Añadir traducción en paralelo Imprimir Opciones de la página

CHÚA phán cùng Mô-se, “Ta đã làm con trở nên như Thượng Đế của vua Ai-cập, còn A-rôn, anh con sẽ như nhà tiên tri cho con. Hãy bảo A-rôn, anh con, mọi điều ta truyền dặn con để người yêu cầu vua Ai-cập cho dân Ít-ra-en ra khỏi nước mình. Nhưng ta sẽ làm cho nhà vua ương ngạnh để ta sẽ làm nhiều phép lạ tại Ai-cập. Tuy nhiên người sẽ vẫn không chịu nghe. Nên ta sẽ trừng phạt Ai-cập rất khủng khiếp, rồi ta sẽ dẫn các đoàn quân ta, tức dân Ít-ra-en của ta, ra khỏi nước ấy. Ta sẽ dùng quyền năng ta trừng phạt Ai-cập, rồi ta sẽ mang dân Ít-ra-en ra khỏi xứ đó. Lúc bấy giờ họ sẽ biết ta là CHÚA.”

Mô-se và A-rôn làm theo như điều CHÚA dặn mình. Khi hai người nói chuyện với vua thì Mô-se đã tám mươi tuổi, còn A-rôn tám mươi ba.

Cây gậy của A-rôn hóa thành con rắn

CHÚA bảo Mô-se và A-rôn, “Nầy Mô-se, khi nhà vua bảo con làm phép lạ thì hãy bảo A-rôn ném cây gậy của người xuống đất trước mặt nhà vua, nó sẽ hóa thành con rắn.”

10 Mô-se và A-rôn đi đến gặp vua và làm theo như CHÚA dặn bảo. A-rôn ném cây gậy của mình xuống đất trước mặt vua và các quần thần, thì nó hóa ra con rắn.

11 Nhà vua liền triệu các học giả và các thuật sĩ đến. Các thuật sĩ Ai-cập, nhờ tà thuật, cũng làm được như thế. 12 Họ ném các cây gậy họ xuống đất, các cây gậy đều hoá ra con rắn. Nhưng gậy A-rôn nuốt các cây gậy của họ. 13 Dù vậy nhà vua vẫn ương ngạnh, không chịu nghe Mô-se và A-rôn, đúng theo như CHÚA đã nói trước.

Nước hoá ra máu

14 Rồi CHÚA bảo Mô-se, “Nhà vua tỏ ra ương ngạnh, không chịu để dân ta đi. 15 Buổi sáng nhà vua sẽ ra sông Nin. Con hãy ra gặp người ở bờ sông, mang theo cây gậy đã hoá thành rắn. 16 Nói với vua như sau: CHÚA là Thượng Đế của người Do-thái, sai tôi đến gặp vua. Ngài phán, ‘Hãy để dân ta đi để họ thờ phụng ta trong sa mạc.’ Cho đến giờ nầy vua chưa chịu nghe tôi. 17 Nên CHÚA phán như sau: ‘Ngươi sẽ biết ta là CHÚA. Ta sẽ lấy cây gậy đập nước sông Nin, nước sẽ biến thành máu. 18 Tất cả cá trong sông Nin sẽ đều chết hết, sông sẽ trở nên hôi thối. Người Ai-cập không thể uống nước sông ấy được.’”

19 CHÚA bảo Mô-se, “Hãy nói với A-rôn: ‘Hãy cầm cây gậy trong tay anh giơ ra trên các sông, kênh đào, hồ, và ao trên xứ Ai-cập.’ Khắp nơi trên xứ Ai-cập nước sẽ biến ra máu, thậm chí cho đến nước chứa trong thùng gỗ hay trong lu sành cũng vậy.”

20 Mô-se và A-rôn làm y theo như lời CHÚA dặn. Đứng trước mặt nhà vua và các quần thần, A-rôn giơ cây gậy lên và đập nước sông Nin. Tất cả nước sông đều biến thành máu hết. 21 Cá trong sông Nin đều chết, sông bắt đầu hôi thối nên người Ai-cập không thể uống nước sông được. Khắp nơi trong xứ Ai-cập đều thấy máu.

22 Các thuật sĩ Ai-cập dùng tà thuật của họ cũng làm được như thế nên nhà vua đâm ra ương ngạnh, không chịu nghe Mô-se và A-rôn, đúng như lời CHÚA đã nói trước. 23 Nhà vua quay trở vào đền, không thèm để ý đến điều Mô-se và A-rôn làm nữa.

24 Vì người Ai-cập không thể uống nước sông Nin, nên họ đào dọc bờ sông để tìm nước uống.

25 Bảy ngày trôi qua, sau khi CHÚA biến nước sông Nin ra máu.

Ếch nhái

Sau đó CHÚA bảo Mô-se, “Hãy đi đến vua Ai-cập và nói với người rằng, ‘CHÚA phán: Hãy để dân ta đi để họ thờ phụng ta. Nếu ngươi không chịu, ta sẽ trừng phạt nước Ai-cập bằng ếch nhái. Sông Nin sẽ đầy ếch nhái. Chúng nó sẽ nhảy vào cung điện ngươi, vào phòng ngủ, lên giường ngươi, vào nhà của các quần thần ngươi, trong dân cư ngươi. Chúng sẽ vào cả trong lò nướng bánh và khay bánh nữa. Ếch nhái sẽ nhảy lên ngươi, dân chúng và quần thần ngươi.’”

CHÚA bảo Mô-se, “Hãy bảo A-rôn giơ cây gậy người cầm trong tay lên các sông, kênh, lạch, và ao hồ. Hãy khiến ếch nhái từ trong nước nhảy lên trên khắp xứ Ai-cập.”

Nên A-rôn giơ tay lên khắp các nơi có nước trên toàn xứ Ai-cập, ếch nhái liền từ dưới nước nhảy lên khắp xứ Ai-cập.

Các thuật sĩ dùng tà thuật của họ cũng làm được như thế, nên ếch nhái càng tràn lên nhiều hơn nữa trên khắp xứ Ai-cập.

Nhà vua gọi Mô-se và A-rôn lại bảo, “Các ngươi hãy cầu nguyện để CHÚA đem ếch nhái khỏi ta và dân ta. Ta sẽ cho các ngươi đi dâng của lễ cho CHÚA.”

Mô-se thưa với vua, “Xin vua hãy định lúc nào tôi phải cầu nguyện cho vua, dân chúng và quần thần vua. Ếch nhái sẽ đi khỏi vua và nhà cửa vua. Chúng nó chỉ sẽ ở trong sông Nin mà thôi.”

10 Vua đáp, “Ngày mai.”

Mô-se thưa, “Điều vua muốn sẽ xảy ra. Nhờ dấu hiệu nầy vua sẽ biết rằng không có ai giống CHÚA là Thượng Đế chúng tôi. 11 Ếch nhái sẽ đi khỏi vua, nhà cửa vua, dân chúng cùng quần thần của vua. Chúng nó sẽ chỉ ở trong sông Nin mà thôi.”

12 Sau khi Mô-se và A-rôn từ giã vua thì Mô-se cầu xin CHÚA về ếch nhái mà Ngài sai đến với vua. 13 CHÚA làm theo điều Mô-se cầu xin. Ếch nhái chết trong nhà, trong sân và trong đồng ruộng. 14 Người Ai-cập dồn chúng lại thành từng đống, cả xứ vô cùng hôi thối. 15 Nhưng sau khi vua thấy không còn ếch nhái nữa thì đâm ra ương ngạnh trở lại. Vua không nghe Mô-se và A-rôn, y như lời CHÚA đã nói trước.

Muỗi mòng

16 CHÚA liền bảo Mô-se, “Hãy bảo A-rôn giơ cây gậy đập bụi trên đất. Bụi sẽ hóa thành các con muỗi mòng trên khắp xứ Ai-cập.”

17 Họ làm theo điều CHÚA dặn. Khi A-rôn giơ cây gậy đập bụi trên đất thì bụi biến thành muỗi mòng trên khắp xứ Ai-cập. Muỗi mòng bu vào người và súc vật.

18 Các thuật sĩ dùng tà thuật để định bắt chước nhưng họ không làm sao biến bụi ra con muỗi mòng được. Các con muỗi mòng bu vào người và súc vật. 19 Nên các thuật sĩ tâu với vua là quyền năng của Thượng Đế làm việc ấy. Nhưng vua vẫn cứ ương ngạnh, không chịu nghe hai người, y như CHÚA đã nói trước.

Ruồi nhặng

20 CHÚA bảo Mô-se, “Sáng mai dậy sớm ra gặp vua Ai-cập ở bờ sông khi vua đi ra đó. Hãy bảo người rằng, ‘CHÚA phán: Hãy để dân ta đi để họ thờ phụng ta. 21 Nếu không ta sẽ sai ruồi nhặng vào nhà ngươi. Ruồi nhặng sẽ bu trên ngươi, quần thần ngươi và dân tộc ngươi. Nhà của người Ai-cập sẽ đầy ruồi nhặng. Chúng sẽ đầy trên đất nữa. 22 Nhưng ta không đối với dân Ít-ra-en như ta đối với dân Ai-cập. Trong khắp xứ Gô-sen, nơi dân ta sống, sẽ không có con ruồi nhặng nào. Nhờ đó ngươi sẽ biết rằng ta là CHÚA, đang ngự trên đất nầy. 23 Ta sẽ đối với dân ta khác với dân ngươi. Ngày mai, phép lạ nầy sẽ xảy ra.’”

24 Vậy CHÚA làm đúng như Ngài đã phán, hàng bầy ruồi nhặng bay vào cung vua và nhà cửa của các quần thần. Đất Ai-cập bị ruồi nhặng làm hại. 25 Vua gọi Mô-se và A-rôn bảo, “Các ngươi hãy dâng của lễ cho Thượng Đế các ngươi trong xứ nầy đi.”

26 Nhưng Mô-se đáp, “Làm như thế không được vì người Ai-cập ghê tởm các của lễ mà chúng tôi dâng cho Thượng Đế, CHÚA chúng tôi. Nếu họ thấy chúng tôi dâng của lễ mà họ ghê tởm, họ sẽ ném đá giết chúng tôi. 27 Vua hãy để chúng tôi đi ba ngày trong sa mạc. Chúng tôi phải dâng của lễ cho Thượng Đế, CHÚA chúng tôi ở đó, theo như CHÚA chúng tôi dặn bảo.”

28 Nhà vua bảo, “Ta sẽ cho các ngươi dâng của lễ cho CHÚA là Thượng Đế các ngươi trong sa mạc, nhưng không được đi quá xa. Bây giờ hãy đi cầu nguyện cho ta.”

29 Mô-se thưa, “Tôi sẽ ra cầu nguyện cùng CHÚA, ngày mai Ngài sẽ đuổi ruồi nhặng khỏi vua, các quần thần, và dân sự vua. Nhưng xin vua đừng phỉnh gạt chúng tôi bằng cách cản trở chúng tôi đi dâng của lễ cho CHÚA.”

30 Mô-se từ giã vua và cầu nguyện cùng CHÚA, 31 Ngài liền làm theo điều người cầu xin. Ngài đuổi ruồi nhặng ra khỏi vua, các quần thần, và dân chúng, đến nỗi không con nào còn sót lại. 32 Nhưng nhà vua lại đâm ra ương ngạnh không cho dân chúng đi.

Dịch hạch trên gia súc

Sau đó CHÚA bảo Mô-se, “Hãy đi nói với vua Ai-cập, ‘CHÚA là Thượng Đế của người Do-thái phán: Hãy cho dân ta đi thờ phụng ta. Nếu ngươi không cho đi mà còn cầm giữ họ, thì CHÚA sẽ phạt ngươi. Ngài sẽ sai một bệnh dịch khủng khiếp đến trên các gia súc ngươi ở ngoài đồng. Ngài sẽ khiến ngựa, lừa, lạc đà, gia súc, dê và chiên con mắc bệnh. Nhưng CHÚA sẽ biệt riêng các gia súc của người Ít-ra-en khỏi các gia súc của người Ai-cập. Sẽ không có gia súc nào của người Ít-ra-en bị chết. Ngày mai là ngày CHÚA định sẽ giáng tai họa nầy trên khắp xứ.’”

Ngày hôm sau, CHÚA thực hiện điều Ngài hứa. Tất cả các gia súc trong xứ Ai-cập chết, nhưng không có gia súc nào của người Ít-ra-en chết cả. Nhà vua sai người đi xem xét các gia súc của người Ít-ra-en thì thấy rằng không có con nào chết cả. Nhưng nhà vua vẫn ương ngạnh, không chịu để dân Ít-ra-en đi.

Ung nhọt

CHÚA phán cùng Mô-se và A-rôn, “Hãy lấy nắm tro trong lò đầy tay con. Rồi Mô-se sẽ tung tro lên trời trước mặt vua Ai-cập. Tro sẽ bay tứ tung như bụi trên khắp xứ Ai-cập. Tro đó sẽ gây ung nhọt lở lói trên da người và thú vật cả xứ.”

10 Vậy Mô-se và A-rôn lấy tro trong lò và đi ra đứng trước mặt vua. Mô-se tung tro lên trời gây ung nhọt lở lói trên người và súc vật. 11 Các thuật sĩ không thể đứng trước mặt Mô-se vì tất cả người Ai-cập đều bị ung nhọt, cho đến thuật sĩ cũng vậy. 12 Nhưng CHÚA làm cho nhà vua ương ngạnh, không chịu nghe Mô-se và A-rôn y như Ngài đã nói trước.

Mưa đá

13 Rồi CHÚA nói cùng Mô-se, “Sáng mai hãy dậy sớm đi đến gặp vua Ai-cập. Nói với người rằng, ‘CHÚA là Thượng Đế của dân Do-thái phán: Hãy để dân ta đi thờ phụng ta. 14 Nếu ngươi không chịu, lần nầy ta sẽ dùng hết quyền năng ta phạt ngươi, quần thần và dân tộc ngươi. Rồi ngươi sẽ biết rằng khắp xứ không có ai giống như ta. 15 Đến nay ta đã có thể dùng quyền năng ta gây dịch hạch khủng khiếp để tiêu diệt ngươi và dân ngươi khỏi mặt đất. 16 Nhưng ta đã để cho ngươi sống vì ta muốn tỏ cho ngươi thấy quyền năng ta để danh ta được đồn ra khắp đất. 17 Ngươi vẫn còn nghịch lại dân ta và không chịu để họ đi. 18 Nên ngày mai vào giờ nầy ta sẽ sai một trận mưa đá khủng khiếp mà Ai-cập từ ngày lập quốc chưa bao giờ thấy. 19 Bây giờ hãy mang các gia súc và những gì ngươi có ngoài đồng vào một nơi an toàn. Mưa đá sẽ rơi trên đầu của người hay súc vật còn ngoài ruộng. Nếu không mang chúng vào, tất cả đều sẽ chết hết.’”

20 Một số quần thần của vua để ý lời của CHÚA và vội vàng mang nô lệ và gia súc vào nhà. 21 Nhưng những người khác không thèm để ý đến lời cảnh cáo của CHÚA nên cứ để nô lệ và gia súc ngoài đồng.

22 CHÚA bảo Mô-se, “Hãy giơ tay con lên trời. Mưa đá sẽ bắt đầu rơi xuống khắp xứ Ai-cập. Mưa đá sẽ rơi trên người, gia súc, cùng mọi thứ mọc trong đồng ruộng xứ Ai-cập.”

23 Khi Mô-se giơ cậy gậy lên trời, CHÚA khiến sấm chớp và mưa đá rơi xuống đất. Ngài làm cho mưa đá rơi trên toàn xứ Ai-cập. 24 Mưa đá, sấm chớp loè ra khi mưa đá rơi. Trận mưa đá kinh khủng trên khắp xứ mà từ khi lập quốc, Ai-cập chưa bao giờ thấy. 25 Mưa đá tiêu diệt mọi người và súc vật còn ở ngoài đồng trên khắp xứ Ai-cập. Mưa đá cũng tiêu diệt mọi thứ mọc ngoài ruộng, bẻ gãy các cây trong đồng. 26 Vùng mà mưa đá không rơi là đất Gô-sen, nơi dân Ít-ra-en cư ngụ.

27 Vua cho gọi Mô-se và A-rôn lại bảo, “Lần nầy ta đã phạm tội. CHÚA đúng, ta và dân ta sai. 28 Ngươi hãy cầu nguyện cùng CHÚA. Chúng ta đã có đủ sấm chớp và mưa đá của Thượng Đế rồi. Ta sẽ để các ngươi đi. Các ngươi không phải lưu lại đây thêm nữa.”

29 Mô-se thưa với vua, “Khi tôi ra khỏi thành, tôi sẽ giơ tay cầu nguyện cùng CHÚA, sấm chớp và mưa đá sẽ ngưng. Rồi vua sẽ biết rằng trái đất nầy thuộc về CHÚA. 30 Nhưng tôi biết vua và các quần thần chưa kính sợ CHÚA là Thượng Đế.”

31 Lúc đó cây gai đang trổ hoa, lúa mạch đang chín nên các hoa màu đó đều bị dập nát. 32 Nhưng lúa mì trổ muộn nên không bị dập.

33 Mô-se rời nhà vua và ra ngoài thành. Ông giơ tay lên cùng CHÚA, sấm chớp và mưa đá ngưng. Mưa cũng ngưng không còn rơi xuống trên đất nữa.

34 Khi vua thấy mưa, mưa đá và sấm chớp ngưng thì lại phạm tội nữa. Nhà vua và các quần thần đâm ra ương ngạnh. 35 Nhà vua lại ương ngạnh không chịu để dân Ít-ra-en đi y theo lời CHÚA đã nói trước với Mô-se.

Chúa Lập A-rôn Làm Phát Ngôn Viên cho Môi-se

Chúa phán với Môi-se, “Nầy, Ta đã lập ngươi như một vị thần[a] đối với Pha-ra-ôn, và A-rôn anh ngươi sẽ là tiên tri của ngươi. Ngươi sẽ nói tất cả những gì Ta truyền cho ngươi, rồi A-rôn anh ngươi sẽ nói lại với Pha-ra-ôn, để dân I-sơ-ra-ên rời khỏi nước của nó. Nhưng Ta sẽ để cho Pha-ra-ôn cứng lòng, rồi Ta sẽ thực hiện nhiều dấu kỳ và phép lạ trong đất Ai-cập. Pha-ra-ôn sẽ không nghe ngươi, nên Ta sẽ áp đặt tay Ta trên Ai-cập, để đem các đội ngũ của Ta, tức dân I-sơ-ra-ên của Ta, ra khỏi xứ Ai-cập bằng những cơn đoán phạt nặng nề. Bấy giờ dân Ai-cập sẽ biết rằng Ta là Chúa, khi Ta đưa tay ra chống lại Ai-cập và đem dân I-sơ-ra-ên ra khỏi xứ của chúng.”

Môi-se và A-rôn làm y như vậy. Họ làm đúng như những gì Chúa đã truyền cho họ. Môi-se được tám mươi tuổi và A-rôn được tám mươi ba tuổi khi họ đến nói với Pha-ra-ôn.

Cây Gậy của A-rôn

Chúa phán với Môi-se và A-rôn, “Khi Pha-ra-ôn bảo các ngươi, ‘Hãy làm một phép lạ,’ ngươi hãy nói với A-rôn, ‘Lấy cây gậy của anh và thảy xuống đất trước mặt Pha-ra-ôn,’ và nó sẽ biến thành con rắn.”

10 Vậy Môi-se và A-rôn đến gặp Pha-ra-ôn và làm y như Chúa đã truyền. A-rôn thảy cây gậy của ông xuống trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần của ông ấy; cây gậy liền biến thành con rắn.

11 Pha-ra-ôn cho triệu các pháp sư và các thuật sĩ đến; các phù thủy Ai-cập cũng dùng pháp thuật của họ mà làm phép lạ như vậy. 12 Mỗi người đều thảy cây gậy của họ xuống đất, và chúng đều biến thành rắn. Nhưng cây gậy của A-rôn nuốt tất cả các cây gậy của họ. 13 Tuy nhiên Pha-ra-ôn vẫn cứng lòng; ông không chịu nghe lời họ, như Chúa đã phán trước.

Tai Họa Thứ Nhất: Nước Biến Thành Máu

14 Chúa phán với Môi-se, “Lòng của Pha-ra-ôn đã cứng cỏi; nó từ chối không để dân đi. 15 Sáng mai ngươi hãy đến gặp Pha-ra-ôn khi nó đi ra bờ sông. Ngươi hãy đứng sẵn ở bờ sông đợi nó. Hãy cầm cây gậy đã biến thành con rắn trong tay ngươi. 16 Ngươi hãy nói với nó, ‘Chúa, Ðức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ, sai tôi đến nói với ngài, “Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta trong đồng hoang,” nhưng cho đến nay ngươi vẫn không chịu nghe. 17 Chúa phán thế nầy, “Bởi điều nầy ngươi sẽ biết rằng Ta là Chúa.” Hãy xem, tôi sẽ đập cây gậy trong tay tôi vào nước Sông Nin, và nước sẽ biến thành máu. 18 Cá trong sông sẽ chết, sông sẽ trở nên hôi thối, và người Ai-cập sẽ không thể uống nước Sông Nin.’”

19 Chúa phán với Môi-se, “Hãy nói với A-rôn, ‘Hãy lấy cây gậy của anh giơ trên các mặt nước của Ai-cập, trên các sông ngòi, các kinh rạch, các hồ ao, và tất cả các vũng nước, để chúng sẽ biến thành máu; rồi nước trong cả xứ Ai-cập sẽ biến thành máu, ngay cả nước trong các thùng gỗ hay các vại đá cũng vậy.’”

20 Môi-se và A-rôn làm như Chúa đã truyền cho họ. Trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần của ông ấy, ông giơ cây gậy lên và đập vào nước sông; tất cả nước dưới sông đều biến thành máu. 21 Cá dưới sông đều chết. Sông trở nên hôi thối đến nỗi dân Ai-cập không thể uống nước sông. Nước trong cả xứ Ai-cập đều cũng biến thành máu.

22 Các phù thủy Ai-cập cũng dùng các pháp thuật của họ và làm được như vậy. Vì thế lòng của Pha-ra-ôn vẫn cứng cỏi; ông không chịu nghe lời họ, như Chúa đã phán trước.

23 Pha-ra-ôn quay về, đi vào cung điện của ông, và không bận tâm gì đến việc ấy. 24 Người Ai-cập phải đào lỗ dọc hai bên bờ Sông Nin để kiếm nước uống, bởi vì họ không thể uống nước sông.

25 Bảy ngày trôi qua sau khi Chúa giáng họa trên Sông Nin.

Tai Họa Thứ Nhì: Ếch Nhái

Chúa phán với Môi-se, “Hãy đến gặp Pha-ra-ôn và nói với nó, ‘Chúa phán thế nầy: Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta. Nếu ngươi từ chối không cho chúng đi, Ta sẽ giáng họa để cả nước ngươi bị nạn ếch nhái. Sông sẽ đầy nhung nhúc ếch nhái; chúng sẽ vào trong cung điện ngươi, vô trong phòng ngủ ngươi, ở trên giường ngươi, vào trong nhà quần thần ngươi và nhà dân ngươi, vào ngay cả các lò nướng bánh và các chậu nhồi bột làm bánh của các ngươi. Ếch nhái sẽ nhảy trên mình ngươi, trên mình các quần thần ngươi, và trên mình dân ngươi.’”

Chúa lại phán với Môi-se, “Hãy nói với A-rôn anh ngươi, ‘Hãy cầm cây gậy của anh, rồi đưa tay anh ra trên các sông ngòi, các kinh rạch, các hồ ao, khiến cho ếch nhái ngoi lên trên xứ Ai-cập.’” Vậy A-rôn đưa tay ông ra trên những nơi có nước ở Ai-cập; ếch nhái bèn ngoi lên và phủ khắp xứ Ai-cập. Các phù thủy cũng dùng các pháp thuật của họ làm được như vậy; họ khiến ếch nhái ngoi lên trên đất Ai-cập.

Bấy giờ Pha-ra-ôn gọi Môi-se và A-rôn vào và nói, “Hãy cầu nguyện xin Chúa khiến ếch nhái rời khỏi ta và dân ta, thì ta sẽ để dân đi, để dâng tế lễ lên Chúa.”

Môi-se nói với Pha-ra-ôn, “Xin bệ hạ cho tôi biết khi nào bệ hạ muốn tôi cầu nguyện cho bệ hạ, cho quần thần bệ hạ, và cho dân bệ hạ, để ếch nhái rời khỏi bệ hạ và các cung điện của bệ hạ, mà chỉ ở dưới Sông Nin thôi.”

10 Ông nói, “Ngày mai.”

Môi-se đáp, “Sự việc sẽ xảy ra y như lời bệ hạ nói, để bệ hạ biết rằng không có một vị thần nào giống như Chúa là Ðức Chúa Trời của chúng tôi cả. 11 Ếch nhái sẽ rời khỏi bệ hạ, các cung điện của bệ hạ, quần thần bệ hạ, và dân bệ hạ. Chúng sẽ chỉ còn dưới Sông Nin mà thôi.”

12 Sau đó Môi-se và A-rôn rời khỏi Pha-ra-ôn. Môi-se kêu cầu Chúa về họa ếch nhái Ngài đã giáng trên Pha-ra-ôn. 13 Chúa nhậm lời cầu nguyện của Môi-se. Các ếch nhái ngã ra chết khắp nơi trong nhà, ngoài sân, và ngoài đồng. 14 Người ta dồn chúng lại từng đống, và cả xứ nặc mùi hôi thối. 15 Nhưng khi Pha-ra-ôn thấy tai qua nạn khỏi, ông cứng lòng trở lại và không nghe lời họ, như Chúa đã phán trước.

Tai Họa Thứ Ba: Muỗi

16 Chúa phán với Môi-se, “Hãy nói với A-rôn, ‘Hãy đưa tay anh ra đập vào bụi đất, để chúng biến thành muỗi khắp xứ Ai-cập.’” 17 Họ làm y như vậy. A-rôn cầm cây gậy, đưa tay ra, và đập xuống bụi đất, muỗi bèn bu chích người ta và súc vật. Tất cả bụi đất đều biến thành muỗi trong khắp đất Ai-cập. 18 Các phù thủy cố gắng dùng các pháp thuật của họ để làm ra muỗi, nhưng họ không làm được. Muỗi xuất hiện khắp nơi, bu chích người ta và súc vật. 19 Các phù thủy tâu với Pha-ra-ôn, “Ðây đúng là ngón tay Ðức Chúa Trời hành động.” Nhưng lòng của Pha-ra-ôn đã cứng; ông không nghe lời họ, như Chúa đã phán trước.

Tai Họa Thứ Tư: Ruồi Nhặng

20 Chúa phán với Môi-se, “Sáng mai, ngươi hãy dậy sớm, đi đón gặp Pha-ra-ôn, khi nó ra bờ sông. Ngươi hãy nói với nó, ‘Chúa phán thế nầy: Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta. 21 Vì nếu ngươi không để dân Ta đi, Ta sẽ sai vô số ruồi nhặng đến trên ngươi, trên quần thần ngươi, và trên dân ngươi. Chúng sẽ vào trong các cung điện ngươi, rồi nhà của người Ai-cập sẽ đầy ruồi nhặng, và hễ nơi nào có người ở, nơi đó sẽ có đầy ruồi nhặng. 22 Nhưng trong ngày ấy, Ta sẽ biệt riêng vùng Gô-sen, nơi dân Ta ở, để nơi ấy không có ruồi nhặng, hầu ngươi có thể biết rằng Ta là Chúa trong xứ nầy. 23 Ta sẽ làm như thế để phân biệt giữa dân Ta và dân ngươi. Dấu lạ nầy sẽ xảy ra ngày mai.’”

24 Chúa làm y như vậy. Một đám ruồi nhặng rất lớn đen nghịt cả vùng trời bay vào cung điện của Pha-ra-ôn và các tư dinh của quần thần ông. Cả xứ Ai-cập đều bị tàn phá vì nạn ruồi nhặng ấy.

25 Pha-ra-ôn bèn cho triệu Môi-se và A-rôn vào và nói, “Hãy đi, dâng tế lễ lên Ðức Chúa Trời của các ngươi ở trong nước nầy.”

26 Nhưng Môi-se đáp, “Chúng tôi không làm như vậy được, vì của tế lễ chúng tôi dâng lên Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng tôi, sẽ làm mích lòng người Ai-cập. Nếu chúng tôi dâng của tế lễ trước mắt người Ai-cập, mà làm cho họ tức giận, há họ chẳng ném đá chúng tôi sao? 27 Chúng tôi phải đi ba ngày vào đồng hoang để dâng tế lễ lên Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng tôi, như Ngài đã truyền.”

28 Pha-ra-ôn nói, “Ta sẽ để các ngươi đi dâng tế lễ lên Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi, trong đồng hoang, miễn là các ngươi không được đi quá xa. Hãy cầu nguyện cho ta.”

29 Môi-se đáp, “Khi tôi rời khỏi bệ hạ, tôi sẽ cầu xin Chúa khiến ruồi nhặng ngày mai rời khỏi Pha-ra-ôn, khỏi quần thần bệ hạ, và khỏi dân bệ hạ, chỉ mong rằng Pha-ra-ôn đừng gạt mà không để cho dân đi dâng tế lễ lên Chúa thôi.”

30 Sau đó Môi-se rời khỏi Pha-ra-ôn và cầu xin Chúa. 31 Chúa làm theo điều Môi-se cầu xin. Ngài khiến ruồi nhặng rời khỏi Pha-ra-ôn, khỏi quần thần ông, và khỏi dân ông; không còn lại một con ruồi nhặng nào. 32 Nhưng lần nầy Pha-ra-ôn vẫn cứng lòng và không chịu để dân ra đi.

Tai Họa Thứ Năm: Súc Vật Bị Ôn Dịch

Chúa phán với Môi-se, “Hãy đến gặp Pha-ra-ôn và nói với nó, ‘Chúa, Ðức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ, phán thế nầy: Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta. Vì nếu ngươi từ chối không để chúng đi mà cứ giữ chúng lại, tay Chúa sẽ giáng ôn dịch trên các súc vật của ngươi ở ngoài đồng: ngựa, lừa, lạc đà, các đàn bò, và các đàn chiên dê sẽ chết. Nhưng Chúa sẽ phân biệt giữa các súc vật của người I-sơ-ra-ên và các súc vật của người Ai-cập, để không một con nào trong các súc vật của người I-sơ-ra-ên bị chết.’” Chúa ấn định thời gian và bảo rằng, “Ngày mai Chúa sẽ làm điều ấy trên cả nước.”

Ngày hôm sau Chúa làm y như vậy. Tất cả các súc vật của người Ai-cập đều chết, nhưng các súc vật của người I-sơ-ra-ên không chết một con nào. Pha-ra-ôn ra lịnh điều tra, và nầy, không một con nào trong các súc vật của người I-sơ-ra-ên bị chết. Dù vậy lòng của Pha-ra-ôn vẫn cứng cỏi; ông không chịu để dân ra đi.

Tai Họa Thứ Sáu: Ung Nhọt

Chúa phán với Môi-se và A-rôn, “Hãy hốt hai nắm tro trong lò, để Môi-se tung tro ấy trong không khí trước mặt Pha-ra-ôn. Tro ấy sẽ biến thành bụi trên khắp xứ Ai-cập, và chúng sẽ làm cho ung nhọt nổi lên và mưng mủ trên cơ thể loài người và loài thú trong khắp xứ Ai-cập.”

10 Vậy họ lấy tro trong lò và đứng trước mặt Pha-ra-ôn; Môi-se tung nó lên trong không khí. Tro ấy làm cho cơ thể loài người và loài thú nổi ung nhọt và mưng mủ. 11 Các phù thủy không thể đứng nổi trước mặt Môi-se, vì họ bị ung nhọt, bởi ung nhọt cũng nổi trên mình các phù thủy giống như mọi người dân Ai-cập. 12 Nhưng Chúa để cho lòng Pha-ra-ôn cứ cứng cỏi; ông không nghe lời họ, như Chúa đã phán trước với Môi-se.

Tai Họa Thứ Bảy: Sấm Sét và Mưa Ðá

13 Chúa phán với Môi-se, “Sáng mai ngươi hãy dậy sớm và đến gặp Pha-ra-ôn. Ngươi hãy nói với nó, ‘Chúa, Ðức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ, phán thế nầy: Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta. 14 Vì lần nầy Ta sẽ giáng các tai họa xuống trên ngươi, trên quần thần ngươi, và trên dân ngươi, để ngươi biết rằng không có thần nào như Ta trên cả thế gian. 15 Vì ngay bây giờ Ta có thể đưa tay Ta đánh hạ ngươi và dân ngươi bằng bịnh dịch, và các ngươi sẽ bị biến mất khỏi mặt đất. 16 Nhưng đây là lý do tại sao Ta để cho ngươi sống: ấy là để quyền năng của Ta được bày tỏ và danh Ta được vang ra khắp đất. 17 Nếu ngươi vẫn chống đối dân Ta và không để chúng ra đi, 18 thì ngày mai, vào giờ nầy, Ta sẽ khiến mưa đá lớn đổ xuống trên đất Ai-cập, đến nỗi từ ngày lập quốc cho đến bây giờ chưa hề có như vậy. 19 Vậy hãy thông báo để các súc vật và mọi thứ chi ngoài đồng trống phải được đem vào những nơi an toàn. Người nào hay súc vật nào ở ngoài đồng trống và không ẩn núp dưới nơi an toàn sẽ chết khi mưa đá rơi trên chúng.’”

20 Những triều thần nào của Pha-ra-ôn kính sợ lời Chúa đều hối thúc các tôi tớ và súc vật của họ vào trú ẩn ở những nơi an toàn. 21 Nhưng những kẻ không coi lời Chúa ra gì vẫn cứ để các tôi tớ và súc vật của chúng ngoài đồng trống.

22 Chúa phán với Môi-se, “Hãy đưa tay ngươi lên trời để khiến mưa đá rơi xuống trên khắp đất Ai-cập, trên người ta, trên thú vật, và trên mọi cây cối ngoài đồng trong đất Ai-cập.”

23 Khi Môi-se đưa cây gậy ông lên trời, Chúa khiến sấm sét, mưa đá, và lửa giáng xuống đất. Chúa tuôn đổ mưa đá trên đất Ai-cập. 24 Mưa đá và chớp loé lên liên tục giữa trận mưa đá. Mưa đá lớn khủng khiếp trút xuống trên đất Ai-cập đến nỗi kể từ khi lập quốc đến bấy giờ chưa hề có như vậy. 25 Mưa đá tàn phá tất cả những gì ở ngoài đồng trống trong khắp đất Ai-cập, cả loài người lẫn loài thú. Mưa đá cũng tàn phá tất cả những hoa màu ngoài đồng và làm gãy nát mọi cây cối ngoài đồng. 26 Duy chỉ xứ Gô-sen, nơi người I-sơ-ra-ên sống, là không bị mưa đá.

27 Bấy giờ Pha-ra-ôn cho gọi Môi-se và A-rôn vào và nói với họ, “Lần nầy ta đã có tội. Chúa thật đúng. Ta và dân ta đều có lỗi. 28 Hai ngươi hãy cầu nguyện với Chúa. Sấm sét và mưa đá lớn kinh thần[b] như thế thật quá đủ để ta phục. Ta để cho các ngươi đi. Các ngươi không cần phải ở đây thêm nữa.”

29 Môi-se nói với ông, “Khi tôi ra khỏi kinh thành, tôi sẽ đưa hai tay lên hướng về Chúa; sấm sét sẽ ngừng, mưa đá sẽ dứt, để bệ hạ biết rằng thế gian nầy thuộc về Chúa. 30 Nhưng tôi biết bệ hạ và quần thần của bệ hạ vẫn chưa kính sợ Chúa là Ðức Chúa Trời[c] đâu.”

31 Vả, lúc ấy chỉ có cây lanh và lúa mạch bị tàn phá, vì lúa mạch đã trổ bông và cây lanh đã có nụ. 32 Nhưng lúa mì và lúa miến không bị thiệt hại, vì chúng mọc lên muộn hơn.

33 Môi-se rời Pha-ra-ôn và ra khỏi kinh thành. Ông đưa hai tay lên hướng về Chúa, sấm sét và mưa đá ngưng lại, mưa cũng ngừng tuôn đổ xuống đất. 34 Nhưng khi Pha-ra-ôn thấy mưa đã tạnh, mưa đá và sấm sét đã ngưng, ông phạm tội nữa, lòng ông và lòng của quần thần ông cứng trở lại. 35 Vậy lòng của Pha-ra-ôn cứ cứng cỏi; ông không để cho dân I-sơ-ra-ên đi, như Chúa đã phán trước với Môi-se.

Notas al pie

  1. Xuất Hành 7:1 ctd: Ðức Chúa Trời
  2. Xuất Hành 9:28 ctd: sấm sét và mưa đá của Ðức Chúa Trời
  3. Xuất Hành 9:30 nt: Yahweh Elohim