Add parallel Print Page Options

Giô-na-than Kết Bạn với Ða-vít

18 Sau khi Ða-vít trả lời Sau-lơ, tâm hồn Giô-na-than gắn bó với tâm hồn Ða-vít. Giô-na-than yêu thương Ða-vít như chính mình. Hôm đó Sau-lơ giữ chàng lại và không cho chàng về nhà cha chàng nữa. Bấy giờ Giô-na-than lập một giao ước với Ða-vít, vì ông yêu thương chàng như chính mình. Giô-na-than cởi chiếc áo choàng đang mặc tặng cho Ða-vít, cùng với bộ binh giáp, luôn cả gươm, cung, và đai thắt lưng.

Mỗi khi Sau-lơ sai chàng đi đâu, chàng luôn luôn được thành công. Vì thế Sau-lơ đặt chàng chỉ huy quân tác chiến. Việc ấy được đẹp lòng toàn dân và cũng đẹp lòng các triều thần của Sau-lơ nữa.

Sau-lơ Ganh Tị với Ða-vít

Sau khi Ða-vít đánh hạ tên Phi-li-tin, đoàn quân chiến thắng trở về, những phụ nữ trong các thành của I-sơ-ra-ên kéo ra đón mừng Vua Sau-lơ. Họ dùng trống con và các thứ nhạc khí vui mừng ca hát và nhảy múa. Các phụ nữ ấy vừa nhảy múa vừa hát:

“Sau-lơ giết hằng ngàn,
Còn Ða-vít giết hằng vạn.”

Nghe thế Sau-lơ rất giận, vì câu hát ấy làm chạm tự ái của ông. Ông nói, “Người ta cho Ða-vít giết hằng vạn, còn ta chỉ giết có hằng ngàn. Bây giờ nó đâu còn thiếu gì nữa ngoại trừ cái ngai vua phải không?” Bắt đầu từ hôm đó Sau-lơ nhìn Ða-vít với ánh mắt ganh tị.

Sau-lơ Giết Hụt Ða-vít

10 Hôm sau ác thần từ Ðức Chúa Trời lại đến quấy phá Sau-lơ, nên ông cứ nói lảm nhảm[a] trong nhà. Ða-vít vội lấy đàn khảy cho ông nghe như mọi khi. Lúc đó trong tay Sau-lơ đang cầm một cây giáo. 11 Sau-lơ phóng cây giáo ấy vào người Ða-vít, vì ông nghĩ, “Ta sẽ dùng nó ghim Ða-vít vào tường.” Sau-lơ làm như thế hai lần, nhưng cả hai lần Ða-vít đều né khỏi.

12 Sau-lơ bắt đầu sợ Ða-vít, vì Chúa đã rời khỏi ông mà ở với chàng. 13 Vì thế Sau-lơ không cho Ða-vít đứng trước mặt ông nữa. Ông đặt chàng chỉ huy một ngàn quân. Chàng dẫn đầu đoàn quân ra đi đánh giặc và dẫn đầu họ trở về. 14 Việc gì Ða-vít làm đều cũng thành công, vì Chúa ở với chàng. 15 Khi Sau-lơ thấy việc gì chàng làm đều cũng thành công, ông đâm ra sợ chàng. 16 Nhưng cả I-sơ-ra-ên và Giu-đa đều yêu thương chàng vì chàng lãnh đạo họ. Chàng đi trước họ mỗi khi xông pha chiến trận và dẫn đầu họ khi đoàn quân chiến thắng trở về.

Ða-vít Trở Thành Phò Mã

17 Bấy giờ Sau-lơ nói với Ða-vít, “Ðây là Mê-ráp con gái lớn của ta. Ta sẽ cho nó làm vợ ngươi. Nhưng ngươi phải dũng cảm chiến đấu cho ta và đánh những trận giặc cho Chúa.” Số là Sau-lơ nghĩ rằng, “Ðừng để tay ta hại nó, nhưng hãy để tay của quân Phi-li-tin hại nó.”

18 Ða-vít đáp với Sau-lơ, “Tôi là ai, gia đình tôi nào có ra gì, hay dòng họ của cha tôi có là gì trong I-sơ-ra-ên mà tôi có thể làm rể của vua?” 19 Nhưng đến ngày đã định để gả Mê-ráp con gái của Sau-lơ cho Ða-vít, nàng lại được gả để làm vợ Át-ri-ên người Mê-hô-la.

20 Lúc ấy Mi-khanh con gái của Sau-lơ yêu Ða-vít. Người ta báo việc đó cho Sau-lơ hay, và Sau-lơ lấy làm hài lòng về điều ấy. 21 Sau-lơ tự nhủ, “Ta sẽ ban nó cho hắn, để nó sẽ làm cái bẫy cho hắn, và hắn sẽ bị hại trong tay quân Phi-li-tin.” Vậy Sau-lơ nói với Ða-vít lần thứ hai, “Hôm nay ngươi sẽ được làm rể của ta.” 22 Kế đó Sau-lơ truyền cho triều thần của ông, “Hãy nói riêng cho Ða-vít biết, ‘Nầy, vua rất thích ông và cả triều thần đều mến ông. Hãy chuẩn bị làm rể của vua.’” 23 Vậy triều thần của Sau-lơ nói lại những lời ấy vào tai Ða-vít. Ða-vít đáp, “Bộ quý vị tưởng làm con rể của vua là chuyện nhỏ sao? Tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn và thân phận tôi đâu có ra gì.”

24 Bầy tôi của Sau-lơ tâu lại với ông, “.. Ða-vít đã nói như thế.”

25 Sau-lơ nói, “Các ngươi hãy nói với Ða-vít thế nầy, ‘Nhà vua không đòi hỏi sính lễ gì nhiều, nhưng chỉ muốn báo thù quân thù của mình thôi. Nhà vua chỉ cần một trăm dương bì của quân Phi-li-tin là đủ rồi.’” Số là Sau-lơ tính sẽ mượn tay quân Phi-li-tin để giết Ða-vít. 26 Khi triều thần của vua nói lại với Ða-vít những lời ấy, Ða-vít cho việc làm rể của vua là việc có thể thực hiện được. Bấy giờ khi thời hạn ấn định cho cuộc hôn lễ gần đến, 27 Ða-vít và các thủ hạ của ông đứng dậy, ra đi, và hạ sát hai trăm quân Phi-li-tin. Ða-vít cắt các dương bì của chúng, đem về nộp đủ số cho vua, để có thể trở thành con rể của vua. Vậy Sau-lơ gả Mi-khanh con gái của ông làm vợ Ða-vít. 28 Qua việc ấy Sau-lơ nhận thấy và biết rằng Chúa ở với Ða-vít. Hơn nữa Mi-khanh con gái của ông yêu Ða-vít; 29 do đó Sau-lơ càng sợ Ða-vít hơn. Thế là Sau-lơ trở thành kẻ thù của Ða-vít suốt những ngày còn lại của đời ông.

30 Sau đó các lãnh chúa của dân Phi-li-tin kéo quân ra gây chiến. Mỗi khi ra trận, Ða-vít luôn luôn lập chiến công nhiều hơn tất cả các tướng lãnh khác của Sau-lơ. Vì thế danh tiếng của ông lại càng được nể trọng hơn.

Footnotes

  1. I Sa-mu-ên 18:10 nt: nói tiên tri

Giô-na-than Can Thiệp cho Ða-vít

19 Bấy giờ Sau-lơ nói với Giô-na-than và tất cả bầy tôi của ông rằng họ phải giết Ða-vít mới được. Nhưng Giô-na-than con trai của Sau-lơ rất quý mến Ða-vít. Vì thế Giô-na-than nói với Ða-vít, “Cha anh đang tìm cách giết em. Vậy từ bây giờ cho đến sáng, em hãy coi chừng, hãy kiếm nơi nào kín đáo mà trốn. Anh sẽ đi ra và đứng bên cạnh cha anh trong cánh đồng nơi em trốn. Anh sẽ nói chuyện với cha anh về em, rồi xem cha anh phản ứng thế nào, sau đó anh sẽ báo cho em hay.”

Vậy Giô-na-than nói tốt về Ða-vít với Sau-lơ cha ông. Ông nói, “Con xin phụ hoàng đừng vấp phải lầm lỗi mà hại tôi tớ của phụ hoàng là Ða-vít, bởi vì nó không chống lại phụ hoàng, và những việc nó làm đều đem lại ích lợi cho phụ hoàng. Chính nó đã liều mạng để chiến đấu với tên Phi-li-tin, và Chúa đã ban chiến thắng lớn cho toàn dân I-sơ-ra-ên. Chính mắt phụ hoàng đã thấy và vui mừng. Tại sao bây giờ phụ hoàng lại muốn phạm tội làm đổ máu vô tội mà vô cớ muốn giết Ða-vít?”

Vậy Sau-lơ nghe theo lời của Giô-na-than. Sau-lơ thề, “Có Chúa hằng sống làm chứng, nó sẽ không bị giết đâu.” Sau đó Giô-na-than gọi Ða-vít và nói cho ông mọi sự đó. Vậy Giô-na-than dẫn Ða-vít đến với Sau-lơ và ông được đứng chầu trước mặt Sau-lơ như trước.

Sau-lơ Giết Hụt Ða-vít Một Lần Nữa

Bấy giờ chiến tranh lại tái diễn. Ða-vít được sai đi chiến đấu với quân Phi-li-tin. Ông đánh chúng thất bại nặng nề. Chúng bỏ chạy trước mặt ông. Nhưng một ác thần từ Chúa đến trên Sau-lơ đang khi ông ngồi trong nhà, trong tay cầm một cây giáo, và Ða-vít đang khảy đàn cho ông nghe. 10 Sau-lơ dùng cây giáo ấy phóng vào Ða-vít để ghim ông vào tường, nhưng ông né được và thoát khỏi Sau-lơ, còn mũi giáo thì ghim thấu vào tường. Thế là nội đêm đó, Ða-vít bỏ trốn và thoát được.

Mi-khanh Cứu Mạng Ða-vít

11 Sau-lơ sai các thủ hạ đến canh giữ nhà Ða-vít, để sáng hôm sau giết ông. Nhưng Mi-khanh vợ Ða-vít nói với ông, “Nếu đêm nay anh không cứu mạng mình, thì ngày mai anh sẽ bị giết.” 12 Vậy Mi-khanh dòng Ða-vít xuống qua cửa sổ. Ông trốn đi và thoát được. 13 Mi-khanh lấy một pho tượng, đặt nó nằm trên giường, lấy tấm lông dê phủ lên đầu, còn thân hình thì nàng lấy quần áo phủ lên trên. 14 Khi Sau-lơ sai các thủ hạ đến bắt Ða-vít, nàng bảo, “Anh ấy bị bịnh.” 15 Sau-lơ sai các thủ hạ trở lại chỗ Ða-vít và dặn, “Hãy khiêng nó nằm trên giường đến đây cho ta, để ta giết nó.” 16 Khi các thủ hạ đến nơi, họ chỉ thấy có pho tượng nằm trên giường, với tấm lông dê phủ trên đầu. 17 Sau-lơ nói với Mi-khanh, “Sao con gạt cha như thế nầy, mà để kẻ thù của cha trốn đi, và nó đã trốn thoát được rồi?”

Mi-khanh trả lời Sau-lơ, “Anh ấy nói với con, ‘Hãy để cho anh đi. Tại sao em bắt buộc anh phải giết em?’”

Ða-vít Ðến Gặp Sa-mu-ên

18 Vậy Ða-vít chạy trốn và thoát được. Ông đến với Sa-mu-ên tại Ra-ma và kể cho cụ hay mọi sự Sau-lơ đã làm cho ông. Sau đó ông và Sa-mu-ên đi đến Na-i-ốt. 19 Có người đến báo cho Sau-lơ rằng, “Kìa, Ða-vít đang ở Na-i-ốt trong vùng Ra-ma.” 20 Sau-lơ liền sai các thủ hạ đến bắt Ða-vít. Nhưng khi đến nơi, họ thấy một nhóm tiên tri đang nói tiên tri, có Sa-mu-ên đang dẫn đầu nhóm ấy. Thần của Chúa nhập vào các thủ hạ của Sau-lơ, họ liền bắt đầu nói tiên tri. 21 Khi Sau-lơ nghe báo cáo như thế, ông sai một nhóm thủ hạ khác. Nhóm ấy đến nơi, họ cũng nhập vào và nói tiên tri như nhóm trước. Sau-lơ lại sai nhóm thủ hạ thứ ba. Nhóm nầy đến nơi, họ cũng nhập vào và nói tiên tri như hai nhóm kia. 22 Bấy giờ Sau-lơ bèn đích thân đi đến Ra-ma. Ông đến một nơi gọi là Giếng Lớn của Sê-cư. Ông hỏi, “Sa-mu-ên và Ða-vít ở đâu?”

Người ta trả lời, “Chắc họ đang ở tại Na-i-ốt trong vùng Ra-ma.” 23 Vậy ông đến Na-i-ốt trong vùng Ra-ma. Nhưng Thần của Ðức Chúa Trời ngự trên ông. Ông vừa đi vừa nói tiên tri cho đến khi ông đến Na-i-ốt trong vùng Ra-ma. 24 Ông cởi bỏ áo của ông ra và nói tiên tri trước mặt Sa-mu-ên như vậy. Ông ở trần và nằm đó suốt ngày và suốt đêm. Vì vậy người ta đã nói với nhau, “Chẳng lẽ Sau-lơ cũng thuộc vào hàng ngũ các tiên tri sao?”

Xin Chúa Giải Cứu Khỏi Kẻ Thù

Thơ của Ða-vít

Cảm tác khi Sau-lơ sai thủ hạ đến canh nhà để giết ông

Cho Trưởng Ban Nhạc

Theo điệu “Xin Ðừng Hủy Diệt”

Lạy Ðức Chúa Trời của con, xin giải cứu con khỏi kẻ thù của con;
Xin bảo vệ con khỏi những kẻ nổi lên chống lại con;
Xin giải cứu con khỏi những kẻ gây ra tội ác;
Xin cứu thoát con khỏi tay kẻ khát máu giết người.
Vì kìa, chúng đang rình rập để hại mạng sống con;
Quân hung bạo đang chực tấn công con,
Cho dù con chẳng vi phạm điều gì hoặc có lầm lỗi gì, Chúa ôi,.
Mặc dù con không có lỗi gì, chúng vẫn cứ xáp lại chực đánh con;
Xin trỗi dậy cứu giúp con và đoái xem tình cảnh của con.

Chúa ôi, xin Ngài, Ðức Chúa Trời của các đạo quân và Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, trỗi dậy để đoán phạt các dân;
Xin Ngài đừng thương xót những kẻ phản bội gian ác. (Sê-la)

Chiều tối chúng trở lại và tru như chó,
Rồi đi lùng soát khắp thành.
Kìa, miệng chúng buông ra những lời nguyền rủa;
Môi chúng nguy hiểm tựa lưỡi gươm,
Vì chúng nói rằng, “Có ai nghe không?”
Nhưng Chúa ôi, Ngài sẽ cười chúng;
Ngài sẽ nhạo cười tất cả các dân.

Sức Mạnh của con ôi, con trông đợi Ngài.
Vì Ngài, Ðức Chúa Trời ôi, là thành trì kiên cố của con.
10 Ðức Chúa Trời giàu lòng thương xót của con sẽ đi trước con;
Ðức Chúa Trời sẽ cho con hả hê nhìn những kẻ thù của con.
11 Xin đừng giết chúng, kẻo dân tộc con sẽ quên đi chăng;
Nhưng xin dùng quyền năng Ngài làm cho chúng tan tác và sụp đổ, ôi lạy Chúa, thuẫn khiên của con.
12 Do tội của miệng chúng và những lời của môi chúng nói ra,
Nguyện chúng bị mắc tội vì sự kiêu ngạo của chúng,
Và vì những lời nguyền rủa và những lời dối trá chúng đã nói.
13 Cầu xin Ngài nổi thịnh nộ và tiêu diệt chúng;
Xin tiêu diệt chúng để chúng không còn nữa,
Ðể thiên hạ ở những nơi tận cùng trái đất biết rằng Ðức Chúa Trời đang trị vì trong Gia-cốp. (Sê-la)

14 Ðến chiều tối chúng trở lại và tru như chó,
Rồi đi lùng soát khắp thành.
15 Chúng cứ đi lên đi xuống để kiếm thức ăn,
Và gầm gừ nếu không được no bụng.

16 Nhưng về phần con, con sẽ ca ngợi quyền năng Ngài;
Sáng sớm con sẽ lớn tiếng ca ngợi ơn thương xót của Ngài,
Vì Ngài là thành trì kiên cố của con,
Nơi con nương náu trong ngày hoạn nạn.

17 Sức Mạnh của con ôi, con sẽ hát ca chúc tụng Ngài,
Vì Ngài, Ðức Chúa Trời ôi, là thành trì kiên cố của con,
Và là Ðức Chúa Trời giàu lòng thương xót của con.

Tình Bạn Giữa Ða-vít và Giô-na-than

20 Bấy giờ Ða-vít rời khỏi Na-i-ốt trong vùng Ra-ma và đi trốn. Ông đến gặp Giô-na-than và nói, “Em đã làm gì sai? Em có tội tình gì? Em đã có lỗi gì đối với cha anh, mà ông đã tìm cách giết em?”

Giô-na-than nói với ông, “Không đời nào! Em sẽ không chết đâu. Nầy, cha anh không làm điều gì, hoặc lớn hoặc nhỏ, mà không bàn trước với anh. Tại sao cha anh giấu anh việc nầy? Không có chuyện như vậy đâu.”

Ða-vít lại thề và nói, “Cha anh chắc biết rằng em được ơn trước mặt anh, nên có lẽ ông đã nghĩ, ‘Ðừng để Giô-na-than biết điều nầy, kẻo nó buồn.’ Nhưng có Chúa hằng sống chứng giám và em xin chỉ mạng sống anh mà thề rằng giữa em và cái chết chỉ còn một bước mà thôi.”

Giô-na-than nói với Ða-vít, “Bây giờ em muốn gì anh sẽ làm cho.”

Ða-vít đáp với Giô-na-than, “Ngày mai là ngày đầu tháng,[a] đáng lý em phải dùng bữa chung với đức vua. Nhưng xin anh cho em đi, để em vào trong đồng mà trốn cho đến chiều tối ngày thứ ba. Nếu cha anh có hỏi gì về em, xin anh nói giùm rằng, ‘Ða-vít có nài nỉ con, xin cho nó về Bết-lê-hem thành của nó để dự cuộc tế lễ hằng năm của mọi người trong gia đình nó.’ Nếu đức vua nói, ‘Tốt lắm,’ thì tôi tớ anh sẽ được an toàn; nhưng nếu người đùng đùng nổi giận, thì xin anh biết rằng chắc chắn người đã quyết tâm làm điều ác rồi. Vậy xin anh đối xử tốt với tôi tớ anh, vì anh và tôi tớ anh đã lập một giao ước với nhau trước mặt Chúa. Còn nếu anh thấy em có lỗi gì thì xin anh hãy tự tay giết em đi, vì tại sao anh nỡ đem nộp em cho cha anh?”

Giô-na-than nói, “Không đời nào có chuyện ấy đâu. Nhưng nếu anh biết chắc cha anh có ác ý và muốn hại em, anh sẽ báo cho em hay.”

10 Ða-vít lại nói với Giô-na-than, “Ai sẽ báo cho em biết cha anh sẽ đáp lời anh cách xẳng xớm bây giờ?”

11 Giô-na-than trả lời Ða-vít, “Hãy đi, chúng ta hãy ra ngoài đồng.” Vậy hai người đi ra ngoài đồng. 12 Giô-na-than nói với Ða-vít, “Nguyện Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, chứng giám! Ngày mai hoặc ba ngày nữa, vào giờ nầy, anh sẽ dọ ý cha anh. Nếu cha anh có ý tốt đối với Ða-vít mà anh không sai người đến báo cho em hay, 13 nguyện Chúa sẽ phạt Giô-na-than cách nặng nề. Còn nếu cha anh có ác ý, muốn hại em, anh sẽ báo cho em biết, để em trốn đi, hầu được an toàn. Cầu xin Chúa ở với em cũng như Ngài đã từng ở với cha anh. 14 Em sẽ lấy đức nhân từ của Chúa đối xử với anh, để anh được sống; còn nếu anh chết rồi, 15 thì mãi mãi em sẽ không bao giờ dứt bỏ lòng nhân từ của em đối với gia đình anh, cho dù Chúa có diệt mọi kẻ thù của Ða-vít khỏi mặt đất đi nữa.”

16 Vậy Giô-na-than lập một giao ước với nhà Ða-vít rằng, “Nguyện Chúa hạch tội mọi kẻ thù của Ða-vít.” 17 Giô-na-than cũng bắt Ða-vít thề, bởi vì ông rất thương Ða-vít. Ông thương Ða-vít như thương chính mạng sống mình. 18 Ðoạn Giô-na-than nói với Ða-vít, “Ngày mai là ngày đầu tháng, và em sẽ vắng mặt. Ghế của em sẽ trống. 19 Ðến ngày thứ ba, em hãy mau xuống nơi đã hẹn hôm trước và núp sau Vầng Ðá Ê-xên. 20 Anh sẽ bắn ba mũi tên vào một bên của vầng đá ấy, như thể anh nhắm bắn một mục tiêu. 21 Rồi anh sẽ sai một đứa trẻ và bảo rằng, ‘Hãy đi, kiếm mấy mũi tên đem về đây.’ Nếu anh bảo nó, ‘Kìa, mấy mũi tên ấy ở bên cạnh ngươi, hãy lượm lên,’ thì em hãy ra, vì có Chúa hằng sống chứng giám, em sẽ được an toàn và không có gì nguy hiểm. 22 Nhưng nếu anh bảo đứa trẻ ấy, ‘Kìa, mấy mũi tên đó ở trước mặt ngươi,’ thì em hãy ra đi bình an, vì Chúa đã bảo em hãy ra đi. 23 Còn những gì em và anh đã nói với nhau, nguyện Chúa sẽ chứng giám giữa em và anh mãi mãi.”

24 Vậy Ða-vít đi trốn trong đồng. Ngày đầu tháng đến, vua ngồi xuống dự tiệc. 25 Vua ngồi vào ghế mình như mọi khi, cái ghế ở sát tường. Giô-na-than ngồi đối diện,[b] Áp-ne ngồi bên cạnh Sau-lơ, còn chỗ Ða-vít thì trống. 26 Nhưng hôm ấy Sau-lơ không nói gì, vì ông nghĩ, “Chắc có chuyện gì đã xảy ra cho nó. Chắc nó không được tinh sạch. Có lẽ nó chưa được thanh tẩy.” 27 Nhưng qua ngày hôm sau, tức ngày thứ hai trong tháng, ghế của Ða-vít cũng trống nữa. Sau-lơ hỏi Giô-na-than con trai ông, “Tại sao con trai của Giê-se không đến ăn, cả hôm qua lẫn hôm nay vậy?”

28 Giô-na-than đáp, “Ða-vít có năn nỉ con cho nó về Bết-lê-hem. 29 Nó nói với con rằng, ‘Xin vui lòng cho tôi đi, vì gia đình tôi có cuộc tế lễ trong thành, anh tôi bảo tôi phải về dự. Vậy bây giờ nếu tôi được ơn trước mặt anh, xin anh làm ơn cho tôi đi về thăm các anh tôi.’ Vì thế nó không đến dùng bữa với phụ hoàng được.”

30 Bấy giờ Sau-lơ đùng đùng nổi giận Giô-na-than. Ông rầy la ông ấy, “Hỡi thằng con[c] hư đốn và phản nghịch kia! Mày tưởng tao không biết mày đã kết bạn với thằng con của Giê-se, để mày sẽ bị nhục và mẹ đã sinh ra mày phải bị nhục sao? 31 Hễ thằng con của Giê-se còn sống trên đất bao lâu thì địa vị của mày và vương quốc của mày sẽ không được vững bấy lâu. Vậy bây giờ hãy sai người đi bắt nó về đây cho tao, vì nó chắc chắn phải chết.”

32 Giô-na-than đáp lại với Sau-lơ cha ông, “Tại sao phải giết nó? Nó đã làm điều gì sai?” 33 Sau-lơ chộp lấy cây giáo và phóng vào người Giô-na-than để giết ông ấy. Vì thế Giô-na-than biết chắc chắn rằng cha ông đã nhất định giết Ða-vít. 34 Giô-na-than nổi giận và đứng dậy khỏi bàn tiệc. Suốt ngày hôm đó, ngày thứ hai trong tháng, ông không ăn gì cả, vì ông đau buồn cho Ða-vít, bởi cha ông đã đối xử với Ða-vít cách đáng thẹn.

35 Sáng hôm sau Giô-na-than ra đồng theo như giờ đã hẹn với Ða-vít. Có một cậu thiếu niên đi với ông. 36 Ông nói với cậu ấy, “Hãy chạy đi lượm mấy mũi tên ta bắn.” Cậu bé vừa bắt đầu chạy thì ông bắn một mũi tên vượt qua phía trước cậu ấy. 37 Khi cậu bé đến nơi mũi tên Giô-na-than đã bắn trước, Giô-na-than la cậu bé và nói, “Mũi tên há không phải ở trước mặt ngươi sao?” 38 Ông lại la cậu bé nữa, “Chạy mau lên! Chạy lẹ lên! Chớ chậm trễ!” Vậy cậu bé chạy đi lượm tất cả các mũi tên ấy rồi đem lại cho chủ nó, 39 nhưng nó không biết gì cả, chỉ có Giô-na-than và Ða-vít biết ý nghĩa của các câu nói ấy thôi. 40 Ðoạn Giô-na-than trao các vũ khí của ông cho cậu bé và bảo nó, “Hãy đi, hãy mang chúng về trong thành trước.”

41 Ðợi cho cậu bé đã đi khỏi rồi, Ða-vít đứng dậy từ phía sau tảng đá,[d] sấp mặt xuống đất, và lạy ba lần. Hai người bạn ôm nhau, hôn chào nhau, và khóc với nhau, nhưng Ða-vít khóc nhiều hơn. 42 Giô-na-than nói với Ða-vít, “Em hãy đi bình an. Chúng ta đã nhân danh Chúa mà thề với nhau rồi. Nguyện Chúa sẽ ở giữa em và anh, giữa dòng dõi em và dòng dõi anh mãi mãi.” Ðoạn Ða-vít đứng dậy và lên đường, còn Giô-na-than trở về trong thành.

Footnotes

  1. I Sa-mu-ên 20:5 nt: Trăng Mới
  2. I Sa-mu-ên 20:25 theo bản LXX; nt: đứng
  3. I Sa-mu-ên 20:30 ctd: Hỡi thằng con của người đàn bà
  4. I Sa-mu-ên 20:41 nt: từ phía nam tảng đá

Chúa Là Ðấng Chăn Giữ

Thơ của Ða-vít

Chúa là Ðấng chăn giữ tôi,
Tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì.
Ngài cho tôi nằm nghỉ trong đồng cỏ xanh tươi;
Ngài dẫn tôi đến mé nước bình tịnh.
Ngài phục hồi sức lực cho linh hồn tôi;
Ngài dẫn tôi vào các lối công chính, vì cớ danh Ngài.

Thật vậy, dù khi con đi qua thung lũng rợp bóng tử thần,
Con sẽ chẳng sợ tai họa nào,
Vì Ngài ở với con;
Cây trượng và cây gậy của Ngài an ủi con.
Ngài dọn bàn cho con trước mặt những kẻ thù của con;
Ngài xức dầu cho đầu con;
Chén con đầy tràn.

Quả thật, trọn đời tôi, phước hạnh và ơn thương xót sẽ theo tôi;
Tôi sẽ ở trong nhà của Chúa cho đến đời đời.

Sự Gian Ác của Loài Người và Lòng Tốt của CHÚA

Thơ của Ða-vít tôi tớ CHÚA

Cho Trưởng Ban Nhạc

Khuynh hướng phạm tội nói với kẻ ác, thấu vào lòng nó rằng,
Chẳng có sự kính sợ Ðức Chúa Trời trước mắt nó.
Vì trong mắt nó, nó nghĩ rằng tội ác nó sẽ không bao giờ bị lộ ra,
Và như vậy nó sẽ không bị ai ghét.
Những lời của miệng nó thật là hiểm độc và giả dối;
Nó đã ngưng cư xử khôn ngoan và làm điều thiện.
Khi nằm trên giường, nó toan tính việc ác;
Nó chọn cho mình một con đường bất hảo, và chẳng khước từ chuyện gian tà.

Chúa ôi, tình thương của Ngài vươn cao đến tận trời;
Ðức thành tín của Ngài vượt quá các tầng mây.
Ðức công chính của Ngài như núi non hùng vĩ;
Công lý của Ngài thăm thẳm tựa vực sâu.
Chúa ôi, Ngài bảo tồn loài người lẫn loài thú.

Ðức Chúa Trời ôi, tình thương của Ngài thật quý báu thay!
Con cái loài người nương náu mình dưới bóng của cánh Ngài.
Nhờ sự đầy dẫy của nhà Ngài mà họ được no nê;
Ngài cho họ uống nước từ dòng sông phước lạc của Ngài.
Vì nguồn sự sống từ nơi Ngài mà ra;
Trong chân quang Ngài chúng con nhìn thấy ánh sáng.

10 Ôi, xin tiếp tục ban tình thương Ngài cho những người biết Ngài,
Và đức công chính Ngài cho những người có lòng ngay thật.
11 Nguyện chân kẻ kiêu ngạo chẳng giày đạp con;
Nguyện tay kẻ gian ác chẳng điều khiển con.

12 Kìa những kẻ làm ác bị ngã nhào;
Chúng bị lật đổ và chẳng đứng dậy được nữa.

Sự An Ninh của Người Tin Cậy CHÚA

Thơ của Ða-vít

(Theo mẫu tự Hê-bơ-rơ)