Add parallel Print Page Options

Giô-na-than che chở cho Đa-vít

19 Sau-lơ bảo Giô-na-than và các tôi tớ mình tìm cách giết Đa-vít nhưng Giô-na-than rất thích Đa-vít. Cho nên ông báo trước cho Đa-vít rằng, “Sau-lơ cha tôi đang tìm dịp giết anh đó. Cho nên buổi sáng phải cẩn thận. Hãy núp nơi nào cho kín đáo. Tôi sẽ đi ra và đứng với cha tôi trong đám ruộng mà anh núp rồi tôi sẽ nói chuyện với cha tôi về anh. Tôi sẽ cho anh biết sự việc ra sao.”

Khi Giô-na-than nói chuyện với Sau-lơ, cha mình thì khen Đa-vít đủ điều. Giô-na-than bảo, “Vua không nên làm hại Đa-vít kẻ tôi tớ vua vì Đa-vít không làm gì tổn hại cho vua. Những gì anh ta làm đều ích lợi cho vua. Đa-vít đã liều mạng khi giết Gô-li-át người Phi-li-tin, và CHÚA đã ban sự đắc thắng lớn lao cho Ít-ra-en. Cha nhìn thấy điều đó và hớn hở. Vậy tại sao cha lại muốn hại Đa-vít? Anh ta không làm gì nên tội. Không có lý do gì để giết anh ta cả!”

Sau-lơ nghe lời Giô-na-than liền hứa như sau: “Ta hứa có CHÚA hằng sống làm chứng, Đa-vít sẽ không bị giết.”

Vậy Giô-na-than gọi Đa-vít và thuật lại cho bạn mình nghe những lời bàn bạc. Ông đưa Đa-vít trình diện Sau-lơ, rồi Đa-vít phục vụ Sau-lơ như trước.

Sau-lơ tìm cách giết Đa-vít

Khi chiến tranh bùng nổ trở lại thì Đa-vít ra trận đánh người Phi-li-tin. Ông đánh bại họ, tất cả đều chạy trốn khỏi Đa-vít. Nhưng có lần ác thần từ CHÚA nhập vào Sau-lơ trong khi đang ngồi trong nhà, trong tay ông cầm cây giáo. Đa-vít thì đang gảy đờn cầm. 10 Sau-lơ tìm cách phóng cây giáo định ghim Đa-vít vào vách nhưng Đa-vít né khỏi. Cây giáo cắm vào vách, còn Đa-vít chạy trốn trong đêm đó.

11 Sau-lơ sai người đến nhà Đa-vít canh chừng đợi đến sáng sẽ giết ông. Nhưng Mi-canh, vợ Đa-vít bảo trước cho ông rằng, “Đêm nay anh phải trốn đi. Nếu không sáng mai là anh chết đó.” 12 Nàng thòng Đa-vít qua cửa sổ để ông chạy thoát. 13 Rồi Mi-canh lấy một bức tượng, đặt nằm trên giường, cho mặc áo quần đàng hoàng và phủ lông dê lên đầu tượng.

14 Sau-lơ sai người đến bắt Đa-vít nhưng Mi-canh nói, “Anh ấy bị đau.”

15 Sau-lơ lại cho người đi gặp Đa-vít lần nữa và bảo, “Đau cũng mang nó trên giường đến đây cho tao giết.”

16 Khi các người được sai đến vào nhà Đa-vít thì chỉ thấy cái tượng nằm trên giường, đầu phủ lông dê.

17 Sau-lơ hỏi Mi-canh, “Tại sao con gạt cha thế nầy? Con để cho kẻ thù cha trốn thoát rồi!”

Mi-canh trả lời với Sau-lơ, “Đa-vít dọa con rằng nếu không giúp anh ấy trốn thoát, anh ấy sẽ giết con.”

Đa-vít chạy đến trại quân ở Ra-ma

18 Sau khi Đa-vít trốn thoát khỏi tay Sau-lơ thì ông đến gặp Sa-mu-ên ở Ra-ma và thuật lại những gì Sau-lơ đã làm cho mình. Rồi Đa-vít và Sa-mu-ên đi đến Na-giốt và ở đó.

19 Sau-lơ nghe tin Đa-vít đang ở Na-giốt tại Ra-ma. 20 Cho nên ông sai người đến bắt Đa-vít. Nhưng họ gặp một nhóm các nhà tiên tri đang nói tiên tri [a], có Sa-mu-ên đứng hướng dẫn họ. Thần của Thượng Đế nhập vào các người của Sau-lơ, họ cũng nói tiên tri.

21 Khi Sau-lơ nghe tin đó liền sai các người khác đến thì họ cũng nói tiên tri. Rồi ông sai toán thứ ba, toán nầy cũng nói tiên tri luôn. 22 Sau cùng Sau-lơ đích thân tới Ra-ma. Ông đến giếng lớn gần sân đập lúa ở Xê-cu. Ông hỏi, “Sa-mu-ên và Đa-vít đâu rồi?”

Dân chúng trả lời, “Họ đang ở Na-giốt thuộc Ra-ma.”

23 Khi Sau-lơ đến Na-giốt thuộc Ra-ma, thần linh của Thượng Đế nhập vào ông. Trong khi đang đi, ông nói tiên tri cho đến khi tới Na-giốt thuộc Ra-ma. 24 Ông ta cũng cởi áo ra và nói tiên tri trước mặt Sa-mu-ên. Ông nằm như thế suốt ngày đêm.

Vì thế mà dân chúng hỏi, “Sau-lơ mà cũng thuộc vào hàng các nhà tiên tri à?”

Giô-na-than giúp đỡ Đa-vít

20 Rồi Đa-vít trốn khỏi Na-giốt thuộc Ra-ma. Ông đến gặp Giô-na-than và hỏi, “Tôi đã làm gì? Tôi đã phạm tội ác gì? Tôi có tội gì nghịch cha anh mà ông ta tìm cách giết tôi?”

Giô-na-than đáp, “Không sao cả! Anh sẽ không chết đâu! Anh thấy không, cha tôi không khi nào làm chuyện gì dù lớn hay nhỏ mà chẳng cho tôi biết. Chẳng lẽ cha tôi lại giấu chuyện nầy với tôi? Không đâu!”

Nhưng Đa-vít thề rằng, “Cha anh biết rõ anh thích tôi. Ông ta tự nhủ, ‘Không nên cho Giô-na-than biết chuyện nầy vì nó sẽ nói lại với Đa-vít.’ [b] Tôi chỉ CHÚA hằng sống và mạng anh mà đoan chắc rằng tôi chỉ cách cái chết có một bước thôi!”

Giô-na-than bảo Đa-vít, “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn tôi làm.”

Đa-vít bảo, “Nầy, mai là ngày lễ Trăng Mới. Tôi đáng lẽ phải ăn với nhà vua, nhưng hãy để tôi trốn trong ruộng cho đến chiều ngày thứ ba. Nếu cha anh thấy tôi vắng mặt thì hãy nói rằng, ‘Đa-vít nài nỉ con đi về quê ở Bết-lê-hem. Mỗi năm gia đình nó họp lại để dâng sinh tế.’ Nếu cha anh trả lời, ‘Tốt,’ thì tôi bình an. Nhưng nếu cha anh nổi giận thì anh biết ngay rằng ông ta muốn hại tôi. Giô-na-than ơi, hãy hết lòng với tôi, kẻ tôi tớ anh. Anh đã lập giao ước với tôi trước mặt CHÚA. Nếu tôi có tội thì chẳng thà chính tay anh giết tôi còn hơn chớ đừng trao tôi vào tay cha anh.”

Giô-na-than đáp, “Không đời nào có chuyện đó! Nếu tôi biết cha tôi định tâm hại anh, tôi sẽ báo cho anh biết trước!”

10 Đa-vít hỏi, “Ai sẽ cho tôi biết là câu trả lời của cha anh lành hay dữ?”

11 Giô-na-than đáp, “Bây giờ chúng ta hãy ra ngoài ruộng đi.” Vậy hai người đi ra ruộng.

12 Giô-na-than bảo Đa-vít, “Tôi cam kết điều nầy trước mặt CHÚA, Thượng Đế của Ít-ra-en: Vào giờ nầy ngày mai, tôi sẽ hỏi cha tôi. Nếu cha tôi cảm thấy hài lòng về anh, tôi sẽ nhắn tin cho anh hay. 13 Nhưng nếu cha tôi định tâm hại anh tôi cũng sẽ nhắn tin cho anh hay và để anh đi bình yên. Nếu tôi không làm điều đó nguyện CHÚA phạt tôi. Nguyện CHÚA ở cùng anh như đã ở cùng cha tôi. 14 Nhưng anh hãy tỏ lòng nhân từ của CHÚA đối với tôi suốt đời tôi để tôi khỏi chết. 15 Anh cũng không được ngưng bày tỏ lòng nhân từ đối với gia đình tôi dù cho sau khi CHÚA đã tiêu diệt mọi kẻ thù [c] anh khỏi mặt đất đi nữa.” 16 Vậy Giô-na-than kết ước với Đa-vít. Ông bảo, “Nguyện CHÚA bắt kẻ thù của Đa-vít chịu trách nhiệm.” [d]

17 Rồi Giô-na-than yêu cầu Đa-vít lặp lại lời hứa yêu thương mình cho anh ta nghe vì anh ta yêu Đa-vít như chính mình vậy.

18 Giô-na-than bảo Đa-vít, “Ngày mai là lễ Trăng Mới. Ghế của anh sẽ trống nên cha tôi sẽ nhận ra. 19 Vào ngày thứ ba anh hãy đi đến chỗ anh núp khi chuyện lôi thôi nầy bắt đầu. Hãy chờ cạnh tảng đá Ê-xên. 20 Đến ngày thứ ba tôi sẽ bắn ba mũi tên về phía tảng đá như thể tôi nhắm đích. 21 Rồi tôi sẽ sai một chú nhỏ đi tìm lại các mũi tên đó. Nếu tôi bảo nó, ‘Các mũi tên ở gần mầy đó, đi lấy mang lại đây,’ thì anh sẽ có thể từ chỗ núp đi ra. Mọi việc bình yên. Tôi lấy danh CHÚA hằng sống cam đoan, không có gì nguy hiểm. 22 Nhưng nếu tôi bảo nó, ‘Kìa, các mũi tên quá khỏi chỗ mầy,’ thì anh phải trốn đi vì CHÚA sai anh đi. 23 Hãy nhớ điều chúng mình bàn với nhau. CHÚA sẽ làm nhân chứng giữa anh và tôi mãi mãi.”

24 Vậy Đa-vít trốn trong ruộng. Khi Lễ Trăng Mới đến thì vua ngồi vào bàn ăn. 25 Ông vẫn ngồi chỗ cũ, gần vách. Giô-na-than ngồi đối diện ông, còn Áp-ne ngồi kế Sau-lơ, nhưng chỗ Đa-vít bỏ trống. 26 Hôm đó Sau-lơ chẳng nói chẳng rằng. Ông đoán, “Chắc có chuyện gì xảy ra cho nó rồi cho nên nó không tinh sạch.”

27 Nhưng đến hôm sau là ngày thứ hai mà chỗ Đa-vít vẫn bỏ trống cho nên Sau-lơ hỏi Giô-na-than, “Tại sao con trai Gie-xê không đến dự lễ hôm qua và hôm nay?”

28 Giô-na-than trả lời, “Đa-vít van xin con cho nó đi xuống Bết-lê-hem. 29 Nó năn nỉ, ‘Hãy để tôi đi vì gia đình tôi có dâng một sinh tế trong tỉnh, anh tôi dặn tôi phải có mặt ở đó. Nhưng nếu anh xem tôi là bạn thì anh làm ơn cho tôi đi thăm các anh tôi.’ Tại vậy mà nó không đến ăn cùng bàn với vua.”

30 Sau-lơ liền nổi giận đùng đùng cùng Giô-na-than. Ông mắng, “Đồ khốn nạn! Tao biết mầy theo phe thằng Đa-vít con Gie-xê! Mầy làm nhục bản thân và làm nhục mẹ đã đẻ ra mầy. 31 Tao nói cho mầy biết, hễ thằng con trai Gie-xê còn sống thì mầy đừng hòng được làm vua hay có ngôi nước gì. Hãy đi gọi và mang thằng Đa-vít đến đây cho tao. Nó phải chết!”

32 Giô-na-than hỏi lại cha mình, “Tại sao phải giết Đa-vít? Nó có làm điều gì quấy đâu?”

33 Sau-lơ liền phóng cây giáo vào Giô-na-than, định giết anh ta. Vì thế Giô-na-than biết chắc rằng cha mình muốn giết Đa-vít. 34 Giô-na-than rất tức giận liền đứng dậy bỏ bàn ăn, ngày thứ nhì trong ngày Trăng Mới mà anh không ăn. Anh bực tức vì cha mình đã sỉ nhục bạn mình.

35 Sáng hôm sau Giô-na-than đi ra ruộng để gặp Đa-vít như đã hẹn trước. Anh mang theo một chú nhỏ. 36 Giô-na-than bảo nó, “Hãy chạy tìm các mũi tên tao bắn đây.” Khi nó đang chạy thì Giô-na-than bắn mũi tên quá đầu đó. 37 Chú nhỏ chạy đến nơi mũi tên Giô-na-than rơi xuống nhưng Giô-na-than kêu, “Mũi tên bay quá phía bên kia mầy!” 38 Rồi anh quát thêm, “Nhanh lên! Chạy cho mau đi! Đừng dừng lại!” Chú nhỏ lượm mũi tên và mang về cho chủ. 39 Nó chẳng biết chuyện gì cả, chỉ có Giô-na-than và Đa-vít biết thôi. 40 Rồi Giô-na-than giao vũ khí cho chú nhỏ và dặn, “Đi về thành đi.”

41 Sau khi chú nhỏ đi rồi thì Đa-vít đi ra khỏi phía nam của tảng đá. Ông sấp mặt xuống trước mặt Giô-na-than ba lần. Rồi Đa-vít và Giô-na-than hôn nhau và òa lên khóc, nhưng Đa-vít khóc nhiều hơn.

42 Giô-na-than bảo Đa-vít, “Thôi anh đi bình yên. Chúng ta hứa trong danh CHÚA rằng chúng ta sẽ là bạn với nhau. Chúng ta nói, ‘CHÚA sẽ làm chứng giữa anh và tôi, và giữa các con cháu chúng ta mãi mãi.’” Rồi Đa-vít ra đi, còn Giô-na-than trở vào thành.

Đa-vít đi thăm A-hi-mê-léc

21 Đa-vít đến Nóp [e] để thăm thầy tế lễ A-hi-mê-léc.

Khi thấy Đa-vít thì A-hi-mê-léc run sợ chạy đến hỏi, “Sao anh đi có một mình? Sao không có ai đi với anh?”

Đa-vít đáp, “Vua sai tôi đi thi hành một nhiệm vụ đặc biệt. Vua bảo tôi, ‘Không được cho ai biết điều ta sai ngươi làm hay điều ta dặn ngươi làm.’ Tôi bảo các người theo tôi phải gặp tôi chỗ nào rồi. Bây giờ, thầy có thức ăn gì không? Cho tôi năm ổ bánh hay bất cứ món gì thầy có sẵn.”

Thầy tế lễ đáp cùng Đa-vít, “Tôi không có bánh thường ở đây, nhưng tôi có mấy ổ bánh thánh. Các anh có thể ăn được nếu các anh chưa gần đàn bà [f].”

Đa-vít bảo, “Đã bao nhiêu ngày nay không có đàn bà nào gần chúng tôi cả. Mấy người theo tôi lúc nào cũng giữ mình [g] thánh, dù cho chúng tôi làm những việc tầm thường đi nữa. Và nếu việc thánh thì chúng tôi lại càng giữ mình cho thánh nữa [h].”

Vậy thầy tế lễ lấy bánh thánh trước mặt Thượng Đế đưa cho Đa-vít vì không có bánh nào khác. Mỗi ngày có bánh mới nóng thay bánh thánh.

Một trong các tôi tớ Sau-lơ tình cờ có mặt ở đó hôm ấy. Nó bị giữ lại trước mặt CHÚA. [i] Đó là Đô-E người Ê-đôm, làm trưởng toán chăn chiên [j] cho Sau-lơ.

Đa-vít hỏi A-hi-mê-léc, “Ở đây thầy có cây giáo hay gươm nào không? Việc vua giao quan trọng lắm cho nên tôi vội đi mà không mang gươm hay vũ khí gì theo cả.”

Thầy tế lễ đáp, “Ở đây có cây giáo của Gô-li-át người Phi-li-tin mà anh giết trong thung lũng Ê-la. Nó quấn trong bao vải để đằng sau cái áo ngắn thánh. Nếu anh cần thì lấy đi. Ở đây không có cây gươm nào ngoài cái đó.”

Đa-vít bảo, “Không có cái giáo nào hơn cái đó nên thầy cho tôi lấy cái giáo đó đi.”

Đa-vít đi đến Gát

10 Ngày đó Đa-vít chạy trốn khỏi Sau-lơ đến A-kích, vua của Gát. 11 Nhưng các tôi tớ A-kích bảo vua rằng, “Đây là Đa-vít, vua Ít-ra-en. Ông ta là người mà dân chúng nhảy múa và hát,

‘Sau-lơ giết hằng ngàn quân thù,
    còn Đa-vít giết hàng vạn.’”

12 Đa-vít để ý nghe những lời đó và rất sợ A-kích, vua của Gát. 13 Nên ông giả vờ khùng điên trước mặt A-kích và các tôi tớ vua. Trong khi ở với A-kích, Đa-vít làm bộ điên, ông cào các cửa thành và để nước miếng nhễu xuống râu.

14 A-kích bảo các tôi tớ, “Xem anh chàng nầy kìa! Nó điên! Sao bay mang nó đến cho tao làm gì? 15 Tao có đủ thằng điên rồi. Tao đâu cần bay đem một thằng điên nữa làm trò trước mắt tao! Không được cho nó vào nhà tao!”

Footnotes

  1. I Sa-mu-ên 19:20 nói tiên tri Nghĩa là “nói thay cho Thượng Đế.” Đây cũng có nghĩa là thần linh của Thượng Đế nhập vào họ khiến họ nhảy múa và ca hát. Xem thêm câu 23.
  2. I Sa-mu-ên 20:3 nó sẽ nói lại với Đa-vít Câu nầy trích trong bản cổ Hi-lạp. Bản tiêu chuẩn Hê-bơ-rơ ghi “nó sẽ tức giận.”
  3. I Sa-mu-ên 20:15 kẻ thù Hay “dòng dõi.”
  4. I Sa-mu-ên 20:16 Nguyện CHÚA … trách nhiệm Bản Hê-bơ-rơ ở đây không rõ nghĩa. Nhiều bản dịch khác nhau. Có thể dịch “Ông ta xin Chúa giúp họ thực hiện giao ước.”
  5. I Sa-mu-ên 21:1 Nóp Một thành phố gần Ra-ma nơi có nhiều thầy tế lễ cư ngụ. Xem thêm I Sam 22:19.
  6. I Sa-mu-ên 21:4 Các anh … đàn bà Nghĩa là nếu họ đã gần đàn bà thì họ bị xem như không tinh sạch và không thể ăn bánh đã được hóa thánh khi dâng lên cho Thượng Đế. Xem thêm Lê-vi 7:21; 15:1-33.
  7. I Sa-mu-ên 21:5 mình Nguyên văn, “bình” hay “vũ khí.”
  8. I Sa-mu-ên 21:5 Và nếu … thánh nữa Xin xem II Sam 11:11 và các qui tắc trong Phục 23:9-14.
  9. I Sa-mu-ên 21:7 Nó bị giữ … CHÚA Đây có thể là Đô-E có mặt ở đó để thi hành một lời hứa đặc biệt với Thượng Đế hay vì lý do tôn giáo nào khác. Cũng có thể anh ta bị giữ tại đó vì phạm pháp chẳng hạn như vô tình giết người.
  10. I Sa-mu-ên 21:7 chăn chiên Hay “sứ giả.”

Giô-na-than Can Thiệp cho Ða-vít

19 Bấy giờ Sau-lơ nói với Giô-na-than và tất cả bầy tôi của ông rằng họ phải giết Ða-vít mới được. Nhưng Giô-na-than con trai của Sau-lơ rất quý mến Ða-vít. Vì thế Giô-na-than nói với Ða-vít, “Cha anh đang tìm cách giết em. Vậy từ bây giờ cho đến sáng, em hãy coi chừng, hãy kiếm nơi nào kín đáo mà trốn. Anh sẽ đi ra và đứng bên cạnh cha anh trong cánh đồng nơi em trốn. Anh sẽ nói chuyện với cha anh về em, rồi xem cha anh phản ứng thế nào, sau đó anh sẽ báo cho em hay.”

Vậy Giô-na-than nói tốt về Ða-vít với Sau-lơ cha ông. Ông nói, “Con xin phụ hoàng đừng vấp phải lầm lỗi mà hại tôi tớ của phụ hoàng là Ða-vít, bởi vì nó không chống lại phụ hoàng, và những việc nó làm đều đem lại ích lợi cho phụ hoàng. Chính nó đã liều mạng để chiến đấu với tên Phi-li-tin, và Chúa đã ban chiến thắng lớn cho toàn dân I-sơ-ra-ên. Chính mắt phụ hoàng đã thấy và vui mừng. Tại sao bây giờ phụ hoàng lại muốn phạm tội làm đổ máu vô tội mà vô cớ muốn giết Ða-vít?”

Vậy Sau-lơ nghe theo lời của Giô-na-than. Sau-lơ thề, “Có Chúa hằng sống làm chứng, nó sẽ không bị giết đâu.” Sau đó Giô-na-than gọi Ða-vít và nói cho ông mọi sự đó. Vậy Giô-na-than dẫn Ða-vít đến với Sau-lơ và ông được đứng chầu trước mặt Sau-lơ như trước.

Sau-lơ Giết Hụt Ða-vít Một Lần Nữa

Bấy giờ chiến tranh lại tái diễn. Ða-vít được sai đi chiến đấu với quân Phi-li-tin. Ông đánh chúng thất bại nặng nề. Chúng bỏ chạy trước mặt ông. Nhưng một ác thần từ Chúa đến trên Sau-lơ đang khi ông ngồi trong nhà, trong tay cầm một cây giáo, và Ða-vít đang khảy đàn cho ông nghe. 10 Sau-lơ dùng cây giáo ấy phóng vào Ða-vít để ghim ông vào tường, nhưng ông né được và thoát khỏi Sau-lơ, còn mũi giáo thì ghim thấu vào tường. Thế là nội đêm đó, Ða-vít bỏ trốn và thoát được.

Mi-khanh Cứu Mạng Ða-vít

11 Sau-lơ sai các thủ hạ đến canh giữ nhà Ða-vít, để sáng hôm sau giết ông. Nhưng Mi-khanh vợ Ða-vít nói với ông, “Nếu đêm nay anh không cứu mạng mình, thì ngày mai anh sẽ bị giết.” 12 Vậy Mi-khanh dòng Ða-vít xuống qua cửa sổ. Ông trốn đi và thoát được. 13 Mi-khanh lấy một pho tượng, đặt nó nằm trên giường, lấy tấm lông dê phủ lên đầu, còn thân hình thì nàng lấy quần áo phủ lên trên. 14 Khi Sau-lơ sai các thủ hạ đến bắt Ða-vít, nàng bảo, “Anh ấy bị bịnh.” 15 Sau-lơ sai các thủ hạ trở lại chỗ Ða-vít và dặn, “Hãy khiêng nó nằm trên giường đến đây cho ta, để ta giết nó.” 16 Khi các thủ hạ đến nơi, họ chỉ thấy có pho tượng nằm trên giường, với tấm lông dê phủ trên đầu. 17 Sau-lơ nói với Mi-khanh, “Sao con gạt cha như thế nầy, mà để kẻ thù của cha trốn đi, và nó đã trốn thoát được rồi?”

Mi-khanh trả lời Sau-lơ, “Anh ấy nói với con, ‘Hãy để cho anh đi. Tại sao em bắt buộc anh phải giết em?’”

Ða-vít Ðến Gặp Sa-mu-ên

18 Vậy Ða-vít chạy trốn và thoát được. Ông đến với Sa-mu-ên tại Ra-ma và kể cho cụ hay mọi sự Sau-lơ đã làm cho ông. Sau đó ông và Sa-mu-ên đi đến Na-i-ốt. 19 Có người đến báo cho Sau-lơ rằng, “Kìa, Ða-vít đang ở Na-i-ốt trong vùng Ra-ma.” 20 Sau-lơ liền sai các thủ hạ đến bắt Ða-vít. Nhưng khi đến nơi, họ thấy một nhóm tiên tri đang nói tiên tri, có Sa-mu-ên đang dẫn đầu nhóm ấy. Thần của Chúa nhập vào các thủ hạ của Sau-lơ, họ liền bắt đầu nói tiên tri. 21 Khi Sau-lơ nghe báo cáo như thế, ông sai một nhóm thủ hạ khác. Nhóm ấy đến nơi, họ cũng nhập vào và nói tiên tri như nhóm trước. Sau-lơ lại sai nhóm thủ hạ thứ ba. Nhóm nầy đến nơi, họ cũng nhập vào và nói tiên tri như hai nhóm kia. 22 Bấy giờ Sau-lơ bèn đích thân đi đến Ra-ma. Ông đến một nơi gọi là Giếng Lớn của Sê-cư. Ông hỏi, “Sa-mu-ên và Ða-vít ở đâu?”

Người ta trả lời, “Chắc họ đang ở tại Na-i-ốt trong vùng Ra-ma.” 23 Vậy ông đến Na-i-ốt trong vùng Ra-ma. Nhưng Thần của Ðức Chúa Trời ngự trên ông. Ông vừa đi vừa nói tiên tri cho đến khi ông đến Na-i-ốt trong vùng Ra-ma. 24 Ông cởi bỏ áo của ông ra và nói tiên tri trước mặt Sa-mu-ên như vậy. Ông ở trần và nằm đó suốt ngày và suốt đêm. Vì vậy người ta đã nói với nhau, “Chẳng lẽ Sau-lơ cũng thuộc vào hàng ngũ các tiên tri sao?”

Tình Bạn Giữa Ða-vít và Giô-na-than

20 Bấy giờ Ða-vít rời khỏi Na-i-ốt trong vùng Ra-ma và đi trốn. Ông đến gặp Giô-na-than và nói, “Em đã làm gì sai? Em có tội tình gì? Em đã có lỗi gì đối với cha anh, mà ông đã tìm cách giết em?”

Giô-na-than nói với ông, “Không đời nào! Em sẽ không chết đâu. Nầy, cha anh không làm điều gì, hoặc lớn hoặc nhỏ, mà không bàn trước với anh. Tại sao cha anh giấu anh việc nầy? Không có chuyện như vậy đâu.”

Ða-vít lại thề và nói, “Cha anh chắc biết rằng em được ơn trước mặt anh, nên có lẽ ông đã nghĩ, ‘Ðừng để Giô-na-than biết điều nầy, kẻo nó buồn.’ Nhưng có Chúa hằng sống chứng giám và em xin chỉ mạng sống anh mà thề rằng giữa em và cái chết chỉ còn một bước mà thôi.”

Giô-na-than nói với Ða-vít, “Bây giờ em muốn gì anh sẽ làm cho.”

Ða-vít đáp với Giô-na-than, “Ngày mai là ngày đầu tháng,[a] đáng lý em phải dùng bữa chung với đức vua. Nhưng xin anh cho em đi, để em vào trong đồng mà trốn cho đến chiều tối ngày thứ ba. Nếu cha anh có hỏi gì về em, xin anh nói giùm rằng, ‘Ða-vít có nài nỉ con, xin cho nó về Bết-lê-hem thành của nó để dự cuộc tế lễ hằng năm của mọi người trong gia đình nó.’ Nếu đức vua nói, ‘Tốt lắm,’ thì tôi tớ anh sẽ được an toàn; nhưng nếu người đùng đùng nổi giận, thì xin anh biết rằng chắc chắn người đã quyết tâm làm điều ác rồi. Vậy xin anh đối xử tốt với tôi tớ anh, vì anh và tôi tớ anh đã lập một giao ước với nhau trước mặt Chúa. Còn nếu anh thấy em có lỗi gì thì xin anh hãy tự tay giết em đi, vì tại sao anh nỡ đem nộp em cho cha anh?”

Giô-na-than nói, “Không đời nào có chuyện ấy đâu. Nhưng nếu anh biết chắc cha anh có ác ý và muốn hại em, anh sẽ báo cho em hay.”

10 Ða-vít lại nói với Giô-na-than, “Ai sẽ báo cho em biết cha anh sẽ đáp lời anh cách xẳng xớm bây giờ?”

11 Giô-na-than trả lời Ða-vít, “Hãy đi, chúng ta hãy ra ngoài đồng.” Vậy hai người đi ra ngoài đồng. 12 Giô-na-than nói với Ða-vít, “Nguyện Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, chứng giám! Ngày mai hoặc ba ngày nữa, vào giờ nầy, anh sẽ dọ ý cha anh. Nếu cha anh có ý tốt đối với Ða-vít mà anh không sai người đến báo cho em hay, 13 nguyện Chúa sẽ phạt Giô-na-than cách nặng nề. Còn nếu cha anh có ác ý, muốn hại em, anh sẽ báo cho em biết, để em trốn đi, hầu được an toàn. Cầu xin Chúa ở với em cũng như Ngài đã từng ở với cha anh. 14 Em sẽ lấy đức nhân từ của Chúa đối xử với anh, để anh được sống; còn nếu anh chết rồi, 15 thì mãi mãi em sẽ không bao giờ dứt bỏ lòng nhân từ của em đối với gia đình anh, cho dù Chúa có diệt mọi kẻ thù của Ða-vít khỏi mặt đất đi nữa.”

16 Vậy Giô-na-than lập một giao ước với nhà Ða-vít rằng, “Nguyện Chúa hạch tội mọi kẻ thù của Ða-vít.” 17 Giô-na-than cũng bắt Ða-vít thề, bởi vì ông rất thương Ða-vít. Ông thương Ða-vít như thương chính mạng sống mình. 18 Ðoạn Giô-na-than nói với Ða-vít, “Ngày mai là ngày đầu tháng, và em sẽ vắng mặt. Ghế của em sẽ trống. 19 Ðến ngày thứ ba, em hãy mau xuống nơi đã hẹn hôm trước và núp sau Vầng Ðá Ê-xên. 20 Anh sẽ bắn ba mũi tên vào một bên của vầng đá ấy, như thể anh nhắm bắn một mục tiêu. 21 Rồi anh sẽ sai một đứa trẻ và bảo rằng, ‘Hãy đi, kiếm mấy mũi tên đem về đây.’ Nếu anh bảo nó, ‘Kìa, mấy mũi tên ấy ở bên cạnh ngươi, hãy lượm lên,’ thì em hãy ra, vì có Chúa hằng sống chứng giám, em sẽ được an toàn và không có gì nguy hiểm. 22 Nhưng nếu anh bảo đứa trẻ ấy, ‘Kìa, mấy mũi tên đó ở trước mặt ngươi,’ thì em hãy ra đi bình an, vì Chúa đã bảo em hãy ra đi. 23 Còn những gì em và anh đã nói với nhau, nguyện Chúa sẽ chứng giám giữa em và anh mãi mãi.”

24 Vậy Ða-vít đi trốn trong đồng. Ngày đầu tháng đến, vua ngồi xuống dự tiệc. 25 Vua ngồi vào ghế mình như mọi khi, cái ghế ở sát tường. Giô-na-than ngồi đối diện,[b] Áp-ne ngồi bên cạnh Sau-lơ, còn chỗ Ða-vít thì trống. 26 Nhưng hôm ấy Sau-lơ không nói gì, vì ông nghĩ, “Chắc có chuyện gì đã xảy ra cho nó. Chắc nó không được tinh sạch. Có lẽ nó chưa được thanh tẩy.” 27 Nhưng qua ngày hôm sau, tức ngày thứ hai trong tháng, ghế của Ða-vít cũng trống nữa. Sau-lơ hỏi Giô-na-than con trai ông, “Tại sao con trai của Giê-se không đến ăn, cả hôm qua lẫn hôm nay vậy?”

28 Giô-na-than đáp, “Ða-vít có năn nỉ con cho nó về Bết-lê-hem. 29 Nó nói với con rằng, ‘Xin vui lòng cho tôi đi, vì gia đình tôi có cuộc tế lễ trong thành, anh tôi bảo tôi phải về dự. Vậy bây giờ nếu tôi được ơn trước mặt anh, xin anh làm ơn cho tôi đi về thăm các anh tôi.’ Vì thế nó không đến dùng bữa với phụ hoàng được.”

30 Bấy giờ Sau-lơ đùng đùng nổi giận Giô-na-than. Ông rầy la ông ấy, “Hỡi thằng con[c] hư đốn và phản nghịch kia! Mày tưởng tao không biết mày đã kết bạn với thằng con của Giê-se, để mày sẽ bị nhục và mẹ đã sinh ra mày phải bị nhục sao? 31 Hễ thằng con của Giê-se còn sống trên đất bao lâu thì địa vị của mày và vương quốc của mày sẽ không được vững bấy lâu. Vậy bây giờ hãy sai người đi bắt nó về đây cho tao, vì nó chắc chắn phải chết.”

32 Giô-na-than đáp lại với Sau-lơ cha ông, “Tại sao phải giết nó? Nó đã làm điều gì sai?” 33 Sau-lơ chộp lấy cây giáo và phóng vào người Giô-na-than để giết ông ấy. Vì thế Giô-na-than biết chắc chắn rằng cha ông đã nhất định giết Ða-vít. 34 Giô-na-than nổi giận và đứng dậy khỏi bàn tiệc. Suốt ngày hôm đó, ngày thứ hai trong tháng, ông không ăn gì cả, vì ông đau buồn cho Ða-vít, bởi cha ông đã đối xử với Ða-vít cách đáng thẹn.

35 Sáng hôm sau Giô-na-than ra đồng theo như giờ đã hẹn với Ða-vít. Có một cậu thiếu niên đi với ông. 36 Ông nói với cậu ấy, “Hãy chạy đi lượm mấy mũi tên ta bắn.” Cậu bé vừa bắt đầu chạy thì ông bắn một mũi tên vượt qua phía trước cậu ấy. 37 Khi cậu bé đến nơi mũi tên Giô-na-than đã bắn trước, Giô-na-than la cậu bé và nói, “Mũi tên há không phải ở trước mặt ngươi sao?” 38 Ông lại la cậu bé nữa, “Chạy mau lên! Chạy lẹ lên! Chớ chậm trễ!” Vậy cậu bé chạy đi lượm tất cả các mũi tên ấy rồi đem lại cho chủ nó, 39 nhưng nó không biết gì cả, chỉ có Giô-na-than và Ða-vít biết ý nghĩa của các câu nói ấy thôi. 40 Ðoạn Giô-na-than trao các vũ khí của ông cho cậu bé và bảo nó, “Hãy đi, hãy mang chúng về trong thành trước.”

41 Ðợi cho cậu bé đã đi khỏi rồi, Ða-vít đứng dậy từ phía sau tảng đá,[d] sấp mặt xuống đất, và lạy ba lần. Hai người bạn ôm nhau, hôn chào nhau, và khóc với nhau, nhưng Ða-vít khóc nhiều hơn. 42 Giô-na-than nói với Ða-vít, “Em hãy đi bình an. Chúng ta đã nhân danh Chúa mà thề với nhau rồi. Nguyện Chúa sẽ ở giữa em và anh, giữa dòng dõi em và dòng dõi anh mãi mãi.” Ðoạn Ða-vít đứng dậy và lên đường, còn Giô-na-than trở về trong thành.

Ða-vít Ăn Bánh Thánh

21 Ða-vít đến Thành Nóp và tìm đến Tư Tế A-hi-mê-léc. A-hi-mê-léc lấy làm lo sợ khi gặp Ða-vít. Ông hỏi, “Sao ông đi chỉ một mình mà không ai đi với ông?”

Ða-vít trả lời với Tư Tế A-hi-mê-léc, “Ðức vua đã truyền cho tôi phải thực hiện một vài sứ mạng và dặn tôi, ‘Ðừng để ai biết gì về sứ mạng ta sai ngươi đi và truyền cho ngươi thi hành.’ Tôi đã ra lịnh cho các thủ hạ của tôi phải đến những chỗ nọ hoặc chỗ kia rồi. Bây giờ thầy có gì ăn không? Xin thầy cho tôi năm cái bánh hay món gì để ăn cũng được.”

Tư tế trả lời Ða-vít và nói, “Bây giờ tôi không có bánh thường, nhưng chỉ có bánh thánh, miễn là các thủ hạ của ông không gần gũi phụ nữ thì có thể dùng được.”

Ða-vít đáp với tư tế, “Thưa ba ngày qua, từ lúc tôi ra đi, chúng tôi không gần gũi với phụ nữ nào. Trong một cuộc hành quân thường mà mọi thứ quân trang quân dụng cho các chiến sĩ còn phải biệt ra thánh, huống chi hôm nay là sứ mạng đặc biệt.”

Vậy tư tế trao cho ông bánh thánh, vì không có thứ bánh nào khác ngoài bánh thánh đã chưng trên bàn thờ trước mặt Chúa, mà người ta thường lấy đi để thay vào đó bánh mới ra lò[e] trong ngày thay bánh. Cũng ngày hôm ấy, tại đó có một người trong các tôi tớ của Sau-lơ đang bị cầm chân trước mặt Chúa. Hắn tên là Ðô-ê người Ê-đôm. Hắn chỉ huy những người chăn bầy của Sau-lơ. Ða-vít lại hỏi A-hi-mê-léc, “Ở đây có cây giáo hoặc thanh gươm nào không? Tôi không kịp mang gươm hoặc khí giới gì theo, vì lệnh vua gấp quá.”

Tư tế đáp, “Có cây gươm của Gô-li-át người Phi-li-tin mà ông đã giết trong thung lũng ở Ê-la kia kìa. Nó đã được gói kỹ trong cuộn vải và để ở phía sau ê-phót. Nếu ông cần nó, xin cứ lấy, vì ở đây không có gươm nào khác ngoài thanh gươm đó.”

Ða-vít nói, “Không thanh gươm nào tốt hơn. Xin thầy trao nó cho tôi.”

Ða-vít Trốn đến Thành Gát

10 Sau đó Ða-vít đứng dậy và nội ngày hôm đó chạy trốn khỏi Sau-lơ. Ông đến ra mắt A-kích vua Thành Gát. 11 Bầy tôi của A-kích tâu với ông ta, “Ðây có phải là Ða-vít vua xứ đó chăng? Há chẳng phải về người nầy mà người ta đã nhảy múa và ca hát rằng,

‘Sau-lơ giết hàng ngàn,
Còn Ða-vít giết hằng vạn,’

đấy sao?”

12 Ða-vít ghi nhớ những lời ấy vào lòng, và ông bắt đầu lo sợ A-kích vua Thành Gát. 13 Vì biết mình còn ở trong tay chúng, nên ông giả vờ điên điên khùng khùng trước mặt chúng. Ông viết nguệch ngoạc lộn xộn trên các cổng thành, và để nước miếng nhểu nhỏ trên râu ông.

14 A-kích nói với bầy tôi của ông, “Nầy, các ngươi có thấy tên nầy bị điên không? Tại sao các ngươi đem hắn đến với ta? 15 Bộ ta thiếu người điên sao mà các ngươi đem tên nầy đến để bày những trò điên trước mặt ta? Tên điên nầy có thể vào nhà ta sao?”

Footnotes

  1. I Sa-mu-ên 20:5 nt: Trăng Mới
  2. I Sa-mu-ên 20:25 theo bản LXX; nt: đứng
  3. I Sa-mu-ên 20:30 ctd: Hỡi thằng con của người đàn bà
  4. I Sa-mu-ên 20:41 nt: từ phía nam tảng đá
  5. I Sa-mu-ên 21:6 nt: bánh còn nóng