Add parallel Print Page Options

Lời Tiên Tri Về Dân Mô-áp

48 Về Mô-áp.

CHÚA Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy:

“Đáng thương thay cho thành Nê-bô đổ nát!
    Thành Ki-ri-a-tha-im xấu hổ vì bị chiếm đóng,
    Thành trì kiên cố nhục nhã, tan hoang!
Danh tiếng Mô-áp không còn nữa.
    Tại Hết-bôn, chúng bàn mưu hại Mô-áp:
    ‘Nào, chúng ta hãy tận diệt dân này, xóa bỏ Mô-áp trên bản đồ các nước!’
Thành Mát-mên, ngươi cũng sẽ than khóc,
    Gươm đao sẽ đuổi theo ngươi!
Dân thành Hô-rô-na-im kêu than:
    ‘Điêu tàn và đổ nát tan hoang!
Mô-áp sụp đổ rồi!’
    Tiếng kêu than vang đến thành Xoa.[a]
Trên đường lên thành Lu-hít,
    Chúng không ngừng khóc lóc.
Trên đường xuống thành Hô-rô-na-im,
    Sự tàn phá gây nên bao tiếng la thất thanh.
Hãy trốn chạy thoát mạng!
    Hãy sống như lừa rừng[b] trong sa mạc!
Vì ngươi cậy vào công lao của cải mình,
    Nên chính ngươi cũng sẽ bị chiếm đóng.
Thần Kê-mốt của ngươi cũng sẽ đi đày
    Cùng với các thầy tế lễ và quan cận thần.
Kẻ hủy diệt sẽ tàn phá mọi thành phố,
    Không thành nào thoát khỏi.
Thung lũng sẽ điêu tàn,
    Vùng cao nguyên cũng tan nát,
    Y như lời CHÚA phán.
Hãy rải muối trên xứ Mô-áp,
    Vì nó chắc sẽ bị hủy diệt tan tành.
Các thành phố nó điêu tàn,
    Không người ở.
10 Khốn nạn cho kẻ làm công việc CHÚA cách dối trá!
    Khốn nạn cho kẻ không cho gươm mình vấy máu!
11 Mô-áp quen sống an nhàn từ thuở nhỏ,
    Giống như rượu nằm yên trên cặn,
Chưa chắt gạn từ bình này sang bình khác,
    Chưa hề đi lưu đày,
Cho nên mùi rượu còn y nguyên,
    Vì rượu chưa dịu xuống.”
12 CHÚA phán:
    “Vì thế, sẽ có ngày Ta sai thợ chắt rượu đến,
Chúng sẽ gạn chắt sạch bình
    Rồi đập tan cả vò.
13 Và Mô-áp sẽ xấu hổ về thần Kê-mốt
    Cũng như nhà Y-sơ-ra-ên xấu hổ
    Về Bê-tên mà chúng tin cậy.
14 Sao các ngươi dám tự hào:
    ‘Chúng tôi là chiến sĩ dũng cảm, anh hùng thiện chiến?’
15 Kẻ hủy diệt xông lên tàn phá Mô-áp và các thành phố nó,
    Các thanh niên ưu tú bị đưa xuống lò sát sinh.
    Đó là lời của Đức Vua, danh Ngài là CHÚA Vạn Quân.
16 Mô-áp sắp đến thời nguy kịch,
    Tai họa hối hả kéo đến.
17 Hết thảy các nước lân bang,
    Và mọi người nghe danh Mô-áp,
Hãy chia buồn với nó:
    ‘Ôi, gậy uy quyền, gậy vinh quang đã gãy đổ!’
18 Hỡi nàng Đi-bôn ngự chễm chệ,
    Hãy bước xuống khỏi ngai vinh hiển,
    Ngồi dưới đất khô cằn.[c]
Vì kẻ hủy diệt Mô-áp
    Đã xông lên đánh ngươi,
    Tàn phá các thành trì kiên cố của ngươi.
19 Hỡi nàng A-rô-e ngự chễm chệ,
    Hãy đứng nơi đường cái trông chờ,
Hãy hỏi những người chạy thoát, cả nam lẫn nữ:
    ‘Chuyện gì đã xảy ra?’ ”
20 “Mô-áp nhục nhã vì đã bị tàn phá.
    Hãy khóc lóc kêu than!
Hãy loan báo khắp vùng sông Ạt-nôn:
    Mô-áp bị hủy diệt!”
21 Cả vùng cao nguyên bị trừng phạt:
    Các thành Hô-lôn, Gia-xa, Mê-phát,
22     Đi-bôn, Nê-bô, Bết Đíp-lát-tha-im,
23     Ki-ri-a-tha-im, Bết Ga-num, Bết Mê-ôn,
24     Kê-ri-giốt, Bốt-ra,
    Và tất cả các thành xa gần trong xứ Mô-áp.
25 CHÚA phán:
“Sừng của Mô-áp đã bị chặt đứt,
    Cánh tay nó đã gãy.
26 Hãy cho Mô-áp uống say túy lúy,
    Vì nó đã xấc xược chống lại CHÚA.
Mô-áp sẽ nôn mửa lai láng
    Và chính nó sẽ thành trò cười.
27 Có phải ngươi cũng đã từng xem Y-sơ-ra-ên như trò cười sao?
    Y-sơ-ra-ên có bao giờ bị bắt quả tang cùng với bọn trộm cướp không?
Mà sao hễ khi nào ngươi nhắc đến nó,
    Ngươi cũng lắc đầu chế nhạo?
28 Hỡi dân Mô-áp, hãy lìa bỏ nơi đô thị,
    Hãy ẩn náu nơi các khe đá!
Hãy nên như chim bồ câu,
    Xây tổ nơi sườn vực sâu!
29 Chúng tôi có nghe về tính kiêu căng của Mô-áp,
    Kiêu căng vô cùng,
Kiêu ngạo, kiêu căng,
    Tự đắc, tự cao, tự đại!”
30 CHÚA phán:
“Chính Ta biết tính xấc xược của nó,
    Lời nó khoe khoang không nền tảng,
    Việc nó làm không giá trị.
31 Vì thế tôi sẽ than khóc Mô-áp,
    Tôi sẽ kêu la vì toàn cõi Mô-áp,
    Tôi sẽ rên xiết vì dân thành Kiệt Hê-re.
32 Hỡi cây nho Síp-ma,
    Ta khóc ngươi nhiều hơn ta khóc Gia-xe!
Các nhánh ngươi vươn xa tận bờ biển,
    Vươn lên tận thành Gia-xe.
Kẻ hủy diệt đã đáp xuống,
    Phá hại trái cây mùa hạ và mùa nho của ngươi.
33 Vui mừng hoan hỉ không còn nữa
    Trong xứ Mô-áp,
Vốn là đất ruộng màu mỡ.
    Ta đã khiến cho các bể đạp nho cạn hết rượu,
Không còn ai đạp nho với tiếng hò reo vui nữa,
    Tiếng hò hét không phải là tiếng hò vui.
34 Dân chúng kêu gào vang dội từ thành Hết-bôn
    Đến thành Ê-lê-a-lê và Gia-hát,
Chúng cất tiếng kêu la từ thành Xoa, đến thành Hô-rô-na-im và Ê-lát Sê-li-sia.
    Ngay cả nước sông Nim-rim cũng khô cạn.”
35 CHÚA phán:
“Ta sẽ dứt khỏi Mô-áp
    Những kẻ nào cúng tế tại các miếu đền,
    Những kẻ dâng sinh tế cho thần tượng.”
36 Vì thế, tôi than khóc Mô-áp như tiếng sáo rên da diết,
    Tôi than khóc dân thành Kiệt Hê-re như tiếng sáo ủ ê,
    Vì của cải chúng thâu góp đã tiêu tan.
37 Mọi người đều cạo trọc đầu,
    Cạo sạch râu,
Cắt rạch tay,
    Quấn vải tang ngang lưng.
38 CHÚA phán:
“Trong toàn xứ Mô-áp, mọi người đều khóc than tang chế
    Trên mọi sân thượng,
Tại các quảng trường,
    Vì Ta đã đập bể Mô-áp
    Như một cái bình không ai ưa thích.
39 Ôi, Mô-áp tan nát! Chúng khóc lóc thảm thương!
    Ôi, Mô-áp quay lưng, tủi nhục!
Mô-áp đã thành trò cười,
    Nỗi khiếp sợ cho mọi nước lân bang.”

40 CHÚA phán như vầy:

“Kìa, kẻ thù bay vút lên cao như chim đại bàng,
    Xòe cánh ra bao phủ đất Mô-áp!
41 Thành Kê-ri-giốt bị chiếm đóng,
    Các đồn lũy thất thủ.
Ngày ấy, các chiến sĩ Mô-áp dũng cảm đều mất hết hồn vía
    Như thiếu phụ chuyển bụng đẻ.
42 Dân tộc Mô-áp sẽ bị tiêu diệt,
    Vì chúng dám tự cao tự đại chống nghịch CHÚA.”
43 CHÚA phán:
“Hỡi dân Mô-áp,
    Kinh hoàng, vực sâu, cạm bẫy đang chờ các ngươi!”
44 CHÚA phán:
“Người nào thoát khỏi kinh hoàng sẽ rơi xuống vực sâu.
    Người nào leo lên khỏi vực sâu sẽ sa vào cạm bẫy.
Vì Ta sẽ giáng mọi điều ấy xuống dân Mô-áp
    Vào năm Ta trừng phạt chúng.
45 Dân tỵ nạn kiệt sức
    Dừng lại dưới bóng thành Hết-bôn.
Vì lửa đã phát ra từ Hết-bôn,
    Ngọn lửa từ giữa cung Si-hôn,
Thiêu nuốt toàn dân Mô-áp,
    Sọ của dân ồn ào xấc xược.
46 Hỡi Mô-áp, khốn cho ngươi!
    Dân của thần Kê-mốt đã bị hủy diệt,
Vì con trai ngươi bị bắt đi đày,
    Con gái ngươi cũng vậy.”
47 CHÚA phán:
“Tuy nhiên, đến thời cuối cùng,
    Ta sẽ phục hồi dân tộc Mô-áp.”

Lời tiên tri về sự trừng phạt dân Mô-áp chấm dứt tại đây.

Footnotes

  1. 48:4 Dịch theo LXX và Isa 15:5. Hy-bá: con trẻ chúng kêu la
  2. 48:6 Dịch theo LXX. Hy-bá: Hãy trở nên như thành A-rô-e trong sa mạc. Phục 2:36 nói đến thành A-rô-e, nhưng chúng ta không hiểu lý do sự so sánh này. Vg: như một bụi cây nhỏ trong sa mạc. (17:6 cây bách xù). Bản NEB: như gà gô trong sa mạc
  3. 48:18 Hy-bá: “ngồi trong cơn khát.” Chỉ cần sửa một dấu nguyên âm thành ra “ngồi dưới đất khô cằn.” Hy-lạp: “ngồi nơi ẩm thấp.” Syr: “ngồi trong tủi nhục.”

Án Phạt Dân Mô-áp

48 Về Mô-áp, Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên phán thế này:

“Hỡi ôi Nê-bô, vì nó bị tàn phá mất rồi!
Ki-ri-a-tha-im phải chuốc lấy hổ thẹn, vì nó bị chiếm đóng;
Thành kiên cố phải mang lấy hổ nhục và bị phá hủy.
Niềm kiêu hãnh của Mô-áp không còn nữa.
Ở Hếch-bôn, người ta bàn mưu chống lại nó,
‘Hãy đến, chúng ta hãy tiêu diệt nó, để nó không còn là một quốc gia nữa.’
Còn ngươi, hỡi Mát-mên, ngươi sẽ bị tiêu diệt;
Gươm giáo sẽ đuổi theo ngươi.
Ở Hô-rô-na-im, người ta nghe tiếng khóc la,
‘Tàn phá và đại diệt vong!’
‘Mô-áp bị tiêu diệt mất rồi!’
Các trẻ con trong nước của nàng kêu la như vậy.
Trên đường lên Ðèo Lu-hít, họ vừa đi vừa khóc thút thít;
Trên đường xuống Dốc Hô-rô-na-im, họ nghe quân thù réo nhau bảo tìm giết đến cùng.
Hãy chạy trốn!
Hãy cứu lấy mạng mình!
Hãy làm như con lừa rừng trốn tránh trong đồng hoang!

Số là ngươi đã cậy vào thành quả của ngươi và của cải ngươi,
Cho nên ngươi đáng bị quân thù chiếm đoạt;
Thần Kê-mốt sẽ bị bắt đem đi lưu đày,
Luôn với các tư tế của nó và những kẻ lãnh đạo của nó.
Kẻ hủy diệt sẽ đến từng thành nó,
Và không thành nào thoát khỏi.
Thung lũng sẽ bị tàn phá,
Ðồng bằng sẽ bị hủy hoại,
Y như Chúa đã phán.
Hãy chắp cánh cho Mô-áp, để nó cao bay xa chạy;[a]
Các thành của nó sẽ trở nên hoang vắng điêu tàn,
Không người nào còn ở trong các nơi đó nữa.
10 Ðáng nguyền rủa thay cho kẻ làm công việc Chúa cách qua loa chiếu lệ.
Ðáng nguyền rủa thay cho kẻ giữ gươm của nó lại mà không để cho nhuốm máu!
11 Từ thuở niên thiếu Mô-áp luôn được sống an lành;
Ðược ổn định như rượu mà cặn đã lắng xuống,
Không bị rót từ vò này sang vò khác;
Nó chưa hề bị lưu đày,
Cho nên vị của nó còn nguyên,
Mùi của nó vẫn không thay đổi.
12 Vì vậy,” Chúa phán, “chắc chắn sẽ có ngày Ta sai những kẻ gạn lọc đến để gạn lọc nó;
Chúng sẽ đổ hết các vò của nó ra, rồi chúng sẽ đập vỡ các vò ấy ra từng mảnh.
13 Bấy giờ Mô-áp sẽ mang lấy nỗi hổ nhục về việc thờ lạy Thần Kê-mốt,
Như nhà I-sơ-ra-ên đã mang lấy nỗi hổ nhục về việc thờ lạy tượng con bò vàng ở Bê-tên,[b] vật chúng để lòng tin cậy.
14 Làm thể nào các ngươi có thể nói, ‘Chúng tôi là những anh hùng và những chiến sĩ dũng mãnh ở mặt trận,
15 Trong khi Mô-áp bị tàn phá, và quân thù của nó tiến lên các thành của nó,
Các chiến sĩ trẻ gan dạ nhất của nó đi xuống nghinh địch đều bị tàn sát?’
Ðức Vua, danh Ngài là Chúa các đạo quân, phán hỏi.
16 Tai họa của Mô-áp đã gần kề,
Ngày tàn của nó đang đến cách mau chóng.
17 Hãy than khóc cho nó, hỡi các nước lân cận của nó,
Và hỡi mọi kẻ biết danh tiếng nó;
Hãy khóc rằng, ‘Tiếc thay cho vương trượng uy quyền đã bị gãy!
Tiếc thay cho cây gậy tốt đẹp đã không còn!’
18 Hỡi nàng thiếu nữ ở Ði-bôn,
Hãy rời bỏ chỗ sang trọng của nàng,
Xuống ngồi trên mặt đất khô khan nứt nẻ;
Vì kẻ tàn phá Mô-áp đang xông lên đánh ngươi;
Nó đang tiêu diệt các thành trì kiên cố của ngươi.
19 Hỡi dân cư ở A-rô-ê,
Hãy đứng bên lề đường và quan sát;
Hãy hỏi người nam đang chạy trốn và người nữ đang lẩn tránh,
‘Chuyện gì đã xảy ra thế?’
20 Mô-áp đang bị sỉ nhục,
Vì đất nước nó đang bị giải thể.
Hãy than khóc và kêu gào!
Hãy báo tin cho dân ở Ạc-nôn biết,
Rằng Mô-áp đã bị làm cho hoang phế điêu tàn.”

21 “Sự đoán phạt đã giáng xuống miền đồng bằng: giáng xuống Hô-lôn, Gia-xa, và Mê-pha-át, 22 giáng xuống Ði-bôn, Nê-bô, và Bết Ðíp-la-tha-im, 23 giáng xuống Ki-ri-a-tha-im, Bết Ga-mun, và Bết Mê-ôn, 24 giáng xuống Ki-ri-ốt, Bô-ra, và tất cả các thành trong đất Mô-áp, cả xa lẫn gần. 25 Sừng của Mô-áp đã bị chặt đứt, cánh tay của nó đã bị gãy,” Chúa phán.

26 “Hãy bắt nó phải uống cho say, vì nó đã tự tôn nó lên bằng cách chống báng Chúa. Hãy để cho Mô-áp dầm mình trong đống ói mửa của nó, để nó cũng trở thành đầu đề cho thiên hạ chế giễu cười chê. 27 Há chẳng phải ngươi vẫn thường chê cười chế giễu I-sơ-ra-ên đấy sao? Há chẳng phải ngươi coi dân ấy là phường trộm cắp hay sao? Mỗi khi ngươi nói đến dân ấy ngươi thường lắc đầu khinh miệt.”

28 “Hỡi dân cư ở Mô-áp,
Hãy rời khỏi các thành phố, và hãy vào các hang đá mà sống!
Hãy như con bồ câu làm tổ trong hốc đá bên bờ vực thẳm.
29 Chúng ta đã từng nghe nói về thói kiêu ngạo của Mô-áp;
Nó thật là phách lối kiêu căng;
Nó hợm mình, tự cao, và tự đại,
Lòng nó luôn ngạo mạn kiêu kỳ.”
30 Chúa phán, “Ta biết rõ tính nóng nảy xấc xược của nó;
Những gì nó khoác lác ba hoa đều láo khoét cả;
Những việc nó khoe khoang đều chẳng có thực chất.
31 Vì thế Ta khóc than cho Mô-áp,
Ta vì toàn thể Mô-áp mà bật khóc,
Vì dân ở Ki-rơ Hê-rê mà sầu thảm buồn đau.
32 Hỡi cây nho ở Síp-ma,
Ta khóc cho ngươi hơn khóc cho Gia-xe;
Các cành của ngươi đã vươn qua bên kia biển,[c]
Vươn đến tận miền ven biển ở Gia-xe;
Nhưng quân tàn phá đã đến phá hủy những trái mùa hè và luôn cả mùa nho của ngươi.
33 Niềm hân hoan và vui vẻ đã bị cất đi khỏi các cánh đồng trong đất Mô-áp phì nhiêu màu mỡ;
Ta đã làm cho những bồn ép nho ngưng chảy ra nước nho;
Không kẻ đạp nho nào sẽ cất tiếng reo mừng vui vẻ;
Vì tiếng gào la không phải tiếng reo mừng.”

34 “Tiếng gào thét từ Hếch-bôn nghe thấu đến Ê-lê-a-lê, và vang vọng đến Gia-ha; từ Xô-a dội đến Hô-rô-na-im và Éc-lát Sê-li-si-gia. Vì ngay cả vùng quanh các mạch nước ở Nim-rim đều trở thành khô cằn hoang vắng.” 35 Chúa phán, “Ta sẽ làm cho ở Mô-áp không còn ai lên các nơi cao để dâng các lễ vật và dâng hương cho các thần của chúng. 36 Vì thế lòng Ta như cây sáo trỗi tiếng buồn não ruột cho Mô-áp. Lòng Ta như cây sáo trỗi điệu buồn não ruột cho dân ở Ki-rơ Hê-rê. Tiếc thay cho những của cải chúng khổ công dành dụm mà chẳng được hưởng dùng.

37 Ðầu nào cũng cạo trọc, râu ai cũng bị cạo trụi. Tất cả các đôi tay đều bị rạch nhiều lằn, và các lưng đều quấn vải thô tang chế. 38 Trên sân thượng của mọi nhà ở Mô-áp và tại các quảng trường người ta không nghe gì khác hơn là những tiếng khóc than ai oán, vì Ta đã đập vỡ Mô-áp như cái bình sành không ai muốn dùng nữa,” Chúa phán. 39 “Nó đã vỡ nát rồi! Chúng đang than khóc! Mô-áp đã quay lưng bỏ đi trong tủi nhục! Mô-áp đã trở thành một cớ cười chê và một điều kinh hãi cho các lân bang.”

40 Chúa phán thế này,

“Hãy xem, quân thù sẽ như chim đại bàng lao xuống
Và dang cánh vụt tới bắt lấy con mồi Mô-áp,
41 Các thành phố của nó sẽ bị chiếm lấy,
Các thành trì kiên cố của nó sẽ bị bao vây.
Trong ngày đó lòng các chiến sĩ của Mô-áp sẽ đau đớn quặn thắt như sản phụ lúc lâm bồn.
42 Mô-áp sẽ bị tiêu diệt để không còn là một dân nữa,
Bởi vì nó đã tự tôn nó lên bằng cách chống báng Chúa.
43 Hỡi dân cư của Mô-áp,
Hãi hùng, hố thẳm, và bẫy sập đang ở trước mặt các ngươi,” Chúa phán.
44 “Kẻ nào thoát khỏi hãi hùng sẽ rơi vào hố thẳm,
Kẻ nào leo ra được khỏi hố thẳm sẽ bị sa vào bẫy sập,
Vì Ta sẽ mang những điều ấy giáng trên Mô-áp trong năm nó bị đoán phạt,” Chúa phán.
45 “Dưới bóng mát của tường thành Hếch-bôn, những kẻ đào thoát dừng chân thở hổn hển,
Vì một ngọn lửa đã từ Hếch-bôn cháy lan ra,
Một ngọn lửa đã bốc cháy từ giữa hoàng tộc của Si-hôn;
Nó đã thiêu hủy trán của Mô-áp,
Và cháy rụi sọ của đám quân hỗn loạn.
46 Hỡi Mô-áp, khốn cho ngươi!
Dân ở Kê-mốt bị diệt vong,
Các con trai các ngươi bị bắt làm tù binh,
Các con gái các ngươi bị bắt đi lưu đày.
47 Dù vậy trong những ngày cuối cùng,
Ta sẽ tái lập vận mạng của Mô-áp,”[d] Chúa phán.
Lời tuyên án dành cho Mô-áp dừng lại ở đây.

Footnotes

  1. Giê-rê-mi 48:9 Có bản ghi: Hãy để dành muối hầu thoa bóp cho Mô-áp, vì nó chắc chắn sẽ ngã nhào.
  2. Giê-rê-mi 48:13 nt: nỗi hôå nhục của Bê-tên
  3. Giê-rê-mi 48:32 Chỉ về Biển Chết
  4. Giê-rê-mi 48:47 ctd: Ta sẽ đem những kẻ bị lưu đày của Mô-áp trở về