Add parallel Print Page Options

Giô-áp quở trách Đa-vít

19 Dân chúng bảo Giô-áp, “Xem kìa! Vua buồn rầu và than khóc Áp-xa-lôm.” Hôm đó quân Đa-vít thắng trận. Nhưng ngày vui lại hóa ra buồn thảm cho mọi người vì họ nghe vua rất buồn bực vì con mình chết.

Mọi người lặng lẽ đi vào thành hôm đó. Ai nấy đều giống như một đạo quân thua trận bỏ chạy. Vua trùm mặt và khóc lớn, “Áp-xa-lôm, con ơi! Áp-xa-lôm, con ơi là con!”

Giô-áp đi vào cung và bảo, “Hôm nay bệ hạ đã sỉ nhục tất cả các người theo bệ hạ. Họ đã cứu mạng sống bệ hạ, mạng sống con trai, con gái, vợ và các hầu thiếp bệ hạ. Nhưng bệ hạ đã làm nhục họ vì bệ hạ thương những người ghét bệ hạ và ghét những người thương bệ hạ. Hôm nay bệ hạ đã cho mọi người thấy rõ là các cấp chỉ huy của bệ hạ và các người theo bệ hạ chẳng có nghĩa gì đối với bệ hạ cả. Nếu Áp-xa-lôm còn sống còn tất cả chúng tôi đây đều chết chắc bệ hạ hài lòng lắm phải không? Bây giờ xin bệ hạ đi ra ủy lạo các tôi tớ bệ hạ. Tôi chỉ danh CHÚA mà thề rằng nếu bệ hạ không bước ra thì đêm nay sẽ không còn người nào ở bên bệ hạ cả! Như thế còn tệ hại hơn những khốn đốn mà bệ hạ đã trải qua từ hồi trẻ cho đến hôm nay.”

Vì thế vua đi ra cửa thành [a]. Khi được tin vua ra cửa thành thì mọi người đi ra chào hỏi vua.

Đa-vít chiếm lại ngôi vua

Tất cả những người Ít-ra-en đi theo Áp-xa-lôm đều đã chạy trốn về nhà mình.

Dân chúng trong các chi tộc Ít-ra-en bắt đầu cãi nhau rằng, “Vua đã giải cứu chúng ta khỏi người Phi-li-tin và các kẻ thù khác nhưng phải bỏ xứ ra đi vì Áp-xa-lôm. 10 Chúng ta cử Áp-xa-lôm cai trị chúng ta nhưng bây giờ ông đã chết trong chiến trận. Chúng ta nên cử Đa-vít làm vua trở lại.”

11 Vua Đa-vít nhắn Xa-đốc và A-bia-tha là các thầy tế lễ rằng, “Hãy bảo các bô lão Giu-đa như sau, ‘Ngồi trong nhà ta cũng nghe dân Ít-ra-en bàn tán. Như thế tại sao các ngươi lại là chi tộc cuối cùng đưa ta về cung? 12 Các ngươi là anh em, thân tộc ta. Tại sao các ngươi là chi tộc cuối cùng mang vua trở về?’ 13 Hãy bảo A-ma-sa, ‘Ngươi là thân tộc ta. Nếu ta không cử ngươi làm chỉ huy quân đội thế cho Giô-áp, nguyện CHÚA phạt ta nặng nề!’”

14 Thế là Đa-vít được lòng toàn dân Giu-đa ngay. Họ sai người nhắn vua, “Xin bệ hạ hãy trở về cùng các người đi theo.”

15 Vậy Đa-vít trở về đến sông Giô-đanh. Người Giu-đa ra Ghinh-ganh đón vua đưa qua sông Giô-đanh.

Si-mê-i xin Đa-vít tha thứ

16 Si-mê-i, con Ghê-ra, người Bên-gia-min ở Ba-hu-rim, vội vàng cùng những người Giu-đa ra đón vua Đa-vít. 17 Cùng đi với Si-mê-i, có một ngàn người Bên-gia-min. Xi-ba, tôi tớ của nhà Sau-lơ cũng ra đón mang theo mười lăm con trai và hai mươi tôi tớ. Họ vội vàng đi đến sông Giô-đanh để đón vua.

18 Dân chúng đi qua sông Giô-đanh để giúp đưa gia đình vua trở về Giu-đa và làm những gì Đa-vít cần. Khi vua đi ngang qua sông thì Si-mê-i, con Ghê-ra đến gặp vua và cúi sấp mặt xuống đất trước mặt vua. 19 Hắn thưa với vua, “Thưa chúa, xin đừng kết tội tôi. Xin đừng nhớ lầm lỗi tôi khi vua rời Giê-ru-sa-lem. Xin đừng để bụng giận tôi. 20 Tôi biết mình có lỗi. Vì thế mà tôi là người đầu tiên từ nhà Giô-xép [b] xuống đón vua và chúa tôi hôm nay!”

21 Nhưng A-bi-sai, con Xê-ru-gia bảo, “Thằng Si-mê-i phải chết vì nó đã chửi rủa ngài, là vua được CHÚA bổ nhiệm [c]!”

22 Đa-vít bảo, “Con Xê-ru-gia ơi, việc nầy không can hệ gì đến ngươi! Đừng làm trái ý ta. Sẽ không có ai trong Ít-ra-en bị xử tử ngày hôm nay. Hôm nay ta sẽ làm vua trên Ít-ra-en!”

23 Rồi vua hứa cùng Si-mê-i, “Ngươi sẽ không chết đâu.” [d]

Mê-phi-bô-sết đến thăm Đa-vít

24 Mê-phi-bô-sết, cháu Sau-lơ [e], cùng đi xuống đón vua Đa-vít. Mê-phi-bô-sết không chăm sóc chân đau, không cạo râu và cũng không giặt áo quần từ ngày nhà vua rời Giê-ru-sa-lem cho đến khi vua trở về bình yên. 25 Khi Mê-phi-bô-sết từ Giê-ru-sa-lem ra đón vua thì vua hỏi, “Mê-phi-bô-sết, tại sao ngươi không đi với ta?”

26 Người đáp, “Thưa chúa, Xi-ba, kẻ tôi tớ tôi gạt tôi! Tôi bảo Xi-ba, ‘Tao bị liệt cho nên hãy chuẩn bị yên cương cho lừa để ta đi theo với vua.’ 27 Nhưng nó dối tôi về bệ hạ. Ngài, chúa và vua tôi, như thiên sứ của Thượng Đế. Ngài hãy làm điều gì ngài cho là phải. 28 Bệ hạ có thể giết cả gia đình ông nội [f] tôi. Nhưng bệ hạ lại cho tôi chung bàn với bệ hạ cho nên tôi đâu dám xin gì thêm nữa từ bệ hạ!”

29 Vua bảo ông, “Thôi đừng nói gì thêm nữa. Ta đã định rằng ngươi và Xi-ba sẽ chia nhau đất.”

30 Mê-phi-bô-sết thưa với vua, “Thôi hãy để cho Xi-ba lấy hết đất đi vì bây giờ vua đã trở về nhà bình yên rồi.”

Đa-vít muốn thưởng cho Bát-xi-lai

31 Bát-xi-lai người miền Ghi-lê-át cũng từ Rô-ghê-lim cũng đến giúp vua băng qua sông Giô-đanh. 32 Bát-xi-lai đã tám mươi tuổi, già lắm rồi. Ông đã chăm lo cho vua từ khi Đa-vít còn ở Ma-ha-na-im, vì Bát-xi-lai rất giàu. 33 Đa-vít bảo Bát-xi-lai, “Hãy băng qua sông ở với ta tại Giê-ru-sa-lem, ta sẽ lo cho ngươi.”

34 Nhưng Bát-xi-lai thưa, “Bệ hạ có biết tôi bao nhiêu tuổi không? Bệ hạ có nghĩ rằng tôi có thể đi nổi với bệ hạ đến Giê-ru-sa-lem không? 35 Tôi đã tám mươi rồi! Ăn uống không còn biết mùi vị gì. Tôi già rồi đâu còn nghe tiếng hát của nam nữ ca sĩ được nữa. Sao bệ hạ bận tâm về tôi làm gì? 36 Tôi không đáng nhận phần thưởng gì từ bệ hạ nhưng tôi sẽ băng qua sông Giô-đanh với bệ hạ. 37 Xong rồi để tôi đi về chết trong thành tôi, gần mồ mả của cha mẹ tôi. Nhưng đây là Kim-ham, tôi tớ tôi. Để nó đi theo hầu vua chúa tôi. Bệ hạ cần dùng nó việc gì cũng được.”

38 Vua đáp, “Thôi được, Kim-ham sẽ đi với ta. Ta sẽ làm cho nó bất cứ điều gì ngươi muốn, và ta sẽ làm cho ngươi bất cứ điều gì ngươi ao ước.”

Đa-vít trở về nhà

39 Tất cả quân sĩ băng qua sông Giô-đanh trước, vua còn ở lại. Rồi vua hôn Bát-xi-lai và chúc phước cho ông. Bát-xi-lai trở về nhà mình.

40 Khi vua qua đến Ghinh-ganh thì Kim-ham đi theo. Tất cả các quân sĩ của Giu-đa và phân nửa quân sĩ Ít-ra-en hộ tống vua qua sông Giô-đanh.

Người Ít-ra-en và người Giu-đa cãi nhau

41 Người Ít-ra-en liền đến gặp vua hỏi, “Tại sao thân nhân chúng tôi là người Giu-đa, cướp vua đi? Tại sao họ mang bệ hạ và gia đình bệ hạ cùng những người theo bệ hạ băng qua sông Giô-đanh?”

42 Tất cả người Giu-đa trả lời người Ít-ra-en rằng, “Chúng tôi làm như thế nầy vì vua là thân nhân cật ruột của chúng tôi. Sao các ngươi tức giận làm gì? Chúng tôi không có ăn nhờ gì của vua hay lấy vật gì riêng cho chúng tôi cả!”

43 Người Ít-ra-en đáp với người Giu-đa, “Chúng tôi có mười chi tộc [g] của Đa-vít, cho nên chúng tôi có nhiều quyền đối với Đa-vít hơn các ngươi! Nhưng các ngươi không thèm đếm xỉa gì đến chúng tôi cả! Chính chúng tôi là những người đầu tiên bàn định việc mang vua trở về!”

Nhưng người Giu-đa ăn nói gay gắt hơn người Ít-ra-en.

Sê-ba xúi giục Ít-ra-en ly khai

20 Tình cờ có một kẻ gây rối tên Sê-ba, con trai Bích-ri từ chi tộc Bên-gia-min có mặt ở đó. Hắn thổi kèn và tuyên bố:

“Chúng ta không có phần gì với Đa-vít!
Chúng ta không liên quan gì đến con trai Gie-sê!
    Hỡi dân Ít-ra-en, hãy trở về nhà mình!”

Vậy toàn dân Ít-ra-en [h] ly khai Đa-vít và đi theo Sê-ba, con trai Bích-ri. Nhưng người Giu-đa theo Đa-vít suốt từ sông Giô-đanh cho đến Giê-ru-sa-lem.

Đa-vít trở về cung vua ở Giê-ru-sa-lem. Ông đã để lại mười cung nữ để chăm sóc cung vua. Sau khi về, ông bắt tất cả phải ở trong cung cấm [i]. Ông cho họ ăn uống nhưng không ăn nằm với họ nữa. Cho nên họ sống như góa phụ cho đến ngày qua đời.

Vua nói với A-ma-sa, “Hãy bảo người Giu-đa ba ngày nữa trình diện ta, ngươi cũng phải có mặt ở đây.”

Vậy A-ma-sa đi ra tập họp người Giu-đa nhưng làm chậm chạp hơn thời hạn vua dặn.

Đa-vít ra lệnh cho A-bi-sai giết Sê-ba

Đa-vít bảo A-bi-sai, “Sê-ba, con trai Bích-ri còn nguy hiểm cho chúng ta hơn cả Áp-xa-lôm nữa. Hãy mang quân lính ta đuổi theo nó trước khi nó tìm được các thành có vách kiên cố và trốn thoát khỏi tay chúng ta.”

Vậy những quân sĩ của Giô-áp, người Kê-rê-thít, và Phê-rê-thít [j], cùng tất cả binh sĩ đều đi theo A-bi-sai. Họ từ Giê-ru-sa-lem đổ ra rượt theo Sê-ba, con Bích-ri.

Giô-áp giết A-ma-sa

Khi Giô-áp và đạo quân đến tảng đá lớn ở Ghi-bê-ôn thì A-ma-sa đi ra gặp họ. Giô-áp đang mặc quân phục, bên hông mang cái đai xỏ cây gươm trong vỏ. Khi Giô-áp bước tới thì gươm tuột ra khỏi vỏ. Giô-áp hỏi A-ma-sa, “Anh ơi, mọi việc đều tốt đẹp cả chứ?”

Rồi ông giơ tay phải ra nắm râu A-ma-sa để hôn. 10 A-ma-sa không coi chừng cây giáo trong tay Giô-áp. Giô-áp liền đâm vào bụng A-ma-sa khiến ruột đổ ra trên đất. Giô-áp không phải đâm lại lần thứ nhì vì A-ma-sa chết rồi.

Quân của Đa-vít truy lùng Sê-ba

Sau đó Giô-áp và em mình là A-bi-sai rượt theo Sê-ba, con Bích-ri. 11 Một trong các chàng thanh niên theo Giô-áp đứng bên cạnh xác A-ma-sa bảo, “Ai theo phe Giô-áp và Đa-vít hãy đi theo Giô-áp!”

12 A-ma-sa đang nằm chết trong vũng máu giữa đường. Khi chàng thanh niên thấy ai nấy cũng dừng lại nhìn xác thì lôi xác ra khỏi đường, để nằm trong một đám ruộng, rồi lấy một miếng vải phủ lên. 13 Sau khi xác A-ma-sa được kéo ra khỏi đường cái thì tất cả người đi theo Giô-áp rượt đuổi Sê-ba, con Bích-ri.

Sê-ba chạy trốn đến A-bên Bết-Ma-a-ca

14 Sê-ba đi suốt hết các chi tộc Ít-ra-en cho đến A-bên Bết-Ma-a-ca. Tất cả dân Bê-ri [k] đều họp lại đi theo hắn.

15 Giô-áp và quân lính đi theo đến bao vây A-bên Bết-Ma-a-ca. Họ đắp đất sát vách thành và bắt đầu chọc phá vách để cho nó đổ xuống.

16 Nhưng có một người đàn bà khôn khéo từ trong thành kêu lên, “Nghe đây, nghe đây! Làm ơn bảo Giô-áp đến đây. Tôi muốn nói chuyện với ông ta!”

17 Vậy Giô-áp đến gần bà. Bà hỏi, “Ông phải Giô-áp không?”

Ông đáp, “Phải.”

Bà tiếp, “Nghe tôi nói đây.”

Giô-áp đáp, “Tôi nghe đây.”

18 Người đàn bà bảo, “Trước đây người ta hay nói, ‘Hãy đi hỏi ý kiến A-bên,’ thì vấn đề sẽ được giải quyết xong xuôi. 19 Tôi là một trong những người hiếu hòa, trung thành của Ít-ra-en. Ông đang tìm cách tiêu hủy một thành quan trọng của Ít-ra-en. Tại sao ông phải tiêu hủy tài sản của CHÚA?”

20 Giô-áp trả lời, “Ta đâu có muốn tiêu hủy hay phá hại vật gì đâu! 21 Đó không phải là ý định của ta. Nhưng ở đây có một người từ vùng núi Ép-ra-im tên Sê-ba, con Bích-ri. Hắn phản nghịch vua Đa-vít. Nếu các ngươi giải hắn đến cho ta, ta sẽ không đụng gì đến thành cả.”

Người đàn bà bảo Giô-áp, “Người ta sẽ ném đầu hắn qua vách thành cho ông.”

22 Người đàn bà liền khôn khéo đi nói chuyện với dân trong thành. Họ cắt đầu Sê-ba, con Bích-ri và ném qua vách thành cho Giô-áp.

Ông thổi kèn, quân lính liền rời bỏ thành. Ai nấy trở về nhà, còn Giô-áp đi trở về với vua ở Giê-ru-sa-lem.

Những người thuộc bộ tham mưu của Đa-vít

23 Giô-áp làm tư lệnh toàn quân Ít-ra-en. Bê-na-gia, con Giê-hô-gia-đa chỉ huy người Kê-rê-thít và Bê-lê-thít. 24 A-đô-ram coi sóc toán lao công. Giê-hô-sa-phát, con A-li-hút là lục sự. 25 Sê-ba là bí thư của vua. Xa-đốc và A-bia-tha làm thầy tế lễ, 26 còn Y-ra, người Giai-rít làm thầy tế lễ riêng [l] cho Đa-vít.

Người Ghi-bê-ôn trừng phạt gia đình Sau-lơ

21 Vào thời Đa-vít trị xảy ra nạn đói trong ba năm. Cho nên Đa-vít cầu nguyện cùng CHÚA. CHÚA đáp, “Sau-lơ và gia đình người có nợ máu [m]. Đó là nguyên nhân của nạn đói nầy vì chúng nó giết hại người Ghi-bê-ôn.” Người Ghi-bê-ôn không phải là người Ít-ra-en, họ chỉ là một nhóm người A-mô-rít được cho sống sót. Người Ít-ra-en đã hứa không làm hại [n] người Ghi-bê-ôn nhưng Sau-lơ tìm cách giết họ vì ông ta muốn giúp người Ít-ra-en và Giu-đa.

Vua Đa-vít gọi người Ghi-bê-ôn lại nói chuyện. Ông hỏi, “Bây giờ các ngươi muốn ta làm gì đây? Làm sao ta có thể đền bù thiệt hại để các ngươi chúc phước cho dân CHÚA?”

Người Ghi-bê-ôn thưa với Đa-vít, “Chúng tôi không thể đòi bạc hay vàng từ Sau-lơ hay gia đình ông ta. Chúng tôi cũng không có quyền giết ai trong Ít-ra-en.”

Đa-vít liền hỏi, “Vậy các ngươi muốn ta làm gì cho các ngươi đây?”

Người Ghi-bê-ôn đáp, “Sau-lơ lập mưu nghịch và tìm cách giết hại những người chúng tôi còn sống sót trong xứ Ít-ra-en. Cho nên xin giao nộp bảy con trai Sau-lơ cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ giết chúng và treo trên các cây sào trước mặt CHÚA ở Ghi-bê-a, quê quán của Sau-lơ, vua được CHÚA chọn [o].”

Vua đáp, “Ta sẽ trao chúng nó cho các ngươi.” Nhưng vua che chở Mê-phi-bô-sết, con Giô-na-than, cháu Sau-lơ, vì lời vua đã hứa cùng Giô-na-than [p] trong danh CHÚA. Vua bắt Át-mô-ni và Mê-phi-bô-sết [q], các con trai của Rít-ba và Sau-lơ. Rít-ba là con gái của Ai-gia. Vua cũng bắt năm con trai của Mê-ráp, con gái Sau-lơ. A-ri-ên, con của Bát-xi-lai người Mê-hô-la là cha của năm đứa con trai, con của Mê-ráp. Đa-vít trao bảy người con đó cho dân Ghi-bê-ôn. Người Ghi-bê-ôn liền giết chúng treo thây trên các cây sào trên đồi trước mặt CHÚA. Bảy người đều cùng chết. Chúng bị xử tử vào những ngày đầu của mùa gặt lúa mạch.

Đa-vít và Rít-ba

10 Rít-ba, con gái Ai-gia lấy vải sô đã cũ làm khăn tang và trải trên một tảng đá [r]. Nàng ở đó từ lúc bắt đầu mùa gặt cho đến khi mưa rơi xuống trên thây của các con trai mình. Ban ngày nàng đuổi không cho chim trời đến rỉa xác, và ban đêm không cho muông thú đến gần.

11 Dân chúng thuật lại cho Đa-vít hay việc Rít-ba, con gái Ai-gia, hầu thiếp của Sau-lơ làm. 12 Đa-vít liền thu nhặt hài cốt của Sau-lơ và Giô-na-than từ dân Gia-be ở Ghi-lê-át. Người Phi-li-tin đã treo xác Sau-lơ và Giô-na-than nơi phố chợ ở Bết-San [s] sau khi họ giết Sau-lơ ở Ghinh-bô-a. Sau đó dân Gia-be ở Ghi-lê-át đến lấy trộm xác họ ở đó. 13 Đa-vít mang hài cốt của Sau-lơ và Giô-na-than, con trai ông từ Ghi-lê-át về. Rồi dân chúng gom các thây của bảy con trai Sau-lơ bị treo trên cây sào. 14 Họ chôn hài cốt Sau-lơ và con trai ông là Giô-na-than ở Xê-la thuộc đất Bên-gia-min, trong mộ của Kích, cha Sau-lơ. Dân chúng làm y theo điều vua truyền dặn. Sau đó Thượng Đế nghe lời cầu nguyện cho xứ.

Chiến tranh với dân Phi-li-tin

15 Chiến tranh lại bùng nổ giữa dân Phi-li-tin và dân Ít-ra-en. Đa-vít và quân sĩ ông đi ra đánh dân Phi-li-tin, nhưng Đa-vít cảm thấy mệt mỏi lắm. 16 Ích-bi Bê-nốp, một trong các con cháu của Ra-pha [t] có một cây giáo đồng mà lưỡi nó nặng bảy cân rưỡi và các vũ khí mới. Hắn dọa giết Đa-vít, 17 nhưng A-bi-sai, con Xê-ru-gia giết người Phi-li-tin ấy, cứu sống Đa-vít.

Các quân sĩ của Đa-vít bảo ông rằng, “Xin bệ hạ đừng bao giờ ra trận với chúng tôi nữa vì nếu bệ hạ thiệt mạng, Ít-ra-en sẽ mất đi một lãnh tụ vĩ đại nhất.”

18 Sau đó có một trận đánh khác với dân Phi-li-tin ở Góp. Xíp-bê-cai người Hu-sa giết Xáp, một trong những con cháu khác của Ra-pha.

19 Sau đó lại có thêm một trận đánh nữa với dân Phi-li-tin ở Góp. Ên-ha-nan, con trai của Gia-rê Ô-rê-ghim ở Bết-lê-hem, giết La-mi, anh của Gô-li-át, người Gát [u]. Cái giáo hắn lớn như trục thợ dệt.

20 Ngoài ra cũng xảy ra một trận đánh nữa ở Gát. Ở đó có một người khổng lồ. Hắn có sáu ngón trên bàn tay và sáu ngón trên bàn chân, tức hai mươi bốn ngón tất cả. Hắn cũng là một trong những con cháu của Ra-pha. 21 Khi hắn sỉ nhục Ít-ra-en thì Giô-na-than, con Si-mê-a, anh Đa-vít, giết hắn.

22 Như thế bốn con cháu của Ra-pha miền Gát đều bị Đa-vít và binh sĩ ông giết chết.

Footnotes

  1. II Sa-mu-ên 19:8 cửa thành Nơi họp công cộng.
  2. II Sa-mu-ên 19:20 nhà Giô-xép Đây có thể là những người Ít-ra-en đã theo Áp-xa-lôm. Nhiều khi danh từ Ép-ra-im (một trong các con của Giô-xép) được dùng để chỉ tất cả các chi tộc miền Bắc Ít-ra-en.
  3. II Sa-mu-ên 19:21 vua được CHÚA bổ nhiệm Nguyên văn, “Vua được xức dầu.”
  4. II Sa-mu-ên 19:23 “Ngươi sẽ không chết đâu.” Đa-vít không giết Si-mê-i nhưng mấy năm sau đó Sô-lô-môn, con Đa-vít ra lệnh giết Si-mê-i. Xem I Vua 2:44-46.
  5. II Sa-mu-ên 19:24 cháu Sau-lơ Nguyên văn, “con.”
  6. II Sa-mu-ên 19:28 ông nội Nguyên văn, “cha.”
  7. II Sa-mu-ên 19:43 mười chi tộc Giu-đa và Bên-gia-min là hai chi tộc sau nầy lập thành vương quốc Giu-đa sau khi quốc gia bị phân đôi. Mười chi tộc kia thuộc vương quốc Ít-ra-en.
  8. II Sa-mu-ên 20:2 Ít-ra-en Đây là mười chi tộc không liên kết với Giu-đa.
  9. II Sa-mu-ên 20:3 ông bắt … trong cung cấm Áp-xa-lôm, con trai Đa-vít đã ăn nằm với các cung nữ ấy cho nên họ không còn được sủng ái nữa. Xem II Sam 16:21-22.
  10. II Sa-mu-ên 20:7 người Kê-rê-thít, và Phê-rê-thít Tức toán chiến sĩ tinh nhuệ của Đa-vít. Xem thêm câu 23.
  11. II Sa-mu-ên 20:14 dân Bê-ri Bản Hi-lạp và La-tinh ghi “dân Bích-ri.”
  12. II Sa-mu-ên 20:26 thầy tế lễ riêng Hay “quản gia” hoặc “cố vấn.”
  13. II Sa-mu-ên 21:1 gia đình … nợ máu Nguyên văn, “gia đình khát máu.”
  14. II Sa-mu-ên 21:2 Người Ít-ra-en … làm hại Truyện nầy bắt đầu vào thời Giô-suê khi người Ghi-bê-ôn phỉnh gạt người Ít-ra-en. Xem Giôs 9:3-15.
  15. II Sa-mu-ên 21:6 vua được CHÚA chọn Nguyên văn, “người chịu xức dầu.”
  16. II Sa-mu-ên 21:7 vì lời vua … Giô-na-than Đa-vít và Giô-na-than cam kết rằng hai bên sẽ không làm hại gia đình của nhau. Xem I Sam 20:12-13, 42.
  17. II Sa-mu-ên 21:8 Mê-phi-bô-sết Đây là một người khác trùng tên chứ không phải Mê-phi-bô-sết, con Giô-na-than.
  18. II Sa-mu-ên 21:10 tảng đá Đây có thể là Tảng Đá Lớn ở Ghi-bê-ôn (xem II Sam 20:8), tảng đá mà người ta phơi thây chết, hay tảng đá đánh dấu nơi chôn cất các con trai của bà ta.
  19. II Sa-mu-ên 21:12 Bết-San Hay có thể là “Bết-sê-an.”
  20. II Sa-mu-ên 21:16 một trong các con cháu của Ra-pha Hay “một trong những người khổng lồ.” Xem các câu 18, 20, 22.
  21. II Sa-mu-ên 21:19 La-mi … người Gát Xem I Sử 20:5.

Giô-áp Trách Ða-vít

19 Có người đến báo với Giô-áp, “Nầy, vua đang khóc và thương tiếc Áp-sa-lôm.” Vì thế chiến thắng ngày hôm ấy đã biến thành ngày tang chế cho mọi người, vì dân nghe nói với nhau trong ngày ấy rằng, “Vua đau buồn vì con trai mình chết.”

Ðoàn quân lặng lẽ kéo về thành ngày hôm ấy như thể một đoàn quân bại trận, chạy trốn khỏi chiến trường, vì vua cứ ôm mặt và than khóc, “Ôi, Áp-sa-lôm con ơi! Ôi, Áp-sa-lôm con ơi, con ơi!”

Bấy giờ Giô-áp đi vào nhà của vua đang ở và nói, “Hôm nay đức vua đã làm bẽ mặt tất cả các tôi tớ của ngài, những người đã liều mạng bảo vệ mạng sống của ngài, mạng sống của các con trai và các con gái ngài, và mạng sống của các vợ và các cung phi ngài. Bởi đức vua đã thương những kẻ ghét mình và ghét những người thương mình. Vì hôm nay đức vua đã chứng tỏ rằng bất kể các tướng tá hay những binh sĩ của ngài ra sao ngài chẳng cần biết tới, bởi hôm nay tôi đã thấy rõ rằng nếu Áp-sa-lôm còn sống, và tất cả chúng tôi đây đều chết, điều đó chắc đã làm cho ngài hài lòng hơn. Vậy bây giờ, xin ngài đứng dậy, đi ra, và ủy lạo các tôi tớ ngài, vì tôi xin nhân danh Chúa mà thề rằng nếu hôm nay ngài không đi ra gặp dân, tối nay sẽ không còn một người nào ở lại với ngài. Và điều đó sẽ tệ hại cho ngài hơn tất cả những điều tệ hại đã xảy đến cho ngài từ thời trai trẻ đến giờ.”

Bấy giờ vua đứng dậy và ra ngồi ở cổng thành. Mọi người nói với nhau, “Kìa, vua đang ngồi ở cổng thành.” Mọi người kéo đến ra mắt vua, trong khi đó hết thảy quân I-sơ-ra-ên đều chạy trốn về nhà của họ.

Ða-vít Trở Về Giêru-sa-lem

Bấy giờ toàn dân I-sơ-ra-ên tranh luận với nhau trong khắp các chi tộc I-sơ-ra-ên; họ bảo rằng, “Vua đã cứu chúng ta thoát khỏi tay các quân thù. Vua đã giải thoát chúng ta khỏi tay dân Phi-li-tin, mà bây giờ vua phải bỏ xứ trốn đi vì cớ Áp-sa-lôm. 10 Nhưng Áp-sa-lôm, người chúng ta xức dầu làm vua, đã chết tại chiến trường. Vậy bây giờ tại sao các người không nói tiếng nào để rước vua trở về?”

11 Vua Ða-vít sai người đến nói với hai tư tế Xa-đốc và A-bi-a-tha, “Xin nhị vị nói với các vị trưởng lão của Giu-đa, ‘Sao quý vị muốn làm những người cuối cùng rước vua trở về cung điện của người, vì những lời toàn dân I-sơ-ra-ên nói về việc đó đã thấu đến tai vua, vào tận nhà của vua đang ở rồi? 12 Quý vị là anh em và là cốt nhục của tôi. Tại sao quý vị là những người cuối cùng rước vua trở về cung điện của người?’ 13 Xin nhị vị cũng hãy nói với A-ma-sa, ‘Ngươi há không phải là cùng cốt nhục với ta sao? Nguyện Ðức Chúa Trời phạt ta cách nặng nề, nếu ngươi không là người chỉ huy quân đội mãi mãi trước mặt ta, thay cho Giô-áp.’”

14 Vậy vua làm xiêu lòng mọi người ở Giu-đa như thể một người. Họ cử người đến gặp vua và nói, “Xin vua cùng tất cả bề tôi của vua trở về.”

15 Bấy giờ vua mới lên đường trở về, và về đến bờ Sông Giô-đanh. Người Giu-đa ra tận Ghinh-ganh để nghênh đón vua và hộ giá vua sang sông.

Ða-vít Tha Chết cho Si-mê-i

16 Si-mê-i con trai Ghê-ra, người Bên-gia-min, ở Ba-hu-rim, vội vàng đi xuống với người Giu-đa để nghênh đón Vua Ða-vít. 17 Có một ngàn người Bên-gia-min cùng đi với ông.

Xi-ba tôi tớ của gia đình Sau-lơ, mười lăm con trai ông, và hai mươi tôi tớ của ông đi với ông đến đón vua. Họ vội vàng qua Sông Giô-đanh trước vua. 18 Ðoạn họ đưa bè sang sông để chở những người trong hoàng gia và làm những gì vua cần.

Khi vua sắp sửa qua Sông Giô-đanh, Si-mê-i con trai Ghê-ra đến sấp mình trước mặt vua. 19 Ông ấy nói với vua, “Cầu xin chúa thượng đừng bắt tội và đừng nhớ đến tội lỗi mà tôi tớ ngài đã phạm đối với ngài, chúa thượng của tôi, khi ngài rời khỏi Giê-ru-sa-lem. Cầu xin đức vua đừng để bụng đến điều ấy. 20 Và nầy, tôi tớ ngài biết mình có tội, nên trong toàn thể nhà Giô-sép, tôi tớ ngài là người đến đây trước hết để nghênh đón đức vua, chúa thượng của tôi.”

21 Bấy giờ A-bi-sai con trai bà Xê-ru-gia lên tiếng, “Chẳng lẽ vì vậy mà Si-mê-i không bị xử tử vì tội đã nguyền rủa người được xức dầu của Chúa sao?”

22 Nhưng Ða-vít nói, “Hỡi các con trai của bà Xê-ru-gia, chuyện của ta có can hệ gì đến các ngươi mà hôm nay các ngươi cứ chống đối ta như thế? Ngày nay có nên giết ai trong I-sơ-ra-ên chăng? Ta há không biết rằng hôm nay ta là vua I-sơ-ra-ên sao?” 23 Ðoạn vua nói với Si-mê-i, “Ngươi sẽ không chết.” Rồi vua thề với ông ta.

Ða-vít Gặp Mê-phi-bô-sết

24 Khi ấy Mê-phi-bô-sết cháu nội của Sau-lơ đi xuống nghênh đón vua. Ông ấy không chăm sóc gì đến đôi chân tàn tật của ông, không cạo râu, không giặt quần áo ông, từ ngày vua bỏ kinh thành ra đi cho đến ngày vua trở về bình an. 25 Khi ông từ Giê-ru-sa-lem ra nghênh đón vua, vua hỏi ông, “Tại sao lúc trước ngươi không theo ta ra đi, hỡi Mê-phi-bô-sết?”

26 Ông ấy đáp, “Tâu vua, chúa thượng của tôi, tôi đã bị người đầy tớ của mình gạt. Tôi đã bảo nó, ‘Hãy thắng lừa cho ta, để ta cỡi nó đi theo đức vua,’ vì tôi tớ của ngài bị què cả hai chân. 27 Không dè nó lại đi vu khống tôi tớ ngài trước mặt đức vua, chúa thượng của tôi; nhưng đức vua, chúa thượng của tôi, khác nào thiên sứ của Ðức Chúa Trời! Vậy xin ngài cứ đối xử với tôi tớ ngài theo ý ngài cho là tốt, 28 vì toàn thể nhà cha tôi đều là những kẻ đáng chết trước mặt đức vua, chúa thượng của tôi, thế mà ngài đã cho tôi được dùng bữa với những người ngồi đồng bàn với ngài. Vậy tôi còn đòi hỏi điều gì nơi đức vua nữa?”

29 Vua nói với ông, “Ngươi còn nhắc đến những việc đó của ngươi làm gì? Thôi bây giờ ta quyết định thế nầy, ‘Ngươi và Xi-ba hãy chia nhau phần đất ấy.’”

30 Mê-phi-bô-sết đáp với vua, “Xin ngài cứ để cho nó lấy hết đi. Bây giờ được thấy đức vua, chúa thượng của tôi, trở về cung điện của mình bình an, thì tôi tớ ngài mãn nguyện rồi.”

Ða-vít Thưởng cho Bát-xi-lai

31 Khi ấy Bát-xi-lai người Ghi-lê-át từ Rô-ghê-lim đi xuống nghênh đón vua ở bờ Sông Giô-đanh. Ông ấy hộ giá vua qua sông. 32 Bát-xi-lai là một người đã cao tuổi – lúc ấy ông đã được tám mươi tuổi. Trong suốt thời gian vua trú ngụ tại Ma-ha-na-im, ông đã cung cấp thực phẩm cho vua, vì ông là người rất giàu có. 33 Vua nói với ông, “Hãy đi với ta đến Giê-ru-sa-lem và ở với ta. Ta sẽ chu cấp mọi sự cho ngươi.”

34 Nhưng Bát-xi-lai đáp với vua, “Tôi đâu còn sống được bao lâu nữa mà đi với vua lên Giê-ru-sa-lem để hưởng phước. 35 Ngày nay tôi đã được tám mươi tuổi, và tôi đã bắt đầu lẩm cẩm rồi. Tôi còn có thể phân biệt được tốt hay xấu chăng? Tôi tớ ngài bây giờ ăn uống nào còn thấy ngon miệng chăng? Tai tôi đã nặng, nào còn có thể thưởng thức được những lời ca tiếng hát của các nam nữ ca sĩ chăng? Tại sao tôi tớ ngài đi theo ngài để trở thành gánh nặng cho đức vua, chúa thượng của tôi? 36 Tôi tớ ngài chỉ có thể tiễn đức vua một đoạn đường ngắn qua Sông Giô-đanh thì có đáng gì để được ngài ban thưởng cho tôi tớ ngài một vinh dự như thế? 37 Xin cho phép tôi tớ ngài trở về để được chết trong thành mình và được chôn bên mộ của cha mẹ mình. Nhưng đây có Kim-ham tôi tớ ngài. Xin ngài cho nó được cùng đi qua sông để theo hầu đức vua, chúa thượng của tôi. Xin ngài đối xử với nó theo ý mình.”

38 Vua đáp, “Kim-ham sẽ đi với ta qua sông. Ta sẽ ban cho nó những điều làm cho ngươi thỏa nguyện. Bây giờ ngươi muốn ta làm bất cứ điều gì, ta sẽ làm cho.”

39 Sau đó mọi người đều qua Sông Giô-đanh. Khi đã qua sông rồi, vua ôm hôn Bát-xi-lai và chúc phước cho ông ấy; đoạn ông ấy trở về nhà mình.

Giu-đa và I-sơ-ra-ên Cãi Nhau Về Việc Ðón Vua Trở Về

40 Sau đó vua tiến về Ghinh-ganh, có Kim-ham đi với vua. Toàn thể quân đội Giu-đa và phân nửa quân đội I-sơ-ra-ên đi theo hộ tống. 41 Bấy giờ toàn thể người I-sơ-ra-ên ở đó đến đón vua và nói với vua, “Tại sao anh em chúng tôi, người Giu-đa, bắt cóc vua, rồi đem vua, hoàng gia, và những người đi theo Ða-vít qua Sông Giô-đanh mà không đếm xỉa gì đến chúng tôi?”

42 Tất cả người Giu-đa đáp với người I-sơ-ra-ên, “Bởi vì vua là bà con ruột thịt của chúng tôi. Tại sao anh em phân bì về việc ấy? Vua nào có cho chúng tôi ăn món gì chăng? Vua nào có thưởng cho chúng tôi thứ gì chăng?”

43 Người I-sơ-ra-ên lại nói với người Giu-đa, “Anh em nên nhớ rằng đối với vua, chúng tôi có tới mười phần, cho nên chúng tôi có quyền trên Ða-vít hơn anh em. Tại sao anh em coi thường chúng tôi? Chẳng phải chúng tôi là những người đầu tiên đưa ra ý kiến rước vua trở về sao?” Tuy nhiên lý lẽ của người Giu-đa sắc bén hơn lý lẽ của người I-sơ-ra-ên.

Sê-ba Dấy Loạn

20 Bấy giờ có một tay hoạt đầu chính trị chuyên đón gió trở cờ[a] tên là Sê-ba con trai của Bích-ri người Bên-gia-min. Hắn thổi kèn và kêu gọi, “Chúng ta không có phần gì với Ða-vít. Chúng ta cũng không hưởng sản nghiệp gì chung với con trai của Giê-se. Hỡi I-sơ-ra-ên, ai nấy hãy trở về nhà mình.”

Vậy tất cả người I-sơ-ra-ên đều bỏ Ða-vít mà theo Sê-ba con của Bích-ri. Nhưng người Giu-đa vẫn trung thành với vua họ. Họ tiếp tục đưa vua từ Sông Giô-đanh về đến Giê-ru-sa-lem.

Khi Ða-vít đã về lại cung điện của ông ở Giê-ru-sa-lem, vua cho đem mười người nữ, tức những cung phi ông đã để ở lại giữ cung điện, vào sống trong một khu biệt lập, cung cấp cho họ mọi nhu cầu, nhưng không ăn ở với họ. Vì vậy những nữ đó phải sống cuộc đời cô lập như các góa phụ cho đến khi qua đời.

Sau đó vua truyền cho A-ma-sa, “Trong vòng ba ngày, ngươi hãy tập họp người Giu-đa lại, và chính ngươi hãy trở lại đây để trình diện ta.” Vậy A-ma-sa đi ra tập họp người Giu-đa, nhưng ông không trở lại đúng như đã hẹn với Ða-vít. Ða-vít nói với A-bi-sai, “Bây giờ ta thấy Sê-ba con của Bích-ri làm hại chúng ta hơn Áp-sa-lôm. Hãy lãnh các tôi tớ của chúa thượng ngươi mà đuổi theo hắn, kẻo hắn chiếm được các thành kiên cố và thoát khỏi tay chúng ta chăng.”

Vậy ông ấy lãnh những thuộc hạ của Giô-áp, đội quân Kê-rê-thi, đội quân Pê-lê-thi, và tất cả những dũng sĩ, rồi dẫn họ ra đi. Họ rời khỏi Giê-ru-sa-lem và đuổi theo Sê-ba con của Bích-ri.

A-ma-sa Bị Giô-áp Ám Sát

Khi họ đến tảng đá lớn ở Ghi-bê-ôn, A-ma-sa đến gặp họ. Lúc ấy Giô-áp đang mặc binh giáp, nai nịt gọn gàng; trên đai lưng, ở bên hông, ông đeo một đoản đao nằm trong vỏ; mỗi khi ông chồm tới thì đoản đao ấy tuột ra. Giô-áp nói với A-ma-sa, “Chào anh, anh mạnh khỏe không?” Tay phải Giô-áp cầm râu của A-ma-sa để hôn ông. 10 Nhưng A-ma-sa không đề phòng đoản đao trong tay kia của Giô-áp. Giô-áp đâm ông một nhát vào bụng, khiến ruột ông đổ ra xuống đất. Giô-áp không cần đâm thêm nhát thứ hai. Ông đã chết tức tưởi như vậy. Sau đó Giô-áp và A-bi-sai em ông đuổi theo Sê-ba con của Bích-ri.

11 Một thuộc hạ của Giô-áp đứng bên xác A-ma-sa và nói, “Ai ủng hộ Giô-áp và ai phò Ða-vít, hãy theo Giô-áp.” 12 Trong khi ấy A-ma-sa vẫn nằm trong vũng máu, ngay giữa đường cái. Khi người thuộc hạ ấy thấy tất cả chiến sĩ đến đó đều đứng lại, ông kéo xác A-ma-sa xuống ruộng, rồi lấy một áo choàng phủ lên trên, bởi ông thấy ai đến đó đều cũng đứng lại cả. 13 Khi xác A-ma-sa đã được kéo ra khỏi đường cái, mọi người tiếp tục đi theo Giô-áp để truy đuổi Sê-ba con của Bích-ri.

Sê-ba Bị Giết

14 Bấy giờ Sê-ba[b] đã đi khắp các chi tộc I-sơ-ra-ên lôi kéo người ta theo ông và kéo nhau đến Thành A-bên trong vùng Bết Ma-a-ca. Mọi người trong gia tộc Bích-ri đều ủng hộ ông. Họ tập họp nhau lại và theo ông vào thành.

15 Bấy giờ đội quân của Giô-áp[c] đến vây Sê-ba[d] trong Thành A-bên ở Bết Ma-a-ca. Họ đắp một chiến lũy để công thành. Chiến lũy ấy nằm đối diện với công sự phòng thủ của thành. Ðội quân của Giô-áp tìm cách đào phá tường thành ở chỗ đó, để nó sụp xuống. 16 Bấy giờ một người đàn bà khôn ngoan ở trong thành kêu ra, “Xin nghe đây! Xin nghe đây! Hãy nói với Giô-áp, ‘Xin lại gần đây để tôi có điều muốn nói với ông ấy.’”

17 Khi Giô-áp đến gần bà, bà hỏi, “Ông có phải là Giô-áp không?”

Ông đáp, “Tôi đây.”

Bà nói, “Xin ông lắng nghe lời của nữ tỳ ông.”

Ông đáp, “Tôi đang nghe đây.”

18 Bà nói, “Thời xưa người ta thường nói với nhau, ‘Có việc gì khó xử, cứ đến A-bên mà thỉnh ý thì mọi sự đều xong.’ 19 Chúng tôi[e] là một thành hiền hòa và trung thành trong I-sơ-ra-ên. Thế mà ông lại cố tình tiêu diệt một thành như vậy, một thành mẫu mực[f] trong I-sơ-ra-ên. Tại sao ông muốn nuốt mất cơ nghiệp của Chúa?”

20 Giô-áp đáp, “Không phải vậy. Tôi không có ý đó đâu. Tôi không hề có ý nuốt mất hay tiêu diệt thành của bà bao giờ. 21 Bà đã hiểu lầm rồi. Số là có một người từ miền cao nguyên Ép-ra-im tên là Sê-ba con của Bích-ri. Hắn đã đưa tay chống lại vua, tức Vua Ða-vít. Nếu bà giao nạp hắn cho tôi, tôi sẽ rời khỏi thành của bà ngay.”

Bà ấy đáp, “Xin ông chờ xem, đầu hắn sẽ được ném qua tường cho ông.”

22 Sau đó bà đi trở vào và dùng những lời lẽ khôn ngoan thuyết phục mọi người trong thành. Họ chặt đầu Sê-ba con của Bích-ri rồi ném nó qua tường ra ngoài cho Giô-áp. Giô-áp cho thổi kèn rút quân. Ðạo quân của ông rút ra khỏi thành, ai về nhà nấy. Còn Giô-áp trở về Giê-ru-sa-lem trình diện với vua.

Triều Thần của Vua Ða-vít

(2 Sam 8:16-18)

23 Giô-áp chỉ huy toàn thể quân đội I-sơ-ra-ên. Bê-na-gia con trai Giê-hô-gia-đa chỉ huy đội quân Kê-rê-thi và đội quân Pê-lê-thi. 24 A-đô-ni-ram chỉ huy việc lao dịch. Giê-hô-sa-phát con trai A-hi-lút làm ngự sử. 25 Sê-va làm ký lục. Xa-đốc và A-bi-a-tha làm tư tế. 26 I-ra người Giai-rơ làm tư tế riêng cho Ða-vít.

Con Cháu Sau-lơ Bị Xử Tử

21 Trong thời Ða-vít trị vì có một nạn đói xảy ra trong nước. Nạn đói ấy kéo dài liên tiếp ba năm. Ða-vít cầu hỏi ý ChúaChúa trả lời, “Nạn đói ấy xảy ra vì Sau-lơ và gia đình ông ấy đã mắc nợ máu, bởi ông ấy đã cố tình diệt chủng người Ghi-bê-ôn.”

Vua cho gọi người Ghi-bê-ôn đến và thăm hỏi họ. (Vả, người Ghi-bê-ôn không thuộc về chủng tộc I-sơ-ra-ên, nhưng là những người còn sót lại trong dân A-mô-ri. Trước kia dân I-sơ-ra-ên đã thề sẽ để cho họ sống ở giữa mình, nhưng Sau-lơ, vì lòng nhiệt thành đối với dân I-sơ-ra-ên và dân Giu-đa, nên đã dùng nhiều cách để tiêu diệt họ.) Ða-vít nói với người Ghi-bê-ôn, “Bây giờ ta phải làm gì cho các ngươi? Ta phải lấy gì để chuộc lại lỗi lầm ấy hầu các ngươi sẽ chúc phước cho cơ nghiệp của Chúa?”

Người Ghi-bê-ôn đáp với ông, “Chúng tôi không muốn bạc hoặc vàng của Sau-lơ hay của gia đình ông ấy. Chúng tôi cũng không muốn ngài giết ai trong I-sơ-ra-ên vì chúng tôi.”

Vì thế ông nói, “Các ngươi muốn gì, ta sẽ làm cho.”

Họ thưa với vua, “Ðối với người đã thẳng tay tiêu diệt chúng tôi và lập những âm mưu giết hại chúng tôi, khiến chúng tôi bị diệt mất hầu khỏi ở trong xứ của I-sơ-ra-ên, xin ngài trao cho chúng tôi bảy người trong số các con cháu người ấy, để chúng tôi treo cổ chúng trước mặt Chúa tại Ghi-bê-a, quê hương của Sau-lơ, người Chúa đã chọn.”

Vua đáp, “Ta sẽ ban chúng cho các ngươi.”

Nhưng vua giữ lại mạng của Mê-phi-bô-sết con trai Giô-na-than, cháu nội của Sau-lơ, bởi vì giữa hai người đã có lời thề, tức lời thề giữa Ða-vít và Giô-na-than con trai Sau-lơ. Như vậy vua cho bắt Ạc-mô-ni và Mê-phi-bô-sết hai con trai của Rít-pa con gái của Ai-a đã sinh cho Sau-lơ, và năm con trai của Mê-ráp[g] con gái của Sau-lơ đã sinh cho Át-ri-ên con trai Bát-xi-lai người Mê-hô-la. Vua trao những người ấy vào tay người Ghi-bê-ôn. Họ treo cổ những người ấy trên ngọn đồi trước mặt Chúa. Như vậy bảy người ấy đều qua đời cùng một ngày. Họ bị xử tử trong những ngày đầu mùa gặt, tức trong những ngày người ta bắt đầu gặt lúa mạch.

10 Rít-pa con gái Ai-a lấy một tấm vải thô may thành bộ tang phục, trải nó trên một tảng đá, rồi nằm đó canh chừng từ đầu mùa gặt cho đến những trận mưa cuối cùng từ trời đổ xuống trên những thi thể ấy. Ban ngày bà không cho chim trời đậu trên các thi thể ấy, ban đêm bà cũng không cho các thú dữ đến gần chúng.

11 Người ta báo cho Ða-vít việc Rít-pa con gái Ai-a, cung phi của Sau-lơ đã làm. 12 Ða-vít đến lấy hài cốt của Sau-lơ và hài cốt của Giô-na-than con trai ông ấy từ dân Thành Gia-bét ở Ghi-lê-át, những người đã lấy trộm các hài cốt đó trên đường phố ở Bết San, tức nơi dân Phi-li-tin đã treo xác hai người ấy sau khi dân Phi-li-tin đánh bại Sau-lơ ở Ghinh-bô-a. 13 Vậy Ða-vít cho lấy hài cốt của Sau-lơ và hài cốt của Giô-na-than con trai ông ấy ở đó đem đi. Người ta cũng lấy hài cốt của bảy người bị treo cổ đem theo. 14 Họ mai táng các hài cốt ấy cùng với các hài cốt của Sau-lơ và Giô-na-than con trai ông ấy trong hang mộ của Kích cha của Sau-lơ tại Xê-la, trong địa phận của Bên-gia-min. Như thế người ta đã làm xong mọi việc vua truyền. Sau việc đó Ðức Chúa Trời nghe những lời cầu nguyện cho đất nước.

Những Tên Khổng Lồ Phi-li-tin Bị Ðánh Bại

15 Bấy giờ giữa dân Phi-li-tin và I-sơ-ra-ên lại có chiến tranh với nhau. Ða-vít và các tôi tớ ông xuống đánh dân Phi-li-tin. Ða-vít bị đuối sức. 16 Ích-bi Bê-nốp, một người thuộc dòng dõi của dân khổng lồ[h] –cây giáo bằng đồng của hắn cân nặng khoảng ba ký rưỡi;[i] hắn mang một thanh gươm mới– xông tới định giết Ða-vít, 17 nhưng A-bi-sai con trai bà Xê-ru-gia đến tiếp cứu vua. Ông đánh hạ tên Phi-li-tin ấy và giết hắn. Bấy giờ những người của Ða-vít nói với ông, “Từ nay xin ngài đừng ra trận với chúng tôi nữa, để ngọn đèn của I-sơ-ra-ên không bị dập tắt.”

18 Sau đó lại có một trận chiến nữa với dân Phi-li-tin tại Gốp. Trong trận ấy Si-bê-cai thuộc dòng họ Hu-sa đã đánh hạ Sáp,[j] một người thuộc con cháu của dân khổng lồ.

19 Kế đó cũng có một trận chiến tại Gốp với dân Phi-li-tin. Trong trận ấy, Ên-ha-nan con trai Gia-a-rê Ô-rê-ghim người Bết-lê-hem đã đánh hạ Gô-li-át người Ghít-ti. Cán cây giáo của hắn to như trục khung cửi của thợ dệt.

20 Rồi cũng tại Gát, có một trận chiến nữa. Trong trận ấy, một tên khổng lồ, mỗi tay hắn có sáu ngón và mỗi chân hắn cũng có sáu ngón, cả thảy là hai mươi bốn ngón. Hắn cũng thuộc dòng dõi của dân khổng lồ. 21 Hắn thách dân I-sơ-ra-ên ra giao đấu, Giô-na-than con trai Si-mê-a, anh Ða-vít, đánh hạ hắn.

22 Bốn người ấy là con cháu của dân khổng lồ ở Gát. Chúng đã bị ngã chết bởi tay Ða-vít và bởi tay các tôi tớ của ông.

Footnotes

  1. II Sa-mu-ên 20:1 nt: Bê-li-an (2 Cô 6:15)
  2. II Sa-mu-ên 20:14 nt: Ông ấy
  3. II Sa-mu-ên 20:15 nt: Họ
  4. II Sa-mu-ên 20:15 nt: ông ấy
  5. II Sa-mu-ên 20:19 nt: Tôi
  6. II Sa-mu-ên 20:19 nt: một thành mẹ
  7. II Sa-mu-ên 21:8 Có bản ghi Mi-khanh
  8. II Sa-mu-ên 21:16 nt: Ra-pha
  9. II Sa-mu-ên 21:16 nt: 300 shekels
  10. II Sa-mu-ên 21:18 trong 1 Sử 20:4 thì chép là Síp-pai