Add parallel Print Page Options

Lễ Vượt Qua

12 Khi còn ở Ai-cập, CHÚA có phán với Môi-se và A-rôn: “Tháng này sẽ được kể là tháng giêng, tức là tháng thứ nhất trong năm. Con hãy ra lệnh cho toàn dân Y-sơ-ra-ên: vào mồng mười tháng này mỗi người đàn ông phải bắt một con cừu con cho gia đình mình, mỗi gia đình một con cừu con. Nếu gia đình nào có ít người không thể ăn hết một cừu con thì phải chia sẻ với người láng giềng gần nhất, tính thế nào cho đủ số người ăn. Các con cũng ước tính số lượng thịt cần thiết cho mỗi người ăn. Con vật các con chọn trong bầy cừu hay bầy dê phải là con đực, đúng một tuổi, không tì vết. Các con vật này phải được chăm sóc cho đến ngày mười bốn tháng này, là ngày toàn dân Y-sơ-ra-ên đem chúng ra giết vào lúc chiều tối. Rồi họ sẽ lấy huyết cừu đem bôi trên thanh ngang và trên hai thanh dọc của khung cửa vào nhà, là nơi sẽ ăn thịt cừu. Nội đêm đó họ sẽ ăn thịt cừu đã quay trên lửa với rau đắng và bánh không men. Đừng ăn thịt sống hay thịt luộc, nhưng phải đem quay cả con cừu trên lửa, với cái đầu, chân và bộ lòng. 10 Đừng để thừa lại cho đến sáng mai; nếu còn thừa chút gì, hãy đem đốt hết. 11 Đây là cách các con ăn thịt đó; phải nai nịt gọn gàng, chân mang dép và tay cầm gậy. Các con phải ăn vội vàng; đó là lúc CHÚA Vượt Qua.

12 Trong đêm ấy, Ta sẽ vượt qua khắp xứ Ai-cập và giết hết các con đầu lòng của loài người cũng như của các loài súc vật, và Ta cũng sẽ đoán phạt các thần của Ai-cập. Ta là CHÚA. 13 Huyết bôi trên cửa là dấu hiệu của nhà các con ở và khi Ta thấy huyết, Ta sẽ vượt qua, và bệnh dịch sát hại sẽ không đụng đến các con trong khi ta hành hại người Ai-cập.

14 Đây là ngày các con phải kỷ niệm; từ thế hệ này đến thế hệ khác, các con phải tổ chức lễ này cho CHÚA. Đây là mạng lệnh đời đời. 15 Trong bảy ngày, các con phải ăn bánh không men. Vào ngày thứ nhất, các con phải đem hết men ra khỏi nhà, vì ai ăn bất cứ món gì có men từ ngày thứ nhất cho đến ngày thứ bảy sẽ bị khai trừ ra khỏi Y-sơ-ra-ên. 16 Vào ngày thứ nhất các con phải tổ chức một cuộc hội họp thánh; đến ngày thứ bảy cũng tổ chức một cuộc họp thánh nữa. Trong những ngày này, các con không được làm việc gì cả, ngoại trừ việc chuẩn bị thức ăn là việc duy nhất có thể làm.

17 Các con hãy tổ chức Lễ Bánh Không Men, vì vào chính ngày này Ta đem các đạo quân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập. Việc tổ chức lễ này là một mạng lệnh đời đời cho các thế hệ trong tương lai. 18 Từ tối ngày mười bốn cho đến tối ngày hai mươi mốt tháng giêng, các con phải ăn bánh không men. 19 Trong bảy ngày đó, không ai được giữ men trong nhà. Bất cứ người nào ăn món gì có men sẽ bị khai trừ khỏi hội chúng Y-sơ-ra-ên, dù là ngoại kiều hay người sinh trong xứ. 20 Đừng ăn món gì có men. Bất cứ sinh sống ở đâu, các con cũng phải ăn bánh không men.”

21 Môi-se triệu tập các bô lão Y-sơ-ra-ên lại và nói với họ: “Các ông phải lập tức đi chọn cừu con cho gia đình mình và giết nó để làm lễ Vượt Qua. 22 Hãy lấy một bó bài hương thảo, nhúng vào chậu huyết và đem bôi trên thanh ngang và hai thanh dọc của khung cửa. Không ai được ra khỏi nhà khi trời chưa sáng. 23 Khi CHÚA đi qua xứ để hình phạt người Ai-cập, Ngài sẽ vượt qua nhà nào khi thấy khung cửa nhà ấy có bôi huyết trên thanh ngang và hai thanh dọc. Ngài sẽ không cho phép đấng Hủy Diệt vào nhà để giết hại.

24 Phải vâng giữ các chỉ thị này như một mạng lệnh đời đời cho các ông và cho hậu tự các ông. 25 Cũng phải giữ Lễ này khi đã vào xứ CHÚA hứa sẽ ban cho. 26 Khi con cháu các ông hỏi: ‘Lễ này có ý nghĩa gì?’ 27 thì nói với chúng: ‘đây là lễ Vượt Qua cho CHÚA, để kỷ niệm ngày Ngài đã vượt qua nhà của dân Y-sơ-ra-ên khi còn ở trong xứ Ai-cập. Ngài vượt qua nhà của chúng ta trong khi giết hại người Ai-cập.’ ” Nghe xong, dân chúng cúi xuống và thờ phượng. 28 Rồi dân Y-sơ-ra-ên làm đúng theo mọi điều CHÚA đã phán dạy Môi-se và A-rôn.

29 Lúc nửa đêm, CHÚA giết hại tất cả các con đầu lòng trong xứ Ai-cập, từ thái tử con Pha-ra-ôn đang ngồi trên ngai cho đến con đầu lòng của tù nhân đang bị giam trong ngục, cả đến con đầu lòng của gia súc. 30 Pha-ra-ôn, quần thần và mọi người dân Ai-cập thức dậy lúc nửa đêm, có tiếng than khóc vang lên khắp nước vì không nhà nào mà không có người chết.

Xuất Hành

31 Ngay đêm ấy, Pha-ra-ôn cho triệu Môi-se và A-rôn đến và nói: “Hai ông và toàn dân Y-sơ-ra-ên hãy lìa khỏi chúng tôi! Các ông hãy đi thờ phượng CHÚA như điều hai ông đã xin. 32 Cũng dẫn theo cả bò cừu như các ông đã nói, rồi đi hết đi! Và cũng cầu phước cho chúng tôi với!” 33 Dân Ai-cập hối thúc người Y-sơ-ra-ên phải cấp tốc ra khỏi nước họ, vì nói rằng: “Nếu các ngươi không đi, chúng tôi sẽ chết hết!” 34 Dân Y-sơ-ra-ên lấy áo bọc thùng nhồi bột, với bột mới nhồi nhưng chưa kịp pha men, rồi vác lên vai mà đi. 35 Họ làm theo điều Môi-se đã dặn bảo và hỏi xin người Ai-cập các món bằng bạc và bằng vàng và cả quần áo nữa. 36 CHÚA làm cho người Ai-cập có cảm tình với họ và cho họ những thứ họ hỏi xin; như vậy, người Ai-cập bị họ bóc lột.

37 Dân Y-sơ-ra-ên ra đi từ Ram-se đến Su-cốt, tổng số người đi độ sáu trăm ngàn người. Đây là số đàn ông, chưa kể đàn bà con nít. 38 Cũng có rất nhiều người ngoại tộc cùng đi, dẫn theo từng đàn gia súc rất lớn. 39 Với bột đã nhồi ở Ai-cập, họ làm bánh không men. Bột này nhồi không pha men vì họ bị đuổi đi gấp, không kịp chuẩn bị lương thực đi đường. 40 Thời gian dân Y-sơ-ra-ên cư ngụ trong xứ Ai-cập là bốn trăm ba mươi năm. 41 Đúng vào ngày cuối cùng của thời gian bốn trăm ba mươi năm ấy, các đạo quân của CHÚA rời khỏi Ai-cập. 42 CHÚA đã rút dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập vào đêm ấy, nên dân Y-sơ-ra-ên phải giữ đêm ấy làm kỷ niệm, từ thế hệ này đến thế hệ khác.

Các Quy Tắc Về Lễ Vượt Qua

43 CHÚA phán bảo Môi-se và A-rôn: “Đây là các quy tắc về lễ vượt qua: người ngoại quốc không được ăn lễ ấy. 44 Nô lệ các con đã mua chỉ được phép ăn lễ sau khi chịu cắt bì, 45 nhưng những kiều dân tạm trú và người làm mướn không được phép ăn. 46 Thịt phải ăn trong nhà và không được đem ra khỏi nhà, cũng không được làm gẫy một cái xương nào cả. 47 Toàn thể hội chúng Y-sơ-ra-ên phải dự lễ vượt qua. 48 Những ngoại kiều sống chung với người Y-sơ-ra-ên nếu muốn dự lễ vượt qua thì đàn ông phải chịu cắt bì; sau đó họ được phép ăn lễ như người sinh ra trong xứ. Đàn ông không chịu cắt bì không được phép ăn lễ. 49 Luật này áp dụng cho cả người sinh trong xứ lẫn người kiều ngụ.” 50 Tất cả dân Y-sơ-ra-ên đều làm theo điều CHÚA đã phán dạy Môi-se và A-rôn. 51 Trong chính ngày đó, CHÚA dẫn dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập, tùy theo các đạo quân của họ.

12 1-10 God said to Moses and Aaron while still in Egypt, “This month is to be the first month of the year for you. Address the whole community of Israel; tell them that on the tenth of this month each man is to take a lamb for his family, one lamb to a house. If the family is too small for a lamb, then share it with a close neighbor, depending on the number of persons involved. Be mindful of how much each person will eat. Your lamb must be a healthy male, one year old; you can select it from either the sheep or the goats. Keep it penned until the fourteenth day of this month and then slaughter it—the entire community of Israel will do this—at dusk. Then take some of the blood and smear it on the two doorposts and the lintel of the houses in which you will eat it. You are to eat the meat, roasted in the fire, that night, along with bread, made without yeast, and bitter herbs. Don’t eat any of it raw or boiled in water; make sure it’s roasted—the whole animal, head, legs, and innards. Don’t leave any of it until morning; if there are leftovers, burn them in the fire.

11 “And here is how you are to eat it: Be fully dressed with your sandals on and your stick in your hand. Eat in a hurry; it’s the Passover to God.

12-13 “I will go through the land of Egypt on this night and strike down every firstborn in the land of Egypt, whether human or animal, and bring judgment on all the gods of Egypt. I am God. The blood will serve as a sign on the houses where you live. When I see the blood I will pass over you—no disaster will touch you when I strike the land of Egypt.

14-16 “This will be a memorial day for you; you will celebrate it as a festival to God down through the generations, a fixed festival celebration to be observed always. You will eat unraised bread (matzoth) for seven days: On the first day get rid of all yeast from your houses—anyone who eats anything with yeast from the first day to the seventh day will be cut off from Israel. The first and the seventh days are set aside as holy; do no work on those days. Only what you have to do for meals; each person can do that.

17-20 “Keep the Festival of Unraised Bread! This marks the exact day I brought you out in force from the land of Egypt. Honor the day down through your generations, a fixed festival to be observed always. In the first month, beginning on the fourteenth day at evening until the twenty-first day at evening, you are to eat unraised bread. For those seven days not a trace of yeast is to be found in your houses. Anyone, whether a visitor or a native of the land, who eats anything raised shall be cut off from the community of Israel. Don’t eat anything raised. Only matzoth.”

21-23 Moses assembled all the elders of Israel. He said, “Select a lamb for your families and slaughter the Passover lamb. Take a bunch of hyssop and dip it in the bowl of blood and smear it on the lintel and on the two doorposts. No one is to leave the house until morning. God will pass through to strike Egypt down. When he sees the blood on the lintel and the two doorposts, God will pass over the doorway; he won’t let the destroyer enter your house to strike you down with ruin.

24-27 “Keep this word. It’s the law for you and your children, forever. When you enter the land which God will give you as he promised, keep doing this. And when your children say to you, ‘Why are we doing this?’ tell them: ‘It’s the Passover-sacrifice to God who passed over the homes of the Israelites in Egypt when he hit Egypt with death but rescued us.’”

The people bowed and worshiped.

28 The Israelites then went and did what God had commanded Moses and Aaron. They did it all.

* * *

29 At midnight God struck every firstborn in the land of Egypt, from the firstborn of Pharaoh, who sits on his throne, right down to the firstborn of the prisoner locked up in jail. Also the firstborn of the animals.

30 Pharaoh got up that night, he and all his servants and everyone else in Egypt—what wild wailing and lament in Egypt! There wasn’t a house in which someone wasn’t dead.

31-32 Pharaoh called in Moses and Aaron that very night and said, “Get out of here and be done with you—you and your Israelites! Go worship God on your own terms. And yes, take your sheep and cattle as you’ve insisted, but go. And bless me.”

33 The Egyptians couldn’t wait to get rid of them; they pushed them to hurry up, saying, “We’re all as good as dead.”

34-36 The people grabbed their bread dough before it had risen, bundled their bread bowls in their cloaks and threw them over their shoulders. The Israelites had already done what Moses had told them; they had asked the Egyptians for silver and gold things and clothing. God saw to it that the Egyptians liked the people and so readily gave them what they asked for. Oh yes! They picked those Egyptians clean.

37-39 The Israelites moved on from Rameses to Succoth, about 600,000 on foot, besides their dependents. Hebrews and non-Hebrews alike set out, not to mention the large flocks and herds of livestock. They baked unraised cakes with the bread dough they had brought out of Egypt; it hadn’t raised—they’d been rushed out of Egypt and hadn’t time to fix food for the journey.

The Passover

40-42 The Israelites had lived in Egypt 430 years. At the end of the 430 years, to the very day, God’s entire army left Egypt. God kept watch all night, watching over the Israelites as he brought them out of Egypt. Because God kept watch, all Israel for all generations will honor God by keeping watch this night—a watchnight.

* * *

43-47 God said to Moses and Aaron, “These are the rules for the Passover:

No foreigners are to eat it.

Any slave, if he’s paid for and circumcised, can eat it.

No casual visitor or hired hand can eat it.

Eat it in one house—don’t take the meat outside the house.

Don’t break any of the bones.

The whole community of Israel is to be included in the meal.

48 “If an immigrant is staying with you and wants to keep the Passover to God, every male in his family must be circumcised, then he can participate in the Meal—he will then be treated as a native son. But no uncircumcised person can eat it.

49 “The same law applies both to the native and the immigrant who is staying with you.”

50-51 All the Israelites did exactly as God commanded Moses and Aaron. That very day God brought the Israelites out of the land of Egypt, tribe by tribe.

* * *