Add parallel Print Page Options

Chúa Là Ðấng Chăn Giữ

Thơ của Ða-vít

Chúa là Ðấng chăn giữ tôi,
Tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì.
Ngài cho tôi nằm nghỉ trong đồng cỏ xanh tươi;
Ngài dẫn tôi đến mé nước bình tịnh.
Ngài phục hồi sức lực cho linh hồn tôi;
Ngài dẫn tôi vào các lối công chính, vì cớ danh Ngài.

Thật vậy, dù khi con đi qua thung lũng rợp bóng tử thần,
Con sẽ chẳng sợ tai họa nào,
Vì Ngài ở với con;
Cây trượng và cây gậy của Ngài an ủi con.
Ngài dọn bàn cho con trước mặt những kẻ thù của con;
Ngài xức dầu cho đầu con;
Chén con đầy tràn.

Quả thật, trọn đời tôi, phước hạnh và ơn thương xót sẽ theo tôi;
Tôi sẽ ở trong nhà của Chúa cho đến đời đời.

Vua Vinh Hiển Vào Si-ôn

Thơ của Ða-vít

Trái đất và những vật trên đất đều thuộc về Chúa;
Thế giới và mọi người sống trong đó đều thuộc về Ngài,
Vì Ngài đã đặt nền nó trên các đại dương,
Và Ngài lập nó vững vàng trên các luồng nước.

Ai có thể lên núi của Chúa?
Ai có thể đứng trong nơi thánh của Ngài?
Ấy là người có tay tinh sạch và lòng trong trắng,
Ấy là người chẳng hướng lòng mình về thần tượng hư không,
Và chẳng thốt ra những lời thề nguyện giả dối.
Người ấy sẽ nhận được phước hạnh của Chúa,
Và sẽ được Ðức Chúa Trời, Ðấng Giải Cứu mình, kể là công chính.
Ấy là dòng dõi của những người tìm kiếm Chúa,
Những người tìm kiếm mặt Ðức Chúa Trời của Gia-cốp. (Sê-la)

Hỡi các cổng, hãy ngẩng đầu lên;
Hỡi các cổng vạn cổ, hãy ngẩng cao lên,
Ðể Vua vinh hiển sẽ vào.
Vua vinh hiển này là ai?
Ấy là Chúa đại quyền đại năng,
Ngài là Chúa vạn năng ở giữa chiến trận.

Hỡi các cổng, hãy ngẩng đầu lên;
Hỡi các cổng vạn cổ, hãy ngẩng cao lên,
Ðể Vua vinh hiển sẽ vào.
10 Vua vinh hiển này là ai?
Ấy là Chúa các đạo quân,
Chính Ngài là Vua vinh hiển. (Sê-la)

Cầu Xin Chúa Bảo Vệ, Hướng Dẫn, và Tha Thứ

Thơ của Ða-vít

Chúa ôi, con hướng linh hồn con về Ngài.
Ðức Chúa Trời của con ôi, con tin cậy Ngài,
Xin đừng để con bị hổ thẹn;
Xin đừng để kẻ thù của con thắng hơn con.
Thật vậy không ai trông đợi Ngài mà bị hổ thẹn bao giờ;
Nhưng xin để những kẻ phản bội vô cớ bị hổ thẹn.

Chúa ôi, xin cho con biết các đường lối Ngài;
Xin dạy con các nẻo đường Ngài;
Xin dẫn dắt con theo chân lý Ngài, và xin dạy dỗ con,
Vì Ngài là Ðức Chúa Trời, Ðấng Giải Cứu của con,
Và vì con trông đợi Ngài suốt ngày.

Chúa ôi, xin nhớ lại lòng thương xót và tình thương của Ngài,
Vì chúng đã có tự ngàn xưa.
Xin Ngài đừng nhớ đến những tội lỗi và những vi phạm của con thuở con còn niên thiếu;
Xin theo lòng thương xót của Ngài mà nhớ đến con,
Vì cớ lòng tốt của Ngài, Chúa ôi.

Chúa là Ðấng tốt và ngay thẳng;
Vì thế Ngài dạy bảo kẻ có tội phải quay về đường ngay.
Ngài dẫn dắt người khiêm nhường theo đường công lý;
Ngài dạy dỗ người khiêm nhu theo đường lối của Ngài.
10 Tất cả các đường lối của Chúa đều là nhân từ và chân thật
Cho những ai gìn giữ giao ước và chứng ngôn Ngài.

11 Vì cớ danh Ngài, Chúa ôi,
Xin tha thứ tội lỗi con, vì tội con nặng lắm.
12 Ai là người kính sợ Chúa?
Ngài sẽ chỉ dạy người ấy con đường phải chọn.
13 Linh hồn người ấy sẽ hưởng phước hạnh;
Con cháu người ấy sẽ thừa hưởng đất.

14 Chúa bày tỏ ý định Ngài cho những người kính sợ Ngài;
Ngài cho họ biết giao ước Ngài.
15 Mắt tôi ngưỡng vọng Chúa,
Vì Ngài sẽ gỡ chân tôi ra khỏi bẫy lưới.

16 Xin Ngài đoái đến con và tỏ lòng khoan dung đối với con,
Vì con thật cô đơn và khốn khổ.
17 Những nan đề của lòng con gia tăng nhiều quá;
Xin đem con ra khỏi cảnh khốn cùng;
18 Xin đoái đến những khổ đau và hoạn nạn của con,
Và xin tha thứ mọi tội lỗi của con.

19 Xin nhìn xem những kẻ thù con,
Kìa, chúng nhiều thay;
Chúng ghét con,
Chúng ghét cay ghét đắng.
20 Xin bảo vệ mạng sống con và giải cứu con;
Xin đừng để con bị hổ thẹn,
Vì con nương náu mình nơi Ngài.
21 Nguyện đức thanh liêm và lòng chính trực gìn giữ con,
Vì con chỉ trông cậy nơi Ngài.

22 Ðức Chúa Trời ôi, xin giải cứu I-sơ-ra-ên khỏi mọi cảnh khốn khó ngặt nghèo.

18 Ngày hôm sau, Phao-lô và chúng tôi đến thăm Gia-cơ[a] và tất cả các vị trưởng lão có mặt hôm đó. 19 Sau khi chào hỏi họ, Phao-lô tuần tự thuật lại cho họ nghe những gì Ðức Chúa Trời đã thực hiện giữa các dân ngoại qua chức vụ ông. 20 Nghe thế ai nấy đều tôn vinh Ðức Chúa Trời, rồi họ nói với ông, “Thưa anh, như anh đã thấy đó, có mấy chục ngàn người Do-thái đã tin Chúa, nhưng lòng họ vẫn còn nhiệt thành đối với Luật Pháp của Môi-se. 21 Người ta đã báo cho họ rằng, anh đã dạy người Do-thái sống giữa các dân ngoại hãy bỏ Luật Pháp của Môi-se, đừng làm phép cắt bì cho con trai, và đừng vâng giữ các tục lệ Môi-se đã truyền. 22 Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Chắc chắn họ đã nghe tin anh về đến rồi. 23 Thôi, hãy làm theo điều chúng tôi chỉ cho anh. Chúng tôi có bốn anh em đây đang mắc lời thệ nguyện. 24 Anh hãy đem họ đi và cùng chịu lễ tẩy uế với họ, rồi trả tiền cho họ cạo tóc. Bấy giờ mọi người sẽ biết rằng những lời người ta đồn đại về anh là không đúng sự thật, vì chính anh cũng làm theo và tuân giữ Luật Pháp. 25 Còn về phần các dân ngoại trở lại tin Chúa, chúng tôi đã gởi một bức thư nói rõ quyết định của chúng tôi rồi, đó là họ phải kiêng cữ thức ăn cúng cho thần tượng, không ăn huyết, không ăn thịt các thú vật chết ngạt, và không gian dâm.”

26 Vậy Phao-lô đem bốn người ấy đi; ngày hôm sau, ông và họ cùng chịu lễ tẩy uế; sau đó ông cùng họ vào đền thờ để công bố ngày sẽ chấm dứt thời kỳ tẩy uế, tức là ngày mỗi người thọ lễ sẽ dâng của tế lễ.

Phao-lô Bị Bắt

27 Nhưng khi thời hạn bảy ngày ấy sắp xong, những người Do-thái ở A-si-a thấy Phao-lô đang ở trong đền thờ, họ khích động cả đám đông và tra tay bắt ông. 28 Những người ấy la lên rằng, “Ðồng bào I-sơ-ra-ên ơi, xin giúp chúng tôi. Tên này đây, hắn đã đi khắp nơi, dạy dỗ mọi người chống lại dân tộc chúng ta, chống lại Luật Pháp chúng ta, và chống luôn cả nơi thánh này nữa. Ðã vậy, hắn còn đem những người Hy-lạp vào đền thờ và làm nơi thánh này ra ô uế.”

29 Số là trước đó họ đã thấy Trô-phi-mu, một người Ê-phê-sô, ở trong thành với Phao-lô, nên họ tưởng ông đã dẫn Trô-phi-mu vào đền thờ. 30 Thế là cả thành náo động, và dân chúng ùn ùn chạy đến; họ bắt Phao-lô và kéo ông ra khỏi đền thờ, lập tức các cổng đền thờ đóng lại.

31 Trong khi họ đang tìm cách để giết ông, có người báo cáo cho quan tư lịnh đội quân La-mã đang trú đóng trong thành rằng cả Giê-ru-sa-lem đang náo loạn. 32 Ông lập tức điều động các đại đội trưởng và các binh sĩ kéo xuống nơi náo loạn. Khi thấy ông và các lính La-mã họ ngưng tay không đánh Phao-lô nữa. 33 Quan tư lịnh cho bắt Phao-lô và ra lịnh dùng hai dây xích xiềng ông lại, rồi ông hỏi Phao-lô là ai và đã làm điều gì. 34 Nhưng trong đám đông, người hét lên thể này, kẻ la lên thể khác, và vì quá ồn ào, khiến ông không thể hiểu rõ thật hư thế nào, nên ông ra lịnh bắt Phao-lô đem về đồn. 35 Khi Phao-lô bước lên bậc thềm, quân lính phải khiêng ông đi, vì đám đông quá hung bạo. 36 Ðám đông ấy cứ đi theo phía sau và gào thét, “Hãy giết nó đi!”

Phao-lô Yêu Cầu Ðược Tự Biện Hộ

37 Khi Phao-lô sắp sửa được đưa vào trong đồn, ông nói với quan tư lịnh, “Ông cho phép tôi nói vài lời với ông được không?”

Quan tư lịnh đáp, “Ông biết nói tiếng Hy-lạp sao? 38 Vậy ông không phải là tên Ai-cập đã lãnh đạo cuộc nổi dậy mới đây và đã kéo bốn ngàn tay sát thủ vào đồng hoang sao?”

39 Phao-lô đáp, “Tôi là người Do-thái, công dân của Tạt-sơ, một thành không kém quan trọng trong vùng Si-li-si-a. Xin ông cho phép tôi nói ít lời với đám đông.”

40 Khi được phép, Phao-lô đứng trên bậc thềm, đưa tay làm dấu cho dân chúng yên lặng. Khi mọi người đã yên lặng, Phao-lô nói với họ trong tiếng Hê-rơ-rơ rằng:

Read full chapter

Footnotes

  1. Công Vụ Các Sứ đồ 21:18 Gia-cơ là em trai của Ðức Chúa Jesus