Add parallel Print Page Options

39 “Ngươi có biết mùa nào dê núi sinh sản không?
    Ngươi có nhìn nai mẹ sinh ra nai con chưa?
Ngươi có đếm được số tháng cho đến ngày nó sinh
    và biết đúng lúc nó sinh con không?
Nó nằm xuống, sinh con ra
    rồi hết đau đẻ.
Các con nó lớn mạnh trong vùng hoang dã.
    Rồi rời tổ, không trở về nữa.

Ai thả cho lừa hoang chạy rông?
    Ai tháo dây cho nó?
Ta là Đấng ban sa mạc làm nơi ở cho lừa hoang;
    Ta ban đất sa mạc cho nó sinh sống.
Con lừa hoang chê cười nơi huyên náo của chốn thị thành,
    và không nghe tiếng hò hét của kẻ đánh xe.
Nó rảo khắp núi đồi tìm đồng cỏ,
    tìm thứ cỏ non xanh ăn được.

Liệu con bò rừng có chịu phục vụ ngươi,
    và đứng quanh quẩn cạnh máng ăn lúc ban đêm không?
10 Ngươi có thể nào buộc dây cương để bắt nó đi theo luống cày
    để nó cày ruộng cho ngươi không?
11 Ngươi có nhờ cậy nổi sức lực của bò rừng
    để nó gánh vác việc nhọc nhằn cho ngươi không?
12 Ngươi có trông cậy vào con bò để chở thóc gạo
    và mang đến sân đập lúa của ngươi không?

13 Chim đà điểu đập cánh vui mừng,
    nhưng lông của nó không giống lông con cò.
14 Nó đẻ trứng trên mặt đất,
    rồi ấp bằng cát.
15 Mà không hề nghĩ rằng có thể có bàn chân
    đạp lên đè nát trứng;
    Nó không hề biết có thể thú vật dẫm lên đó.
16 Chim đà điểu rất hung bạo đối với con nó,
    như thể không phải con mình.
    Nó không quan tâm đến công sức đã bỏ ra,
17 vì Thượng Đế không cho nó trí khôn;
    Ngài không ban cho nó hiểu biết thông thường.
18 Nhưng khi nó chỗi dậy phóng chạy,
    thì nó chạy rất nhanh,
    đến nỗi nó cười chê cả ngựa lẫn người cỡi.

19 Gióp ơi, có phải ngươi ban sức mạnh cho ngựa
    và đặt cái bờm trên lưng nó không?
20 Có phải ngươi khiến cho ngựa nhảy như cào cào không?
    Nó khịt một tiếng làm ngươi ta hoảng sợ.
21 Nó dậm chân, tận dụng sức lực
    và lao vào chiến trận.
22 Nó coi thường nỗi sợ hãi và không e ngại điều gì;
    gươm không làm nó hoảng sợ.
23 Bên hông nó, tiếng ống tên nghe lọc cọc,
    cùng với gươm giáo sáng loáng dưới ánh mặt trời.
24 Nó hăng say phóng trên đất [a];
    khi nghe tiếng kèn thổi nó không chịu đứng yên.
25 Khi kèn thổi lên nó hí lớn, ‘A ha!’
    Nó đánh mùi chiến trường từ xa;
    Nó nghe tiếng người chỉ huy và tiếng hò la xung trận.

26 Có phải nhờ khôn ngoan ngươi mà chim ó bay được
    và giương cánh bay về phương Nam [b]?
27 Có phải ngươi ra lệnh cho chim diều hâu [c] bay
    và làm tổ trên cao?
28 Nó ở trên các ghềnh đá cao và ngủ ở đó suốt đêm;
    chỏm đá là nơi trú ẩn an toàn của nó.
29 Từ đó nó tìm mồi;
    mắt nó rất tinh có thể thấy từ xa.
30 Các con nó ăn huyết;
    xác chết ở đâu, diều hâu tụ lại đó.”

Footnotes

  1. Gióp 39:24 phóng trên đất Nguyên văn, “nuốt đất.”
  2. Gióp 39:26 phương Nam Hay “xứ Thê-man.”
  3. Gióp 39:27 diều hâu Hay “kên kên.”

39 Con có biết mùa nào dê rừng sinh nở?
    Có ghi nhớ mùa nai cái đẻ con?
Con có đếm chúng mang thai mấy tháng,
    Có biết giờ chúng chuyển bụng đẻ ra,
Khòm mình ngồi gập trên hai chân sau,
    Cho con nhỏ chui ra giữa cơn đau quặn thắt?
Đàn con khỏe lớn lên trong đồng vắng,
    Rồi lìa mẹ ra đi không trở lại.
Ai cho lừa rừng tự do chạy nhảy,
    Ai tháo dây cột chú lừa nhanh nhẹn kia?
Ta ban cho nó đồng hoang làm nhà,
    Đất mặn làm chỗ ở.
Nó chê cười đô thị ồn ào,
    Không hề nghe tiếng người chăn lừa hò hét bắt lừa làm việc.
Đồi núi là đồng cỏ của nó,
    Nó rảo khắp tìm cỏ cây xanh.
Bò rừng có chịu phục vụ con,
    Ngủ suốt đêm bên cạnh máng cỏ trong chuồng?
10 Con có thể nào dùng dây cột bò rừng vào luống cày?
    Nó có chịu theo sau con bừa các trũng?
11 Con có nhờ sức bò rừng rất mạnh,
    Và giao nó bao công việc nhọc nhằn?
12 Con tin nó sẽ mang lúa về,
    Và gom nhặt thóc từ sân đạp lúa?
13 Đà điểu đập cánh vui mừng,
    Nhưng lông cánh nó không bằng lông cánh chim cò,
14 Vì đà điểu bỏ mặc trứng mình dưới đất,
    Giao cho cát nóng ấp trứng,
15 Không biết rằng một bàn chân có thể giẫm lên,
    Và thú rừng vô tình đạp nát trứng.
16 Đà điểu đối xử tàn nhẫn với con, dường như chẳng phải con mình,
    Không lo sợ công đẻ trứng khó nhọc ra vô ích.
17 Vì Ta không ban khôn ngoan cho nó,
    Cũng không chia thông sáng cho nó.
18 Nhưng khi vươn chân phóng chạy,
    Nó chê cười cả ngựa lẫn kỵ mã!
19 Con có ban sức mạnh cho ngựa,
    Khoác bờm phất phơ lên cổ nó,
20 Khiến nó nhảy như châu chấu,
    Gây kinh hoàng với tiếng hí oai phong?
21 Ngựa hí hửng xoáy mạnh vó xuống trũng,
    Xông thẳng vào chiến trận đón binh đao.
22 Nó khinh thường sợ hãi, không hề khiếp đảm,
    Không bỏ chạy trước lưỡi gươm.
23 Phía trên nó, bao tên kêu lách tách,
    Giáo và lao sáng ngời dưới ánh nắng.
24 Nó hứng thú run bấn lên, phóng nhanh như nuốt không gian,
    Nó không thể đứng yên khi kèn thổi vang rền.
25 Nó hí lên mỗi khi tù và thổi,
    Từ xa nó đánh hơi chiến trận,
    Nó nghe các tướng lãnh thét lệnh như sấm dậy.
26 Có phải nhờ con khôn ngoan nên chim ưng bay bổng,
    Sải cánh bay về phương nam?
27 Có phải con truyền lệnh cho đại bàng bay vút lên,
    Làm tổ trên nơi cao?
28 Nó xây tổ làm nhà nơi hóc đá,
    Dùng vách núi đá lởm chởm làm thành trì kiên cố.
29 Từ nơi cao đó nó rình mồi,
    Mắt nó quan sát nhìn thật xa.
30 Đàn con nó hút máu,
    Vì đâu có xác chết là có nó ngay.

39 Knowest thou the time when the wild goats of the rock bring forth? or canst thou mark when the hinds do calve?

Canst thou number the months that they fulfil? or knowest thou the time when they bring forth?

They bow themselves, they bring forth their young ones, they cast out their sorrows.

Their young ones are in good liking, they grow up with corn; they go forth, and return not unto them.

Who hath sent out the wild ass free? or who hath loosed the bands of the wild ass?

Whose house I have made the wilderness, and the barren land his dwellings.

He scorneth the multitude of the city, neither regardeth he the crying of the driver.

The range of the mountains is his pasture, and he searcheth after every green thing.

Will the unicorn be willing to serve thee, or abide by thy crib?

10 Canst thou bind the unicorn with his band in the furrow? or will he harrow the valleys after thee?

11 Wilt thou trust him, because his strength is great? or wilt thou leave thy labour to him?

12 Wilt thou believe him, that he will bring home thy seed, and gather it into thy barn?

13 Gavest thou the goodly wings unto the peacocks? or wings and feathers unto the ostrich?

14 Which leaveth her eggs in the earth, and warmeth them in dust,

15 And forgetteth that the foot may crush them, or that the wild beast may break them.

16 She is hardened against her young ones, as though they were not her's: her labour is in vain without fear;

17 Because God hath deprived her of wisdom, neither hath he imparted to her understanding.

18 What time she lifteth up herself on high, she scorneth the horse and his rider.

19 Hast thou given the horse strength? hast thou clothed his neck with thunder?

20 Canst thou make him afraid as a grasshopper? the glory of his nostrils is terrible.

21 He paweth in the valley, and rejoiceth in his strength: he goeth on to meet the armed men.

22 He mocketh at fear, and is not affrighted; neither turneth he back from the sword.

23 The quiver rattleth against him, the glittering spear and the shield.

24 He swalloweth the ground with fierceness and rage: neither believeth he that it is the sound of the trumpet.

25 He saith among the trumpets, Ha, ha; and he smelleth the battle afar off, the thunder of the captains, and the shouting.

26 Doth the hawk fly by thy wisdom, and stretch her wings toward the south?

27 Doth the eagle mount up at thy command, and make her nest on high?

28 She dwelleth and abideth on the rock, upon the crag of the rock, and the strong place.

29 From thence she seeketh the prey, and her eyes behold afar off.

30 Her young ones also suck up blood: and where the slain are, there is she.