Add parallel Print Page Options

治好百夫长的仆人(A)

耶稣向群众讲完这一切话,就进了迦百农。 有百夫长所重用的一个奴仆,病得快要死了。 百夫长听见耶稣的事,就打发犹太人中几个长老到他那里,求他去医治他的奴仆。 长老们就来见耶稣,恳切地求他说:“你给他行这事,是他配得的, 因为他爱我们的人民,给我们建造会堂。” 耶稣就和他们同去。离那家不远的时候,百夫长派几个朋友来说:“主啊,不必劳驾,因为你到舍下来,我实在不敢当, 我也觉得没有资格去见你;只要你说一句话,我的仆人就必好了。 因为我自己是在别人的权下,也有兵在我以下;我对这个说:‘去!’他就去;对另一个说:‘来!’他就来;对我的仆人说:‘作这个!’他就作。” 耶稣听见这些话,就很惊奇,转身对跟随的众人说:“我告诉你们,这样的信心,我在以色列中从来没有见过。” 10 奉派的人回到家里,见那奴仆已经好了。

使拿因城寡妇的儿子复活

11 后来耶稣往拿因城去,与他同去的有门徒和一大群人。 12 他走近城门的时候,有人把一个死人抬出来,是个独生子,他母亲又是个寡妇。城里有一大群人陪着她。 13 主看见了,就怜悯她,对她说:“不要哭!” 14 于是上前按着杠子,抬的人就站住。他说:“青年人,我吩咐你起来!” 15 那死人就坐起来,开口说话,耶稣就把他交给他母亲。 16 众人都惊惧,颂赞 神说:“有伟大的先知在我们中间兴起来了!”又说:“ 神眷顾他的子民了!” 17 于是这话传遍了犹太和周围各地。

约翰派门徒去见耶稣(B)

18 约翰的门徒把这一切事告诉约翰。他就叫了两个门徒, 19 差他们往主那里去,说:“你就是那位要来的,还是我们要等别人呢?” 20 两人来到耶稣跟前,说:“施洗的约翰差我们来问你:‘你就是那位要来的,还是我们要等别人呢?’” 21 就在那时候,耶稣治好许多患疾病的、遭灾难的、身上有污鬼附着的,并且施恩给瞎眼的,使他们看见。 22 耶稣回答他们:“你们回去,把看见和听见的都告诉约翰,就是瞎的可以看见,跛的可以走路,患痲风的得到洁净,聋的可以听见,死人复活,穷人有福音听。 23 那不被我绊倒的,就有福了。”

耶稣论约翰(C)

24 约翰差来的人走了以后,耶稣对群众讲起约翰来,说:“你们到旷野去,是要看甚么?被风吹动的芦苇吗? 25 你们出去到底要看甚么?身穿华丽衣服的人吗?这些衣服华丽,生活奢侈的人,是在王宫里的。 26 那么,你们出去要看甚么?先知吗?我告诉你们,是的。他比先知重要得多了。 27 圣经所记:

‘看哪,我差遣我的使者在你面前,

他必在你前头预备你的道路’,

这句话是指着他说的。 28 我告诉你们,妇人所生的,没有一个比约翰更大,然而在 神的国里最小的比他还大。” 29 众人和税吏受过约翰的洗礼,听见这话,就称 神为义。 30 但法利赛人和律法师,未受过约翰的洗礼,就拒绝 神对他们的美意。 31 耶稣又说:“我要把这世代的人比作甚么呢?他们好象甚么呢? 32 他们好象小孩子坐在巿中心,彼此呼叫,说:

‘我们给你们吹笛子,你们却不跳舞;

我们唱哀歌,你们也不啼哭。’

33 因为施洗的约翰来了,不吃饭,不喝酒,你们说他是鬼附的。 34 人子来了,又吃又喝,你们说:‘你看,这人贪食好酒,与税吏和罪人为友。’ 35 但 神的智慧,借着他的儿女就证实是公义的了。”

赦免犯了罪的女人(参(D)

36 有一个法利赛人,请耶稣同他吃饭,他就到法利赛人家去赴席。 37 那城里有一个女人,是个罪人,知道他在法利赛人家里吃饭,就拿着一瓶香膏, 38 站在耶稣背后,挨近他的脚哭,眼泪滴湿他的脚,又用自己的头发擦干,不住地吻他的脚,并且抹上香膏。 39 请他的法利赛人看见了,心里说:“这人若是先知,必定知道摸他的是谁,是怎样的女人,因为她是个罪人!” 40 耶稣对他说:“西门,我有句话要对你说。”他说:“老师,请说。” 41 耶稣说:“一个债主有两个债户,一个欠五百银币,一个欠五十。 42 他们都无力偿还,债主就把两人豁免了。他们之中哪一个更爱他呢?” 43 西门回答:“我想是那个多得恩免的。”耶稣说:“你判断对了。” 44 于是转身向着那女人,对西门说:“你看见这女人吗?我进了你的家,你没有给我水洗脚,但这女人用眼泪湿了我的脚,用头发擦干。 45 你没有和我亲吻;但这女人,自从我进来,就不住地亲我的脚。 46 你没有用油抹我的头;但这女人用香膏抹我的脚。 47 所以我告诉你,她许多罪都蒙赦免了,因为她的爱多;那赦免少的,爱就少。” 48 耶稣就对她说:“你的罪赦免了。” 49 跟他一起吃饭的人心里说:“这是谁,竟然赦罪呢?” 50 耶稣对那女人说:“你的信救了你,平安地去吧!”

Chúa Chữa Lành cho Ðầy Tớ của Một Ðại Ðội Trưởng La-mã

(Mat 8:5-13)

Sau khi Ngài giảng dạy những lời ấy cho dân nghe, Ngài vào Thành Ca-bê-na-um. Viên đại đội trưởng ở đó có một đầy tớ ông rất quý mến bị bệnh nặng gần chết. Khi nghe tin Ðức Chúa Jesus có mặt trong thành, ông phái các trưởng lão Do-thái đi mời Ngài đến để cứu chữa cho đầy tớ của ông.

Khi các trưởng lão đến gặp Ðức Chúa Jesus, họ khẩn thiết thưa với Ngài, “Ông ấy rất xứng đáng để Thầy làm ơn này lắm, vì ông ấy thương dân mình và đã xây hội đường cho chúng ta.”

Ðức Chúa Jesus đi với họ. Khi Ngài còn cách nhà viên đại đội trưởng ấy không xa, ông phái các bạn ông ra đón Ngài và nói, “Lạy Chúa, tôi không dám phiền Ngài hơn nữa, vì tôi không xứng đáng để rước Ngài vào nhà tôi. Vì nghĩ như vậy nên tôi thấy mình không xứng đáng đến gặp Ngài, nhưng chỉ mong được Ngài phán một lời thì đầy tớ của tôi sẽ được lành. Vì chính tôi, tuy ở dưới quyền người khác, nhưng cũng có các binh sĩ ở dưới quyền tôi. Tôi bảo người này, ‘Ði!’ thì người ấy đi; tôi bảo người kia, ‘Ðến!’ thì người ấy đến; tôi bảo đầy tớ của tôi ‘Hãy làm điều này,’ thì người ấy làm điều đó.”

Khi Ðức Chúa Jesus nghe những lời ấy, Ngài khen ông ta. Ngài quay lại và nói với đám đông đang theo Ngài, “Ta nói với các ngươi, ngay cả trong dân I-sơ-ra-ên, Ta cũng chưa thấy ai có đức tin lớn như vậy.” 10 Khi những người được phái đi gặp Ngài về đến nhà, họ thấy người đầy tớ đã được hoàn toàn lành mạnh.

Một Thanh Niên ở Na-in Sống Lại

11 Sau đó chẳng bao lâu Ngài vào một thành tên là Na-in. Các môn đồ Ngài và một đoàn dân đông đi theo Ngài. 12 Khi Ngài đến cổng thành, này, người ta khiêng một người chết đem ra chôn. Người chết ấy là con trai duy nhất của một người mẹ, và bà ấy là một góa phụ. Một đoàn dân đông trong thành cùng đi với bà. 13 Khi Chúa thấy bà, Ngài động lòng thương xót; Ngài bảo bà, “Ðừng khóc.” 14 Ðoạn Ngài lại gần và đưa tay chạm vào chiếc cáng, những người khiêng liền dừng lại. Ngài phán, “Hỡi chàng trai trẻ, Ta bảo ngươi: Hãy dậy!” 15 Người chết ngồi dậy và bắt đầu nói. Ngài trao chàng trai trẻ ấy lại cho mẹ chàng. 16 Mọi người đều hoảng kinh và tôn vinh Ðức Chúa Trời rằng, “Một đại tiên tri đã xuất hiện giữa chúng ta!” và “Ðức Chúa Trời đã viếng thăm dân Ngài!” 17 Tin này về Ngài được đồn ra khắp miền Giu-đê và mọi miền phụ cận.

Chúa Trả Lời Giăng Báp-tít

(Mat 11:2-19)

18 Các môn đồ của Giăng báo cáo tất cả những điều ấy cho ông. Vì thế Giăng gọi hai môn đồ của ông đến 19 và sai họ đi gặp Chúa để hỏi rằng, “Thầy có phải là đấng chúng tôi đang trông đợi, hay chúng tôi phải chờ một đấng khác?”

20 Khi hai người ấy đến gặp Ngài, họ nói, “Giăng Báp-tít sai chúng tôi đến gặp Thầy để hỏi, ‘Thầy có phải là đấng chúng tôi đang trông đợi, hay chúng tôi phải chờ một đấng khác?’”

21 Ðang lúc ấy Ðức Chúa Jesus vừa mới chữa lành nhiều người đau ốm, bịnh tật, và bị quỷ ám, và Ngài cũng vừa chữa lành nhiều người mù khiến mắt họ thấy được. 22 Ngài trả lời và nói với họ, “Các ngươi hãy về nói lại với Giăng những gì các ngươi đã thấy và nghe. Người mù được thấy, người què được đi, người phung được sạch, người điếc được nghe, người chết được sống lại, và người nghèo được nghe giảng tin mừng. 23 Phước cho người nào không bị vấp ngã vì cớ Ta.”

24 Khi các sứ giả của Giăng đã đi rồi, Ngài bắt đầu nói với đoàn dân về Giăng, “Các ngươi đi vào đồng hoang để xem gì? Xem một cây sậy phất phơ trước gió chăng? 25 Vậy, các ngươi đi xem gì? Xem một người mặc nhung gấm chăng? Kìa, những kẻ mặc nhung gấm và sống xa hoa đều ở trong các cung điện. 26 Vậy các ngươi đi xem gì? Xem một đấng tiên tri chăng? Phải, Ta nói với các ngươi, có một người vĩ đại hơn cả đấng tiên tri nữa. 27 Ấy là về người đó mà có lời chép rằng,

‘Này, Ta sai sứ giả Ta đi trước mặt Con,
Người ấy sẽ dọn đường cho Con trước mắt Con.’ Mal 3:1

28 Ta nói với các ngươi, trong vòng những người do phụ nữ sinh ra không ai vĩ đại hơn Giăng, nhưng kẻ nhỏ nhất trong vương quốc Ðức Chúa Trời còn vĩ đại hơn ông ấy.”

29 Thuở ấy mọi người kể cả những người thu thuế được nghe Giăng giảng đều nhìn nhận rằng ý chỉ của Ðức Chúa Trời là đúng nên đã nhờ Giăng làm báp-têm cho họ. 30 Nhưng những người Pha-ri-si và các thầy dạy giáo luật khước từ ý chỉ của Ðức Chúa Trời cho họ nên đã không nhờ Giăng làm báp-têm cho mình.

31 “Ta phải ví những người trong thế hệ này với ai? Họ giống như ai? 32 Họ giống như đàn trẻ ngồi ngoài chợ gọi nhau rằng,

‘Chúng tôi đã thổi sáo cho các bạn, mà các bạn không chịu nhảy múa.
Chúng tôi đã hát bài ai ca, mà các bạn không chịu khóc than.’

33 Vì Giăng Báp-tít đến, không ăn bánh và không uống rượu, thì các ngươi bảo, ‘Ông ấy đã bị quỷ ám.’ 34 Còn Con Người đến, ăn và uống, thì các ngươi lại bảo, ‘Xem kìa, một người ăn uống, nhậu nhẹt, và kết bạn với bọn thu thuế và phường tội lỗi.’ 35 Tuy nhiên sự khôn ngoan sẽ được biện minh bằng các con cái của nàng.” [a]

Chúa Dùng Bữa tại Nhà Si-môn

Người Phụ Nữ Tội Lỗi Ðược Tha Tội

36 Một người trong nhóm người Pha-ri-si mời Ðức Chúa Jesus đến nhà dùng bữa. Ngài vào nhà của người Pha-ri-si ấy và ngồi vào bàn. 37 Này, một phụ nữ trong thành có tiếng là người tội lỗi nghe tin Ngài đang dùng bữa tại nhà của người Pha-ri-si, bà đem đến một bình bạch ngọc đựng đầy dầu thơm. 38 Bà đứng phía sau chân Ngài mà khóc; nước mắt nhỏ xuống làm ướt chân Ngài. Bà bắt đầu dùng tóc mình lau chân Ngài, rồi bà hôn chân Ngài và lấy dầu thơm xức lên.

39 Khi người Pha-ri-si đã mời Ngài thấy vậy, ông nghĩ thầm, “Nếu người này quả thật là đấng tiên tri thì chắc hẳn đã biết bà ấy, người đang đụng đến mình, là ai và thuộc hạng người nào rồi, vì bà ấy là một kẻ tội lỗi.”

40 Ðức Chúa Jesus cất tiếng và nói với ông, “Si-môn, Ta có vài điều muốn nói với ngươi.”

Ông đáp, “Thưa Thầy, xin Thầy cứ nói.”

41 “Một chủ nợ kia có hai con nợ. Một người nợ năm trăm đơ-na-ri, [b] và một người nợ năm mươi đơ-na-ri. 42 Cả hai đều không có tiền để trả nợ, nên chủ nợ tha hết cho hai người. Vậy ai trong hai người đó thương chủ nợ nhiều hơn?”

43 Si-môn trả lời và nói, “Tôi thiết tưởng, đó là người được tha số nợ nhiều hơn.”

Ngài nói với ông, “Ngươi nhận xét đúng lắm.” 44 Ðoạn Ngài quay về phía người phụ nữ và nói với Si-môn, “Ngươi có thấy bà này không? Ta vào nhà ngươi, ngươi không cho Ta nước để rửa chân, nhưng bà ấy đã rửa chân Ta bằng nước mắt và lau chúng bằng tóc bà. 45 Ngươi không hôn chào Ta, nhưng từ khi Ta vào đây, bà ấy hôn chân Ta không ngớt. 46 Ngươi không xức dầu trên đầu Ta, nhưng bà ấy đã lấy dầu thơm xức trên chân Ta. 47 Vì cớ ấy, Ta nói với ngươi, tội lỗi của bà ấy tuy nhiều nhưng đã được tha hết, nên bà ấy thương nhiều; còn ai được tha ít thì thương ít.”

48 Ðoạn Ngài nói với bà ấy, “Tội lỗi ngươi đã được tha rồi.”

49 Những người ngồi dùng bữa với Ngài bắt đầu nói với nhau, “Người này là ai mà có quyền tha tội?”

50 Ngài nói với người phụ nữ, “Ðức tin của ngươi đã cứu ngươi. Hãy đi bình an.”

Footnotes

  1. Lu-ca 7:35 sự khôn ngoan được nhân cách hóa và được gọi là "nàng"
  2. Lu-ca 7:41 Thời bấy giờ, một đơ-na-ri là tiền lương của một công nhân làm một ngày