Ai Ca 1
Bản Dịch 2011
Thành Hoang Phế
(Theo mẫu tự Hê-bơ-rơ)
1 Kìa thành phố một thời đông người nhộn nhịp,
Nay thưa người đơn chiếc đìu hiu!
Kìa nàng vốn đại đô các nước,
Giờ trở thành góa phụ cô đơn!
Kìa nàng vốn nữ hoàng các tiểu quốc,
Nay biến thành nữ nô lệ phục tùng!
2 Giữa đêm khuya nàng khóc than cay đắng,
Lệ tuôn tràn trên đôi má gầy gò;
Trong số tất cả tình nhân của nàng, không ai an ủi nàng;
Tất cả các bạn nàng đã phụ rẫy nàng,
Thậm chí chúng còn trở thành kẻ thù của nàng.
3 Giu-đa đã bị lưu đày,
Nàng phải chịu biết bao đau đớn và phải làm lao động khổ sai;
Bây giờ nàng phải sống rải rác giữa các nước,
Nàng chẳng tìm được nơi nào để nghỉ ngơi;
Mọi kẻ truy đuổi nàng đều bắt kịp nàng trong lúc nàng cùng đường.
4 Những con đường dẫn đến Si-ôn âu sầu ảm đạm,
Vì không ai đến dự các đại lễ như xưa;
Tất cả các cổng thành đều đìu hiu quạnh quẽ,
Các tư tế đều rầu rĩ thở than,
Các thiếu nữ của nàng buồn da diết,
Số phận nàng thật đau khổ đắng cay.
5 Những kẻ thù ghét nàng đã trở thành các chủ nhân nàng,
Những kẻ thù của nàng đã phát đạt.
Vì vô số tội lỗi của nàng,
Chúa bắt nàng phải chịu đau khổ;
Con cái nàng phải sống tha phương,
Vì bị quân thù đem lưu đày biệt xứ.
6 Ái Nữ của Si-ôn đã hết thời,
Vẻ cao sang quý phái của nàng không còn nữa;
Những kẻ cầm quyền của nàng như nai đói không tìm ra đồng cỏ;
Họ bạc nhược bỏ chạy trước mặt kẻ truy kích họ.
7 Giữa những ngày nàng đau khổ và lang thang,
Giê-ru-sa-lem nhớ lại mọi phước hạnh nàng đã hưởng ngày xưa.
Khi dân nàng sa vào tay quân thù, chẳng ai đến tiếp cứu nàng;
Thấy tình cảnh của nàng cô đơn như thế, kẻ thù của nàng cười hả hê trước sự sụp đổ của nàng.
8 Giê-ru-sa-lem đã phạm quá nhiều tội lỗi,
Nên nàng thành cớ thiên hạ cười chê;
Tất cả những ai từng kính nể nàng đều khinh bỉ nàng,
Vì chúng đã thấy nàng bị trần trụi lõa lồ.
Phải, chính nàng cũng rên rỉ thở than,
Và quay mặt đi để khỏi bị ai nhìn thấy.
9 Vết ô uế vẫn còn dính trên váy nàng,
Khi phạm tội nàng không nghĩ đến hậu quả về sau;
Vì thế nàng bị sụp đổ kinh hoàng;
Không ai an ủi nàng nửa lời.
“Lạy Chúa, xin đoái xem nỗi đau khổ của con,
Vì quân thù của con thắng hơn con.”
10 Quân thù đã đưa tay hốt sạch của cải quý báu của nàng;
Nàng đã thấy các dân ngoại nghênh ngang vào đền thánh,
Ðó là những kẻ Ngài cấm vào nơi nhóm họp của dân Ngài.
11 Toàn dân nàng than thở khi tìm thực phẩm đỡ lòng;
Họ đánh đổi của báu cho thức ăn đạm bạc,
Ðể mong được phục sức.
“Lạy Chúa, xin đoái xem,
Con bị khinh bỉ biết bao!”
12 Hỡi tất cả những ai qua lại,
Quý vị thấy sự kiện này chẳng có ý nghĩa gì sao?
Hãy nhìn và xem,
Có nỗi sầu khổ nào sánh bằng nỗi sầu khổ của tôi chăng?
Ðó là điều đã xảy đến với tôi,
Mà Chúa đã giáng trên tôi trong ngày Ngài bừng bừng nổi giận.
13 Từ trời cao Ngài phóng lửa hừng vụt xuống,
Khiến lửa hừng thiêu đốt xương tôi;
Ngài giăng lưới để chân tôi vướng mắc,
Ngài bắt tôi phải quay trở lại;
Ngài để tôi quạnh hiu và ngất xỉu suốt ngày.
14 Ngài buộc những vi phạm của tôi vào một cái ách,
Ngài dùng tay Ngài cột chặt chúng lại với nhau,
Và đặt chúng đè nặng trên cổ tôi,
Khiến sức lực tôi tiêu hao cạn kiệt;
Chúa đã trao tôi vào tay những kẻ tôi không có khả năng chống cự.
15 Chúa loại bỏ tất cả các dũng sĩ ở giữa tôi;
Ngài triệu tập một đội quân đông đảo chống lại tôi,
Ðể tiêu diệt các chiến sĩ trẻ của tôi;
Chúa chà đạp tôi như người ta đạp nho trong bồn ép nho làm rượu;
Ngài chà đạp người trinh nữ là Ái Nữ của Giu-đa.
16 Vì những điều ấy nên tôi khóc,
Mắt tôi đổ lệ dầm dề;
Vì Ðấng an ủi, Ðấng làm cho tinh thần tôi phục hồi, đã lìa xa tôi;
Các con cái tôi bơ vơ đói khổ,
Vì quân thù đã thắng hơn tôi.
17 Si-ôn đưa tay ra van xin giúp đỡ,
Nhưng không ai an ủi nàng;
Chúa đã ra lịnh cho các láng giềng của Gia-cốp rằng,
Chúng phải trở nên kẻ thù của ông;
Giê-ru-sa-lem đã trở thành một vật ô uế giữa các láng giềng của nàng.
18 Chúa thật đúng, vì tôi đã nổi loạn chống lại mạng lịnh Ngài;
Hỡi muôn dân, hãy lắng nghe,
Và hãy nhìn xem những sầu thảm tôi đang phải chịu;
Các thiếu nữ và các thanh niên của tôi đã bị bắt đem lưu đày.
19 Tôi gọi những người yêu của tôi, nhưng họ đã gạt tôi;
Các tư tế và các trưởng lão của tôi chết thảm trong thành,
Khi họ cố tìm chút gì để ăn đỡ đói, hầu phục hồi sinh lực của họ.
20 Lạy Chúa, xin Ngài xem, con tuyệt vọng biết bao!
Bụng con phập phồng lo sợ,
Tim con hồi hộp âu lo.
Vì con đã quyết tâm chống lại Ngài,
Nên ngoài đường gươm đao đua nhau lấy mạng,
Còn trong nhà thần chết hoành hành.
21 Người ta nghe tiếng con rên rỉ, nhưng chẳng ai an ủi con.
Tất cả kẻ thù của con nghe tin con gặp nạn,
Chúng vui mừng vì Ngài làm việc ấy cho con.
Xin Ngài sớm thực hiện ngày đoán phạt mà Ngài đã phán,
Ðể chúng biết mùi đau khổ như con.
22 Nguyện các việc ác của chúng bị phơi bày trước thánh nhan Ngài;
Xin đối xử với chúng như Ngài đã đối xử với con,
Vì mọi vi phạm của con,
Vì con than thở quá nhiều,
Và lòng con giờ đã nao sờn.
Copyright © 2011 by Bau Dang