Añadir traducción en paralelo Imprimir Opciones de la página

Đa-vít sống với dân Phi-li-tin

27 Đa-vít nghĩ thầm, “Có ngày Sau-lơ sẽ bắt được ta. Cho nên tốt hơn ta nên thoát sang xứ Phi-li-tin. Như thế Sau-lơ sẽ không còn lùng kiếm ta trong Ít-ra-en nữa, nên ta có thể thoát khỏi tay người.”

Vậy Đa-vít cùng sáu trăm người theo mình rời Ít-ra-en đi xuống A-kích, con Ma-ốc, vua Gát. Đa-vít, những người theo cùng gia đình họ cư ngụ ở Gát với A-kích. Đa-vít mang theo hai vợ mình là A-hi-nô-am ở Ghít-rê-ên, và A-bi-ga-in ở Cạt-mên, vợ góa của Na-banh, ở Cạt-mên. Khi Sau-lơ nghe tin Đa-vít đã bỏ chạy xuống Gát thì thôi không lùng kiếm ông nữa.

Đa-vít bảo A-kích, “Nếu vua bằng lòng về tôi thì xin vua cấp cho tôi một nơi trong các thị trấn thôn quê để tôi sinh sống. Tôi đâu có cần ở trong đế đô với vua.”

Ngày đó A-kích cấp cho Đa-vít thị trấn Xiếc-lác, cho nên từ đó về sau Xiếc-lác thuộc về các vua Giu-đa.

Đa-vít sống trong xứ Phi-li-tin một năm bốn tháng.

Đa-vít và những người đi theo cướp phá dân Ghê-su-rơ, Ghiếc-xi, và A-ma-léc. Những dân nầy đã sống lâu đời trong vùng đất chạy dài đến Su-rơ và Ai-cập. Khi Đa-vít đánh chúng thì ông giết tất cả đàn ông, đàn bà, lấy chiên, bò, lừa, lạc đà, và quần áo. Rồi ông trở về cùng A-kích.

10 A-kích hỏi ông, “Hôm nay ngươi đi cướp phá nơi nào?” Rồi Đa-vít kể lại là ông đi đến miền nam Giu-đa, hay Giê-ra-miên, hoặc đất người Kê-nít. [a] 11 Đa-vít không hề mang về Gát một người đàn ông hay đàn bà còn sống vì ông nghĩ, “Nếu ta mang người sống về, chúng nó sẽ bảo, ‘Đa-vít làm như thế nầy đây.’”

Trong suốt thời gian sống ở xứ Phi-li-tin, Đa-vít thường làm như thế. 12 Cho nên A-kích tin Đa-vít và nghĩ bụng, “Chính nó tự làm cho mình trở thành ghê tởm đối với dân Ít-ra-en của nó, cho nên nó sẽ làm đầy tớ ta mãi mãi.”

Quân Phi-li-tin chuẩn bị chiến tranh

28 Về sau quân Phi-li-tin tập họp binh sĩ lại để đánh dân Ít-ra-en. A-kích bảo Đa-vít, “Anh nên biết rằng anh và những người đi theo phải gia nhập hàng ngũ ta.”

Đa-vít trả lời, “Bây giờ vua sẽ thấy tận mắt những gì tôi, kẻ tôi tớ vua, có thể làm!”

A-kích bảo, “Tốt, vậy ta cử ngươi làm cận vệ vĩnh viễn cho ta.”

Sau-lơ cầu bà bóng ở Ên-đô-rơ

Lúc ấy Sa-mu-ên đã qua đời, nên toàn dân Ít-ra-en than khóc ông. Họ chôn cất ông trong thị trấn quê nhà ông ở Ra-ma.

Sau-lơ đã trừ khử tất cả những đồng cốt và thầy bói ra khỏi xứ.

Quân Phi-li-tin tập họp lại và đóng quân ở Su-nem. Sau-lơ cũng tập họp tất cả người Ít-ra-en lại và đóng quân ở Ghinh-bô-a. Khi Sau-lơ nhìn thấy đạo quân Phi-li-tin thì đâm ra sợ hãi, tim đập thình thịch. Ông cầu nguyện cùng CHÚA nhưng Ngài không trả lời dù qua chiêm bao, U-rim, hay qua các nhà tiên tri. Sau-lơ liền bảo các đầy tớ, “Hãy tìm cho ta một bà đồng bóng để ta hỏi thăm về chuyện nầy.”

Các đầy tớ thưa, “Có một bà bóng ở Ên-đô-rơ.” [b]

Sau-lơ liền ăn mặc giả dạng, cùng hai cận vệ đi đến bà bóng lúc ban đêm. Sau-lơ bảo bà, “Hãy cầu một vong linh cho tôi. Triệu lên cho tôi người tôi sẽ nói tên.”

Nhưng bà ấy đáp, “Chắc ông biết điều Sau-lơ đã làm. Ông ta đã trừ khử tất cả đồng bóng và thầy bói ra khỏi xứ rồi. Bộ ông gài bẫy để giết tôi hay sao?”

10 Sau-lơ nhân danh CHÚA cam kết với người đàn bà, “Tôi hứa trong danh CHÚA là chị sẽ không gặp lôi thôi gì đâu.”

11 Người đàn bà hỏi, “Vậy ông muốn tôi triệu ai lên?”

Sau-lơ đáp, “Triệu Sa-mu-ên lên cho tôi.”

12 Khi nhìn thấy Sa-mu-ên thì người đàn bà rú lên. Bà ta bảo, “Sao ông gạt tôi? Ông là Sau-lơ!”

13 Vua trấn an người đàn bà, “Đừng sợ! Chị thấy gì?”

Người đàn bà đáp, “Tôi thấy một thần linh từ dưới đất [c] lên.”

14 Sau-lơ hỏi, “Ông ta hình dáng ra sao?”

Người đàn bà trả lời, “Ông ta là một cụ già mặc áo dài đang hiện lên.”

Lúc đó Sau-lơ biết đúng là Sa-mu-ên liền cúi mọp xuống đất. 15 Sa-mu-ên hỏi Sau-lơ, “Sao ngươi quấy rầy ta, triệu ta lên làm gì?”

Sau-lơ đáp, “Tôi đang gặp khốn đốn. Quân Phi-li-tin đang tấn công tôi, Thượng Đế đã rời khỏi tôi. Ngài không trả lời tôi nữa dù qua các nhà tiên tri hay qua chiêm bao. Vì thế mà tôi cầu đến ông. Bây giờ xin ông cho tôi biết phải làm sao.”

16 Sa-mu-ên bảo, “CHÚA đã từ bỏ ngươi và trở nên kẻ thù ngươi. Vậy ngươi cầu hỏi ta làm gì? 17 Ngài thường cho ta biết trước điều Ngài sẽ làm; và hiện nay Ngài đang làm điều đó. Ngài lấy nước ra khỏi tay ngươi và giao cho một trong những láng giềng ngươi là Đa-vít. 18 Ngươi đã không vâng lời CHÚA; ngươi đã không thi hành cơn thịnh nộ của Ngài đối với dân A-ma-léc. Vì thế mà hôm nay Ngài khiến ngươi lâm hoàn cảnh nầy. 19 CHÚA sẽ trao cả Ít-ra-en lẫn ngươi vào tay dân Phi-li-tin. Ngày mai ngươi và các con trai ngươi sẽ ở cùng một chỗ với ta. CHÚA sẽ trao toàn thể đạo quân Ít-ra-en vào tay quân Phi-li-tin.”

20 Sau khi nghe những lời Sa-mu-ên nói thì Sau-lơ hoảng sợ té nằm dài trên đất. Vua đuối sức vì cả ngày và đêm đó chưa ăn uống gì.

21 Khi người đàn bà đến gần Sau-lơ thì thấy ông đang kinh hoàng. Bà bảo, “Nầy, tôi, kẻ tôi tớ ông đã vâng lời ông. Tôi đã liều mạng làm điều ông bảo tôi. 22 Bây giờ xin nghe tôi. Mời ông ăn món gì để ông lại sức mà lên đường.”

23 Nhưng Sau-lơ từ chối bảo rằng, “Tôi không ăn đâu.”

Tuy nhiên các đầy tớ và người đàn bà ép nài cho nên ông chịu ăn. Ông đứng lên khỏi đất và ngồi trên giường. 24 Người đàn bà có một con bò con mập liền giết nó rồi lấy bột nhồi làm bánh không men. 25 Bà bày thức ăn trước mặt họ, và tất cả đều ăn. Đêm đó họ đứng dậy ra đi.

Đa-vít trở về Xiếc-lác

29 Dân Phi-li-tin tập họp các quân sĩ tại A-phéc còn dân Ít-ra-en đóng quân gần suối Ghít-rê-ên. Các lãnh tụ Phi-li-tin đi ra theo từng toán một trăm và một ngàn người. Đa-vít và những người theo ông đi sau lưng A-kích.

Các viên chỉ huy của Phi-li-tin hỏi, “Bọn Hê-bơ-rơ nầy làm gì đây?”

A-kích giải thích, “Đây là Đa-vít, người đã phục vụ Sau-lơ, vua Ít-ra-en, nhưng nó đã ở với ta hơn một năm nay. Ta không thấy nó có điều gì xấu kể từ ngày nó bỏ Sau-lơ.”

Nhưng các vị chỉ huy Phi-li-tin nổi giận cùng A-kích và bảo, “Hãy đuổi nó về thành mà vua cấp cho nó. Nó không thể nào ra trận với chúng ta được đâu, nếu không chúng ta sẽ có một kẻ thù ngay trong doanh trại mình đó. Nó dám lập công với vua nó bằng cách giết quân ta lắm. Chính Đa-vít nầy là người mà dân Ít-ra-en nhảy múa ca hát:

‘Sau-lơ giết hàng ngàn quân thù,
    còn Đa-vít giết hàng vạn.’”

Vậy A-kích gọi Đa-vít lại bảo, “Ta lấy danh CHÚA hằng sống mà cam đoan rằng anh rất trung thành. Ta rất muốn anh phục vụ trong quân ngũ ta. Từ ngày anh đến với ta, ta không thấy anh có lỗi gì. Nhưng các lãnh tụ kia không tin tưởng anh. [d] Thôi anh đi về đi. Đừng làm điều gì phật ý các vua Phi-li-tin.”

Đa-vít hỏi, “Tôi đã làm điều gì sai quấy? Từ ngày tôi đến với vua tới nay vua có thấy tôi làm điều gian ác nào không? Sao tôi không thể đi đánh quân thù của vua và chúa tôi?”

A-kích đáp, “Ta biết anh là người tốt như thiên sứ từ Thượng Đế vậy. Tuy nhiên các vị chỉ huy Phi-li-tin bàn nhau, ‘Đừng cho Đa-vít ra trận.’ 10 Thôi sáng sớm mai anh và các đầy tớ của chủ anh hãy ra đi. Vừa rạng đông thì thức dậy lên đường.”

11 Vậy sáng sớm hôm sau Đa-vít và những người theo ông thức dậy và trở về xứ Phi-li-tin. Còn quân Phi-li-tin tiến lên Ghít-rê-ên.

Notas al pie

  1. I Sa-mu-ên 27:10 Giu-đa, Giê-ra-miên, đất người Kê-nít Đây là những vùng thuộc Ít-ra-en. Đa-vít làm cho A-kích tưởng lầm rằng Đa-vít đi đánh dân tộc mình là người Ít-ra-en.
  2. I Sa-mu-ên 28:7 Ên-đô-rơ Một thị trấn quanh vùng núi Su-nam, nơi quân Phi-li-tin đóng quân. Sau-lơ phải đi vòng quanh nơi đó để đến Ên-đô-rơ.
  3. I Sa-mu-ên 28:13 dưới đất Hay “âm phủ, chỗ người chết ở.”
  4. I Sa-mu-ên 29:6 các lãnh tụ kia không tin tưởng anh Câu nầy lấy trong bản tiêu chuẩn Hê-bơ-rơ. Bản cổ Hi-lạp ghi rằng những lãnh tụ Phi-li-tin hài lòng về Đa-vít, chỉ có những viên chỉ huy quân đội là e ngại ông ta thôi.

Ða-vít Liên Kết với Dân Phi-li-tin

27 Bấy giờ Ða-vít thầm nghĩ, “Trước sau gì mình cũng sẽ rơi vào tay Sau-lơ. Không gì tốt hơn là đi mau xuống xứ của dân Phi-li-tin; bấy giờ Sau-lơ sẽ thất vọng và sẽ không tìm kiếm mình trong khắp nước I-sơ-ra-ên nữa. Như vậy mình sẽ thoát khỏi tay ông ta.” Nghĩ thế, Ða-vít bèn đứng dậy, cùng với sáu trăm người theo ông, đến với A-kích con trai Ma-óc, vua Gát. Vậy Ða-vít ở với A-kích tại Gát. Ða-vít và những người theo ông ai nấy đều dẫn theo gia đình mình. Ða-vít dẫn theo hai vợ, A-hi-nô-am người Giê-rê-ên, và A-bi-ga-in người Cạt-mên, góa phụ của Na-banh. Người ta báo cho Sau-lơ hay rằng Ða-vít đã trốn đến Gát, nên ông không truy lùng ông ấy nữa. Ða-vít nói với A-kích, “Nếu tôi được ơn trước mắt ngài, xin cho tôi một nơi trong một thành nhỏ nào ở miền quê trong đất nước của ngài, để tôi ở tại đó, vì làm sao tôi tớ ngài có thể ở với ngài trong hoàng thành được?” Vậy hôm đó A-kích ban cho ông Thành Xích-lắc. Vì thế Xích-lắc thuộc về các vua Giu-đa cho đến ngày nay.

Vả, cho đến lúc ấy, Ða-vít đã ở trong xứ của dân Phi-li-tin được một năm và bốn tháng. Ða-vít và những người theo ông đi lên cướp phá các dân Ghê-sua, dân Ghi-xi, và dân A-ma-léc. Ðó là những dân từ xưa vẫn sống ở các miền đi[a] từ Su-rơ đến xứ Ai-cập. Khi Ða-vít tấn công nơi nào trong các xứ đó, ông không chừa một người đàn ông hay đàn bà nào sống sót. Ông cướp đi tất cả chiên, bò, lừa, lạc đà, và quần áo, rồi trở về, và đến gặp A-kích. 10 Nếu A-kích hỏi, “Hôm nay ngươi đã đi đánh phá ở đâu?” thì Ða-vít đáp, “Tôi đi đánh phá ở miền nam của Giu-đa,” hoặc “ở miền nam của Giê-ra-mê-ên,” hoặc “ở miền nam của dân Kê-ni.” 11 Ða-vít không chừa một người nào dù nam hay nữ sống sót, để đem về trong xứ Gát, vì ông bảo, “Kẻo chúng nói cho dân ấy biết mình đã làm gì ở đâu.” Vậy Ða-vít cứ làm như thế trong suốt thời gian ông tá túc tại xứ Phi-li-tin. 12 Vì thế A-kích rất tin Ða-vít; ông nói, “Hắn đã làm cho dân I-sơ-ra-ên, dân tộc của hắn, ghê tởm hắn. Như vậy hắn sẽ làm tôi cho ta vĩnh viễn.”

Chiến Tranh giữa Phi-li-tin và I-sơ-ra-ên Tái Diễn

28 Vào thuở ấy dân Phi-li-tin tập họp quân đội của họ để chuẩn bị chiến tranh, hầu đánh nhau với dân I-sơ-ra-ên. A-kích nói với Ða-vít, “Ngươi hẳn đã biết rằng ngươi và những kẻ theo ngươi sẽ đi với ta ra trận chứ?”

Ða-vít đáp với A-kích, “Dĩ nhiên ngài biết tôi tớ ngài có thể làm được gì mà.”

A-kích nói, “Tốt lắm, ta sẽ lập ngươi làm một trong những kẻ chỉ huy các cận vệ của ta mãi mãi.”

Sau-lơ Cầu Ðồng Bóng

Lúc ấy Sa-mu-ên đã qua đời, toàn dân I-sơ-ra-ên thương khóc cụ và chôn cất cụ tại Ra-ma, thành của cụ. Trong khi đó Sau-lơ đã loại trừ những kẻ đồng bóng và những kẻ cầu hồn ra khỏi xứ.

Bấy giờ quân Phi-li-tin tập họp nhau lại và đến hạ trại tại Su-nem. Sau-lơ cũng triệu tập toàn thể dân quân I-sơ-ra-ên lại và đến hạ trại tại Ghinh-bô-a. Khi Sau-lơ thấy đội quân của dân Phi-li-tin, ông sợ hãi; lòng ông quá đỗi khiếp sợ. Sau-lơ cầu hỏi ý Chúa, nhưng Ngài không đáp lời, dù là bằng giấc mơ, hoặc bằng U-rim, hoặc bằng các vị tiên tri. Sau-lơ nói với bầy tôi của ông, “Hãy tìm cho ta một bà đồng bóng để ta hỏi bà ấy.”

Bầy tôi của ông đáp, “Thưa có một bà đồng bóng ở Ên Ðô-rơ.”[b] Sau-lơ bèn cải trang và mặc y phục khác vào, rồi cùng hai vệ sĩ ra đi. Ðến tối họ tới nhà bà đồng bóng ấy. Ông nói, “Xin bà làm ơn ngồi đồng cho tôi, rồi gọi cho tôi người tôi sẽ nói tên cho bà.”

Bà ấy đáp, “Nầy, ông biết rõ Sau-lơ đã làm gì rồi; thể nào ông ấy đã diệt trừ những đồng bóng và những kẻ cầu hồn ra khỏi xứ. Tại sao ông muốn gài bẫy để hại mạng sống tôi, khiến tôi phải chết?”

10 Sau-lơ nhân danh Chúa và thề với bà ấy, “Có Chúa hằng sống chứng giám, bà sẽ không bị hình phạt gì về việc nầy.”

11 Bấy giờ người đàn bà nói, “Tôi sẽ gọi ai lên cho ông?”

Ông nói, “Hãy gọi Sa-mu-ên cho tôi.”

12 Khi bà ấy thấy Sa-mu-ên, bà la lên một tiếng lớn. Bà nói với Sau-lơ, “Tại sao ngài gạt tôi? Ngài chính là Sau-lơ đây mà!”

13 Nhà vua nói với bà, “Ðừng sợ. Bà thấy gì?”

Bà ấy nói với Sau-lơ, “Tôi thấy một thần linh từ dưới đất đi lên.”

14 Sau-lơ hỏi bà, “Người ấy hình dáng thế nào?”

Bà đáp, “Một cụ già đi lên, mình mặc áo choàng.”

Sau-lơ biết rằng đó là Sa-mu-ên, nên ông sấp mặt xuống đất và lạy. 15 Bấy giờ Sa-mu-ên nói với Sau-lơ, “Tại sao ngài quấy rầy tôi mà gọi tôi lên?”

Sau-lơ đáp, “Tôi đang ở trong tình cảnh rất khốn đốn, vì dân Phi-li-tin đang gây chiến với tôi, Ðức Chúa Trời đã lìa bỏ tôi và không trả lời tôi nữa, không nói với tôi qua các tiên tri mà cũng không qua giấc mộng. Vì thế tôi phải gọi cụ, để cụ nói cho tôi biết tôi phải làm gì.”

16 Sa-mu-ên nói, “Tại sao ngài còn hỏi tôi làm chi, khi Chúa đã rời khỏi ngài và đã trở thành kẻ thù của ngài rồi? 17 Chúa đã làm điều Ngài đã nói qua tôi. Chúa đã lấy vương quốc của ngài mà ban cho Ða-vít kẻ lân cận của ngài. 18 Bởi vì ngài đã không vâng theo tiếng Chúa và cũng không thực thi cơn thịnh nộ của Ngài đối với dân A-ma-léc. Vì vậy ngày nay Chúa làm điều nầy cho ngài. 19 Hơn nữa Chúa sẽ trao I-sơ-ra-ên và ngài vào tay dân Phi-li-tin. Ngày mai ngài và các con trai của ngài sẽ ở một chỗ với tôi. Chúa sẽ phó quân đội của I-sơ-ra-ên vào tay quân Phi-li-tin.”

20 Sau-lơ liền ngã dài xuống đất, vì ông quá sợ những lời Sa-mu-ên vừa nói. Ông chẳng còn sức lực gì nữa, vì ông đã không ăn gì suốt ngày và suốt đêm hôm ấy. 21 Bà đồng bóng lại gần Sau-lơ và thấy ông quá sợ hãi, bèn nói, “Nầy, nữ tỳ của ngài đã vâng lời ngài. Nữ tỳ của ngài đã liều mạng làm theo lời ngài truyền. 22 Giờ đây xin ngài vui lòng nghe lời nữ tỳ của ngài mà dùng miếng bánh do nữ tỳ của ngài dọn ra. Xin ngài ráng ăn để lấy sức mà lên đường.”

23 Nhưng ông từ chối và nói, “Ta không ăn đâu.” Nhưng các tôi tớ của ông và người đàn bà cứ nài nỉ mãi, nên ông nghe theo lời họ. Ông đứng dậy khỏi đất và ngồi lên giường.

24 Người đàn bà có một con bò tơ mập trong nhà. Bà vội vàng bắt nó làm thịt. Bà cũng lấy bột ra nhồi, rồi làm bánh không men và nướng lên. 25 Kế đó bà dọn ra để thết đãi Sau-lơ và các vệ sĩ của ông. Ăn uống xong, họ đứng dậy và đi ngay trong đêm ấy.

A-kích Cho Ða-vít Trở Về

29 Dân Phi-li-tin tập họp quân đội của họ tại A-phéc, còn dân I-sơ-ra-ên đóng trại bên một dòng suối ở Giê-rê-ên. Các lãnh chúa của dân Phi-li-tin điểm binh của họ. Họ cho quân đội của họ đi qua trước mặt họ theo từng đơn vị hàng trăm người và hàng ngàn người. Ða-vít và những người theo ông đi cuối cùng trong đoàn quân của A-kích. Bấy giờ các tướng lãnh của Phi-li-tin hỏi, “Những người Hê-bơ-rơ nầy làm gì ở đây?”

A-kích trả lời với các tướng lãnh Phi-li-tin, “Ðó là Ða-vít, tôi tớ của Sau-lơ, vua I-sơ-ra-ên, chứ không ai xa lạ. Hắn đã ở với tôi lâu nay, đã mấy năm nay rồi. Từ ngày hắn bỏ chủ mà theo tôi đến nay, tôi không thấy hắn có lỗi gì.”

Các tướng lãnh Phi-li-tin nổi giận với ông. Các tướng lãnh của Phi-li-tin nói với ông, “Hãy bảo tên ấy về đi. Hãy cho nó trở về nơi ngài đã chỉ định cho nó. Ngài không được cho nó đi theo chúng tôi xông vào trận mạc, kẻo khi xung trận hắn đổi ý và trở thành kẻ thù của chúng ta. Vì làm sao hắn có thể làm hòa lại với chủ hắn được nếu không phải là những thủ cấp của chúng tôi? Há chẳng phải là về tên Ða-vít nầy mà chúng đã nhảy múa và ca hát với nhau rằng,

‘Sau-lơ giết hàng ngàn,
Còn Ða-vít giết hằng vạn,’

đó sao?”

Vậy A-kích gọi Ða-vít đến và nói với ông, “Quả thật, có Chúa hằng sống chứng giám, ngươi thật là người chính trực trước mắt ta. Ta muốn ngươi cùng ta ra vào chiến trận với quân đội của ta, vì từ ngày ngươi đến với ta cho đến nay, ta chưa hề thấy ngươi có điều gì không tốt. Tiếc rằng các lãnh chúa không bằng lòng về sự hiện diện của ngươi. Vậy bây giờ, hãy đi về. Hãy đi bình an, để ngươi khỏi làm mích lòng các lãnh chúa của người Phi-li-tin.”

Ða-vít nói với A-kích, “Nhưng tôi đã làm điều gì sai? Ngày nay ngài đã tìm thấy điều gì không phải nơi tôi tớ ngài, mà ngài không cho phép tôi được đi đánh những kẻ thù của đức vua, chúa thượng của tôi?”

A-kích trả lời và nói với Ða-vít, “Ta biết ngươi là người tốt trước mắt ta như thiên sứ của Ðức Chúa Trời vậy; tiếc rằng các lãnh chúa của người Phi-li-tin đã quyết định, ‘Hắn không được theo chúng tôi ra trận.’ 10 Vậy, sáng mai, hãy dậy sớm, cùng với các tôi tớ của chủ ngươi đang theo ngươi, sáng sớm ngày mai, khi bình minh ló dạng, hãy ra đi.”

11 Vậy Ða-vít cùng những người theo ông, sáng sớm hôm sau, trở về xứ Phi-li-tin. Còn quân Phi-li-tin thì tiến lên Giê-rê-ên.

Notas al pie

  1. I Sa-mu-ên 27:8 nt: nếu bạn đi
  2. I Sa-mu-ên 28:7 Ên Ðô-rơ cách Su-nem, nơi quân Phi-li-tin hạ trại (28:4), khoảng 10 cây số về hướng tây bắc

Hãy ăn năn

13 Lúc ấy có vài người ở đó thuật cho Chúa Giê-xu hay rằng Phi-lát đã giết mấy người miền Ga-li-lê trong khi họ đang thờ phụng và trộn huyết của họ chung với huyết của những thú vật mà họ đem dâng làm của lễ cho Thượng Đế. Chúa Giê-xu bảo, “Các ngươi tưởng rằng những người ấy bị giết vì họ tội lỗi xấu xa hơn những người Ga-li-lê khác sao? Không phải đâu, ta cho các ngươi biết là nếu các ngươi không ăn năn hối hận thì cũng sẽ bị chết mất giống như thế. Còn các ngươi nghĩ thế nào về mười tám người bị tháp Xi-lôm ngã đè chết kia? Các ngươi có cho rằng vì họ tội lỗi xấu xa hơn những người khác ở Giê-ru-sa-lem sao? Không phải đâu. Ta cho các ngươi biết, nếu các ngươi không ăn năn thì cũng sẽ bị diệt mất như thế!”

Cây vô dụng

Chúa Giê-xu thuật chuyện nầy: “Một người kia trồng một cây vả trong vườn nho. Ông ta đến để hái trái nhưng không thấy trái nào. Nên ông bảo anh làm vườn, ‘Đã ba năm nay tôi chờ hái trái nơi cây nầy mà chẳng thấy gì. Đốn nó đi. Tại sao để nó choán đất vô ích?’ Nhưng anh làm vườn thưa, ‘Thưa chủ, hãy chờ thêm một năm nữa xem thử nó sinh trái không. Để tôi đào đất xung quanh, cho ít phân bón xem sao. Chờ sang năm nó ra trái thì tốt, nếu không chủ sẽ đốn.’”

Chúa Giê-xu chữa bệnh trong ngày Sa-bát

10 Vào ngày Sa-bát Chúa Giê-xu đang giảng dạy trong một hội đường. 11 Tại đó có một người đàn bà bị khòm suốt mười tám năm vì ác quỉ ám. Lưng bà cong khom, không đứng thẳng được. 12 Khi thấy bà, Chúa Giê-xu gọi lại bảo, “Bà ơi, bà khỏi bệnh rồi.” 13 Ngài đặt tay trên bà, lập tức bà đứng thẳng dậy được và bắt đầu ca ngợi Thượng Đế.

14 Người chủ hội đường nổi giận vì Chúa Giê-xu chữa bệnh trong ngày Sa-bát. Ông bảo dân chúng, “Có sáu ngày để làm việc. Hãy đến xin chữa bệnh trong mấy ngày đó chứ đừng đến trong ngày Sa-bát.”

15 Chúa đáp, “Đồ đạo đức giả! Chẳng lẽ trong ngày Sa-bát mà mấy ông không mở dây cho trâu bò đi uống nước hay sao? 16 Huống chi bà nầy mà ta chữa lành là con cháu Áp-ra-ham [a], đã bị Sa-tăng trói buộc suốt hơn mười tám năm trời đằng đẵng. Cho nên việc chữa cho bà ta trong ngày Sa-bát không có gì sai cả!” 17 Khi Chúa Giê-xu nói như thế thì những người chỉ trích Ngài đều xấu hổ, còn dân chúng thì rất vui thích về những điều diệu kỳ Ngài làm.

Ngụ ngôn về hột cải và men(A)

18 Sau đó Chúa Giê-xu dạy, “Nước Trời ra sao? Ta có thể so sánh với cái gì? 19 Nước ấy giống như một hột cải mà người kia trồng trong vườn. Hột ấy mọc lên trở thành cây lớn, chim trời có thể làm tổ trong nhánh nó được.”

20 Ngài dạy tiếp, “Ta có thể lấy gì để so sánh Nước Trời? 21 Nước ấy giống như men mà một người đàn bà trộn trong một thau bột lớn, cho đến chừng cả thau bột đều dậy lên.”

Cửa hẹp(B)

22 Chúa Giê-xu giảng dạy ở mỗi thành, mỗi làng mà Ngài ghé qua trên đường đi lên Giê-ru-sa-lem.

Read full chapter

Notas al pie

  1. Lu-ca 13:16 con cháu Áp-ra-ham Nguyên văn, “con gái Áp-ra-ham.”

Khuyên Phải Ăn Năn

13 Trong lúc ấy mấy người ở đó thuật lại với Ngài về việc những người Ga-li-lê bị Phi-lát giết rồi lấy máu họ trộn với những lễ vật họ đem dâng. Ngài đáp lời và nói với họ, “Các ngươi nghĩ những người Ga-li-lê đó bị như vậy là có tội hơn mọi người Ga-li-lê khác sao? Không đâu, Ta nói với các ngươi, nếu các ngươi không ăn năn, tất cả các ngươi cũng sẽ chết mất như vậy. Hay mười tám người bị Tháp Si-lô-am đổ xuống đè chết, các ngươi nghĩ những người đó có tội hơn mọi người sống ở Giê-ru-sa-lem sao? Không đâu, Ta nói với các ngươi, nếu các ngươi không ăn năn, tất cả các ngươi cũng sẽ chết mất như vậy.”

Cây Vả Không Ra Trái

Bấy giờ Ngài kể ngụ ngôn này: “Một người kia trồng một cây vả trong vườn nho mình. Người ấy đến hái trái, nhưng chẳng thấy trái nào. Vì thế ông nói với người làm vườn, ‘Anh coi, đã ba năm nay, tôi ra cây vả này tìm trái nhưng chẳng thấy trái nào. Vậy hãy đốn nó đi. Tại sao để nó choán đất?’ Nhưng người làm vườn nói, ‘Thưa chủ, xin chủ để yên nó thêm một năm này nữa. Tôi sẽ đào xung quanh gốc nó và bón phân vào. Có lẽ năm tới nó sẽ ra trái, còn không, xin chủ cứ cho đốn.’”

Chúa Chữa Lành Người Ðàn Bà Bị Còng Lưng

10 Một ngày Sa-bát nọ Ngài giảng dạy trong một hội đường. 11 Này, tại đó có một bà bị quỷ hại phải tàn tật đã mười tám năm. Bà cứ khòm lưng mãi chứ không thể đứng thẳng lên được. 12 Ðức Chúa Jesus thấy bà, Ngài gọi bà lại và nói, “Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền.” 13 Ngài đặt tay trên bà, lập tức bà đứng thẳng lên và bắt đầu tôn vinh Ðức Chúa Trời.

14 Nhưng người quản lý hội đường nổi giận vì Ðức Chúa Jesus chữa bịnh trong ngày Sa-bát. Ông nói với đám đông, “Có sáu ngày để làm việc. Muốn được chữa bịnh, hãy đến vào những ngày đó; đừng đến trong ngày Sa-bát.”

15 Nhưng Chúa trả lời ông và nói, “Hỡi các ngươi, những kẻ đạo đức giả! Có ai trong các ngươi trong ngày Sa-bát không mở dây cho bò hay lừa của mình rời máng cỏ để dắt nó đi uống nước chăng? 16 Vậy tại sao con gái của Áp-ra-ham này đã bị Sa-tan trói buộc mười tám năm nay lại không được mở trói để hưởng tự do trong ngày Sa-bát?”

17 Sau khi Ngài nói như vậy, những kẻ chống đối Ngài cảm thấy xấu hổ, còn mọi người trong đám đông đều vui mừng vì những việc vinh diệu Ngài làm.

Hạt Cải

(Mat 13:31-32; Mác 4:30-32)

18 Vậy Ngài nói, “Vương quốc Ðức Chúa Trời giống như gì? Ta phải ví sánh nó với gì? 19 Vương quốc Ðức Chúa Trời giống như hạt cải người kia gieo trong vườn mình. Nó mọc lên và trở thành một cây, và chim trời đến làm tổ trong cành nó.”

Men

(Mat 13:33)

20 Ngài lại nói, “Ta phải ví sánh vương quốc Ðức Chúa Trời với gì? 21 Vương quốc Ðức Chúa Trời giống như men người đàn bà kia lấy đem trộn vào ba đấu bột cho đến khi bột dậy cả lên.”

Cửa Hẹp

(Mat 7:13-14, 21-23)

22 Ngài đi khắp các thành và các làng vừa giảng dạy vừa tiến về Giê-ru-sa-lem.

Read full chapter