Add parallel Print Page Options

Sa-mu-ên Qua Ðời

25 Lúc ấy Sa-mu-ên qua đời. Dân I-sơ-ra-ên tập họp lại thương khóc cụ và chôn cất cụ tại Ra-ma. Còn Ða-vít thì đứng dậy và đi xuống vùng đồng hoang ở Pa-ran.

Ða-vít và Vợ của Na-banh

Bấy giờ có một người sống tại Ma-ôn, nhưng có cơ sở làm ăn ở Cạt-mên, và người ấy rất giàu có. Ông có ba ngàn chiên và một ngàn dê. Ông ấy đang hớt lông chiên của mình tại Cạt-mên. Ông ta tên là Na-banh, và vợ ông tên A-bi-ga-in. Bà vợ là một phụ nữ thông minh và xinh đẹp, còn ông chồng thì thô lỗ và cộc cằn. Ông ấy là dòng dõi của Ca-lép.

Ða-vít ở trong đồng hoang và nghe rằng Na-banh đang hớt lông chiên của ông ta. Ða-vít sai mười người trẻ và dặn những người trẻ ấy, “Hãy đi lên Cạt-mên, đến gặp Na-banh, nhân danh tôi mà vấn an ông ấy. Sau đó hãy nói với người giàu có ấy rằng, ‘Chúc ông được bình an, chúc gia đình ông được bình an, chúc mọi điều ông có được bình an. Tôi có nghe rằng những thợ hớt lông chiên đang làm việc với ông. Những người chăn bầy của ông đã từng ở giữa chúng tôi, và chúng tôi không hề xâm phạm vật gì của họ. Không vật gì của họ bị mất trong suốt thời gian họ ở giữa chúng tôi tại Cạt-mên. Xin ông hỏi các đầy tớ của ông, họ sẽ nói cho ông hay. Bây giờ xin ông cho những người trẻ nầy được ơn trước mắt ông, vì chúng tôi sắp đến ngày lễ, nên xin ông vui lòng cho các tôi tớ ông và cho Ða-vít con trai ông những gì tay ông tìm được.’”

Vậy những người trẻ của Ða-vít đến, nhân danh Ða-vít nói với Na-banh tất cả những lời ấy, rồi đợi. 10 Nhưng Na-banh trả lời các tôi tớ của Ða-vít và nói, “Ai là Ða-vít? Ai là con trai của Giê-se? Thời buổi nầy có nhiều đầy tớ bỏ chủ trốn đi lắm. 11 Tôi há sẽ lấy bánh, nước, và thịt đã chuẩn bị cho các thợ hớt lông chiên của tôi ăn và uống, mà cho những kẻ tôi không biết từ đâu đến hay sao?”

12 Vậy những người trẻ của Ða-vít quay gót trở về. Họ đến và tường thuật cho ông mọi lời ấy. 13 Bấy giờ Ða-vít nói với những người theo ông, “Ai nấy hãy nịt gươm mình vào.” Vậy người nào cũng nịt gươm mình sẵn sàng, và Ða-vít cũng nịt gươm của ông vào nữa. Có chừng bốn trăm người đi với Ða-vít, còn hai trăm người ở lại giữ đồ đạc.

Ða-vít Gặp A-bi-ga-in

14 Bấy giờ có một người trẻ trong số các đầy tớ đến báo với A-bi-ga-in vợ của Na-banh rằng, “Kìa, Ða-vít đã sai các sứ giả từ đồng hoang đến chào ông chủ và ông chủ đã mắng họ xối xả. 15 Nhưng họ đã rất tốt với chúng tôi; chúng tôi không bị tổn hại gì cả. Chúng tôi chăn bầy ngoài đồng, và hễ khi nào chúng tôi cho bầy đi theo họ, chúng tôi chẳng bị mất mát gì. 16 Họ như bức tường che chở chúng tôi cả ngày lẫn đêm, trong suốt thời gian chúng tôi chăn giữ các bầy chiên ở giữa họ. 17 Vậy bây giờ xin bà hãy nhận biết và xem phải làm gì, vì họ đã quyết định làm hại ông chủ và cả nhà của ông chủ, vì ông chủ là một người thô lỗ cộc cằn;[a] không ai nói chuyện với ông chủ được.”

18 Thế là A-bi-ga-in vội vàng lấy hai trăm ổ bánh, hai bầu da rượu, năm con chiên đã làm thịt sẵn, năm thùng gạo rang, một trăm vỉ nho khô, hai trăm bánh trái vả, rồi chất chúng trên lưng các con lừa. 19 Bà bảo các đầy tớ của bà, “Hãy đi trước dẫn đường. Nầy, tôi đi theo các cậu.” Nhưng bà không nói gì cho Na-banh chồng bà biết.

20 Khi bà cỡi lừa đi xuống, vừa khuất sau lưng đồi, Ða-vít và những người của ông đi xuống chận đường bà, và bà đã gặp họ. 21 Ða-vít nói, “Tất cả những gì ta đã bảo vệ cho người nầy thật là uổng công. Ta đã giữ để những gì thuộc về hắn không bị mất mát, mà bây giờ hắn lại lấy oán trả ơn. 22 Nguyện Ðức Chúa Trời phạt Ða-vít cách nặng nề, nếu ta để cho những kẻ thù của ta, tức để cho một người nam nào trong nhà hắn sống đến sáng mai.”

23 Vừa khi A-bi-ga-in thấy Ða-vít, bà vội vàng xuống khỏi lừa, sấp mặt xuống đất trước mặt Ða-vít, và lạy. 24 Bà sấp mình xuống nơi chân ông và nói, “Thưa chúa, lỗi tại tôi. Xin để cho tôi gánh lấy tội lỗi nầy. Xin ngài cho đứa nữ tỳ của ngài trình bày đôi lời; xin ngài nghe những lời của nữ tỳ ngài nói. 25 Xin chúa của nữ tỳ đừng để tâm đến những lời ông Na-banh thô lỗ cộc cằn ấy nói. Vì thật như tên ông ấy thế nào, tính ông ta thể ấy. Ông ấy tên là Na-banh mà, thế nên ông ta cứ điên gàn[b] luôn. Còn tôi, nữ tỳ của ngài, thật không hay biết gì về những người trẻ mà ngài đã sai đến. 26 Vậy bây giờ thưa chúa, có Chúa hằng sống và có ngài đang sống đây chứng giám, nguyện Chúa, Ðấng đã ngăn giữ ngài làm đổ máu, không cho ngài dùng tay mình báo thù cho mình, giờ đây, nguyện những kẻ thù của ngài và những ai tìm cách hại chúa của nữ tỳ sẽ giống như Na-banh. 27 Bây giờ nữ tỳ của ngài có chút quà nầy mang đến biếu ngài, xin được trao cho những người trẻ đi theo ngài. 28 Xin ngài tha lỗi cho nữ tỳ của ngài, vì Chúa chắc chắn sẽ lập cho nhà chúa của nữ tỳ được bền vững, vì chúa của nữ tỳ đã đánh những trận chiến cho Chúa, và điều ác sẽ không bao giờ tìm thấy trong suốt đời ngài. 29 Dù cho có người đứng dậy truy lùng ngài và tìm cách hại mạng sống ngài, nhưng mạng sống chúa của nữ tỳ sẽ được bảo bọc trong số những người được sống với Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài; còn mạng sống của những kẻ thù nghịch ngài, Chúa[c] sẽ quăng xa như viên đá trong bọc của trành ném đá bị quăng đi vậy. 30 Rồi đây nguyện Chúa sẽ làm cho chúa của nữ tỳ những điều tốt đẹp mà Chúa[d] đã nói về ngài, tức lập ngài trị vì trên cả I-sơ-ra-ên. 31 Bấy giờ chuyện nầy sẽ không làm cho ngài phải day dứt hoặc khiến cho lòng chúa của nữ tỳ phải ân hận mãi, vì đã làm đổ máu vô cớ hoặc đã tự tay mình báo thù cho mình. Rồi khi Chúa đã thực hiện xong những điều tốt đẹp với chúa của nữ tỳ, ước mong ngài nhớ đến nữ tỳ nầy của ngài.”

32 Bấy giờ Ða-vít nói, “Chúc tụng Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, Ðấng đã sai bà đến gặp tôi hôm nay. 33 Phước thay cho những lời can gián của bà và phước thay cho bà, vì hôm nay bà đã ngăn cản tôi khỏi làm đổ máu và khỏi dùng tay mình báo thù cho mình. 34 Vì thật như Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên hằng sống, Ðấng đã kiềm hãm tôi không hại bà, chứng giám, nếu bà không vội vàng đến gặp tôi, chắc chắn sáng mai sẽ không một người nam nào trong nhà Na-banh còn sống sót.”

35 Thế rồi Ða-vít nhận nơi tay bà những gì bà mang đến biếu ông, và ông nói với bà, “Bà hãy trở về nhà bình an. Nầy, tôi đã nghe lời bà và ban cho bà điều bà cầu xin rồi đó.”

36 A-bi-ga-in trở về với Na-banh, và kìa, ông đang đãi một bữa tiệc trong nhà, như đại tiệc của một vị vua. Na-banh rất khoái chí, và ông đang say khướt, vì thế bà không nói với ông một lời nào dù nhỏ hay lớn cho đến sáng hôm sau. 37 Sáng hôm sau, khi Na-banh đã dã rượu, vợ ông mới thuật lại mọi sự cho ông hay. Bấy giờ tim ông chết lặng trong người; ông trở nên như một tượng đá. 38 Rồi khoảng mười ngày sau, Chúa đánh Na-banh, và ông chết.

Ða-vít Cưới A-bi-ga-in Làm Vợ

39 Khi Ða-vít nghe nói Na-banh đã chết, ông nói, “Chúc tụng Chúa, Ðấng đã binh vực duyên cớ của con khỏi nỗi sỉ nhục Na-banh đã gây cho con, và đã ngăn trở tôi tớ Ngài báo trả điều ác. Quả thật Chúa đã đem sự gian ác do Na-banh tạo ra đổ lại trên đầu hắn.” Sau đó Ða-vít sai người đến xin cưới A-bi-ga-in làm vợ.

40 Khi các tôi tớ của Ða-vít đến gặp A-bi-ga-in ở Cạt-mên, họ nói với bà, “Ða-vít sai chúng tôi đến gặp bà để xin bà làm vợ ông ấy.” 41 Bà đứng dậy, rồi sấp mình xuống mặt đất và nói, “Tôi đây là một nữ tỳ của người, một đầy tớ để rửa chân cho các tôi tớ của chúa tôi.” 42 Ðoạn A-bi-ga-in vội vàng đứng dậy và cỡi lên một con lừa, cùng năm nữ tỳ của bà, đi theo các sứ giả của Ða-vít, và trở thành vợ của ông ta.

43 Ða-vít cũng cưới A-hi-nô-am người Giê-rê-ên, và cả hai bà đều làm vợ của ông. 44 Còn Sau-lơ, ông bắt Mi-khanh vợ của Ða-vít đem gả cho Pan-ti-ên con trai của La-ích người Ga-lim.

Ða-vít Tha Chết cho Sau-lơ Một Lần Nữa

26 Khi ấy người Xíp đến tâu với Sau-lơ tại Ghi-bê-a rằng, “Há chẳng phải Ða-vít đang trốn trên đồi Ha-ki-la, đối ngang Giê-si-môn[e] sao?” Sau-lơ bèn đứng dậy và đi xuống đồng hoang ở Xíp. Có ba ngàn quân tinh nhuệ của I-sơ-ra-ên đi với ông để tìm Ða-vít trong đồng hoang ở Xíp. Sau-lơ hạ trại trên đồi Ha-ki-la, phía bên nầy đường, đối ngang với Giê-si-môn; còn Ða-vít ở trong đồng hoang, và ông thấy Sau-lơ vào đồng hoang truy lùng ông. Ða-vít sai các thám tử đi dọ thám và biết chắc rằng Sau-lơ đã đến. Ða-vít đứng dậy và đi đến nơi Sau-lơ đã hạ trại. Ða-vít thấy chỗ nằm của Sau-lơ, và cũng thấy chỗ nằm của Áp-ne con của Ne, tổng tư lệnh quân đội. Bấy giờ Sau-lơ đang nằm ngủ trong trại, có các trại khác đóng xung quanh trại của ông. Ða-vít nói với A-hi-mê-léc người Hít-ti, và A-bi-sai con trai bà Xê-ru-gia, em trai Giô-áp, “Ai sẽ đi với tôi xuống gặp Sau-lơ trong trại?”

A-bi-sai nói, “Tôi sẽ đi xuống với ông.”

Tối hôm đó Ða-vít và A-bi-sai lẻn đến giữa trại quân; và kìa, Sau-lơ đang nằm ngủ trong trại, có cây giáo đang cắm xuống đất nơi đầu ông nằm. Áp-ne và quân lính nằm ngủ chung quanh ông. A-bi-sai nói với Ða-vít, “Ngày nay Ðức Chúa Trời đã trao kẻ thù của ông vào tay ông rồi. Bây giờ xin cho phép tôi lấy cây giáo đâm ông ta một cái, ghim ông ta xuống đất, và khỏi phải đâm lần thứ hai.”

Ða-vít nói với ông, “Chớ giết ông ta, vì có ai giết người được xức dầu của Chúa mà được xem là vô tội chăng?” 10 Ða-vít lại nói tiếp, “Có Chúa hằng sống chứng giám, chính Chúa sẽ đánh ông ấy, hay đến ngày ông ấy qua đời ông ấy sẽ chết, hay ông ta ra trận và sẽ bị tử trận. 11 Nhưng xin Chúa ngăn trở và đừng để tay tôi sát hại người được xức dầu của Chúa. Bây giờ tôi xin anh chỉ lấy cây giáo và bình nước để bên đầu ông ấy, rồi chúng ta đi.”

12 Vậy Ða-vít lấy cây giáo và bình nước để bên đầu của Sau-lơ, và hai người trốn đi. Không ai trông thấy hoặc hay biết hoặc thức dậy cả, vì họ thảy đều ngủ say, bởi Chúa đã giáng một cơn ngủ say trên họ. 13 Sau khi Ða-vít đã đi qua phía bên kia và đứng trên một ngọn đồi xa xa, hai bên cách nhau một khoảng khá xa, 14 Ða-vít gọi đoàn quân và đặc biệt Áp-ne con của Ne, và nói, “Hỡi Áp-ne, sao ông không trả lời?”

Áp-ne đáp lại và nói, “Ngươi là ai mà dám gọi đức vua thế?”

15 Ða-vít nói với Áp-ne, “Ông há không phải là một bậc anh hào sao? Trong I-sơ-ra-ên có ai được như ông chăng? Tại sao ông không bảo vệ đức vua, chúa thượng của ông? Vì có người trong dân đã đến muốn giết đức vua, chúa thượng của ông đó. 16 Về việc nầy ông đã không làm tròn bổn phận của ông rồi. Có Chúa hằng sống chứng giám, ông thật đáng chết, vì đã không bảo vệ chủ mình, người được xức dầu của Chúa. Bây giờ ông hãy xem, cây giáo của vua và bình nước để bên cạnh đầu vua nằm đâu rồi?”

17 Sau-lơ liền nhận ra tiếng của Ða-vít, bèn nói, “Ða-vít con ta, có phải đó là tiếng của con không?”

Ða-vít đáp, “Ðúng là tiếng của con, tâu đức vua, chúa thượng của con.” 18 Ông nói tiếp, “Tại sao chúa thượng lại truy đuổi tôi tớ của ngài? Con đã làm điều gì sai? Tay con đã gây nên tội lỗi gì? 19 Vậy, bây giờ, xin đức vua, chúa thượng của con, nghe đôi lời tôi tớ của ngài trình bày: Nếu Chúa đã giục lòng đức vua chống lại con, nguyện Ngài nhậm lấy của tế lễ dâng lên Ngài. Nhưng nếu đó là ý của loài người, nguyện chúng bị nguyền rủa trước mặt Chúa, vì ngày nay người ta đã đuổi con ra khỏi nơi con thừa hưởng cơ nghiệp của Chúa, mà rằng, ‘Hãy cút đi, hãy đi thờ các thần khác đi.’ 20 Vậy bây giờ, nguyện Chúa đừng để máu con đổ xuống đất trước mặt Chúa, vì vua I-sơ-ra-ên đã đi ra truy lùng một con bọ chét, như người ta đi săn chim đa đa trong núi.”

21 Bấy giờ Sau-lơ đáp, “Cha đã có tội. Hỡi Ða-vít con ta, hãy trở về, vì cha sẽ không hại con nữa đâu, bởi ngày nay con đã coi mạng sống của cha là quý. Quả thật cha đã điên rồ và sai lầm quá nhiều.”

22 Ða-vít trả lời và nói, “Ðây là cây giáo của đức vua. Xin cha sai một người trẻ qua đây lấy. 23 Cầu xin Chúa thưởng cho mỗi người tùy theo đức công chính và lòng trung thành của người ấy, vì ngày nay Chúa đã phó mạng sống của cha vào tay con, nhưng con không đưa tay ra làm hại người được xức dầu của Chúa. 24 Vì thật vậy, ngày nay, con đã coi trọng mạng sống của cha trước mặt con; cầu xin Chúa cũng coi trọng mạng sống của con trước mắt Ngài như vậy. Cầu xin Ngài giải cứu con khỏi mọi cơn hoạn nạn.”

25 Sau-lơ lại nói, “Hỡi Ða-vít con ta, con thật có phước! Con sẽ làm những việc lớn lao và sẽ thành công.” Sau đó Ða-vít tiếp tục đường mình, và Sau-lơ trở về cung điện của ông.

Ða-vít Liên Kết với Dân Phi-li-tin

27 Bấy giờ Ða-vít thầm nghĩ, “Trước sau gì mình cũng sẽ rơi vào tay Sau-lơ. Không gì tốt hơn là đi mau xuống xứ của dân Phi-li-tin; bấy giờ Sau-lơ sẽ thất vọng và sẽ không tìm kiếm mình trong khắp nước I-sơ-ra-ên nữa. Như vậy mình sẽ thoát khỏi tay ông ta.” Nghĩ thế, Ða-vít bèn đứng dậy, cùng với sáu trăm người theo ông, đến với A-kích con trai Ma-óc, vua Gát. Vậy Ða-vít ở với A-kích tại Gát. Ða-vít và những người theo ông ai nấy đều dẫn theo gia đình mình. Ða-vít dẫn theo hai vợ, A-hi-nô-am người Giê-rê-ên, và A-bi-ga-in người Cạt-mên, góa phụ của Na-banh. Người ta báo cho Sau-lơ hay rằng Ða-vít đã trốn đến Gát, nên ông không truy lùng ông ấy nữa. Ða-vít nói với A-kích, “Nếu tôi được ơn trước mắt ngài, xin cho tôi một nơi trong một thành nhỏ nào ở miền quê trong đất nước của ngài, để tôi ở tại đó, vì làm sao tôi tớ ngài có thể ở với ngài trong hoàng thành được?” Vậy hôm đó A-kích ban cho ông Thành Xích-lắc. Vì thế Xích-lắc thuộc về các vua Giu-đa cho đến ngày nay.

Vả, cho đến lúc ấy, Ða-vít đã ở trong xứ của dân Phi-li-tin được một năm và bốn tháng. Ða-vít và những người theo ông đi lên cướp phá các dân Ghê-sua, dân Ghi-xi, và dân A-ma-léc. Ðó là những dân từ xưa vẫn sống ở các miền đi[f] từ Su-rơ đến xứ Ai-cập. Khi Ða-vít tấn công nơi nào trong các xứ đó, ông không chừa một người đàn ông hay đàn bà nào sống sót. Ông cướp đi tất cả chiên, bò, lừa, lạc đà, và quần áo, rồi trở về, và đến gặp A-kích. 10 Nếu A-kích hỏi, “Hôm nay ngươi đã đi đánh phá ở đâu?” thì Ða-vít đáp, “Tôi đi đánh phá ở miền nam của Giu-đa,” hoặc “ở miền nam của Giê-ra-mê-ên,” hoặc “ở miền nam của dân Kê-ni.” 11 Ða-vít không chừa một người nào dù nam hay nữ sống sót, để đem về trong xứ Gát, vì ông bảo, “Kẻo chúng nói cho dân ấy biết mình đã làm gì ở đâu.” Vậy Ða-vít cứ làm như thế trong suốt thời gian ông tá túc tại xứ Phi-li-tin. 12 Vì thế A-kích rất tin Ða-vít; ông nói, “Hắn đã làm cho dân I-sơ-ra-ên, dân tộc của hắn, ghê tởm hắn. Như vậy hắn sẽ làm tôi cho ta vĩnh viễn.”

Footnotes

  1. I Sa-mu-ên 25:17 nt: con của Bê-li-an (1 Côr 6:15)
  2. I Sa-mu-ên 25:25 Nebalah nghĩa là điên gàn (Nabal tên riêng)
  3. I Sa-mu-ên 25:29 nt: Ngài
  4. I Sa-mu-ên 25:30 nt: Ngài
  5. I Sa-mu-ên 26:1 ctd: đồng hoang, hoang địa, đồng vắng, sa mạc
  6. I Sa-mu-ên 27:8 nt: nếu bạn đi