Xuất Hành 13-15
Vietnamese Bible: Easy-to-Read Version
Luật lệ về con đầu lòng
13 CHÚA bảo Mô-se, 2 “Hãy dâng mọi con đầu lòng cho ta. Tất cả những con đầu lòng trong Ít-ra-en, bất kỳ người hay súc vật đều thuộc về ta.”
3 Mô-se nói cùng dân chúng, “Hãy nhớ hôm nay, ngày các ngươi rời Ai-cập. Các ngươi đã làm nô lệ trong xứ, nhưng CHÚA đã dùng quyền năng lớn lao Ngài mang các ngươi ra khỏi nơi nầy. Các ngươi không được ăn món gì có men. 4 Hôm nay trong tháng A-bíp, các ngươi ra đi. 5 CHÚA sẽ dẫn các ngươi đến xứ của dân Ca-na-an, dân Hê-tít, dân A-mô-rít, dân Hê-vít, và dân Giê-bu-sít. Đó là xứ mà Ngài hứa với tổ tiên các ngươi là sẽ ban cho các ngươi. Đất đó rất phì nhiêu. Tại đó các ngươi phải kỷ niệm lễ nầy vào tháng giêng mỗi năm.
6 Trong bảy ngày, các ngươi chỉ được ăn bánh mì không men, rồi đến ngày thứ bảy, sẽ có một lễ lớn tôn kính CHÚA. 7 Vì thế trong bảy ngày, các ngươi không được ăn bánh mì có men. Trong khắp xứ, các ngươi không được có bánh mì có men. 8 Trong ngày đó, các ngươi hãy bảo con trai mình: Chúng ta giữ lễ nầy để nhớ điều CHÚA làm cho cha khi cha ra khỏi Ai-cập.
9 Lễ nầy sẽ giúp các ngươi nhớ lại, như dấu hiệu trên tay hay dấu ghi nhớ trên trán các ngươi. Lễ nầy sẽ nhắc các ngươi nhớ thuật lại điều giáo huấn của CHÚA vì Ngài đã dùng quyền năng lớn lao mang các ngươi ra khỏi Ai-cập. 10 Vì vậy, phải kỷ niệm lễ nầy mỗi năm vào đúng kỳ.
11 Khi CHÚA đã mang các ngươi vào xứ dân Ca-na-an rồi, xứ mà Ngài đã hứa ban cho các ngươi và tổ tiên các ngươi, 12 thì phải dâng mọi con trưởng nam. Ngoài ra, các gia súc đực đầu lòng cũng phải dâng cho CHÚA. 13 Các ngươi hãy chuộc lại con lừa đầu lòng bằng cách dâng một con chiên con. Nhưng nếu các ngươi không muốn chuộc con lừa đầu lòng thì phải bẻ cổ nó. Các ngươi phải chuộc mọi con trưởng nam từ CHÚA.
14 Sau nầy, khi con trai các ngươi hỏi, ‘Điều đó có ý nghĩa gì?’ thì hãy giải thích, ‘CHÚA dùng quyền năng lớn lao mang chúng ta ra khỏi Ai-cập, xứ mà chúng ta làm nô lệ. 15 Vua Ai-cập ương ngạnh không chịu cho chúng ta đi. Nhưng CHÚA giết mọi con đầu lòng trong xứ Ai-cập, từ người cho đến súc vật. Vì thế chúng ta dâng mọi gia súc đầu lòng cho CHÚA. Cũng vì lý do ấy ta chuộc mọi con trưởng nam của ta từ CHÚA.’ 16 Lễ nầy cũng như dấu hiệu trên tay hay dấu nhắc nhở trên trán để giúp nhớ lại việc CHÚA đã dùng quyền năng lớn lao mang các ngươi ra khỏi Ai-cập.”
Hành trình ra khỏi Ai-cập
17 Khi vua Ai-cập đuổi dân Ít-ra-en ra khỏi xứ, Thượng Đế không dẫn họ đi theo đường băng qua xứ dân Phi-li-tin, tuy rằng đó là đường ngắn nhất. Thượng Đế bảo, “Nếu họ phải chiến đấu, họ rất có thể đổi ý quay trở lại Ai-cập.” 18 Vì thế Ngài dẫn họ qua sa mạc về hướng Hồng hải [a]. Dân Ít-ra-en nai nịt sẵn sàng chiến đấu khi họ rời xứ Ai-cập.
Hài cốt của Giô-xép trở về quê hương
19 Mô-se mang hài cốt của Giô-xép theo mình vì trước khi chết, Giô-xép buộc dân Ít-ra-en hứa làm như thế. Ông bảo, “Khi Thượng Đế giải thoát các anh, hãy nhớ mang hài cốt tôi ra khỏi Ai-cập.”
Chúa hướng dẫn dân Ngài
20 Dân Ít-ra-en rời Xu-cốt và đóng trại tại Ê-tham, nơi ven sa mạc. 21 CHÚA chỉ đường họ đi; ban ngày Ngài đi trước họ trong một trụ mây, và ban đêm Ngài ngự trong trụ lửa để soi sáng đường. Vì thế họ có thể đi cả ngày lẫn đêm. 22 Ban ngày lúc nào cũng có trụ mây, còn ban đêm bao giờ cũng có trụ lửa đi với họ.
14 CHÚA nói cùng Mô-se, 2 “Hãy bảo dân Ít-ra-en quay lại về hướng Bi Ha-hi-rốt và đóng trại giữa Mi-đôn và Hồng hải. Đóng trại đối ngang Ba-anh Xê-phôn, trên bờ biển. 3 Vua Ai-cập sẽ nghĩ, ‘Bọn Ít-ra-en bị lạc đường, mắc kẹt trong sa mạc rồi.’ 4 Ta sẽ khiến cho nhà vua ương ngạnh trở lại, để người rượt đuổi theo dân Ít-ra-en; nhưng ta sẽ đánh bại nhà vua và đoàn quân của người. Như thế ta sẽ được tôn kính và người Ai-cập sẽ biết rằng ta là CHÚA.” Dân Ít-ra-en làm theo như điều Mô-se dặn bảo.
Vua Ai-cập đuổi theo dân Ít-ra-en
5 Khi vua Ai-cập được báo cáo là dân Ít-ra-en đã ra đi, thì vua và các quần thần đổi ý. Họ hỏi nhau, “Chúng ta đã làm gì vậy? Chúng ta đã để dân Ít-ra-en ra đi. Vậy là mình mất một lũ nô lệ rồi!”
6 Nên nhà vua chuẩn bị chiến xa và kéo đạo quân theo mình. 7 Vua mang theo sáu trăm quân xa tốt nhất cùng với tất cả các chiến xa của Ai-cập, mỗi quân xa có một sĩ quan điều khiển [b]. 8 CHÚA khiến cho vua Ai-cập trở nên ương ngạnh, nên người đuổi theo dân Ít-ra-en đang ra đi trong đắc thắng.
9 Người Ai-cập cùng với tất cả ngựa, lính lái quân xa, và đạo quân đuổi theo dân Ít-ra-en. Chúng đuổi kịp dân Ít-ra-en trong khi họ đang cắm trại bên bờ Hồng hải, gần Bi Ha-hi-rốt và Ba-anh Xê-phôn.
10 Khi dân Ít-ra-en thấy vua và đạo quân rượt theo mình thì họ đâm hoảng liền kêu cứu cùng CHÚA. 11 Họ hỏi Mô-se, “Ông đã làm gì cho chúng tôi đây? Tại sao ông mang chúng tôi ra khỏi Ai-cập để bỏ xác trong sa mạc? Xứ Ai-cập không đủ mồ chôn chúng tôi hay sao?” 12 Chúng tôi đã bảo ông hồi còn ở Ai-cập là, “Để mặc chúng tôi; thà chúng tôi ở lại làm nô lệ cho người Ai-cập hơn là phải chết trong sa mạc nầy.”
13 Nhưng Mô-se đáp, “Đừng sợ! Hãy đứng yên chứng kiến, CHÚA sẽ giải cứu các ngươi hôm nay. Những người Ai-cập thấy hôm nay, các ngươi sẽ không còn thấy họ nữa. 14 Các ngươi chỉ việc bình tĩnh; CHÚA sẽ chiến đấu cho các ngươi.”
15 Rồi CHÚA bảo Mô-se, “Tại sao các con kêu cứu cùng ta? Hãy bảo dân Ít-ra-en cứ đi tới. 16 Hãy giơ gậy con ra trên biển để nó rẽ làm đôi cho dân chúng đi trên đất khô. 17 Ta sẽ làm cho người Ai-cập ương ngạnh, để họ đuổi theo người Ít-ra-en, nhưng ta sẽ được tôn kính khi ta đánh bại nhà vua, hết các tài xế quân xa cùng mọi quân xa. 18 Khi ta đánh bại nhà vua, các tài xế quân xa và tất cả quân xa thì người Ai-cập sẽ biết ta là CHÚA.”
Chúa đánh bại đạo quân Ai-cập
19 Lúc đó thiên sứ của Thượng Đế, thường đi trước mặt dân Ít-ra-en, quay trở lại phía sau. Còn trụ mây, thường đi trước dân chúng, thì lại đứng phía sau họ. 20 Nên trụ mây đứng giữa dân Ai-cập và dân Ít-ra-en, khiến cho phía Ai-cập thì tối mà phía dân Ít-ra-en thì sáng, và suốt đêm ấy trụ mây phân cách hai đoàn quân.
21 Mô-se giơ tay lên trên biển. Đêm đó CHÚA mang đến một ngọn gió đông mạnh dồn biển lại, khiến biển trở thành đất khô. Nước biển chia làm đôi, 22 và dân Ít-ra-en đi qua biển trên đất khô, các vách nước chắn ở bên phải và bên trái họ. 23 Sau đó ngựa, quân xa, và các tài xế quân xa của nhà vua theo họ đi xuống biển. 24 Đến sáng, từ trụ mây và trụ lửa CHÚA nhìn xuống trông thấy đạo quân Ai-cập liền khiến họ kinh hoảng. 25 Ngài khóa bánh xe các quân xa khiến họ phải vất vả điều khiển. Người Ai-cập la lớn, “Thôi chúng ta hãy tránh xa dân Ít-ra-en! CHÚA đang chiến đấu cho chúng chống lại Ai-cập.”
26 Sau đó CHÚA bảo Mô-se, “Hãy giơ tay con ra trên biển để nước ào trở lại lấp người Ai-cập, quân xa và các tài xế.”
27 Mô-se liền giơ tay ra trên biển, đến sáng sớm biển trở lại vị trí cũ. Người Ai-cập tìm cách chạy trốn nhưng CHÚA xô họ xuống biển sâu. 28 Nước tràn trở lại lấp xuống biển các quân xa, tài xế, và toàn thể đạo quân của vua đã đuổi theo dân Ít-ra-en. Không ai sống sót.
29 Nhưng dân Ít-ra-en băng qua biển như đi trên đất khô, nước tạo thành vách bên phải và bên trái họ. 30 Vậy trong ngày đó CHÚA giải cứu dân Ít-ra-en khỏi tay người Ai-cập. Dân Ít-ra-en nhìn thấy người Ai-cập nằm chết la liệt trên bờ biển. 31 Khi dân Ít-ra-en thấy quyền năng lớn lao mà CHÚA đã dùng để nghịch lại người Ai-cập thì họ kính sợ CHÚA, tin cậy Ngài cùng Mô-se, tôi tớ Ngài.
Bài ca của Mô-se
15 Rồi Mô-se và toàn dân Ít-ra-en hát bài ca sau đây cho CHÚA:
“Tôi sẽ hát cho CHÚA,
vì Ngài đáng tôn kính.
Ngài đã xô ngựa và người lái quân xa xuống biển.
2 CHÚA ban cho tôi sức lực và khiến tôi ca hát;
Ngài đã cứu tôi.
Ngài là Thượng Đế tôi,
Nên tôi sẽ ca tụng Ngài.
Ngài là Thượng Đế của tổ tiên tôi,
Tôi sẽ tôn kính Ngài.
3 CHÚA là chiến sĩ;
Danh Ngài là CHÚA.
4 Ngài đã xô quân xa và binh sĩ của Ai-cập xuống biển sâu.
Những sĩ quan tài giỏi nhất của vua
đều bị chết đuối ở Hồng hải.
5 Nước sâu vùi lấp chúng,
chúng chìm xuống đáy biển như viên đá.
6 Lạy CHÚA, tay phải Ngài mạnh mẽ lạ lùng.
Lạy CHÚA, tay phải Ngài
đánh tan kẻ thù ra từng mảnh.
7 Trong trận đại thắng,
Ngài tiêu diệt những kẻ chống nghịch Ngài.
Cơn giận Ngài tiêu diệt chúng,
Như lửa hừng thiêu đốt rơm rạ.
8 Chỉ cần một luồng hơi thở của Ngài,
Nước dồn lại thành đống.
Nước chảy cuồn cuộn,
dựng đứng lên như tấm vách;
Nước sâu trở thành cứng như đá giữa biển.
9 Kẻ thù chúng con khoe khoang bảo rằng,
‘Ta sẽ rượt theo và bắt kịp chúng.
Ta sẽ cướp các tài sản chúng;
Ta sẽ tha hồ chiếm đoạt.
Ta sẽ rút gươm ra,
Tay ta sẽ tiêu diệt chúng.’
10 Nhưng Ngài thổi bay chúng bằng hơi thở mình,
Lấy biển vùi lấp chúng.
Chúng chìm xuống như chì rơi trong biển sâu.
11 Lạy CHÚA, có thần nào giống Ngài không?
Thật không có thần nào như Ngài.
Ngài thật thánh khiết lạ lùng,
Ngài đáng ca tụng và đáng kính sợ,
Ngài làm nhiều phép lạ.
12 Ngài giơ tay phải ra,
thì đất nuốt các kẻ thù chúng con.
13 Ngài giữ lời hứa yêu thương,
Dắt dân tộc Ngài đã giải cứu.
Dùng sức mạnh dìu họ đến đất thánh [c] Ngài.
14 Các quốc gia khác nghe chuyện nầy liền hoảng sợ;
Cơn kinh hoàng chụp lấy người Phi-li-tin.
15 Các tộc trưởng của Ê-đôm sẽ kinh hoảng;
Những kẻ thế lực của Mô-áp sẽ run sợ;
Dân Ca-na-an sẽ mất hết can đảm.
16 Sự kinh hãi và cuống cuồng sẽ rơi trên chúng.
Khi thấy quyền năng Ngài,
Chúng sẽ đứng yên như tảng đá.
Lạy CHÚA, chúng sẽ đứng yên cho đến khi dân Ngài đã đi qua hết.
Chúng sẽ đứng yên cho đến khi dân,
mà Ngài đã chọn riêng cho mình, đi qua.
17 Ngài sẽ dẫn dân Ngài và đặt họ trên núi của Ngài,
Lạy CHÚA, đó là nơi Ngài chuẩn bị để cư ngụ,
Lạy CHÚA, đó là đền thờ tay Ngài xây nên.
18 CHÚA là vua cho đến đời đời!”
19 Tất cả ngựa, tài xế quân xa, và quân xa của vua Ai-cập đều chạy vào biển, rồi CHÚA lấp chúng lại bằng nước biển. Nhưng dân Ít-ra-en đi qua biển như trên đất khô.
20 Bấy giờ Mi-ri-am, chị của A-rôn, một nữ tiên tri, cầm trống cơm trong tay. Các người đàn bà đi theo sau nàng, cầm trống cơm và nhảy múa. 21 Mi-ri-am lặp lại các lời ca sau đây:
“Hãy hát cho CHÚA,
vì Ngài đáng được tôn kính;
Ngài đã xô ngựa và lính lái quân xa vào biển sâu.”
Nước đắng hoá ngọt
22 Từ Hồng hải Mô-se dẫn dân chúng đi vào sa mạc Su-rơ. Họ đi ròng rã ba ngày trong sa mạc nhưng không tìm được nước. 23 Sau cùng họ đến Ma-ra, nơi có nước nhưng uống không được vì nước quá đắng. Vì thế mà nơi đó gọi là Ma-ra [d].
24 Dân chúng oán trách Mô-se. Họ hỏi, “Chúng ta lấy gì mà uống đây?”
25 Nên Mô-se kêu xin cùng CHÚA, Ngài liền chỉ cho ông một khúc cây. Khi Mô-se ném khúc cây xuống nước, nước liền hóa ngọt, có thể uống được.
Nơi đó CHÚA ban cho dân chúng một qui tắc và luật lệ để họ sống theo, cũng là nơi Ngài thử lòng trung thành của họ đối với Ngài. 26 Ngài bảo, “Ngươi phải vâng lời CHÚA là Thượng Đế ngươi và làm theo điều Ngài dặn bảo. Nếu ngươi vâng theo huấn lệnh và giữ các qui luật Ngài thì ta sẽ không gây cho ngươi những bệnh tật mà ta đã gây ra cho người Ai-cập. Ta là CHÚA, Đấng chữa lành ngươi.”
27 Rồi dân chúng đi đến Ê-lim, nơi có mười hai suối nước và bảy mươi cây chà là. Dân chúng dựng trại tại đó gần mé nước.
Footnotes
- Xuất Hành 13:18 Hồng hải Hay “Biển Sậy.” Xem thêm 14:9, 17, 21, 30 và I Vua 9:26.
- Xuất Hành 14:7 mỗi quân xa … điều khiển Hay “Mỗi quân xa có 3 quân sĩ.”
- Xuất Hành 15:13 đất thánh Vùng đất mà Thượng Đế dành riêng cho dân Ít-ra-en.
- Xuất Hành 15:23 Ma-ra Có nghĩa là “đắng.”
Exodus 13-15
New International Version
Consecration of the Firstborn
13 The Lord said to Moses, 2 “Consecrate to me every firstborn male.(A) The first offspring of every womb among the Israelites belongs to me, whether human or animal.”
3 Then Moses said to the people, “Commemorate this day, the day you came out of Egypt,(B) out of the land of slavery, because the Lord brought you out of it with a mighty hand.(C) Eat nothing containing yeast.(D) 4 Today, in the month of Aviv,(E) you are leaving. 5 When the Lord brings you into the land of the Canaanites,(F) Hittites, Amorites, Hivites and Jebusites(G)—the land he swore to your ancestors to give you, a land flowing with milk and honey(H)—you are to observe this ceremony(I) in this month: 6 For seven days eat bread made without yeast and on the seventh day hold a festival(J) to the Lord. 7 Eat unleavened bread during those seven days; nothing with yeast in it is to be seen among you, nor shall any yeast be seen anywhere within your borders. 8 On that day tell your son,(K) ‘I do this because of what the Lord did for me when I came out of Egypt.’ 9 This observance will be for you like a sign on your hand(L) and a reminder on your forehead(M) that this law of the Lord is to be on your lips. For the Lord brought you out of Egypt with his mighty hand.(N) 10 You must keep this ordinance(O) at the appointed time(P) year after year.
11 “After the Lord brings you into the land of the Canaanites(Q) and gives it to you, as he promised on oath(R) to you and your ancestors,(S) 12 you are to give over to the Lord the first offspring of every womb. All the firstborn males of your livestock belong to the Lord.(T) 13 Redeem with a lamb every firstborn donkey,(U) but if you do not redeem it, break its neck.(V) Redeem(W) every firstborn among your sons.(X)
14 “In days to come, when your son(Y) asks you, ‘What does this mean?’ say to him, ‘With a mighty hand the Lord brought us out of Egypt, out of the land of slavery.(Z) 15 When Pharaoh stubbornly refused to let us go, the Lord killed the firstborn of both people and animals in Egypt. This is why I sacrifice to the Lord the first male offspring of every womb and redeem each of my firstborn sons.’(AA) 16 And it will be like a sign on your hand and a symbol on your forehead(AB) that the Lord brought us out of Egypt with his mighty hand.”
Crossing the Sea
17 When Pharaoh let the people go, God did not lead them on the road through the Philistine country, though that was shorter. For God said, “If they face war, they might change their minds and return to Egypt.”(AC) 18 So God led(AD) the people around by the desert road toward the Red Sea.[a] The Israelites went up out of Egypt ready for battle.(AE)
19 Moses took the bones of Joseph(AF) with him because Joseph had made the Israelites swear an oath. He had said, “God will surely come to your aid, and then you must carry my bones up with you from this place.”[b](AG)
20 After leaving Sukkoth(AH) they camped at Etham on the edge of the desert.(AI) 21 By day the Lord went ahead(AJ) of them in a pillar of cloud(AK) to guide them on their way and by night in a pillar of fire to give them light, so that they could travel by day or night. 22 Neither the pillar of cloud by day nor the pillar of fire by night left(AL) its place in front of the people.
14 Then the Lord said to Moses, 2 “Tell the Israelites to turn back and encamp near Pi Hahiroth, between Migdol(AM) and the sea. They are to encamp by the sea, directly opposite Baal Zephon.(AN) 3 Pharaoh will think, ‘The Israelites are wandering around the land in confusion, hemmed in by the desert.’ 4 And I will harden Pharaoh’s heart,(AO) and he will pursue them.(AP) But I will gain glory(AQ) for myself through Pharaoh and all his army, and the Egyptians will know that I am the Lord.”(AR) So the Israelites did this.
5 When the king of Egypt was told that the people had fled,(AS) Pharaoh and his officials changed their minds(AT) about them and said, “What have we done? We have let the Israelites go and have lost their services!” 6 So he had his chariot made ready and took his army with him. 7 He took six hundred of the best chariots,(AU) along with all the other chariots of Egypt, with officers over all of them. 8 The Lord hardened the heart(AV) of Pharaoh king of Egypt, so that he pursued the Israelites, who were marching out boldly.(AW) 9 The Egyptians—all Pharaoh’s horses(AX) and chariots, horsemen[c] and troops(AY)—pursued the Israelites and overtook(AZ) them as they camped by the sea near Pi Hahiroth, opposite Baal Zephon.(BA)
10 As Pharaoh approached, the Israelites looked up, and there were the Egyptians, marching after them. They were terrified and cried(BB) out to the Lord. 11 They said to Moses, “Was it because there were no graves in Egypt that you brought us to the desert to die?(BC) What have you done to us by bringing us out of Egypt? 12 Didn’t we say to you in Egypt, ‘Leave us alone; let us serve the Egyptians’? It would have been better for us to serve the Egyptians than to die in the desert!”(BD)
13 Moses answered the people, “Do not be afraid.(BE) Stand firm and you will see(BF) the deliverance the Lord will bring you today. The Egyptians you see today you will never see(BG) again. 14 The Lord will fight(BH) for you; you need only to be still.”(BI)
15 Then the Lord said to Moses, “Why are you crying out to me?(BJ) Tell the Israelites to move on. 16 Raise your staff(BK) and stretch out your hand over the sea to divide the water(BL) so that the Israelites can go through the sea on dry ground. 17 I will harden the hearts(BM) of the Egyptians so that they will go in after them.(BN) And I will gain glory through Pharaoh and all his army, through his chariots and his horsemen. 18 The Egyptians will know that I am the Lord(BO) when I gain glory through Pharaoh, his chariots and his horsemen.”
19 Then the angel of God,(BP) who had been traveling in front of Israel’s army, withdrew and went behind them. The pillar of cloud(BQ) also moved from in front and stood behind(BR) them, 20 coming between the armies of Egypt and Israel. Throughout the night the cloud brought darkness(BS) to the one side and light to the other side; so neither went near the other all night long.
21 Then Moses stretched out his hand(BT) over the sea,(BU) and all that night the Lord drove the sea back with a strong east wind(BV) and turned it into dry land.(BW) The waters were divided,(BX) 22 and the Israelites went through the sea(BY) on dry ground,(BZ) with a wall(CA) of water on their right and on their left.
23 The Egyptians pursued them, and all Pharaoh’s horses and chariots and horsemen(CB) followed them into the sea. 24 During the last watch of the night the Lord looked down from the pillar of fire and cloud(CC) at the Egyptian army and threw it into confusion.(CD) 25 He jammed[d] the wheels of their chariots so that they had difficulty driving. And the Egyptians said, “Let’s get away from the Israelites! The Lord is fighting(CE) for them against Egypt.”(CF)
26 Then the Lord said to Moses, “Stretch out your hand over the sea so that the waters may flow back over the Egyptians and their chariots and horsemen.” 27 Moses stretched out his hand over the sea, and at daybreak the sea went back to its place.(CG) The Egyptians were fleeing toward[e] it, and the Lord swept them into the sea.(CH) 28 The water flowed back and covered the chariots and horsemen—the entire army of Pharaoh that had followed the Israelites into the sea.(CI) Not one of them survived.(CJ)
29 But the Israelites went through the sea on dry ground,(CK) with a wall(CL) of water on their right and on their left. 30 That day the Lord saved(CM) Israel from the hands of the Egyptians, and Israel saw the Egyptians lying dead on the shore. 31 And when the Israelites saw the mighty hand(CN) of the Lord displayed against the Egyptians, the people feared(CO) the Lord and put their trust(CP) in him and in Moses his servant.
The Song of Moses and Miriam
15 Then Moses and the Israelites sang this song(CQ) to the Lord:
“I will sing(CR) to the Lord,
for he is highly exalted.
Both horse and driver(CS)
he has hurled into the sea.(CT)
2 “The Lord is my strength(CU) and my defense[f];
he has become my salvation.(CV)
He is my God,(CW) and I will praise him,
my father’s God, and I will exalt(CX) him.
3 The Lord is a warrior;(CY)
the Lord is his name.(CZ)
4 Pharaoh’s chariots and his army(DA)
he has hurled into the sea.
The best of Pharaoh’s officers
are drowned in the Red Sea.[g]
5 The deep waters(DB) have covered them;
they sank to the depths like a stone.(DC)
6 Your right hand,(DD) Lord,
was majestic in power.
Your right hand,(DE) Lord,
shattered(DF) the enemy.
7 “In the greatness of your majesty(DG)
you threw down those who opposed you.
You unleashed your burning anger;(DH)
it consumed(DI) them like stubble.
8 By the blast of your nostrils(DJ)
the waters piled up.(DK)
The surging waters stood up like a wall;(DL)
the deep waters congealed in the heart of the sea.(DM)
9 The enemy boasted,
‘I will pursue,(DN) I will overtake them.
I will divide the spoils;(DO)
I will gorge myself on them.
I will draw my sword
and my hand will destroy them.’
10 But you blew with your breath,(DP)
and the sea covered them.
They sank like lead
in the mighty waters.(DQ)
11 Who among the gods
is like you,(DR) Lord?
Who is like you—
majestic in holiness,(DS)
awesome in glory,(DT)
working wonders?(DU)
12 “You stretch out(DV) your right hand,
and the earth swallows your enemies.(DW)
13 In your unfailing love you will lead(DX)
the people you have redeemed.(DY)
In your strength you will guide them
to your holy dwelling.(DZ)
14 The nations will hear and tremble;(EA)
anguish(EB) will grip the people of Philistia.(EC)
15 The chiefs(ED) of Edom(EE) will be terrified,
the leaders of Moab will be seized with trembling,(EF)
the people[h] of Canaan will melt(EG) away;
16 terror(EH) and dread will fall on them.
By the power of your arm
they will be as still as a stone(EI)—
until your people pass by, Lord,
until the people you bought[i](EJ) pass by.(EK)
17 You will bring(EL) them in and plant(EM) them
on the mountain(EN) of your inheritance—
the place, Lord, you made for your dwelling,(EO)
the sanctuary,(EP) Lord, your hands established.
18 “The Lord reigns
for ever and ever.”(EQ)
19 When Pharaoh’s horses, chariots and horsemen[j] went into the sea,(ER) the Lord brought the waters of the sea back over them, but the Israelites walked through the sea on dry ground.(ES) 20 Then Miriam(ET) the prophet,(EU) Aaron’s sister, took a timbrel in her hand, and all the women followed her, with timbrels(EV) and dancing.(EW) 21 Miriam sang(EX) to them:
“Sing to the Lord,
for he is highly exalted.
Both horse and driver(EY)
he has hurled into the sea.”(EZ)
The Waters of Marah and Elim
22 Then Moses led Israel from the Red Sea and they went into the Desert(FA) of Shur.(FB) For three days they traveled in the desert without finding water.(FC) 23 When they came to Marah, they could not drink its water because it was bitter. (That is why the place is called Marah.[k](FD)) 24 So the people grumbled(FE) against Moses, saying, “What are we to drink?”(FF)
25 Then Moses cried out(FG) to the Lord, and the Lord showed him a piece of wood. He threw(FH) it into the water, and the water became fit to drink.
There the Lord issued a ruling and instruction for them and put them to the test.(FI) 26 He said, “If you listen carefully to the Lord your God and do what is right in his eyes, if you pay attention to his commands and keep(FJ) all his decrees,(FK) I will not bring on you any of the diseases(FL) I brought on the Egyptians, for I am the Lord, who heals(FM) you.”
27 Then they came to Elim, where there were twelve springs and seventy palm trees, and they camped(FN) there near the water.
Footnotes
- Exodus 13:18 Or the Sea of Reeds
- Exodus 13:19 See Gen. 50:25.
- Exodus 14:9 Or charioteers; also in verses 17, 18, 23, 26 and 28
- Exodus 14:25 See Samaritan Pentateuch, Septuagint and Syriac; Masoretic Text removed
- Exodus 14:27 Or from
- Exodus 15:2 Or song
- Exodus 15:4 Or the Sea of Reeds; also in verse 22
- Exodus 15:15 Or rulers
- Exodus 15:16 Or created
- Exodus 15:19 Or charioteers
- Exodus 15:23 Marah means bitter.
© 2010 Bible League International
Holy Bible, New International Version®, NIV® Copyright ©1973, 1978, 1984, 2011 by Biblica, Inc.® Used by permission. All rights reserved worldwide.
NIV Reverse Interlinear Bible: English to Hebrew and English to Greek. Copyright © 2019 by Zondervan.