Add parallel Print Page Options

A-can Lấy Trộm Ðồ Dân I-sơ-ra-ên Bại Trận tại Ai

Tuy nhiên dân I-sơ-ra-ên đã bất trung trong vấn đề những vật bị cấm lấy. Số là A-can con trai Cạt-mi, cháu của Xáp-đi, chắt của Xê-ra, thuộc chi tộc Giu-đa, đã lấy riêng cho ông một số đồ vật bị cấm lấy. Vì thế cơn giận của Chúa đã nổi lên nghịch lại dân I-sơ-ra-ên.

Giô-suê sai người từ Giê-ri-cô đến Thành Ai, gần Bết A-vên, phía đông của Bê-tên, và dặn rằng, “Hãy đi lên và do thám xứ.” Những người ấy đi lên và do thám Thành Ai. Sau đó họ trở về với Giô-suê và báo cáo với ông, “Chúng ta không cần phải sai cả dân đi lên; chỉ cần hai ngàn đến ba ngàn người lên tấn công Thành Ai là đủ rồi, vì dân thành ấy quá ít. Xin đừng để cả đại quân phải vất vả đi lên đó.”

Vậy có chừng ba ngàn người đi lên đó, nhưng họ đã bỏ chạy trước mặt dân Thành Ai. Dân Thành Ai giết khoảng ba mươi sáu người của họ. Chúng rượt đuổi họ từ cổng thành cho đến Sê-ba-rim và đánh giết họ khi họ chạy xuống dốc. Vì thế lòng dân tan chảy ra như nước.

Tìm Ra Thủ Phạm và Hình Phạt

Bấy giờ Giô-suê xé rách áo ông và sấp mặt xuống đất trước Rương Giao Ước của Chúa cho đến chiều tối. Ông và các trưởng lão của I-sơ-ra-ên đều làm vậy; họ lấy bụi đất bỏ trên đầu họ.

Giô-suê nói, “Than ôi! Lạy Chúa Hằng Hữu![a] Tại sao Ngài đem dân nầy qua Sông Giô-đanh để phó chúng con vào tay dân A-mô-ri, hầu chúng tiêu diệt chúng con? Chúng con chấp nhận định cư ở bên kia Sông Giô-đanh kia mà! Ôi lạy Chúa, con biết phải nói gì bây giờ, khi I-sơ-ra-ên đã quay lưng bỏ chạy trước mặt quân thù? Các dân Ca-na-an và mọi dân sống trong xứ nầy sẽ nghe tin đó, rồi chúng sẽ bao vây chúng con, tiêu diệt chúng con, và xóa tên chúng con khỏi mặt đất. Bấy giờ Ngài sẽ làm gì cho danh vĩ đại của Ngài?”

10 Chúa phán với Giô-suê, “Hãy đứng dậy! Tại sao ngươi sấp mặt xuống đất? 11 I-sơ-ra-ên đã phạm tội. Chúng đã vi phạm giao ước Ta đã truyền cho chúng. Chúng đã lấy một số đồ đã định phải bị tiêu diệt. Chúng đã lấy trộm và hành động gian dối. Chúng đã lấy những thứ đó và cất giấu giữa các đồ riêng của chúng. 12 Vì thế I-sơ-ra-ên không thể đứng nổi trước mặt quân thù. Chúng phải xây lưng bỏ chạy trước mặt quân thù của chúng, vì chúng đã tự làm cho mình thành một đối tượng phải bị tiêu diệt. Ta sẽ không ở với các ngươi nữa, trừ phi các ngươi loại bỏ những gì đã định phải bị tiêu diệt khỏi giữa các ngươi. 13 Hãy xúc tiến việc làm cho dân nên thánh và bảo chúng, ‘Hãy làm cho mình nên thánh cho ngày mai, vì Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán rằng, “Hỡi I-sơ-ra-ên! Có những vật đã định phải bị tiêu diệt ở giữa các ngươi. Các ngươi sẽ không thể nào đứng nổi trước mặt quân thù nếu không loại khỏi các ngươi những gì đã định phải bị tiêu diệt.” 14 Vì thế sáng mai các ngươi hãy đến trình diện từng chi tộc một. Chi tộc nào Chúa chỉ ra sẽ đến trình diện từng gia tộc. Gia tộc nào Chúa chỉ ra sẽ đến trình diện từng gia đình. Gia đình nào Chúa chỉ ra sẽ đến trình diện từng người. 15 Người nào bị tìm thấy là đã lấy những gì đã định phải bị tiêu diệt sẽ bị thiêu trong lửa, cùng với tất cả những gì người ấy có, vì người ấy đã vi phạm giao ước của Chúa và đã làm một điều ô nhục trong I-sơ-ra-ên.’”

16 Vậy sáng hôm sau Giô-suê dậy sớm và đem I-sơ-ra-ên đến gần để trình diện từng chi tộc một, và chi tộc Giu-đa bị chỉ ra. 17 Ông đem từng gia tộc của Giu-đa đến gần để trình diện, và gia tộc của Xê-ra bị chỉ ra. Ông đem từng gia đình trong gia tộc Xê-ra đến gần, và gia đình của Xáp-đi bị chỉ ra. 18 Ông đem từng người một trong gia đình Xáp-đi đến gần, và A-can con trai của Cạt-mi, cháu của Xáp-đi, chắt của Xê-ra, thuộc chi tộc Giu-đa bị chỉ ra.

19 Bấy giờ Giô-suê nói với A-can, “Hỡi ông,[b] tôi xin ông hãy dâng vinh hiển lên Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, và xưng ra tội lỗi của ông đối với Ngài. Bây giờ ông hãy nói cho tôi biết ông đã làm gì; đừng giấu tôi chi cả.”

20 A-can trả lời với Giô-suê, “Quả thật là tôi đã phạm tội với Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên. Ðây là những gì tôi đã làm: 21 Khi tôi thấy trong các chiến lợi phẩm có một áo choàng đẹp sản xuất ở Si-na, hai ký bạc,[c] và một thỏi vàng hơn nửa ký,[d] tôi sinh lòng tham và đã lấy chúng. Này, chúng đang được chôn giấu dưới đất, ở giữa lều của tôi, và số bạc nằm bên dưới.”

22 Giô-suê sai người đi; họ chạy đến lều của ông ấy, và kìa, những món đó được chôn giấu ở giữa lều của ông ấy với số bạc nằm bên dưới. 23 Họ lấy những món đó ra khỏi lều, đem chúng đến cho Giô-suê và toàn dân I-sơ-ra-ên; rồi họ bày chúng ra trước thánh nhan Chúa. 24 Bấy giờ Giô-suê và cả I-sơ-ra-ên bắt A-can con trai Xê-ra, cùng với bạc, áo choàng, thỏi vàng, các con trai và các con gái của ông, các bò, lừa, chiên, lều của ông, và mọi vật ông có, rồi họ đem chúng xuống Thung Lũng A-cơ. 25 Giô-suê nói, “Tại sao ông gây rắc rối cho chúng tôi? Hôm nay Chúa sẽ đem rắc rối đến với ông.” Rồi toàn dân I-sơ-ra-ên ném đá ông ấy. Họ thiêu xác những người ấy, sau khi đã ném đá những người ấy chết. 26 Họ chất trên xác ông một đống đá lớn; đống đá ấy vẫn còn đó đến ngày nay. Bấy giờ cơn giận của Chúa nguôi đi. Vì thế người ta gọi nơi đó là Thung Lũng Gây Rắc Rối[e] cho đến ngày nay.

Thành Ai Bị Ðánh Bại

Bấy giờ Chúa phán với Giô-suê, “Chớ sợ và chớ mất tinh thần. Hãy đem tất cả chiến sĩ đi với ngươi; hãy đứng dậy và hãy tấn công Thành Ai. Này, Ta phó vua Thành Ai với dân của nó, thành của nó, và xứ sở của nó vào tay ngươi. Ngươi sẽ đối xử với Thành Ai và vua nó như ngươi đã đối xử với Thành Giê-ri-cô và vua nó. Nhưng của cải nó và súc vật nó thì các ngươi có thể lấy làm chiến lợi phẩm cho mình. Hãy đặt quân mai phục ở phía sau thành để tập kích nó.”

Vậy Giô-suê và tất cả chiến sĩ tiến lên vây đánh Thành Ai. Giô-suê chọn ba mươi ngàn chiến sĩ và ban đêm sai họ ra đi với lệnh rằng, “Anh em hãy mai phục phía sau thành. Chớ mai phục cách thành quá xa, và tất cả anh em phải đề cao cảnh giác. Tôi và tất cả những người theo tôi sẽ tấn công mặt trước của thành. Khi chúng xông ra đánh chúng tôi như lần trước, chúng tôi sẽ rút chạy trước mặt chúng. Chúng sẽ đuổi theo chúng tôi cho đến khi chúng tôi dụ chúng ra xa khỏi thành, vì chúng sẽ bảo, ‘Chúng bỏ chạy trước mặt chúng ta như lần trước.’ Khi chúng tôi bỏ chạy trước mặt chúng, anh em hãy trỗi dậy khỏi vị trí mình đã mai phục và xông vào chiếm lấy thành; vì Chúa, Ðức Chúa Trời của anh em, sẽ trao nó vào tay anh em. Khi anh em đã chiếm được thành rồi, anh em hãy nổi lửa đốt thành. Hãy làm y như Chúa đã truyền. Này, tôi đã ban lịnh cho anh em rồi đó.”

Vậy Giô-suê sai họ đi và họ ra đi đến nơi họ mai phục. Họ nằm chờ để tập kích ở khoảng giữa Bê-tên và Ai, tức về hướng tây của Ai; nhưng Giô-suê thì ở lại với đại quân.

10 Sáng hôm sau Giô-suê dậy sớm, duyệt binh, rồi cùng các trưởng lão của I-sơ-ra-ên tiến tới trước mặt quân Thành Ai. 11 Tất cả những chiến sĩ đi với ông xông lên, tiến gần thành, và hạ trại vào phía bắc của thành; có một khe núi phân cách họ và Ai. 12 Ông chọn chừng năm ngàn quân và đặt họ phục kích ở giữa Bê-tên và Ai, tức về hướng tây của thành. 13 Vậy họ bố trí các đội quân đâu vào đó: đại quân vẫn hạ trại dàn trận ở phía bắc của thành, và hậu quân mai phục ở phía tây của thành, còn Giô-suê thì đêm đó ở trong thung lũng.

14 Khi vua Thành Ai thấy vậy, ông và toàn thể quân dân của ông, tức dân cư trong thành, vội vàng thức dậy sớm, sáng ngày kéo ra dàn trận để đối phó với I-sơ-ra-ên ở bãi chiến trường. Ông dàn quân quay mặt về hướng A-ra-ba, nhưng ông không biết rằng có quân mai phục đang chờ tấn công ông ở phía sau thành. 15 Giô-suê và toàn quân I-sơ-ra-ên giả vờ bị đánh bại trước mặt chúng và kéo nhau chạy trốn về hướng đồng hoang. 16 Bấy giờ mọi người trong Thành Ai kêu nhau ra truy kích họ. Chúng càng đuổi theo Giô-suê bao nhiêu, chúng càng bị dụ ra xa khỏi thành bấy nhiêu. 17 Không một người nam nào ở Ai hay Bê-tên mà không đi ra truy kích I-sơ-ra-ên. Chúng cứ để cho thành bỏ ngỏ mà đuổi theo I-sơ-ra-ên.

18 Bấy giờ Chúa phán với Giô-suê, “Hãy vung gươm ngươi đang cầm trong tay ra và chĩa về hướng Ai, vì Ta sẽ ban nó cho ngươi.” Giô-suê liền đưa tay ra và chĩa mũi gươm về hướng thành. 19 Vừa khi Giô-suê đưa tay ra, đội quân nằm mai phục liền đứng dậy và xông ra khỏi chỗ. Họ chạy vào thành, chiếm lấy thành, và lập tức phóng hỏa thành. 20 Khi người Ai nhìn lại và thấy trong thành khói bốc lên ngập trời, chúng không còn sức lực để chạy trốn về hướng nầy hay hướng nọ nữa; vì những người đã chạy trốn về hướng đồng hoang bây giờ quay ngược lại đánh giết những kẻ đang truy kích họ. 21 Khi Giô-suê và toàn thể I-sơ-ra-ên thấy rằng quân mai phục đã chiếm được thành và khói thành bị cháy đang cuộn bay lên trời, họ bèn quay lại và đánh giết người của Thành Ai. 22 Quân đã chiếm thành bấy giờ cũng trở ra đánh giết chúng, thế là chúng bị quân I-sơ-ra-ên hai mặt giáp công; xoay qua bên nầy chúng gặp quân thù, xoay qua bên kia chúng cũng gặp quân thù. Quân I-sơ-ra-ên đánh giết chúng cho đến khi không còn một người nào sống sót hay trốn thoát. 23 Chỉ riêng vua Ai là bị bắt sống và bị dẫn đến Giô-suê.

24 Sau khi quân I-sơ-ra-ên đã giết tất cả dân cư của Thành Ai ngoài đồng trống, nơi chúng đã truy kích họ, sau khi tất cả chúng bị lưỡi gươm giết cho đến người cuối cùng, toàn quân I-sơ-ra-ên quay trở về Thành Ai và dùng gươm đánh giết những kẻ còn lại trong thành. 25 Tổng số người đã ngã chết ngày hôm đó, cả nam lẫn nữ, là mười hai ngàn người. Tất cả đều là dân Thành Ai. 26 Giô-suê đã không rút tay ông lại; cánh tay ông cầm gươm vung ra, cho đến khi họ hoàn toàn tiêu diệt tất cả dân cư của Thành Ai. 27 Dân I-sơ-ra-ên lấy các súc vật và của cải trong thành làm chiến lợi phẩm, theo như lệnh Chúa đã truyền cho Giô-suê. 28 Vậy Giô-suê cho phóng hỏa thiêu rụi Thành Ai, và biến nó thành một đống tro tàn vĩnh viễn, như đã có ngày nay. 29 Ông cho treo cổ vua Ai trên cây cho đến chiều tối. Lúc mặt trời sắp lặn, Giô-suê ra lịnh gỡ thây vua ấy xuống khỏi cây, quăng nơi cổng thành, và người ta đã chất trên thây đó một đống đá; đống đá ấy vẫn còn đó cho đến ngày nay.

Dân I-sơ-ra-ên Thờ Phượng CHÚA

30 Sau đó Giô-suê cho xây trên Núi Ê-banh một bàn thờ để thờ phượng Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, 31 như Môi-se tôi tớ của Chúa đã truyền cho dân I-sơ-ra-ên theo như đã chép trong sách luật pháp của Môi-se rằng, “một bàn thờ làm bằng những hòn đá nguyên khối, những hòn đá không bị đục đẽo bằng những vật dụng bằng sắt,” rồi họ dâng lên Chúa những của lễ thiêu và những của lễ cầu an trên bàn thờ đó. 32 Tại đó Giô-suê khắc trên các phiến đá bản sao luật pháp của Môi-se mà ông ấy đã viết trước mặt dân I-sơ-ra-ên.

33 Sau đó toàn thể I-sơ-ra-ên, tức các vị trưởng lão, các vị chỉ huy, và các quan xét của họ đứng hai bên Rương, đối diện với các tư tế dòng Lê-vi đang khiêng Rương Giao Ước của Chúa, cùng các kiều dân và các công dân; một nửa đứng trước Núi Ghê-ri-xim và một nửa đứng trước Núi Ê-banh, y như Môi-se tôi tớ của Chúa đã truyền trước kia, để chúc phước cho dân I-sơ-ra-ên. 34 Kế đến ông đọc cho họ nghe mọi lời trong luật pháp, những lời chúc phước và những lời nguyền rủa, theo như mọi điều đã chép trong sách luật pháp. 35 Không lời nào Môi-se đã truyền mà Giô-suê không đọc trước toàn thể hội chúng I-sơ-ra-ên, kể cả các phụ nữ, các trẻ em, và các kiều dân sống ở giữa họ.

Dân Ghi-bê-ôn Dùng Mưu Kết Ước

Bấy giờ khi tất cả các vua ở phía tây Sông Giô-đanh, tức trong các miền cao nguyên hoặc miền đồng bằng hoặc dọc miền duyên hải của Biển Lớn[f] chạy dài cho đến Li-băng, tức các vua các dân Hít-ti, dân A-mô-ri, dân Ca-na-an, dân Pê-ri-xi, dân Hi-vi, và dân Giê-bu-si, nghe như thế, họ họp nhau lại để một lòng chiến đấu chống lại Giô-suê và dân I-sơ-ra-ên.

Nhưng khi dân Thành Ghi-bê-ôn nghe báo những gì Giô-suê đã làm cho Giê-ri-cô và Ai, họ thực hiện một xảo kế bằng cách sai người làm sứ giả mang lương thực ra đi. Họ lấy những bao đựng đồ thật cũ mòn máng lên lưng lừa, dùng những bầu da rượu cũ rích và lủng rách được vá lại, mang những đôi giày mòn đế đứt quai được khâu lại, và mặc những bộ đồ cũ mèm; còn tất cả thực phẩm mang theo đều khô cứng và mốc meo. Họ đến xin gặp Giô-suê ở doanh trại đóng tại Ghinh-ganh và nói với ông cùng dân I-sơ-ra-ên, “Chúng tôi từ một nước xa xôi đến đây để xin các ông lập một hòa ước với chúng tôi.”

Nhưng người I-sơ-ra-ên nói với người Hi-vi, “Biết đâu các ông đang ở gần chúng tôi, làm sao chúng tôi lập hòa ước với các ông được?”

Họ đáp với Giô-suê, “Chúng tôi là những tôi tớ của ông.”

Giô-suê hỏi họ, “Các ông là ai? Và các ông từ đâu đến?”

Họ đáp với Giô-suê, “Các tôi tớ của ông đến từ một nước rất xa, vì chúng tôi có nghe đến danh Chúa, Ðức Chúa Trời của ông. Chúng tôi đã được nghe báo về Ngài và được biết tất cả những gì Ngài đã làm tại Ai-cập, 10 tất cả những gì Ngài đã làm cho hai vua người A-mô-ri bên kia Sông Giô-đanh, tức cho Si-hôn vua Hếch-bôn và Óc vua Ba-san trị vì tại Ách-ta-rốt. 11 Vì thế các trưởng lão của chúng tôi và toàn thể dân trong nước chúng tôi đã bảo chúng tôi, ‘Hãy lấy lương thực đi đường đến gặp họ và nói với họ, “Chúng tôi là những tôi tớ của các ông; bây giờ xin kết ước sống hòa bình với chúng tôi.”’ 12 Ðây là bánh chúng tôi đã lấy trong nhà đem theo ăn dọc đường để đến với các ông. Ngày chúng tôi ra đi chúng vẫn còn nóng hổi mà bây giờ, xin xem đây, chúng đã khô cứng và mốc meo. 13 Các bầu rượu nầy vẫn còn mới khi chúng tôi đổ đầy rượu, thế mà bây giờ chúng đã rách tả tơi. Còn quần áo và giày dép của chúng tôi bây giờ đều đã cũ mòn, vì đường sá quá xa xôi.” 14 Vậy những người ấy ký hiệp ước với họ[g] mà không cầu hỏi ý Chúa. 15 Giô-suê kết ước sống hòa bình với họ, lập giao ước bảo toàn tính mạng họ; những người lãnh đạo của hội chúng cũng lập lời thề với họ.

16 Nhưng chỉ ba ngày sau khi kết ước với họ, dân I-sơ-ra-ên biết rõ rằng đó là những người láng giềng đang sống gần họ. 17 Vậy người I-sơ-ra-ên tiến quân đến các thành của họ, và ngày thứ ba thì tới nơi. Lúc ấy các thành của họ là Ghi-bê-ôn, Kê-phi-ra, Bê-e-rốt, và Ki-ri-át Giê-a-rim. 18 Tuy nhiên dân I-sơ-ra-ên không tấn công các thành ấy, vì những người lãnh đạo của hội chúng đã nhân danh Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, mà thề với họ rồi. Bấy giờ toàn thể hội chúng lầm bầm nghịch lại những người lãnh đạo. 19 Nhưng tất cả những người lãnh đạo nói với hội chúng, “Chúng tôi đã lỡ nhân danh Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, mà thề với họ rồi, nên bây giờ chúng ta không được đụng tới họ. 20 Ðây là điều chúng ta phải làm đối với họ: Chúng ta phải để cho họ sống, hầu cơn thịnh nộ sẽ không giáng xuống trên chúng ta, bởi vì lời thề chúng tôi đã thề với họ.” 21 Rồi những người lãnh đạo nói tiếp, “Hãy để cho họ sống, nhưng phải bắt họ chặt củi và gánh nước cho toàn thể hội chúng.” Ðó là những điều các nhà lãnh đạo đã nói với họ.

22 Giô-suê gọi họ đến và nói, “Tại sao các người lừa gạt chúng tôi rằng, ‘Chúng tôi ở rất xa các ông,’ mà kỳ thật các người đang ở bên cạnh chúng tôi? 23 Vậy bây giờ các người phải bị nguyền rủa. Không ai trong các người sẽ làm người tự do nữa. Tất cả đều sẽ mãi mãi làm nô lệ; các người sẽ làm những kẻ chặt củi và gánh nước cho nhà Ðức Chúa Trời.”

24 Họ trả lời Giô-suê, “Bởi vì người ta đã nói rõ với các tôi tớ của ông rằng Chúa, Ðức Chúa Trời của ông, đã truyền lịnh cho Môi-se tôi tớ Ngài phải ban cho các ông tất cả xứ nầy, và các ông phải tiêu diệt tất cả dân cư trong xứ trước mắt mình. Vì thế chúng tôi vô cùng lo sợ cho tính mạng mình. Vì sợ các ông nên buộc lòng chúng tôi phải làm như vậy. 25 Bây giờ chúng tôi đang ở trong tay ông. Ông muốn đối xử với chúng tôi cách nào mà ông thấy là tốt và đúng, thì xin ông cứ làm.”

26 Ðây là điều ông đã làm cho họ: ông cứu họ khỏi tay dân I-sơ-ra-ên, và người I-sơ-ra-ên đã tha chết cho họ. 27 Nhưng cũng trong ngày ấy Giô-suê bắt họ phải chặt củi và gánh nước cho hội chúng và cho bàn thờ của Chúa. Sự phục dịch ấy vẫn tiếp tục ở nơi Ngài chọn cho đến ngày nay.

Footnotes

  1. Giô-suê 7:7 nt: Adonai Yahweh
  2. Giô-suê 7:19 nt: Hỡi con của ta!
  3. Giô-suê 7:21 nt: 200 shekels, tương đương 2,3 ký
  4. Giô-suê 7:21 nt: 50 shekels, tương đương 575 gờ-ram
  5. Giô-suê 7:26 nt: A-cơ (nghĩa là gây rắc rối)
  6. Giô-suê 9:1 tức Ðịa Trung Hải
  7. Giô-suê 9:14 nt: nhận lấy thực phẩm của họ biếu (một hình thức ký hiệp ước thời xưa)

21 Trong khi đó dân chúng bên ngoài trông đợi Xa-cha-ri; họ hoang mang lo lắng vì ông ở trong đền thánh quá lâu. 22 Khi thấy ông trở ra và không thể nói được với họ, họ nhận biết rằng ông đã thấy một khải tượng trong đền thánh. Ông cứ ra dấu với họ và không thể nói được. 23 Khi thời kỳ phục vụ của ông mãn, ông trở về nhà.

24 Sau những ngày đó, bà Ê-li-sa-bét vợ ông thụ thai; bà sống ẩn dật trong năm tháng. Bà nói, 25 “Ðây là điều Chúa đã làm cho tôi khi Ngài làm ơn cho tôi, Ngài đã cất khỏi tôi nỗi tủi hổ giữa người đời.”

Thiên Sứ Báo Tin Chúa Giáng Sinh

26 Vào tháng thứ sáu, Ðức Chúa Trời sai thiên sứ Gáp-ri-ên đến Thành Na-xa-rét, miền Ga-li-lê, 27 gặp một trinh nữ đã đính hôn với một thanh niên tên là Giô-sép, thuộc dòng Vua Ða-vít. Trinh nữ ấy tên là Ma-ry. 28 Thiên sứ đến gặp nàng và nói, “Hỡi người được ơn, chúc mừng cô, Chúa ở cùng cô.”

29 Nghe như thế Ma-ry bối rối và tự hỏi lời chào ấy có nghĩa gì. 30 Thiên sứ nói với nàng, “Hỡi Ma-ry, đừng sợ, vì cô đã được ơn trước mặt Ðức Chúa Trời. 31 Này, cô sẽ có thai, sinh một con trai, và cô sẽ đặt tên con trai ấy là Jesus. 32 Con trai ấy sẽ thành một vĩ nhân và sẽ được gọi là Con của Ðấng Tối Cao. Chúa, Ðức Chúa Trời, sẽ ban cho Ngài ngai của Ða-vít tổ phụ Ngài. 33 Ngài sẽ trị vì nhà Gia-cốp đời đời. Vương quốc Ngài sẽ trường tồn bất tận.”

34 Ma-ry thưa với thiên sứ, “Làm sao việc ấy có thể xảy ra được, vì tôi chưa hề biết một người nam nào?”

35 Thiên sứ trả lời và nói với nàng, “Ðức Thánh Linh sẽ ngự xuống trên cô, và quyền năng của Ðấng Tối Cao sẽ bao phủ cô. Vì thế Con Thánh sinh ra sẽ được gọi là Con Ðức Chúa Trời. 36 Kìa Ê-li-sa-bét, bà con của cô, đang mang thai một trai trong tuổi già nua. Bà ấy vốn có tiếng là hiếm muộn mà nay đã mang thai được sáu tháng rồi, 37 bởi vì không việc chi Ðức Chúa Trời chẳng làm được.”

38 Ma-ry thưa, “Tôi đây là tớ gái của Chúa, xin việc ấy xảy ra cho tôi như lời ngài truyền.” Sau đó thiên sứ lìa khỏi Ma-ry.

Read full chapter