “he”; the referent (Obadiah) has been specified in the translation for clarity.
  10. 1 Kings 18:9 tn Heb “to kill me.”
  11. 1 Kings 18:10 tn Heb “he makes the kingdom or the nation swear an oath.”
  12. 1 Kings 18:11 tn Heb “Look, Elijah”; or “Elijah is here.”
  13. 1 Kings 18:12 tn Heb “to [a place] which I do not know.”
  14. 1 Kings 18:12 tn Heb “and I will go to inform Ahab and he will not find you and he will kill me.”
  15. 1 Kings 18:12 tn The words “that would not be fair” are added to clarify the logic of Obadiah’s argument.
  16. 1 Kings 18:12 tn Heb “has feared the Lord” (also see the note at 1 Kgs 18:3).
  17. 1 Kings 18:13 tn Heb “Has it not been told to my master what I did…?” The rhetorical question expects an answer, “Of course it has!”
  18. 1 Kings 18:14 tn Heb “Look, Elijah”; or “Elijah is here.”
  19. 1 Kings 18:15 tn Traditionally, “the Lord of Hosts.”
  20. 1 Kings 18:15 tn Heb “(before whom I stand).”
  21. 1 Kings 18:16 tn Heb “Obadiah went to meet Ahab and told him, and Ahab went to meet Elijah.”
  22. 1 Kings 18:17 tn Heb “Ahab.”
  23. 1 Kings 18:17 tn Or “brings trouble on.”
  24. 1 Kings 18:18 tn Heb “he”; the referent (Elijah) has been specified in the translation for clarity.
  25. 1 Kings 18:18 tn Or “brought trouble on.”
  26. 1 Kings 18:19 tn The word “messengers” is supplied in the translation both here and in v. 20 for clarification.
  27. 1 Kings 18:19 tn Heb “who eat at the table of Jezebel.”
  28. 1 Kings 18:21 tn Heb “How long are you going to limp around on two crutches?” (see HALOT 762 s.v. סְעִפִּים). In context this idiomatic expression refers to indecision rather than physical disability.
  29. 1 Kings 18:21 tn Heb “the God.”
  30. 1 Kings 18:22 tn Heb “to the people.”
  31. 1 Kings 18:24 tn Elijah now directly addresses the prophets.
  32. 1 Kings 18:24 tn Heb “the God.”
  33. 1 Kings 18:24 tn Heb “The matter [i.e., proposal] is good [i.e., acceptable].”
  34. 1 Kings 18:25 tc The last sentence of v. 25 is absent in the Syriac Peshitta.
  35. 1 Kings 18:26 tn Heb “and they took the bull which he allowed them.”
  36. 1 Kings 18:26 tn Heb “limped” (the same verb is used in v. 21).
  37. 1 Kings 18:26 tc The MT has “which he made,” but some medieval Hebrew mss and the ancient versions have the plural form of the verb.
  38. 1 Kings 18:27 sn Elijah’s sarcastic proposals would have been especially offensive and irritating to Baal’s prophets, for they believed Baal was imprisoned in the underworld as death’s captive during this time of drought. Elijah’s apparent ignorance of their theology is probably designed for dramatic effect; indeed the suggestion that Baal is away on a trip or deep in sleep comes precariously close to the truth as viewed by the prophets.
  39. 1 Kings 18:28 tn Or “as was their custom.”
  40. 1 Kings 18:28 tn Heb “until blood poured out on them.”sn mutilated…covered with blood. This self-mutilation was a mourning rite designed to facilitate Baal’s return from the underworld.
  41. 1 Kings 18:29 tn Heb “when noon passed they prophesied until the offering up of the offering.”
  42. 1 Kings 18:29 tc The Old Greek translation and Syriac Peshitta include the following words here: “When it was time to offer the sacrifice, Elijah the Tishbite spoke to the prophets of the abominations: ‘Stand aside for the time being, and I will offer my burnt offering.’ So they stood aside and departed.”sn In 2 Kgs 4:31 the words “there was no sound and there was no response” are used to describe a dead boy. Similar words are used here to describe the god Baal as dead and therefore unresponsive.
  43. 1 Kings 18:30 sn Torn down. The condition of the altar symbolizes the spiritual state of the people.
  44. 1 Kings 18:31 sn Israel will be your name. See Gen 32:28; 35:10.
  45. 1 Kings 18:32 tn Heb “and he built the stones into an altar in the name of the Lord.”
  46. 1 Kings 18:32 tn A seah was a dry measure equivalent to about seven quarts.
  47. 1 Kings 18:34 tn The words “when they had done so” are supplied in the translation for clarification.
  48. 1 Kings 18:36 tn Heb “at the offering up of the offering.”
  49. 1 Kings 18:36 tn The words “the altar” are supplied in the translation for clarification.
  50. 1 Kings 18:36 tn Heb “let it be known.”
  51. 1 Kings 18:37 tn Heb “the God.”
  52. 1 Kings 18:37 tn Heb “that you are turning their heart[s] back.”
  53. 1 Kings 18:38 tn The words “from the sky” are added for stylistic reasons.
  54. 1 Kings 18:39 tn Heb “the God” (the phrase occurs twice in this verse).
  55. 1 Kings 18:40 tn Or “slaughtered.”
  56. 1 Kings 18:41 tn Heb “for [there is] the sound of the roar of the rain.”
  57. 1 Kings 18:43 sn So he went on up, looked, and reported, “There is nothing.” Several times in this chapter those addressed by Elijah obey his orders. In vv. 20 and 42 Ahab does as instructed, in vv. 26 and 28 the prophets follow Elijah’s advice, and in vv. 30, 34, 40 and 43 the people and servants do as they are told. By juxtaposing Elijah’s commands with accounts of those commands being obeyed, the narrator emphasizes the authority of the Lord’s prophet.
  58. 1 Kings 18:43 tn Heb “He said, ‘Return,’ seven times.”
  59. 1 Kings 18:44 tn Heb “he”; the referent (the servant) has been specified in the translation for clarity.
  60. 1 Kings 18:44 tn Heb “he”; the referent (Elijah) has been specified in the translation for clarity.
  61. 1 Kings 18:44 tn Heb “so that the rain won’t restrain you.”
  62. 1 Kings 18:45 tn Heb “rode and went to.”
  63. 1 Kings 18:46 tn Heb “and the hand of the Lord was on Elijah.”
  64. 1 Kings 18:46 tn Heb “and girded up his loins.” The idea is that of gathering up the robes and tucking them into the sash or belt so that they do not get in the way of the legs when running (or working or fighting).