Add parallel Print Page Options

Gióp tiếp tục biện luận

29 Gióp tiếp tục lên tiếng:

“Tôi mơ ước về những tháng ngày trước đây,
    khi Thượng Đế trông nom tôi.
Ngọn đèn CHÚA chiếu trên đầu tôi,
    và ánh đèn Ngài soi đường khi tôi đi trong tăm tối.
Tôi mơ ước ngày tôi còn sung túc,
    khi tôi còn tận hưởng tình thân hữu với Thượng Đế
    cùng các phúc lành của Ngài cho gia đình tôi.
Lúc đó Đấng Toàn Năng vẫn còn ở với tôi,
    và con cái tôi sống chung quanh tôi.
Lối đi tôi còn dầm mỡ sữa,
    và đá phun dầu ô-liu thượng hạng [a] ra cho tôi.

Tôi đi đến cửa thành,
    ngồi nơi công viên cùng với các bô lão.
Khi các thanh niên thấy tôi liền tránh qua một bên,
    và người già đứng lên tỏ dấu tôn kính.
Những kẻ tai mắt thôi nói,
    và lấy tay che miệng.
10 Tiếng nói của các kẻ tai mắt ngưng bặt,
    như thể lưỡi họ bị kẹt nơi vòm họng.
11 Ai nghe đến tôi đều nói tốt về tôi,
    những kẻ thấy tôi đều ca ngợi tôi,
12 vì tôi cứu giúp kẻ nghèo đang kêu xin,
    và trẻ mồ côi không ai giúp đỡ.
13 Người hấp hối chúc phước cho tôi,
    tôi làm cho lòng người góa bụa hát mừng.
14 Tôi mặc lấy nếp sống phải lẽ như áo quần;
    và khoác sự công chính vào như áo dài và khăn vành.
15 Tôi là con mắt cho kẻ mù và chân cho kẻ què.
16 Tôi như cha của người túng quẫn,
    tôi giúp người lạ thắng kiện.
17 Tôi bẻ gãy nanh kẻ ác,
    và cướp tù nhân ra khỏi nanh vuốt chúng.

18 Tôi thầm nghĩ, ‘Tôi sẽ sống nhiều ngày như cát,
    và sẽ qua đời trong nhà mình.
19 Rễ của tôi ăn sâu xuống tới nước.
    Sương mai sẽ đọng trên cành suốt đêm.
20 Vinh dự sẽ luôn luôn đến với tôi,
    và tôi luôn có sức mạnh [b].’

21 Người ta sẽ lắng nghe và im lặng chờ tôi cho ý kiến.
22 Sau khi tôi dứt lời, họ không còn gì để thêm.
    Lời tôi rót êm nhẹ vào lỗ tai họ.
23 Họ mong chờ tôi như chờ cơn mưa xuống
    và uống lời nói tôi như uống mưa xuân.
24 Tôi mỉm cười khi họ không tin,
    và sự đồng ý của tôi vô cùng quan trọng đối với họ.
25 Tôi chọn lối đi cho họ và là lãnh tụ của họ.
    Tôi sống như vua ở giữa quân sĩ mình,
    như kẻ an ủi người buồn thảm.”

Footnotes

  1. Gióp 29:6 đá phun dầu ô-liu thượng hạng Nguyên văn, “Quanh tảng đá được xức dầu gần tôi là những suối dầu.” Đây có thể nghĩa là Gióp có quá nhiều dầu ô-liu đến nỗi nó chảy xuống từ bàn thờ từ những của lễ ông dâng cho Thượng Đế.
  2. Gióp 29:20 Vinh dự … sức mạnh Nguyên văn, “Vinh dự là điều mới lạ đối với tôi, và cây cung trong tay tôi lấy lại sức mạnh.” Hai từ ngữ “vinh dự” và “cây cung” có thể ám chỉ cái mống (cầu vồng)—nghĩa là dấu hiệu trời tốt sau cơn giông. Câu nầy cũng có thể hiểu như sau, “Linh hồn tôi cảm thấy mới mẻ mỗi ngày, tay tôi luôn luôn mạnh để bắn các cung mới.”

Gióp Tiếp Tục Binh Vực Ông

29 Gióp tiếp tục biện hộ cho ông và nói:

Ôi, ước gì tôi được như thuở trước;
Như những tháng ngày Ðức Chúa Trời còn gìn giữ tôi;
Khi trên đầu tôi ngọn đèn của Ngài chiếu sáng;
Khi trong bóng đêm tôi bước theo ánh sáng của Ngài;
Như trong những ngày tôi còn tráng kiện;
Khi mối tương giao mật thiết với Ðức Chúa Trời còn ở trên lều tôi;
Khi Ðấng Toàn Năng còn ở với tôi;
Khi con cái tôi còn sum họp quanh tôi;
Khi các bước chân tôi còn dầm trong sữa của đàn bò sữa;
Khi các rẫy ô-liu của tôi trên sườn núi đá sản xuất ra dầu;
Khi tôi đến nơi cổng thành,
Những người trẻ trông thấy tôi liền tránh qua nhường chỗ;
Còn những người cao niên đứng dậy để đón chào;
Những người quyền quý thấy tôi bèn ngưng nói;
Họ lấy tay che miệng để giữ lời.
10 Tiếng của những người quyền quý bỗng trở nên im bặt;
Lưỡi của họ dường như dính chặt vào hốc miệng của họ.
11 Nghe tôi nói ai nấy đều tán thưởng;
Ai thấy tôi đều tỏ vẻ đồng ý với tôi.
12 Vì tôi giải thoát người nghèo đang thiết tha cầu cứu,
Và cứu trẻ mồ côi không có ai giúp nó lúc cần.
13 Người hấp hối chúc phước cho tôi;
Tôi làm cho người góa bụa được nức lòng mừng rỡ.
14 Tôi mặc lấy công chính, và nó che tôi như quần áo;
Còn công lý thì như áo dài và khăn đóng của tôi.
15 Tôi được xem như cặp mắt của người mù,
Như đôi chân của người què.
16 Tôi được coi như cha của người nghèo khó,
Như người tranh đấu cho duyên cớ của kiều dân.
17 Tôi bẻ gãy răng nanh của quân gian ác,
Và giựt con mồi ra khỏi miệng chúng sắp ăn.
18 Lúc đó tôi đã tự nhủ: Tôi sẽ chết bình yên trong tổ ấm;
Những ngày của đời tôi sẽ nhiều như cát ở bờ sông.
19 Rễ của tôi sẽ ăn dần ra dòng nước;
Sương cả đêm sẽ đọng lại trên cành của tôi.
20 Vinh hiển của tôi sẽ luôn luôn mới mẻ;
Cây cung trong tay tôi sẽ được giương bằng sức mới mẻ;
21 Người ta đợi để nghe tôi nói,
Họ lặng im nghe ý kiến của tôi.
22 Sau khi tôi phát biểu không ai muốn bàn gì nữa;
Vì ý kiến của tôi họ thấy đã tốt quá rồi.
23 Họ trông đợi tôi như người ta chờ mưa xuống;
Hả miệng ra đón những giọt mưa xuân.
24 Khi tôi mỉm cười với họ, họ khó tin là thật;
Nét rạng rỡ trên mặt tôi khiến họ khó u buồn.
25 Tôi chọn cho họ con đường nào tốt nhất;
Tôi ngồi giữa họ như thủ lãnh của họ;
Tôi sống giữa họ như vị vua sống giữa ba quân,
Như một người an ủi những người sầu thảm.

Gióp Hồi Tưởng Quá Khứ Huy Hoàng

29 Gióp nói tiếp:
Ước gì tôi được sống trở lại những ngày tháng xa xưa,
    Khi Đức Chúa Trời còn chăm sóc tôi!
Lúc ấy, ngọn đèn Chúa chiếu sáng trên đầu tôi,
    Nhờ ánh sáng Ngài tôi bước đi trong đêm tối.
Tôi phát đạt như hoa màu chín rộ trong mùa thu,
    Khi Đức Chúa Trời là bạn thiết che chở gia đình tôi.
Bấy giờ Đấng Toàn Năng còn ở cùng tôi,
    Con cái quây quần chung quanh tôi,
Bước chân tôi đẫm mỡ sữa,
    Và dầu tuôn ra như suối từ bồn đá ép.
Thuở ấy, khi tôi ra cổng thành,
    Chuẩn bị ngồi họp tại quảng trường,
Các thanh niên thấy tôi đều rút lui,
    Các phụ lão đứng dậy chào tôi.
Các bậc lãnh đạo ngừng nói,
    Lấy tay che miệng,
10 Các vị quyền thế im bặt,
    Lưỡi dính chặt vào vòm miệng.

Gióp Đối Xử Nhân Đạo Với Người Nghèo Khó

11 Tai nào nghe đến tôi đều khen tôi có phước,
    Mắt nào nhìn thấy tôi đều đồng ý tán thành,
12 Vì tôi giải cứu người nghèo khó kêu than,
    Và kẻ mồ côi không ai giúp đỡ.
13 Người cùng khổ hấp hối chúc phước tôi,
    Nhờ tôi, lòng người góa phụ reo vui.
14 Tôi mặc sự công chính vào như chiếc áo,
    Choàng sự công bình vào như áo dài khăn đóng.
15 Tôi là mắt của người mù,
    Chân của người què.
16 Tôi là cha kẻ khốn cùng,
    Tôi cứu xét đơn kiện tụng của người không quen biết.
17 Tôi bẻ gẫy nanh vuốt bọn vô đạo,
    Khiến chúng nhả mồi ra khỏi miệng.

Gióp Nhớ Lại Thuở Ông Được Mọi Người Kính Nể

18 Thuở ấy, tôi tự nhủ: “Ta sẽ qua đời trong tổ ấm,
    Ngày đời ta tăng nhiều như cát biển.”
19 Rễ tôi bò lan dài ra mé nước,
    Nhành lá tôi đọng sương đêm.
20 Tôi luôn nhận được vinh dự mới,
    Sức mạnh tôi dồi dào như cung mới lên dây.
21 Người người lắng tai, chờ đợi,
    Im lặng nghe tôi góp ý.
22 Tôi nói xong, không ai bàn thêm nữa,
    Lời tôi thấm từ từ như nước nhỏ giọt.
23 Họ trông đợi tôi như trông đợi mưa,
    Họ há hốc miệng như chờ hứng mưa xuân.
24 Tôi mỉm cười khi họ nản lòng,
    Nét mặt tươi sáng của tôi nâng đỡ họ.
25 Tôi chọn đường đi cho họ, tôi chỉ huy họ,
    Tôi sống giữa họ như vua giữa quân đội,
    Như người an ủi kẻ tang chế.