Ai Ca 1
Bản Dịch 2011
Thành Hoang Phế
(Theo mẫu tự Hê-bơ-rơ)
1 Kìa thành phố một thời đông người nhộn nhịp,
Nay thưa người đơn chiếc đìu hiu!
Kìa nàng vốn đại đô các nước,
Giờ trở thành góa phụ cô đơn!
Kìa nàng vốn nữ hoàng các tiểu quốc,
Nay biến thành nữ nô lệ phục tùng!
2 Giữa đêm khuya nàng khóc than cay đắng,
Lệ tuôn tràn trên đôi má gầy gò;
Trong số tất cả tình nhân của nàng, không ai an ủi nàng;
Tất cả các bạn nàng đã phụ rẫy nàng,
Thậm chí chúng còn trở thành kẻ thù của nàng.
3 Giu-đa đã bị lưu đày,
Nàng phải chịu biết bao đau đớn và phải làm lao động khổ sai;
Bây giờ nàng phải sống rải rác giữa các nước,
Nàng chẳng tìm được nơi nào để nghỉ ngơi;
Mọi kẻ truy đuổi nàng đều bắt kịp nàng trong lúc nàng cùng đường.
4 Những con đường dẫn đến Si-ôn âu sầu ảm đạm,
Vì không ai đến dự các đại lễ như xưa;
Tất cả các cổng thành đều đìu hiu quạnh quẽ,
Các tư tế đều rầu rĩ thở than,
Các thiếu nữ của nàng buồn da diết,
Số phận nàng thật đau khổ đắng cay.
5 Những kẻ thù ghét nàng đã trở thành các chủ nhân nàng,
Những kẻ thù của nàng đã phát đạt.
Vì vô số tội lỗi của nàng,
Chúa bắt nàng phải chịu đau khổ;
Con cái nàng phải sống tha phương,
Vì bị quân thù đem lưu đày biệt xứ.
6 Ái Nữ của Si-ôn đã hết thời,
Vẻ cao sang quý phái của nàng không còn nữa;
Những kẻ cầm quyền của nàng như nai đói không tìm ra đồng cỏ;
Họ bạc nhược bỏ chạy trước mặt kẻ truy kích họ.
7 Giữa những ngày nàng đau khổ và lang thang,
Giê-ru-sa-lem nhớ lại mọi phước hạnh nàng đã hưởng ngày xưa.
Khi dân nàng sa vào tay quân thù, chẳng ai đến tiếp cứu nàng;
Thấy tình cảnh của nàng cô đơn như thế, kẻ thù của nàng cười hả hê trước sự sụp đổ của nàng.
8 Giê-ru-sa-lem đã phạm quá nhiều tội lỗi,
Nên nàng thành cớ thiên hạ cười chê;
Tất cả những ai từng kính nể nàng đều khinh bỉ nàng,
Vì chúng đã thấy nàng bị trần trụi lõa lồ.
Phải, chính nàng cũng rên rỉ thở than,
Và quay mặt đi để khỏi bị ai nhìn thấy.
9 Vết ô uế vẫn còn dính trên váy nàng,
Khi phạm tội nàng không nghĩ đến hậu quả về sau;
Vì thế nàng bị sụp đổ kinh hoàng;
Không ai an ủi nàng nửa lời.
“Lạy Chúa, xin đoái xem nỗi đau khổ của con,
Vì quân thù của con thắng hơn con.”
10 Quân thù đã đưa tay hốt sạch của cải quý báu của nàng;
Nàng đã thấy các dân ngoại nghênh ngang vào đền thánh,
Ðó là những kẻ Ngài cấm vào nơi nhóm họp của dân Ngài.
11 Toàn dân nàng than thở khi tìm thực phẩm đỡ lòng;
Họ đánh đổi của báu cho thức ăn đạm bạc,
Ðể mong được phục sức.
“Lạy Chúa, xin đoái xem,
Con bị khinh bỉ biết bao!”
12 Hỡi tất cả những ai qua lại,
Quý vị thấy sự kiện này chẳng có ý nghĩa gì sao?
Hãy nhìn và xem,
Có nỗi sầu khổ nào sánh bằng nỗi sầu khổ của tôi chăng?
Ðó là điều đã xảy đến với tôi,
Mà Chúa đã giáng trên tôi trong ngày Ngài bừng bừng nổi giận.
13 Từ trời cao Ngài phóng lửa hừng vụt xuống,
Khiến lửa hừng thiêu đốt xương tôi;
Ngài giăng lưới để chân tôi vướng mắc,
Ngài bắt tôi phải quay trở lại;
Ngài để tôi quạnh hiu và ngất xỉu suốt ngày.
14 Ngài buộc những vi phạm của tôi vào một cái ách,
Ngài dùng tay Ngài cột chặt chúng lại với nhau,
Và đặt chúng đè nặng trên cổ tôi,
Khiến sức lực tôi tiêu hao cạn kiệt;
Chúa đã trao tôi vào tay những kẻ tôi không có khả năng chống cự.
15 Chúa loại bỏ tất cả các dũng sĩ ở giữa tôi;
Ngài triệu tập một đội quân đông đảo chống lại tôi,
Ðể tiêu diệt các chiến sĩ trẻ của tôi;
Chúa chà đạp tôi như người ta đạp nho trong bồn ép nho làm rượu;
Ngài chà đạp người trinh nữ là Ái Nữ của Giu-đa.
16 Vì những điều ấy nên tôi khóc,
Mắt tôi đổ lệ dầm dề;
Vì Ðấng an ủi, Ðấng làm cho tinh thần tôi phục hồi, đã lìa xa tôi;
Các con cái tôi bơ vơ đói khổ,
Vì quân thù đã thắng hơn tôi.
17 Si-ôn đưa tay ra van xin giúp đỡ,
Nhưng không ai an ủi nàng;
Chúa đã ra lịnh cho các láng giềng của Gia-cốp rằng,
Chúng phải trở nên kẻ thù của ông;
Giê-ru-sa-lem đã trở thành một vật ô uế giữa các láng giềng của nàng.
18 Chúa thật đúng, vì tôi đã nổi loạn chống lại mạng lịnh Ngài;
Hỡi muôn dân, hãy lắng nghe,
Và hãy nhìn xem những sầu thảm tôi đang phải chịu;
Các thiếu nữ và các thanh niên của tôi đã bị bắt đem lưu đày.
19 Tôi gọi những người yêu của tôi, nhưng họ đã gạt tôi;
Các tư tế và các trưởng lão của tôi chết thảm trong thành,
Khi họ cố tìm chút gì để ăn đỡ đói, hầu phục hồi sinh lực của họ.
20 Lạy Chúa, xin Ngài xem, con tuyệt vọng biết bao!
Bụng con phập phồng lo sợ,
Tim con hồi hộp âu lo.
Vì con đã quyết tâm chống lại Ngài,
Nên ngoài đường gươm đao đua nhau lấy mạng,
Còn trong nhà thần chết hoành hành.
21 Người ta nghe tiếng con rên rỉ, nhưng chẳng ai an ủi con.
Tất cả kẻ thù của con nghe tin con gặp nạn,
Chúng vui mừng vì Ngài làm việc ấy cho con.
Xin Ngài sớm thực hiện ngày đoán phạt mà Ngài đã phán,
Ðể chúng biết mùi đau khổ như con.
22 Nguyện các việc ác của chúng bị phơi bày trước thánh nhan Ngài;
Xin đối xử với chúng như Ngài đã đối xử với con,
Vì mọi vi phạm của con,
Vì con than thở quá nhiều,
Và lòng con giờ đã nao sờn.
Lamentations 1
New International Version
1 [a]How deserted(A) lies the city,
once so full of people!(B)
How like a widow(C) is she,
who once was great(D) among the nations!
She who was queen among the provinces
has now become a slave.(E)
2 Bitterly she weeps(F) at night,
tears are on her cheeks.
Among all her lovers(G)
there is no one to comfort her.
All her friends have betrayed(H) her;
they have become her enemies.(I)
3 After affliction and harsh labor,
Judah has gone into exile.(J)
She dwells among the nations;
she finds no resting place.(K)
All who pursue her have overtaken her(L)
in the midst of her distress.
4 The roads to Zion mourn,(M)
for no one comes to her appointed festivals.
All her gateways are desolate,(N)
her priests groan,
her young women grieve,
and she is in bitter anguish.(O)
5 Her foes have become her masters;
her enemies are at ease.
The Lord has brought her grief(P)
because of her many sins.(Q)
Her children have gone into exile,(R)
captive before the foe.(S)
6 All the splendor has departed
from Daughter Zion.(T)
Her princes are like deer
that find no pasture;
in weakness they have fled(U)
before the pursuer.
7 In the days of her affliction and wandering
Jerusalem remembers all the treasures
that were hers in days of old.
When her people fell into enemy hands,
there was no one to help her.(V)
Her enemies looked at her
and laughed(W) at her destruction.
8 Jerusalem has sinned(X) greatly
and so has become unclean.(Y)
All who honored her despise her,
for they have all seen her naked;(Z)
she herself groans(AA)
and turns away.
9 Her filthiness clung to her skirts;
she did not consider her future.(AB)
Her fall(AC) was astounding;
there was none to comfort(AD) her.
“Look, Lord, on my affliction,(AE)
for the enemy has triumphed.”
10 The enemy laid hands
on all her treasures;(AF)
she saw pagan nations
enter her sanctuary(AG)—
those you had forbidden(AH)
to enter your assembly.
11 All her people groan(AI)
as they search for bread;(AJ)
they barter their treasures for food
to keep themselves alive.
“Look, Lord, and consider,
for I am despised.”
12 “Is it nothing to you, all you who pass by?(AK)
Look around and see.
Is any suffering like my suffering(AL)
that was inflicted on me,
that the Lord brought on me
in the day of his fierce anger?(AM)
13 “From on high he sent fire,
sent it down into my bones.(AN)
He spread a net(AO) for my feet
and turned me back.
He made me desolate,(AP)
faint(AQ) all the day long.
14 “My sins have been bound into a yoke[b];(AR)
by his hands they were woven together.
They have been hung on my neck,
and the Lord has sapped my strength.
He has given me into the hands(AS)
of those I cannot withstand.
15 “The Lord has rejected
all the warriors in my midst;(AT)
he has summoned an army(AU) against me
to[c] crush my young men.(AV)
In his winepress(AW) the Lord has trampled(AX)
Virgin Daughter(AY) Judah.
16 “This is why I weep
and my eyes overflow with tears.(AZ)
No one is near to comfort(BA) me,
no one to restore my spirit.
My children are destitute
because the enemy has prevailed.”(BB)
17 Zion stretches out her hands,(BC)
but there is no one to comfort her.
The Lord has decreed for Jacob
that his neighbors become his foes;(BD)
Jerusalem has become
an unclean(BE) thing(BF) among them.
18 “The Lord is righteous,(BG)
yet I rebelled(BH) against his command.
Listen, all you peoples;
look on my suffering.(BI)
My young men and young women
have gone into exile.(BJ)
19 “I called to my allies(BK)
but they betrayed me.
My priests and my elders
perished(BL) in the city
while they searched for food
to keep themselves alive.
20 “See, Lord, how distressed(BM) I am!
I am in torment(BN) within,
and in my heart I am disturbed,(BO)
for I have been most rebellious.(BP)
Outside, the sword bereaves;
inside, there is only death.(BQ)
Footnotes
- Lamentations 1:1 This chapter is an acrostic poem, the verses of which begin with the successive letters of the Hebrew alphabet.
- Lamentations 1:14 Most Hebrew manuscripts; many Hebrew manuscripts and Septuagint He kept watch over my sins
- Lamentations 1:15 Or has set a time for me / when he will
Copyright © 2011 by Bau Dang
Holy Bible, New International Version®, NIV® Copyright ©1973, 1978, 1984, 2011 by Biblica, Inc.® Used by permission. All rights reserved worldwide.
NIV Reverse Interlinear Bible: English to Hebrew and English to Greek. Copyright © 2019 by Zondervan.