Add parallel Print Page Options

Ê-li-pha Cho Rằng Gióp Ðã Tự Kết Án Bằng Lời Nói của Mình

15 Bấy giờ Ê-li-pha người Tê-man đáp lời và nói:

Người khôn ngoan há trả lời bằng những lý lẽ vu vơ,
Bụng đầy ắp toàn gió đông nóng bỏng?
Chẳng lẽ người ấy lập luận bằng những lời vô bổ,
Hay bằng những diễn văn vô giá trị hay sao?
Nhưng anh đã làm cho người ta giảm đi lòng kính sợ Chúa;
Và cản trở người ta suy gẫm về Ðức Chúa Trời.
Vì tội lỗi anh xúi miệng anh đã nói,
Anh đã chọn cách nói năng của kẻ xảo quyệt điêu ngoa.
Chính miệng anh đã kết tội anh, chứ không phải tôi đâu nhé;
Phải, chính môi anh đã làm chứng chống lại anh.
Có phải anh là người đầu tiên sinh ra trên mặt đất?
Chẳng lẽ anh đã hiện hữu trước các núi đồi?
Không lẽ anh là người đã nghe khi Ðức Chúa Trời bàn luận?
Chẳng lẽ một mình anh mới có sự khôn ngoan?
Có điều gì anh biết mà chúng tôi không biết?
Có điều chi anh hiểu mà chúng tôi chẳng am tường?
10 Trong chúng tôi có người tóc đã bạc và cao niên trường thọ;
Có những người còn lớn tuổi hơn tuổi của cha anh.
11 Phải chăng anh cho sự an ủi của Ðức Chúa Trời dành cho anh quá ít?
Hay những lời nói dịu dàng chúng tôi đã nói với anh vẫn chưa đủ hay sao?
12 Sao anh để cho cái tôi của anh lôi anh theo ý riêng của nó,
Và để cho mắt anh cũng chớp mắt biểu lộ sự đồng tình,
13 Ðến nỗi tâm linh anh đã quay qua chống lại Ðức Chúa Trời,
Và làm cho miệng anh thốt ra những lời khó nghe như vậy?
14 Phàm nhân là gì mà tự cho mình trong sạch?
Kẻ do phụ nữ sinh ra là chi mà có thể ngay lành?
15 Này, các thánh của Ngài mà Ngài còn chưa tin cậy,
Ngay cả các tầng trời mà vẫn chưa tinh sạch trước mặt Ngài,

16 Huống chi là loài người đáng tởm và hư đốn,
Những kẻ cứ phạm tội thường xuyên như người ta uống nước.
17 Hãy nghe tôi nói, và tôi sẽ chỉ cho anh biết;
Tôi sẽ nói cho anh hay những gì tôi đã thấy tận mắt mình.
18 Những gì các nhà hiền triết đã nghe tổ tiên của họ kể lại;
Các vị ấy đã nói ra, không giấu giếm điều gì.
19 Họ là những người đầu tiên được ban cho đất đai làm xứ sở,
Lúc ấy chưa có người ngoại bang nào đi ngang qua giữa họ.
20 Kẻ gian ác phải đối phó với nỗi đau đớn suốt đời;
Số tuổi của đời nó cốt chỉ để bị người ta đàn áp.
21 Tai nó nghe văng vẳng những tiếng thét hãi hùng;
Trong khi nó bình an, quân cướp chợt xông vào cướp đoạt.
22 Nó không tin rằng nó sẽ thoát khỏi cảnh tối tăm;
Nó luôn lo sợ có ai đó đang cầm gươm chờ giết nó.
23 Nó đi khắp nơi tìm bánh, hỏi rằng, “Bánh đâu rồi?”
Nó biết những ngày đen tối của nó đã đến.
24 Tuyệt vọng và buồn thảm làm cho nó sợ hãi;
Chúng áp đảo nó, như một ông vua sắp ra lịnh tấn công.
25 Bởi vì nó dám cả gan đưa tay lên chống lại Ðức Chúa Trời;
Nó làm cho tay nó ra mạnh để chống lại Ðấng Toàn Năng.
26 Nó mang lấy thuẫn dày che thân,
Và bướng bỉnh xông vào tấn công Ngài.
27 Vì mỡ trên mặt nó khiến nó trông béo phì tròn trĩnh;
Hông nó phình ra do mỡ béo bao quanh.
28 Bây giờ nó phải sống trong các thành bị chiến tranh tàn phá,
Trong các nhà đã bị bỏ hoang, sắp trở thành các đống đổ nát.
29 Nó sẽ không giàu có nữa, và của cải nó sẽ không còn;
Tài sản nó sẽ không bành trướng khắp nơi trên đất.
30 Nó sẽ không thoát được cảnh tối tăm;
Một ngọn lửa sẽ làm khô héo các chồi non của nó;
Hơi thở của miệng Ngài sẽ đem đi những gì nó có.
31 Phải chi nó đừng tin cậy vào của cải phù vân mà tự dối mình;
Sự rỗng không sẽ là hậu quả của nó.
32 Chưa đến lúc mà cuộc đời của nó đã bị đổi thay gãy đổ;
Các cành của nó không còn tốt đẹp xanh tươi.
33 Nó sẽ như cây nho bị tuốt đi những trái xanh chưa chín;
Như cây ô-liu bị làm rụng hết hoa.
34 Thật vậy bọn vô tín vô luân sẽ không có người nối dõi;
Lửa sẽ thiêu rụi nhà cửa của phường ăn hối lộ.
35 Chúng đã mang thai gian ác, nên sinh ra đau khổ;
Lòng dạ chúng lúc nào cũng chực để dối gian.

Người Khôn Ngoan Kính Sợ Đức Chúa Trời Và Giữ Gìn Lời Nói

15 Ê-li-pha người Thê-man đáp lời:
Lẽ nào người khôn ngoan nói lời tri thức như bão táp,
    Bụng căng đầy gió đông?
Lẽ nào người dùng lập luận vô bổ,
    Lời vô ích mà tự bào chữa mình sao?
Thật vậy, anh gạt bỏ lòng kính sợ Đức Chúa Trời,
    Anh khinh thường giờ suy gẫm trước mặt Ngài.
Tội ác anh hướng dẫn miệng anh,
    Khiến anh chọn lưỡi gian xảo.
Chính miệng anh lên án anh, chớ chẳng phải tôi,
    Chính môi anh tố cáo anh.
Có phải anh là người sanh ra đầu tiên,
    Có phải anh vào đời trước cả núi non?
Anh có được dự nghe trong buổi họp kín của Đức Chúa Trời?
    Có phải chỉ riêng anh khôn ngoan thôi sao?
Có điều chi anh biết mà chúng tôi chẳng biết?
    Có điều chi anh hiểu mà chúng tôi chẳng hiểu?
10 Giữa chúng ta đây có người tóc bạc tuổi cao,
    Cao niên hơn cả phụ thân anh.
11 Lời an ủi từ Đức Chúa Trời,
    Lời Ngài khuyên nhẹ nhàng chưa đủ cho anh sao?
12 Sao trí anh lại nghĩ quẩn,
    Sao mắt anh mờ đi, không thấy.[a]
13 Đến nỗi anh cả gan giận Đức Chúa Trời,
    Và miệng anh tuôn ra những lời dường ấy?
14 Loài người là gì mà thanh sạch được?
    Loài người sanh ra từ người nữ làm sao công chính được?
15 Nếu Đức Chúa Trời không tin cậy ngay cả các thiên thần,
    Nếu các tầng trời vẫn chưa sạch dưới mắt Ngài,
16 Huống chi loài người gớm ghiếc và hư đốn,
    Là kẻ phạm tội ác như uống nước lã!

Số Phận Kẻ Ác

17 Xin anh nghe tôi, tôi sẽ trình bày,
    Tôi sẽ kể lại điều gì tôi thấy,
18 Điều mà các nhà hiền triết đã dạy,
    Và không giấu những gì học được từ tổ tiên,
19 Khi Đức Chúa Trời ban đất nước cho riêng họ,
    Không có người nước ngoài sống giữa họ.
20 Kẻ ác bị dằn vặt suốt đời,
    Trọn những năm dành cho kẻ hà hiếp;
21 Tiếng kinh hoàng luôn văng vẳng bên tai,
    Đang bình an, kẻ Hủy Diệt xông vào;
22 Không hy vọng thoát khỏi cảnh tối tăm,
    Gươm giết hại luôn luôn chực sẵn.
23 Xác kẻ ác bị ném ra ngoài, làm thức ăn cho kên kên,[b]
    Nó cảm biết ngày tăm tối gần kề.
24 Cảnh khốn khó cùng quẫn làm nó khiếp sợ,
    Dồn ép nó như ông vua sẵn sàng tấn công.
25 Vì nó đã vung tay lên chống nghịch Đức Chúa Trời,
    Ra vẻ anh hùng thách thức Đấng Toàn Năng.
26 Nó gân cổ chạy xông vào Ngài,
    Tay cầm khiên dày có núm, có u.
27 Dù mỡ phủ lấp mặt nó,
    Căng phồng bụng hông nó,
28 Nó sẽ sống trong những thành sắp bị tàn phá,
    Nhà cửa bỏ hoang
    Chờ đổ nát thành đống.
29 Nó không giàu có được, của cải nó không bền,
    Tài sản nó không lan rộng trên đất.
30 Nó không thoát khỏi cảnh tối tăm;
    Lửa sém khô các chồi nó,
    Hơi thở của Đức Chúa Trời cuốn nó đi mất.
31 Kẻ ác chớ cậy vào của phù du mà tự dối mình,
    Vì của phù du sẽ là phần thưởng của nó.
32 Nó sẽ nhận đầy đủ phần mình trước ngày định,
    Nhành nó sẽ không xanh tươi;
33 Nó giống như cây nho rụng trái non,
    Như cây ô liu không đậu hoa.
34 Vì phường vô đạo không con cháu,
    Và lửa thiêu rụi lều trại cả bọn hối lộ và bọn ăn hối lộ.
35 Chúng cưu mang việc gây hấn và sanh ra tội ác,
    Dạ chúng thai nghén điều gian xảo.

Footnotes

  1. 15:12 Ctd: mắt anh long lên giận dữ
  2. 15:23 Nt: nó lang thang tìm thức ăn: “Thức ăn ở đâu?”