Add parallel Print Page Options

Joseph tests his brothers

44 Joseph gave commands to his household manager: “Fill the men’s sacks with as much food as they’ll hold, and put each man’s silver at the top of his sack. Put my cup, the silver cup, on top of the youngest brother’s sack, together with the silver for his grain.” So he did just as Joseph told him to do.

At dawn, the men and their donkeys were sent off. They had left the city but hadn’t gone far when Joseph said to his household manager, “Get ready, go after the men and catch up with them! Ask them, ‘Why have you repaid hospitality with ingratitude?[a] Isn’t this the cup[b] my master drinks from and uses to discover God’s plans?[c] What you’ve done is despicable.’”

When he caught up to them, he repeated these words. They replied, “Why does my master talk to us like this? Your servants would never do such a thing. The silver that we found at the top of our sacks, we’ve just brought back to you from the land of Canaan. We didn’t steal silver or gold from your master’s house. Whoever of your servants is found with it will be put to death, and we’ll be my master’s slaves.”

10 He said, “Fine. We’ll do just as you’ve said. Whoever is found with it will be my slave, and the rest of you will go free.” 11 Everyone quickly lowered their sacks down to the ground and each opened his sack. 12 He searched the oldest first and the youngest last, and the cup was found in Benjamin’s sack. 13 At this, they tore their clothing. Then everyone loaded their donkeys, and they returned to the city.

14 When Judah and his brothers arrived at Joseph’s house, he was still there, and they fell to the ground in front of him. 15 Joseph said to them, “What’s this you’ve done? Didn’t you know someone like me can discover God’s plans?”[d]

16 Judah replied, “What can we say to my master? What words can we use? How can we prove we are innocent? God has found your servants guilty. We are now your slaves, all of us, including the one found with the cup.”

17 Joseph said, “I’d never do such a thing. Only the man found with the cup will be my slave. As for the rest of you, you are free to go back to your father.”

Judah appeals for Benjamin

18 Judah approached him and said, “Please, my master, allow your servant to say something to my master without getting angry with your servant since you are like Pharaoh himself. 19 My master asked his servants, ‘Do you have a father or brother?’ 20 And we said to my master, ‘Yes, we have an elderly father and a young brother, born when he was old. His brother is dead and he’s his mother’s only child. But his father loves him.’ 21 You told your servants, ‘Bring him down to me so I can see him.’ 22 And we said to my master, ‘The young man can’t leave his father. If he leaves, his father will die.’ 23 You said to your servants, ‘If your youngest brother doesn’t come down with you, you’ll never see my face again.’

24 “When we went back to my father your servant, we told him what you said. 25 Our father told us, ‘Go back and buy for us a little food.’ 26 But we said, ‘We can’t go down. We will go down only if our youngest brother is with us. We won’t be able to gain an audience with the man without our youngest brother with us.’ 27 Your servant my father said to us, ‘You know that my wife gave birth to two sons for me. 28 One disappeared and I said, “He must have been torn up by a wild animal,” and I haven’t seen him since. 29 And if you take this one from me too, something terrible will happen to him, and you will send me—old as I am—to my grave in despair.’ 30 When I now go back to your servant my father without the young man—whose life is so bound up with his— 31 and when he sees that the young man isn’t with us,[e] he will die, and your servants will have sent our father your servant—old as he is—to his grave in grief. 32 I, your servant, guaranteed the young man’s safety to my father, telling him, ‘If I don’t bring him back to you, it will be my fault forever.’ 33 Now, please let your servant stay as your slave instead of the young man so that he can go back with his brothers. 34 How can I go back to my father without the young man? I couldn’t bear to see how badly my father would be hurt.”

Footnotes

  1. Genesis 44:4 LXX adds Why have you stolen my silver cup?
  2. Genesis 44:5 Syr; MT lacks cup.
  3. Genesis 44:5 Or uses for divination
  4. Genesis 44:15 Or can practice divination
  5. Genesis 44:31 Sam, LXX; MT lacks with us.

Chén Bạc của Giô-sép

44 Sau đó ông truyền cho người quản gia của ông, “Hãy đổ lúa đầy bao những người nầy. Họ chở được bao nhiêu, đổ đầy bấy nhiêu, rồi để bạc của người nào vào bao người nấy. Riêng cái chén của tôi, cái chén bạc đó, ông hãy để vào bao của đứa út, cùng với số bạc mua lúa của nó.” Ông ấy làm mọi sự y như lời Giô-sép đã truyền.

Ðến sáng ngày, người ta để họ ra đi; họ dắt đoàn lừa của họ lên đường. Khi họ đã ra khỏi thành, chưa được bao xa, Giô-sép bảo người quản gia của ông, “Hãy đứng dậy, đuổi theo những người đó. Khi ông bắt kịp họ, hãy nói với họ, ‘Tại sao các ông lấy oán trả ân? Ðó chẳng phải là vật chủ tôi thường dùng để uống và để bói toán sao? Việc các ông làm thật là bậy lắm!’”

Vậy ông ta đuổi kịp họ và nói với họ những lời ấy.

Họ trả lời ông ấy, “Tại sao chúa chúng tôi lại nói những lời như thế? Chúng tôi, các tôi tớ ông, không đời nào làm vậy. Ông thấy đó, chúng tôi đã mang tiền từ xứ Ca-na-an mà chúng tôi đã thấy nơi miệng bao để trả lại ông thì lẽ nào chúng tôi lại ăn cắp vàng hay bạc từ nhà chủ của ông sao? Giữa các tôi tớ ông đây, hễ ông tìm thấy món đồ đó trong bao của ai, kẻ ấy phải chết, còn chúng tôi sẽ làm nô lệ cho ông.”

10 Ông ấy đáp, “Thôi cứ làm y như lời các ông nói. Người nào tôi tìm thấy vật đó trong bao mình, người ấy sẽ làm nô lệ cho tôi, còn những người khác thì vô can.”

11 Thế là mỗi người vội vàng hạ bao mình xuống, và ai nấy mở bao mình ra. 12 Rồi ông ấy khám xét. Ông bắt đầu với người anh cả, rồi lần lần đến người em út, và cái chén được tìm thấy trong bao của Bên-gia-min. 13 Bấy giờ họ xé áo mình, chất các bao lúa lại lên lưng lừa, và cùng nhau đi ngược trở lại thành.

14 Vậy Giu-đa và các anh em ông đến nhà Giô-sép, lúc ấy Giô-sép vẫn còn ở đó. Họ đến sấp mình xuống đất trước mặt ông và lạy. 15 Giô-sép hỏi họ, “Các ngươi đã làm gì đối với ta thế? Các ngươi không biết rằng một người như ta có khả năng bói toán sao?”

16 Giu-đa đáp, “Thưa ngài, chúng tôi còn biết nói gì đây? Chúng tôi nào biết nói gì bây giờ? Hay làm thế nào chúng tôi có thể minh oan cho chúng tôi được? Ðức Chúa Trời đã phơi bày tội lỗi của các tôi tớ ngài. Này, chúng tôi đành làm nô lệ cho ngài vậy; anh em chúng tôi và luôn người có cái chén bị tìm thấy trong bao của mình nữa.”

17 Giô-sép đáp, “Ta không bao giờ làm như vậy. Chỉ người nào bị tìm thấy cái chén trong bao của mình sẽ làm nô lệ cho ta mà thôi; còn tất cả các ngươi, hãy ra về bình an với cha các ngươi.”

Giu-đa Xin Cho Bên-gia-min

18 Bấy giờ Giu-đa đến gần ông và nói, “Thưa chúa, xin cho tôi tớ ngài được thưa với ngài một lời. Mong ngài đừng nổi giận đối với tôi tớ ngài, vì ngài có quyền chẳng khác gì Pha-ra-ôn. 19 Ngài có hỏi các tôi tớ ngài rằng, ‘Các ngươi còn có cha hay anh em nào nữa chăng?’ 20 Và chúng tôi đã thưa với ngài, ‘Chúng tôi còn có cha già và một người em nhỏ, được sinh ra trong lúc ông cụ đã cao tuổi. Anh nó đã qua đời, chỉ còn một mình nó, đứa con duy nhất còn lại trong các con của mẹ nó, và cha chúng tôi thương nó lắm.’ 21 Lúc đó ngài đã bảo các tôi tớ ngài, ‘Các ngươi hãy mang nó xuống gặp ta, để ta thấy nó tận mắt.’ 22 Và chúng tôi đã thưa với ngài rằng, ‘Ðứa trẻ không thể rời cha nó được, vì nếu nó xa cha nó, cha nó sẽ chết mất.’ 23 Nhưng ngài đã bảo các tôi tớ ngài, ‘Nếu em út các ngươi không theo xuống với các ngươi, các ngươi đừng mong thấy mặt ta nữa.’ 24 Khi chúng tôi trở về với cha chúng tôi, tôi tớ ngài, và thưa với cụ những lời ngài nói, 25 thì cha chúng tôi bảo, ‘Hãy trở lại và mua ít lương thực cho chúng ta.’ 26 Nhưng chúng tôi đã thưa với cụ rằng, ‘Chúng con không thể đi xuống dưới đó. Nếu cha cho em út đi với chúng con thì chúng con sẽ đi xuống đó, vì chúng con không thể nào gặp mặt người ấy, nếu em út không đi với chúng con.’

27 Bấy giờ tôi tớ ngài, cha chúng tôi, bảo chúng tôi, ‘Các con biết, vợ của cha đã sinh cho cha hai đứa con; 28 một đứa đã ra đi mất biệt và cha nghĩ, “Chắc nó đã bị thú dữ xé xác rồi,” vì cho đến nay cha vẫn chưa gặp lại nó. 29 Nhưng nếu các con dẫn đứa nầy rời khỏi cha, và lỡ có chuyện gì rủi ro xảy ra cho nó dọc đường, các con sẽ làm cho cha phải mang đầu bạc đau buồn nầy đi vào âm phủ.’ 30 Vậy bây giờ nếu tôi trở về gặp lại cha tôi, tôi tớ ngài, mà đứa trẻ không về với chúng tôi, và vì linh hồn của cha chúng tôi gắn bó với linh hồn nó, 31 thì khi ông cụ không thấy đứa trẻ cùng về, chắc ông cụ sẽ chết. Và như vậy các tôi tớ ngài đã làm cho đầu bạc của cha chúng tôi, tôi tớ ngài, phải đau buồn xuống âm phủ. 32 Ngoài ra, tôi tớ ngài đã lấy chính mạng mình để bảo đảm với cha tôi cho đứa trẻ. Tôi đã thưa với ông cụ rằng, ‘Nếu con không đem em con về cho cha, con sẽ chịu lỗi nầy với cha mãi mãi.’ 33 Vậy bây giờ xin cho tôi tớ ngài ở lại đây làm nô lệ thay cho đứa trẻ, và xin ngài cho đứa trẻ được đi về với các anh nó. 34 Vì làm sao tôi có thể về thấy lại mặt cha tôi, nếu đứa trẻ không cùng đi với tôi? Tôi không nỡ nào nhìn thấy thảm họa xảy đến với cha tôi được.”