Add parallel Print Page Options

10 Thương núi đồi tôi nhỏ lệ khóc than,
Tiếc đồng cỏ của đồng hoang tôi ngậm ngùi than thở,
Vì chúng bị bỏ hoang đến nỗi không một bóng người qua lại,
Không ai nghe tiếng của đàn súc vật ở nơi đó nữa;
Ngay cả chim trời và thú vật cũng đều bỏ trốn,
Chúng đã bỏ đi cả rồi.

11 “Ta sẽ biến Giê-ru-sa-lem thành một đống hoang tàn đổ nát,
Một chỗ trú ẩn cho các chó hoang;
Ta sẽ khiến các thành của Giu-đa ra quạnh hiu vắng vẻ, không người ở.”

12 Ai khôn ngoan đủ để hiểu thấu những điều ấy chăng?
Miệng Chúa đã phán những điều ấy cho ai,
Ðể họ rao báo cho người ta biết?
Tại sao đất nước lại bị tiêu điều và hoang phế như một đồng hoang,
Ðến nỗi không có một bóng người qua lại?

13 Chúa phán, “Vì chúng đã bỏ luật pháp Ta đặt ra trước mặt chúng;
Chúng đã không vâng theo tiếng Ta,
Và cũng không đi trong luật pháp ấy.
14 Ngược lại chúng cứ bước theo sự cứng cỏi của lòng chúng;
Chúng đã đi theo Ba-anh, mà tổ tiên của chúng đã dạy chúng.”

Read full chapter

10 “Ta sẽ khóc lóc kêu than vì đồi núi,
    Vì đồng cỏ nơi sa mạc, ta sẽ ca lời ai oán:
‘Ôi! Khắp nơi tiêu điều, không người qua lại,
    Không tiếng bò rống;
Từ chim trời đến thú rừng,
    Thảy đều trốn biệt, mất luôn.’
11 Ta sẽ biến Giê-ru-sa-lem thành đống đổ nát,
    Thành hang chó rừng,
Và các thành của Giu-đa sẽ điêu tàn,
    Không người ở.”

Nguyên Do Đoán Phạt

12 Người nào có đủ sự khôn ngoan để hiểu điều này? Người nào nhận được lời từ chính miệng CHÚA để giải thích việc này? Tại sao đất nước tan hoang, điêu tàn như sa mạc, không người qua lại?

13 CHÚA phán:

“Vì chúng đã bỏ luật pháp Ta ban cho, không vâng theo tiếng Ta, và cũng không sống theo luật Ta, 14 nhưng lại sống theo lòng cứng cỏi mình, đi theo các thần Ba-anh như tổ phụ chúng đã dạy.”

Read full chapter