Add parallel Print Page Options

Sau-lơ bị gạt bỏ khỏi ngôi vua

15 Sa-mu-ên bảo Sau-lơ, “Ta là người mà CHÚA sai đến để bổ nhiệm ngươi làm vua trên Ít-ra-en. Bây giờ hãy nghe lời Ngài phán. Đây là lời CHÚA Toàn Năng phán: ‘Khi Ít-ra-en ra khỏi Ai-cập, quân A-ma-léc tìm cách ngăn không cho họ vào Ca-na-an. Cho nên ta sẽ trừng phạt chúng. Bây giờ hãy đi đánh dân A-ma-léc và tận diệt mọi thứ thuộc về chúng. Đừng để lại vật gì còn sống. Hãy diệt hết đàn ông, đàn bà, con trẻ, hài nhi, súc vật, chiên, lạc đà và lừa.’”

Vậy Sau-lơ tập họp quân lính tại Tê-la-im. Có hai trăm ngàn bộ binh và mười ngàn người từ Giu-đa. Rồi Sau-lơ đi đến thành A-ma-léc và đặt toán phục kích trong hố. Ông bảo người Kê-nít, “Hãy dang xa ra. Hãy tránh xa người A-ma-léc nếu không các ngươi sẽ bị ta giết chung với chúng vì các ngươi đã tỏ lòng tử tế với dân Ít-ra-en khi họ ra khỏi Ai-cập.” Vậy người Kê-nít tránh xa khỏi người A-ma-léc.

Sau đó Sau-lơ chiến thắng người A-ma-léc. Ông đánh chúng suốt từ Ha-vi-la cho đến Su-rơ, ngay biên giới Ai-cập. Ông bắt sống A-gác, vua A-ma-léc, nhưng ông dùng gươm giết sạch đạo quân của A-gác. Sau-lơ và quân đội ông để A-gác sống cùng với các con chiên tốt nhất, gia súc mập, và chiên con. Họ để những thú vật tốt sống, không muốn giết. Nhưng họ chỉ giết các con thú ốm yếu, bệnh tật, vô dụng.

Sa-mu-ên chứng tỏ Sau-lơ phạm tội

10 CHÚA liền bảo Sa-mu-ên như sau: 11 “Ta rất tiếc đã lập Sau-lơ làm vua vì người không còn theo ta hay vâng mệnh lệnh ta.” Sa-mu-ên cũng rất buồn bực cho nên ông kêu la cùng CHÚA suốt đêm.

12 Sáng sớm hôm sau Sa-mu-ên dậy ra đón Sau-lơ. Nhưng dân chúng bảo ông, “Sau-lơ đã đi Cạt-mên vì ông ta định dựng một đài kỷ niệm cho mình ở đó. Rồi ông ta sẽ đi xuống Ghinh-ganh.”

Vậy Sa-mu-ên đi xuống gặp Sau-lơ. Lúc ấy Sau-lơ vừa mới dâng phần đầu tiên của những vật ông ta cướp được từ dân A-ma-léc làm của lễ thiêu cho Chúa. [a] 13 Khi Sa-mu-ên đến gặp Sau-lơ thì Sau-lơ trình, “Cầu CHÚA ban phước cho ông! Tôi đã làm theo mệnh lệnh CHÚA.”

14 Nhưng Sa-mu-ên hỏi, “Vậy chớ tiếng bò rống và chiên be he ta nghe là gì?”

15 Sau-lơ đáp, “Các binh sĩ bắt chúng từ dân A-ma-léc. Họ giữ lại những con chiên và bò tốt nhất để dâng lên làm sinh tế cho CHÚA là Thượng Đế của ông, nhưng chúng tôi giết hết những thú khác.”

16 Sa-mu-ên bảo Sau-lơ, “Thôi! Hãy nghe lời CHÚA phán cùng ta tối qua.”

Sau-lơ thưa, “Xin ông cứ nói.”

17 Sa-mu-ên bảo, “Trước kia ngươi không là gì cả, nhưng bây giờ ngươi đã làm lãnh tụ của các chi tộc trong Ít-ra-en. CHÚA đã chỉ định ngươi làm vua trên Ít-ra-en. 18 Ngài sai ngươi thi hành một sứ mạng. Ngài bảo, ‘Hãy đi diệt hết dân gian ác đó, là dân A-ma-léc. Hãy gây chiến với chúng nó cho đến khi tuyệt diệt chúng nó.’ 19 Vậy tại sao ngươi không vâng lời CHÚA? Tại sao ngươi giữ lại những thứ tốt nhất cho mình? Tại sao ngươi làm bậy như thế?”

20 Sau-lơ biện luận, “Nhưng tôi đã vâng lời CHÚA. Tôi đã làm theo điều Ngài dặn tôi. Tôi diệt hết dân A-ma-léc, rồi mang về A-gác là vua dân đó. 21 Các binh sĩ giữ lại các con chiên và gia súc tốt nhất để dâng lên cho CHÚA, là Thượng Đế ông ở Ghinh-ganh.”

22 Sa-mu-ên trả lời, “Điều nào làm Ngài hài lòng hơn: của lễ thiêu, các sinh tế hay là vâng theo tiếng Ngài? Sự vâng lời tốt hơn của lễ. Nghe lời Thượng Đế tốt hơn dâng mỡ chiên. 23 Vì sự bất tuân cũng đáng tội như tà thuật. Tánh kiêu căng cũng có tội như thờ lạy hình tượng. Ngươi đã gạt bỏ mệnh lệnh CHÚA cho nên bây giờ CHÚA cũng gạt bỏ ngươi, không cho ngươi làm vua nữa.”

24 Sau-lơ liền thưa cùng Sa-mu-ên, “Tôi đã phạm tội. Tôi đã bất tuân mệnh lệnh CHÚA và lời dặn của ông. Tôi sợ dân chúng nên làm theo điều họ muốn. 25 Bây giờ, tôi van ông, hãy tha tội cho tôi. Xin hãy trở lại với tôi để tôi có thể thờ lạy CHÚA.”

26 Nhưng Sa-mu-ên đáp cùng Sau-lơ, “Ta không trở lại với ngươi. Ngươi đã gạt bỏ mệnh lệnh CHÚA, cho nên bây giờ CHÚA đã gạt bỏ ngươi, không cho ngươi làm vua nữa.”

27 Vừa khi Sa-mu-ên quay lưng đi thì Sau-lơ níu vạt áo Sa-mu-ên, nên áo rách ra. 28 Sa-mu-ên bảo ông, “Hôm nay CHÚA đã xé nước Ít-ra-en ra khỏi ngươi như vậy và trao cho một người láng giềng ngươi tốt hơn ngươi. 29 CHÚA là Đấng Hằng hữu của Ít-ra-en. Ngài không nói dối cũng không đổi ý. Ngài không phải là loài người mà đổi ý.”

30 Sau-lơ đáp, “Tôi đã phạm tội. Nhưng xin ông hãy tôn trọng tôi trước mặt các bô lão của dân tôi và trước mặt cả dân Ít-ra-en. Hãy trở lại cùng tôi để tôi có thể thờ lạy CHÚA là Thượng Đế ông.” 31 Vậy Sa-mu-ên trở lại cùng Sau-lơ và Sau-lơ thờ lạy CHÚA.

32 Sa-mu-ên bảo, “Hãy mang vua A-gác vua dân A-ma-léc đến đây.”

A-gác đến cùng Sa-mu-ên trong khi bị xiềng và mừng thầm, “Sự đe dọa tính mạng mình chắc qua rồi.” [b]

33 Nhưng Sa-mu-ên bảo ông, “Gươm của ngươi đã làm các bà mẹ mất con mình. Bây giờ mẹ ngươi cũng không còn con nữa.” Sa-mu-ên phanh thây A-gác trước mặt CHÚA tại Ghinh-ganh.

34 Rồi Sa-mu-ên lên đường trở về Ra-ma, còn Sau-lơ trở về nhà mình ở Ghi-bê-a. 35 Sau đó cho đến mãn đời, Sa-mu-ên không còn gặp Sau-lơ nữa, nhưng ông rất buồn vì Sau-lơ. Còn CHÚA cũng ân hận đã lập Sau-lơ làm vua trên Ít-ra-en.

Sa-mu-ên đi đến Bết-lê-hem

16 CHÚA bảo Sa-mu-ên, “Ngươi ân hận về Sau-lơ cho đến chừng nào? Ta đã gạt bỏ không cho nó làm vua trên Ít-ra-en nữa. Hãy đổ dầu đầy sừng [c] của ngươi và ra đi. Ta sai ngươi đến Gie-xê ở Bết-lê-hem, vì ta đã chọn một trong các con trai người làm vua.”

Nhưng Sa-mu-ên thưa, “Nếu tôi đi mà Sau-lơ biết được, ông ta sẽ tìm cách giết tôi.”

CHÚA bảo, “Hãy mang một con bò con theo ngươi và nói, ‘Ta đến dâng của lễ cho CHÚA.’ Hãy mời Gie-xê tham dự vào của lễ. Rồi ta sẽ bảo ngươi biết phải làm gì. Ngươi phải bổ nhiệm người mà ta sẽ chỉ định.”

Sa-mu-ên làm theo y như điều CHÚA dặn. Khi ông đến Bết-lê-hem thì các bô lão trong thành run sợ. Họ gặp và hỏi ông, “Mọi sự đều bình yên không ông?”

Sa-mu-ên đáp, “Mọi việc đều bình yên. Ta đến để dâng của lễ cho CHÚA. Hãy biệt riêng mình ra thánh cho CHÚA và đến dâng của lễ với ta.” Rồi ông biệt riêng các con trai Gie-xê ra cho CHÚA và mời họ đến dâng của lễ.

Khi họ đến, Sa-mu-ên thấy Ê-li-áp liền nghĩ thầm, “Chắc CHÚA chọn người nầy, kẻ đang đứng trước mặt Ngài.”

Nhưng CHÚA bảo Sa-mu-ên, “Đừng xem tướng tá đẹp trai của Ê-li-áp hay tầm vóc cao ráo của nó vì ta không chọn nó. Thượng Đế không nhìn như loài người nhìn. Loài người nhìn bên ngoài nhưng Thượng Đế nhìn trong lòng.”

Rồi Gie-xê gọi A-bi-na-đáp, bảo đi qua trước mặt Sa-mu-ên. Nhưng Sa-mu-ên nói, “CHÚA cũng không chọn anh nầy.”

Rồi Gie-xê bảo Sam-ma đi qua nhưng Sa-mu-ên nói, “Không, CHÚA không chọn anh nầy.”

10 Gie-xê bảo bảy con trai mình đi qua trước mặt Sa-mu-ên nhưng Sa-mu-ên nói, “CHÚA không chọn ai trong mấy người nầy.”

11 Rồi Sa-mu-ên hỏi Gie-xê, “Ông chỉ có bấy nhiêu con trai đây thôi sao?”

Gie-xê đáp, “Tôi còn đứa út nữa nhưng nó đang chăn chiên.”

Sa-mu-ên bảo, “Hãy cho gọi nó đến. Chúng ta sẽ không ăn cho đến khi nó đến.”

12 Vậy Gie-xê cho gọi con trai út vào. Anh ta tốt tướng, khỏe mạnh [d] và đẹp trai.

CHÚA bảo Sa-mu-ên, “Hãy bổ nhiệm nó vì nó là người ta chọn.”

13 Sa-mu-ên liền lấy chai đựng dầu ô liu và đổ trên đầu con trai út của Gie-xê trước mặt các người anh. Từ hôm đó trở đi Thần Linh của CHÚA hành động trên Đa-vít. Còn Sa-mu-ên lên đường trở về Ra-ma.

Đa-vít phục vụ Sau-lơ

14 Nhưng Thần Linh CHÚA vừa rời khỏi Sau-lơ thì liền có một ác thần từ CHÚA quấy rối ông. 15 Các tôi tớ Sau-lơ bảo ông, “Nầy, một ác thần từ Thượng Đế đang quấy rối bệ hạ. 16 Cho phép chúng tôi đi tìm người biết chơi đờn cầm. Khi ác thần từ Thượng Đế quấy rối bệ hạ thì người đó sẽ gảy đờn, bệ hạ sẽ thấy dễ chịu hơn.”

17 Vậy Sau-lơ bảo các đầy tớ, “Hãy tìm người gảy đờn thật giỏi mang đến đây cho ta.”

18 Một trong các đầy tớ thưa, “Tôi thấy một con trai của Gie-xê ở Bết-lê-hem chơi đờn cầm rất hay. Anh ta cũng can đảm và bạo dạn nữa. Anh ăn nói giỏi, cao ráo. CHÚA ở cùng anh ta.”

19 Sau-lơ sai sứ giả đến bảo Gie-xê, “Cho Đa-vít con trai ngươi đang chăn chiên đến với ta.”

20 Vậy Gie-xê chất lên lưng lừa bánh mì, bầu da đựng đầy rượu, một con dê con gởi theo Đa-vít con mình để biếu Sau-lơ. 21 Khi Đa-vít đến cùng Sau-lơ thì bắt tay phục vụ người ngay. Sau-lơ thích Đa-vít lắm cho nên cắt anh làm người vác áo giáp mình. 22 Sau-lơ nhắn với Gie-xê rằng, “Hãy để cho Đa-vít ở đây phục vụ ta vì ta thích nó lắm.”

23 Khi ác thần từ Thượng Đế quấy nhiễu Sau-lơ thì Đa-vít liền lấy đàn ra gảy. Ác thần liền lìa khỏi Sau-lơ, ông cảm thấy dễ chịu hơn.

Đa-vít và Gô-li-át

17 Người Phi-li-tin tập họp quân sĩ để gây chiến. Họ họp lại Xô-cô trong xứ Giu-đa và đóng quân ở Ê-phe Đa-mim, nằm giữa Xô-cô và A-xê-ca.

Sau-lơ và quân Ít-ra-en tập họp tại thung lũng Ê-la và đóng quân ở đó, giàn trận chiến đấu chống quân Phi-li-tin. Quân Phi-li-tin kiểm soát một ngọn đồi còn quân Ít-ra-en kiểm soát ngọn đồi đối diện, ở giữa là thung lũng.

Quân Phi-li-tin có một dũng sĩ từ miền Gát tên Gô-li-át. Hắn ta cao chín bộ, một tấc. Hắn từ trại quân Phi-li-tin đi ra đầu đội mũ đồng và mặc áo giáp đồng nặng một trăm hai mươi lăm cân. Hắn cũng mang các miếng che bằng đồng quanh bắp chân và sau lưng mang một cây giáo bằng đồng. Cán gỗ của cây giáo lớn của hắn to như cây đòn của thợ dệt, và lưỡi giáo cân nặng khoảng mười lăm cân. Hắn có viên sĩ quan mang khiên cho hắn đi trước.

Gô-li-át đứng kêu to lên cùng các binh sĩ Ít-ra-en rằng, “Sao các ngươi giàn trận ra làm gì? Ta là người Phi-li-tin, các ngươi là tôi tớ Sau-lơ! Hãy chọn một người trong các ngươi ra chiến đấu với ta. Nếu hắn đánh và giết ta thì chúng ta sẽ làm tôi tớ các ngươi. Nhưng nếu ta giết hắn thì các ngươi sẽ làm tôi tớ chúng ta.”

10 Rồi hắn tiếp, “Hôm nay ta đứng thách thức đạo quân Ít-ra-en! Hãy đưa một người trong các ngươi ra đối địch với ta!”

11 Sau-lơ và quân Ít-ra-en nghe lời thách thức của người Phi-li-tin đều khiếp đảm.

Đa-vít ra tiền tuyến

12 Đa-vít là con Gie-xê, người Ép-ra-im, thuộc Bết-lê-hem xứ Giu-đa. Gie-xê có tám con trai. Trong thời Sau-lơ làm vua thì Gie-xê đã già rồi. 13 Ba con trai lớn của Gie-xê đã đi theo Sau-lơ ra mặt trận. Con trai cả là Ê-li-áp, con thứ nhì là A-bi-na-đáp, và con thứ ba là Sam-ma. 14 Đa-vít là con út. Ba con trai lớn của Gie-xê đi theo Sau-lơ, 15 nhưng Đa-vít đi tới lui từ Sau-lơ về Bết-lê-hem, nơi ông chăn chiên cho cha mình.

16 Suốt bốn mươi ngày cứ mỗi sáng mỗi chiều người Phi-li-tin đi ra đứng trước đạo quân Ít-ra-en.

17 Gie-xê bảo Đa-vít, “Con hãy mang nửa hộc gạo rang và mười ổ bánh mì đến cho các anh con trong trại quân. 18 Ngoài ra cũng mang theo mười miếng phó mát cho viên chỉ huy và cho các anh con. Xem thử các anh con ra sao rồi mang về cho cha bằng cớ gì để thấy chúng nó bình yên. 19 Sau-lơ, các anh con và quân ngũ Ít-ra-en ở trong thung lũng Ê-la, đang đánh nhau với quân Phi-li-tin.”

20 Sáng sớm hôm sau Đa-vít giao bầy chiên lại cho một người chăn khác rồi mang thức ăn và ra đi theo như Gie-xê dặn bảo. Khi Đa-vít đến trại thì đạo quân đang giàn thế trận, hò hét vang dậy. 21 Người Ít-ra-en và người Phi-li-tin giàn quân ra đối diện nhau sẵn sàng lâm chiến.

22 Đa-vít giao thức ăn cho một người giữ thực phẩm rồi chạy ra hàng quân để nói chuyện với các anh mình. 23 Trong khi đang nói chuyện với họ thì Gô-li-át, dũng sĩ người Phi-li-tin, gốc ở Gát, đi ra. Hắn la hét nghịch dân Ít-ra-en như thường lệ, Đa-vít nghe thấy.

24 Khi quân Ít-ra-en thấy Gô-li-át thì hoảng hốt bỏ chạy. 25 Họ bảo nhau, “Nhìn hắn kìa! Hắn cứ đi ra thách thức quân Ít-ra-en. Ai giết được hắn thì vua sẽ thưởng cho nhiều tiền lắm. Ai giết được hắn thì vua sẽ gả con gái và miễn thuế cho gia đình người trong cả Ít-ra-en.”

26 Đa-vít hỏi mấy người đứng gần đó, “Ai giết được người Phi-li-tin nầy và cất sự sỉ nhục ra khỏi Ít-ra-en thì được thưởng gì? Tên Phi-li-tin không chịu cắt dương bì nầy là ai mà phách tướng như vậy? Hắn tưởng hắn có thể bêu xấu đạo quân của Thượng Đế hằng sống à?”

27 Các người Ít-ra-en thuật lại cho Đa-vít phần thưởng của người giết được Gô-li-át. 28 Khi Ê-li-áp, anh cả Đa-vít nghe ông nói chuyện với các quân sĩ thì nổi giận với Đa-vít. Ông hỏi, “Mầy tới đây làm gì? Ai lo cho mấy con chiên của mầy trong sa mạc? Tao biết lòng mầy tự phụ và gian ác. Mầy chỉ muốn xuống đây để xem đánh nhau thôi.”

29 Đa-vít hỏi lại, “Tôi có làm gì đâu? Nói chuyện cũng không được sao?” 30 Rồi ông quay sang những người khác và lặp lại câu hỏi thì họ cũng trả lời y như trước.

31 Nhưng có người thuật lại cho Sau-lơ nghe lời Đa-vít nói cho nên Sau-lơ cho gọi Đa-vít đến. 32 Đa-vít trấn an Sau-lơ, “Xin đừng ai nản lòng. Tôi, kẻ tôi tớ vua, sẽ đi chiến đấu cùng tên Phi-li-tin nầy!”

33 Sau-lơ đáp, “Con không thể nào đi ra đánh tên Phi-li-tin được đâu. Con chỉ là đứa con nít còn Gô-li-át đã là chiến sĩ từ khi còn trẻ.”

34 Nhưng Đa-vít thưa cùng Sau-lơ, “Kẻ tôi tớ vua xưa nay chăn chiên cho cha tôi. Khi có sư tử hay gấu đến tha chiên đi khỏi bầy, 35 thì tôi liền rượt theo. Tôi đánh và giật con chiên ra khỏi miệng nó. Nếu nó nhào đến tấn công tôi thì tôi nắm bờm nó, đánh giết nó. 36 Tôi, kẻ tôi tớ vua đã giết sư tử lẫn gấu! Tên Phi-li-tin không chịu cắt dương bì nầy cũng như các con thú đó thôi, vì nó dám nhục mạ đạo quân của Thượng Đế hằng sống. 37 CHÚA đã cứu tôi khỏi sư tử và gấu thì Ngài là Đấng sẽ cứu tôi khỏi tên Phi-li-tin nầy.”

Sau-lơ bảo Đa-vít, “Thôi con đi, cầu CHÚA ở cùng con.” 38 Sau-lơ lấy áo mình mặc cho Đa-vít. Vua cũng lấy mũ sắt đội lên đầu Đa-vít và cho Đa-vít mặc áo giáp. 39 Đa-vít đeo gươm của Sau-lơ và tập đi thử nhưng không quen các thứ áo giáp Sau-lơ mặc cho mình.

Ông bảo Sau-lơ, “Tôi mặc thế nầy không được vì không quen.” Rồi Đa-vít cởi hết các thứ ấy ra. 40 Cậu chỉ cầm cây gậy trong tay và chọn năm viên sỏi láng nơi suối bỏ vào trong túi chăn chiên của mình và lấy cái ná xong đi ra đối đầu tên Phi-li-tin.

Đa-vít giết Gô-li-át

41 Ngay lúc đó tên Phi-li-tin cũng tiến tới giáp mặt Đa-vít. Tên lính vác khiên cho hắn đi trước hắn. 42 Khi Gô-li-át nhìn Đa-vít thấy ông chỉ là chú bé [e], khỏe mạnh [f] và đẹp trai thì khinh thường. 43 Hắn hỏi, “Bộ mầy cho tao là chó hay sao mà cầm gậy đến với tao?” Rồi nó nhân danh các thần mình mà chửi rủa Đa-vít. 44 Hắn bảo Đa-vít, “Đến đây. Tao sẽ ban thây mầy cho chim trời và muông thú ăn!”

45 Nhưng Đa-vít bảo hắn, “Ngươi đến với ta cầm gươm và hai cây giáo. Nhưng ta đến với ngươi nhân danh CHÚA Toàn Năng, Thượng Đế của đạo quân Ít-ra-en! Ngươi đã dám nhục mạ Ngài. 46 Hôm nay CHÚA sẽ trao ngươi vào tay ta, ta sẽ giết và cắt đầu ngươi. Bữa nay ta sẽ ban thây quân Phi-li-tin cho chim trời và muông thú ăn. Rồi cả thế giới sẽ biết rằng trong Ít-ra-en có một Thượng Đế! 47 Mọi người có mặt đây sẽ biết rằng CHÚA không cần gươm hay giáo để giải cứu con người. Trận mạc thuộc về Ngài, và Ngài sẽ trao ngươi vào tay ta.”

48 Trong khi Gô-li-át đang tiến tới để tấn công Đa-vít thì Đa-vít chạy nhanh tới để nghênh chiến với hắn.

49 Anh ta thò tay trong túi lấy ra một viên sỏi bỏ vào ná bắn. Viên đá đập trúng ngay và lọt sâu vào trán tên Phi-li-tin. Gô-li-át té úp mặt xuống đất.

50 Thế là Đa-vít đánh thắng tên Phi-li-tin bằng cái ná và hòn sỏi. Ông đánh giết hắn mà không có gươm trong tay. 51 Rồi Đa-vít chạy đến đứng bên thây của hắn. Ông rút gươm của Gô-li-át ra khỏi vỏ và cắt đầu hắn.

Khi quân Phi-li-tin thấy dũng sĩ mình đã chết liền quay lưng bỏ chạy tán loạn. 52 Các người Ít-ra-en và Giu-đa hò hét đuổi theo quân Phi-li-tin suốt cho đến cổng thành Gát và cổng Éc-rôn. Xác quân Phi-li-tin nằm la liệt trên đường Sa-a-ra-im cho đến Gát và Éc-rôn. 53 Sau khi rượt đuổi quân Phi-li-tin thì quân Ít-ra-en quay trở lại cướp phá trại quân của chúng.

54 Đa-vít mang đầu Gô-li-át về Giê-ru-sa-lem và cất vũ khí hắn trong lều mình.

Sau-lơ bắt đầu sợ Đa-vít

55 Khi Sau-lơ thấy Đa-vít đi ra đối đầu với Gô-li-át liền hỏi Áp-ne, tư lệnh quân đội mình rằng, “Áp-ne, cha của cậu đó là ai vậy?”

Áp-ne đáp, “Tâu vua, tôi không biết.”

56 Vua bảo, “Tìm xem thử cậu ta là con ai.”

57 Đa-vít trở về sau khi giết Gô-li-át thì Áp-ne đưa cậu ta đến Sau-lơ. Lúc đó Đa-vít vẫn đang xách đầu của Gô-li-át trong tay.

58 Sau-lơ hỏi cậu, “Nầy cậu, cậu là con ai?”

Đa-vít thưa, “Tôi là con của Gie-xê kẻ tôi tớ vua ở Bết-lê-hem.”

Footnotes

  1. I Sa-mu-ên 15:12 Sau-lơ vừa mới … cho Chúa Câu nầy trích trong bản cổ Hi-lạp.
  2. I Sa-mu-ên 15:32 Sự đe dọa … qua rồi Bản cổ Hi-lạp ghi “Lối đối xử nầy còn tệ hơn là cái chết nữa.”
  3. I Sa-mu-ên 16:1 sừng Sừng của thú vật thường rỗng ruột và dùng làm chai đựng dầu.
  4. I Sa-mu-ên 16:12 khỏe mạnh Bản Hê-bơ-rơ ghi “hồng hào,” hay “tóc hung hung đỏ.”
  5. I Sa-mu-ên 17:42 chú bé Hay “thiếu niên” hoặc “người trợ giúp chiến sĩ.”
  6. I Sa-mu-ên 17:42 khỏe mạnh Bản Hê-bơ-rơ ghi “hồng hào,” hay “tóc hung hung đỏ.”

Sau-lơ Ðánh Bại Quân A-ma-léc Nhưng Tha Mạng Cho A-ga

15 Sa-mu-ên nói với Sau-lơ, “Chúa đã sai tôi xức dầu cho ngài để ngài làm vua trên dân của Chúa, tức trên dân I-sơ-ra-ên. Vậy bây giờ xin ngài lắng nghe lời của Chúa: Chúa các đạo quân phán thế nầy, ‘Ta sẽ phạt A-ma-léc về những gì nó đã làm cho dân I-sơ-ra-ên, vì nó đã chận đường dân I-sơ-ra-ên khi dân I-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập. Vậy bây giờ hãy đi tấn công dân A-ma-léc và tuyệt diệt tất cả những gì chúng có, chớ chừa lại chi cả. Hãy tiêu diệt cả đàn ông lẫn đàn bà, trẻ em và trẻ thơ còn đang bú, bò và chiên, lạc đà và lừa.’”

Vậy Sau-lơ tập họp dân quân và điểm quân ở Tê-la-im. Có hai trăm ngàn bộ binh và mười ngàn người Giu-đa tề tựu. Sau-lơ kéo quân đến thành của dân A-ma-léc và mai phục trong thung lũng. Ðoạn Sau-lơ báo cho người Kê-ni biết, “Hãy ra đi, hãy rời khỏi dân A-ma-léc, kẻo ta sẽ diệt các ngươi chung với chúng. Vì các ngươi đã lấy lòng tử tế đối xử với dân I-sơ-ra-ên khi họ ra khỏi Ai-cập.” Vậy dân Kê-ni rời khỏi dân A-ma-léc. Sau-lơ đánh bại dân A-ma-léc từ Ha-vi-la cho đến Su-rơ, ở về phía đông của Ai-cập. Ông cũng bắt sống A-ga vua dân A-ma-léc, và dùng gươm tiêu diệt toàn dân ấy. Nhưng Sau-lơ và dân chừa mạng của A-ga lại, cùng với những con thú béo nhất trong các đàn chiên, bò, bò sữa, chiên con, và mọi vật gì tốt đẹp; họ không tiêu diệt chúng. Nhưng những gì rẻ tiền và không giá trị, họ đều diệt sạch.

10 Bấy giờ có lời của Chúa đến với Sa-mu-ên, 11 “Ta lấy làm ân hận đã lập Sau-lơ làm vua, vì nó đã quay lưng lìa bỏ Ta, và không làm theo những điều Ta truyền.” Ðiều đó đã làm đau lòng Sa-mu-ên, và cụ kêu van với Chúa suốt đêm đó. 12 Sáng hôm sau, Sa-mu-ên thức dậy sớm để ra đón Sau-lơ. Người ta báo cho Sa-mu-ên rằng, “Sau-lơ đã đến Cạt-mên để lập một đài kỷ niệm cho ông ta, rồi trở lại, đi ngang qua đây, mà xuống Ghinh-ganh rồi.”

13 Vì thế Sa-mu-ên đến đó gặp Sau-lơ. Sau-lơ nói với cụ, “Xin Chúa ban phước cho cụ. Tôi đã thi hành xong mạng lịnh của Chúa.”

14 Nhưng Sa-mu-ên đáp, “Thế tiếng gì tôi nghe giống như tiếng của chiên kêu và tiếng bò rống vậy?”

15 Sau-lơ đáp, “Ðó là những chiến lợi phẩm dân đã lấy của dân A-ma-léc đem về, bởi vì dân muốn chừa lại những con chiên và con bò béo nhất để làm những con vật hiến tế dâng lên Chúa, Ðức Chúa Trời của cụ; còn những con khác, chúng tôi đã giết sạch cả rồi.”

16 Sa-mu-ên nói với Sau-lơ. “Xin ngài đừng nói nữa. Ðể tôi nói cho ngài nghe những gì Chúa đã nói với tôi đêm qua.”

Ông bảo cụ, “Xin cụ cứ nói.”

17 Sa-mu-ên nói, “Khi ngài còn nhận biết mình là một người không ra gì, há chẳng phải ngài là thủ lãnh của các chi tộc I-sơ-ra-ên sao? Há chẳng phải Chúa đã xức dầu chọn ngài làm vua trên dân I-sơ-ra-ên sao? 18 Nay Chúa sai ngài đi thi hành một sứ mạng và đã truyền, ‘Hãy đi, tiêu diệt hoàn toàn phường tội lỗi, dân A-ma-léc; hãy đánh chúng cho đến khi chúng bị tiêu diệt hoàn toàn.’ 19 Thế nhưng tại sao ngài không vâng theo tiếng Chúa? Sao ngài lại xông vào các chiến lợi phẩm mà làm điều tội lỗi trước mắt Chúa?”

20 Sau-lơ nói với Sa-mu-ên, “Nhưng tôi có vâng theo lời Chúa mà. Tôi đã thực thi sứ mạng Chúa đã sai tôi đi. Tôi đã đem A-ga vua A-ma-léc về đây, và tôi đã tiêu diệt toàn dân A-ma-léc rồi. 21 Nhưng dân chỉ lấy mấy chiến lợi phẩm nầy, tức những con chiên và con bò béo nhất mà đáng lý chúng cũng phải bị diệt, để làm những con vật hiến tế dâng lên Chúa, Ðức Chúa Trời của cụ, ở Ghinh-ganh đấy thôi.”

22 Bấy giờ Sa-mu-ên nói,

Chúa há sẽ vui về của lễ thiêu và các con vật hiến tế bằng vui về việc vâng lời Ngài sao?
Nầy, sự vâng lời tốt hơn vật hiến tế,
Sự nghe theo tốt hơn mỡ các chiên đực.
23 Vì tội phản loạn cũng nặng như tội tin bói toán;
Và tánh ương ngạnh cũng đáng tội như tội thờ thần tượng.
Bởi vì ngài đã gạt bỏ lời Chúa,
Nên Chúa[a] cũng gạt bỏ ngài khỏi chức vụ làm vua.”

24 Bấy giờ Sau-lơ nói với Sa-mu-ên, “Tôi đã phạm tội. Tôi đã vi phạm lệnh của Chúa và lời của cụ, vì tôi sợ dân nên đã làm theo lời họ. 25 Vậy bây giờ xin cụ tha lỗi cho tôi, và trở lại với tôi, để tôi có thể thờ phượng Chúa.”

26 Nhưng Sa-mu-ên nói với Sau-lơ, “Tôi sẽ không trở lại với ngài, vì ngài đã gạt bỏ lời Chúa, và Chúa cũng đã gạt bỏ ngài khỏi chức vụ làm vua trên I-sơ-ra-ên rồi.”

27 Vừa khi Sa-mu-ên quay lưng bỏ đi, Sau-lơ đưa tay ra nắm lấy vạt áo choàng của cụ, nên vạt áo ấy bị rách toạc. 28 Sa-mu-ên nói với ông, “Ngày nay Chúa xé rách vương quốc I-sơ-ra-ên ra khỏi ngài và trao nó cho một người lân cận của ngài, một người tốt hơn ngài. 29 Vả lại, Ðấng Vinh Hiển của I-sơ-ra-ên không bao giờ nói dối và cũng không ăn năn, vì Ngài chẳng phải phàm nhân mà ăn năn.”

30 Sau-lơ nói, “Tôi đã phạm tội, nhưng bây giờ xin cụ tôn trọng tôi trước mặt các trưởng lão của dân tôi và trước mặt dân quân I-sơ-ra-ên; xin cụ trở lại với tôi để tôi có thể thờ phượng Chúa, Ðức Chúa Trời của cụ.” 31 Vậy Sa-mu-ên trở lại với Sau-lơ, và Sau-lơ thờ phượng Chúa.

32 Bấy giờ Sa-mu-ên nói, “Hãy đem A-ga vua dân A-ma-léc đến cho tôi.” Vậy A-ga tiến đến trước mặt cụ với vẻ mặt hí hửng. A-ga nói, “Chắc chắn nỗi cay đắng của cái chết đã qua rồi.” 33 Nhưng Sa-mu-ên nói,

“Như gươm của ngươi đã làm cho bao nhiêu người mẹ mất con,
Thì ở giữa vòng những người mẹ, mẹ của ngươi cũng phải bị mất con như vậy.”

Rồi Sa-mu-ên cho phân thây A-ga ra từng mảnh trước mặt Chúa tại Ghinh-ganh.

34 Sau đó Sa-mu-ên trở về Ra-ma, còn Sau-lơ đi lên nhà ông tại Ghi-bê-a, thành của Sau-lơ. 35 Sa-mu-ên không đến gặp Sau-lơ nữa cho đến ngày qua đời. Dù vậy Sa-mu-ên cứ vì Sau-lơ mà than thở mãi, và Chúa lấy làm ân hận[b] vì đã lập Sau-lơ làm vua trên I-sơ-ra-ên.

Ða-vít Ðược Xức Dầu Làm Vua

16 Bấy giờ Chúa phán với Sa-mu-ên, “Ngươi cứ vì Sau-lơ mà than thở mãi cho đến chừng nào? Ngươi có thấy Ta đã loại bỏ nó và không cho nó làm vua trên I-sơ-ra-ên nữa chăng? Hãy đổ dầu cho đầy vào chiếc sừng của ngươi và đi. Ta sai ngươi đến nhà của Giê-se người Bết-lê-hem, vì Ta đã tìm được cho Ta một người làm vua trong vòng các con trai của nó.”

Sa-mu-ên thưa, “Làm sao con có thể đi được? Nếu Sau-lơ nghe việc ấy, chắc chắn ông ấy sẽ giết con.”

Chúa đáp, “Hãy dắt một con bò cái tơ theo với ngươi và nói, ‘Tôi muốn đi dâng một con vật hiến tế lên Chúa.’ Ngươi hãy mời Giê-se đến dự cuộc tế lễ, rồi Ta sẽ chỉ cho ngươi phải làm gì. Ngươi sẽ xức dầu cho người nào Ta sẽ bảo ngươi.”

Vậy Sa-mu-ên làm theo lời của Chúa dạy. Cụ đi đến Bết-lê-hem. Khi thấy cụ đến, các trưởng lão trong thành đều run sợ. Họ hỏi, “Cụ đến đem bình an chăng?”

Cụ đáp, “Bình an. Tôi đến để dâng con vật hiến tế lên Chúa. Quý vị hãy thanh tẩy lấy mình rồi đến dự cuộc tế lễ với tôi.” Cụ cũng cho thanh tẩy Giê-se và các con trai ông ấy, và mời họ đến dự lễ.

Khi họ đến, cụ nhìn thấy ê-li-áp thì nhủ thầm, “Chắc chắn người Chúa muốn xức dầu đang đứng trước mặt Ngài đây rồi.”

Nhưng Chúa nói với Sa-mu-ên, “Ðừng chỉ nhìn vào diện mạo hoặc vóc dáng cao lớn của nó. Ta không chọn nó đâu, vì Chúa không nhìn người như loài người nhìn; loài người thấy bên ngoài, nhưng Chúa thấy trong lòng.”

Giê-se gọi A-bi-na-đáp và bảo chàng hãy đi qua trước mặt Sa-mu-ên. Cụ nói, “Chúa cũng không chọn người nầy.”

Giê-se bảo Sam-ma đi qua. Cụ nói, “Chúa cũng không chọn người nầy.”

10 Giê-se bảo bảy con trai của ông lần lượt đi qua trước mặt Sa-mu-ên. Nhưng Sa-mu-ên nói với Giê-se, “Chúa không chọn ai trong những người nầy cả.”

11 Sa-mu-ên hỏi Giê-se, “Có phải đây là tất cả các con trai của ông không?”

Ông đáp, “Thưa tôi còn một cháu út nữa, nhưng cháu nó đang chăn chiên.”

Sa-mu-ên nói với Giê-se, “Xin ông cho người ra kêu cậu ấy về. Chúng ta sẽ không ngồi xuống ăn trước khi cậu ấy đến đây.”

12 Vậy ông sai người ra đồng kêu chàng về. Vả, chàng là một thanh niên có da mặt hồng hào, đôi mắt tinh anh, và diện mạo dễ nhìn. Chúa bảo, “Hãy đứng dậy, xức dầu cho nó. Nó chính là người Ta chọn.”

13 Bấy giờ Sa-mu-ên lấy chiếc sừng đựng dầu xức cho chàng giữa sự chứng kiến của các anh chàng. Từ ngày đó trở đi Thần của Chúa ngự trên Ða-vít một cách mạnh mẽ. Sau đó Sa-mu-ên đứng dậy và trở về Ra-ma.

Ða-vít Khảy Ðàn cho Vua Sau-lơ

14 Bấy giờ Thần của Chúa rời khỏi Sau-lơ, và một ác thần từ Chúa đến quấy phá ông. 15 Bầy tôi của Sau-lơ nói với ông, “Chắc hẳn là một ác thần từ Ðức Chúa Trời đến quấy phá ngài. 16 Xin chúa của chúng tôi truyền cho bầy tôi của ngài đang ở trước mặt ngài tìm một người có tài khảy đàn,[c] để mỗi khi ác thần từ Ðức Chúa Trời đến quấy phá ngài, thì người ấy sẽ khảy đàn, và ngài sẽ cảm thấy thư giãn tâm thần.”

17 Vậy Sau-lơ nói với bầy tôi của ông, “Hãy đi, tìm cho ta một người khảy đàn hay, rồi đem người ấy về đây cho ta.”

18 Một trong các cận thần của ông trả lời và nói, “Thưa, hạ thần thấy một con trai của Giê-se người Bết-lê-hem rất có tài khảy đàn. Cậu ấy là một dũng sĩ can trường, một tay chiến sĩ, một người ăn nói khôn ngoan, mặt mày tuấn tú, và được Chúa ở cùng.”

19 Vì thế Sau-lơ sai người đến gặp Giê-se và nói, “Hãy cho Ða-vít con trai ngươi, đứa chăn giữ đàn chiên, đến phục vụ ta.”

20 Giê-se bèn bắt một con lừa, chất lên lưng nó một bao bánh và một bầu da rượu. Ông cũng bắt một con dê tơ, rồi sai Ða-vít con trai ông dẫn chúng đến biếu Sau-lơ. 21 Vậy Ða-vít đến trình diện Sau-lơ và đứng hầu trước mặt ông. Ông rất thương mến chàng, và chàng trở thành người mang binh khí cho ông. 22 Sau đó Sau-lơ sai người đến nói với Giê-se, “Ngươi hãy để Ða-vít đứng hầu trước mặt ta, vì nó rất được lòng ta.” 23 Vậy mỗi khi ác thần từ Ðức Chúa Trời đến quấy phá Sau-lơ, Ða-vít liền lấy cây hạc cầm khảy lên. Nghe tiếng đàn ấy, Sau-lơ tỉnh táo trở lại, bình phục, và ác thần lìa khỏi ông.

Ða-vít và Gô-li-át

17 Bấy giờ dân Phi-li-tin tập họp quân đội của chúng để ra trận. Chúng họp nhau gần Sô-cô, trong địa phận của Giu-đa. Chúng đóng trại tại Ê-phê Ðam-mim, khoảng giữa Sô-cô và A-xê-ca. Sau-lơ và dân I-sơ-ra-ên cũng tập họp lại. Họ đóng trại trong thung lũng Ê-la và dàn trận để đối đầu với quân Phi-li-tin. Quân Phi-li-tin đứng bên sườn núi nầy, còn quân I-sơ-ra-ên đứng bên sườn núi kia; có thung lũng ở giữa ngăn cách họ.

Từ trong trại quân Phi-li-tin một dũng sĩ vô địch đi ra. Hắn tên là Gô-li-át, quê ở Gát, người cao hơn ba mét.[d] Ðầu hắn đội mũ đồng, mình mặc áo giáp làm bằng những vảy đồng; áo giáp đồng ấy nặng trên năm mươi ký.[e] Chân hắn mang những tấm giáp bằng đồng, lưng mang một cây lao cũng bằng đồng. Cây giáo của hắn có cán to như cây trục khung cửi thợ dệt; mũi giáo bằng sắt nặng khoảng sáu ký.[f] Người mang khiên cho hắn đi trước hắn. Hắn đến đứng trước trại quân I-sơ-ra-ên, thét vào mặt họ, và nói, “Sao các ngươi ra đây để dàn trận? Ta há không phải là một người Phi-li-tin, còn các ngươi là tôi tớ của Sau-lơ sao? Hãy chọn một người trong vòng các ngươi và cho người ấy xuống đây đấu với ta. Nếu nó có thể đánh bại ta và giết được ta, chúng ta sẽ làm tôi các ngươi. Còn nếu ta thắng nó và giết nó, các ngươi sẽ làm tôi chúng ta và phục vụ chúng ta.”

10 Tên Phi-li-tin ấy nói tiếp, “Ngày nay ta thách cả đạo quân của I-sơ-ra-ên. Các ngươi hãy tìm một người để xuống đây đấu tay đôi với ta.” 11 Khi Sau-lơ và cả đạo quân I-sơ-ra-ên nghe những lời thách thức đó của tên Phi-li-tin, họ lấy làm khiếp đảm và cực kỳ sợ hãi.

12 Bấy giờ Ða-vít là con của Giê-se, một người Ép-ra-tha ở Bết-lê-hem trong đất Giu-đa. Giê-se có tám con trai. Trong thời của Sau-lơ trị vì, cụ đã già và rất cao tuổi. 13 Ba con trai lớn của Giê-se đã theo Sau-lơ ra chiến trường. Ba người con ra chiến trường tên là Ê-li-áp con đầu lòng, A-bi-na-đáp con kế, và Sam-ma con thứ ba. 14 Ða-vít là con út. Ba người con lớn đều đã theo Sau-lơ. 15 Ða-vít thường đi đi về về giữa Bết-lê-hem và nơi Sau-lơ ở để chăn bầy chiên cho cha chàng.

16 Trong suốt bốn mươi ngày, sáng nào và chiều nào tên Phi-li-tin ấy cũng ra và đứng đó.

17 Giê-se nói với Ða-vít con trai cụ, “Bây giờ con hãy lấy hai mươi[g] ký cơm sấy, mười ổ bánh, chạy đến trại quân để tiếp tế cho các anh con. 18 Con cũng hãy đem theo mười bánh làm bằng sữa bò nầy để biếu cho vị chỉ huy một ngàn quân, và xem tình hình các anh con ra sao, rồi về báo lại cho cha hay.”[h]

19 Lúc ấy Sau-lơ và tất cả dân quân I-sơ-ra-ên đang ở trong Thung Lũng Ê-la để đương đầu với quân Phi-li-tin.

20 Sáng hôm sau Ða-vít thức dậy sớm, giao bầy chiên cho một người khác giữ, lấy những thứ cần thiết, và lên đường như cha chàng đã dặn bảo. Chàng đến trại quân vừa đúng lúc quân đội hai bên đang tiến ra dàn trận và hò hét chuẩn bị tinh thần để chiến đấu. 21 Quân I-sơ-ra-ên và quân Phi-li-tin đã dàn trận, và hai đội quân đang gườm nhau.

22 Ða-vít để bao đồ cho người giữ đồ tiếp tế và chạy vào trận tuyến để chào các anh chàng. 23 Ðang khi chàng nói chuyện với họ, nầy, tên dũng sĩ vô địch người Phi-li-tin, quê ở Gát, tên Gô-li-át, từ trong hàng quân Phi-li-tin bước ra và nói những lời như trước. Ða-vít nghe rõ hết những lời ấy. 24 Còn toàn quân I-sơ-ra-ên, hễ nơi nào tên ấy xông tới, quân sĩ ở nơi đó bỏ chạy, vì họ rất sợ hắn.

25 Quân I-sơ-ra-ên nói với nhau, “Anh em thấy tên ấy đang tiến lên không? Dĩ nhiên hắn tiến lên để thách thức quân I-sơ-ra-ên. Ai giết được tên ấy, vua sẽ thưởng cho nhiều của cải, sẽ gả con gái cho, và sẽ cho nhà cha người ấy được miễn thuế trong I-sơ-ra-ên.”

26 Ða-vít hỏi người đang đứng bên cạnh chàng, “Người nào giết được tên Phi-li-tin đó và cất bỏ được sỉ nhục nầy khỏi I-sơ-ra-ên sẽ được thưởng gì? Vì tên Phi-li-tin không được cắt bì kia là ai mà dám thách thức đạo quân của Ðức Chúa Trời hằng sống như thế?” 27 Người ta cũng trả lời chàng như trước và nói, “Người nào giết được tên đó sẽ được thưởng như vậy.”

28 Khi Ê-li-áp anh cả của chàng nghe chàng nói chuyện đó với mấy người ấy, Ê-li-áp nổi giận Ða-vít và nói, “Tại sao em xuống đây? Em bỏ mấy con chiên trong đồng hoang cho ai coi? Anh biết tánh tự phụ và ngang bướng của em mà. Em xuống đây chỉ để xem người ta đánh nhau thôi.”

29 Ða-vít đáp, “Em có làm gì đâu? Em chỉ hỏi một chút thôi mà cũng không được sao?”

30 Ðoạn chàng rời khỏi anh chàng và lặp lại câu hỏi như trước. Người ta cũng trả lời chàng tương tự. 31 Có người nghe những lời Ða-vít nói và đến báo cho Sau-lơ hay. Ông truyền đem chàng đến. 32 Ða-vít tâu với Vua Sau-lơ, “Xin đừng ai ngã lòng vì tên ấy. Xin ngài cho tôi tớ ngài được ra chiến đấu với tên Phi-li-tin ấy.”

33 Sau-lơ nói với Ða-vít, “Ngươi không thể đánh nổi tên ấy đâu, vì ngươi chỉ là một đứa trẻ, còn hắn đã kinh nghiệm chiến trường từ khi còn trẻ.”

34 Nhưng Ða-vít đáp với Sau-lơ, “Tôi tớ ngài giữ bầy chiên của cha mình. Mỗi khi có sư tử hay gấu đến bắt một con chiên trong bầy 35 thì tôi tớ ngài đuổi theo nó, đánh nó, và giải thoát con chiên khỏi mồm nó. Khi nó quay lại tấn công tôi tớ ngài, thì tôi tớ ngài nắm lấy râu nó, đánh nó, và giết nó. 36 Tôi tớ ngài đã từng giết cả sư tử và gấu, thì tên Phi-li-tin không được cắt bì kia cũng sẽ đồng số phận như chúng mà thôi, vì hắn dám thách thức đạo quân của Ðức Chúa Trời hằng sống.” 37 Ða-vít nói tiếp, “Chúa là Ðấng đã cứu tôi tớ ngài khỏi móng vuốt của sư tử và khỏi móng vuốt của gấu, thì Chúa[i] cũng sẽ cứu tôi tớ ngài khỏi tay của tên Phi-li-tin kia vậy.”

Sau-lơ nói với Ða-vít, “Hãy đi, cầu xin Chúa ở với ngươi.”

38 Sau-lơ lấy binh giáp của ông mặc cho Ða-vít. Ông lấy mũ đồng của ông đội trên đầu chàng, và cũng lấy áo giáp của ông mặc cho chàng. 39 Ða-vít đeo thanh gươm vua trao cho chàng vào bộ binh giáp, rồi thử đi tới đi lui, vì chàng chưa mặc binh giáp bao giờ. Sau đó Ða-vít thưa với Vua Sau-lơ, “Tôi tớ ngài không thể đi đứng với bộ binh giáp nầy được, vì tôi tớ ngài không quen.” Rồi Ða-vít cởi chúng ra.

40 Ðoạn Ða-vít lấy cây gậy cầm trong tay và chọn năm viên đá trơn tru dưới suối, rồi bỏ chúng vào túi chăn chiên, tức cái bọc chàng đeo bên mình; còn tay kia chàng cầm chiếc trành ném đá. Chàng tiến đến gần tên Phi-li-tin. 41 Tên Phi-li-tin cũng tiến đến gần Ða-vít; người vác binh khí của hắn đi trước hắn. 42 Khi tên Phi-li-tin thấy Ða-vít, hắn khinh thường chàng, vì chàng chỉ là một người trẻ, da dẻ hồng hào, và mặt mày tuấn tú.

43 Tên Phi-li-tin nói với Ða-vít, “Bộ ta là chó sao mà ngươi cầm các cây gậy đến với ta?” Rồi tên Phi-li-tin nhân danh các thần của hắn mà nguyền rủa Ða-vít. 44 Ðoạn tên Phi-li-tin nói với Ða-vít, “Hãy lại đây để ta biến thân xác của ngươi thành thức ăn cho chim trời và thú đồng.”

45 Nhưng Ða-vít nói với tên Phi-li-tin, “Ngươi đến với ta bằng gươm, giáo, và lao, nhưng ta đến với ngươi bằng danh của Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của quân đội I-sơ-ra-ên mà ngươi đã thách thức. 46 Hôm nay Chúa sẽ phó ngươi vào tay ta. Ta sẽ đánh hạ ngươi và cắt đầu ngươi. Hôm nay ta sẽ phó xác quân Phi-li-tin làm thức ăn cho chim trời và muông thú trên đất, để cả thế giới sẽ biết rằng có Ðức Chúa Trời trong I-sơ-ra-ên. 47 Bấy giờ mọi người đang tụ họp ở đây sẽ biết rằng Chúa không cứu bằng gươm hoặc giáo, vì trận chiến nầy là của Chúa, và Ngài sẽ phó các ngươi vào tay chúng ta.”

48 Tên Phi-li-tin nổi nóng, xông tới, và xáp lại để giao chiến với Ða-vít, và Ða-vít cũng lẹ làng chạy về hướng địch quân để đối diện với tên Phi-li-tin. 49 Ða-vít thọc tay vào bọc và lấy ra một viên đá. Chàng dùng chiếc trành ném đá và ném nó trúng ngay vào trán tên Phi-li-tin. Viên đá thấu sâu vào trán hắn, khiến hắn ngã sấp mặt xuống đất. 50 Vậy Ða-vít đã thắng tên Phi-li-tin với một chiếc trành ném đá và với một viên đá. Chàng đánh bại hắn và giết hắn, dù trong tay Ða-vít không có một thanh gươm. 51 Ða-vít chạy lại, đứng trên xác của tên Phi-li-tin, rút thanh gươm của hắn ra khỏi vỏ, rồi dùng nó kết liễu đời hắn và cắt đầu hắn. Khi quân Phi-li-tin thấy dũng sĩ vô địch của chúng đã chết, chúng bỏ chạy.

52 Bấy giờ quân I-sơ-ra-ên và Giu-đa nổi lên reo hò và đuổi theo quân Phi-li-tin cho đến lối vào thung lũng và đến tận cổng Thành Éc-rôn. Quân Phi-li-tin bị thương vong và ngã chết dọc đường từ Sa-a-ra-im cho đến Gát và Éc-rôn. 53 Sau khi quân I-sơ-ra-ên đã rượt đuổi quân Phi-li-tin, họ quay trở lại cướp phá các trại của chúng. 54 Ða-vít lấy đầu của tên Phi-li-tin và đem về Giê-ru-sa-lem; còn các khí giới của hắn, chàng để trong lều của mình.

55 Vả, khi Sau-lơ nhìn thấy Ða-vít đi ra chiến đấu với tên Phi-li-tin, ông hỏi Áp-ne, tướng chỉ huy quân đội của ông, “Áp-ne, cậu thiếu niên đó là con của ai thế?”

Áp-ne đáp, “Tâu đức vua, tôi xin lấy mạng sống của ngài mà thề, tôi không biết.”

56 Vua bảo, “Hãy hỏi xem, cậu thiếu niên ấy là con của ai?”

57 Khi Ða-vít đã giết chết tên Phi-li-tin và trở lại, Áp-ne ra đón chàng và dẫn chàng đến gặp Sau-lơ, trong tay chàng vẫn còn xách cái đầu của tên Phi-li-tin. 58 Vua Sau-lơ hỏi chàng, “Hỡi người trai trẻ, ngươi là con của ai?”

Ða-vít đáp, “Thưa, tôi là con của Giê-se đầy tớ ngài, dân ở Bết-lê-hem.”

Footnotes

  1. I Sa-mu-ên 15:23 nt: Ngài
  2. I Sa-mu-ên 15:35 nt: thở ra, thở dài
  3. I Sa-mu-ên 16:16 nt: khảy hạc cầm
  4. I Sa-mu-ên 17:4 nt: 6 cubits và 1 span
  5. I Sa-mu-ên 17:5 nt: 5.000 shekels (sê-ken)
  6. I Sa-mu-ên 17:7 nt: 600 shekels
  7. I Sa-mu-ên 17:17 nt: một ê-pha, khoảng 22 lít
  8. I Sa-mu-ên 17:18 ctd: đem vật gì của các anh con về để cha biết họ bình an
  9. I Sa-mu-ên 17:37 nt: Ngài