Add parallel Print Page Options

Chiến Tranh giữa Phi-li-tin và I-sơ-ra-ên Tái Diễn

28 Vào thuở ấy dân Phi-li-tin tập họp quân đội của họ để chuẩn bị chiến tranh, hầu đánh nhau với dân I-sơ-ra-ên. A-kích nói với Ða-vít, “Ngươi hẳn đã biết rằng ngươi và những kẻ theo ngươi sẽ đi với ta ra trận chứ?”

Ða-vít đáp với A-kích, “Dĩ nhiên ngài biết tôi tớ ngài có thể làm được gì mà.”

A-kích nói, “Tốt lắm, ta sẽ lập ngươi làm một trong những kẻ chỉ huy các cận vệ của ta mãi mãi.”

Sau-lơ Cầu Ðồng Bóng

Lúc ấy Sa-mu-ên đã qua đời, toàn dân I-sơ-ra-ên thương khóc cụ và chôn cất cụ tại Ra-ma, thành của cụ. Trong khi đó Sau-lơ đã loại trừ những kẻ đồng bóng và những kẻ cầu hồn ra khỏi xứ.

Bấy giờ quân Phi-li-tin tập họp nhau lại và đến hạ trại tại Su-nem. Sau-lơ cũng triệu tập toàn thể dân quân I-sơ-ra-ên lại và đến hạ trại tại Ghinh-bô-a. Khi Sau-lơ thấy đội quân của dân Phi-li-tin, ông sợ hãi; lòng ông quá đỗi khiếp sợ. Sau-lơ cầu hỏi ý Chúa, nhưng Ngài không đáp lời, dù là bằng giấc mơ, hoặc bằng U-rim, hoặc bằng các vị tiên tri. Sau-lơ nói với bầy tôi của ông, “Hãy tìm cho ta một bà đồng bóng để ta hỏi bà ấy.”

Bầy tôi của ông đáp, “Thưa có một bà đồng bóng ở Ên Ðô-rơ.”[a] Sau-lơ bèn cải trang và mặc y phục khác vào, rồi cùng hai vệ sĩ ra đi. Ðến tối họ tới nhà bà đồng bóng ấy. Ông nói, “Xin bà làm ơn ngồi đồng cho tôi, rồi gọi cho tôi người tôi sẽ nói tên cho bà.”

Bà ấy đáp, “Nầy, ông biết rõ Sau-lơ đã làm gì rồi; thể nào ông ấy đã diệt trừ những đồng bóng và những kẻ cầu hồn ra khỏi xứ. Tại sao ông muốn gài bẫy để hại mạng sống tôi, khiến tôi phải chết?”

10 Sau-lơ nhân danh Chúa và thề với bà ấy, “Có Chúa hằng sống chứng giám, bà sẽ không bị hình phạt gì về việc nầy.”

11 Bấy giờ người đàn bà nói, “Tôi sẽ gọi ai lên cho ông?”

Ông nói, “Hãy gọi Sa-mu-ên cho tôi.”

12 Khi bà ấy thấy Sa-mu-ên, bà la lên một tiếng lớn. Bà nói với Sau-lơ, “Tại sao ngài gạt tôi? Ngài chính là Sau-lơ đây mà!”

13 Nhà vua nói với bà, “Ðừng sợ. Bà thấy gì?”

Bà ấy nói với Sau-lơ, “Tôi thấy một thần linh từ dưới đất đi lên.”

14 Sau-lơ hỏi bà, “Người ấy hình dáng thế nào?”

Bà đáp, “Một cụ già đi lên, mình mặc áo choàng.”

Sau-lơ biết rằng đó là Sa-mu-ên, nên ông sấp mặt xuống đất và lạy. 15 Bấy giờ Sa-mu-ên nói với Sau-lơ, “Tại sao ngài quấy rầy tôi mà gọi tôi lên?”

Sau-lơ đáp, “Tôi đang ở trong tình cảnh rất khốn đốn, vì dân Phi-li-tin đang gây chiến với tôi, Ðức Chúa Trời đã lìa bỏ tôi và không trả lời tôi nữa, không nói với tôi qua các tiên tri mà cũng không qua giấc mộng. Vì thế tôi phải gọi cụ, để cụ nói cho tôi biết tôi phải làm gì.”

16 Sa-mu-ên nói, “Tại sao ngài còn hỏi tôi làm chi, khi Chúa đã rời khỏi ngài và đã trở thành kẻ thù của ngài rồi? 17 Chúa đã làm điều Ngài đã nói qua tôi. Chúa đã lấy vương quốc của ngài mà ban cho Ða-vít kẻ lân cận của ngài. 18 Bởi vì ngài đã không vâng theo tiếng Chúa và cũng không thực thi cơn thịnh nộ của Ngài đối với dân A-ma-léc. Vì vậy ngày nay Chúa làm điều nầy cho ngài. 19 Hơn nữa Chúa sẽ trao I-sơ-ra-ên và ngài vào tay dân Phi-li-tin. Ngày mai ngài và các con trai của ngài sẽ ở một chỗ với tôi. Chúa sẽ phó quân đội của I-sơ-ra-ên vào tay quân Phi-li-tin.”

20 Sau-lơ liền ngã dài xuống đất, vì ông quá sợ những lời Sa-mu-ên vừa nói. Ông chẳng còn sức lực gì nữa, vì ông đã không ăn gì suốt ngày và suốt đêm hôm ấy. 21 Bà đồng bóng lại gần Sau-lơ và thấy ông quá sợ hãi, bèn nói, “Nầy, nữ tỳ của ngài đã vâng lời ngài. Nữ tỳ của ngài đã liều mạng làm theo lời ngài truyền. 22 Giờ đây xin ngài vui lòng nghe lời nữ tỳ của ngài mà dùng miếng bánh do nữ tỳ của ngài dọn ra. Xin ngài ráng ăn để lấy sức mà lên đường.”

23 Nhưng ông từ chối và nói, “Ta không ăn đâu.” Nhưng các tôi tớ của ông và người đàn bà cứ nài nỉ mãi, nên ông nghe theo lời họ. Ông đứng dậy khỏi đất và ngồi lên giường.

24 Người đàn bà có một con bò tơ mập trong nhà. Bà vội vàng bắt nó làm thịt. Bà cũng lấy bột ra nhồi, rồi làm bánh không men và nướng lên. 25 Kế đó bà dọn ra để thết đãi Sau-lơ và các vệ sĩ của ông. Ăn uống xong, họ đứng dậy và đi ngay trong đêm ấy.

A-kích Cho Ða-vít Trở Về

29 Dân Phi-li-tin tập họp quân đội của họ tại A-phéc, còn dân I-sơ-ra-ên đóng trại bên một dòng suối ở Giê-rê-ên. Các lãnh chúa của dân Phi-li-tin điểm binh của họ. Họ cho quân đội của họ đi qua trước mặt họ theo từng đơn vị hàng trăm người và hàng ngàn người. Ða-vít và những người theo ông đi cuối cùng trong đoàn quân của A-kích. Bấy giờ các tướng lãnh của Phi-li-tin hỏi, “Những người Hê-bơ-rơ nầy làm gì ở đây?”

A-kích trả lời với các tướng lãnh Phi-li-tin, “Ðó là Ða-vít, tôi tớ của Sau-lơ, vua I-sơ-ra-ên, chứ không ai xa lạ. Hắn đã ở với tôi lâu nay, đã mấy năm nay rồi. Từ ngày hắn bỏ chủ mà theo tôi đến nay, tôi không thấy hắn có lỗi gì.”

Các tướng lãnh Phi-li-tin nổi giận với ông. Các tướng lãnh của Phi-li-tin nói với ông, “Hãy bảo tên ấy về đi. Hãy cho nó trở về nơi ngài đã chỉ định cho nó. Ngài không được cho nó đi theo chúng tôi xông vào trận mạc, kẻo khi xung trận hắn đổi ý và trở thành kẻ thù của chúng ta. Vì làm sao hắn có thể làm hòa lại với chủ hắn được nếu không phải là những thủ cấp của chúng tôi? Há chẳng phải là về tên Ða-vít nầy mà chúng đã nhảy múa và ca hát với nhau rằng,

‘Sau-lơ giết hàng ngàn,
Còn Ða-vít giết hằng vạn,’

đó sao?”

Vậy A-kích gọi Ða-vít đến và nói với ông, “Quả thật, có Chúa hằng sống chứng giám, ngươi thật là người chính trực trước mắt ta. Ta muốn ngươi cùng ta ra vào chiến trận với quân đội của ta, vì từ ngày ngươi đến với ta cho đến nay, ta chưa hề thấy ngươi có điều gì không tốt. Tiếc rằng các lãnh chúa không bằng lòng về sự hiện diện của ngươi. Vậy bây giờ, hãy đi về. Hãy đi bình an, để ngươi khỏi làm mích lòng các lãnh chúa của người Phi-li-tin.”

Ða-vít nói với A-kích, “Nhưng tôi đã làm điều gì sai? Ngày nay ngài đã tìm thấy điều gì không phải nơi tôi tớ ngài, mà ngài không cho phép tôi được đi đánh những kẻ thù của đức vua, chúa thượng của tôi?”

A-kích trả lời và nói với Ða-vít, “Ta biết ngươi là người tốt trước mắt ta như thiên sứ của Ðức Chúa Trời vậy; tiếc rằng các lãnh chúa của người Phi-li-tin đã quyết định, ‘Hắn không được theo chúng tôi ra trận.’ 10 Vậy, sáng mai, hãy dậy sớm, cùng với các tôi tớ của chủ ngươi đang theo ngươi, sáng sớm ngày mai, khi bình minh ló dạng, hãy ra đi.”

11 Vậy Ða-vít cùng những người theo ông, sáng sớm hôm sau, trở về xứ Phi-li-tin. Còn quân Phi-li-tin thì tiến lên Giê-rê-ên.

Ða-vít Ðánh Bại Quân A-ma-léc

30 Vào ngày thứ ba, khi Ða-vít và những người theo ông đang trên đường trở về Xích-lắc, thì quân A-ma-léc đã xâm lăng miền nam và Thành Xích-lắc. Chúng tấn công Xích-lắc và phóng hỏa thành. Ðoạn chúng bắt những phụ nữ và mọi người trong thành, từ trẻ đến già, làm tù binh. Chúng không giết ai, nhưng dẫn hết thảy đi theo chúng, rồi chúng lên đường.

Khi Ða-vít và những người theo ông về đến thành, thì kìa, thành đã bị đốt cháy, lửa bốc ngút ngàn. Vợ, các con trai, và các con gái của họ đều đã bị bắt làm tù binh. Bấy giờ Ða-vít và những người theo ông đều bật khóc nức nở. Họ khóc cho đến khi không còn đủ sức khóc nữa. Hai người vợ của Ða-vít là A-hi-nô-am người Giê-rê-ên và A-bi-ga-in góa phụ của Na-banh người Cạt-mên cũng bị bắt làm tù binh.

Bấy giờ Ða-vít ở trong hoàn cảnh cực kỳ khốn đốn, vì người ta tính ném đá ông, bởi linh hồn của họ quá đắng cay sầu khổ khi nghĩ đến số phận của các con trai và các con gái họ. Nhưng Ða-vít lấy lại sức lực nhờ Chúa, Ðức Chúa Trời của ông. Ða-vít nói với Tư Tế A-bi-a-tha, “Xin thầy vui lòng đem ê-phót đến cho tôi.” A-bi-a-tha đem ê-phót đến cho Ða-vít. Ða-vít cầu hỏi ý Chúa rằng, “Con có nên đuổi theo đoàn quân ấy không? Con sẽ đuổi kịp chúng không?”

Ngài trả lời ông, “Hãy đuổi theo vì ngươi sẽ đuổi kịp chúng và cứu được tất cả các tù binh.”

Vậy Ða-vít ra đi. Ông cùng sáu trăm người của ông đuổi theo. Khi họ đến Khe Bê-sơ thì một số người dừng lại, 10 nhưng Ða-vít cứ tiếp tục đuổi theo, ông và bốn trăm người theo ông, còn hai trăm người kia ở lại, vì họ đã quá đuối sức, không lội qua Khe Bê-sơ nổi.

11 Những người đuổi theo bắt gặp một người Ai-cập đang ở trong đồng. Họ dẫn người ấy đến với Ða-vít. Họ cho hắn bánh và hắn ăn, rồi họ cho hắn uống nước. 12 Họ lại cho hắn một miếng bánh trái vả và hai chùm nho khô. Sau khi ăn uống, sức lực hắn được phục hồi, vì đã ba ngày và ba đêm hắn chẳng được ăn uống gì cả. 13 Kế đó Ða-vít hỏi hắn, “Ngươi là người của ai, và ngươi từ đâu đến đây?”

Hắn trả lời, “Tôi là một thanh niên Ai-cập, làm đầy tớ cho một người A-ma-léc. Chủ tôi đã bỏ tôi lại, vì ba ngày trước đây tôi đã bị bịnh. 14 Chúng tôi đã xâm lăng miền nam của dân Kê-rê-thi, miền nam của Giu-đa, miền nam của người Ca-lép, và chúng tôi đã phóng hỏa Thành Xích-lắc.”

15 Ða-vít nói với hắn, “Ngươi có thể dẫn ta đến chỗ đạo quân ấy được không?”

Hắn đáp, “Nếu ngài nhân danh Ðức Chúa Trời mà thề rằng ngài sẽ không giết tôi, và không giao nộp tôi vào tay chủ tôi, thì tôi sẽ dẫn ngài đến chỗ của đạo quân ấy.”

16 Vậy hắn dẫn ông đến chỗ đạo quân ấy đang đóng. Kìa, chúng đã tản ra khắp miền. Chúng ăn nhậu, uống rượu say mèm, và nhảy nhót cợt nhả, bởi vì chúng đã cướp được rất nhiều chiến lợi phẩm trong xứ của dân Phi-li-tin và trong xứ của người Giu-đa.

17 Ða-vít xông vào chúng và đánh giết từ lúc chạng vạng tối cho đến chiều tối hôm sau. Không một người nào của bọn chúng trốn thoát, ngoại trừ bốn trăm người trẻ cỡi lạc đà bỏ chạy. 18 Ða-vít lấy lại tất cả những gì quân A-ma-léc đã cướp đi. Ða-vít cũng cứu được hai người vợ của ông. 19 Không một thứ gì của họ bị mất, dù lớn hay nhỏ; các con trai hay các con gái, chiến lợi phẩm hay bất cứ món gì chúng đã cướp của họ, Ða-vít đều lấy lại tất cả. 20 Ða-vít cũng lấy luôn tất cả các bầy chiên và bầy bò của chúng. Người ta đi trước, dẫn các đàn súc vật theo sau và nói, “Ðây là chiến lợi phẩm của Ða-vít.”

21 Khi Ða-vít đến chỗ hai trăm người đã đuối sức và không thể cùng Ða-vít truy đuổi, tức những người đã bị bỏ lại ở Khe Bê-sơ, những người ấy chạy ra đón Ða-vít và những người đi với ông trở về. Ða-vít đến gần họ và vấn an họ. 22 Nhưng tất cả những kẻ xấu và những tên vô lại trong số những người cùng truy đuổi với Ða-vít lên tiếng và nói, “Vì họ đã không đi với chúng ta, nên chúng ta không cho họ bất cứ chiến lợi phẩm nào chúng ta lấy được, ngoại trừ vợ con của họ. Họ có thể dắt vợ con của họ mà đi.”

23 Nhưng Ða-vít nói, “Thưa anh em, xin anh em đừng làm như vậy với những gì Chúa đã ban cho chúng ta. Ngài đã gìn giữ chúng ta và trao vào tay chúng ta quân thù đã làm hại chúng ta. 24 Không ai có thể nghe lời anh em được, vì phần của người ra chiến đấu nơi chiến trường cũng phải bằng phần của người ở nhà giữ đồ đạc. Họ sẽ chia chiến lợi phẩm bằng nhau.” 25 Vì thế từ ngày ấy trở đi, ông lập điều đó thành một luật, và nó đã trở thành một lệ cho I-sơ-ra-ên đến ngày nay.

26 Khi Ða-vít về đến Xích-lắc, ông lấy một phần chiến lợi phẩm gởi cho các trưởng lão của Giu-đa, cho các bạn của ông, mà rằng, “Ðây là chút quà mọn xin kính biếu quý vị. Ðó là chiến lợi phẩm lấy được từ những kẻ thù của Chúa.”

27 Ông gởi cho những người ở Bê-tên, những người ở miền nam Ra-mốt, những người ở Giát-tia, 28 những người ở A-rô-e, những người ở Síp-mốt, những người ở Ếch-tê-mô-a, 29 những người ở Ra-canh, những người ở trong các thành của người Giê-ra-mê-ên, những người ở trong các thành của người Kê-ni, 30 những người ở Họt-ma, những người ở Bô A-san, những người ở A-thạch, 31 những người ở Hếp-rôn, và tất cả những người ở các nơi mà Ða-vít và những người theo ông đã có dịp đi qua.

Sau-lơ và Giô-na-than Tử Trận

(1 Sử 10:1-12)

31 Lúc ấy quân Phi-li-tin giao chiến với quân I-sơ-ra-ên. Quân I-sơ-ra-ên chạy trốn trước mặt quân Phi-li-tin và ngã chết trên núi Ghinh-bô-a. Quân Phi-li-tin cứ bám sát Sau-lơ và các con trai ông mà đánh. Quân Phi-li-tin hạ sát được Giô-na-than, A-bi-na-đáp, và Manh-ki-sua, các con trai của Sau-lơ. Lúc ấy thế trận áp đảo Sau-lơ càng lúc càng trở nên khốc liệt. Lính xạ tiễn của địch quân nhận ra ông, và chúng bắn ông trọng thương. Sau-lơ nói với người mang binh khí của ông, “Hãy rút gươm ngươi ra và đâm ta chết, kẻo những kẻ không được cắt bì đó đến, đâm ta, và làm nhục ta.” Nhưng người mang binh khí cho vua không dám, bởi hắn quá sợ hãi. Vì vậy Sau-lơ rút thanh gươm của ông ra, rồi sấn mình vào mũi gươm mà tự vận. Khi người vác binh khí cho Sau-lơ thấy ông đã chết, hắn cũng lấy gươm ra, sấn mình vào gươm, và chết với ông. Vậy Sau-lơ, ba con trai của ông, người mang binh khí cho ông, và tất cả những người đi với ông đều chết ngày hôm ấy. Khi dân I-sơ-ra-ên ở bên kia thung lũng và những người ở bên kia Sông Giô-đanh, thấy quân I-sơ-ra-ên chạy trốn Sau-lơ và các con trai ông đã chết, họ bỏ các thành của họ mà chạy trốn. Quân Phi-li-tin tiến vào, chiếm lấy, và ở luôn trong các thành ấy.

Ngày hôm sau quân Phi-li-tin đến lục soát các tử thi, chúng thấy Sau-lơ và ba con trai của ông đều đã ngã chết trên Núi Ghinh-bô-a. Chúng chặt đầu ông và lấy binh giáp của ông, rồi chúng truyền tin trong khắp xứ Phi-li-tin, thông báo trong đền thờ các thần tượng của chúng và trong dân của chúng. 10 Chúng lấy các khí giới của ông đem vào để trong đền thờ Nữ Thần Ách-ta-rốt,[b] còn thi thể của ông chúng đem bêu nơi bức tường ở Bết San.

11 Khi dân Thành Gia-bét ở Ghi-lê-át nghe những gì dân Phi-li-tin đã làm cho Sau-lơ, 12 tất cả các dũng sĩ trong thành bèn đứng dậy và đi suốt đêm. Họ đến cướp thi thể của Sau-lơ và thi thể các con trai ông nơi bức tường ở Bết San, rồi mang các thi thể ấy về Gia-bét và hỏa thiêu tại đó. 13 Ðoạn họ lấy xương cốt các người ấy đem chôn dưới gốc cây liễu tại Gia-bét, rồi kiêng ăn buồn bã bảy ngày.

Footnotes

  1. I Sa-mu-ên 28:7 Ên Ðô-rơ cách Su-nem, nơi quân Phi-li-tin hạ trại (28:4), khoảng 10 cây số về hướng tây bắc
  2. I Sa-mu-ên 31:10 Có chỗ ghi là Ách-tô-rét. Cũng có tên khác là Át-tạc-tê, nữ thần tình dục và chiến tranh.