Add parallel Print Page Options

Как седи усамотен градът, който е бил многолюден! Стана като вдовица великата между народите <столица>! Оная, която беше княгиня между областите, стана поданица!

Непрестанно плаче нощем, и сълзите й са по бузите й; Между всичките й любовници няма кой да я утешава; Всичките й приятели й изневериха; станаха й неприятели.

Юда отиде в плен от притеснение и тежко робуване; Живее между езичниците, не намира покой; Всичките му гонители го стигнаха всред теснините <му>.

Тъжат сионските пътници, защото никой не иде на определените празници; Всичките му порти са пусти; свещениците му въздишат; Девиците му са наскърбени; и сам той е в горест.

Противниците му взеха връх; неприятелите му благоденствуват; Защото Господ го наскърби, поради многото му беззакония; Младенците му отидоха в плен пред противника.

И изгуби се от сионовата дъщеря всичкото й великолепие; Първенците й станаха като елени, които не намират пасбище, И стават безсилни пред гонещия ги.

В дните на скръбта си и на скитанията си Ерусалим си спомни Всичките желателни неща, които имаше от древни времена, Сега, когато са паднали людете му в ръката на противника, и никой не му помага; Противниците го видяха, засмяха се поради опустошението му.

Тежко съгреши ерусалимската <дъщеря>, затова се отмахна като нечисто нещо; Всички, които бяха я почитали, презряха я, защото видяха голотата й; А тя въздиша и обръща гърба си.

Нечистотата й беше в полите й; не бе помислила за сетнината си! Затова чудно се е смирила; няма кой да я утешава; Виж, Господи, скръбта ми, <вика тя>, защото неприятелят се възвеличи.

10 Противникът е прострял ръката си върху всичките й желателни неща; Защото тя видя, че в светилището й влязоха езичниците, За които си заповядал да не влизат в Твоето събрание.

11 Всичките й люде въздишат и искат хляб; Дадоха желателните си неща за храна, за да се възобнови животът <им>; Виж, Господи и погледни; защото станах унижена.

12 Немарите ли, всички вие, които заминавате по пътя? Погледнете и вижте, има ли страдание като страданието, което падна на мене, Когото Господ оскърби в деня на пламенния Си гняв.

13 От свише Той прати огън в костите ми, който ги облада; Простря примка за нозете ми; върна ме назад; Направи ме пуста и слаба цял ден.

14 Нечестията ми бидоха стегнати <върху мене> като хомот от ръката Му; Те се сплетоха, стигнаха до врата ми; Той направи да намалее силата ми; Господ ме предаде в ръцете на ония, срещу които не мога да стоя.

15 Господ презря всичките силни мъже всред мене; Свика против мене събор, за да смаже младежите ми; Господ стъпка като в лин девицата, Юдовата дъщеря.

16 Затова аз плача; окото ми, окото ми излива вода, Защото се отдалечи от мене утешителят, Който би възобновил живота ми; Чадата ми погинаха, защото надделя неприятелят.

17 Сион простира ръцете си, но няма кой да го утеши; Господ заповяда за Якова, щото окръжаващите го да му станат противници; Ерусалим стана между тях като нечисто нещо.

18 Праведен е Господ, защото въстанах против заповедите Му; Слушайте, моля, всички племена, и вижте скръбта ми; Девиците ми и младежите ми отидоха в плен.

19 Повиках любовниците си, но те ме излъгаха; Свещениците ми и старейшините ми издъхнаха в града, Когато си търсеха храна, за да се възобнови животът им.

20 Виж, Господи, защото съм в утеснение; червата ми се смущават; Сърцето ми от дън се свива, защото зле се разбунтувах <против Тебе>; Навън обезчади нож; у дома като че ли смърт <владее>.

21 Чуха, че съм въздишала; няма кой да ме утеши; Всичките ми неприятели чуха за злощастието ми и се радваха, че си сторил това; Обаче, Ти ще докараш възгласения от Тебе ден, когато и те ще станат като мене.

22 Нека дойде пред Тебе всичкото им нечестие, И стори на тях както стори на мене, поради всичките ми престъпления; Защото много са въздишките ми, и сърцето ми чезне;

Скръб за разорения Йерусалим

(A) [a] Как седи усамотен градът, някога тъй многолюден!
Стана като вдовица. Великата столица между народите,
княгинята сред областите стана поданица.
(B)Горко плаче тя нощем и сълзите ѝ са по бузите ѝ.
Измежду всичките ѝ любовници няма кой да я утеши.
Всички нейни приятели ѝ изневериха, станаха нейни врагове.
Юда отиде и се пресели поради бедствие и тежко робство.
Живее между езичници, не намира покой.
Всички, които го преследваха, го настигнаха в теснини.
(C)Пътищата към Сион тъгуват, защото няма кой да отива на празници.
Всичките му порти запустяха. Свещениците му въздишат,
девиците му са печални. Горко и на самия него!
(D)Враговете му го покориха, неприятелите му плячкосват,
защото Господ му изпрати скърби поради многото му беззакония;
децата му бяха подкарани в плен пред противника.
И беше взето от Сионовата дъщеря цялото ѝ великолепие.
Първенците ѝ са като елени, които не намират пасища.
Изтощени, те не можеха да избягат от преследвача.
В дните на бедността и на лишението от дом Йерусалим си спомни
за всички свои съкровища, каквито имаше в предишни дни.
Когато народът му падна във вража ръка, никой от неговите съюзници не му помогна.
Враговете му злорадстват и се надсмиват за неговото опустошение.
(E)Йерусалим тежко съгреши. Затова стана за отвращение.
Всички, които го прославяха, го презряха, защото видяха голотата му.
И сам той въздиша и се обръща назад в посрама.
По полата му беше нечистотата му, но той не помисляше за следствието от греха си
и се унизи много, и няма кой да го утеши.
„Погледни, Господи, моето бедствие, казва той, понеже врагът ми се е възгордял!“
10 (F)Врагът простря ръка върху всичките му скъпоценности.
Той вижда в ужас как езичници навлизат в светилището на Господа,
за което Ти си заповядал да не влизат в Твоето събрание.
11 Целият му народ въздиша, търсейки хляб,
дава ценности за храна, за да запази живота си.
„Погледни, Господи, и виж колко съм унизен!“
12 (G)Вие, които минавате по пътя, дано не ви сполети подобно нещо!
Погледнете и вижте, има ли болка като моята болка,
каквато ме е сполетяла,
каквато Господ ми изпрати в деня на пламенния Си гняв?
13 Той изпрати отгоре огън в костите ми, който ги обхвана;
постави клопка за краката ми, повали ме, направи ме да бедствам,
направи ме пуст и да боледувам всеки ден.
14 (H)Ярема на беззаконията ми Той
стегна около шията ми.
Те се сплетоха и се струпаха на врата ми.
Той отслаби силите ми.
Господ ме предаде в ръцете на ония,
на които не мога да противостоя.
15 (I)Господ повали всред мене всички мои храбри мъже,
свика против мене събрание, за да унищожи младите ми воини.
Като в лин Господ стъпка девицата, дъщерята на Юда.
16 Затова аз плача. Окото ми, окото ми вода излива,
понеже е далече от мене утешител,
който би оживил душата ми.
Жителите ми са съсипани, понеже врагът надделя.
17 Сион простира ръцете си, но няма кой да го утеши.
Господ даде заповед срещу Яков съседите му да станат негови врагове.
Йерусалим стана нечистота посред тях.
18 Справедлив е Господ, защото се разбунтувах срещу словото Му.
Чуйте, всички народи, и погледнете моята болка!
Момичетата и младежите ми бяха взети в плен.
19 Зова любовниците си, но те ме излъгаха.
Свещениците ми и старците ми умират от глад в града,
когато си търсят храна, за да запазят живота си.
20 (J)Погледни, Господи, защото съм в беда. Вътрешността ми се вълнува.
Сърцето ми се обърна в мене, задето Ти се противопоставих упорито.
По улицата мечът ме лиши от деца, а вкъщи – владее смърт.
21 Чуха, че стена, а утешител нямам.
Чуха всичките ми врагове за моята неволя и се зарадваха, че Ти си сторил това.
О, да би привел деня, който Ти възвести, и те да станеха като мене!
22 Нека се разкрие пред лицето Ти цялата им порочност.
И постъпи с тях, както постъпи с мене поради всичките ми грехове,
защото са тежки моите стенания и сърцето ми изнемогва.

Footnotes

  1. 1:1 В Септуагинта 1:1 започва по следния начин: „След като Израил беше отведен в плен и Йерусалим – опустошен, пророк Йеремия седеше, като плачеше. Той ридаеше за Йерусалим с думите на този плач“.

Ôi, nàng ngồi cô đơn,
    Dù xưa là thành đông đúc dân cư!
Nay là một quả phụ,
    Xưa đầy quyền thế giữa các dân!
Xưa là nữ vương thống trị các thành,
    Nay nô lệ, phải lao công cưỡng bách!
Nàng khóc thảm thiết thâu đêm,
    Lệ đầm đìa đôi má.
Những kẻ xưa kia yêu mến nàng,
    Nay không ai đến bên nàng với lời an ủi.
Bạn bè thảy đều phản bội,
    Chúng trở thành những kẻ nghịch thù.
Giu-đa đi lưu đày,
    Lắm nỗi thống khổ nhục nhằn.
Nàng ngồi than khóc giữa các dân,
    Không nơi an nghỉ.
Mọi kẻ săn đuổi nàng,
    Bắt được nàng khi nàng cùng đường túng quẫn.
Đường dẫn đến Si-ôn tang tóc,
    Vì không người đến trong ngày lễ hội.
Mọi cổng thành vắng vẻ hoang vu,
    Các thầy tế lễ thở than.
Các cô gái đồng trinh bị bắt đi nức nở,
    Thân phận nàng, cay đắng xót xa.
Kẻ thù nàng hôm nay làm chủ,
    Đối thủ nàng phè phỡn, sướng vui.
CHÚA đã đầy đọa nàng,
    Vì cớ nàng gây nhiều tội ác.
Con cái nàng đi khuất,
    Làm tù binh lê bước trước kẻ thù.
Sự vinh hiển của Thiếu Nữ Si-ôn thảy đều tan biến.
Các vua chúa nàng khác nào đàn nai
    Không tìm ra đồng cỏ.
Họ đuối sức lê chân
    Phải bước đi trước kẻ thù thúc đuổi.
Trong ngày lưu đày khốn khổ, nhục nhằn,
    Giê-ru-sa-lem nhớ lại mọi kho tàng quý báu,
    Từ thuở xa xưa.
Khi dân nàng rơi vào tay quân địch,
    Không ai giúp đỡ nàng.
Kẻ thù nhìn nàng, ngạo nghễ,
    Chúng cười nàng sụp đổ tan tành.
Giê-ru-sa-lem đã phạm tội trọng,
    Nên nàng phải trở thành một thứ trò cười.
Mọi kẻ xưa kính trọng nàng, nay khinh dể cười chê,
    Vì chúng nhìn thấy nàng mình trần thân trụi.
Chính nàng cũng rên rỉ,
    Và che mặt quay đi.
Váy nàng nhơ nhớp,
    Vì nàng chẳng hề nghĩ đến tương lai,
Cho nên nàng đã rơi xuống thấp, thấp tận cùng đất đen;
    Nay không ai an ủi nàng.
“Lạy CHÚA, xin đoái xem chúng con đau thương khốn khổ,
    Vì quân thù đắc thắng vênh vang!”
10 Kẻ thù đã giang tay cướp đoạt,
    Lấy hết mọi báu vật kho tàng.
Nàng cũng nhìn thấy quân ngoại xâm
    Lấn vào đền thánh.
Dù chính Ngài đã cấm chúng
    Không được vào nơi hội của Ngài.
11 Toàn dân nàng rên xiết
    Đi tìm bánh nuôi thân.
Họ mang cả báu vật đổi lấy thức ăn,
    Hầu mạng mình được sống.
“Lạy CHÚA, xin đoái xem,
    Chúng con bị khinh chê, tủi hổ dường nào!”
12 “Này những kẻ qua đường,
    Hãy đến đây, nhìn kỹ mà xem,
Có nỗi khổ nào bằng nỗi khổ,
    Tôi đang gánh chịu bởi CHÚA,
Trong ngày Ngài giận dữ,
    Ngài đã giáng trên tôi?
13 Từ trên cao Ngài cho lửa trời giáng xuống,
    Giáng sâu vào đến xương cốt của tôi.
Dưới chân tôi, Ngài cho bủa lưới,
    Khiến tôi quay ngược lại đằng sau.
Ngài bỏ tôi một mình, cô quạnh,
    Suốt cả ngày, đau đớn hao mòn.
14 Ngài theo dõi lỗi lầm tôi vấp phạm,[a]
    Bàn tay Ngài buộc chặt tội ác tôi;
Tội lỗi tôi thành gông cùm đeo cổ,
    Ngài khiến sức tôi ngày một mỏi mòn.
Chúa phó tôi vào tay quân cường bạo,
    Quân thù nghịch, tôi không thể đối đầu.
15 Những dũng sĩ của tôi,
    Ngài chất lại thành đống như bó lúa.
Chúa nhóm quân thù
    Đến nghiền nát các chàng trai.
Nàng trinh nữ Giu-đa đã bị Chúa chà đạp
    Như thể ép nho trong bồn rượu.
16 Vì cớ mọi sự đó mà tôi khóc lóc,
    Nước mắt đầm đìa.
Nhưng không ai gần tôi để mà an ủi,
    Không ai đem lại sức sống cho tôi.
Con cái tôi đơn côi, sửng sốt,
    Vì kẻ thù đắc thắng tràn lan.”
17 Si-ôn đã giơ tay lên cầu cứu,
    Nhưng không ai đến an ủi nàng.
CHÚA ra lệnh cho các nước láng giềng
    Trở nên thù địch của nhà Gia-cốp.
Giê-ru-sa-lem đã thành
    Một thứ trò cười giữa vòng chúng.
18 CHÚA là Đấng công bình,
    Chính tôi là người phản nghịch.
Hỡi các dân tộc, hãy lắng tai nghe,
    Hãy nhìn xem nỗi khổ đau tôi đang chịu đựng.
Các con trai và con gái tôi
    Đã bị lưu đày.
19 Tôi kêu cầu những người đồng bạn,
    Chúng lừa gạt tôi, chúng phản bội tôi rồi.
Các thầy tế lễ và các trưởng lão của tôi
    Ngã gục trong thành phố,
Khi cố sức tìm thức ăn
    Hầu kéo dài mạng sống.
20 “Lạy CHÚA, xin đoái xem con khốn khổ chừng nào,
    Lòng dạ con bối rối bất an,
Tâm hồn con điêu đứng, loạn cuồng,
    Vì con phản nghịch, cứng đầu, cứng cổ.
Bên ngoài, gươm giáo giết hại,
    Bên trong, chết chóc tràn lan.
21 Xin Chúa nghe con rên xiết,
    Không ai an ủi cho con.
Kẻ thù nghe tin con khốn khổ,
    Chúng reo mừng vì Ngài đã trừng phạt con,
Xin giáng xuống chúng ngày tai họa mà Ngài từng rao báo,
    Hầu cho chúng cũng đồng khốn khổ như con.
22 Nguyện trước mặt Ngài, chúng lộ ra gian ác.
    Xin Ngài trừng phạt chúng nặng nề.
Như con đã bị Ngài mạnh tay đối xử,
    Vì sự cứng đầu phản nghịch của con.
Con đã than thở nhiều,
    Và tim con trở nên héo hắt.”

Footnotes

  1. 1:14 Nt: không rõ nghĩa. Ctd: Ngài buộc tội ác tôi thành một cái ách

The Sorrows of Zion

[a]How solitary and lonely sits the city [Jerusalem]
That was [once] full of people!
How like a widow she has become.
She who was great among the nations!
The princess among the provinces,
Has become a forced laborer!

She weeps bitterly in the night
And her tears are [constantly] on her cheeks;
Among all her lovers (political allies)
She has no one to comfort her.
All her friends have dealt treacherously with her;
They have become her enemies.(A)

Judah has gone into exile under affliction
And under harsh servitude;
She dwells among the [pagan] nations,
But she has found no rest;
All her pursuers have overtaken her
In the midst of [her] distress.

The roads to Zion are in mourning
Because no one comes to the appointed feasts.
All her gates are desolate;
Her priests are groaning,
Her virgins are grieved and suffering,
And she suffers bitterly.

Her adversaries have become her masters,
Her enemies prosper;
For the Lord has caused her grief
Because of the multitude of her transgressions;
Her young children have gone
Into captivity before the enemy.(B)

All her beauty and majesty
Have departed from the Daughter of Zion (Jerusalem).
Her princes have become like deer
That have found no pasture;
They have fled without strength
Before the pursuer.

In the days of her affliction and homelessness
Jerusalem remembers all her precious things
That she had from the days of old,
When her people fell into the hand of the adversary,
And no one helped her,
The enemy saw her,
They mocked at her downfall.

Jerusalem sinned greatly;
Therefore she has become an unclean thing [and has been removed].
All who honored her [now] despise her
Because they have seen her nakedness;
Even she herself groans and turns [her face] away.

Her (ceremonial) uncleanness was on her skirts;
She did not [seriously] consider her future.
Therefore she has come down [from throne to slavery] in an astonishing manner;
She has no comforter.
“O Lord” [cries Jerusalem], “look at my affliction,
For the enemy has magnified himself [in triumph]!”
10 
The adversary has spread out his hand
Over all her precious and desirable things;
For she has seen the [Gentile] nations enter her sanctuary (the Jerusalem temple)—
[b]The ones whom You commanded
That they should not enter into Your congregation [not even in the outer courts].(C)
11 
All her people groan, seeking bread;
They have exchanged their desirable and precious things for food
To restore their lives.
“See, O Lord, and consider
How despised and repulsive I have become!”
12 
“Is it nothing to you, all you who pass this way?
Look and see if there is any pain like my pain
Which was severely dealt out to me,
Which the Lord has inflicted [on me] on the day of His fierce anger.
13 
“From on high He sent fire into my bones,
And it prevailed over them.
He has spread a net for my feet;
He has turned me back.
He has made me desolate and hopelessly miserable,
Faint all the day long.
14 
“The yoke of my transgressions is bound;
By His hand they are knit and woven together.
They have come upon my neck.
He has made my strength fail;
The Lord has put me into the hand
Of those against whom I cannot stand.(D)
15 
“The Lord has rejected all the strong men
In my midst;
He has proclaimed an established time against me
To crush my young men.
The Lord has trampled down as in a wine press
The Virgin Daughter of Judah.
16 
“I weep for these things;
My eyes overflow with tears,
Because a comforter,
One who could restore my soul, is far away from me.
My children are desolate and perishing,
For the enemy has prevailed.”(E)
17 
Zion stretches out her hands,
But there is no comforter for her.
The Lord has commanded concerning Jacob
That his neighbors should be his enemies;
Jerusalem has become a filthy thing [an object of contempt] among them.
18 
“The Lord is righteous and just;
For I have rebelled against His commandment (His word).
Hear now, all you peoples,
And look at my pain;
My virgins and my young men
Have gone into captivity.
19 
“I [Jerusalem] called to my lovers (political allies), but they deceived me.
My priests and my elders perished in the city
While they looked for food to restore their strength.
20 
“See, O Lord, how distressed I am!
My spirit is deeply disturbed;
My heart is overturned within me and cannot rest,
For I have been very rebellious.
In the street the sword kills and bereaves;
In the house there is [famine, disease and] death!
21 
“People have heard that I groan,
That I have no comforter [in You].
All my enemies have heard of my desperation;
They are delighted [O Lord] that You have done it.
Oh, that You would bring the day [of judgment] which You have proclaimed
So that they will become like me.(F)
22 
“Let all their wickedness come before You;
And deal with them as You have dealt with me
Because of all my transgressions;
For my groans are many and my heart is faint.”

Footnotes

  1. Lamentations 1:1 The writings of the prophets are not only valuable contributions to Old Testament history, but the reader is also enriched by familiarity with the forecasts of events which have been fulfilled, thus revealing the divine inspiration of the books and the wisdom and power of the God who prompted their writings.
  2. Lamentations 1:10 The Ammonites and Moabites, descendants of Lot and related to Israel, were forbidden to enter the congregation of the Lord, “even to their tenth generation,” because they refused to assist the sons of Israel when they were escaping from Egypt, and because they hired Balaam to curse Israel (Deut 23:3, 4). The Israelites never assembled any closer to the sanctuary of the temple than in the court outside its door. No Jew, not even David was authorized to enter the sanctuary proper except for certain Levites to whom such service was assigned. But now, Jeremiah says, the forbidden pagan nations enter the Holy of Holies to vandalize.