Add parallel Print Page Options

Giô-na-than Ðánh Bại Dân Phi-li-tin

14 Một ngày kia Giô-na-than con trai Sau-lơ nói với người trẻ mang binh khí của chàng, “Hãy đi, chúng ta hãy qua tiền đồn của dân Phi-li-tin ở bên kia.” Nhưng chàng không nói cho cha chàng biết. Lúc bấy giờ Sau-lơ đang ngồi dưới cây lựu tại Mích-rôn, ngoại biên của Thành Ghi-bê-a. Có khoảng sáu trăm người đang ở với ông – Trong số ấy có A-hi-gia con trai A-hi-túp đang mang ê-phót. A-hi-túp là anh của I-ca-bốt; A-hi-túp và I-ca-bốt là con của Phi-nê-a; Phi-nê-a là con của Hê-li; Hê-li là tư tế của Chúa tại Si-lô– nhưng dân không biết Giô-na-than đã rời khỏi trại quân.

Thuở ấy ở giữa đèo, nơi Giô-na-than muốn đi qua tiền đồn của quân Phi-li-tin, có hai vầng đá nhọn, một vầng đá bên nầy đường và một vầng đá bên kia đường. Một vầng đá tên là Bô-xê, và một vầng đá tên là Sê-nê. Một vầng đá quay mặt về hướng bắc, đối diện với Mích-mát, còn vầng đá kia quay mặt về hướng nam, đối diện với Ghi-bê-a.

Giô-na-than nói với người trẻ mang binh khí của chàng, “Hãy đi, chúng ta hãy đến tiền đồn của những kẻ không được cắt bì kia; không chừng Chúa sẽ ra tay hành động giúp chúng ta, vì chẳng gì có thể cản trở sự giải cứu của Chúa, bất kể chúng ta có nhiều người hay ít người.”

Người mang binh khí đáp với chàng, “Hãy làm theo mọi điều trong lòng ông. Xin ông cứ đi. Lòng ông muốn thế nào, tôi đây quyết một lòng theo ông thể ấy.”

Giô-na-than nói, “Tốt lắm, vậy chúng ta hãy qua gặp bọn ấy và để chúng thấy chúng ta. Nếu chúng nói với chúng ta, ‘Ðợi đó, để chúng ta xuống khám xét các ngươi,’ thì chúng ta sẽ đứng tại chỗ và không lên với chúng. 10 Nhưng nếu chúng bảo, ‘Hãy lên đây cho chúng ta khám xét,’ thì chúng ta sẽ lên, vì đó là dấu hiệu Chúa sẽ phó chúng vào tay chúng ta.”

11 Vậy hai người tiến đến đồn của quân Phi-li-tin. Quân Phi-li-tin bảo, “Xem kìa, bọn Hê-bơ-rơ đã chui ra khỏi hang mà chúng đã trốn chui trốn nhủi.” 12 Quân lính trong đồn gọi Giô-na-than và người mang binh khí của chàng rằng, “Hãy lên đây để trình diện chúng ông. Chúng ông có việc này chỉ cho chúng mày.”

Giô-na-than nói với người mang binh khí của chàng, “Anh hãy bám sát theo tôi, vì Chúa sẽ phó chúng nó vào tay của dân I-sơ-ra-ên.” 13 Giô-na-than dùng cả hai tay và hai chân leo lên, và người mang binh khí của chàng bám sát theo sau. Chúng ngã gục trước mặt Giô-na-than, và người mang binh khí theo sát phía sau kết liễu đời chúng. 14 Trong đợt chém giết đầu tiên nầy, Giô-na-than và người mang binh khí của chàng đã giết khoảng hai mươi người trong một khoảnh đất rộng khoảng nửa mẫu ruộng.[a] 15 Một cơn sợ hãi nổi lên khắp nơi: quân ở trong trại, quân đóng ngoài đồng, và toàn thể đạo quân của quân địch đều run sợ. Các quân sĩ trú đóng trong đồn và ngay cả các đơn vị đột kích cũng đều run sợ. Ngay lúc ấy một cơn động đất xảy ra, nên chúng lại càng run sợ hơn nữa.

16 Bấy giờ các lính canh của Sau-lơ ở Ghi-bê-a trong đất Bên-gia-min quan sát tình hình trại giặc, và kìa, họ thấy đại quân của chúng vỡ chạy tán loạn, kẻ đó người đây. 17 Sau-lơ nói với những người đang ở với ông, “Hãy điểm binh để xem ai đã rời khỏi chúng ta.” Khi họ điểm binh, này, cả Giô-na-than và người mang binh khí của chàng đều vắng mặt.

18 Sau-lơ nói với A-hi-gia, “Hãy mang Rương của Ðức Chúa Trời đến đây.” Số là trong suốt thời gian đó, Rương của Ðức Chúa Trời luôn ở trước mặt đạo quân I-sơ-ra-ên. 19 Nhưng đang khi Sau-lơ còn nói với tư tế, tiếng náo động bên trại quân Phi-li-tin càng ngày càng lớn, vì vậy Sau-lơ nói với tư tế, “Xin ông hãy rút tay lại.” 20 Bấy giờ Sau-lơ và tất cả những người đang ở với ông hiệp nhau và xông vào trại giặc, trong khi đó thì giữa quân giặc mạnh ai nấy giết người bên cạnh mình, và trận chiến trở nên cực kỳ hỗn loạn. 21 Thêm vào đó những người Hê-bơ-rơ trước kia theo dân Phi-li-tin, kéo lên với chúng, và hạ trại quanh đó, bấy giờ họ lại trở gươm, hiệp với dân I-sơ-ra-ên đang theo Sau-lơ và Giô-na-than mà đánh giết quân giặc. 22 Tương tự những người I-sơ-ra-ên đã trốn trong miền cao nguyên Ép-ra-im nghe tin quân Phi-li-tin đang bỏ chạy liền ra khỏi nơi họ trốn, bám sát theo quân Phi-li-tin mà đánh giết. 23 Vậy Chúa đã cứu I-sơ-ra-ên ngày hôm ấy, và trận chiến lan đến Bết A-vên.

Sau-lơ Thốt Lời Thề Nông Nổi

24 Ngày hôm đó dân I-sơ-ra-ên mệt đuối, vì Sau-lơ đã trói buộc dân I-sơ-ra-ên bằng một lời thề rằng, “Ðáng nguyền rủa thay là kẻ ăn gì trước khi chiều tối, trước khi ta báo thù những kẻ thù của ta xong.” Vì thế không người nào dám nếm chút gì. 25 Lúc ấy toàn dân đuổi theo quân giặc đến một cánh rừng; và người ta thấy dưới đất có nhiều mật ong. 26 Khi dân vào trong rừng, họ thấy mật ong nhểu xuống, nhưng không ai dám nhúng tay vào mà đưa lên miệng, vì họ sợ phạm lời thề. 27 Nhưng Giô-na-than không biết cha chàng đã bắt dân thề như vậy, nên đưa cây gậy đang cầm trong tay, nhúng vào tàng ong đầy mật, rồi lấy tay quẹt mà đưa vào miệng. Mặt chàng liền tươi hẳn ra. 28 Có người trong dân đến nói với chàng, “Cha ông đã nghiêm cấm dân với lời thề rằng, ‘Ðáng nguyền rủa thay là kẻ ăn gì hôm nay,’ vì thế cả dân đều kiệt sức.”

29 Giô-na-than đáp, “Cha tôi đã gây rắc rối cho đất nước rồi. Xem đây, mặt tôi đã tươi hẳn ra vì tôi đã nếm một chút mật ong nầy. 30 Nếu hôm nay dân được tự do ăn uống những chiến lợi phẩm chiếm được của quân thù thì quân Phi-li-tin ắt sẽ bị giết nhiều hơn nữa phải không?”

31 Ngày hôm đó họ đã đánh đuổi quân Phi-li-tin từ Mích-mát đến tận Ai-gia-lôn. Bấy giờ dân quân đã cực kỳ đuối sức. 32 Dân quân bèn xông vào cướp lấy những chiến lợi phẩm. Họ bắt chiên, bò, và bò con, giết chúng ngay tại chỗ, và ăn thịt chúng trong khi máu vẫn còn trong đó. 33 Có người đến báo với Sau-lơ, “Xem kìa, đoàn dân đang phạm tội với Chúa vì ăn thịt vẫn còn máu.”

Ông đáp, “Các ngươi đã phạm tội rồi. Hãy lăn một tảng đá lớn đến đây cho ta ngay.”

34 Sau-lơ nói tiếp, “Hãy phân tán các ngươi ra giữa dân và nói cho họ biết, ‘Mỗi người hãy đem bò hay chiên mình đã cướp được đến đây. Hãy giết chúng tại đây, rồi ăn thịt chúng. Ðừng phạm tội với Chúa mà ăn thịt vẫn còn máu trong đó.’” Vậy đêm đó mỗi người dắt bò mình cướp được đến tảng đá ấy và làm thịt chúng tại đó.

35 Sau đó Sau-lơ lập một bàn thờ để thờ kính Chúa. Ðó là bàn thờ đầu tiên ông xây dựng cho Chúa.

Dân Xin Tha Mạng Giô-na-than

36 Bấy giờ Sau-lơ nói, “Ðêm nay chúng ta hãy xuống đánh dân Phi-li-tin và tiêu diệt chúng cho đến sáng. Chúng ta đừng để một người nào trong chúng sống sót.”

Dân đáp, “Xin ngài cứ làm điều gì ngài cho là phải.”

Nhưng tư tế nói, “Chúng ta hãy lại gần đây để cầu hỏi ý Ðức Chúa Trời trước đã.”

37 Vậy Sau-lơ cầu hỏi thánh ý của Ðức Chúa Trời, “Con có nên đi xuống rượt đuổi quân Phi-li-tin không? Ngài sẽ nộp chúng vào tay của I-sơ-ra-ên không?” Nhưng Ngài chẳng đáp lại một lời nào cho ông ngày hôm đó cả.

38 Sau-lơ nói, “Hỡi tất cả các thủ lãnh của dân, hãy lại gần đây. Hôm nay chúng ta hãy điều tra xem tội lỗi nầy do đâu mà ra? 39 Chúa hằng sống, Ðấng giải cứu I-sơ-ra-ên làm chứng, dù người ấy là Giô-na-than con trai ta đi nữa, thì nó cũng phải chết.” Nhưng không người nào trong toàn dân đáp lại với ông một lời. 40 Ông lại nói với toàn dân I-sơ-ra-ên, “Các ngươi hãy đứng qua một bên, còn Giô-na-than và ta sẽ đứng qua phía bên kia.”

Dân đáp, “Xin ngài cứ làm điều gì ngài cho là phải.”

41 Ðoạn Sau-lơ cầu với Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, “Xin cho chúng con biết sự thật.” Sau-lơ và Giô-na-than trúng thăm nhưng dân thì thoát khỏi.

42 Sau-lơ nói, “Hãy gieo thăm giữa Giô-na-than con trai ta và ta.” Giô-na-than bị trúng thăm.

43 Bấy giờ Sau-lơ nói với Giô-na-than, “Hãy nói cho cha biết con đã làm gì.”

Giô-na-than trả lời và nói, “Con chỉ nếm chút mật ong ở đầu cây gậy nơi tay con mà bây giờ con phải bị xử tử sao?”

44 Sau-lơ đáp, “Nguyện Ðức Chúa Trời sẽ phạt ta cách nặng nề. Hỡi Giô-na-than, con chắc chắn phải bị xử tử.”

45 Nhưng dân nói với Sau-lơ, “Tại sao Giô-na-than phải bị xử tử? Ai đã đem lại cuộc giải cứu lớn lao nầy trong I-sơ-ra-ên? Không thể được! Có Chúa hằng sống làm chứng, không một sợi tóc nào của Giô-na-than sẽ bị rơi xuống đất, vì hôm nay anh ấy đã làm việc với Ðức Chúa Trời.” Vậy dân giải cứu Giô-na-than và chàng được thoát chết.

46 Ðoạn Sau-lơ quay về, không đuổi giết quân Phi-li-tin nữa; còn quân Phi-li-tin cũng trở về địa phận của họ.

Các Chiến Công của Vua Sau-lơ

47 Khi Sau-lơ nhận vương quyền để trị vì trên I-sơ-ra-ên, ông phải đánh nhau với quân thù của ông ở mọi phía; nào là chiến tranh với dân Mô-áp, đánh nhau với dân Am-môn, dân Ê-đôm, các vua dân Xô-ba, và dân Phi-li-tin. Mỗi khi xuất quân ra trận, ông đều đánh bại chúng. 48 Ông cũng tập họp quân đội và tấn công dân A-ma-léc. Ông giải thoát dân I-sơ-ra-ên khỏi tay những kẻ bóc lột họ.

Các Thân Nhân của Vua Sau-lơ

49 Các con trai của Sau-lơ là Giô-na-than, Gít-sui,[b] và Manh-ki-sua. Ông có hai con gái. Cô chị tên Mê-ráp, và cô em tên Mi-khanh. 50 Tên của vợ Sau-lơ là A-hi-nô-am; bà là con gái của A-hi-ma-a. Tướng chỉ huy quân đội của ông tên là Áp-ne con trai của Ne; Ne là chú của Sau-lơ. 51 Cha của Sau-lơ là Kích, và cha của Áp-ne là Ne; cả hai người, Kích và Ne, đều là con của A-bi-ên.

52 Trong suốt thời gian Sau-lơ trị vì, giữa ông và dân Phi-li-tin luôn có chiến tranh khốc liệt. Mỗi khi Sau-lơ thấy có người nào dũng mãnh và can trường, ông liền chiêu mộ người ấy về phục vụ trong quân đội của ông.

Footnotes

  1. I Sa-mu-ên 14:14 nt: khoảng đất rộng bằng nửa diện tích của một đôi bò cày một ngày
  2. I Sa-mu-ên 14:49 1 Sử 8:33 và 9:39 thì gọi là A-bi-na-đáp

Jonathan Defeats the Philistines

14 Now it happened one day that Jonathan the son of Saul said to the young man who [a]bore his armor, “Come, let us go over to the Philistines’ garrison that is on the other side.” But he did not tell his father. And Saul was sitting in the outskirts of (A)Gibeah under a pomegranate tree which is in Migron. The people who were with him were about six hundred men. (B)Ahijah the son of Ahitub, (C)Ichabod’s brother, the son of Phinehas, the son of Eli, the Lord’s priest in Shiloh, was (D)wearing an ephod. But the people did not know that Jonathan had gone.

Between the passes, by which Jonathan sought to go over (E)to the Philistines’ garrison, there was a sharp rock on one side and a sharp rock on the other side. And the name of one was Bozez, and the name of the other Seneh. The front of one faced northward opposite Michmash, and the other southward opposite Gibeah.

Then Jonathan said to the young man who bore his armor, “Come, let us go over to the garrison of these (F)uncircumcised; it may be that the Lord will work for us. For nothing restrains the Lord (G)from saving by many or by few.”

So his armorbearer said to him, “Do all that is in your heart. Go then; here I am with you, according to your heart.”

Then Jonathan said, “Very well, let us cross over to these men, and we will show ourselves to them. If they say thus to us, ‘Wait until we come to you,’ then we will stand still in our place and not go up to them. 10 But if they say thus, ‘Come up to us,’ then we will go up. For the Lord has delivered them into our hand, and (H)this will be a sign to us.”

11 So both of them showed themselves to the garrison of the Philistines. And the Philistines said, “Look, the Hebrews are coming out of the holes where they have (I)hidden.” 12 Then the men of the garrison called to Jonathan and his armorbearer, and said, “Come up to us, and we will [b]show you something.”

Jonathan said to his armorbearer, “Come up after me, for the Lord has delivered them into the hand of Israel.” 13 And Jonathan climbed up on his hands and knees with his armorbearer after him; and they (J)fell before Jonathan. And as he came after him, his armorbearer killed them. 14 That first slaughter which Jonathan and his armorbearer made was about twenty men within about [c]half an acre of land.

15 And (K)there was [d]trembling in the camp, in the field, and among all the people. The garrison and (L)the raiders also trembled; and the earth quaked, so that it was (M)a very great trembling. 16 Now the watchmen of Saul in Gibeah of Benjamin looked, and there was the multitude, melting away; and they (N)went here and there. 17 Then Saul said to the people who were with him, “Now call the roll and see who has gone from us.” And when they had called the roll, surprisingly, Jonathan and his armorbearer were not there. 18 And Saul said to Ahijah, “Bring the [e]ark of God here” (for at that time the ark of God was with the children of Israel). 19 Now it happened, while Saul (O)talked to the priest, that the noise which was in the camp of the Philistines continued to increase; so Saul said to the priest, “Withdraw your hand.” 20 Then Saul and all the people who were with him assembled, and they went to the battle; and indeed (P)every man’s sword was against his neighbor, and there was very great confusion. 21 Moreover the Hebrews who were with the Philistines before that time, who went up with them into the camp from the surrounding country, they also joined the Israelites who were with Saul and Jonathan. 22 Likewise all the men of Israel who (Q)had hidden in the mountains of Ephraim, when they heard that the Philistines fled, they also followed hard after them in the battle. 23 (R)So the Lord saved Israel that day, and the battle shifted (S)to Beth Aven.

Saul’s Rash Oath

24 And the men of Israel were distressed that day, for Saul had (T)placed the people under oath, saying, “Cursed is the man who eats any food until evening, before I have taken vengeance on my enemies.” So none of the people tasted food. 25 (U)Now all the people of the land came to a forest; and there was (V)honey on the ground. 26 And when the people had come into the woods, there was the honey, dripping; but no one put his hand to his mouth, for the people feared the oath. 27 But Jonathan had not heard his father charge the people with the oath; therefore he stretched out the end of the rod that was in his hand and dipped it in a honeycomb, and put his hand to his mouth; and his [f]countenance brightened. 28 Then one of the people said, “Your father strictly charged the people with an oath, saying, ‘Cursed is the man who eats food this day.’ ” And the people were faint.

29 But Jonathan said, “My father has troubled the land. Look now, how my countenance has brightened because I tasted a little of this honey. 30 How much better if the people had eaten freely today of the spoil of their enemies which they found! For now would there not have been a much greater slaughter among the Philistines?”

31 Now they had [g]driven back the Philistines that day from Michmash to Aijalon. So the people were very faint. 32 And the people rushed on the [h]spoil, and took sheep, oxen, and calves, and slaughtered them on the ground; and the people ate them (W)with the blood. 33 Then they told Saul, saying, “Look, the people are sinning against the Lord by eating with the blood!”

So he said, “You have dealt treacherously; roll a large stone to me this day.” 34 Then Saul said, “Disperse yourselves among the people, and say to them, ‘Bring me here every man’s ox and every man’s sheep, slaughter them here, and eat; and do not sin against the Lord by eating with the blood.’ ” So every one of the people brought his ox with him that night, and slaughtered it there. 35 Then Saul (X)built an altar to the Lord. This was the first altar that he built to the Lord.

36 Now Saul said, “Let us go down after the Philistines by night, and plunder them until the morning light; and let us not leave a man of them.”

And they said, “Do whatever seems good to you.”

Then the priest said, “Let us draw near to God here.”

37 So Saul (Y)asked counsel of God, “Shall I go down after the Philistines? Will You deliver them into the hand of Israel?” But (Z)He did not answer him that day. 38 And Saul said, (AA)“Come over here, all you chiefs of the people, and know and see what this sin was today. 39 For (AB)as the Lord lives, who saves Israel, though it be in Jonathan my son, he shall surely die.” But not a man among all the people answered him. 40 Then he said to all Israel, “You be on one side, and my son Jonathan and I will be on the other side.”

And the people said to Saul, “Do what seems good to you.”

41 Therefore Saul said to the Lord God of Israel, (AC)“Give[i] a perfect lot.(AD)So Saul and Jonathan were taken, but the people escaped. 42 And Saul said, “Cast lots between my son Jonathan and me.” So Jonathan was taken. 43 Then Saul said to Jonathan, (AE)“Tell me what you have done.”

And Jonathan told him, and said, (AF)“I only tasted a little honey with the end of the rod that was in my hand. So now I must die!”

44 Saul answered, (AG)“God do so and more also; (AH)for you shall surely die, Jonathan.”

45 But the people said to Saul, “Shall Jonathan die, who has accomplished this great deliverance in Israel? Certainly not! (AI)As the Lord lives, not one hair of his head shall fall to the ground, for he has worked (AJ)with God this day.” So the people rescued Jonathan, and he did not die.

46 Then Saul returned from pursuing the Philistines, and the Philistines went to their own place.

Saul’s Continuing Wars

47 So Saul established his sovereignty over Israel, and fought against all his enemies on every side, against Moab, against the people of (AK)Ammon, against Edom, against the kings of (AL)Zobah, and against the Philistines. Wherever he turned, he [j]harassed them. 48 And he gathered an army and (AM)attacked[k] the Amalekites, and delivered Israel from the hands of those who plundered them.

49 (AN)The sons of Saul were Jonathan, [l]Jishui, and Malchishua. And the names of his two daughters were these: the name of the firstborn Merab, and the name of the younger (AO)Michal. 50 The name of Saul’s wife was Ahinoam the daughter of Ahimaaz. And the name of the commander of his army was Abner the son of Ner, Saul’s (AP)uncle. 51 (AQ)Kish was the father of Saul, and Ner the father of Abner was the son of Abiel.

52 Now there was fierce war with the Philistines all the days of Saul. And when Saul saw any strong man or any valiant man, (AR)he took him for himself.

Footnotes

  1. 1 Samuel 14:1 carried
  2. 1 Samuel 14:12 teach
  3. 1 Samuel 14:14 Lit. half the area plowed by a yoke of oxen in a day
  4. 1 Samuel 14:15 terror
  5. 1 Samuel 14:18 So with MT, Tg., Vg.; LXX ephod
  6. 1 Samuel 14:27 Lit. eyes
  7. 1 Samuel 14:31 Lit. struck
  8. 1 Samuel 14:32 plunder
  9. 1 Samuel 14:41 So with MT, Tg.; LXX, Vg. Why do You not answer Your servant today? If the injustice is with me or Jonathan my son, O Lord God of Israel, give proof; and if You say it is with Your people Israel, give holiness.
  10. 1 Samuel 14:47 LXX, Vg. prospered
  11. 1 Samuel 14:48 Lit. struck
  12. 1 Samuel 14:49 Abinadab, 1 Chr. 8:33; 9:39