Add parallel Print Page Options

质问耶稣凭甚么权柄作事(A)

20 有一天,耶稣在殿里教导人,宣讲福音,众祭司长、经学家和长老上前来, 对他说:“告诉我们,你凭着甚么权柄作这些事?给你这权柄的是谁?” 他回答他们:“我也要问你们一句话,你们告诉我: 约翰的洗礼是从天上来的,还是从人来的呢?” 他们就彼此议论说:“如果我们说:‘是从天上来的’,他就会问:‘那你们为甚么不相信他呢?’ 如果我们说:‘是从人来的’,众人都会用石头打我们,因为他们都认定约翰是先知。” 于是他们回答耶稣:“我们不知道是从哪里来的。” 耶稣说:“我也不告诉你们,我凭着甚么权柄作这些事。”

佃户的比喻(B)

于是耶稣向众人讲了这个比喻:“有一个人栽种了一个葡萄园,租给佃户,就远行去了很久。 10 到了时候,园主派了一个仆人到佃户那里,叫他们把葡萄园当纳的果子交给他。佃户却打了他,放他空手回去。 11 园主又派另一个仆人去,佃户又打了他,并且侮辱他,也叫他空手回去。 12 于是他又派第三个去,佃户把他打伤,赶他走了。 13 葡萄园的主人说:‘怎么办呢?我要派我的爱子去,也许这一个他们会尊敬的。’ 14 佃户一看他,就彼此商议说:‘这是继承产业的,让我们杀了他,那么,产业就成为我们的了。’ 15 于是他们把园主的爱子推出葡萄园外杀了。主人要怎样对待他们呢? 16 他要来除掉这些佃户,把葡萄园租给别人。”他们听见了就说:“千万不要有这样的事发生!” 17 耶稣看着他们,说:“那么,

‘建筑工人所弃的石头,

成了房角的主要石头’,

这经文是甚么意思呢? 18 凡是跌在那石头上的,就必摔碎;那石头掉在谁的身上,就必把他压得粉碎。” 19 经学家和祭司长知道这比喻是针对他们说的,当时就想动手拿他,可是又害怕群众。

以纳税的事问难耶稣(C)

20 经学家和祭司长差派奸细伪装好人去窥探耶稣,要在他的话上抓着把柄,好把他交由总督全权裁决。 21 奸细问他:“老师,我们知道你所说所教的都对,并且不讲情面,只照着真理把 神的道教导人。 22 我们纳税给凯撒可以不可以?” 23 耶稣看透他们的诡计,就对他们说: 24 “给我一个银币看看,上面是谁的像,谁的名号?”他们说:“凯撒的。” 25 耶稣说:“这样,凯撒的应当归给凯撒, 神的应当归给 神。” 26 他们在群众面前,不能抓住耶稣的把柄,又希奇他的回答,就沉默下来。

人复活后不娶不嫁(D)

27 撒都该人向来否认有复活的事,他们当中有几个人来问耶稣: 28 “老师,摩西曾写给我们说:‘如果一个人娶了妻子,还没有儿女就死了,他的弟弟就应当娶他的妻子,为哥哥立后。’ 29 从前有兄弟七人,头一个娶了妻子,没有孩子就死了。 30 第二个、 31 第三个,也娶过她;七个都是这样,都没有留下孩子就死了。 32 后来那女人也死了。 33 那么,这女人在复活的时候,要作哪一个的妻子呢?因为七个人都娶过她。” 34 耶稣说:“这世界的人又娶又嫁, 35 但配得那世界的,又配从死人中复活的人,也不娶也不嫁。 36 他们和天使一样,不能再死;既然是复活了的人,就是 神的儿子了。 37 至于死人复活的事,摩西在荆棘篇上提过,他称主是亚伯拉罕的 神、以撒的 神、雅各的 神; 38  神不是死人的 神,而是活人的 神,因为在他那里的人都是活的。” 39 经学家中有几个说:“老师,你说得好。” 40 从此他们再不敢问他甚么了。

大卫称基督为主(E)

41 耶稣问他们:“人怎么能说基督是大卫的子孙呢? 42 大卫自己在诗篇上说:

‘主对我的主说:

你坐在我的右边,

43 等我使你的仇敌作你的脚凳。’

44 大卫既然称他为主,他又怎会是大卫的子孙呢?”

提防经学家(F)

45 众人听着的时候,耶稣对门徒说: 46 “你们要提防经学家,他们好穿长袍走来走去,喜欢人在巿中心向他们问安,并且喜欢会堂里的高位、筵席上的首座。 47 他们吞没了寡妇的房产,又用冗长的祷告作掩饰。这等人必受更重的刑罚。”

20 And it came to pass, that on one of those days, as he taught the people in the temple, and preached the gospel, the chief priests and the scribes came upon him with the elders,

And spake unto him, saying, Tell us, by what authority doest thou these things? or who is he that gave thee this authority?

And he answered and said unto them, I will also ask you one thing; and answer me:

The baptism of John, was it from heaven, or of men?

And they reasoned with themselves, saying, If we shall say, From heaven; he will say, Why then believed ye him not?

But and if we say, Of men; all the people will stone us: for they be persuaded that John was a prophet.

And they answered, that they could not tell whence it was.

And Jesus said unto them, Neither tell I you by what authority I do these things.

Then began he to speak to the people this parable; A certain man planted a vineyard, and let it forth to husbandmen, and went into a far country for a long time.

10 And at the season he sent a servant to the husbandmen, that they should give him of the fruit of the vineyard: but the husbandmen beat him, and sent him away empty.

11 And again he sent another servant: and they beat him also, and entreated him shamefully, and sent him away empty.

12 And again he sent a third: and they wounded him also, and cast him out.

13 Then said the lord of the vineyard, What shall I do? I will send my beloved son: it may be they will reverence him when they see him.

14 But when the husbandmen saw him, they reasoned among themselves, saying, This is the heir: come, let us kill him, that the inheritance may be ours.

15 So they cast him out of the vineyard, and killed him. What therefore shall the lord of the vineyard do unto them?

16 He shall come and destroy these husbandmen, and shall give the vineyard to others. And when they heard it, they said, God forbid.

17 And he beheld them, and said, What is this then that is written, The stone which the builders rejected, the same is become the head of the corner?

18 Whosoever shall fall upon that stone shall be broken; but on whomsoever it shall fall, it will grind him to powder.

19 And the chief priests and the scribes the same hour sought to lay hands on him; and they feared the people: for they perceived that he had spoken this parable against them.

20 And they watched him, and sent forth spies, which should feign themselves just men, that they might take hold of his words, that so they might deliver him unto the power and authority of the governor.

21 And they asked him, saying, Master, we know that thou sayest and teachest rightly, neither acceptest thou the person of any, but teachest the way of God truly:

22 Is it lawful for us to give tribute unto Caesar, or no?

23 But he perceived their craftiness, and said unto them, Why tempt ye me?

24 Shew me a penny. Whose image and superscription hath it? They answered and said, Caesar's.

25 And he said unto them, Render therefore unto Caesar the things which be Caesar's, and unto God the things which be God's.

26 And they could not take hold of his words before the people: and they marvelled at his answer, and held their peace.

27 Then came to him certain of the Sadducees, which deny that there is any resurrection; and they asked him,

28 Saying, Master, Moses wrote unto us, If any man's brother die, having a wife, and he die without children, that his brother should take his wife, and raise up seed unto his brother.

29 There were therefore seven brethren: and the first took a wife, and died without children.

30 And the second took her to wife, and he died childless.

31 And the third took her; and in like manner the seven also: and they left no children, and died.

32 Last of all the woman died also.

33 Therefore in the resurrection whose wife of them is she? for seven had her to wife.

34 And Jesus answering said unto them, The children of this world marry, and are given in marriage:

35 But they which shall be accounted worthy to obtain that world, and the resurrection from the dead, neither marry, nor are given in marriage:

36 Neither can they die any more: for they are equal unto the angels; and are the children of God, being the children of the resurrection.

37 Now that the dead are raised, even Moses shewed at the bush, when he calleth the Lord the God of Abraham, and the God of Isaac, and the God of Jacob.

38 For he is not a God of the dead, but of the living: for all live unto him.

39 Then certain of the scribes answering said, Master, thou hast well said.

40 And after that they durst not ask him any question at all.

41 And he said unto them, How say they that Christ is David's son?

42 And David himself saith in the book of Psalms, The Lord said unto my Lord, Sit thou on my right hand,

43 Till I make thine enemies thy footstool.

44 David therefore calleth him Lord, how is he then his son?

45 Then in the audience of all the people he said unto his disciples,

46 Beware of the scribes, which desire to walk in long robes, and love greetings in the markets, and the highest seats in the synagogues, and the chief rooms at feasts;

47 Which devour widows' houses, and for a shew make long prayers: the same shall receive greater damnation.

Thẩm Quyền Của Chúa Giê-su(A)

20 Một hôm, Đức Giê-su đang dạy dỗ dân chúng trong đền thờ và truyền giảng Phúc Âm; các thượng tế, các giáo sư Kinh Luật và các trưởng lão chợt kéo đến, gạn hỏi Ngài: “Xin Thầy cho biết: Thầy lấy thẩm quyền gì để làm những việc này, hoặc ai đã ban cho Thầy quyền ấy?”

Ngài đáp: “Ta cũng hỏi các ông một câu, hãy nói cho Ta biết: Phép báp-tem của Giăng đến từ trời hay từ người ta?”

Họ thảo luận với nhau: “Nếu chúng ta đáp: ‘Từ trời,’ ông ta sẽ hỏi: ‘Vậy tại sao các ông không tin Giăng?’ Còn nếu chúng ta đáp: ‘Từ người ta,’ thì dân chúng sẽ ném đá chúng ta, vì họ tin quyết rằng Giăng là một tiên tri của Chúa.” Họ trả lời không biết từ đâu đến. Đức Giê-su bảo họ: “Ta cũng không nói cho các ông biết bởi thẩm quyền nào mà Ta làm các việc này!”

Ngụ Ngôn Về Vườn Nho Và Các Tá Điền(B)

Ngài bắt đầu kể ngụ ngôn này cho dân chúng: “Một người kia trồng một vườn nho, cho người làm công thuê, rồi đi xa một thời gian dài. 10 Đến mùa, chủ sai một đầy tớ tới gặp các người làm công để thu phần hoa lợi họ sẽ nộp cho mình. Nhưng các người làm công đánh đập đầy tớ ấy và đuổi về tay không. 11 Chủ sai một đầy tớ khác, nhưng họ cũng đánh đập, chửi mắng rồi đuổi về tay không. 12 Chủ lại sai đầy tớ thứ ba, nhưng họ đánh đập nó trọng thương rồi quăng ra ngoài.

13 Chủ vườn nho nói: ‘Ta làm gì bây giờ? Ta sẽ sai con trai yêu dấu của ta đi, chắc họ sẽ nể con ta.’

14 Nhưng khi thấy con trai chủ, các người làm công bàn với nhau: ‘Đây là đứa con thừa tự. Ta hãy giết nó đi, gia tài sẽ thuộc về chúng ta.’ 15 Họ quăng con trai chủ ra bên ngoài vườn nho và giết đi. Vậy, chủ vườn nho sẽ xử họ thế nào? 16 Chủ sẽ đến, diệt bọn người làm công ấy, và giao vườn cho người khác.”

Nghe xong, họ nói: “Đời nào có chuyện ấy!”

17 Nhìn thẳng họ, Ngài hỏi: “Thế thì câu Kinh Thánh này có ý nghĩa gì:

‘Phiến đá bị các thợ nề loại bỏ
    Lại trở nên đá đầu góc nhà?’[a]

18 Ai rơi nhằm đá ấy sẽ bị nát vụn; còn đá ấy rơi nhằm ai thì nghiền kẻ ấy ra như bột!”[b]

19 Ngay giờ ấy, các giáo sư Kinh Luật và các thượng tế tìm cách bắt Ngài, vì họ biết Ngài dùng ngụ ngôn này ám chỉ họ, nhưng họ còn sợ dân chúng.

20 Họ theo dõi Ngài, sai mật thám giả dạng người lương thiện đi rình mò bắt lỗi Ngài trong lời nói để nộp Ngài cho các nhà cầm quyền và tòa thống đốc[c] La Mã. 21 Bọn mật thám gài hỏi Ngài: “Chúng tôi biết Thầy nói và dạy cách chính trực, không thiên vị ai, nhưng trung thực dạy đuờng lối của Đức Chúa Trời. 22 Vậy, chúng tôi có nên đóng thuế cho Sê-sa[d] hay không?”

23 Nhận thấy mưu kế quỷ quyệt[e] của họ, Ngài bảo: 24 “Hãy đưa Ta xem một đồng tiền! Hình và danh hiệu của ai đây?”

25 Họ đáp: “Của Sê-sa.” Ngài phán: “Thế thì, những gì của Sê-sa hãy trả cho Sê-sa; những gì của Đức Chúa Trời hãy trả cho Đức Chúa Trời!”

26 Họ không thể nào bắt lỗi lời Ngài trước mặt dân chúng. Sửng sốt về câu trả lời của Ngài, nên họ đành câm miệng.

Câu Hỏi Về Sự Sống Lại(C)

27 Vài người Sa-đu-sê là phái phủ nhận sự sống lại, đến gần hỏi Ngài: 28 “Thưa Thầy, Môi-se đã ghi trong Kinh Luật cho chúng ta: ‘Nếu một người nam có anh cưới vợ rồi chết không con, người đó phải cưới chị dâu để sinh con nối dõi cho anh.’ 29 Gia đình kia có bảy anh em, cậu cả cưới vợ rồi chết không con. 30-31 Cậu hai, cậu ba cho đến cậu bảy cũng thế, cậu nào cũng lấy nàng rồi chết không con. 32 Rốt cuộc, người đàn bà cũng qua đời. 33 Vậy, trong ngày sống lại, nàng sẽ làm vợ của ai đây? Vì bảy anh em đều là chồng của nàng cả!”

34 Đức Giê-su đáp: “Người[f] ở cõi đời này mới cưới gả, 35 chứ những người được kể là xứng đáng hưởng cõi đời sau và được sống lại từ cõi chết sẽ không còn cưới gả, 36 bởi họ không thể chết được nữa mà giống như[g] thiên sứ và là con cái của Đức Chúa Trời vì đã được sống lại.[h] 37 Về sự kiện người chết sống lại, chính Môi-se đã cho thấy, qua câu chuyện về bụi gai khi ông gọi Chúa là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác và Đức Chúa Trời của Gia-cốp. 38 Ngài không phải là Đức Chúa Trời của người chết nhưng của người sống, vì tất cả đều sống đối với Ngài.”

39 Vài giáo sư Kinh Luật nhìn nhận: “Thưa Thầy, Thầy nói rất đúng!” 40 Họ không còn dám gài hỏi Ngài điều gì nữa.

Con Đa-vít(D)

41 Nhưng Đức Giê-su hỏi lại họ: “Sao người ta gọi Chúa Cứu Thế là con của Đa-vít? 42 Vì chính Đa-vít đã viết trong Thánh Thi:

‘Chúa phán bảo Chúa tôi:
    Hãy ngồi bên phải Ta
43 Cho đến khi Ta bắt các thù địch con làm bục chân con.’

44 Đa-vít đã gọi Chúa Cứu Thế là Chúa thì sao Ngài lại là con Đa-vít được?”

45 Trong khi cả dân chúng đang nghe, Ngài dạy các môn đệ: 46 “Hãy đề phòng các giáo sư Kinh Luật, là những kẻ ưa mặc áo dài để đi qua đi lại, thích người ta chào mình giữa chợ, và chọn ngồi những ghế hạng nhất trong hội đường và ghế danh dự nơi bàn tiệc. 47 Họ nuốt nhà cửa của đàn bà góa, lại còn giả bộ cầu nguyện dài dòng! Họ sẽ bị hình phạt nặng nề hơn!”

Footnotes

  1. 20:17 Tảng đá quan trọng nhất trong việc xây cất một ngôi nhà
  2. 20:18 Thi 118:22
  3. 20:20 Nt: thẩm quyền tổng trấn
  4. 20:22 Nt: từ ngữ gọi chung các hoàng đế La-mã
  5. 20:23 Nt: sự khéo léo
  6. 20:34 Nt: con cái
  7. 20:36 Ctd: ngang hàng với
  8. 20:36 Ctd: họ là con cái của Đức Chúa Trời của sự sống lại