Add parallel Print Page Options

Tiên Tri Nathan và Vua Ða-vít

12 Bấy giờ Chúa sai Na-than đến với Ða-vít. Ông đến gặp vua và nói với vua: “Trong thành kia có hai người; một người giàu và một người nghèo. Người giàu có rất nhiều bầy chiên và bầy bò. Nhưng người nghèo chẳng có gì cả ngoại trừ một con chiên cái nhỏ mà ông đã mua về và nuôi nó. Nó lớn lên với ông và các con ông. Nó ăn thực phẩm của ông, uống trong chén của ông, và nằm trong lòng ông. Nó giống như con gái của ông. Một ngày kia người giàu có một người khách từ xa đến thăm. Ông ấy tiếc của, nên không bắt một con trong các bầy chiên hay bầy bò của mình để làm thịt đãi khách từ xa đến, nhưng ông lại bắt con chiên của người nghèo làm thịt để thết đãi người đến thăm ông.”

Ða-vít bừng bừng nổi giận người giàu ấy và nói với Na-than, “Có Chúa Hằng Sống chứng giám, kẻ làm như thế thật đáng chết! Hắn phải đền lại gấp tư cho con chiên đã bị giết, bởi vì hắn đã làm điều ấy, và vì hắn không có lòng thương xót.”

Bấy giờ Na-than nói với Ða-vít, “Ngài chính là người đó! Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán thế nầy: ‘Ta đã xức dầu cho ngươi làm vua trên I-sơ-ra-ên và giải cứu ngươi khỏi tay Sau-lơ. Ta đã ban cho ngươi nhà của chủ ngươi. Ta cũng ban những người vợ của chủ ngươi vào lòng ngươi. Ta đã ban cho ngươi cả nhà I-sơ-ra-ên lẫn nhà Giu-đa. Nếu như thế mà vẫn chưa đủ, Ta sẽ ban cho ngươi thêm nữa! Tại sao ngươi khinh thường Lời Chúa mà làm điều ác trước mắt Ngài? Ngươi đã dùng gươm giết U-ri-a người Hít-ti. Ngươi đã cướp vợ nó làm vợ ngươi. Ngươi đã mượn gươm của dân Am-môn giết nó. 10 Vậy bây giờ, nạn gươm đao sẽ không lìa khỏi nhà ngươi, vì ngươi đã khinh thường Ta và đã lấy vợ của U-ri-a người Hít-ti làm vợ ngươi.’

11 Chúa phán thế nầy: Nầy, Ta sẽ dấy lên kẻ chống nghịch ngươi ngay từ trong nhà ngươi. Ta sẽ lấy các vợ của ngươi trao cho kẻ lân cận ngươi ngay trước mắt ngươi. Nó sẽ ăn nằm với các vợ ngươi giữa thanh thiên bạch nhật. 12 Ngươi đã làm điều đó một cách ám muội, nhưng Ta sẽ cho thực hiện điều ấy trước mắt dân I-sơ-ra-ên giữa thanh thiên bạch nhật.”

13 Bấy giờ Ða-vít thú nhận với Na-than, “Tôi đã phạm tội với Chúa.”

Na-than nói, “Chúa cũng bỏ qua tội của ngài; ngài sẽ không chết vì tội nầy. 14 Tuy nhiên vì việc nầy, ngài đã tạo cơ hội cho những kẻ thù của Chúa có lý do để nói những lời xúc phạm đến Chúa, vì thế đứa trẻ sinh cho ngài chắc chắn sẽ chết.” 15 Sau đó Na-than cáo lui và trở về nhà ông.

Con của Bát-sê-ba và Ða-vít Chết

Chúa đánh đứa trẻ mà vợ của U-ri-a sinh cho Ða-vít, nên nó bị bịnh nặng. 16 Do đó Ða-vít tha thiết van xin Ðức Chúa Trời cho đứa trẻ được sống. Ða-vít kiêng ăn, đi vào, và nằm dưới đất suốt đêm. 17 Các vị lão quan trong triều[a] đứng dậy đến gặp ông. Họ khuyên ông nên trỗi dậy khỏi mặt đất, nhưng ông không nghe lời khuyên của họ và cũng không chịu ăn gì với họ. 18 Ðến ngày thứ bảy, đứa trẻ qua đời. Quần thần của Ða-vít sợ, không ai dám báo tin cho ông hay rằng đứa trẻ đã chết, vì họ nghĩ, “Nầy, khi đứa trẻ còn sống, chúng ta khuyên vua mà vua không nghe chúng ta. Bây giờ đứa trẻ đã chết, làm sao chúng ta có thể nói cho vua hay được? Biết đâu vua sẽ làm điều gì bất trắc để hại chính mình thì sao?”

19 Khi Ða-vít thấy quần thần của ông cứ thì thầm với nhau, Ða-vít đoán rằng đứa trẻ đã qua đời, nên Ða-vít hỏi quần thần của ông, “Ðứa trẻ đã chết rồi phải không?”

Họ đáp, “Thưa, cháu đã qua đời.”

20 Bấy giờ Ða-vít trỗi dậy khỏi mặt đất, tắm rửa, xức dầu, và thay quần áo; kế đó ông đi vào nhà Chúa, sấp mình xuống, và thờ phượng. Ðoạn ông trở về nhà ông. Ông bảo người ta mang thức ăn đến. Họ dọn thức ăn ra cho ông, và ông ăn uống trở lại.

21 Quần thần của ông hỏi ông, “Ngài làm gì vậy? Khi đứa trẻ còn sống thì ngài kiêng ăn và khóc lóc, nhưng bây giờ đứa trẻ đã chết rồi, ngài lại trỗi dậy và ăn uống!”

22 Ông đáp, “Khi đứa trẻ còn sống, ta kiêng ăn và khóc lóc, vì ta nghĩ rằng, ‘Biết đâu Chúa sẽ thương xót ta mà cho đứa trẻ được sống chăng?’ 23 Nhưng bây giờ nó đã chết rồi, ta còn phải kiêng ăn làm gì? Ta há có thể làm cho nó sống lại được sao? Ta sẽ đi về với nó, chứ nó sẽ không trở về với ta.”

Sa-lô-môn Chào Ðời

24 Ða-vít an ủi Bát-sê-ba vợ ông. Ông đến với bà và nằm với bà. Bà sinh cho ông một con trai. Ông đặt tên cho nó là Sa-lô-môn. Chúa thương yêu đứa trẻ. 25 Ngài sai Tiên Tri Na-than đến nói cho ông biết điều đó. Ông gọi nó là Giê-đi-đi-gia,[b]Chúa thương yêu nó.

Thành Ráp-ba Bị Ðánh Hạ

(1 Sử 20:1-3)

26 Lúc ấy Giô-áp đang tấn công Thành Ráp-ba của dân Am-môn và sắp chiếm được kinh đô của họ. 27 Giô-áp sai các sứ giả đến báo tin cho Ða-vít, “Tôi đang tấn công Thành Ráp-ba và đã chiếm được nguồn cung cấp nước của thành. 28 Vậy bây giờ xin ngài tập họp quân đội, dẫn đến hạ trại trước cổng thành, và chiếm lấy nó, kẻo tôi sẽ vào chiếm lấy thành và công ấy sẽ thuộc về tôi chăng.”[c]

29 Vậy Ða-vít tập họp toàn quân lại và tiến đến Ráp-ba. Ông tấn công nó và chiếm được nó. 30 Ông lấy chiếc vương miện trên đầu của vua thành ấy. Vương miện ấy làm bằng ba mươi bốn ký-lô[d] vàng và khảm đầy ngọc quý. Người ta đội nó lên đầu Ða-vít. Ông cũng lấy và đem đi khỏi thành ấy rất nhiều chiến lợi phẩm. 31 Còn dân trong thành, ông bắt họ đem đi làm lao dịch như cưa gỗ, cày bừa, đốn cây, và đúc gạch. Ông bắt dân trong tất cả các thành của dân Am-môn phải làm lao dịch như vậy. Sau đó ông và đội quân đi viễn chinh với ông trở về Giê-ru-sa-lem.

Am-nôn Hãm Hiếp Ta-ma

13 Sau việc đó có chuyện nầy xảy ra: Áp-sa-lôm con trai Ða-vít có một em gái rất xinh đẹp. Nàng tên là Ta-ma. Am-nôn con trai Ða-vít yêu nàng. Am-nôn đau khổ vì yêu Ta-ma em cùng cha khác mẹ của chàng đến nỗi sinh bịnh tương tư. Vì nàng là một trinh nữ nên Am-nôn không thể làm gì với nàng được. Am-nôn có một người bạn tên là Giô-na-đáp con trai của Si-mê-a,[e] anh của Ða-vít. Giô-na-đáp là một người rất quỷ quyệt. Tên ấy nói với hắn, “Tại sao hoàng tử mỗi ngày một xanh xao gầy mòn như vậy? Hoàng tử có thể nói cho tôi biết được không?”

Am-nôn bèn thố lộ với nó, “Tôi yêu Ta-ma em gái của Áp-sa-lôm, em cùng cha khác mẹ với tôi.”

Giô-na-đáp bày kế, “Hoàng tử hãy nằm trên giường, giả vờ bị bịnh. Khi vua cha đến thăm, hoàng tử hãy xin với người, ‘Xin cha cho Ta-ma em gái con đến đây lo việc ăn uống cho con. Con muốn thấy em con làm thức ăn trước mắt con và tự tay nó cho con ăn.’”

Am-nôn bèn nằm xuống, giả vờ bị bịnh. Khi nhà vua đến thăm hắn, Am-nôn xin với vua, “Xin cha cho Ta-ma em gái con đến làm cho con mấy cái bánh. Con muốn thấy nó làm và tự tay nó cho con ăn.”

Ða-vít sai người đến nhà Ta-ma nói, “Con hãy đến nhà Am-nôn anh con và nấu nướng món gì cho nó ăn.”

Vậy Ta-ma đến nhà Am-nôn anh nàng. Trong khi hắn nằm trên giường, nàng lấy bột, nhào bột, làm bánh trước mắt hắn, rồi đem bánh đi nướng. Nàng lấy khay nướng bánh ra, rồi lấy bánh dọn ra trước mặt hắn, nhưng hắn không chịu ăn. Am-nôn nói, “Mọi người hãy ra ngoài hết đi.” Mọi người bèn đi ra hết. 10 Bấy giờ Am-nôn nói với Ta-ma, “Em hãy bưng bánh vô giường anh nằm, để anh có thể ăn bánh do chính tay em làm.” Ta-ma lấy bánh nàng đã làm, bưng vào cho Am-nôn anh nàng trong phòng ngủ của hắn. 11 Khi nàng đem bánh vào cho hắn, hắn ôm choàng lấy nàng và nói, “Hãy lại đây nằm với anh, em gái của anh.”

12 Nhưng Ta-ma đáp, “Ðừng, anh! Ðừng cưỡng hiếp em, vì trong I-sơ-ra-ên không ai làm điều ấy. Xin anh đừng làm chuyện đồi bại ấy. 13 Rồi đây thân em sẽ mang nỗi hổ nhục của em đi đâu? Còn anh, anh sẽ trở thành một kẻ đồi bại trong I-sơ-ra-ên. Vậy bây giờ, xin anh hãy nói với vua cha. Vua cha sẽ không từ chối gả em cho anh đâu.”

14 Nhưng hắn không chịu nghe lời của nàng, và vì hắn mạnh hơn nàng, hắn đã dùng vũ lực hiếp dâm nàng. 15 Chiếm đoạt nàng xong, hắn trở mặt và ghét nàng thậm tệ. Ðúng vậy, lòng hắn ghét nàng nhiều hơn tình hắn yêu nàng khi trước. Am-nôn nói với nàng, “Hãy đứng dậy và cút đi!”

16 Nàng đáp với hắn, “Anh đừng đuổi tôi. Việc anh đuổi tôi còn tồi tệ hơn việc đồi bại anh vừa làm cho tôi.” Nhưng hắn không nghe nàng.

17 Hắn gọi người đầy tớ hầu cận của hắn và bảo, “Ngươi hãy tống cổ con nhỏ nầy ra cho khuất mắt ta, rồi khóa cửa lại để nó không vào được.”

18 Vả, lúc ấy nàng đang mặc một chiếc áo choàng nhiều màu, vì các công chúa còn trinh đều mặc áo như vậy. Tên hầu cận của hắn đẩy nàng ra khỏi phòng và khóa cửa lại. 19 Ta-ma hốt tro bỏ trên đầu nàng, xé rách chiếc áo choàng nhiều màu của nàng, hai tay ôm lấy đầu, vừa đi về vừa khóc rất đắng cay.

20 Áp-sa-lôm anh ruột của nàng hỏi nàng, “Có phải Am-nôn anh của em đã làm nhục em không? Bây giờ hỡi em gái của anh, hãy bình tĩnh. Dù sao hắn cũng là anh của em. Em ráng đừng để tâm vào chuyện ấy nữa.” Vậy Ta-ma xa lánh mọi người và sống buồn thảm trong nhà Áp-sa-lôm anh nàng. 21 Khi Vua Ða-vít biết được mọi chuyện đó, ông rất giận, nhưng ông không phạt Am-nôn con trai ông, vì ông rất thương hắn, bởi hắn là con đầu lòng của ông.[f] 22 Áp-sa-lôm không nói với Am-nôn một lời nào, dù lành hay dữ, vì Áp-sa-lôm ghét Am-nôn, bởi hắn đã hãm hiếp Ta-ma em gái chàng.

Áp-sa-lôm Giết Am-nôn

23 Hai năm trôi qua, nhân dịp Áp-sa-lôm mướn các thợ đến hớt lông chiên cho chàng tại Ba-anh Ha-xơ, gần địa phận của chi tộc Ép-ra-im, Áp-sa-lôm mời tất cả các hoàng tử đến dự tiệc. 24 Áp-sa-lôm đến xin vua, “Thưa cha, tôi tớ cha có thuê các thợ hớt lông chiên đến làm việc; nhân dịp nầy kính mời cha và triều thần của cha đến chung vui với tôi tớ của cha.”

25 Vua nói với Áp-sa-lôm, “Không được, con; tất cả chúng ta sẽ không đi, e chúng ta sẽ trở thành gánh nặng cho con.” Chàng cứ nài nỉ mãi, nhưng ông nhất định không đi, và ông chúc phước cho chàng.

26 Áp-sa-lôm nói, “Nếu cha không thể đến chung vui với con, xin cha cho anh Am-nôn đến với chúng con.”

Nhà vua hỏi, “Tại sao nó phải đến với con?”

27 Nhưng vì Áp-sa-lôm nài nỉ mãi, nên vua bằng lòng cho Am-nôn và tất cả các hoàng tử đến dự tiệc với chàng.[g]

28 Vả, khi ấy Áp-sa-lôm đã ra lịnh cho các tôi tớ của chàng, “Các ngươi hãy để ý, khi lòng Am-nôn đã vui say vì rượu, và khi nghe ta ra lịnh, ‘Hãy đánh Am-nôn!’ thì hãy giết hắn. Ðừng sợ gì cả. Há chẳng phải ta đã ra lịnh cho các ngươi sao? Hãy can đảm và hãy dũng cảm lên.”

29 Vậy các tôi tớ của Áp-sa-lôm giết chết Am-nôn, y như Áp-sa-lôm đã truyền lịnh. Bấy giờ tất cả các hoàng tử đều đứng dậy, mạnh ai nấy cỡi con la của mình mà chạy trốn. 30 Ðang khi họ chạy trốn, tin tức đến tai Ða-vít, báo rằng, “Áp-sa-lôm đã giết tất cả các hoàng tử. Không còn người nào sống sót.” 31 Vua bèn đứng dậy, xé rách áo mình, và nằm sấp xuống đất. Tất cả triều thần của vua đứng bên cạnh và cũng xé rách áo của họ. 32 Nhưng Giô-na-đáp con trai Si-mê-a, anh của Ða-vít nói, “Xin chúa thượng đừng nghĩ rằng họ đã giết tất cả các người trẻ, tức các hoàng tử; chỉ có Am-nôn bị giết thôi, bởi vì Áp-sa-lôm đã định tâm làm điều nầy kể từ ngày Am-nôn hãm hiếp Ta-ma em gái chàng. 33 Vậy bây giờ xin đức vua, chúa thượng của hạ thần, đừng nghĩ trong lòng rằng tất cả các hoàng tử đều đã chết. Chỉ có Am-nôn bị giết thôi.”

Áp-sa-lôm Bỏ Trốn

34 Bấy giờ Áp-sa-lôm đã bỏ trốn. Người lính trẻ đang canh gác cung điện ngước mắt lên và thấy, kìa, có đông người từ con đường phía sau sườn đồi đang tiến về. 35 Giô-na-đáp nói, “Kìa, các hoàng tử đang trở về; việc đã xảy ra y như tôi tớ ngài đã nói.” 36 Thật vậy khi Giô-na-đáp vừa dứt lời, các hoàng tử cũng vừa đến nơi. Họ òa lên khóc. Nhà vua và triều thần của vua cũng bật khóc rất thảm thương. 37 Áp-sa-lôm đã bỏ trốn và đến ở với ông ngoại của chàng là Tanh-mai[h] con trai Am-mi-hút, vua Ghê-sua. Còn Ða-vít ngày ngày cứ than khóc con trai của ông.

38 Vậy Áp-sa-lôm bỏ trốn đến Ghê-sua và ở tại đó ba năm. 39 Bấy giờ Vua Ða-vít bắt đầu thương nhớ Áp-sa-lôm, vì ông đã nguôi ngoai về cái chết của Am-nôn.[i]

Footnotes

  1. II Sa-mu-ên 12:17 nt: các vị trưởng lão trong nhà
  2. II Sa-mu-ên 12:25 Nghĩa là “Người được Chúa thương.”
  3. II Sa-mu-ên 12:28 ctd: kẻo thành ấy sẽ mang tên tôi chăng
  4. II Sa-mu-ên 12:30 nt: cân nặng một ta-lâng
  5. II Sa-mu-ên 13:3 Trong 1 Sa 16:9 gọi là Sam-ma
  6. II Sa-mu-ên 13:21 Phần sau của câu nầy lấy từ Bản Qumran
  7. II Sa-mu-ên 13:27 Bản Qumran có thêm câu, “Áp-sa-lôm tổ chức một bữa tiệc thật linh đình như yến tiệc do nhà vua thết đãi.”
  8. II Sa-mu-ên 13:37 xt: 2 Sa 3:3
  9. II Sa-mu-ên 13:39 ctd: vua đã được nguôi ngoai về việc Am-nôn, vì hắn đã chết.