Añadir traducción en paralelo Imprimir Opciones de la página

A-rôn và Mi-ri-am Lằm Bằm Môi-se

12 Trong khi họ ở tại Ha-xê-rốt, Mi-ri-am và A-rôn đã nói những lời chống lại Môi-se, vì người phụ nữ xứ Cút[a] mà ông cưới làm vợ. Số là ông đã cưới một phụ nữ xứ Cút làm vợ. Họ nói, “Chẳng lẽ Chúa chỉ phán qua một mình Môi-se sao? Ngài há chẳng đã phán qua chúng ta nữa sao?” Chúa đã nghe những lời ấy. Vả, Môi-se là người rất khiêm nhường; ông khiêm nhường hơn mọi người trên mặt đất.

Ðột nhiên Chúa phán với Môi-se, A-rôn, và Mi-ri-am, “Cả ba người các ngươi hãy ra khỏi lều mình và đến Lều Hội Kiến.” Vậy ba người đi ra. Bấy giờ Chúa ngự xuống trong một trụ mây và đứng tại cửa Lều. Ngài gọi A-rôn và Mi-ri-am đến gần. Họ tiến đến. Ngài phán,

“Khi có những tiên tri ở giữa các ngươi thì Ta, Chúa, sẽ tỏ chính mình Ta cho người ấy bằng khải tượng;
Ta sẽ phán dạy người ấy trong giấc mộng.
Nhưng Ta không làm thế đối với Môi-se đầy tớ Ta;
Ta trao cho nó cả nhà Ta.
Ta nói chuyện với nó mặt đối mặt;
Nói cách rõ ràng, chứ không dùng lời bí ẩn;
Ngay cả hình dạng của Chúa nó cũng được ngắm nhìn.
Các ngươi không sợ mà nói những lời chống lại đầy tớ Ta là Môi-se sao?”

Cơn giận của Chúa nổi phừng lên nghịch lại họ, rồi Ngài bỏ đi.

10 Khi trụ mây rời khỏi Lều, kìa, Mi-ri-am đã mắc bịnh phung. Da bà trở nên trắng như tuyết. A-rôn quay qua phía Mi-ri-am và thấy bà đã nổi phung đầy mình. 11 Bấy giờ ông nói với Môi-se, “Ôi, thưa chúa, xin đừng phạt chúng tôi về tội chúng tôi đã dại dột phạm. 12 Xin đừng để cho cô ấy giống như một đứa bé bị sảo thai, da thịt đã bị tiêu hao phân nửa khi lọt khỏi lòng mẹ.”

13 Môi-se kêu van với Chúa, “Lạy Ðức Chúa Trời, xin Ngài chữa lành cho nàng.”

14 Nhưng Chúa phán với Môi-se, “Nếu cha nàng nhổ vào mặt nàng, nàng há chẳng sẽ mang xấu hổ trong bảy ngày sao? Hãy để cho nàng sống biệt lập bên ngoài doanh trại bảy ngày, rồi sau đó hãy đem nàng vào lại.” 15 Vậy Mi-ri-am bị bắt phải sống biệt lập bảy ngày bên ngoài doanh trại; và đoàn dân không nhổ trại lên đường cho đến khi nàng được đem vào lại trong doanh trại. 16 Sau việc đó, đoàn dân rời Ha-xê-rốt và đến đóng trại trong Ðồng Hoang Pa-ran.

Mười Hai Thám Tử Dọ Thám Xứ Ca-na-an

13 Chúa phán với Môi-se, “Hãy sai các thám tử vào do thám xứ Ca-na-an, xứ Ta sẽ ban cho dân I-sơ-ra-ên. Cứ mỗi chi tộc các ngươi sẽ phái một người. Người ấy phải là một người lãnh đạo trong chi tộc mình.”

Vậy Môi-se sai họ từ Ðồng Hoang Pa-ran ra đi, theo như lệnh Chúa đã truyền. Tất cả thám tử ấy đều là những người lãnh đạo trong dân I-sơ-ra-ên. Sau đây là danh sách những người ấy:

Chi tộc Ru-bên: Sam-mua con trai Xác-cua;
Chi tộc Si-mê-ôn: Sa-phát con trai Hô-ri;
Chi tộc Giu-đa: Ca-lép con trai Giê-phu-nê;
Chi tộc I-sa-ca: I-ganh con trai Giô-sép;
Chi tộc Ép-ra-im: Hô-sê-a con trai Nun;
Chi tộc Bên-gia-min: Pan-ti con trai Ra-phu;
10 Chi tộc Xê-bu-lun: Gát-đi-ên con trai Sô-đi;
11 Chi tộc Giô-sép, tức chi tộc Ma-na-se: Gát-đi con trai Su-si;
12 Chi tộc Ðan: Am-mi-ên con trai Ghê-man-li;
13 Chi tộc A-se: Sê-thưa con trai Mi-chên;
14 Chi tộc Náp-ta-li: Na-bi con trai Vốp-si;
15 Chi tộc Gát: Ghê-u-ên con trai Ma-khi.

16 Ðó là tên của những người Môi-se sai đi do thám xứ. Môi-se đặt tên cho Hô-sê-a con trai Nun là Giô-suê.

17 Môi-se sai họ đi do thám xứ Ca-na-an và căn dặn, “Hãy lên đó, đi từ miền nam lên miền đồi núi, 18 để xem xứ đó như thế nào, dân sống trong đó mạnh hay yếu, thưa thớt hay đông đúc, 19 xứ của họ ở tốt hay xấu, những thành của họ là lều trại giữa đồng trống hay có tường lũy kiên cố, 20 đất đai màu mỡ hay cằn cỗi, có cây cối hay không. Hãy can đảm và mang về một ít trái cây của xứ ấy.” Vả, bấy giờ là mùa nho chín đợt nhất.

21 Vậy họ đi lên và do thám xứ. Họ đi từ Ðồng Hoang Xin cho đến Rê-hốp, gần Lê-bô Ha-mát. 22 Họ đi vào miền nam, rồi đến Hếp-rôn, nơi có A-hi-man, Sê-sai, và Tanh-mai, là các con cháu của A-nác ở đó –Thành Hếp-rôn đã được xây dựng bảy năm trước thành Xô-an ở Ai-cập– 23 Họ đi đến Khe Ếch-côn và tại đó họ chặt một nhánh nho có một chùm nho mà phải cần hai người khiêng bằng sào. Họ cũng hái một ít trái lựu và trái vả mang theo nữa. 24 Nơi đó được gọi là Khe Ếch-côn,[b] vì chùm nho mà người I-sơ-ra-ên đã chặt ở đó.

Báo Cáo của Các Thám Tử

25 Sau bốn mươi ngày do thám xứ, họ trở về. 26 Họ đến với Môi-se, A-rôn, và cả hội chúng I-sơ-ra-ên tại Ca-đe trong Ðồng Hoang Pa-ran. Họ báo cáo cho những vị ấy và cho toàn thể hội chúng I-sơ-ra-ên về cuộc dọ thám. Họ cũng chỉ cho mọi người xem những trái cây của xứ mà họ đã mang về. 27 Họ nói với Môi-se,[c] “Chúng tôi đã đến xứ ông sai chúng tôi đi. Ðó là một xứ đượm sữa và mật, và đây là những trái cây của xứ ấy. 28 Tuy nhiên dân sống ở đó thật hùng mạnh, các thành phố của họ đều có tường lũy kiên cố và rất lớn. Ngoài ra chúng tôi cũng thấy có con cháu của A-nác ở đó nữa. 29 Dân A-ma-léc sống ở miền nam; dân Hít-ti, dân Giê-bu-si, và dân A-mô-ri sống ở miền đồi núi; còn dân Ca-na-an sống ở ven biển và dọc theo Sông Giô-đanh.”

30 Bấy giờ Ca-lép làm cho dân yên lặng trước mặt Môi-se, ông nói, “Xin chúng ta hãy đi lên và chiếm lấy xứ ấy ngay, vì chúng ta có thừa sức để thắng.”

31 Nhưng những người đã đi với ông nói, “Chúng ta không thể nào đánh nổi các dân đó đâu, vì họ mạnh hơn chúng ta.” 32 Họ báo cáo cho dân I-sơ-ra-ên một cách bi quan về xứ họ đã do thám rằng, “Xứ chúng tôi đã đi do thám là một xứ ăn nuốt dân của họ. Tất cả những người chúng tôi đã thấy trong xứ ấy đều cao lớn. 33 Chúng tôi đã thấy những người khổng lồ[d] ở đó; ấy là con cháu của A-nác, dòng dõi của những người khổng lồ. Chúng tôi cảm thấy mình giống như những con cào cào trước mắt họ, và họ cũng thấy chúng tôi như vậy.”

Dân Lằm Bằm và Nổi Loạn

14 Bấy giờ toàn thể hội chúng nổi lên kêu la lớn tiếng, rồi dân chúng khóc lóc cả đêm ấy. Toàn dân I-sơ-ra-ên lằm bằm chống lại Môi-se và A-rôn. Cả hội chúng nói với họ, “Thà chúng tôi bị chết tại Ai-cập hoặc trong đồng hoang nầy còn hơn! Tại sao Chúa đem chúng tôi vào xứ nầy, để ngã chết bởi lưỡi gươm? Vợ con chúng tôi sẽ trở thành chiến lợi phẩm cho quân thù. Nếu chúng tôi được trở về lại Ai-cập há chẳng phải là tốt hơn sao?” Rồi họ nói với nhau, “Chúng ta hãy lập một người lãnh đạo và đi trở lại Ai-cập.”

Bấy giờ Môi-se và A-rôn sấp mặt xuống đất trước hội chúng I-sơ-ra-ên đang tụ họp tại đó. Giô-suê con của Nun và Ca-lép con của Giê-phu-nê, hai người trong nhóm các thám tử đi do thám xứ, xé rách y phục mình và nói với hội chúng I-sơ-ra-ên, “Xứ mà chúng tôi đã đi do thám quả là một xứ tốt đẹp. Nếu chúng ta được đẹp lòng Chúa, Ngài sẽ đem chúng ta vào xứ đó và sẽ ban nó cho chúng ta. Xứ đó đúng là một xứ đượm sữa và mật. Chỉ mong chúng ta đừng nổi loạn chống lại Chúa. Ðừng sợ dân trong xứ đó, vì chúng ta có thể ăn nuốt họ dễ dàng.[e] Quyền lực bảo hộ họ đã bị rút đi rồi. Có Chúa đang ở với chúng ta. Ðừng sợ họ.” 10 Cả hội chúng bèn bàn với nhau để ném đá hai người.

Bấy giờ vinh hiển của Chúa hiện ra ở Lều Hội Kiến cho toàn thể dân I-sơ-ra-ên trông thấy. 11 Chúa phán với Môi-se, “Dân nầy còn khinh Ta cho đến bao lâu nữa? Chúng cứ không chịu tin Ta cho đến chừng nào, mặc dù Ta đã làm bao nhiêu phép lạ ở giữa chúng? 12 Ta sẽ đánh chúng bằng bịnh dịch và cất bỏ ơn hưởng sản nghiệp của chúng, rồi Ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn hơn và mạnh hơn chúng.”

Môi-se Cầu Thay cho Dân

13 Nhưng Môi-se thưa với Chúa, “Người Ai-cập sẽ nghe rằng Ngài đã dùng quyền năng Ngài đem dân nầy ra khỏi họ, 14 và họ sẽ thuật lại điều ấy cho các dân trong xứ. Lạy Chúa, các dân trong xứ đã nghe rằng Ngài đang ngự giữa dân nầy, vì Chúa ôi, Ngài đã cho dân Ngài thấy Ngài tận mặt; áng mây của Ngài đang che trên đầu họ, và Ngài đang đi trước dẫn đường họ, ban ngày trong một áng mây và ban đêm trong một trụ lửa. 15 Bây giờ nếu Ngài giết sạch dân nầy trong một lúc thì các dân đã nghe nói về Ngài sẽ bảo, 16 ‘Vì Chúa không đủ khả năng đem dân ấy vào xứ mà Ngài đã hứa với tổ tiên chúng, nên đã giết hết chúng trong đồng hoang rồi.’ 17 Vậy bây giờ xin quyền năng của Chúa thể hiện một cách lớn lao như lời Ngài đã hứa khi Ngài phán,

18 Chúa là Ðấng chậm giận và giàu ơn, tha thứ tội lỗi và vi phạm, nhưng không kể kẻ có tội là vô tội;
Do tội của ông bà cha mẹ mà con cháu bị vạ lây đến ba bốn đời.’

19 Cầu xin Ngài tha thứ tội của dân nầy theo sự lớn lao của đức nhân từ Ngài, như Ngài đã từng tha thứ dân nầy từ khi họ rời Ai-cập đến nay.”

20 Bấy giờ Chúa phán, “Ta sẽ tha thứ như ngươi cầu xin. 21 Nhưng Ta lấy mạng sống Ta và lấy vinh quang Chúa tràn đầy khắp đất mà thề rằng 22 không một kẻ nào đã thấy vinh hiển Ta và đã thấy những phép lạ Ta làm tại Ai-cập và trong đồng hoang mà còn thử Ta mười lần, rồi lại không vâng lời Ta 23 sẽ thấy được xứ mà Ta đã thề với tổ tiên chúng. Không một kẻ nào đã khinh Ta sẽ thấy được xứ đó. 24 Nhưng đầy tớ Ta là Ca-lép, một người có tinh thần khác hơn những kẻ khác, và đã theo Ta hết lòng, nên Ta sẽ đem nó vào trong xứ mà nó đã đến do thám, rồi con cháu nó sẽ chiếm lấy xứ đó làm sản nghiệp. 25 Nầy dân A-ma-léc và dân Ca-na-an đang ở trong các thung lũng. Ngày mai hãy nhổ trại, theo hướng Hồng Hải mà đi ngược trở vào đồng hoang.”

Dân I-sơ-ra-ên Cãi Lịnh và Thất Bại

26 Chúa phán với Môi-se và A-rôn, 27 “Ðoàn dân gian ác nầy cứ lằm bằm oán trách Ta cho đến bao giờ mới thôi? Ta đã nghe những lời lằm bằm của dân I-sơ-ra-ên mà chúng đã cằn nhằn Ta. 28 Hãy nói với chúng, Chúa phán thế nầy: Ta lấy chính mạng sống Ta mà thề rằng Ta sẽ làm cho các ngươi mọi điều Ta đã nghe các ngươi nói: 29 Thân xác các ngươi sẽ ngã chết trong đồng hoang nầy. Tất cả các ngươi, tức tất cả những kẻ đã được thống kê từ hai mươi tuổi trở lên, những kẻ đã lằm bằm oán trách Ta, 30 sẽ không ai được vào xứ mà Ta đã thề sẽ đem các ngươi vào cư ngụ, ngoại trừ Ca-lép con của Giê-phu-nê và Giô-suê con của Nun. 31 Nhưng con cháu các ngươi mà các ngươi bảo rằng chúng sẽ thành chiến lợi phẩm cho quân thù thì Ta sẽ đem chúng vào, và chúng sẽ biết xứ mà các ngươi khinh chê. 32 Còn các ngươi, thân xác các ngươi sẽ ngã chết trong đồng hoang. 33 Con cháu các ngươi sẽ phải đi lang thang chăn bầy trong đồng hoang bốn mươi năm, và phải gánh lấy nỗi khổ cực do sự bất trung của các ngươi, cho đến khi người cuối cùng của các ngươi bỏ thây trong đồng hoang. 34 Theo số những ngày các ngươi đi do thám xứ, tức bốn mươi ngày, thì các ngươi sẽ mang lấy tội lỗi của mình trong bốn mươi năm, mỗi năm cho một ngày, rồi các ngươi sẽ biết rằng Ta đã chán ngán các ngươi như thế nào. 35 Ta, Chúa, đã phán, thì Ta sẽ thực hiện điều đó cho toàn thể hội chúng gian ác nầy, tức cho những kẻ đã cấu kết với nhau để chống lại Ta. Trong đồng hoang nầy chúng sẽ bị tiêu diệt và trong nơi đó chúng sẽ chết.”

36 Còn những người Môi-se đã sai đi do thám xứ rồi trở về xui cho đoàn dân lằm bằm chống lại ông bằng những lời báo cáo thêm thắt tiêu cực khiến cho dân nản lòng về xứ đó, 37 tức những kẻ đã báo cáo với những lời thêm thắt tiêu cực về xứ đó, đều bị giáng vạ chết trước mặt Chúa. 38 Nhưng trong số những người đã đi do thám xứ trở về chỉ có Giô-suê con của Nun và Ca-lép con của Giê-phu-nê là còn sống.

39 Khi Môi-se thuật lại những lời đó cho toàn dân I-sơ-ra-ên, dân chúng khóc than rất buồn thảm. 40 Sáng hôm sau họ thức dậy sớm, kéo nhau lên các đỉnh đồi và nói, “Này, chúng tôi đây. Chúng tôi sẽ lên nơi mà Chúa đã hứa, bởi chúng tôi đã phạm tội.”

41 Nhưng Môi-se nói, “Tại sao anh em cứ tiếp tục vi phạm mệnh lệnh Chúa? Anh em sẽ không thành công đâu. 42 Ðừng đi lên đó, vì Chúa không ở cùng anh em. Ðừng để anh em bị đánh gục trước mặt quân thù. 43 Vì quân A-ma-léc và quân Ca-na-an sẽ đón đánh anh em trên đó. Anh em sẽ ngã chết bởi lưỡi gươm, vì anh em đã xây lưng lìa bỏ Chúa, nên Chúa sẽ không ở với anh em đâu.” 44 Nhưng họ nhất định kéo nhau lên các đỉnh đồi, mặc dù Rương Giao Ước của Chúa và Môi-se không rời khỏi doanh trại. 45 Bấy giờ quân A-ma-léc và quân Ca-na-an đang ở trên các đỉnh đồi kéo xuống, đánh bại họ, và rượt giết họ cho đến Khọt-ma.

Notas al pie

  1. Dân Số 12:1 Cút là dân tộc sống ở miền nam thung lũng sông Nile, ngày nay thuộc các nước Ê-thi-ô-pi và Su-đan. Có lẽ vợ của Môi-se đã qua đời, cho nên ông cưới bà nầy.
  2. Dân Số 13:24 Ếch-côn nghĩa là một chùm
  3. Dân Số 13:27 nt: ông ấy
  4. Dân Số 13:33 nt: Nephilim
  5. Dân Số 14:9 nt: họ chỉ như bánh cho chúng ta ăn

Giai-ru Xin Chúa Cứu Chữa Con Gái của Ông

(Mat 9:18-19; Lu 8:40-42)

21 Ðức Chúa Jesus xuống thuyền và trở lại bờ bên kia; bấy giờ một đám đông rất lớn tụ lại quanh Ngài, đang khi Ngài ở gần bờ biển. 22 Này, một trong những người quản lý hội đường tên là Giai-ru đến đó; vừa khi thấy Ngài ông sấp mình xuống nơi chân Ngài 23 và khẩn thiết cầu xin Ngài rằng, “Con gái tôi sắp chết. Kính xin Thầy đến đặt tay trên cháu, để cháu được lành và sẽ sống.” 24 Vậy Ngài đi với ông. Một đoàn dân rất đông đi theo Ngài và chen lấn nhau quanh Ngài.

Chúa Chữa Lành Người Ðàn Bà Bị Băng Huyết

(Mat 9:20-22; Lu 8:43-48)

25 Khi ấy có một bà bị băng huyết đã mười hai năm. 26 Bà đã khổ sở làm theo cách chữa trị dưới tay nhiều y sĩ và đã tốn hết tiền bạc, nhưng bịnh tình đã không thuyên giảm mà còn trở nên trầm trọng hơn. 27 Bà đã nghe người ta nói về Ðức Chúa Jesus, nên bà chen lấn trong đám đông đang theo Ngài và sờ vào áo Ngài, 28 vì bà nghĩ rằng, “Nếu tôi chỉ được chạm vào áo Ngài thì tôi sẽ được lành.” 29 Ngay lập tức máu trong người bà cầm lại, và bà cảm biết trong người rằng bịnh của bà đã được chữa lành. 30 Ðức Chúa Jesus biết ngay rằng quyền năng từ Ngài vừa xuất ra; Ngài quay lại đám đông và hỏi, “Ai đã chạm vào áo Ta?”

31 Các môn đồ nói với Ngài, “Thầy thấy đó, người ta đông đúc chen lấn nhau quanh Thầy, mà Thầy còn hỏi, ‘Ai đã đụng vào Ta?’ 32 Nhưng Ngài vẫn tiếp tục nhìn quanh, để xem ai đã làm điều đó. 33 Bấy giờ người đàn bà biết điều gì đã xảy đến cho mình, nên sợ và run, đến sấp mình trước mặt Ngài, và trình bày hết sự thật. 34 Ngài nói với bà, “Hỡi con gái, đức tin của con đã làm cho con được cứu chữa. Hãy đi bình an và được lành bịnh.”

Con Gái của Giai-ru Ðược Sống Lại

(Mat 9:23-26; Lu 8:49-56)

35 Khi Ngài còn đang nói, có mấy người từ nhà của người quản lý hội đường đến và báo rằng, “Con gái ông đã chết rồi. Sao ông còn làm phiền Thầy làm chi?”

36 Nhưng khi Ðức Chúa Jesus nghe những lời đó, Ngài nói với người quản lý hội đường, “Ðừng sợ, chỉ tin mà thôi.” 37 Ngài không cho ai đi theo Ngài ngoại trừ Phi-rơ, Gia-cơ, và Giăng em của Gia-cơ. 38 Khi họ đến nhà người quản lý hội đường, Ngài thấy một cảnh ồn ào hỗn độn, kẻ khóc lóc, người kêu gào. 39 Khi vào trong nhà, Ngài nói với họ, “Tại sao các ngươi kêu gào và khóc than như thế? Ðứa trẻ không chết đâu, nhưng chỉ ngủ thôi.” 40 Họ chế nhạo Ngài. Sau khi mọi người được mời ra ngoài, Ngài đưa cha mẹ đứa trẻ và các môn đồ Ngài vào chỗ đứa trẻ nằm. 41 Ngài nắm tay đứa trẻ và nói với nó, “Ta-li-tha Cum,” nghĩa là “Hỡi con gái nhỏ, Ta truyền cho con: hãy đứng dậy.” 42 Ngay lập tức đứa trẻ đứng dậy và bước đi, vì nó đã mười hai tuổi. Thấy vậy họ vô cùng kinh ngạc. 43 Ngài nghiêm dặn họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ hãy cho đứa trẻ ăn.

Read full chapter